Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 4

Phan Thị Thanh Nhàn nổi danh là một ngòi bút đặc sắc cùng khả năng sáng tác thơ trời phú. Thơ của bà đạt đến trình độ khó ai có thể so sánh được. Với những bài thơ mộc mạc, giản dị nhưng thấm đượm chân thành mà những bài thơ của bà luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người yêu thơ
Ở bài viết trước Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 3 chúng tôi đã chia sẻ đến cho các bạn những bài thơ vô cùng tuyệt mĩ. Sau đây không để các bạn chờ lâu, hãy đón xem phần 4 ngay bây giờ với tập thơ Con Muốn Mặc Áo Đỏ Đi Chơi

Ơi! Cổ Ngư quen thuộc
Ngẩng lên: phượng đỏ tươi
Cúi xuống: nước xanh thẳm
Con đường như đang bơi
Lòng vui như mở hội
Phần phật bay khăn quàng
Sóng lăn tăn sáng chói
A! Xem kìa: Hè sang!
Không còn lo bài vở
Sắp được đi trại rồi!
Cầm tay nhau hớn hở
Hét vang lên cùng cười

Hoa quỳnh

Chờ cho đêm thật yên
Chờ cho đèn tắt
Trăng thành phố dịu mướt
Cây quỳnh nở hoa
Trắng trong
Tinh khiết
Nồng nàn
Mảnh mai e dè thơm mát
Quỳnh nhè nhẹ thấm vào đêm
Thấm vào đêm trong veo dào dạt
Thấm vào đêm, nỗi buồn mang mang
Hoa quỳnh nở cùng đêm bát ngát
Rồi cũng vì đêm
Đờ đẫn hoa tàn
Sớm mai dậy nhìn cánh mềm héo lá
Ai biết đêm qua
Hoa đẹp với trăng vàng…

Làm anh

Làm anh khó đấy
Phải đâu chyện đùa
Với em gái bé
Phải “người lớn” cơ.
Khi em bé khóc
Anh phải dỗ dành
Nếu em bé ngã
Anh nâng dịu dàng
Mẹ cho quà bánh
Chia em phần hơn
Có đồ chơi đẹp
Cũng nhường em luôn
Làm anh thật khó
Nhưng mà thật vui
Ai yêu em bé
Thì làm được thôi

Lời con

Con bảo:
– Chùm bàng thân nhau quá
Chẳng ai chịu ở một mình.
– Bố mặc quần dài nhanh lên
Cô tivi sắp ra chào đấy.
– Thấy mẹ về, gió reo, lá vẫy
Đúng cái cây là con cô gió rồi.
– Con muốn mặc áo đỏ đi chơi
Như tờ lịch những ngày mẹ nghỉ.
– Đài ngâm thơ con nghe ướt thế
Mẹ cũng ngâm thơ vào nước cho hay.
– Không ăn được nhưng nhiều cây
Mẹ mua cho con quả núi.
– Báo của mẹ là Hà Nội Mới
Hôm qua là Hà Nội cũ phải không?
– Mẹ bận không lên chơi bác Ngân
Hay mẹ dán tem gửi con đi vậy!
Mẹ ngồi trước mênh mông trang giấy
Muốn viết mà câu chữ cằn khô
Chợt nhớ chuyện bâng quơ con nói
Mẹ ghi vào thành một bài thơ…

May sao

Nghe tin Hà Nội gió mùa
Thương con gái nhỏ đội mưa đi làm
Vũng Tàu biển nắng chói chang
Ngàn con sóng vỗ mênh mang nói gì
Dẫu là công việc bộn bề
Dẫu đông vui giữa bạn bè yêu thương
Vẫn nghe xa xót nỗi buồn
Hình như mình vẫn cô đơn giữa đời
May sao ở phía cuối trời
Có con gái nhỏ mong tôi trở về

Mặt trời ấu thơ

Một mình thong thả đạp xe
Đường quen, con lại tìm về mẹ xa
Trời trong trẻo quá – tháng Ba
Hồ Tây sóng sánh như là ngày xưa
Con tìm về tuổi bé thơ
Đầu trần chân đất gió lùa mái xiêu
Nhà ta thuở ấy rất nghèo
Sao con chỉ nhớ bao nhiêu tiếng cười
Lòng con thầm gọi mẹ ơi
Mẹ cho con cả khoảng trời hôm nay
Giấu bao mất mát đắng cay
Trong vòng tay mẹ chỉ đầy sướng vui
Mong sao mẹ mãi tươi cười
Cho con gặp lại mặt trời ấu thơ

