Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 5

Trong làng thơ ca Việt Nam, Nồng Nàn Phố được xem là một gương mặt nổi bật trong thế hệ nhà thơ trẻ. Với một phong cách thơ mới mẻ và đầy độc đáo thơ chị gây ấn tượng mạnh mẽ đến bạn đọc và gây nên một cơn sóng trong dư luận. Những trang thơ của chị được nhà nghiên cứu đánh giá cao, vẹn nguyên giá trị sâu sắc. Nếu bạn là một người yêu thơ, chắc hẳn sẽ không thể bỏ lỡ một chùm thơ ý nghĩa này đúng không? Hãy cùng chúng tôi điểm danh những thi phẩm đi cùng năm tháng này nhé!

Hạnh phúc vội vàng

Hạnh phúc vội vàng anh cứ chẻ làm hai
Nửa ít hơn, không bao nhiêu em xin nhận lấy
Chỉ vậy
Đã đủ cho em khóc nốt tháng ngày
Anh có dám cam đoan
Nửa của anh sẽ chẳng xước trầy
Sẽ trọn vẹn, sẽ làm anh bình yên ở lại
Nửa của em méo xệch méo xiên mãi mãi?
Tự đốt thiêu lòng ở một khoảng cách xa
Hạnh phúc vội vàng của hai chúng ta
Bây giờ chỉ riêng em ôm mộng
Những điều đàn ông vu khống
Đàn bà vơ hết vào mình cho vừa vặn kiếp đa đoan
Rồi ngày mai em sẽ hết ngoan
Sẽ bắt đầu chua ngoa, già diệt, ác độc
Sẽ bắt đầu quá đáng, quá thể, khờ ngốc
Sẽ bắt đầu biến nửa anh trao thành hư hỏng, trơ lỳ
Anh hãy biết
Một khi
Cái đàn bà trong em thịnh nộ lên thì cướp được những gì, lật đổ được những gì, phá tan hoang được những gì của anh, của đời này anh ạ
Mọi thứ đều được trả giá
Bằng những thứ đắt hơn
Hạnh phúc vội vàng lẫy hờn
Liếc con mắt màu thạch thảo về hai hướng
Thử xem ai ương bướng
Hơn ai
Bi hài
Vì một thời em đã yêu anh
Ở dưới hang hoen lênh loáng một dòng xanh
Anh cứ chẻ tư, chẻ năm, chẻ sáu, chẻ bảy cho tan tành hết thảy
Em chẳng buồn áy náy
Vì đường nào thì hạnh phúc vội vàng anh cũng quyết chẻ hai…
Ngày mai
Em bắt đầu hư nhé?

Hẹn ngày về con vẫn là con

Tạm biệt quê hương ngày mai con đi
Trượt chân ngã trên đám rêu vừa mới mọc
Xước cọng tóc chẻ con ngoa mồm gào khóc
Con đi không dám hẹn ngày về
Con nghé hàm sứt ngủ mê
Gật lên gật xuống trên đống rơm chưa ráo nước
Hôm qua lũ gà mái mổ đít nhau đánh cược
Trứng tháng mười ấp ung?
Gà trống choai mặt đỏ phừng
Giận gà chọi háu chơi nên giờ mặt cắt không còn giọt máu
Bên chái bếp nghi ngút mùi cám ngô cụ bà giải thích cho lũ cháu
Về nỗi cùng cực của khói và nếp nhăn
Khi con đi cha đang lên gân
Xé mặt trời trên cánh đồng trơ gốc rạ
Lũ trẻ ranh chơi trò bắn thun ná
Một hạt đùng đình trúng chú nhái non
Khi con đi mẹ dựa cửa mỏi mòn
… Đủ lông đủ cánh tụi mày đều đi biệt
Có kịp trở về không con? Nếu bất thình lình mẹ chết
Vuốt mắt không thấy con mẹ nhắm có cam lòng!
Khi con đi cô gái nhà bên chưa chịu lấy chồng
Ngày con trở về tóc của con nàng dài chấm gót
Mẹ ơi
Cha ơi
Cô hàng xóm ơi
Con trót
Cắn răng nuốt thương nhớ nghẹn lòng
Tạm biệt cả dòng sông
Cúc vàng ai thả chiều hôm qua con đem sốc nổi ra vớt hết
Con muốn chạy thật nhanh để xiết
Ngực người con gái vứt cải xuống dòng trôi
Để môi bấu môi
Eo bấu eo
Tay cấu được những gì con không biết nữa
Lần này con đi lỡ mùa có chửa
Đẻ nắng lên mây nghĩa là bóng con gầy
Thôi tạm biệt tất cả con đi đây
Lỡ ngưng lại phút giây nào thêm con sợ mình oà khóc
Tạm biệt những ngây ngô và khờ ngốc
Con bỏ trong lòng bàn tay để dễ riết vào lòng
Đó là yêu thương, nhớ mong
Đó là con với quê hương, mẹ cha và cô hàng xóm
Cô hàng xóm một lần đếm cải bên sông để không bao giờ yêu chồng được nữa
Hẹn ngày về con mở
Mắt con tròng đen tròng trắng toàn tình!
Con lặng thinh
Nhấp mắt khóc vì bao năm đi xa con vẫn là con – thằng bé có nỗi buồn bé bỏng

