Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 2

Là một nữ thi sĩ trẻ nhưng Nồng Nàn Phố lại quá đỗi quen thuộc đối với những độc giả yêu thơ. Chị có một số lượng thơ lớn cùng những trang thơ mang đậm chất trữ tình đặc sắc về tình cảm đôi lứa và gia đình sâu nặng đi sâu vào tâm hồn bạn đọc. Đã có rất nhiều thi phẩm của chị được bạn đọc ca ngợi và yêu thích. Điều gì làm nên sự hấp dẫn đó? Hãy đón xem bài viết dưới đây, bạn sẽ có đáp án ngay thôi!

Chuồn chuồn bay nghiêng

Tặng những khu nhà ngang qua bên vườn cải…
Có những ngày mưa đổ xuống rất nhanh
Cái lạnh cầm chừng nghe bài hát nào vang lên quá muộn
Đừng ai hỏi vì sao ngoài kia rất hồn nhiên mà riêng mình em nằm cuộn
Ngoài kia hát ca còn em không vui
Có những ngày không buồn ngủ tẹo nào nhưng vẫn nằm vùi
Nhắm mắt để không nhìn thấy gì mà sao thấy nhiều hơn bao giờ hết
Thấy cả những điều chưa xảy ra, những điều chưa hề biết
Thấy cả giọt nước mắt cuối cùng rơi lên tay
Đóng cửa giùm em ơi gió lay
Mưa thảng thốt véo đuôi con chuồn chuồn màu hung sẫm
Chiếc khăn ai phơi nhà bên nhỏ quá… nhỏ như một dấu chấm
Em nằm mơ dấu chấm anh cười
Mở cửa giùm em đi gió ơi
Bông thạch thảo ai dắt ngoài cửa sổ hôm nay bỗng héo
Con chim sẻ có biết hót gì đâu… hót ngây hót ngô hót sai vần sai điệu
Em im lặng vì sợ mình nói thiếu tên anh
Có những ngày nằm trong phòng và mơ tưởng cả bầu trời xanh
Em với tay tự đóng cửa, tự mở cửa để biết rằng mình còn tồn tại
Thỏi son môi từ ngày anh đi bải hoải
Không tô lên môi cho bớt nhạt buồn…
Hình như anh có lỗi với môi son
Với son môi
Với những chiều mưa mà em mong nắng lắm
Hình như anh có lỗi với dấu chấm… trong đôi mắt tưởng tượng của em!
Có những chiều em chờ mãi mà không thấy đêm
Buông giùm đi để em mở mắt mà không còn thấy dấu chấm
Em mở mắt nghĩ về con chuồn chuồn hung sẫm
Đẩy cửa vào
…chuồn chuồn bay nghiêng!

Có những ngày xanh non

Tặng ai muốn làm lại đời mình
Có những ngày chỉ muốn sống bình yên
Mệt mỏi chán chường vứt lên tầng cao mái phố
Về nhìn tóc mẹ phai sương sướng vui tột độ
Cắn trái cà muối chua mới biết mình hơn nhân gian có bấy nhiêu này!
Thèm xanh reo như lá non lãng đãng như mây
Quên hết tiền tài bon chen ganh đua xô lấn
Ôm vai bá cổ đứa bạn
Rủ nó rong chơi
Nhập vai đứa trẻ ranh ham hố làm lại cuộc đời
Mạnh tàn vứt ngày hôm qua khổ đau vào vĩnh viễn
Sắp xếp một cuộc hẹn
Với trăm năm hạnh phúc an bình
Có những ngày đẩy da diết vào lặng thinh
Bắt đầu quên những người đi qua đời rồi ly biệt
Dặn thẳm sâu rằng họ đã chết
Riêng mình quay quắt đến đây nên giờ phải vui cười
Nhìn vào gương chỉ thấy bằng an thôi
Nếp chân chim ba mươi tan đi hối già nua trẻ lại
Chẳng đòi hỏi bất cứ ai thề nguyền mãi mãi
Chỉ duy nhất hôm nay thương nhớ đủ đầy
Nhẹ nhàng áp ngực lên môi người ta mà mê say
Nhắc họ mút hết sạn chai người đến trước thãi thừa bỏ lại
Cắn vào vành tai nghe thề nguyền nhiều nên ngang trái
Giờ chỉ tỏ tường mỗi chiêm bao
Có những ngày chẳng tha thiết thương một người nào
Chỉ bông đùa xã giao chỉ thét gào tên người dưng nước lã
Ừ! Không ai hết lòng với ta cả
Nên sá gì thành tâm
Chỉ mang duy nhất mối tình si lên võng nằm
Khàn giọng quê hát vang vài ba câu trêu mẹ
Nghe tiếng nước luộc ngô mà bày vẽ
Mình lại trẻ con lần nữa trong đời
Có những ngày về hiếu đạo cho thiên hạ coi
Con của mẹ tài ba chối từ vinh hoa tiền tài danh lợi
Nhai núm vú nhăn trên ngực mẹ chờ đợi
Cây khô trong tâm lũ lượt nhú mầm!