Nàng tiên ốc

Buổi tối như mọi bữa
Bé làm nũng nghiêng đầu:
– Chị ơi, chuyện cổ tích
Kể cho em nghe nào!
… “Xưa có bà già nghèo
Chuyên mò cua bắt ốc
Một hôm bà bắt được
Một con ốc xinh xinh
Vỏ nó biêng biếc xanh
Không giống như ốc khác
Bà thương không muốn bán
Bèn thả vào trong chum
Rồi bà lại đi làm
Đến khi về thấy lạ:
Sân nhà sao sạch quá!
Đàn lợn đã được ăn
Cơm nước nấu tinh tươm
Vườn rau tươi sạch cỏ
Bà già thấy chuyện lạ
Bèn cố ý rình xem
Thì thấy một nàng tiên
Bước ra từ chum nước
Bà già bèn bí mật
Đập vỡ vỏ ốc xanh
Rồi ôm lấy nàng tiên
Không cho chui vào nữa
Hai mẹ con từ đó
Rất là yêu thương nhau…”
Bé nghe nghênh cái đầu
Mắt tròn xoe không chớp
Chị kể xong, bất chợt
Bé kêu lên rất to:
– Ứ ừ, biết rồi cơ
Chị phê bình em đấy!

Ngựa biên phòng

Chú công an biên phòng
Rạp mình trên lưng ngựa
Ngựa phi nhanh như bay
Cả cánh rừng nổi gió
Ngựa phăm phăm bốn vó
Như băm xuống mặt đường
Mặc sớm rừng mù sương
Mặc đêm đông giá buốt
Chân ngựa như sắt thép
Luôn săn đuổi quân thù
Vó ngựa như có mắt
Chẳng vấp ngã bao giờ
Xong công việc trở về
Ngựa bước đi thong thả
Chú công an đi bên
Tay vỗ về lưng ngựa
Chúng em trong bản nhỏ
Phơi thật nhiều cỏ thơm
Để mùa đông đem tặng
Ngựa biên phòng yêu thương…

Thức khuya

Cả nhà đều đã ngủ
Có tiếng thở đều đều
Đồng hồ kêu tích tắc
Ôi sao mà thân yêu
Thầy dù hay mắng mỏ
Mẹ dù hơi lắm điều
Lòng mình xa xót lắm
Thương hai người bao nhiêu
Một bầy con nhỏ dại
Mái dột, vách nhà xiêu
Ăn như tằm ăn dỗi
Nghịch như là quỷ yêu
Sao mà không đánh mắng
Sao mà không lắm điều?

Tóc của mẹ tôi

Mẹ tôi hong tóc buổi chiều
Quay quay bụi nước bay theo gió đồng
Tóc dài mẹ xoã sau lưng
Bao nhiêu sợi bạc chen cùng sợi đen
Tóc sâu của mẹ, tôi tìm
Ngón tay lần giữa ấm mềm yêu thương
Bao nhiêu sợi bạc màu sương
Bấy nhiêu lần mẹ lo buồn vì tôi
Con ngoan rồi đấy mẹ ơi
Ước gì tóc mẹ bạc rồi lại xanh

Trại hè

Chúng tôi
Những đội viên Hà Nội
Về đây cắm trại hè
Các bạn
Những người con của đồng quê
Cùng nhau sống mấy ngày hè thật vui
Đêm xuống
Trăng soi
Trăng dệt làn lụa mỏng
Sáng trong ánh mắt cười
Chúng mình cầm tay nhau hát
Gió cũng cùng reo chơi
Còn ngày mai nữa
Mỗi đứa lại một nơi
Nhưng đừng buồn bạn nhé
Trong tim mình còn mãi trại hè ơi!
Mùa đông
Gió mùa đông giá lạnh
Mưa đông rét run người
Phong phanh chiếc áo mỏng
Gió và mưa cứ rơi…
Tiền đâu may áo nhỉ
Lòng giá lạnh mênh mang
Càng thấy mình nhỏ bé
Giữa mùa đông phũ phàng

