Trọn bộ chùm thơ Dâng đặc sắc của nhà thơ Tagore Rabindranath phần 5

Chùm thơ Dâng luôn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng quý độc giả của nhà thơ vang danh Ấn Độ Tagore Rabindranath . Với lời thơ sắc sảo cùng ngòi bút tài hoa của ông mà những bài thơ này luôn chạm đến tâm hồn của bạn đọc yêu thơ. Chúng ta ngay bây giờ hãy cùng nhau cảm nhận những thi phẩm này nhé!

Bài số 081

Bao ngày vô công rỗi nghề tôi nhỏ lệ khóc than thời gian đã mất. Nhưng, người ơi, thời gian ấy chẳng mất bao giờ. Người đã nằm trong chính tay mình từng giây từng phút đời tôi.
An kín trong lòng sự vật, người nuôi cho hạt nẩy mầm, cho nụ trổ hoa và cho hoa thành trái.
Mệt mỏi, tôi nằm ngủ trên chiếc giường buồn tênh và tưởng tượng mọi việc đã xong xuôi.
Đến sáng thức dậy, tôi thấy vườn mình đầy những bông hoa kỳ diệu.

Bài số 082

Trong tay người thời gian bất tận, người ơi. Không ai đếm những phút giây ấy của người.
Ngày đêm theo nhau đi qua và các thời đại như hoa đẹp nở rồi tàn. Người vẫn biết cách đợi chờ.
Thế kỷ của người nối bước theo nhau kết tinh thành bông hoa nho nhỏ, dại hoang.
Chúng tôi không có thời gian để mất, và vì không có thời gian để mất chúng tôi phải đôn đáo tìm kiếm dịp may. Quá nghèo nên chúng tôi dám nào chậm trễ.
Và thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua trong lúc tôi đem thời gian cho những người kêu than cầu có; rút cuộc bàn thờ người trống rỗng, không vật hiến dâng.
Lúc ngày khép kín, tôi hoảng hốt bước nhanh, những lo cổng nhà người đóng kín; nhưng tôi thấy thời gian vẫn còn.

Bài số 083

Con sẽ lấy lệ buồn kết thành chuỗi ngọc choàng lên cổ mẹ, mẹ ơi. Sao trời đã chạm vòng ánh sáng điểm trang chân mẹ, nhưng vòng ánh sáng tay con làm ra sẽ đeo trên ngực mẹ yêu.
Tiền tài, danh vọng từ mẹ ra; giữ lại cho đi là quyền của mẹ. Nhưng nỗi buồn này thật tuyệt đối là của riêng con. Khi con đem buồn ấy làm quà dâng hiến, mẹ đã cho con ân phúc diệm kiều.

Bài số 084

Sầu phân ly bao trùm thế giới và sinh ra muôn vàn hình thù trên trời bao la.
Buồn phân ly đêm đêm lặng ngắm sao trời, rồi trở nên mơ màng giữa lá cây rì rào, dưới màn mưa tối mùa Thu.
Khổ mênh mông đi vào tình yêu, ước muốn, vui sướng, đớn đau trong gia đình nhân thế; và qua tâm hồn tôi thi sĩ buồn sầu ấy đã hòa tan, tuôn chảy thành những bài ca.

Bài số 085

Lúc mới ra khỏi hoàng cung, chiến binh giấu sức mạnh nơi nào nhỉ? Ao giáp và võ khí đâu rồi?
Họ trông nghèo khổ và yếu đuối; hôm ra khỏi hoàng cung, họ bị tên nỏ bắn lại như mưa.
Lúc trở về hoàng cung, chiến binh giấu sức mạnh nơi nào nhỉ?
Họ đã vứt hết cung tên, gươm giáo; hòa bình hiện rõ trên từng vầng trán. Hôm trở về hoàng cung, chiến binh đã bỏ lại đàng sau chiến quả đời mình đạt được.

Bài số 086

Này tử thần, tôi bộc của ngươi đang ở nhà ta. Người ấy đã vượt biển xa lạ đến đây, mang theo lời ngươi gọi.
Đêm tối đen, lòng ta khiếp sợ – nhưng ta sẽ cầm đèn, ta sẽ mở cổng và ta sẽ đón chào người ấy. Đúng rồi, sứ giả của ngươi đang đứng ở cửa nhà ta.
Mắt đẫm lệ, hai tay cung kính, ta sẽ vái chào người ấy, rồi đem cả tâm hồn đặt xuống dưới chân.
Khi công việc xong xuôi, người ấy sẽ trở về, bỏ lại trên ban mai của ta bóng tối đen đen; trong căn nhà hoang lạnh, chẳng còn gì sót lại, ngươi ạ, trừ ta để hiến dâng ngươi lần chót mà thôi.

