Nhà thơ Ý Nhi cùng tập thơ Người Đàn Bà Ngồi Đan hấp dẫn nhất phần cuối

Ý Nhi là một cái tên quen thuộc trên văn đàn. Bà trở thành một hình mẫu để những thế hệ trẻ theo sau bởi tinh thần cùng lòng nhiệt huyết mạnh mẽ đối với thơ ca của bà. Những áng thơ khác lạ của bà luôn để lại dấu ấn đặc sắc trong lòng độc giả. Bà là một trong tứ nữ thi sĩ được bạn đọc yêu mến. Bà định hình phong cách thơ cho riêng mình với lối thơ giản dị vừa nghiêm túc như chính con người của bà. Mỗi bài thơ của bà như đang gõ cửa tâm hồn bạn đọc đem đến cho chúng ta những phút giây lắng đọng để suy ngẫm cuộc đời. Nổi bật nhất cho phong cách thơ bà chính là tập thơ Người Đàn Bà Ngồi Đan. Vậy ngay bây giờ mình cùng nhau khám phá tập thơ này nhé!

Người đàn bà ngồi đan

Giữa chiều lạnh
Một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ
Vẻ vừa nhẫn nại vừa vội vã
Nhẫn nại như thể đó là việc phải làm suốt đời
Vội vã như thể đó là lần sau chót
Không thở dài
không mỉm cười
Chị đang giữ kín đau thương
Hay là hạnh phúc
Lòng chị đang tràn đầy niềm tin
Hay là ngờ vực
Không một lần nào chị ngẩng nhìn lên
Chị đang qua những phút giây trước lần gặp mặt
Hay sau buổi chia ly
Trong mũi đan kia ẩn giấu niềm hân hoan hay nỗi lo âu
Trong đôi mắt kia là chán chường hay hy vọng
Giữa chiều lạnh
Một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ
Dưới chân chị
Cuộn len như quả cầu xanh
Đang lăn những vòng chậm rãi

Người lính

Trên con đường từ mặt trận đến mặt trận
Người lính đi qua một thành phố lớn
Cái thành phố khổng lồ, rối ren, náo động
Bỗng hiện ra tĩnh lặng trước đời anh
Cây bên đường im phắc một màu xanh
Toa xe điện như trôi giữa lòng đường phố hẹp
Không có tiếng động cơ, xe lao đi vun vút
Và bao người bước lặng dưới nhà cao
Họ khóc cười, chia biệt, đón chờ nhau
Anh cảm biết mọi điều qua ánh mắt
Nhưng lời chuyện trò, anh không nghe thấy được
Anh không nghe tiếng khóc, tiếng cười kia
Ôi cuộc đời thường nhật đã hiện ra
Đúng như thể bao lần anh mong mỏi
Nhưng đó là giấc mơ
Đó là điều anh chưa thể tới
Chưa bao giờ anh có đủ thời gian
Trong những lán che, trong những căn hầm
Anh qua tháng ngày của mình trong đạn lửa
Trong cơn sốt, trong cái đói giày vò, trong làn súng kẻ thù đe doạ
Anh giữ nơi tay ngọn cờ xung trận
Anh đã nghĩ đến cái chết
Như bao lần anh nghĩ về cách sống
Tiếng còi tàu đã vang lên như tiếng còi báo động
Anh quay nhìn thành phố
Và thoáng qua gương mặt anh lời từ biệt
Ở cửa ga
Người soát vé vừa dúi vào tay anh mảnh bìa con vừa thét to giải thích
Đó là chứng từ thanh toán của chuyến đi
Anh mỉm cười
Hờ hững nhét mẩu vé tàu vào túi ngực

Nhớ Hải Phòng

Sau những căn nhà kia
sau những bến sông kia
sau những con tàu lô nhô ngoài cảng
tuổi thơ tôi xa tít tắp
Thuở ấy tôi mặc áo rộng thùng thình
và tóc tết đuôi sam
thuở ấy tôi đi lang thang giữa thành phố của mình
chưa biết đến niềm vui làm ta rơi nước mắt
chưa có nụ cười nào xa xót nở trên môi
Lời ca của ngày xưa tôi đã quên rồi
giữa bao bài hát mới
bao mầu hoa đã che khuất một mầu hoa dại
Ngọn sóng trắng buổi nào vùi lấp giữa ngàn khơi
tiếng còi tàu vang suốt tuổi thơ tôi
đã chìm lẫn giữa ồn ào, náo động
tôi đi giữa cuộc đời, giữa muôn nghìn mất, còn, chết, sống
nào nhớ gì ngày tháng đã xa xôi
Sao hôm nay tôi muốn được là tôi
với tóc tết đuôi sam
với áo rộng thùng thình
đi lang thang qua phố nhà, sông nước
được nhìn thấy tuổi thơ xa tít tắp
đang mỉm cười, tha thứ, chở che.

