Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch William Shakespeare phần cuối

Thái Bá Tân là một nhà thơ đồng thời là một nhà dịch giả nổi tiếng. Ông đã dịch nhiều bài thơ cũng như các sáng tác ở nhiều thể loại khác nhau rất hay và độc đáo. Trong đó có các sáng tác của William Shakespeare . Đó là các bản Sonnet rất nổi tiếng. Hãy cùng tìm hiểu các bài thơ dịch của Thái Bá Tân hay và độc đáo nhất bạn nhé!

Sonnet 108

Cái gì tôi có thể truyền lên giấy
Ðể nói thêm chút nữa tấm lòng thành?
Cái gì mới, câu từ nào bóng bẩy
Tôi chưa dùng để nói hết về anh?

Không, tất cả đã nói rồi, tuy thế,
Như đọc kinh, tôi nhắc lại hàng ngày
Những lời khen không có gì mới mẻ,
Nhưng mỗi lần nghe vẫn mới và hay.

Vâng, bất tử là tình yêu mới lạ.
Vẫn long lanh trong cuộc sống ngày thường,
Không hề biết những nếp nhăn trên má,
Bắt tuổi già thành nô lệ đáng thương.

Và tình yêu nảy sinh ngay ở chỗ
Ðược quả quyết là hoàn toàn không có.

Sonnet 109

Ðừng gọi anh là người không chung thuỷ,
Tuy anh nay không thể đến thăm nhiều.
Anh đâu dễ xa em như em nghĩ.
Tự sâu rồi anh gửi trái tim yêu

Cho em giữ trong ngực em. Từ đó
Như hành hương luôn hướng đi về,
Anh thăm hỏi em, thăm tim anh đau khổ,
Mang nước thần rửa cái xấu người chê.

Anh không tốt, em trách anh- có thể!
Nhưng quả anh không dám nghĩ bao giờ,
Rằng anh nỡ bỏ rơi em như thế,
Bỏ rơi nguồn hạnh phúc, bỏ nguồn thơ.

Em biết đấy, cuộc đời này rất rộng,
Anh chỉ có một mình em để sống.

Sonnet 111

Vâng, đúng thế, anh lang thang, đúng thế.
Ở đâu anh cũng chỉ một thằng hề,
Và cái đắt bị anh đêm bán rẻ,
Anh luôn tìm cái mới đẹp, say mê.

Vâng, đúng thế, khi phải nhìn sự thật.
Anh nhìn nghiêng mà không dám nhìn ngay,
Vì nhìn vậy, anh thấy em đẹp nhất,
Làm tim anh xúc cảm lại tràn đầy.

Anh yêu em, và từ nay mãi mãi
Anh sẽ yêu, người yêu mới không tìm,
Không phản bội, lỗi lầm không lặp lại.
Em thiên thần, anh mãi thuộc về em.

Hãy cho anh lên thiên đường, trên ấy,
Trên ngực em đầy tình yêu nhường vậy.

Sonnet 115

Anh giả dối khi có lần từng viết:
“Anh yêu em hết trọn trái tim mình!”
Anh nói thế mà hoàn toàn không biết
Vẫn còn phần chưa yêu hết trong anh.

Nhìn thấy trước là thời gian tráo trở
Ðầy ngẫu nhiên và tai hoạ bất ngờ,
Có thể bắt cả quốc gia tan vỡ,
Phá lời thề, làm sụp đổ ước mơ,

Nhưng không tin vào sự đời thay đổi,
Mà chỉ tin vào hiện tại nhất thời,
“Anh yêu em, vô cùng,- anh nói.-
Thật khó lòng yêu hơn thế, em ơi!…”

Nhưng anh nhầm: Tình yêu là đứa trẻ
Ðang sức lớn, đòi người yêu cũng thế.

Sonnet 116

Tôi không ngăn hai trái tim sôi nổi
Ðang yêu nhau, vì không thể có gì
Làm thay đổi, cả khi tình giả dối,
Khi hai người cách biệt, phải ra đi.

Trong giông bão, suốt đêm ngày vẫn đỏ,
Tình yêu là đèn sáng giữa xa khơi;
Cho những con thuyền lênh đênh đây đó.
Tình yêu là sao lấp lánh trên trời.

Tình yêu xoá những bông hồng trên má.
Nhưng tình yêu không nô lệ thời gian,
Và tình yêu dám đương đầu tất cả
Ðể mãi xanh tươi, không héo, không tàn.