Con ăn vạ chính bản thân mình

Ngày anh đi lấy vợ
Em chẳng còn gì để làm quà cho anh
Nên tự nhủ lòng phải cắt tóc ngắn đi, cười ít đi, và run nhiều hơn bữa trước
Để ở nơi hạnh phúc nhất anh biết được
Có một nàng con gái tóc ngắn đang đau
Ngày anh đi lấy vợ
Trái tim em nát nhàu
Tỳ miết, ủi, vuốt bao nhiêu lần cũng không đủ làm đời phẳng phiu trở lại
Nên tím một vùng trời ngang trái
Vùng trời chỉ có em thôi
Ngày anh đi lấy vợ mất rồi
Con sáo tự cắn lưỡi cho đến ngày sáo chết
Hót lời cuối cùng là lời dã biệt
Lời cuối cùng chỉ vọn vẹn mỗi tên anh
Ngày anh đi lấy vợ
Có duy nhất một mảnh sảnh
Vỡ từ đời thuở nào nay vỡ thêm lần nữa
Em buộc tóc bằng sợi nhau buồn rồi treo ngay bậu cửa
Như thể đợi chờ, như thể em cũng muốn chết theo sáo của em
Ngày anh đi lấy vợ
Em chẳng có gì làm quà để hạnh phúc anh êm đềm
Để em bình thương hoặc bớt bình thường đi tý chút
Để em có thể đốt nhang nghi ngút
Trong đêm tang con sáo chết lâu rồi….
Ngày anh đi lấy vợ
Em tóc ngắn khóc đứng khóc ngồi
Cười rống lên như nắc nẻ
Như sợi nhau chôn chung với rốn nay đào mồ lên đòi được đau đẻ
Đòi được làm khổ đàn bà
Em có chua ngoa quá không
Khi anh đeo nhẫn cho người ta em chặt đứt ngón áp út của mình rồi cười, khóc như sắp chết
Hết!
Thực sự hết
Khi em ăn vạ bản thân mình!

Con đừng đi lấy chồng được không

Viết cho nhà ai có quả bom nổ chậm

Chẳng biết nói gì ngày con bước theo chồng
Trời đất ơi! Mới lon ton ngoài sân giờ đã thành người lớn
Nhìn con cười giòn tan bên chồng và bè bạn
Lẽ nào lại khóc… như trẻ nhỏ dỗi mẹ trốn đầu hồi

Hay là nói người ta… con ở lại nhà mình mãi thôi
Làm sao cha quen mâm cơm thiếu tiếng con lẫy hờn đòi bỏ bữa
Đi làm về chẳng thấy dép con ngoài cửa
Cha lại đãng trí tất tả chạy đi tìm!

Lo sang đấy lạ nhà đêm chẳng bình yên
Nhỡ đâu vụng về quên cài then gió lùa ngoài liếp cửa
Từ hồi bé đêm nào cũng quen ngủ mớ
…Nhỡ giấc mơ nhà chồng ồn ã quá thì sao?