Hết hạn làm người

Hết hạn làm người nay ta trở về quê
Thong dong trên triền đê thúc trâu về xóm nhỏ
Chai sạn đến thế kia thì còn gì để sợ
Vậy mà lo chiều nay bếp nguội tro tàn…
Nằm gối lên chõng tre nhìn nắng rụng mùa sang
Xin bát nước cơm mẹ chắt một đời cần kiệm
Chết cha rồi! Sao giờ thèm nghe chuyện phiếm
Kể về vài đứa tha phương quyền thế lẫy lừng
Bỏ hết hư danh ra ngoài bến sông
Mùa cải nào ta ra đi mùa khoai nào ta trở lại
Là lượt phấn hoa bao lâu giờ chỉ nhớ mỗi mùi ngai ngái
Vương trên quai nón mẹ mang lủng lẳng góc nhà
Hết hạn làm người mang thằng gia trưởng trả lại cho cha
Quen vỗ ngực xưng tên giờ về học cách im lặng
Luồn cúi nhìn đàn gà mới nở con đen con trắng
Thương cha rít thuốc cay đời
Chán ôm mộng văn chương về làm đứa trẻ nằm nôi
Bập bẹ câu ca dao nghe ruột gan tê dại
HuÊnh hoang bấy lâu nay thấy mình sống chưa phải
Với cả bụi rau sam mọc cuối hiên nhà
Giờ mang thằng ham làm người trả về cho mẹ cho cha
Quỳ lạy xin cha dạy lại câu cảm ơn tạ lỗi
Hết hạn làm người thì còn gì phải vội
Úp mặt vào sông quê nghe lòng dạ tơi bời
Mãn hạn làm người ta về với mẹ ta thôi!