Những cây sồi bên hồ Thuyền Quang

Không có gì của đời tôi đã xảy ra nơi ấy
Chỉ có những ý nghĩ như lửa dưới vòm xanh trầm lặng
Và niềm mong mỏi khôn nguôi bên tán cây xào xạc gió
Năm tháng qua đi
Tôi đã cùng nơi kia gắn bó
Những cây Sồi mọc bên lối nhỏ
Chứng kiến những gì được che giữ trong tôi
(Ý nghĩ về hạnh phúc bền vững hơn hạnh phúc giữa đời
Ý nghĩa về niềm vui lớn hơn niềm vui có thực
Và nỗi đau trong ta ghê gớm hơn những gì ta có thể giãi bày)
Giờ đây mỗi khi tôi qua dưới bóng cây Sồi
Tôi tưởng như phố phường xa vắng hết
Và tất cả mọi điều cách biệt
Chỉ màu xanh trầm tĩnh cùng tôi.

Quảng Bình

Con tàu đã đi qua
Tiếng còi thổi vô tâm
Màu khói xám tan dần trên cây cỏ
Như vẫn qua bao miền đất đỏ
Bao hàng Thông, đồng ruộng bên đường
Chỉ mình tôi biết Quảng Bình
Và chợt hiểu, đây miền ta yêu mến
Sau xa cách lặng im, không hò hẹn
Bỗng sững sờ, chính đất của mình đây
Tôi chợt hiểu lòng tôi qua suốt tháng ngày
Qua những dòng sông, cánh rừng, thành phố
Qua suốt ca chia lìa, gặp gỡ
Đã trở về chính đất của mình đây
Đã trở về những động cát gió bay
Nơi em chết giữa năm mười tám tuổi
Nơi bom nổ, trơ vơ thành Đồng Hới
Em đắp đường, áo vá, tóc vàng hoe
Đã trở về đồi sỏi vắng cây che
Nắng gay gắt trên bờ công sự
Anh khẽ hát bài ca ngọn cỏ
Mắt xa xăm dõi phía chân trời
Đã trở về thời tuổi trẻ của tôi
Ngụm nước lá Sim qua buổi chiều Quảng Trạch
Đêm bên biển, đợi thuyền, không ngủ được
Ngỡ gió vừa đổi hướng dưới bờ thông
Chân đi qua gai góc những dặm đường
Hoa lau trắng theo dấu người phơ phất
Hoa Mẫu Đơn đỏ tươi, hoa Chạc Chìu tím ngát
Quân kéo về, màu cỏ úa thân quen
Em nói câu gì, chú bé mặc áo đen
Tôi hoà lẫn trong sắc màu, giọng nói
Tôi thảng thốt, lo âu, chờ đợi
Lá cờ bay thắm thiết trước hàng quân
Đêm dài nghe súng giặc phía bờ Nam
Lòng theo mãi về nguồn sông Bến Hải
Đất ấy mở dưới bàn chân nhẫn nại
Trời ấy xanh khao khát mắt ta nhìn
Thời tấm lòng tin cẩn, yêu thương
Bàn tay mở trước bàn tay bè bạn
Tôi chợt hiểu giữa cuộc đời ta sống
Có những điều chẳng dễ nhận ra đâu
Có những điều hệ trọng, lớn lao
Bỗng nhận biết khi về miền đất cũ
Khi con tàu đã đi qua, chỉ mình ta ở lại
Và sững sờ, chính đất của mình đây.