Nhạy cảm giống mẹ nên nước mắt dễ tuôn trào
Đâu phải người đàn ông nào cũng kiên nhẫn ngồi nghe con khóc
Cha quen được vỗ về thương yêu dẫu mệt nhọc
…Được ôm lấy bé bỏng của cha xua nức nở ứ trong lòng

Biết đâu nhà người ta vốn sẵn bão giông
Đôi tay yếu mềm chưa quen trùng khơi bão tố
Tại sao bắt thương yêu của cha làm vợ
Làm dâu cực khổ nhường nào!

Chẳng lẽ ngày vui của con cha lại bày đặt đớn đau
Làm đàn ông mà yếu lòng… kỳ chết!
Thế mà một mình trốn sau hiên ngắm con… cha biết
Chết chưa? cha kỳ lạ… yếu lòng!

Hay là đừng lấy chồng ở nhà nhõng nhẽo thế được không 
Bé nhỏ?

Con là người Việt cha ơi

Mang trong mình một nửa dòng máu Lạc Hồng
Vẫn xin trở về đứng hiên ngang giữa non sông đất nước
Đây là Việt Nam – quê hương của chúng ta làm sao con quên được
Tiếng dạ thưa cha dạy thuở ngây ngô cho con rành rọt dạ vâng đời
Mang trong mình một nửa hơi thở hùng thiêng nơi huyết quản cha ơi
Tự hào hét vang hai tiếng Việt Nam thiêng liêng quý báu
Tên của con vẫn dung dị như cúc tần ngoài dậu
Như tiếng nước bà đun sôi như lúa trổ đồng vàng
Cám ơn đồng bào máu mủ đã giang rộng vòng tay đón chào con
Tạ ơn mẹ cha ban đôi tay kiên cường đôi chân vững chãi
… Cho phép người đàn ông trưởng thành từng trải
Hôm nay rỏ nước mắt lên thấm ướt lá cờ đỏ sao vàng
Mang trong ngực một nửa khí phách biển cả giang san
Chẳng biết nói gì lớn lao chỉ xin rạp mình trước đồng bào ruột thịt
Chẳng biết ồn ã gì hơn chỉ biết ra sân là sống chết
Cho màu cờ sắc áo trên vai
Đừng hỏi con là ai
Chỉ cần biết con là người nước Việt
Dạ thưa tiếng Việt
Đá bóng vì màu cờ nước Việt
Là đủ để vinh quang trong tim quyết chiến trong hồn
Mang trong mình một nửa hồn thiêng núi non
Mà trời đất ơi con đã tột cùng sung sướng
Hãnh diện cho con khi trong tim ba ngàn trượng
Trượng nào cũng ngời sáng khí phách Việt Nam

Con mồ côi chính bản thân mình

Con mồ côi quê hương
Ngay từ lúc biết thế nào là khi xa sẽ nhớ, khi nhớ sẽ thương và rồi vấn vương sẽ làm con tim chảy máu
Quê hương không ở gần con… nhưng vẫn đêm ngày đau đáu
Gọi con về thắp nén nhang thơm
Con mồ côi cây rơm
Tháng năm lúa chín vàng đồng, con trâu gãy nguyên hàm cười như nắc nẻ
Pháo đền nổ độp, nổ đành doạ lũ trẻ
… Nổ độp nổ đành gọi con về dúi tóc mình vào đống rơm khô
Con mô côi nấm mồ
Chị nằm xuống vắt tóc mười lăm gội sông Lam bên lở bên bồi gần hai mươi năm con không dám để tóc mình dài hơn tóc chị
Sợ mẹ ôm con xót nghĩ
Nếu chị vẫn còn… tóc cũng ngang vai?
Sông Lam trách con không về mà trả nợ với ai
Đã nằm xuống là không bao giờ biết khóc
Chỉ độc
Cây mua vẫn tím trên những đợi chờ…
Con mồ côi bảng chữ cái i tờ
Những viên bi trong veo không biết nói
Nhưng những viên bi chẳng bao giờ câm, chẳng bao giờ gọi
Những viên bi sấp ngửa giữa đời con
Con mồ côi chính con
Chẳng ai như con, không có tuổi thơ, không có thời thiếu nữ và cả thời tóc trắng
Con hiện hữu là con, nhưng ko phải là con… đôi khi là ngoa mồm, là lẳng lặng
Là chải suôn tóc mình vắt lên bậu cửa than đau…
Con mồ côi ngay cả với sợi nhau
Những sợi nhau không có ngày có tháng
Xoắn vào và bấu tím háng
Xoắn vào và quở trách đời con
Con mồ côi giọt máu đỏ hòn
Chiều nay rặn ra một đứa mồ côi giống hệt con bé hai lăm mồ côi quê hương, hoa sim và nấm mô khuyết chủ
Chiều nay rặn đẻ ra một đứa mồ côi dám mở mồm tự thú
Nó mồ côi con và mồ côi cả sự đời!!