Kẻ chen chân

Tặng cho những người mang hoài bão mở cửa nhà người!
Kẻ thứ ba chẳng có đủ quyền
Của một người đang yêu thương nhung nhớ
Kẻ thứ ba chỉ mang trên tay nhiều nỗi sợ
Lắm khi không thành tên
Cũng đủ mắt tóc vai hiền
Vậy mà chỉ cần một nụ cười đã trở thành độc ác
Dấu chân của con chim đi lạc
Lúc nào chẳng bơ vơ
Kẻ thứ ba cũng khao khát mong chờ
Nhưng nỗi chờ mong trong bóng đêm muôn đời phải khác
Lúc đèn nhà người long lanh kẻ chen chân như ghềnh như thác
Tự tung bọt xô mình…
Tự gào rú thanh minh
Bên là núi cao bên là thăm thẳm
Giới hạn giữa ác độc và mê đắm
Hình như nhầm lẫn mất rồi
Kẻ thứ ba không dám hờn ghen không dám đổ tội cho đời
Tự đốn rừng tự châm lửa đốt
Nuốt đắng cay vào lòng mà gạt lường mật ngọt
Ảo mộng sống qua ngày
Kẻ thứ ba vừa sâu sắc vừa thơ ngây
Tưởng cáo già dã tâm mà ngờ đâu mắc mưu chính đứa chân thành yêu nhớ
Đứa vừa làm tên lâm tặc vừa sợ
Mầm non giẫm dưới chân héo tàn
Kẻ thứ ba tồn tại gian nan
Ôm đống tro tàn mà lập thiên đàng huyễn mộng
Người ta trao toàn tay không mà say đắm sống
Ngu thân một đời thế chân
Đêm trở trời mới thấu tận đường trần
Một mình tung hê một mình lê bước
Người ta là thánh nhân khi ở bên và lúc trở về là tên bạc nhược
Không dám hắng giọng bảo vệ tên mình
Người ta chỉ to mồm khi hứa thề và đụng chạm trách nhiệm sẽ câm thinh
Sẽ lại rêu rao nghĩa tình… chồng vợ
Kẻ thứ ba bước thêm một bước là lầm lỡ
Lùi thêm một bước là vực sâu
Bão tố trên đầu
Dưới chân lốc xoáy
Làm kẻ thứ ba hiểm nguy đến vậy
Mà chắc gì cướp được thành tâm
Như người làm vườn mù mắt ươm mầm
Ném hạt đớn đau vào vườn nhà người ta mà khăng khăng ngày gặt quả ngọt
Ngờ đâu ngày bão giông hạt nảy mầm đắng đót
Kẻ mù hoan ca như tái sinh lần nữa thân mình
Cả một đời quờ quạng nhục nhục vinh vinh
Để lầm lầm tin tin cho đến chết!
Kẻ thứ ba nhận nhiều thua thiệt
Ngày đi nước cờ đầu tiên
Cũng mang tim mình ra băm nát mà chẳng có đủ quyền
Để vá lành nếu người đời phụ bạc
Đêm đêm lại ghềnh ghềnh thác thác
Mua vui!

Kẻ thành thị nhớ mẹ

Tết rồi về với Mẹ thôi
Hả hê nhái giọng xứ người tưởng sẽ là kẻ thành thị cao sang
Thế rồi vẫn quắt lòng khi chạm vào câu ví dặm
Hơi thở dòng Lam chiều cuối năm thơm ấm
Quật ngã chân con bữa vấp nắng phía sau nhà
Mẹ nhóm bếp bằng củi ướt ba mùa hoa
Xoan tím nhàu cả lòng tay chai sương dụi nhoè mắt đỏ
Đời người có trăm nghìn thứ cần thương cần nhớ
Bữa dã man học đòi quên tóc mẹ cấu trời chiều
Khăng khăng lớn rồi chỉ cần một gia tài với người con yêu
Nhưng nào phải đâu, đời chẳng nghĩa lý gì nếu không có quê có mẹ
Có bờ rào có cúc tần xanh có dăm con chim sẻ
Véo von hót sau hiên báo mộng đứa tha phương
Vườn cải lên ngồng rắc vàng dặm đường
Đánh dấu ngả về giùm gã người vài hôm mất trí
Quay quắt nhớ bóng mẹ còng xô gầy bóng chị
Hôm quẩy gánh khoai thâm vội vã ế chợ về
Tưởng chăn ấm nệm êm sẽ chẳng bao giờ ngủ mê
Vậy mà đêm qua thèm nghe giọng quê ú ớ ngồi bật khóc
Chỉ là thèm hoá chim sẻ hót bên hiên thôi sao khó nhọc?
Sao đau đáu, bâng khuâng, khốn khổ tận trong lòng?
Tưởng cuối năm gió thốc lạnh mùa đông
Mang bao áo khăn chạy về sà vào ôm mẹ
Chết! Xấu hổ chưa! Kẻ thị thành bày vẽ
Quê hương ấm áp đến tột cùng mà ngốc ơi!

