Thơ Đồng Đức Bốn : Con Ngựa Trắng Và Rừng Quả Đắng Phần 2

Thơ Đồng Đức Bốn luôn để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng quý độc giả. Những bài thơ với lời thơ nhẹ nhàng xen lẫn sự ngọt ngào thức tỉnh tâm hồn những người yêu thơ. Ông luôn đặt tình cảm , tâm tư của mình vào trong những bài thơ mà mình sáng tác
Ông có một kho tàng thơ lớn cống hiến không nhỏ cho nền văn học Việt Nam. Chính vì vậy mà ông đã nhận được rất nhiều giải thưởng danh giá về văn học nghệ thuật được nhiều người ngưỡng mộ.
Trong đó nổi bật nhất là tập thơ Con Ngựa Trắng Và Rừng Quả Đắng được yêu thích hơn cả. Hôm nay chúng ta cùng nhau khám phá những bài thơ ấy nhé!

Hồ Tây

Hồ Tây nắng
Hoa cúc vàng vào thu
Nhấp nhô những ô dù
Chỉ che cho ghế gỗ
Tôi và em trên cỏ
Chờ một cánh buồm

“Chiều nay Hồ Tây có giông”

Chiều nay Hồ Tây có giông
Tôi ngồi trên sóng mà không thấy chìm

Đi đò

Cầu gẫy mới phải đi đò
Thế nên gặp gió thổi cho rét lòng.
Con đò nửa mặt trăng cong
Chênh vênh trên một dòng sông lở bồi.
Mái chèo cứ nhẹ thế thôi
Không là đứt ruột gan tôi bây giờ.
Mái chèo trên sóng làm thơ
Đỡ cho cánh vạc bơ vơ xuống dòng.
Chốc nữa thế nào cũng giông
Sang đò tôi đến giữa đồng là mưa

Ở phố bờ sông

Nhà em ở phố bờ sông
Bao giờ sóng cũng bập bồng ru đưa
Riêng còn có một hạt mưa
Mắt ai khóc vẫn để thừa ra đây
Để treo vào gió trong mây
Để cài vào nắng trên cây đợi người
Đợi người đâu hỡi người ơi
Tôi đi cuối đất cùng trời mộng mơ

Ở phố Bà Quẹo

Xuống xe ở Phú Thọ Hoà
Tôi về Bà Quẹo tìm nhà của em
Một mình đi với một đêm
Một đêm đi với sấm rền trong mưa
Áo tôi rách bởi gió lùa
Tóc tôi ướt bởi người thưa phố rồi
Đàn em từng tiếng chơi vơi
Cứ sôi động mãi khi rơi xuống đường
Không biết tiếng nào là thương
Mà hoa tôi hái mùi hương đi vòng
Gọi em một tiếng tưởng xong
Không ngờ ai nấp trong lòng trộm nghe

Ba ngày mưa

Sợi mưa tựa những dây đàn
Tay ai gảy giữa muôn ngàn nhớ thương
Sợi mưa tựa những con đường
Mà tôi chi có một phương đi về
Ba ngày mưa ướt dầm dề
Buồn vui rồi lại tái tê vui buồn
Giọt mưa có ở trên nguồn
Hay là có tự nỗi buồn của tôi?

Phố Nối mưa rào

Em ơi Phố Nối mưa rào
Đường đi nước đã ngập cao mất rồi
Một mình đứng giữa chơi vơi
Em ơi Phố Nối mây trôi dạt bèo
Một mình đứng giữa lá reo
Em ơi Phố Nối trong veo gió đàn
Ước gì mưa mãi chẳng tan
Để cho sấm cứ râm ran khắp trời
Để cho em nép vào tôi
Ôm chung một giọt mưa rơi xuống lòng

Buổi sáng đường Lê Thánh Tông

Buổi sáng đường Lê Thánh Tông
Hoa dâu da nở mênh mông khắp trời
Buổi sáng em đi với tôi
Tóc đen sao lắm hoa rơi thế này
Muốn vuốt từng sợi tóc dày
Nhưng sợ hoa héo nên tay lại dừng
Trong mùi thơm đến vô cùng
Em dâng sóng vỗ ngập ngừng bên tôi
Đứng cao hơn cả mặt trời
Có bài thơ của một người bỏ quên
Đứng cao hơn cả lời nguyền
Là em đi giữa một miền Hạ Long
Buổi sáng đường Lê Thánh Tông