Cưới

Tạm biệt ngôi nhà yêu dấu tuổi thơ
Nắm chặt tay cùng anh đắp xây cho chúng mình tổ ấm
Chẳng cần hứa gì đâu chỉ cần bước đi thật chậm
Chờ em song đôi trong cuộc hành trình
Nay lối về có cột đèn khuya xen tán lá xanh xanh
Mái hiên bé tí hon đủ cho em dụi đầu vào hôn anh tới sáng
Buồn thì cụng ly bia vui thì cười giòn tan như hai đứa bạn
Lâu rồi không lai rai…
Bên nhau rồi dường như thế giới chẳng cần thêm ai
Có anh tấm tắc khen bữa cơm tan ca em nấu vội
Có em kiên nhẫn đục mưa đứng đợi
Phố xá người đông nên anh trễ cuộc đón đưa
Xin phép mẹ cha theo anh về nhà
Góc riêng của hai đứa mình bé nhỏ
Anh hì hục tập làm chồng em ồn ào học làm vợ
Chắc rồi mình đủ trưởng thành để biết sống vì nhau
Thương chưa trời ơi… chuyện tình yêu thực sự mới bắt đầu
Giờ em mới biết thế nào là nhớ thương mong đợi
Kỳ vĩ từ đôi dép anh mang chiếc khăn em mua mới
To tát cả bữa em lẫy không ăn anh giận chẳng về nhà
Thu xếp gọn gàng quá khứ đã đi qua
Những người đến trước không nợ duyên quên hết đi đừng nhớ
Bây giờ thế giới là của chung bí mật nào cũng chẳng còn đáng sợ
San sẻ âu lo chia sớt hạnh phúc yên bình
Từ nay em thực sự đã là của anh
Là bạn là vợ là người yêu một đời thương nhớ
Đừng vì chật vật đời thường mà cắc cớ
…Quên đi vì đâu mà thề hẹn một nhà
Từ nay em không những là con của mẹ cha
Mà em còn là vợ anh mãi mãi
Nên hãy sống sao cho phải
Thương sao cho cùng tận nghen chồng!
Tạm biệt ngày tháng lông bông
Hai đứa chúng mình bắt đầu chơi trò người lớn!

Dỗi trá đủ rồi

Viết cho những đứa con cô đơn!
Con yêu
Nếu ngày mai cha và mẹ chia tay
Con đừng khóc mà hãy vui cho mẹ
Ngoài bốn mươi… đàn bà như cây không rễ
Bám vào đâu cũng thấy… tận cùng
Cha và mẹ đã từng là vợ chồng
Mẹ từng riết rất chặt và nâng ly để tụng ca quá nhiều trong lễ cưới
Từng hẹn thề sẽ thương nhau đến ngày trăm tuổi
Đến ngày nhìn cháu con cười mà viên mãn nhắm mắt đi

Cũng từng thứ tha, nối lại yêu thương sau hờn giận mà chẳng phân bua, đòi hỏi thêm gì
Đấm vào ngực một mình để bỏ qua vô số điều đáng ra ko thể bỏ
Cắn răng nhịn thêm một lần vì thương mái nhà xiêu và các con còn nhỏ
Nuốt nước mắt vào trong để giả tạo cười