Khiếp! Cái con nhỏ này

Khiếp! Cái con nhỏ này làm mình mất ngủ
Nó cứ nhớ nhung, cứ khóc, cứ cười cứ làm như mình mắc nợ nó
Nhiều lúc tự đập lòng hỏi: nó là mình hay mình là nó
Mà sao không thể hiểu hết những lúc nó điên cuồng, dại dột nhớ người ta
Khiếp! Cái con nhỏ này đày đoạ mình không chịu buông tha
Cứ làm như chỉ có nó mới có quyền nhõng nhẽo, õng ẹo và dẹo theo cách nó muốn
Nhiều lúc thắt lòng như bão bùng, như biển động như gió cuốn
Mà ko sao trả lời được câu hỏi bỏ ngỏ lâu rồi: Nó có thực đang yêu?
Khiếp! Cái con nhỏ này làm tội làm tình mình quá nhiều
Mệt ghê cơ! Tha cho tôi được ko cô? Tha cho con đàn bà muốn bình yên, an nhiên nhìn cuộc đời đầy hoa mộng
Phiền ghê cơ! Tha cho tôi được ko cô? Đời đầy nỗi niềm mà sao lòng cô lúc nào cũng trống rỗng
Cũng như thiếu một bóng hình rất lặng và câm
Khiếp! Cái con nhỏ này… nhớ, yêu, ghét người ta sao ko thốt lên thật to mà cứ lầm bà lầm bầm
Như mắc nghẹn, như ngọng, như líu lưỡi, như xấu hổ lắm ấy
Nếu tôi là cô, tôi ứ làm vậy
Tôi sẽ vập vồ và tỳ xiết lấy ai kia
Này! Nhìn kìa…
Khiếp! Cái con nhỏ này… dễ tin quá nhỉ
Tôi chỉ đùa thôi, làm gì mà có tật giật mình nhanh đến thế
Những lời tôi nói kia… cô cứ mặc kệ
Có nghĩa là: Ngốc à! Tôi và cô sẽ yêu đến kiệt cùng, yêu đến dại điên
Yêu đến khi nào đó đời giải được lời nguyền
…giải được số đa đoan trên lá bài con gái
Khiếp! Cái con nhỏ này là tôi, là con đàn bà đi qua khổ đau nhiều rồi vẫn khờ, vẫn dại
Là một lá bài có số đa đoan
Khiếp! Cái con nhỏ này một cách rất ngoan
Đừng hư… làm tôi cũng hư theo đó nhé!
Cứ mạnh mẽ
Nhưng vẫn cứ yếu đuối được ko?
Hử? Con nhỏ này…

Kiêu hãnh

Ta trở về kiêu hãnh như xưa
Chuyện tình yêu chẳng còn tha thiết nữa
Giờ chỉ thèm gác chân lên bậu cửa
Nghe ríu ran chim ca nắng cấu gió đầu ngày

Những hứa hẹn thề bồi xin chừa từ đây
Tiếc cuộc tình chưa đi đến cùng thương nhớ
Tiếc anh làm lòng tin trong ta tan vỡ
Nghe hoang mang trôi qua tim… biết thua cuộc nữa mất rồi

Giờ ta trở về với chính ta thôi!
Chẳng ghét chẳng yêu thêm một người nào khác
Xoá hết con đường từng qua hằn dấu chân lầm lạc
Anh nhẫn tâm vẫn thương anh gian trá quyết nhớ cạn lòng

Ừ thì chỉ cần vài đợt gió đông
Giông bão sẽ nguôi ngoai nhớ thương sẽ dần phai nhạt
Ta nhẹ lòng nằm nghêu ngao hát
Bản tình ca dẫu buồn cũng chẳng thể đớn đau

Chỉ nực cười mấy lời thề hẹn bạc đầu
Chắc trên đời chẳng còn gì vô nghĩa nhiều đến thế
Hồi ấy ta và anh khù khờ như hai đứa trẻ
Mang chuyện sống chết ra thách đố giễu cợt ông trời

Tưởng hứa là hứa cho có vậy thôi
Ai ngờ người đời ép lòng thực thi mãi mãi
Giờ ta mất anh ta khổ đau ngây dại
Ta không còn là ta như thuở nói yêu đời

Cùng thề hẹn mà sao giờ anh vẫn bình an trời ơi
Chắc tại cao xanh không còn tin lời đàn ông đã nói
Chỉ đoạ đày đàn bà chờ đợi
Vì lỡ hẹn thuỷ chung lỡ hứa trọn lòng

Giờ ta trở về với hai bàn tay không
Trắng ngắt cả một khung trời cũ nát
Trước mặt là mênh mông sau lưng là bát ngát
Muốn dĩ vãng nhanh quên mà đau đáu như là
…Kiếp nạn đã qua là tình yêu duy nhất! 