Nếu tôi sai và thơ tôi nói dối,
Thì tình yêu và thơ không có nổi.

Sonnet 121

Thà phạm lỗi hơn mang danh phạm lỗi,
Dù thực ra anh chưa phạm bao giờ.
Thật đau xót khi có người nói dối,
Hoặc đôi điều nhận xét ác, vu vơ…

Mắt ghen tị người đời không hiểu được
Những gì tôi đang suy nghĩ trong đầu.
Họ đã thế, sao theo tôi từng bước,
Trách đủ điều, sai đúng lẫn vào nhau?

Không , xin lỗi, tôi là tôi, thiết nghĩ
Không nên cho ai cũng xấu như mình.
Người ta thẳng nhưng thước đo các vị
Có thể tồi, xiêu vẹo, thiếu công minh.

Và chớ tưởng một khi anh tồi tệ
Thì tất cả xung quanh anh đều thế.

Sonnet 122

Anh không cần chân dung em tặng
Chân dung em, anh đã khắc trong tim.
Hơn tất cả thuốc màu, giấy trắng,
Tận đáy lòng, anh giữ mãi hình em.

Hay ít ra, khi tim còn biết đập
Và loài người còn biết yêu nhau
Khi tất cả bụi thời gian chưa lấp
Thì hình em, anh giữ mãi trong đầu.

Không giấy nào giữ em lâu đến thế,
Nên quà tặng em trao, em cất đầy cho mình
Em bảo anh cần gì bức vẽ
Khi em bao giờ cũng ở bên anh?

Để nhớ em, mà chân dung em phải thấy
Là anh tự thú mình có thể quên em vậy.

Sonnet 128

Ôi thanh thót, mỗi lần em dạo nhạc,
Khi tay em, như đôi cánh nhịp nhàng
Trên phím gỗ là lòng anh man mác
Và bồi hồi theo mỗi tiếng đàn vang.

Anh thầm ghen tự dấy lòng chân thật
Rằng bao nhiêu âu yếm, bấy nhiêu tình
Em trao cả cho tiếng đàn réo rắt,
Không biết đang chờ khô cháy môi anh.

Anh những muốn được cùng em đổi chỗ
Làm phím đàn đang múa dưới đôi tay,
Ðể tay em không còn hôn mặt gỗ
Mà hôn trái tim anh lệ ứa đầy.

Thôi, một khi đàn hôn đôi tay ấy
Thì hãy trao đôi môi cho anh vậy.

Sonnet 130

Ðôi mắt nàng không như sao buổi sáng
Ðôi môi nàng không đỏ giống san hô,
Và da nàng cũng không như tuyết trắng,
Tóc nàng bay không gợn sóng ven hồ.

Tôi đã thấy nhiều hoa hồng Ðamask,
Nhưng má nàng tôi không ví cùng hoa.
Hơi thở nàng cũng không thơm ngào ngạt,
Và tay chân- không ngọc cũng không ngà.

Tôi say sưa mỗi lần nghe nàng nói,
Nhưng không so với tiếng nhạc thiên thần.
Tiên có cánh tôi chưa hình dung nổi,
Chỉ biết nàng đi trên đất, bằng chân…

Nhưng tôi nghĩ nàng vẫn xinh tuy thế,
Hơn nhiều cô đẹp bằng lời hoa lệ.

Sonnet 131

Như hợm hĩnh, kiêu kỳ, bao cô gái đẹp,
Em thích làm duyên, tàn ác, quyền hành,
Vì em biết em luôn luôn có phép
Chiếm giữ ngao vàng trong say đắm tim anh.

Cứ mắc người đời chê da em không trắng,
Rằng không đáng anh buồn, không đáng anh yêu,
Không bênh em, anh chỉ ngồi im lặng,
Nhưng anh bênh em trong ý nghĩ rất nhiều.

Và để chứng minh lời đồn sai sự thật,
Anh dối lừa anh, nước mắt chảy hai hàng,
Rằng màu đen chính là màu đẹp nhất,
Vì đó là màu da tóc em mang.

Da em không đen, anh yên tâm điều đó,
Nhưng lòng em đen đã làm anh đau khổ.