Cha mẹ đã làm khổ nhau rất nhiều trong đoạn đường đời
Nhẽ ra chỉ có yêu thương, ngọt ngào, yên bình và hạnh phúc
…Nhẽ ra mẹ có đủ đức
Để cho con một mái ấm vẹn tròn!
Vậy mà mẹ giáng đòn
Lên giọt máu đáng thương của mẹ
…Con yêu
Nếu ngày mẹ ra đi xin con mạnh mẽ
Hãy thương lấy phận số đàn bà
Và cả phận số đàn ông của cha
…phận số nào cũng bị đời này hành hạ
Mẹ nghiệt ngã, cha cũng nghiệt ngã vậy thôi!
Ngày mẹ ký vào đơn ly hôn con sẽ đau xé trời
Nhưng đừng khóc nhiều mà làm đau quá khứ
Sau bao nhiêu thương yêu phải chọn hất đổ chứ ko phải gìn giữ
…Mẹ cũng đau thấu trời như con!
Qua đây ôm mẹ thật chặt đi cục máu đỏ hòn
Hãy cảm thông cho những bão giông người lớn gây ra mà ko thể nào xua bớt
Có thể rồi cơn mưa ko ngớt
…Và con ko ngừng đau!
Nhưng hãy thương cho mái tóc sắp chuyển màu
Mà đành cải trang để lừa đảo mình còn trẻ
Cha
Mẹ
Dối trá đủ rồi
Qua tuổi bốn mươi con ơi
…Làm lại gì cũng khổ!
Nhất là đàn bà như mẹ
Đến hơi thở chắc sắp chẳng bình thường
Vậy mà mẹ đành gây tai ương
Làm một người đàn bà bỏ chồng để sống cuộc đời cho riêng mình như 40 năm qua chưa được sống
…Chỉ xin con hiểu lòng sông rộng
Cũng có những lúc muốn thắt nửa dòng
Để tách thành nhánh mới…
Qua tuổi bốn mươi mẹ đợi
…Ngày cây mọc rễ đâm chồi!

Du ca

(Tặng người đàn ông có đôi mắt buồn)
Em đến bên căn nhà màu nâu sầu vào chiều đông Hà Nội
Lá bàng bải hoải cởi áo nằm chờ
Lũ kiến làm thinh
Lúc lắc chòm râu rồi dãy chân đành đạch
Qưở trách
Bàng chỉ trần truồng vì em
Ly trà Mạn thơm mềm
Nhưng đâu có nồng nàn bằng khúc ca chát đắng
Rất đắng
Và phiêu
Hai đứa mình chẳng nói với nhau được nhiều
Chiều đông Hà Nội sao mà vội vàng đến thế
Chẳng để
Cái ôm cuối cùng vẹn đủ nồng cay
Guitar ác độc cào năm đầu ngón tay
Bong trầy
Em thương
Nên lòng thắt quặn
Chẳng lẽ nào vì lời hứa “ru em ngồi yên đó tôi tìm cuộc tình cho” mà cơn đông lại cóng run người điêu đứng
Khựng!
Có một nốt trầm ngụp lặn xuống tim
Chòng chành cứa
Đỏ mắt
Hà Nội khuất tất
Bắt anh ru đời ở chỗ đau em
Du ca êm
Du ca ngọt
Du ca cung trầm
Du ca cung ngân
Anh tần ngần
Úp lật đời mình để hát ru em
“Ru em ngồi yên đó tôi tìm cuộc tình cho”
Em khạo khờ
Gắn nửa hồn trước lúc quay đi
Lên nhành hoa khô gầy anh để quên nơi góc cửa
Nếu sau này, bàng không còn trần truồng nữa
Đông Hà Nội giật mình từ bỏ cuộc chơi
Trốn tìm với hạ, thu, xuân thì
Anh đừng đa nghi

Chiều hôm ấy em đã khóc!
Và yêu rất vội…
Du ca có lỗi
Với nửa hồn còn lại của cô gái hai lăm