Ta trở về với đời sống thật
Sau cuộc phiêu lưu hoang tưởng yên bình
Yêu anh
Mệt nhoài thế đấy!

Làm gì có phai phôi

Gửi những điều còn sót lại
Ba!
Con chưa lớn để hiểu được tất cả nỗi buồn
Của mẹ của ba những tháng năm ai cũng tin người kia sai và dĩ nhiên mỗi riêng mình đúng
Tháng năm ánh mắt thương yêu trở nên vô dụng
Để gắt gỏng, giận hờn thành một thói quen
Vẫn chỉ là một ngọn cỏ yếu mềm
Gục lên chiều giông bão
Tưởng trải qua bấy nhiêu đớn đau đứng trước đời con sẽ cao ngạo
Vậy mà trăm lần đáng thương
Đủ nhạy cảm để hiểu đã đến lúc ba mẹ không thể chung đường
Tình yêu cạn đi theo bữa cơm ba về không đúng bữa
Nghĩa vợ chồng vơi theo dáng mẹ dựa
Lên bóng ai đó phi thường và bình yên
Cứ ngây thơ nghĩ trẻ con chưa đủ quyền
Nên lặng im nhìn người lớn bày trò ra đau khổ
Chỉ thắc mắc duy nhất một điều thôi: Khi đã đủ đầy yêu nhớ
Sao lại dễ dàng buông nhau?
Vẫn biết mọi thứ không thể quay lại buổi ban đầu
Bát nước hất đi làm sao hốt lại
Ký ức một thời ngọt lành bỗng nhiên ngang trái
Để tổn thương một đời người… ba ơi!
Chưa đủ lớn để tường tận phận người
Thấu hiểu thế nào là tột cùng bất hạnh
Chỉ biết đi qua tuổi thơ lòng luôn canh cánh
…Đã có một thời ba mẹ cũng thương nhau
Giá người lớn đừng thề thốt bạc đầu
Thì chắc gì con nít tin mình đau đớn
Giá cứ thuỷ chung với những gì đã chọn
Thì làm gì có phai phôi?
Chỉ tiếc là ba mẹ đã tạo thêm một đứa trẻ trên đời
Mà không ngăn ích kỷ trong lòng mình lớn nữa
Thì ra ba mẹ đã xây ngôi nhà không vữa
Để một ngày bình thường tường đổ lên con

Mãi mãi dường như quá dài

Rồi một ngày nỗi nhớ sẽ đi qua
Em quên anh như đã quên những người yêu cũ
Có hạnh phúc tận cùng đâu mà bắt mình gìn giữ
Gương vỡ sao soi lòng cạn sao đầy
Ký ức về anh nhạt như đám mây
Bay ngang đời một ngày mưa gió
Em sẽ thương và gật đầu làm vợ
Vui sướng hôn người ta hơn lúc trước chúng ta cười
Chẳng còn là cô bé ngày xưa đâu trời ơi
Kinh nghiệm về đàn ông dạy cho em bình lặng
Tự yêu lấy bản thân đừng phung phí son trẻ tươi tắn đời mình
Bởi tình yêu vốn dĩ mong manh
Trái tim đàn ông lẽ thường nhiều cạm bẫy
Gươm giáo dã tâm thường khéo trò che đậy
Bằng thề non hẹn biển ồn ã lắm lời
Trải qua bấy nhiêu khổ đau em về sắp xếp lại lòng thôi
Ngăn này yêu mẹ cha ngăn này thương bầu bạn
Ngăn này để nhớ quê hương ngăn kia dành mệt nhoài cho ngày chán ngán
Còn dư chỗ trong tim dành kiêu hãnh riêng mình
Đời đàn bà dài bao lâu để tươi xanh
Mà héo úa vì những người không đáng
Em sẽ coi anh và chuyện tình đã qua như kiếp nạn
Rèn dũa em cứng cỏi, sắt đá, ngang tàng
Không ngờ một ngày cũng tan
Thứ tình yêu dường như chúng mình cho là mãi mãi!