Sonnet 132

Anh rất yêu đôi mắt em đen nhánh,
Ðôi mắt nhìn anh âu yếm dịu dàng,
Vì mắt biết anh là người bất hạnh
Nên mắt mang màu đen nhánh, màu tang

Cả vầng dương khi mỗi sáng dậy
Trên nền trời ánh bạc, cả sao đêm
Cũng không đẹp như đôi sao nhấp nháy
Buồn, chân tình, đen, đen nhánh mắt em.

Ôi giá gì trái tim em cũng thế,
Như đôi mắt đen, âu yếm dịu dàng,
Vì nét buồn làm em thêm đẹp đễ-
Khóc đời anh, tim hãy phủ màu tang.

Và cái đẹp anh cho rằng lúc ấy
Cũng màu đen như mắt đen em vậy.

Sonnet 133

Ðáng nguyền rủa trăm nghìn lần cô gái
Bắt tôi đau chưa thấy đủ, và rồi
Bắt cả bạn tôi yêu thương cũng phải
Nô lệ cho nàng trong đau khổ, than ôi!

Em độc ác! ôi chỉ vì đôi mắt,
Vì do em không chân thật, trung thành.
Nên một lúc ba người anh để mất
(Ðau khổ ba lần)- Em, bạn và anh!

Vâng, em bắt bạn anh làm nô lệ,
Giam trong tim. Anh chỉ muốn một điều:
Em cũng bắt và giam anh như thế
Cho anh gần, che chở bạn thân yêu.

Anh cầu khẩn, em làm ngơ điều đó,
Vì từ lâu giam anh trong đau khổ.

Sonnet 136

Tránh gặp anh mỗi lần, em hãy nhớ
Tên của anh vốn được gọi là gì.
Tên của anh là Ước mong- Ðừng sợ,
Trái tim nào không mong ước nhiều khi?

Hãy làm đầy trái tim em tươi trẻ
Bằng tên anh và mong ước của mình.
Anh cũng biết: ước mong nhiều như thế
Sẽ vô cùng bé nhỏ cái tên anh.

Vâng, cứ mặc anh là con số một
Trong tim em mong ước vốn rất nhiều.
Mặc người khác không biết anh, càng tốt,
Anh chỉ cần em biết đến, và yêu.

Cái tên anh, anh mông em yêu trước,
Rồi yêu anh, vì anh là mong ước.

Sonnet 138

Tôi tin cô, dù biết cô nói dối
Khi cô thề cô chân thật, thơ ngây
Và xem tôi là chàng trai nông nổi,
Khi tan ôi, tôi đã quá dạn dày.

Tôi cũng cố làm như mình đang trẻ
Dù từ lâu cô đã biết tôi già.
Cô gọi tôi chàng trai, tôi tin thế,
Nên vô tình ta tự lánh xa ta.

Rằng cô xấu, cô không cần thiết nói,
Tôi không khoe tóc bạc trắng trên đầu.
Vâng thế đấy, tình yêu là giả dối-
Ai nói tuổi làm gì khi yêu nhau!

Cô lừa tôi, tôi thì không chân thật
Và cả hai cho thế là tốt nhất.

Sonnet 140

Hãy thông minh như chính em tàn ác,
Ðừng bắt anh buồn vì bị làm ngơ,
Vì những gì sâu trong tim anh nén,
Có thể trào ra như nước vỡ bờ.

Anh biết em không yêu, nhưng tất nhất,
Dù không yêu, em cứ nói yêu anh…
Thì con bệnh đến giờ về với đất
Vẫn muốn nghe thầy thuốc nói: Sắp lành!

Quá đau khổ đến không còn biết nghĩ,
Có thể anh lên án nặng, quá lời,
Mà quanh ta có điều nào nhảm nhí
Không thành đầu câu chuyện phiếm khắp nơi!

Ðể tránh tiếng một trò cười cay đắng,
Lòng quanh co, bề ngoài em hãy thẳng.

Sonnet 141

Anh biết anh không yêu em bằng mắt,
Vì mắt anh nhìn thấy hết lỗi lầm,
Chỉ tim anh không chịu nhìn sự thật,
Tôn thờ em, mắt cản, cứ mù câm.

Ðôi tai anh cũng không nghe em nói,
Và tay em ve vuốt gợi khêu tình,
Và hương thơm, và tiếng cười sôi nổi
Không bao giờ lôi cuốn được lòng anh

Nhưng rồi năm giác quan và lý trí
Không làm sao thuyết phục một trái tim
Ðang mù quáng, đang mất dần suy nghĩ,
Rằng yêu em là cái chết đi tìm.