Rau me đất

Một chùm rau me đất
giữa độ đường không cây
giữ lòng yên tĩnh lại
đã bao nhiêu tháng ngày
Như thể là màu mây
trên vòm trời đại hạn
như thể bờ cát trắng
sau muôn trùng biển khơi
như thể bàn tay người
đến giữa ngày đau xót
Cánh đồng bớt hoang vu
đường dài thôi khô khát
một chùm rau me đất
đã xanh bên lối về
Năm tháng tôi ra đi
đến những miền gió cháy
đến những miền cỏ xanh
miền đất đá điêu tàn
miền nước đầy, trăng dãi
lòng đã nên nhẫn nại
sau nghìn muôn đổi thay
như chùm rau me đất
giữa độ đường không cây

Sông

Đã nhiều lần tôi nghĩ dòng sông
Như bạn nhỏ đang cùng tôi trò chuyện
Gương mặt ấy dịu dàng, yêu mến
Chưa lo âu, chưa đau đớn bao giờ
Tôi đã vui cười, tôi đã hát ca
Lòng ước muốn cho sông những gì tốt đẹp
Mặt trăng xanh, hàng cây cao, bóng mát
Bờ dài xa, cát trắng đến chân trời
Những mong sao khi cách xa xôi
Sông vẫn được bình yên, không bão gió.
Đã nhiều lần tôi nghĩ đến dòng sông
Như nghĩ đến bạn bè cùng lứa tuổi
Bao miền đất đi qua, bao cánh rừng trở lại
Bao ngả đường cát bỏng dưới bàn chân
Những đốm lửa đợi chờ sau khúc ngoặt của sông
Những dự cảm phập phồng khi cánh Bướm chợt mở
Con sóng đập vào bờ đêm trăn trở
Lại ùa về trước biển lúc ngày lên
Bao vẻ dẹp như có kia chưa kịp định hình
Mồ hôi đã chắc bền như muối đọng
Phù sa đã hợp trên bờ bến lớn
Trải ngô vàng in dấu mỗi bàn tay.
Tôi đã nghĩ về anh khi đến nơi này
Nơi tôi gặp cơn mưa rừng kiên nhẫn
Nước gìn giữ qua những miền cây lớn
Để làm nên sông biển muôn đời
Nơi sông đem phù sa cho những bãi bồi
Sông tự biết thu mình hẹp lại
Sông tự biết qua đá ngầm bóng tối
Giữ cho mình gương mặt sáng trong
Nơi một mình đối mặt với bão dông
Sông vẫn đó không vì tàn huỷ được
Trước tất cả màu phù sa có thực
Trước làng quê, bến cát, trước chân trời
Trước lo âu của mặt nước không lời
Niềm vui sướng những bờ cây đứng lặng
Trước ngọn sóng về miền biển lớn
Được con thuyền cần mẫn ngọn đèn đêm
Tôi mong sao trong cuộc đời mình
Dòng sông mãi xạc xào, cuộn chảy.

Sông Trà

Tôi đâu còn trẻ để ước mong ở lại sông Trà
Ước mong sự bình yên
Đã bao lần trên con đường bùn lầy, gió cát
Tôi trông chờ một bến sông
Và tưởng như tôi có thể dựng nhà
có thể trồng cày
có thể nắm một con thuyền nhỏ
và ngày đêm sẽ trôi trong tĩnh lặng
nỗi nhọc nhằn xưa chỉ còn vẳng xa như hài hát cũ
Nhưng giờ đây tôi biết
Bờ xe nước đang quay tròn chậm rãi
Chiếc bè gỗ trôi đi vô định
Và doi cát vàng như tơ dưới nắng
Đâu phải dành cho tôi, dù tôi biết yêu sự
Bình yên hơn ngày trước gấp bao lần.
Ôi sông Trà, sông Trà
Dẫu rằng ta đã bớt dại khờ
Buổi chiều nay vẫn khiến lòng bối rối
Trước sự thanh bình của người.

Thơ tặng cháu

Tặng cháu gái cùng tên
Ngày tháng theo nhau đi
Lòng Cô không kịp biết
Chợt gặp lại nét cười
Sau mười năm cách biệt
Đường dài xa tít tắp
Có bao nhiêu bến bờ
Bước thành rồi bước bại
Ngày nắng theo này mưa
Lòng tưởng vừa đi qua
Nỗi đau ghê gớm nhất
Nào biết đâu buồn thương
Còn chờ ta trước mặt
Biết đâu niềm hạnh phúc
Từng có thật trong đời
Chợt ngoảnh đầu nhìn lại
Đã nên điều xa xôi
Dẫu gặp lại nét cười
Cô quen mười năm trước
Cuộc đời cháu hôm nay
Cô làm sao đến được
Những lời ca cháu hát
Chân trời và bến sông
Cô làm sao đến được
Nơi cháu hằng chờ trông
Chẳng thể đến được cùng
Nẻo đường kia mới lạ
Cô im tặng câu thơ
Đề cháu làm chiếc lá
Đề cháu làm bóng mây
Một mai khi đời cháu
Gặp độ đường không cây.