Bài số 087

Trong đợi chờ tuyệt vọng tôi đi tìm nàng, hết mọi xó góc căn phòng; không thấy nàng đâu.
Nhà tôi nhỏ bé; cái gì một đã ra đi chẳng thể nắm lại bao giờ.
Nhưng, người ơi, cung thất người ở mênh mang; trong lúc đuổi theo tìm nàng, tôi đã đến trước cửa nhà người.
Tôi đứng dưới màn trời chiều hôm vàng óng, ngẩng mặt đăm đăm nhìn mặt người.
Tôi đã tới ven bờ vĩnh cửu, nơi không gì biến mất bao giờ – không hy vọng, không hạnh phúc, không hình ảnh khuôn mặt nhìn qua màn lệ rơi rơi.
Ôi, xin người nhúng đời tôi trống rỗng vào đại dương mênh mông ấy, nhận chìm xuống tận đáy cõi chứa chan cho tôi cảm thấy một lần cái vuốt ve dịu dàng đã mất trong cái toàn thể của vũ trụ bao la.

Bài số 088

Hỡi nữ thần giáo thất hoang tàn! Đàn Vina đứt dây rồi không ngân vang ngợi ca người nữa. Và chuông chiều cũng thôi buông báo giờ cúng lễ từ lâu. Quanh người không khí âm thầm, im lặng.
Gió xuân lang thang tới nơi người ngự hoang lạnh, mang theo tin hoa – những bông hoa không để cúng dâng người.
Kẻ thờ người ngày xưa lang thang mãi mãi, lòng những khát thèm ân phúc đã bị khước từ. Chiều đến, khi ánh lửa và bóng đêm hòa cùng hoàng hôn lờ mờ người ấy mệt mỏi trở về giáo thất hoang tàn, lòng đói khát.
Nhiều ngày đại lễ đã âm thầm đến với người, nữ thần giáo thất hoang tàn ạ. Nhiều đêm cúng bái diễn ra không đèn.
Nhiều hình ảnh mới mẻ do nghệ sĩ tài hoa sáng tạo đã bị dòng suối lãng quên thiêng liêng, khi thời gian đến, cuốn đi mất hết.
Chỉ còn nữ thần giáo thất hoang tàn, không người thờ phụng, tồn tại trong quên lãng bất tận mà thôi.

Bài số 089

Chủ muốn tôi đừng ba hoa, lớn tiếng gì nữa. Bởi thế, từ đây tôi sẽ thì thào bộc lộ tâm tư. Lời tim tôi sẽ truyền đi trong tiếng bài ca thì thầm.
Người ta hối hả đến chợ nhà Vua. Ở đó có cả người bán lẫn người mua. Riêng tôi đến tận trưa mới muộn màng được phép rời công việc bề bộn ra đi.
Xin nhớ, lúc ấy dẫu chửa đến giờ cũng cứ để mặc hoa vườn tôi nở rộ, mặc bầy ong uể oải hòa tấu giữa trưa.
Tôi đã sống nhiều giờ vật lộn giữa điều dỡ điều hay, nhưng bây giờ là lúc người bạn cùng chơi trong những ngày trống rỗng vui vẻ gọi tim tôi về với anh ta. Ôi! Bất nhất vô ích làm sao, rồi không hiểu vì đâu bất chợt có tiếng gọi này?

Bài số 092

Tôi biết ngày ấy thế nào cũng đến, lúc tôi nhắm mắt thôi không nhìn trái đất này, rồi cuộc đời sẽ thầm lặng ra đi, kéo mành che kín mắt tôi lần cuối.
Thế nhưng, đến đêm sao vẫn canh bầu, ngày vẫn hiện ra như xưa và thời gian như sóng triều chập trùng vẫn rắc reo buồn vui.
Khi tôi nghĩ đến phút giây cuối cùng ấy, những phút giây thuộc riêng mình, đường ranh giữa chúng đứt tan; nhờ ánh sáng lâm chung tôi thấy thế giới người tràn trề châu ngọc. Ở đó chỗ nương thân tầm thường nhất cũng thú vị; ở đó cuộc đời hèn mọn nhất cũng thơm tho.
Những gì tôi vô vọng ươc ao và những gì tôi đã có từ lâu – xin để qua đi. Chỉ xin cho tôi thực được những gì tôi đã chê khinh và hằng coi nhẹ mà thôi.