Trong bất hạnh, anh thấy mình hạnh phúc,
Em- với anh, là thiên đường, địa ngục.

Sonnet 142

Tình yêu anh đầy lỗi lầm, đúng vậy,
Em trách anh, em khinh ghét trong lòng,
Nhưng ngẫm lại, so với em, lúc ấy
Ít hoặc nhiều, em sẽ thấy bất công.

Và không lẽ đôi môi em, xin hỏi,
Ðược trách anh, đôi môi đỏ nhiều lần
Trong tình yêu nói những điều giả dối,
Vờ vịt thề mà không chút phân vân?

Anh yêu em, nhưng em yêu người khác,
Ai hơn ai? Anh chỉ muốn một điều:
Hãy thương anh trong cảnh đời đơn bạc,
Ðể sau này em cũng được thương yêu.

Còn nếu em cứ nhẫn tâm- sắp tới
Cái từ tâm của người đời chớ đợi.

Sonnet 143

Không ít khi bà chủ nhà lật đật,
Lo đuổi theo con ngỗng hoạc con gà,
Ðã nhẫn tâm đặt đứa con xuống đất,
Mặc một mình nó khóc dỗi, kêu la.

Mặc đứa con bị bỏ rơi, kêu khóc
Ðang giơ tay đòi được bế lúc này
Bà chủ ấy cứ cắm đầu khó nhọc
Ðuổi theo hoài cái bóng nhỏ đang bay.

Em cũng thế, em chạy theo người khác,
Bỏ rơi anh, là đứa trẻ đang chờ.
Hãy quay lại, đừng nhẫn tâm phụ bạc,
Lời anh cầu, đừng giả điếc làm ngơ.

Hãy quay lại cùng anh như người mẹ
Phải quay lại, không bỏ rơi thằng bé.

Sonnet 144

Ðể sung sướng và buồn đau, Số mệnh
Ðã bắt tôi yêu một lúc hai người:
Một phụ nữ đôi mắt nhung đen nhánh
Và một người cùng giới tóc vàng tươi.

Và để chóng đưa tôi vào chỗ chết,
Con quỉ đen đã cám dỗ thiên thần.
Biến thành quỉ như chính mình xảo quyệt
Bằng vẻ ngoài hấp dẫn với tình thân.

Tôi không biết ai làm ai nô lệ,
Chỉ biết nay hai bạn quí của mình
Ðang yêu nhau; và chàng trai có thể
Bị nhấn chìm trong địa ngục yêu tinh.

Nhưng biết chắc được điều này chỉ lúc
Chàng trở lại với tôi địa ngục.

Sonnet 147

Tình yêu tôi là cơn đau vật vã,
Cần chữa nhanh, đang nhức nhối đêm ngày.
Thuốc chữa nó không phải gì xa lạ:
Chình là điều làm khổ có lâu nay.

Và chạy chữa cho tình yêu, lý trí
Ðã mất công khuyên nhủ biết bao điều
Nhưng bất lực, đành bỏ đi: Âm ỉ,
Tôi một mình đau khổ với tình yêu.

Rồi từ đấy bệnh tình yêu thêm nặng,
Trái tim tôi thêm vật vã, đau buồn,
Nhân lý trí bỏ tôi đi, thừa thắng,
Cảm xúc và lời không ai giữ, cứ tuôn.

Và rất lâu, tôi- người lý trí-
Cứ lầm tưởng người tôi yêu chung thuỷ.

Sonnet 148

Ôi, tình yêu làm tôi thay đổi:
Cái mắt nhìn và sự thật xa nhau.
Hay nếu quả mắt tôi không lừa dối
Tôi là anh không lý trí, không đầu.

Nếu mắt đúng và đời là tốt đẹp,
Thì đời tôi sao bất hạnh quá nhiều?
Nếu mắt sai, phải chăng tôi được phép
Nói mắt si tình không giống kẻ không yêu?

Ðâu chân lý? Ôi khi đầy nước mắt,
Thì làm sao mắt thấy rõ, không mù?
Vâng, đang yêu, mắt tôi nhầm hư thật-
Ai thấy mặt trời khi mưa gió âm u?

Tình yêu tinh ranh che mắt tôi bằng nước
Ðể lỗi lầm tình yêu tôi không thấy được.

