Nhà thơ Huy Cận và những bài thơ hay đặc sắc để đời phần 3

Huy Cận cùng với các sáng tác lấy cảm hứng từ vũ trụ luôn được đánh giá rất cao. Và chính cảm hứng này cũng bao trùm các sáng tác thơ của ông. Chính những tập thơ này vẫn còn trải dài triền miên từ những năm trước và sau 1945 cho tới tận thời điểm bây giờ. Hãy cùng tìm hiểu các tác phẩm của Huy Cận hay nhất bạn nhé!

Gọi điện thoại

Mấy ngày không gọi cho em,
Tưởng chừng năm tháng nằm im bấy chầy
Nhớ cuồng lại gọi em đây,
Chờ em ra, đợi đầu dây bồn chồn
Cứ chi chớp bể mưa nguồn,ư
Nắng vàng, gió nhẹ cũng buồn tương tư
Tiếng đầu dây thực hay hư?
Nửa bên tai, lại nửa từ xa xăm.
Giọng em khe khẽ, trầm trầm
Anh nghe quen, tưởng nghe thầm trong anh
Bao ngày một thoáng vút nhanh.
Vắng em năm tháng cũng thành chiêm bao

Gửi bạn người Nghệ Tĩnh

Ai ơi, cà xứ Nghệ
Càng mặn lại càng giòn
Nước chè xanh xứ Nghệ
Càng chát lại càng ngon
Khoai lang vàng xứ Nghệ
Càng nhai kĩ càng bùi
Cam Xã Đoài xứ Nghệ
Càng chín lại càng tươi.
Ông đồ xưa xứ Nghệ
Càng dạy, chữ càng nhiều
Tính tình người xứ Nghệ
Càng biết lại càng yêu.
Ai đi vô nơi đây
Xin dừng chân xứ Nghệ
Ai đi ra nơi này
Xin dừng chân xứ Nghệ
Nghe câu vè ví dặm
Càng lắng lại càng sâu
Như sông La chảy chậm
Đọng bao thuở vui sầu
Ăn, xứ Nghệ ăn đặm
Đã nói, nói hết lòng
Đất này bền nghĩa bạn
Đất này tình thuỷ chung.
Đất này mẹ dạy con
Yêu anh hùng nghĩa khí
Giữ lòng đỏ như son
Nuôi thù sâu tựa bể.
Đất này đất Xô-viết
Đảng mở hội cờ hồng
Tự tuổi vàng đá biết
Mặn mãi tình công nông.
Tình xứ Nghệ không mau
Nhưng bén rồi sâu lắng
Quen xứ Nghệ quen lâu
Càng tình sâu nghĩa nặng.
Ôi xứ Nghệ, xứ Nghệ
Đất cổ nước non nhà
Đã trăm, nghìn thế hệ
Vẫn ưa nhút, ưa cà.
Dân thời đại Bác Hồ
Sống xã hội chủ nghĩa
Vẫn dáng dấp ông đồ
Hay chữ lại hay nghĩa
Ôi tâm hồn xứ Nghệ
Trong hồn Việt Nam ta
Có gì tự ông cha
Rất xưa mà rất trẻ
Giống như Bác của ta
Một con người xứ Nghệ
Một con người xứ Nghệ.

Gửi thế kỷ hai mươi

Kính tặng Anh Trần Đức Thảo, nhà triết học suy tư cùng thế kỷ
Rồi mai đây khi ngoảnh chào thế giới,
Đến phút tận cùng nhìn lại đường đi.
Ôi thế kỷ! Ngươi có gì tiếc nuối?
Có bâng khuâng khi cặp bến bờ kia?
Thế kỷ thông minh cướp quyền tạo hoá,
“Tranh sáng cùng mặt trăng, mặt trời”.
Bước mỗi bước tung nghìn phép lạ,
Nhãn hiệu “làm người ở thế kỷ hai mươi”.
Thế kỷ đau thương, hào hùng, náo nức,
Đập theo tim thế kỷ nhịp lòng ta.
Vũ trụ gây mơ để làm nên sự thực,
Đất nâng chân, trán đã chạm thiên hà.
Mang nặng đẻ đau biết bao hoài bão,
Người xung thiên xây bệ phóng cho đời.
Hy vọng lớn đã đi vào quỹ đạo,
Bảy mươi năm dễ chi bỗng tàn rơi!
Việt Nam, Việt Nam, Hồ Chí Minh muôn thủa!
“Không gì quý hơn độc lập, tự do”.
Mạch lịch sử đã ghi vào bộ nhớ,
Đã trăm năm trăm dân tộc mong chờ.
Một người ra đi để thương để tiếc,
Thế kỷ ra đi để trầm tích văn minh.
Cũng để lại khúc trường ca ca tiếp,
Nhớ mê say như ta lại nhớ mình.