Duyên vợ chồng

Tặng những ai muốn cưới
Bởi sinh ra chẳng ai cô đơn
Nên đã đến lúc chọn cho mình một người bên cạnh
Bỏ hết những cuộc vui thâu đêm suốt sáng
Thôi xã giao nâng ly lạc lõng tiệc tùng
Trở về và nằm gối đầu lên chân người thương
Thật tâm nói vài ba câu nếu là ngày xưa không dám thốt
Từ nay chẳng sợ trở trời nhức lưng mỏi mệt
Chẳng sợ ốm đau vò võ sớm tối một mình
Nằm mê man nghe được tiếng dạ thưa… mỏng manh
Là an tâm thiếp đi như qua hết rồi giông bão
Gác hết sân si giờ thành người đắc đạo
Chỉ thiết nhớ thương chẳng mộng ước gì nhiều
Bao bon chen ồn ào đều tan biến khi nói lời yêu
Nhẹ lòng biết chiều nay người không còn giận câu lỡ lời hôm sáng
Bỏ qua những khách sáo, tụng ca, xã giao bè bạn
Nghe tiếng dép trên nền nhà quen nhận ra đời này chẳng thiết gì hơn nữa
Chỉ cần vừa đúng một người làm vợ
Một ngôi nhà, một chiếc giường, một mâm cơm…
Sẽ vá lành hết tan vỡ
Sẽ dạy cách rộng lượng với nhau dù lầm lỗi đến nhường nào
Chẳng cần búa lớn đao to khi sáng tinh mơ nằm nôn nao
Hít hà mùi cà phê bay từ vung bếp cách vài ba bước
Bỗng thèm khát mình nhu nhược
Làm thằng đàn ông sợ vợ… giống bao người!
Chỉ có tình yêu mới đủ sức mạnh đến thế thôi
Để ta vứt hết giang san ngoài liếp cửa
Hì hục hôn lên âu lo cho người ta đỡ nhớ
Và cho mình cũng đỡ nhớ người ta
Bởi chẳng ai cô đơn trên thế gian nên ông trời sinh ra một ngôi nhà
Để chúng mình bù đắp thiếu thốn vào cho vừa đủ
Gối lên chân mê man cơn ngủ
Gia tài trời ban cho… vừa đủ để yêu đời

Đã từng yêu nghĩa là kết thúc

Tặng người đã cũ
Đừng giận anh nếu mai tình cạn mất rồi
Mọi thứ lại trở về như ngày xưa chưa từng thương nhớ
Chỉ là thêm một lần đi qua bão giông thôi đừng sợ
Rồi biển sẽ dịu êm trả sóng bạc cho đời
Biết làm sao khi trong lòng hết rung động em ơi
Trách hờn làm gì khi chính anh cũng không thể nào lường trước
Đàn ông hay đàn bà cũng thế thôi… sao ngăn được
Lòng dạ đổi thay thương nhớ héo dần
Có thể ngày hôm qua vẫn là người thân
Nhưng hôm nay thành người dưng nước lã
Vốn đời không bình yên mà em… chẳng có gì là lạ
Nên nhẹ nhàng buông nhau để giải thoát năm tháng mệt mỏi tù đày
Em vẫn ở đó và anh sẽ lại ở đây
Không xa đâu nếu một ngày em cần sớt chia khổ đau nghiệt đắng
Chúng ta sẽ ngồi cạnh nhau như hai người bạn
Anh lại nắm tay em vỗ vỗ vai gầy
Chỉ khác ngày xưa là tình yêu không còn ở lại đây
Xao xuyến đã bay theo mây ngàn tin yêu đã kiệt cùng quánh cạn
Đừng ồn ào mà tự làm mình tổn thương… chấp nhận mọi điều đều có giới hạn
Chuyện mình cũng đơn giản thế thôi em!
Gật đầu cười cho những cũ xưa êm đềm
Đã từng thương nghĩa là không còn thương nữa
Cũng đừng lầm tình yêu với nỗi nhớ
Yêu là cạnh bên nhau còn nhớ là đã qua rồi
Nếu còn thương mối tình xưa đừng oán hận em ơi
Anh sợ đàn bà nhiều nước mắt
Tụi anh dẫu gì cũng…
Ừ thì đàn ông nhu nhược
Đến cái đã qua vẫn gìn giữ trong lòng
Nếu ai hỏi mình thương nhau không?
Em hãy mỉm cười nói rằng: đã từng như thế
Hãy vì anh mà mạnh mẽ
Đi qua bão giông để cập bến của đời mình
Hãy thương quãng ngày em đã yêu anh!