Sonnet 149

Sao em nói là anh không tình cảm,
Khi bênh em, anh chống lại chính mình?
Thế anh nghĩ về ai khi đã dám
Vì người yêu, quên hết cả đời anh?

Ai em ghét mà anh cho là bạn?
Ai em chau mày mà mà em thấy anh vui?
Hay không phải anh tự mình lên án
Khi em trách anh vô cớ, dập vùi?

Và anh đã được gì khi nô lệ,
Tôn thờ em, quên hết nhục, hết hèn,
Khi lỗi lầm em anh yêu đến thế,
Anh- con cù quay dưới cặp mắt đen?

Ôi cứ ghét anh đi, bây giờ anh đã thấy
Em yêu người mắt tinh, mà anh mù như vậy.

Sonnet 150

Sức mạnh em, em lấy đâu nhường ấy
Ðể bắt anh thành nô lệ thế này,
Ðể mắt anh nhầm đúng sai như vậy,
Nhầm mặt trời là bóng tối lâu nay?

Em lấy đâu những việc làm giả dối
Và xấu xa nhưng cương quyết, và rồi
Anh mù quáng tha cho em tội lỗi,
Yêu cả điều hèn hạ thế, than ôi?

Ai giúp em bắt anh yêu tha thiết
Người xung quanh đang lên án bao điều?
Dù anh yêu cái mọi người đang ghét,
Em cũng đừng theo họ trách người yêu.

Vì ai dám yêu thương người tội lỗi,
Người ấy đáng được yêu thương gấp bội.

Sonnet 152

Trong tình yêu, em trách anh giả dối,
Nhưng nói yêu anh, em giả dối hai lần:
Với chồng em, em là người có lỗi,
Và bây giờ em phụ bạc tình nhân.

Em giả dối hai lần, nhưng có lẽ
Anh không chê khi ngẫm lại chính mình
Ðã giả dối gấp mười lần như thế
Khi anh thề, anh tự dối lòng anh.

Anh tự bảo: em trung thành, chân thật,
Em yêu anh, em trong trắng, dịu dàng…
Dành ánh sáng cho em, anh nhắm mắt
Ðể không nhìn bao cái xấu em mang.

Anh lý tưởng người yêu, bằng cách đó
Anh thành kẻ đáng nguyền, đau khổ.

Sonnet 153

Thần Cupit một lần quên, ngủ thiếp,
Ðuốc tình yêu vẫn cháy đỏ bên mình.
Một nàng tiên của Ðian xinh đẹp
Ðem nhận chìm xuống suối nhỏ trong xanh.

Thế là tắt, thôi không hừng hực cháy
Bó đuốc thần bằng ngọn lửa tình yêu,
Làm dòng suối nóng quanh năm; từ đấy
Người đua nhau tắm chữa bệnh rất nhiều.

Nhưng bằng lửa của tình em, Cupit
Thắp đuốc thần rồi thử đốt tim anh,
Và từ đó anh buồn đau không ít,
Tắm suối kia, mong chữa bệnh chóng lành.

Nhưng vô ích, thuốc làm anh khỏi bềnh
Chỉ là lửa trong mắt em lấp lánh.

Sonnet 154

Thần Tình yêu một lần quên, nằm ngủ
Ðể bên mình bó đuốc nhóm tình yêu,
Một lúc sau, các nàng tiên trinh nữ
Từ trong rừng cùng ùa chạy ra trêu.

Một nàng tiên bước lại gần bó đuốc
Có lửa hồng từng đốt cháy bao tim,
Nàng cầm lấy rồi nhùng sâu xuống nước.
Thần Tình yêu mất vũ khí, đi tìm.

Từ đấy suối trở thành dòng suối nóng,
Khách đến thăm, uống chữa rất nhiều.
Tôi cũng đến, với một niềm hy vọng
Nhờ suối thần cất gánh nặng tình yêu.

Nhưng tình yêu có thể làm nóng suối,
Mà nước chẳng làm lửa tình tôi nguội.

Trên đây là các bản Thái Bá Tân dịch thơ của William Shakespeare. Với các bài thơ dịch này ta sẽ hiểu thêm về nội dung của các vở kịch các phần trong bản Sonnet mà nhà soạn nhạc vĩ đại này muốn chuyển tải. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật các bài thơ hay đặc sắc bạn nhé!