Thư mùa đông

1.
Bắt đầu từ đâu, sẽ bắt đầu từ đâu
khi mùa đông tràn về thành phố
con sông lớn theo một mùa bão gió
đã thu mình chảy giữa những bờ ngô
Sẽ bắt đầu từ đâu khi trên đường ngoại ô
gió heo hút thổi qua con tàu vắng
tiếng chuông reo suốt mùa hè đầy nắng
như lặng chìm trong tiếng gió đi qua
Đã đóng kín rồi cửa sổ những ngôi nhà
đã xao xác bao vòm đại thụ
ánh sáng cô đơn ngọn đèn ngoài phố
bao con đường vắng bóng người qua
thuyền đã về nép dưới chân đê
lá đã rụng trong vườn cây ngoài cửa
Những mùa đông, dẫu lại mùa đông nữa
kỳ diệu sao nếu ta lại bắt đầu
với ánh sáng bập bùng ngọn lửa
màu cát vàng đầm ấm bãi sông xa
buồm thẫm nâu trong chiều muộn chợt về
hoa cúc trắng tần ngần qua các phố
Đêm mùa đông ầm ào tiếng gió
ai hát xa vời lẩn khuất trong mơ
trang sách mở ra khép lại tự bao giờ
những hàn gắn ồn ào, cách chia lặng lẽ
bước chân khua vang, bước âm thầm nức nở
như vẫn còn xao động cuộc đời ta
2.
Thành phố đông lạ thường
một cuộc chiến tranh đã đi qua
chỗ những ngôi nhà đổ, những dãy phố đổ
chỉ còn lại phù điêu và những bức tượng đài
đường đang mở rộng ra, đang trồng thêm cây
nhà ga đã dựng xong, vườn thêm bồn hoa mới
chiếc đu quay những vòng quay sáng chói
những áo màu sặc sỡ, vô lo
loa phóng thanh với những bài ca
không nhắc lại tiếng còi báo động
Những nghị quyết trung ương, những công trình lớn
những Thác Bà, Kẻ Gỗ, những Thăng Long
những khu nhà lắp ghép mới xây xong
màu sơn mới trên nghìn ô cửa nhỏ
Mà lòng tôi giữa ồn ào thành phố
vẫn có bờ lau sậy con tàu đi
giữa những bức tranh, giữa những bài ca
vẫn còn lại bao bến than lầm lụi
giấc ngủ bình yên trong căn nhà mới
còn bao nhiêu dông gió cánh rừng xa
Có thể nào lại mất trong ta
đốm lửa ấy cơn mưa rào buổi ấy
miền cát nóng bờ cây khô như cháy
hoa quỳ vàng trên nền cũ nhà ai
nước lá sim đắng chát đường dài
căn lều nhỏ mưa lùa qua cửa liếp
Nếu có thể một lần nói được
những gì chưa nói nên lời
tôi xin nhắc tháng ngày gian khổ ấy
đã thành sao lặng lẽ sáng trong tôi
Thành phố đông lạ thường
trong đêm nhiều gió bấc
cô gái áo đỏ đi qua tôi mặt sáng ngời hạnh phúc
sao tôi lại nhớ về câu thơ của anh
Nước da mét xanh còn rung cơn sốt
Trưa chang chang rẫy nắng rừng già
sao tôi lại nhớ về câu thơ của anh
chúng tôi uống nước suối, ăn lương khô
Miếng đường nhỏ chia ba trên đỉnh dốc
Áo chói chang, mặt sáng ngời hạnh phúc
cô gái đi qua tôi dưới bóng những bờ cây
câu thơ viết về người đã khuất
Những năm tháng chiến tranh thử thách mỗi người
ta lọc lại cho ta những gì trong sạch nhất
sao tôi chẳng thể nào quên được
người nghệ sĩ đã ngã xuống bên con rạch gần cửa sông
ánh chớp mìn clâymo bàn tay chầm chậm buông rời tàu dừa nước
Đêm thanh cao dịu đằm như tiếng hát
Cô gái đi qua tôi dưới bóng những bờ cây
Cô sẽ nói điều gì về hạnh phúc
Cô sẽ nói điều gì về những câu thơ
Cô sẽ nói điều gì
3.
Con đường nói gì đâu
hàng cây nói gì đâu
chỉ gió thổi ào ào qua mái phố
Suối trong đất đã thành sông rực rỡ
mầm mảnh mai một sớm đã là cây
lời yêu thương gìn giữ giữa tháng ngày
không thể nữa, thành thơ thành tiếng hát
ngày lạ lùng có gì như tỉnh thức
ánh mặt trời, sỏi đá dưới bàn chân
mùi quýt thơm gay gắt, lá bên đường
căn phòng nhỏ, ánh mắt nhìn thân thuộc
lại có gì xa vời như chẳng thực
nơi ngọn đèn hun hút cuối đêm sâu
nơi thời gian biền biệt buổi xa nhau
bỗng ngắn lại trong phút giờ gần gũi
Đâu miền đất anh qua, đâu vùng làng anh tới
những vui buồn chua xót của đời anh
cho tôi xin gìn giữ đến tận lòng
qua suốt cuộc đời tôi trong gió cháy
trong cát nóng, dưới mặt trời tháng bảy
một chùm hoa bỗng nở dưới hàng thông
trong biển kia sóng dữ dội khôn cùng
êm ả vỗ dưới chân người đi biển
trong cánh rừng sau mùa mưa bão lớn
cây dịu dàng mở lá dưới trời xanh
Gió ào ào qua thành phố mùa đông
ngày thăm thẳm những trông chờ mong đợi
đất lạ lẫm ngày mai ta sẽ tới
gương mặt người, tiếng hát, mấy bờ cây