Bài số 094

Vào lúc tôi ra đi, anh em ơi, cầu cho tôi may mắn nhé! Bầu trời rực ánh bình minh; và đường tôi đi trải dài thật đẹp.
Xin đừng hỏi tôi mang theo những gì tới đó. Tôi ra đi với trái tim hoài vọng và hai tay rỗng không.
Tôi sẽ choàng vòng hoa tân hôn. Tôi không mặc tấm áo nâu lợt của người lữ khách. Trên đường đi tuy có nhiều nguy hiểm, song trong thâm tâm tôi chẳng hãi sợ nao lòng.
Khi cuộc hành trình kết thúc, sao hôm sẽ xuất hiện trên trời; và từ cổng Hoàng cung ca khúc hoàng hôn sẽ vắng âm thanh non nỉ, vắn dài.

Bài số 095

Tôi không biết lúc nào tôi bắt đầu bước qua ngưỡng cửa cuộc đời.
Sức mạnh nào đã làm tôi bừng nở giữa cảnh huyền bí mênh mông này, như nụ hoa bừng nở trong rừng cây giữa đêm khuya.
Ban mai, ngước mắt nhìn ánh sáng, trong lát giây tôi cảm thấy mình không phải khách lạ ở thế gian, và người xa lạ không tên gọi, không hình thù, với dáng dấp mẹ tôi hiền từ, đã giang tay ôm tôi vào lòng.
Lúc lâm chung cũng vậy, người lạ mặt ấy lại hiện ra như đã từng quen thuộc với tôi từ lâu. Bởi yêu cuộc đời nên tôi hiểu tôi cũng yêu cả sự chết.
Khi mẹ giằng con khỏi bầu vú bên này, con òa khóc, nhưng liền đó lại thấy nguồn an ủi ở bầu vú bên kia

Bài số 096

Khi tôi rời đây ra đi, xin nhớ lời này tôi nói lúc chia tay – những gì tôi đã thấy thật quá đủ quá thừa.
Tôi đã nếm hương mật trong lòng bông sen đang xoè cánh trên đại dương ánh sáng, và như thế tôi hạnh phúc lắm rồi – xin nhớ lời này tôi nói lúc chia tay.
Tôi đã chơi đùa thỏa thích, nơi này cung điện vô tận hình thù, và đã nhìn thấy người ấy ở đây, người không hình thù.
Toàn thân tôi, tay chân tôi run rẩy khi tay người ấy chạm vào, người ngoài tầm tay với tới. A, nếu cuộc đời chấm dứt nơi đây, cứ để cuộc đời chấm dứt! – xin nhớ lời này tôi nói lúc chia tay

Bài số 097

Khi chúng mình cùng chơi, tôi không thể hỏi người là ai. Tôi không biết ngượng ngùng hay sợ sệt, đời tôi vui ồn ào.
Lúc bình minh, như người bạn chí tình, người đã đánh thức tôi dậy rồi dẫn tôi đi, lang thang hết đường rừng này tới đường rừng kia.
Trong thời gian ấy tôi chẳng bận tâm đến ý nghĩa những bài ca người hát cho tôi nghe. Chỉ có giọng tôi hòa theo điệu hát và tim tôi khiêu vũ cùng lời ca.
Bây giờ, khi thời gian vui chơi ấy đã qua rồi, hình ảnh này bất chợt là chi đang đến bên tôi! Cúi mặt nhìn chân người, thế giới đứng bàng hoàng, cung kính với cả trời sao nín câm.

Bài số 098

Tôi sẽ dâng người mọi chiên phẩm, những vòng hoa khi tôi thua trận, người ơi. Chẳng bao giờ tôi được quyền tẩu thoát mà không thất trận với người.
Tôi biết chắc lòng kiêu ngạo trong tôi tất sẽ bại vong; tôi biết chắc trong đớn đau tràn trề đời tôi sẽ phá tung giới hạn; và như cây sậy rỗng không, tim tôi trống rỗng sẽ nức nở điệu buồn và sỏi đá sẽ tan thành nước mắt, người ơi.
Tôi biết chắc hoa sen trăm cánh sẽ không khép kín mãi bao giờ, và vùng hương mật bí ẩn trong hoa ấy thế nào cũng sẽ phơi trần.
Từ trên trời cao xanh một con mắt sẽ cúi nhìn rồi thằm lặng gọi tên tôi. Chẳng còn gì, dù là gì đi nữa, sót lại cho tôi, bên chân người tôi sẽ nhận sự chết hoàn toàn.

