Uống Một Ngụm Nước Biển – Tập thơ đặc sắc nhất của Nguyễn Thế Hoàng Linh phần 6

Nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh đang được đông đảo bạn đọc tìm kiếm và săn đón. Những trang thơ của anh đầy những tình cảm chan chứa và dạt dào lay động trái tim bạn đọc. Nếu bạn yêu thích nhà thơ này thì hãy cùng chúng tôi đi khám phá những tuyệt phẩm vang danh trong tập thơ Uống Một Ngụm Nước Biển cả anh nhé!

Bài không số

tôi mơ thấy từng đàn chim thay máu
khạc đêm đen và uống ánh mặt trời
tôi mơ thấy những đoàn ve lột xác
rũ đất cằn và hát gọi mưa rơi
tôi mơ thấy những nỗi đau cởi áo
làn da săn phảng phất muốn mặn mòi
tôi mơ thấy từng nỗi buồn vắt sữa
rưới miệng khàn đói khát của lẻ loi
tôi tin thế nhưng viết là mơ thấy
bởi giấc mơ đôi lúc rất thật thà
sao em chẳng tin lời tôi nói dối
khi nó làm cuộc sống trẻ ra

Đêm vắng

trở về nhà trong đêm vắng
lặng đi trong tiếng ngáy đều
gõ cửa hương hoa ngoài phố
hỏi lòng mình đã xanh rêu?
ơi cảm xúc nào là thực
vui lòng toả sáng chút thôi
để thấy gì ngoài bóng tối
khi lần nữa đối diện tôi
gọi em bằng không gì cả
để em không phải giật mình
nằm xuống nghe trong ngực gió
xạc xào tìm chốn hồi sinh
và nghe tiếng không đập cánh
của con muỗi đậu trên tường
dù nó thật không tồn tại
thì câu chữ đã toả hương
này mi đừng hòng che giấu
nỗi cô đơn của muôn loài
cứ mở nó ra và ngửi
màu bay hơi để nguôi ngoai

Em làm ơn đừng hỏi gì cả

em làm ơn đừng hỏi gì cả
cứ là em ở đây
và đâu
cứ dịu dàng hơn một ảo ảnh
cứ nhí nhảnh
thoải mái
em nằm im đừng sợ gì hết
nghe bước chân hớn hở của thần chết
được lệnh tha đứa trẻ mới chào đời
để nó được hiểu nước mắt rơi
khóc cùng
và lau
em
đừng khóc
nhưng hãy
nếu bỗng làm hồn em nở hoa
phố vắng
ngõ quê cũng vắng
hai lề đường ôm một dòng sông

Không đặt tên số 10

ê này đồ nhóc xao xôn
mi đang tồn tại ở ngôn ngữ nào
khi mà bỗng thấy xôn xao
mơ vòng tay của ngọt ngào tha nhân
trong khi mi bỗng chẳng cần
một điều gì ở cán cân sinh tồn

Đang ngu cũng viết

đang ngu cũng viết thành thơ
vậy thơ là quái gì cơ hở nàng
tôi chỉ còn biết lang thang
tàn phai quanh mãi những hàng chữ ư?
em làm ơn chớ bảo ừ
kẻo tôi ngu cũng gật gừ a dua
ngu đi cũng chả ăn thua
bài thơ vẫn đắng vị chua của đường
em ơi tôi muốn bình thường
nhưng mà nhân loại có nhường tôi đâu
đùn cho tôi cái nhu cầu
sống trong vũ trụ lần đầu không dơ

Hắn không trả lời

những câu hỏi tôi dành cho thế giới
hắn không trả lời
không cúi gằm mặt
thản nhiên hắn cười tôi
cái cười không độ lượng
tôi ngủ
giấc ngủ của sâu bọ
mơ về giấc ngủ của quả xanh
tỉnh dậy đã chín
cựa mình rơi
quả rụng thành hồ giữa sa mạc
không ai đến kịp
thế giới
có thấy mình bị chai sạn không?
có thấy điệu cười khẩy nhạt nhẽo lắm không?
lớn vậy rồi mà có hiểu câu hỏi không?
mực nước biển đồng loạt dâng đột ngột
chỉ những con cá
khóc

Bài không số số 10

anh đi giữa sứ
chợt nhớ hơi ấm gốm
trên tay em
từng nở
một khung trời
anh vẫn sống
lạ ghê
anh vẫn sống
khi em không còn ở nơi này
một tiếng động
gọi anh về eo phố
nằm giữa đường
hát dọc bài ca
về điều rồi thế giới tự thốt ra
trong đêm có máu chảy từ hương hoa
rồi ai thắp những con tim mù loà?
anh đi trái đất ngẩn nhìn anh đi
tìm em dẫu biết em đâu là gì

À

cô ta có một màu xanh
một màu xanh của những anh màu vàng
cô ta có một địa đàng
một địa đàng của những chàng âm ty
cô ta có một bờ mi
bờ mi của những hoài nghi đầu đời
cô ta có một khung trời
vẽ lên trên ấy những lời gió bay
cô ta có một cái này
khiến cho định luật đổi thay từng giờ
cô ta có một bất ngờ
mà không viết được ra thơ cũng đành

