Nhà thơ Tản Đà và tập thơ Bình Khang ca phả nổi tiếng

Bình Khang ca phả là một trong những tập thơ được viết bởi Tản Đà. Tập thơ này bao gồm những bài ca do Tản Đà tự giảng văn, giải thích nghĩa. Vốn nó định in riêng ra cho chị em xóm Bình Khang học để hát cho đúng nghĩa. Cũng như làm rõ được tinh thần của bài ca. Tuy nhiên Bình Khang ca phả đã chưa kịp xuất bản. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu những bài thơ hay của tập này bạn nhé!

Giời mắng

Vốn định in riêng ra để cho chị em xóm Bình Khang học để hát
Tình riêng trăm ngẩn mười ngơ,
Ngồi buồn lấy giấy viết thơ hỏi giời.
Xem thơ giời cũng bượch cười,
Cười cho hạ giới có người oái oăm.
Khách hà nhân giả?
Cớ làm sao suồng sã dám đưa thơ!
Chốn thiên cung ai kén rể bao giờ,
Chi những sự vẩn vơ mà giấy má.
Chức Nữ tảo tùng giai tế giá,
Hằng Nga bất nại bão phu miên.
Mở then mây quăng giả bức hồng tiên,
Mời khách hẵng ngồi yên trong cõi tục.
Người đâu kiếp trước Đông Phương Sóc,
Ăn trộm đào quen học thói ngày xưa.
Trần gian đầy mãi không chừa!

Hỏi gió

Mưỡu:
Cát đâu ai bốc tung giời?
Sóng sông ai vỗ? Cây đồi ai rung?
Phải rằng dì Gió hay không?
Phong tình đem thói lạ lùng chêu ai?
Nói:
Khoái tai phong dã!
Giống vô tình gỗ đá cũng mê tơi
Gặp gió đây, hỏi một đôi lời:
Ta hỏi gió quen ai mà phảng phất?
Thử thị Đà Giang phi Xích Bích
Dã vô Gia Cát dữ Chu Lang
Ai cầu phong? mà gió tự đâu sang?
Hay mải khách văn chương tìm kết bạn?
Gió hỡi gió! phong trần ta đã chán
Cánh chim bằng, chín vạn những chờ mong
Nên chăng, Gió cũng chiều lòng

Cánh bèo

Bềnh bồng mặt nước chân mây
Đêm đêm sương tuyết, ngày ngày nắng mưa
Ấy ai bến đợi sông chờ
Tình kia sao khéo lững lờ với duyên?
Sinh lai chủng đắc tình căn thiển
Sự trăm năm hò hẹn với ai chi
Bước giang hồ nay ở lại mai đi
Những ly hợp hợp ly mà chán nhỉ
Vị tất nhân tình giai bạch thuỷ
Nhẫn tuơng tâm sự phó hàn uyên
Đầu xanh kia trôi nổi đã bao miền
Thôi trước lạ sau quen đừng ái ngại
Khắp nhân thế là nơi khổ hải
Kiếp phù sinh nghĩ lại cũng như ai
Ai ơi vớt lấy kẻo hoài

Lại say

Trước Hữu Thanh)
Say sưa nghĩ cũng hư đời!
Hư thời hư vậy, say thời cứ say!
Đất say, đất cũng lăn quay
Giời say, mặt cũng đỏ gay, ai cười
Say chẳng biết phen nầy là mấy!
Nhìn non xanh chẳng thấy, lại là say
Quái say sao say mãi thế nầy?
Say xuốt cả đêm ngày như bất tỉnh
Thê ngôn tuý tửu chân vô ích
Ngã dục tiêu sầu thả tự do
Việc trần ai ai tỉnh ai lo
Say tuý lý bất lo mà bất kể
Giời đất nhỉ, cái say là sướng thế!
Vợ can chồng, ai dễ đã chừa ngay
Muốn say, lại cứ mà say!

Đời đáng chán

Người đời thử ngẫm mà hay
Trăm năm là ngắn, một ngày dài ghê!
Còn ai ai tỉnh ai mê
Những ai thiên cổ đi về những đâu?
Đời đáng chán hay không đáng chán?
Cất chén quỳnh, riêng hỏi bạn tri âm
Giá khuynh thành nhất tiếu thiên câm
Mắt xanh trắng đổi nhầm bao khách tục
Giang hà nhật hạ nhân giai trọc
Thiên địa lô trung thục hữu tình
Đón đưa ai gió lá chim cành
Ấy nhân thế phù sinh là thế thế
Khách phù thế chửa dứt câu phù thế
Người phong lưu càng đượm vẻ phong lưu
Bức khăn hồng nâng đỡ hạt châu
Chuyện kim cổ một vài câu phải trái
Châu Nam Hải, thuyền chìm sông Thuý Ái
Sóng Tiền Đường, cỏ áy bến Ô giang
Ngẫm nghìn xưa: ai tài hoa, ai tiết liệt, ai đài trang
Cùng một giấc mơ màng trong vũ trụ
Đời đáng chán biết thôi là đủ
Sự chán đời xin nhủ lại tri âm
Nên chăng nghĩ lại kẻo nhầm