Truyền thuyết trên đảo Côn Sơn

Người con gái trẻ măng
Giặc đem ra bãi bắn
Đi giữa hai hàng lính
Vẫn ung dung mỉm cười
Ngắt một đoá hoa tươi
Chị cài lên mái tóc
Đầu ngẩng cao bất khuất
Ngay trong phút hy sinh
Bây giờ dưới gốc dương
Chị nằm nghe biển hát
Đó là câu chuyện thực
Về người nữ anh hùng
Nhưng ở đảo Côn Sơn
Từ buổi mai chị ngã
Đã có bao câu chuyện
Về chị Sáu linh thiêng
Những truyền thuyết không tên
Cứ lan dần như sóng
Đảo Côn Sơn – địa ngục
Chị Sáu hoá thiên thần
Trừng trị lũ ác ôn
Cứu giúp người lương thiện
Qua bao mùa gió chướng
Trong bão tố tù đày
Mộ chị Sáu hương bay
Cả bốn mùa không tắt
Và trái cây thơm mát
Cũng theo mùa dâng lên
Tạ lỗi khi sai lầm
Kêu cầu khi gặp nạn
Chị Sáu thành người bạn
Sống giữa lòng nhân dân
Ngay cả lũ ác ôn
Mỗi khi qua mộ chị
Cũng cúi đầu lặng lẽ
Trước chị Sáu anh linh
Người con gái hiên ngang
Chúng mãi còn khiếp sợ
Tôi quỳ bên ngôi mộ
Dâng đoá hoa trắng trong
Trời cao xanh mênh mông
Biển rộng xa xao động…
Chị Sáu nằm thanh thản
Hàng dương nghe gió rung
Và bao chuyện lạ lùng
Trong lòng tôi tha thiết
Bỗng như là có thật
Sống mãi cùng thời gian
Bàn tay ai vuốt tóc
Trên vai tôi dịu dàng

Vườn mặt trời, quả mặt trăng

Tôi đến nông trường Cù Bai
Xe ghé nhà dân buổi tối
Cửa mở thông thoáng gió trời
Cây vườn lặng im nép đợi
Sớm mai trong veo nắng dọi
Nhìn cây tôi chợt bàng hoàng
Bao nhiêu mặt trời chói lọi
Chín mềm trong lá rất thơm
Ngẩng lên vườn chôm chôm đỏ
Trái xoè những tia mặt trời
Cành cao trĩu lời mời mọc
Đung đưa chùm quả tươi ngời
Chợt nhớ bao mùa táo ngọt
Quả vàng mát đất ngoại ô
Dịu như mặt trăng mềm mại
Ríu rít tiếng cười trẻ thơ
Một mình đi trong vườn táo
Một mình dưới tán chôm chôm
Mặt trời, mặt trăng huyền ảo
Mặt đất dâng đầy hương thơm
Mỗi bước một lời cảm tạ
Với trời, với đất, với cây
Với người ngày đêm vất vả
Cho mình quả chín cầm tay

Bé Hà

Bé là em út
Nhỏ xinh nhất nhà
Chị yêu em lắm
Ơi cô bé Hà!
Yêu đuôi tóc nhỏ
Tung tăng trên vai
Yêu chiếc răng sứt
Lại hay nhoẻn cười
Bé lên sáu tuổi
Còn mải chơi ô
Mải chơi chạy đuổi
Nhảy dây, lò cò…
Mẹ là thợ dệt
Dệt nhiều khăn tay
Bé xem thích lắm
Muốn làm được ngay
Chị Thanh dạy học
Học trò đến chơi
Bé khoe: “Em lớn
Cũng làm cô thôi!”
Chị Thu học thuốc
Bé đòi ống nghe
Anh Phúc nhạc sĩ
Bé yêu đàn ghê!
Cái gì cũng thích
Là cô bé Hà
Em làm được hết
Em là nụ hoa…

Chiếc kim khâu

Óng như tia nắng
Thon như ngón tay
Chỉ làm không nói
Miệt mài vá may
Bao mảnh vải rời
Đã thành bền chắc
Bước đi mải miết
Làm nên đường dài
Vóc dáng mảnh mai
Che mùa giá rét
Vải trăm màu sắc
Kim may cho người
Riêng mình áo trắng
Trắng tinh suốt đời