Trò chuyện

Có thể bước chân Con
Có những lúc trùng lên dấu chân của Mẹ
Những bước vui tươi trên cát
Những bước nhọc nhằn trong bùn lầy
Có thể giữa Mẹ và Con chẳng gì trùng lặp
Một nẻo đường khác biệt dưới chân Con
Những gì Mẹ sướng vui, lo lắng, khổ buồn
Khi Con lớn đã thành lạ lẫm
Nhưng tình yêu sẽ chờ con sau năm tháng
Như con thuyền neo đợi lối sang sông
Và cỏ mọc non xanh giữa bao triền đá
Trên con đường của Con có một căn nhà luôn rộng mở
Nỗi tiễn đưa, nơi đón đợi Con về
Sau may mắn, rủi ro, sau bao nhiêu thành bại
Trong một ngày thương Con vẫn nghe thấy lời nhắc gọi
Cây trước thềm xao xác giữa ngày yên
Trong đêm đông ngọn lửa sẽ được nhen
Giữa vây buộc của đời Con không đơn độc
Giữa muôn nỗi mất còn Con hiểu được những gì yêu quí nhất
Mùa mưa biết tin hạt phù sa
Tình yêu sẽ chờ Con sau tháng năm kia
Khi đón gặp xin Con đừng hờ hững
Chỉ một chút yếu hèn toan tính
Con có thể lạc đi hạnh phúc suốt đời mình.

Trung du

Màu cọ xanh thảng thốt giờ chiều đông
Đó là trung du qua năm tháng
Đó là trung du qua bao miền cây, qua bao bờ cát trắng
Cái đốm xanh không dễ phai mờ
Trên đường dài bất chợt tán cây thưa
Bước chững lại tưởng gặp màu lá cọ
Lòng se lại trước buổi chiều lắm gió
Ngỡ gió mỗi năm ấy thổi qua đây
Trên mặt phố mùa đông lá đã rụng đầy
Ngoài sông cạn cát phơi vàng nhớ nắng
Tàu điện lanh canh giữa lòng phố vắng
Tôi một mình nhớ mãi tận trung du
Tôi một mình đến với nẻo đường kia
Chạy hun hút qua dải đồng đất cũ
Và đột ngột trong sương mù, trong gió.
Cây mở xòe một cánh lá tươi non
Ngỡ như mình đã qua hết mùa đông
Đã qua hết bờ lau trắng bạc
Đã qua hết những nhà ga hoang vu, những bến phà đông chật
Trở về bên ánh mắt ngóng chờ ta
Đã bao lần nhớ đến tán cây kia
Tôi tìm gặp một chút gì yên tĩnh
Một chút gì chở che thương mến
Trong nắng nôi, bão gió của đời mình.