Hoa giữa nắng

Hoa chanh cánh tím mùi hương thoảng
Nở góc vườn em anh nhớ dai
Thơ giữa cuộc đời, hoa giữa nắng
Du xuân con bướm quạt hương dài.

Hoa sấu bầy ong

Mấy hôm chiều lại cơn giong
Có lùm hoa sấu trước song, quên nhìn
Chiều nay mây tạnh nắng lên
Đàn ong quen – lại đến tìm lùm hoa.
Ôi hoa đậu trái bao giờ?
Bầy ong ngơ ngẩn một bờ sấu xanh.

Hôm qua ta gặp bạn mai sau

Hôm qua ta gặp bạn mai sau
Ánh sáng hồn hoa thả nhịp cầu
Giữa bạn và ta không khí thở
Niềm hương trong trắng ngại ngùng nhau
Mà lòng bạn đẹp, lòng ta đẹp
Hai trái mùa xuân đậu nhánh đời
Mắt bạn ta đi vào mộng ngọc
Hồn ta bạn bước đến thiên thai.

Hôn em

Hôn em vị chết trên môi
Ôm em sầu não rơi đôi cánh tình
Yêu em anh thoát hồn anh
Nhớ em anh hẹn để dành mai sau

Hồn thuở ban sơ

Ảnh tuổi nhỏ ta vẫn còn giữ kĩ
Hồn năm xưa ta để lạc đâu rồi ?
Ở đâu rồi những chùm thương, nụ ý ?
Tháng năm tàn biết được kẻ trông coi ?
Ta than khóc nỗi thời gian rụng héo
Và đời ta rụng lá thắm xuân đầu….
Hồn ta ơi! Sao mà em trong trẻo!
Suối em cười có lộng ánh ngọc châu.
Em đẹp quá bắt ta còn nhớ mãi
Lúc em vui thì sông núi hân hoan
Mỗi sáng sớm em nặn trời đất lại,
Làm ta tin chẳng có độ phai tàn.
Thực có chăng một bàn tay cao cả
Nhận đời ta từng phút một cất đi
Để đến mai sau hơi tàn xương rã
Trả cho ta hồn tươi sáng xưa kia ?

Hỡi em yên lặng

Khi anh xin cưới, mẹ em rằng:
“Thu nó hiền thôi, ít nói năng”
Tự đó hai sông hoà một biển.
Nước liền với nước gắn bằng trăng.
Từ đó lòng anh cứ lắng nghe
Lời im trong mỗi bước em về,
Lời thầm trong mỗi câu em nói,
Trong mỗi làn tay em vuốt ve.
Khi anh mệt nhọc, khi anh đau,
Công việc anh lo, lửa nóng đầu
Anh cứ cảm nghe từ ánh mắt
Tình em ôm toả tựa hương ngâu.
Em hỡi, đời ai chẳng nửa thầm
Lặng yên mới có được vang âm
Tóc mềm sợi sợi nằm êm lắng,
Vạn suối lòng anh chảy trở trăn.
Rồi một ngày kia anh với em
Nằm luôn lòng đất giấc im lìm
Tai xương anh sẽ còn nghe ngóng
Hoa lá hồn em trong lặng im.