Chơi thuyền trên sông Hương

Tình yêu trong lúc ngẩn ngơ
Bỗng dưng vớ được câu thơ làm thuyền
Bấy giờ vừa lúc trăng lên
Thuyền tôi ở giữa bốn bên chuông chùa
Bấy giờ sóng cứ ru đưa
Làm thuyền tôi đắm sao chưa đắm thuyền

Qua nhà người yêu cũ

Vẫn còn thấy bụi tầm xuân
Áo em phơi để nhạt dần nắng trưa
Vẫn còn thấy những sợi mưa
Dệt thành trăng sáng bờ xưa ta ngồi
Vẫn còn thấy vướng trên môi
Tóc em một sợi rong chơi lạc vào
Vẫn còn thấy ở ca dao
Y nguyên hai múi bưởi đào em cho
Vẫn còn trong nắng thấp tho
Tôi và em xuống con đò ban mai

Ở đâu

I
Ở đâu những giọt nước trong
Mà không rơi tự mắt mong của người
Ở đâu trời chẳng giống trời
Mà người không biết đứng ngồi thương nhau
Ở đâu như là ở đâu
Cho tôi về lại miếng trầu mẹ têm
Ở đâu đời như mũi tên
Dẫu xuyên nát ngực vẫn êm êm tình
II
Chiều sâm sẩm tối mất rồi
Ở đâu chuông nguyện đổ hồi âm vang
Em đi với áo choàng tang
Ở đâu nắng tắt nắng vàng lại lên
III
Đã mê áo rách bên đường
Hướng cho xe giữa mù sương lên ngàn
Bây giờ hoa nhựa trên bàn
Sao em không ném cho tan ra ngoài

Nhà thờ

Vào đây không để cầu kinh
Chỉ thương chúa bị đóng đinh trên người

Chuông chùa Quán Sứ

Từ trong hương đại bay ra
Chuông chùa Quán Sứ khi xa khi gần
Từ trong những giọt mưa dầm
Chuông chùa Quán Sứ khi gần khi xa
Anh từ trong em bước ra
Tiếng thương tiếng nhớ gấp ba chuông chùa
Em từ anh ra lạ chưa
Một ngày những có bốn mùa đổi thay
Chẳng bằng dáng nhẹ bàn tay
Cùng hoa đại xuống tóc dày của em

Vu vơ chùa Hương

I
Chùa Hương nghi ngút hương bay
Mà sao lá rụng bàn tay xuống thềm
Có gì trong tiếng chuông êm
Quả mơ cứ héo cả đêm lẫn ngày
Chùa Hương nghi ngút hương bay
Phật ngồi cũng héo cả ngày lẫn đêm
II
Bến Đục là bến Đục ơi
Yêu nhau chớ để đò trôi ngập ngừng
Người đi đi chẳng muốn dừng
Người về về đến nửa chừng lại thôi
Bến Đục là bến Đục ơi
Sương bay thành khói lên trời lửng lơ
Người đi tìm cái vu vơ
Người về cầm cái hững hờ trên tay
Người đi cầu phúc cầu may
Người về mưa cứ lay phay bên lòng
Nhưng mà bến Đục vẫn trong
III
Vu vơ một thoáng chùa Hương
Biết rằng chẳng có thiên đường mà tin
Chỉ mong có một trái tim
Từ trong sương khói vẫn tìm thấy nhau

Thăm mộ Nguyễn Du

Bỗng dưng tôi gặp mùa thu trở về
Dẫu lòng còn những tái tê
Dẫu đời còn những đam mê chưa thành
Mộ ông tôi thấy ở quanh
Mà xa đến nỗi mong manh như là
Mộ ông tôi thấy ở xa
Mà gần đến nỗi như là trong tay
Thương ông hoa cũng héo gầy
Khói hương thành quãng đường lầy sông sâu
Tôi nhổ sợi tóc trên đầu
Làm cây gậy chống ông đâu cũng tìm
Cỏ may trên mộ chiếc kim
Dẫu làm đau nát con tim úa vàng
Tôi vẫn đi dọc về ngang
Câu thơ thắp những nén nhang cho người!