Tưởng nhớ

Không hiểu từ bao giờ
Mỗi khi nghĩ đến chị
Mỗi khi cố hình dung ra chị
Tôi luôn thay chị đang bước vội trong đêm qua miền cát.
Chị mặc áo đen của người du kích
Chiếc mũ nhỏ ôm ly khuôn mặt đầm đìa mồ hôi
Chị mang theo khẩu súng đã cũ và những trái lựu đạn đầy gỉ sét
Chị ăn lát khoai đã rắn đanh
Và uống giọt nước hiếm hoi trong chiếc bi đông nhỏ
Chị không đòi cho mình một số phận
Khác số phận những người đồng đội
Trên con đường bỏng khô và đầy đe doạ
Chị nhớ đến khuôn mặt của con
Và chị khóc lặng lẽ
Không ai trông thấy những giọt nước mắt
Chị nghĩ đến một miền quê rất xa không cát sóng
Nơi bắt đầu cuộc đời chị
Bài đầu tình yêu của chị
Chị nhận về mình những đau thương, chia lìa, mong nhớ
Như bất cứ ai đang sống cùng thời
Có thể con đường chị qua trên mặt cát bỏng sôi
Đã khỏa lấp sau nhiều mưa nắng
Có thể mọi điều chỉ do tôi tưởng tượng
Chị chưa qua miền cát ấy bao giờ
Chỉ do tôi hằng tìm kiếm, mong chờ
Một người bạn đồng hành như chị
Trên con dường của tôi, con đường cát nhỏ.

Về Thái Nguyên

Không chờ đợi sự tha thứ cho lỗi lầm
Không chờ đợi lời an ủi cho nỗi khổ
Không chờ đợi niềm vui nồng nhiệt
Tôi mong được yên tĩnh cùng miền đất cũ
Nơi dòng suối mềm chảy len dưới khóm trúc mùa thu.
Tôi thức nói với mình trong đêm
Ta đã trở về, đã trở về
Ôi con đường nhỏ ven đồi lau xám.
Tôi cách xa nơi này hai mươi năm
Thiếu nữ đã là người đàn bà ở tuổi bốn mươi
Cam chịu và cuồng nộ, mong mỏi và buồn nản
Đem cho và nhận về, kiếm tìm và đánh mất
Giản đơn và rối ren, lớn lao và cạn hẹp
Tôi đứng kề bên giới hạn của mình
Nhưng tôi không còn nhiều thời gian do dự
Không còn nhiều thời gian cho sai lầm
Tôi đi trên đoạn đường còn lại
Không nguôi quên nguồn sáng mặt trời
Chảy như xối qua cánh rừng 20 năm cũ.
Trong lòng tay đá chai, tôi còn giữ quả bóng màu hạnh phúc
Một ngày kia nó sẽ ánh lên màu sắc khác
Có lẽ…
Nhưng giờ đây cho tôi được cám ơn
Vì không có ánh nhìn ái ngại
Không có tiếng cười vui ồn ào.
Trên con đường đất đỏ
Mưa tháng 10 nhòe ướt dấu chân trở lại.

Với Lệ

Ngỡ như vẫn cùng nhau
Đường Đại Từ đất đỏ
Đồi lư thưa hoa Lau
Rừng ngút ngàn nỗi nhớ
Trang sách nào đã mở
Bao mùa thu lá phong
Trời xanh như nước mắt
Lối mòn bao dấu chân
Ngỡ Lệ vẫn đang gần
Áo sắm màu cỏ úa
Lớp chúng mình giữa đồi
Gió lùa qua vách nứa
Nhiều đêm chúng mình nhớ
Người đi dưới phố vui
Chỉ nghe rừng trở gió
Nước lũ tràn suối Đôi
Năm tháng đã xa rồi
Lệ đi không về nữa
Nhớ một thời tuổi trẻ
Bao nẻo đường mình qua
Chiều nay mình trở về
Căn nhà lửa của Lệ
Tưởng chỉ sau ô cửa
Là chúng mình có nhau.

Ý Nhi là một nhà thơ được đánh giá cao từ nhiều nhà nghiên cứu nghệ thuật. Bà là một người có bản lĩnh bởi không phải bất cứ nhà thơ nào cũng dám thay đổi phong cách thơ của mình một cách dễ dàng như vậy được. Bà đã thành công trong việc hướng đến một lối thơ tự do giàu tính triết lý và hình tượng. Chính nhờ sự đột phá của bà mà Ý Nhi đã đạt được rất nhiều giải thưởng danh giá được người đời ca tụng. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Xem Thêm : Nhà thơ Ý Nhi cùng tập thơ Người Đàn Bà Ngồi Đan hấp dẫn nhất phần đầu