Cô Tây đen [Con cá vàng]

Nước trong xanh, lơ lửng con cá vàng;
cây ngô cành bích, con chim phụng hoàng nó đậu cao.
Anh tiếc cho cô em nay là phận má đào;
tham đồng bạc trắng mới gán vào ông Tây đen.
Sợi tơ hồng ai khéo xe duyên;
cheo tranh tố nữ đứng bên anh tượng đồng.
Chị em ơi, ba bảy đường chồng.

Năm canh mối tình

Hành vân
Nghiệp phong trần, nghiệp phong trần, kén mặt tài nhân.
Sầu ôm gối, gối chiếc đêm xuân,
chăn đơn sương lạnh, ngùi thương bóng đôi mình,
đem tâm sự cùng ai, trông ngọn đèn canh tàn hiu hắt.
Người trong mộng, niềm nguyện mong, giục xui lòng;
rõ ràng đôi lứa phụng, thành song thành song.
Mừng tạo hoá, chắp mối tơ hồng.
Tỉnh giấc cô phòng, dậy, thành không thành không.
Sự sắt cầm chiêm bao thành không.
Cô phòng u uất, ấy ai là bạn tri âm!
Nam thương
Tri âm cách nẻo phương trời, ai người nhủ hộ.
Gió đông trệnh rèm tây, đưa gửi mấy câu.
Ai say ngủ một mình đâu, giấc nồng chẳng hử tìm nhau?
Xa mấy dặm ngàn dâu, nghe nhạn sầu thêm sầu.
Song thưa gió thoảng bên màn, ôm đàn tưởng vọng.
Bóng trăng lại kề hiên, luống những đón tin.
Thôi chi nói mơ mòng, tiếng thần phong nhắc gọi trời đông;
cái oanh, cái oanh vàng, mi đậu lại trêu ai, nhắn chi đặng đôi lời.
Tương tư trọng, trè nhường khan giọng.
Ai biết nỗi sầu manh; mướn đưa mình, lên hỏi trời xanh:
sao ông nguyệt lão mần thinh? Năm canh mối tình!

Thú ăn chơi

Giời sinh ra bác Tản Đà
Quê hương thời có, cửa nhà thời không
Nửa đời Nam, Bắc, Tây, Đông
Bạn bè sum họp, vợ chồng biệt ly
Túi thơ đeo khắp ba kỳ
Lạ chi rừng biển, thiếu gì gió giăng
Thú ăn chơi cũng gọi rằng
Mà xem chửa dễ ai bằng thế gian
Hà tươi cửa biển Tu Ran
Long Xuyên chén mắm, Nghệ An chén cà
Sài Gòn nhớ vị cá tra
Cái xe song mã, chén trà Nhất Thiên
Đa tình con mắt Phú Yên
Hữu tình rau bí ông quyền Thuận An
Cơn ngâm Chợ Lớn chưa tàn
Tiệc xoè lại có Văn Bàn, Vũ Lao
Chấn Phòng đất khách cơm tầu
Con ca xứ Huế, cô đầu tỉnh Thanh.
Mán Sừng cái bánh chưng xanh
Hoa Kỳ tiệc bánh Tin lành nhớ ai
Sơn dương, sò huyết Hòn Gai
Đồng Sành cá đối, Giáp Lai lợn rừng
Vân quan, Hoành lĩnh xe từng
Con tầu ca nốt trông chừng Mê Kông
Tuồng Bình Định, rạp Phú Phong
Ổ Nam nước mắm, tỉnh Đông chè tầu
Phong lưu chẳng thiếu đâu đâu
Nước non đưa đón khắp hầu gần xa
Nay về Bất Bạt quê nhà
Sông to cá nhớn lại là thứ ngon
Vắng bè bạn, có vợ con
Xa xôi xã hội, vuông tròn thất gia
Trăm năm hai chữ Tản Đà
Còn sông, còn núi, còn là ăn chơi
Dở hay muôn sự ở đời
Mây bay nước chẩy mặc người thế gian

Trên đây là những bài thơ hay của tập Bình Khang ca phả mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Đây là một tập thơ khá đặc sắc tuy nhiên nó đã chưa kịp xuất bản. Với tập thơ này ta cũng sẽ cảm nhận được sâu sắc những dấu ấn của nhà thơ cũng như phong cách sáng tác. Chính vì vậy hãy đọc và cảm nhận. Cũng như đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay bạn nhé!