Đàn bà đã cũ

Tặng cho những người đàn bà không còn mênh mang
Ta yêu em người đàn bà đã đi qua giông bão cuộc đời
Ngoài ba mươi em có nhiều hơn những người con gái có
Chẳng nhẹ dạ, cả tin, non nớt làm cô gái nhỏ
Dựa dẫm vào ta ao ước chuyện lâu bền
Nuốt đủ khổ đau nên lòng vơi bớt niềm tin
Trái tim khó mủi lòng trước những hão huyền thằng đàn ông ưa nói
Chỉ âm thầm lắng nghe và lặng thinh chờ đợi
Buột miệng thương nhưng ngăn yêu nhớ biết cầm chừng
Đã vò nát tuổi thanh xuân với biết bao người dưng
Như ngọn nến từng cháy kiệt cùng cho son trẻ
Ngày gặp ta đến phút chạm môi em cũng mạnh mẽ
Hoang mang run lên ta thấy thương em đến độ đau lòng!
Biết nói gì với người đàn bà đã chạm sóng trên sông
Mắt nhuốm biệt ly nhiều rồi nên ta nào dám làm gì cho em khóc
Sợ dòng em mang theo vốn mênh mông cô độc
Sợ rồi…
Ta lại làm khổ em!
Đã gan lỳ quá nhiều nên chẳng thể cho phép lòng yếu mềm
Như rừng cây đã một lần cháy rụi
Nhưng vì vốn dĩ đàn bà đa đoan nên em đơm hoa em ươm chồi mới
Khát thèm thêm một lần rừng trong tâm quẫy đạp đến xanh ngần
Thì ra những người đàn bà đã cũ trái tim như gió ngoài sân
Muốn bay thật xa nhưng hãi sợ vung trời ngoài kia đỏ máu
Muốn dốc lòng ra yêu thương lại sợ tình như cuộc nhậu
Người ta nhanh no say chếnh choáng bỏ rơi mình
Ta yêu em người đàn bà đã nếm đủ nhục vinh
Dối lừa hay chân thành em đều tường tận
Ngoài ba mươi chẳng thể dễ dàng lệ ngấn
Em kiên cường hơn người ta
Yêu em rồi mới biết son trẻ, mĩ miều, đẹp xinh rồi cũng phôi pha
Chỉ có trái tim đàn bà càng tổn thương lại càng mê hoặc
Nhưng sợ lắm em ơi! Nhỡ đâu thằng đàn ông trong ta phản trắc
Biết em yêu quá rồi… lại hớn hở huênh hoang
Trốn chạy!

Đàn bà từng trải

Cho ai được vinh dự làm ĐÀN BÀ
Đàn bà từng trải chẳng quản bão tố đường về
Hai chân sạn chai băng hết tháng năm dài son trẻ
Đủ bao dung tha thứ cho những người sống tệ
Dư giả bình tâm sắp xếp lại đau đớn chia lìa
Dạn dày gió sương nên nhẹ nhàng lắng nghe
Nói câu nào cũng chắt từ ruột gan máu thịt
Chẳng sợ bất cứ gì ngay cả lúc cận kề cái chết
Nên không chấp bão giông cay đắng phận người
Từng gồng trên vai tổn thương cao như núi lớn như trời
Phụ bạc, đớn hèn, nhẫn tâm lòng người đều đã nếm
Chỉ xót xa thương những cuộc thề bồi hò hẹn
Thành thương tâm chia ly chẳng gặp lại nữa bao giờ
Già cỗi chín muồi vẫn chưa tắt hết mộng mơ
Kỉ niệm chôn xuống lòng sâu người đi qua đời thành dĩ vãng
Giữa triệu người nói cười đôi lúc chỉ thèm gục đầu lên vai người bạn
Người chỉ im lặng thôi cũng hiểu đang khao khát điều gì
Chẳng yếu đuối van xin bất cứ ai muốn bỏ đi
Chân lý mang theo là cầm lên ắt đặt xuống được
Nghĩa lý gì khi cạnh bên mà hèn nhát, ác độc, nhu nhược
Nên tự nguyện lựa chọn giúp người từng thương bước nẻo mới an bình
Đàn bà nhiều từng trải lại càng mong manh
Ngang trái đa đoan cất vào vỏ bọc mạnh tàn kiêu hãnh
Cuộc đời càng vùi chôn lại càng canh cánh
Tìm muôn phương cách yêu thương lại cuộc đời
Chỉ khi trút hết phấn son nhìn vào gương mới thấu tận chơi vơi
Người đàn bà nhiều nếp nhăn khóc cười điều gì mặn đắng
Người đàn bà lấm lem bụi đường kia là ai mà cô đơn cùng tận
Mà phải giả lả sáng mai tập cười nói với đời
Tưởng mình ngồi trước hiên nhấp trà nhìn đời giản đơn thế thôi
Mà lòng dạ rối bời tim gan bầm dập
Họ là ly rượu cốt chưng cất
Bằng men đắng thanh xuân bằng nước chắt từ máu mủ mẹ ban đời
Đàn bà nhiều từng trải gia tài là phai phôi
Nên dầu có phai phôi thêm cũng gật đầu chấp nhận
Mắt môi đã quen với triệu lần lệ ngấn
Thì tiếc gì ngấn lệ khóc mình!
Đàn bà vốn đã mong manh
Từng trải nhiều lại càng mong manh gấp bội!
Chỉ có ai thiên tài mới dám chạy tới
Cho họ ngã vào lòng hờn dỗi thú nhận đang thương…