Dạy học

Hè năm học lớp sáu
Mới hơn mười tuổi thôi
Vai còn đeo khăn đỏ
Mình đã đi dạy rồi!
Buổi sáng mình đi học
Trưa về nhà ăn cơm
Chiều đi bộ lóc cóc
Đến nơi thành “cô” liền!
Đây hiệu kem Hồng Vân
Ở góc Bờ Hồ ấy
Chiều chiều mình đến đấy
Dạy cho bà chủ nhà
Ối giời ôi buồn ngủ
Mình ngượng quê lắm cơ
Ra bài cho bà viết
Là mình ngồi lơ mơ
Chẳng xứng là cô giáo
Mà dạy suốt cả hè
Đi dạy học năm ấy
Là lần đầu, thích ghê

Dặn con

Con ơi!
Con sẽ gặp trên đường nhiều người ăn xin
Con sẽ thấy trên đường nhiều người khốn khó
Mẹ con mình không hề giàu có
Nhưng cũng là đủ ăn
Con hãy theo thứ tự ưu tiên
Trước hết là những người ruột thịt
Hãy từ thiện ngay trong gia đình
Cố gắng góp chút gì sao để không còn ai đói rét
Với người qua đường, con ơi, chút ít
Con hãy sẻ chia lòng thảo thơm
Mai đây khi mẹ không còn
Con chỉ gặp những tấm lòng thơm thảo

Em trai

Một chàng trai hiện đại cưỡi Dream
Dùng tiếng Thái, tiếng Anh gần như tiếng mẹ
Chỉ Tết đến mới một lần thăm chị
Em bây giờ bận rộn quá đi thôi
Chợt gặp nhau nơi nhà mẹ chỉ cười
Con mệt, vợ đau không hề than thở
Em lặng lẽ một mình lo toan cả
Như một mình lo học thuở còn thơ
Thuở ấy chị gội đầu, em dội nước mưa
Tan học muộn em về nhà quá đói
Chị dành sắc một củ khoai bốc khói
Mẹ dẫu nghèo con cái rất thân thương
Em vẫn quan tâm, vẫn biết chị buồn
Song đành vậy sẻ chia làm sao được…

Giếng nước Bác Hồ

Làng con nghèo, ở ngoại ô
Một chiều vui được Bác Hồ tới thăm
Bác xem chỗ ở chỗ ăn
Đến bên giếng đất, ân cần Bác khuyên:
Làng ta rồi phải sạch hơn
Giữ cho đôi mắt như gương trong ngần
Bác về, gửi gạch tặng dân
Giếng đầu tiên ấy ở sân đình làng
Tròn xoe dưới một tán bàng
Ôi gàu nước mát đầy tràn thương yêu
Lòng Cha chia khắp xóm nghèo
Thẳm sâu mạch nước trong veo giếng này…
Cả làng đau mắt xưa nay
Bác về, như có bàn tay diệu kỳ
Tình thương lòng Bác chở che
Giếng sâu trong vắt bốn bề khơi lên
Bác cho con gái mắt huyền
Cụ già mắt sáng trẻ em mắt tròn
Tin đâu sét đánh làng con
Bác không còn? Bác không còn! Bác ơi!
Cả làng không hẹn không mời
Bước chân tụ lại một nơi – giếng đình
Cúi đầu, tay nắm vòng quanh
Đỏ hoe bờ giếng ân tình, Bác ơi!
Giếng đầy còn có khi vơi
Lòng dân nhớ Bác chẳng nguôi bao giờ.

Để tiếp nối Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 3  chúng tôi đã chia sẻ cho bạn phần 4 của tập thơ Con Muốn Mặc Áo Đỏ Đi Chơi với những lời lẽ nhẹ nhàng , hóm hỉnh dành cho thiếu nhi bên cạnh đó dạy trẻ cách yêu thương mọi người. Những bài thơ đó là nỗi lòng của người mẹ dành cho đứa con yêu thương của mình. Hy vọng với phần còn lại của kho tàng thơ Phan Thị Thanh Nhàn sẽ khiến bạn hài lòng. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!