Huế vấn vương

Xanh mượt bờ xanh Huế, Huế ơi!
Cỏ cây đây đã hoá vườn trời
Người đi bước nhẹ không nghe tiếng
Mà nặng lòng yêu biết mấy mươi.
Huế hoa thiên lí mùi hương thoảng
Huế tím chiều thu dậy ước mơ
Mái đẫy câu hò ngân ánh nước
Sóng không trôi bởi luyến lưu bờ
Tuổi nhỏ đời ta Huế giữ không?
Cho ta xin lại những năm hồng
Cho ta trở lại ngày xưa cũ
Mới hái mùa thơ giữa độ bông.
Tình bạn tình yêu Huế khéo ương
Hoa xuân trái đậu tháng năm trường
Bâng khuâng nay nhên chiều giăng lưới
Bảng lảng lòng ai Huế vấn vương.

Hương đất

Chuồng bò bốc ấm mùi phân ủ
Mùi cỏ còn hăng xen cọng rơm
Nắng rọi phên thưa chiều rạo rực
Ngoài vườn luống cải hoa vàng đơm.
Mùi đất mùi phân nhuyễn với nhau
Mùi bùn vừa nạo dưới ao sâu
Chua chua ráp ráp mùi ngâm mạ
Nghe nứt mầm xanh mỗi tế bào.
Quen thuộc trời này với gió này
Chiều đông gió ửng những bàn tay,
Như nghìn ngọn lửa đang nhen nhúm
Cho một mùa xuân nhựa ấm đầy.

Khắc khoải

I. MÂY TRẮNG VỀ ĐÂU
Mây trắng về đâu mây trắng ơi!
Nhớ thương từng mảng ngáng chân trời
Yêu em anh muốn làm mây trắng
Khuya sớm tìm em bay tới nơi.
II. GẶP EM MỘT SÁNG
Gặp em một sáng trời se lạnh
Em đẹp hừng đông, anh choáng say
Bão dậy trong lòng chưa phút tạnh
Chiêm bao lẫn quất tháng năm này.

Lê Văn Hưu

Bà mẹ mang thai, sử nước nhà
Trăm đời trở dạ, bút thần sa
Gom hồn Đại Việt vào pho sách
Trầm tích từng trang thắm thịt da

Mắt Lý Công Uẩn

Mắt chứa thời gian, chứa không gian
Nhìn trước nghìn năm mắt địa bàn
Vạn dặm phù sa bồi lịch sử
Dời đô, đất nước đã sang trang

Mây trắng

Trời nóng đêm qua mây dậy ran
Ngỡ đàn trâu bạc phá tung ràn
Giữa hè ruộng vỡ mênh mông gió
Những luống cày xô nắng, chói chang.

Mẹ ơi, đời mẹ…

Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.
“Đắng cay ngậm quả bồ hòn,
Ngậm lâu hoá ngọt!” Mẹ còn đùa vui!
Sinh con mẹ đã sinh đời
Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?
Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy.
Rét đông đi cấy đi cày
Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa.
Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,
Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều.
Cắn răng bỏ quá trăm điều
Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này.
Mẹ là tạo hoá tháng ngày
Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.

Mơ cho đã

Giấc ngủ cuối đời không còn mộng nữa
Thì mơ đi, mơ nữa, tâm hồn ơi!
Hãy chiêm bao như cơm ngày hai bữa,
Để vun thêm sức đẹp cho đời.
Ta nhớ lại những mùa yêu quá khứ
Hoa xưa tươi, môi xưa thắm bao nhiêu!
Giấc ngủ chót sẽ như hầm sập cửa
Nên hôm nay ta mơ rộ, mơ nhiều
Mơ cho đã khi hoa chưa úa héo
Khi mắt em còn dắt nẻo đường mơ
Đời sáng tạo ra chiêm bao kì diệu,
Như con sông trôi phải có đôi bờ.
Giấc ngủ cuối đời không còn mộng nữa
Thì mơ đi, mơ nữa tâm hồn ơi!

Mùa hạ chín

Thân hình em là một mùa hạ chín
Anh như cây ngàn phủ bóng lên em
Mùa hạ đầy hương, hương rừng hương biển
Hoa đơm hương trên những lá cành chen.
Ôi mùa say nào gió nồng trong tóc
Gáy bâng khuâng như chiều lặn xôn xao
Em là nắng biển cồn cào rạo rực
Buồm anh si đi giữa những cù lao.
Mùa hạ chín. Cả mùa em anh thức
Mùa biển rong leo quấn những cành trăng.