Ở quán bán thịt chó về chiều

Thịt chó chỉ bán về chiều
Chả thơm thơm cả xóm liều của tôi
Khói thuốc là đường bên trời
Rượu trong cất ở mắt người sang nhau
Buồn thì nín để quên đau
Sướng thì kêu để người sau chết dần
Sướng thì không được một lần
Đau thì chẳng phải đau ngần ấy đâu
Bạn bè chả có cho nhau
Lầm than tới lúc bạc đầu mới hay
Đời gần tới phút chia tay
Tỉnh ra mới thấy trời này rỗng không
Chỉ tơ tưởng gái có chồng
Tôi giờ giường vẫn nằm không một mình
Sang giàu vẫn trọng vẫn khinh
Vẫn coi áo rách trên tình là hoa
Ngậm ngùi thịt chó bánh đa
Chiều nay lại thấy bà già xin ăn…

Đám cháy rừng

Ở kia có đám cháy rừng
Lửa cao cao đến lưng chừng trời xanh
Ở kia trong những tàn tranh
Đám người cứ chạy vòng quanh tít mù
Biển còn có mãi mùa thu
Suối còn ở tận lời ru con người
Kẻ đốt rừng đã đi rồi
Ai thương thì đến với tôi lúc này
Rừng đau càng rộng càng dày
Chim kêu có thể giơ tay là cầm

Mẹ tôi

I
Cả đời ra bể vào ngòi
Mẹ như cây lá giữa trời gió rung
Cả đời buộc bụng thắt lưng
Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng
Đường đời còn rộng thênh thang
Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời
Mẹ đau vẫn giữ tiếng cườị
Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương.
Bát cơm và nắng chan sương
Đói no con mẹ xe nhường cho nhau
Mẹ ra bới gió chân cầu
Tìm câu hát đã từ lâu dập vùi
II
Chẳng ai biết đến mẹ tôi
Bạc phơ tóc trắng bên trời hoa mơ
Còng lưng gánh chịu gió mưa
Nát chân tìm cái chửa chưa có gì.
Cầm lòng bán cái vàng đi
Để mua những cái nhiều khi không vàng

Thơ viết gửi người tình khi tôi chết

I
Tình yêu ở trên đầm lầy
Thuỷ chung mới biết vơi đầy trong ai
Suốt đời sống trên ngọn gai
Chỉ khát khao chết xem ai thương mình
II
Chết rồi tôi vẫn làm người
Để nhận những nỗi đau đời em cho
Chỉ mong ngày ấy mưa to
Bước chân em có ngại dò đường trơn

Anh không về nữa đâu

I
Cỏ xanh rờn mộ chí
Đợi làm gì em nhỉ
Anh không về nữa đâu
Tháng bảy mưa ngâu
Tháng mười rét đến
Trời giăng đầy tơ nhện
Cho lòng ai vấn vương
Gần em chỉ thấy thương
Xa em thì lại nhớ
Suốt một đời dang dở
Chẳng đêm nào ngủ yên
II
Anh không về nữa đâu
Vườn trước và ngõ sau
Hoa tàn hoa lại nở
Bao nhiêu đêm trăng tỏ
Anh dắt em đi đâu
Giờ nằm trong đất sâu
Anh chẳng còn được biết
Tiếc mình không đi hết
Những vui buồn trong em

Ông già hát

Bàn tay gầy khô bong
Ôm cây đàn nứt vỏ
Ông ngồi hát giữa chợ
Kẻ đứng xem thì cười
Người đi qua lại khóc
Em buồn như thế không
Trời ngả sang mùa đông
Cây vườn trút lá
Giọng ông già thong thả
Tiếng vui trong tiếng buồn
Bao giờ đến bao giờ
Ông già vẫn ngồi hát
Thôi thì trong gió cát
Em về cho tôi vui