Mặc tự đêm

Ôm em đi anh
Nay em buồn và mệt mỏi lắm
Biết hiển nhiên rằng hoa không vĩnh viễn thắm
Tình ko vĩnh hằng và yêu, ghét nhanh phôi
Ôm em lần này rồi thôi
Mai còn đâu dịu dàng mà tỳ xiết nữa
Con trăng 17 ngoác lưỡi liềm ra cứa
Đứt một cọng tóc buồn và một cọng tóc đau
Ôm em đi.. đừng để lần sau
Những lần sau nguội lạnh
Những lần sau em hoặc anh sẽ né tránh
Vì lần sau nào cũng chỉ là lần sau
Ôm em đi anh… để thấy đời đau
Em có dã man, ác độc quá không khi suốt ngày mượn cớ mình là con gái nên mặc sức, nên tha hồ nhõng nhà nhõng nhẹo
Nên mặc sức, tha hồ… bắt anh ôm những mớ ưu tư
Hao hư
Xin lỗi anh! Em cũng muốn mình đủ quyền, đủ sức để tự ôm mình, để không phiền hà đến đời đàn ông tay gân anh ạ
Xa lạ
Hằng nhặt lá đa gói mảnh trăng buồn ném Cuội đi hoang
Nước mắt hai hàng
Lăn như giông bão
Ôm em lần này… cho đời em chao đảo
Lúng liếng mắt như thể cuồng tình
Em sẽ chẳng nói gì, mà không… sẽ mấp máy môi trong câm thinh
Để đời biết khi đàn bà im mồm rồi thì đời sẽ nghiệt ngã lắm đời ơi…
Ôm em lần cuối… đi rồi
Nhắm mắt
Quên
Rằng có một thời chỉ cần ôm được em thôi là anh đã nắc nẻ cười như là con nít, như là chỉ cần ôm thôi anh chết cũng thoả lòng
Ôm em… hay không
Để ngày mai, em còn biết tìm cách làm ngu si mình, làm điên loạn mình, làm khạo khờ mình… làm cho mình không còn là con gái nữa
Sấp sấp, ngửa ngửa
Ngày mai… em có chửa ra anh

Mẹ đi lấy chồng

Hôm nay mẹ bước theo chồng
Họ hàng làng xóm rất đông đến mừng
Lẻ loi con hoá người dưng
Lòng con chợt ước mình đừng sinh ra!
Mẹ cười rạng rỡ như hoa
Con buồn đôi mắt lệ nhoà đứng trông
Mẹ ơi mẹ có biết không
Áo con tuy đẹp nhưng lòng xót xa!
Người ta có mẹ có cha
Con có cha mẹ như là mồ côi
Bơ vơ lạc lõng trên đời
Đớn đau đói khát biết người nào lo!
Nghẹn ngào chẳng dám khóc to
Cỗ bàn khách khứa dô hò thật vui
Gầm bàn lặng lẽ con chui
Quệt ngang nước mũi sụt sùi nhìn ra!
Mẹ giờ là vợ người ta
Chỉ ít phút nữa xe hoa đi rồi
Mẹ lo hạnh phúc mà thôi
Mẹ ơi có biết con ngồi khóc không!
Mẹ vui cất bước theo chồng
Đời con còn lại mênh mông nỗi buồn!

Nồng Nàn Phố nhận được nhiều đánh giá từ cộng đồng mạng. Nhưng dù thế nào cũng không thể phủ nhận được ngòi bút tài hoa cũng như tài năng của chị được. Mạnh dạn trong cách sử dụng hình ảnh trong thơ, những hình ảnh bình dị đời thường được phô diễn tả bằng một cái nhìn rất mới, rất táo bạo nhưng cũng rất sống động. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Xem Thêm: Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 4