Mưa xuân trên biển

Mưa xuân trên biển, thuyền yên chỗ
Tôm cá chắc đầy phiên chợ mai
Sắm tết thuyền về dăm khóm đỗ;
Đảo xa thâm thẩm vệt mưa dài.
Thuyền đậu thuyền đi hạ kín mui,
Lưa thưa mưa biển ấm chân trời.
Chiếc tàu chở đá về bến Cảng
Khói lẩn màu mây tưởng đảo khơi.
Em bé thuyền ai ra giỡn nước,
Mưa xuân tươi tốt cả cây buồm.
Biển bằng không có dòng xuôi ngược,
Cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm.

Nén hương nhớ Bác

I. Hai chị em
Bà Thanh ra thăm Bác Hồ tại Bắc Bộ Phủ.
Chị đến thăm em là Chủ Tịch
Cho em thân thiết một bu gà.
Chị em băm bốn năm xa cách
Chuyện nước, tình quê: “Chị đó a?”
II. Bàn việc nước
Bác Hồ dặn cụ Huỳnh Thúc Kháng đêm trước hôm Bác đi Paris hồi tháng 5-1946
“Tôi đi, cụ chớ lo chi cả.
Quyền nước, lòng dân: cụ ở nhà”
Hai chén trà khuya sương nhẹ tỏa
Một câu “bất biến” dặn phòng xa.

Ngã ba Đồng Lộc

Con ơi, bố về thăm Hà Tĩnh quê ta,
Bố kể con nghe về ngã ba Đồng Lộc
Trên mặt đất này có muôn triệu ngã ba
Và có nhiều ngã ba nổi tiếng:
Có những ngã ba nối những dòng sông lớn của
một đại châu, sóng dựng trùng trùng;
Có những ngã ba nối những con đường dài chạy từ các thủ đô to
Như những mạch máu khổng lồ
Trên thân hình trái đất
Trong đó mỗi con người là một hạt hồng cầu đỏ chói,
Có những ngã ba là nơi gặp gỡ của những dòng
văn minh lớn, đông, tây, kim cổ….
Tất cả những ngã ba trên, con có thể học biết
(trong sách địa dư, trên những bản đồ),
Mai sau lớn lên con có thể đến thăm và chụp ảnh nữa…
Xong rồi, con có thể quên
Nhưng con ơi, con chớ có quên ngã ba Đồng Lộc.
Trong đời mỗi người cũng có những ngã ba đường quyết định,
Trong đời mỗi dân tộc cũng có những ngã ba
Những ngã ba vận mệnh
Những cái nút trên dặm dài lịch sử
Gặp những ngã ba đời, con sẽ nghĩ suy
Và con ơi, muốn tìm đúng hướng đi
Con sẽ nhó đến ngã ba Đồng Lộc
Ngã ba Đồng Lộc:
Là ngã ba nhưng nào có phân vân
Nào có đắn đo do dự!
Là ngã ba trên chặng đường quyết liệt
Nhưng hướng đi đã quyết
Không phải cho một lần
Mà cho tất cả mọi lần
Không phải cho một người
Mà cho tất cả quê hương, đất nước:
Hướng về Nam, một nửa mình Tổ quốc
Các ngã ba khác trên đời làm bằng nước, bằng
sông, bằng thuỷ triều lên xuống,
Hay bằng đá, bằng đất
Bằng xi măng cốt sắt
Bằng vôi trắng, gạch nâu
Bằng đèn xanh đèn đỏ đủ màu
Hay bằng những sự chênh vênh vấp ngã,
Nhưng ngã ba Đồng Lộc làm bằng xương máu.
Khi con về quê con nhớ viếng thăm
Mộ người cô kề bên đường đỏ.
Các cô như còn đứng đó
Chờ lấp hồ bom
Đường thông xe các cô mới đi nằm.
Các cô để lại tuổi thanh niên
Mười chín, hai mươi, hăm hai tuổi
Cho đất nước, quê hương
Hồn trong như suối,
Bình minh đời sáng rực vừng dương…
Con sẽ tìm thăm mời cô La Thị Tám
Từ trường học lại về trận địa đầu non
Đứng giữa đàn bò bê mũm mĩm
Trên sườn núi cao cỏ đã mượt màu xanh
Như mảng da non trên thân thể đang lành
Cô sẽ chỉ con xem
Những hồ bom loang lổ
Như đất trên mặt trăng
Mỗi thước vuông ba quả bom to bự
Cô sẽ chỉ con xem
Nghìn vạn điểm lăn bom nổ chậm
Cô từng đến cắm cờ
Mỗi lần chạy đua với cái chết.
Đôi chân cô nhanh hơn kíp nổ,
Cô là một ngọn cờ đỏ của quê ta.
Nghìn năm sau lịch sử sẽ còn ghi
Những năm tháng chiến tranh ác liệt
Nghìn vạn chuyến xe đi
Qua trái tim ngã ba Đồng Lộc
Máu qua tim máu lọc
Xe vượt ngã ba xe xốc tới miền Nam.
Và con ơi, bố ngồi nghĩ miên man:
Bạn bè ta trong cơn gió lốc
Hẳn cũng đang vượt những ngã ba Đồng Lộc,
Những ngã ba Việt Nam.
Dọc đường dài kẻ địch còn găm
Nhiều bom nổ chậm
Nhưng chẳng hề chi!
Khắp năm châu còn nhiều La Thị Tám.
Nhiều Võ Thị Tần
Đường sẽ thông xe đi về cách mạng.