Trong nhà thờ Đồng Giới

Tượng Chúa đi đâu hết
Mà nhà thờ Đồng Giới vẫn còn đây
Những tiếng chuông không chết
Và lòng người chẳng gió heo may
Tôi về đây
Xin một lần được trông thấy Chúa
Như trông vào ngọn lửa
Trên biển đêm khi tàu sắp sửa chìm
Và có thể trái tim
Sẽ bị đóng đinh trên cây thánh giá

Rượu ngon uống một mình không cạn

Tôi với tôi
Rượu ngon uống một mình không cạn
Ở gần không có bạn
Bạn xa lại chưa về
Trên ánh trăng gập ghềnh trong khuya
Tôi chờ hoa Quỳnh nở
Hương thật không thì hãy mở
Hương thơm đến đâu thì thôi?

Trước thung lũng tình yêu

Nhạc ngựa bồn chồn dôc vắng
Thung lũng tình yêu sương mờ giăng
Thức với Đà Lạt một đêm trăng
Phấn không rơi vàng trên áo
Trên áo rơi vàng ánh trăng
Thung lũng tình yêu vẫn mờ sương giăng
Nhạc ngựa bồn chồn dốc vắng
Bến hồ im lặng
Tôi và em phơ phất phấn thông vàng

Thơ tình tôi viết cho Nga

Bên nhau sà sã suốt ngày
Vừa đi nửa bước đã đầy nhớ thương
Thế mà xa một ngày đường
Trời long đất lở dễ thường cũng nên
Thế mà nhớ, thế mà quên
Thế mà thép cũng phải mềm trong thơ
Thế mà nửa cứ bơ vơ
Để thương không hết ngẩn ngơ cái buồn

Một mình

Một mình tôi đứng với tôi
Bàn chân giẫm lụt cả trời heo may
Một mình tôi đứng ỏ đây
Hồn thơ thả đến chân mây cuối trời
Nhưng em đã bỏ đi rồi
Cái mênh mông ấy vừa rơi vừa chìm

Nguyện cầu

Vua ngồi chễm chệ trong ngai
Còn ta ta đứng trên gai nguyện cầu
Chuông kêu không vắt nổi sầu
Hương thơm thành hạt mưa dầu dầu sa
Vẫn còn ngòn ngọt tiếng gà
Chưa chi tóc đã tà tà sương phơi

Một thời đã mặc áo vua

Một thời đã mặc áo vua
Vẫn thường lấy cái dây dưa buộc mình
Dọc ngang nát cả thiên đình
Vẫn không chạm được cái tình của em
Thôi đành bầu rượu nắm nem
Nghiêng trời uống cạn để xem chiều tà
Bây giờ vợ theo người ta
Con giờ ở bãi tha ma một mình
Làm vua đã chẳng thấy vinh
Thì nhục giờ ở trong mình cũng không

Em bỏ chồng về ở với tôi không?

Xa một ngày bằng triệu mùa đông
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Nỗi nhớ em cồn cào như biển
Nơi em ở tôi đi và tôi đến
Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn
Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn
Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng
Tình của em như một tờ giấy trắng
Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ
Tình của em như lối rẽ bất ngờ
Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết
Dẫu cho đến tận cùng cái chết
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Tôi không tin rằng trong bão giông
Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng
Và tôi tin rằng trong cát bỏng
Em – Cây xương rồng vẫn hoa
Em ở gần tôi lại ở xa
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất
Và tôi tin tình em là có thật
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ
Và niềm vui có khi đến bất ngờ
Tôi lại hát ru em ngủ
Nhà của em ở giữa phường Trung Tự
Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi
Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm
Và tôi tin một ngày gần lắm
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Trên đây, uct.edu.vn đã tiếp nối bài viết trước Thơ Đồng Đức Bốn : Con Ngựa Trắng Và Rừng Quả Đắng Phần 1 bằng những bài thơ đặc sắc còn lại trong tập thơ ông. Những bài thơ sâu sắc thấm đẫm tình cảm và nỗi lòng của nhà thơ luôn đi sâu vào lòng độc giả yêu thơ. Hãy cảm nhận bài thơ và chia sẻ chúng nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!