Thì có làm sao

tôi chạy vào trong ngực gió
nép sau một vạt nắng vàng
muốn vui lên khi chợt thấy
trên đầm lầy vết mùa sang
thèm chia với em màu lá
lặng im nhuộm kín hồn mình
thèm hôn má em một lát
cho dòng quên lãng hồi sinh
nhìn em mắt môi chợt úa
mà heo may thổi qua đời
đứng cách nhau một sự thật
tiếc thương từng tế bào rơi
hỏi tôi gì cơ hở sống
làm ơn nhắc lại xem nào
hét to lên đừng bẽn lẽn
yêu nhau thì có làm sao

Nhìn em từ thủa bé con/ Đến khi em đã chẳng còn như xưa

nhìn em sáng nắng chiều mưa
nhìn nhiều quá hoá chẳng ưa chuồn chuồn
đọc lên thấy nhộn hay buồn
tôi chưa nói được cái luồn qua ta
nó êm dịu cứ như là
sau cơn mưa nắng chạy ra ngoài vườn
một bông hồng bạch hở lườn
con sâu xanh biếc đang trườn ung dung
ví von chán thế là cùng
nói chung chỉ thấy lùng bùng trong tâm
nhìn em nhiều lúc đâm nhầm
với cây hoa gạo đứng dầm mênh mông
nhìn em có mòn em không
một viên đá chảy dòng sông cũng mòn

…Đi…

đi
ta lại rủ mi đi
đi đâu
đừng hỏi
đi đã
đồ ngu
hãy vừa đi vừa tự nguyền rủa
mấp máy môi trên vỉa hè
trên xe
trên tàu hoả
mi là một tên hèn hạ
chỉ dám nguyền rủa mình
không dám chửi thẳng vào mặt độc tài
đi
đi không phải để tìm sự bình thản
nếu sau sự bình thản vẫn chỉ mãi bình thản
cần sự bình thản ươm chiếc bùng nổ
nỗi vô ích
đi nào
kẻ lười biếng
mặc kệ sự thật rằng
mi luôn thèm gục xuống
đi nào
nếu không cô ấy sẽ hôn mi
bằng nỗi thờ ơ
của cả một loài người

Chào em ngày cuối

chào em ngày cuối tháng mười
nén mệt mỏi nở nụ cười vô tư
tôi là chưa biết ư? ừ
tôi bằng ngôn ngữ ốm trừ tuổi xanh
cộng thêm tích của lòng lành
với ngu dốt vốn học hành lơ mơ
chia cho bình phương đợi chờ
một hôm rũ thực với mơ khỏi người

Giận

giận em không nói rọt rành
anh làm em sợ bởi anh lạ(nh) lùng
em toàn chỉ nói chung chung
chúng ta chả hợp vì cùng ngô nghê
giận em hừ giận bốn bề
định hôn dấu vết em về
lại thôi
giận em hết chịu nổi rồi
vẽ con bê dẫm nát đồi cỏ non
thế mà cái giận vẫn còn
cầm mây trắng liệng đến mòn trời xanh

Không đặt tên số 11

sống trong lòng sự xa xôi
bàn tay thực tại đẩy tôi ra ngoài
cố nhoai trở lại mệt nhoài
quên không tính toán có hoài công không
trong hay là ngoài là lồng?
bất di bất dịch là mông muội rồi

Ngoài viết ra ta là ai

ngoài viết ra ta là ai
thôi đừng vờ vịt: thiên tài ngu si
đói điên lên được nhu mì
của cô nàng chả trách gì ta đâu
chỉ thương ta khi tinh cầu
rót bao nhiêu chữ vẫn hầu như sai

Đói

nỗi đói
ăn rỗng lồng ngực
thèm miếng dịu dàng chảy sáng hư vô
thơ bỏ ta đi chưa?
cái đang viết là gì?
đọc sao không nhoẻn ấm?
bất động
khi đói một an ủi
tràn như năng lượng gốc
mặc kệ
mặc kệ sự ngu muội
mặc kệ sự tự nản
mặc kệ nỗi vô ích
mặc kệ những rạc rã
bới tung những xác chữ
moi cơn gầm rung ra

Khi đời sống sợ

viết đi
viết đến chừng nào
mi thấy hay hơn chết
chiếc lá xanh cũng là một ngọn lửa
nỗi trống rỗng cũng là một hy vọng
rằng mi
còn nở được trên mi
viết đi
dẫu không còn gì mới để viết
khi đời sống sợ bóc sự thật
khiến nó chẳng thể thoát xác được
viết đi
nguyền rủa nhân loại không biết tự nguyền rủa
bằng tình yêu vẫn dành cho nó
sau những gì tàn ác nó gây ra

Trên đây, chúng tôi đã cập nhật cho các bạn những trang thơ vô cùng hấp dẫn và ý nghĩa của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh. Mời các bạn hãy cùng nhau đón xem và cảm nhận vẻ đẹp trong tập thơ Uống Một Ngụm Nước Biển của anh nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm: Uống Một Ngụm Nước Biển – Tập thơ đặc sắc nhất của Nguyễn Thế Hoàng Linh phần 5