Bài số 099

Khi buông tay chèo, ta biết ngươi sẽ thay ta cầm lái. Cái gì cần làm sẽ được làm ngay. Vật lộn thế này vô ích lắm.
Lòng ta hỡi! Thôi buông tay ra! Lặng im cam chịu mình thất bại, và nên nghĩ số phần may mắn là ngồi tại chỗ, nín thinh hoàn toàn.
Đèn này bên ta tắt hoài mỗi lần gió nhẹ lướt qua; cố gắng châm đèn, ta bẵng quên tất cả.
Nhưng lần này, ta sẽ khôn ngoan; trải thảm trên nền nhà, ta ngồi chờ bóng tối. Thần chết ạ, lúc nào mà thấy vui vui, đến với ta nhé, âm thầm thôi và ngồi xuống đây chơi.

Bài số 100

Lao mình xuống bể thẳm hình thù, tôi hy vọng với tới viên ngọc toàn bích của người không hình thù.
Thôi chẳng cần dong buồm chi nữa hết cảng này đến cảng kia trên chiếc thuyền tôi lái phong sương. Những ngày ấy qua rồi, lâu lắm, khi môn chơi tôi ưa thích bị sóng nước dập vùi.
Bây giờ tôi thèm chết trong người không chết. Tôi sẽ nâng đàn đời mình trong đại sảnh đông người, bên vực thẳm không chiều sâu, nơi điệu nhạc không âm điệu ngất ngất dâng cao.
Tôi sẽ đàn theo âm điệu cõi vĩnh cửu, và khi đàn nức nở âm giai sau chót, tôi sẽ đặt cây đàn lặng im dưới chân người im lặng.

Bài số 101

Suốt đời, tôi ca hát để tìm người. Lời ca dẫn tôi lang thang hết nhà này đến nhà kia. Nhờ thế, khi rờ rẫm, kiếm tìm thế giới của mình, tôi cảm thấy xung quanh.
Lời ca dậy tôi những gì tôi đã học, chỉ cho tôi những nẻo đường bí mật và những vì sao nơi chân trời của trái tim tôi.
Lời ca dẫn tôi đi suốt ngày tới quê hương huyền bí của buồn vui; nhưng bây giờ, khi cuộc hành trình kết thúc, lời ca đã đưa tôi tới cổng Hoàng cung nào nhỉ, lúc hoàng hôn?

Bài số 102

Tôi khoe khoang với họ là đã hiểu người. Họ nhìn thấy chân dung người trong mọi tác phẩm của tôi. Họ tới và hỏi: “Người ấy là ai?” Tôi không biết trả lời ra sao. Tôi nói: “Thực ra tôi không thể nói?” Họ chê bai rồi bỏ đi dáng vẻ khinh khi. Nhưng người cứ ngồi đó mỉm cười.
Tôi kể truyện người trong những bài ca bất tận. Bí mật từ tim tôi trào tuôn. Họ tới và hỏi: “Cho chúng tôi biết ý nghĩa những bài ca anh hát”. Tôi không biết trả lời họ ra sao. Tôi nói: “A! Ai mà biết nghĩa những bài ca ấy là gì!” Họ mỉm cười rồi bỏ đi dáng vẻ hoàn toàn khinh miệt. Nhưng người cứ ngồi đó mỉm cười.

Bài số 103

Kính lạy người lần cuối, xin cho giác quan tôi trải rộng, tiếp xúc thế giới dưới chân người.
Xin cho tâm trí tôi, như đám mây thu là là mọng nước, cúi khom trước cửa nhà người, kính lạy người lần cuối.
Xin cho âm điệu tôi hát rải rác nhiều lần tụ lại thành bài ca duy nhất, rồi tuôn chảy vào đại dương lặng trầm, kính lạy người lần cuối.
Ôi, Thượng Đế, kính lạy người lần cuối, như đàn hạc hoài hương, ngày đêm hối hả bay về tổ ấm trên núi cao, xin cho đời tôi phiêu du tới quê hương vĩnh cửu ngàn thu.

Đây là những thi phẩm còn lại trong tập thơ Dâng vang danh của nhà thơ kiệt xuất Tagore Rabindranath. Với sự hăng say cùng nhiệt huyết thơ ca của mình mà những tác phẩm của ông luôn rất tuyệt vời được mọi người tán thưởng và vẹn nguyên giá trị đến hiện nay

Xem Thêm : Trọn bộ chùm thơ Dâng đặc sắc của nhà thơ Tagore Rabindranath phần 4