Ngày thu trong

Ngày thu trong, tạo vật cũng làm thơ
Từng trang mây trắng ngọn bút gió đưa
Nước sông trôi tự soi gương từng bến
Viết một câu liền từ nguồn đến biển.
Và những hàng cây như những triết gia
Lá tưng bừng mà rễ nghĩ sâu xa.
Những bóng cây thoát tàn cây, trải khắp
Mát lưng đất những chấm mùa đậm nhạt.
Ngày đẹp giời, ngày cũng đẹp người
Mặt trời vui nhấp nháy mắt cười.
Gió thổi vần bằng, sóng dồi vần trắc
Chiếc võng thơ giữa hai vần dịu dặt.
Trẻ lại gió mây, trẻ lại bến bờ
Ngày thu trong, tạo vật cũng làm thơ

Ngày xuân nghĩ đến: Nguyễn Du – Hồ Xuân Hương

Ngày xuân nghĩ đến:
* Nguyễn Du
Mang nặng kiếp người vào một kiếp
Ôi Nguyễn Du da diết đau đời
Chúng sinh thập loại còn rên xiết
Trời, Phật làm thinh. Biết hỏi ai!
* Hồ Xuân Hương
Nàng Xuân Hương ngàn đời kỳ nữ
Đọ “cái hồng nhan với nước non”
Căm giận uất trời như sấm nổ
Quất phường giả dối, lũ vô lương.
Ngày xuân thăm chùa Trăm Gian
Trăm Gian biết trú gian nào?
Mai sau biết có được vào một gian?
Miễn là sống đẹp nhân gian
Về nôi vũ trụ ôn hàn lo chi!
Nghĩ cũng lạ…
Nghĩ cũng lạ: sinh ra chi tình cảm
Cho con người vương vấn với nhau chi
Chân dẫu bước mòn đường vạn dặm
Mỗi trạm đời vẫn nặng khối tình si.
Tình hoá đá là tình nàng Tô thị
Tình của ta sẽ cháy rụi thành tro.
Đá trên núi thức đêm dài giá lạnh
Tro tình yêu sẽ xông ấm bụi bờ,
Tim ta ơi! Đã cho ta vui vầy bao thuở
Cũng cho ta nhiều đau khổ một đời
Đau khổ thế, chứ đau nhiều đau nữa
Ta vẫn say được mang trái tim người

Trên đây là các bài thơ của Huy Cận hay mà chúng tôi muốn chia sẻ và giới thiệu với bạn. Có thể nói Huy Cận mang phong cách của một hồn thơ rất riêng. Ta có thể dễ dàng cảm nhận được điều đó thông qua các sáng tác trên. Và cũng như vậy nên cho tới cuối đời trong long nhà thơ vẫn tràn đầy nhiệt hứng về vũ trụ, về năm châu bốn biển.
Xem thêm: Nhà thơ Huy Cận và những bài thơ hay đặc sắc để đời phần 4