Đàn ông

Trách cứ làm gì khi thương nhớ chóng tan
Làm người lớn rồi chẳng thể ép người ta yêu mình mãi mãi
Đâu cứ gì nhiều từng trải
Là bước chân sau không nhầm lẫn sai đường
Trái tim bao la thế chắc hẳn đáng thương
Hương vị tình yêu huyền nhiệm vô cùng làm sao hiểu được
Đàn ông các anh tham tàn, thô bạo rồi lại tột cùng nhu nhược
Không dám thương ai bằng cả tim mình
Thì làm sao dám hi sinh
Làm sao dám dốc hết ruột gan ra yêu một lần cho đúng nghĩa
Đàn ông các anh lớn đầu mà như con trẻ
Chuốc no say rồi quên phá tan nát vẫn dư tàn nhẫn để cười
Trong một cuộc tình ai được ai mất trời ơi?
Anh nhận về mình nhiều chắc gì anh hạnh phúc?
Em thiệt thòi trao đi chắc gì đời em không ngọt mật
Chắc gì chúng ta nên duyên là yên ổn cuối đời
Qua vài cuộc chia ly anh chỉ như biển sau bão thôi
Vẫn sẽ bình yên như chưa hề nổi sóng
Một đời yêu anh em như ngàn thông rộng
Tự huyễn hoặc reo vui tự ươm nắng nảy chồi
Biển mênh mông nên biển bạo tàn anh ơi
Chứa hàng trăm thuyền bè vẫn thấy mình cô độc
Biển làm sao biết đời đàn bà đắng mặn nhất là lúc khóc
Là lúc dốc tâm can ra đổi chát giây lát trêu đùa
Sau nhiều cuộc tình anh cũng chỉ như kẻ ướt mưa
Ừ thì vô tâm sẽ hong khô đi tất cả
Còn em lại là ngàn thông run lá
Nén tổn thương vào nếp thanh xuân bạt gió cười đời
Yêu qua quýt thế nhạt lắm anh ơi!
Gia tài tưởng gom được rất nhiều mà thực ra không có gì cả
Em như mảng gương vỡ
Sứt mẻ mong manh nhưng lại lấp lánh muôn lần
Anh chẳng yêu ai được đâu anh chỉ yêu mỗi bản thân
Nên đừng rêu rao đàn ông nhiều thương nhớ!

Nồng Nàn Phố là một gương mặt nổi bật trong thế hệ nhà thơ trẻ Việt Nam. Chị có những trang thơ khiến bạn đọc phải trầm trồ, thán phục. Những thi phẩm của chị luôn mang một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại thắm đượm tình cảm sâu sắc. Hy vọng bài viết này sẽ khiến các bạn độc giả cảm thấy yêu thích. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Xem Thêm: Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 1