Nhà thơ Hữu Thỉnh cùng tập thơ Tiếng Hát Trong Rừng hấp dẫn

Nhà thơ Hữu Thỉnh (sinh 15/2/1942), tên thật là Nguyễn Hữu Thỉnh. Ông là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam được đông đảo độc giả yêu thơ ngưỡng mộ. Chất liệu văn hoá dân tộc dân gian ngàn năm đã thấm dưỡng linh hồn những câu thơ, chữ thơ. Những mảng dữ dội của đời sống thật, sự khoẻ sáng của thể trọng tâm hồn con người tham gia trực tiếp vào đời sống ấy đã bồi đắp nên chất hiện đại cho những dòng thơ mềm mại. Hãy cùng nhau cảm nhận những áng thơ ca của ông qua tập thơ Tiếng Hát Trong Rừng nổi tiếng này nhé!

Bầu trời trên giàn mướp

Thu ơi thu ta biết nói thế nào
sương mỏng thế ai mà bình tĩnh được
hứa hẹn bao nhiêu bầu trời trên giàn mướp
lúc hoa vàng thu mới chập chờn thu
ngỡ như không phải vất vả chi nhiều
sau tiếng sấm thế là trời mới mẻ
quả đã buông thủng thẳng xuống bờ ao
ta cứ tưởng đất sinh sôi thật dễ
trời thu xanh và hoa mướp thu vàng
thưa mẹ
những năm bom nơi con không thể có
bến phà con đã qua, rừng già con đã ở
gặp vạt lúa nương con cũng viết thư về
nên không dám
dù một giây sao nhãng
bầu trời này từng dẫn dắt con đi.

Câu cá bên bờ sông Sêpôn

Thả cần câu xuống
Lót đôi dép ngồi
Chiếc phao như điếu thuốc
Ai vô tình đánh rơi
Lăn tăn nước chảy chùng
Sỏi long lanh dưới đáy
Rất mượt lùm rêu
Vọt con cá quẫy
Chiếc phao như cái kim
Chỉ về nơi đá động
Cái giỏ nghé bên sườn
Miệng loe tròn thắc thỏm
Con cá chày bắt mồi tẩm ngẩm
Con cá bống bộp chộp háu ăn
Cả đám mây trắng ngần
Cũng bắt mồi nhấp nháy
Chắc là chú trêu râu
Chờn vờn sao mà lâu
Ta nén lòng đợi quá
Chiếc phao mới vộc đầu
Bỗng ập đến trận bom
Lúc co tay định giật
Nước bị cào cây xát
Tong tả thương chiếc phao.
Cái mặt bẩn quân thù
Chỗ nào nó cũng nhúng
Cả những lúc ngồi câu
Cũng phải cầm lấy súng!

Chiều sông Thương

Đi suốt cả ngày thu
vẫn chưa về tới ngõ
dùng dằng hoa quan họ
nở tím bên sông Thương
nước vẫn nước đôi dòng
chiều vẫn chiều lưỡi hái
những gì sông muốn nói
cánh buồm đang hát lên
đám mây trên Việt Yên
rủ bóng về Bố Hạ
lúa cúi mình giấu quả
ruộng bời con gió xanh
nước màu đang chảy ngoan
giữa lòng mương máng nổi
mạ đã thò lá mới
trên lớp bùn sếnh sang
cho sắc mặt mùa màng
đất quê mình thịnh vượng
những gì ta gửi gắm
sắp vàng hoe bốn bên
hạt phù sa rất quen
sao mà như cổ tích
mấy cô coi máy nước
mắt dài như dao cau
ôi con sông màu nâu
ôi con sông màu biếc
dâng cho mùa sắp gặt
bồi cho mùa phôi phai
nắng thu đang trải đầy
đã trăng non múi bưởi
bên cầu con nghé đợi
cả chiều thu sang sông.

Chợ chim

Bồ quân bên suối chín vàng
Biến thành chợ của họ hàng nhà chim
Đầu têu tu hú chạy lên
Sẻ con giục mẹ bỏ quên cả giày
Chào mào chưa nếm đã say
Chim sâu bận mọn nửa ngày mới sang
Anh vũ mua bán đàng hoàng
Ăn xong múa lượn cả làng cùng xem
Bồ nông ở cữ ăn khem
Cà siêng có khách vội đem quà về
Con sáo mua bán màu mè
Quạ đen đánh quịt còn khoe đủ điều
Chú vẹt ăn bốc nói leo
Chèo bẻo đanh đá nói điều chanh chua
Chùm chim chùm quả đung đưa
Người bán thì một kẻ mua thì mười
Bồ quân được nết được người
Bán thì bán đấy chẳng đòi công đâu
Chỉ xin cái hạt về sau
Nhân ra ngàn quả làm giàu cho chim.

Chuyến đò đêm giáp ranh

Tiếng bìm bịt bập bềnh trong đêm nước lên
cỏ lác, cỏ lăn cứa vào đêm ram ráp
ếch nhái nghiến răng sao mà sốt ruột
chới nhì nhằng lô cốt méo bên sông
bến đò chìm trong đêm mênh mông
con đò vớt lên phù sa đong một nửa
người lái đò trẻ hay già? Chúng tôi không rõ
chỉ nghe “các anh lên” rồi vội vã quay đi
gió thổi dài ẩm ướt về khuya
con sóng nói nhịp chèo cũng nói
tiếng thì nghe mà mặt người chẳng thấy
đêm căng như tờ giấy
chia đều sang hai trang
người lái đò cố giấy đi hình dáng thật của mình
ý nghĩ chúng tôi sẩm dầm thành kỷ niệm
cánh lính trẻ lại tha hồ được dịp
tưởng tượng bằng cái vốn mang theo
tất cả bắt đầu bằng nhịp chèo cắt nước
đồng chí quê mạn ngược
quả quyết người lái đò có vạt áo chàm tươi
các đồng chí dưới xuôi
ngỡ gặp lại mẹ già đon đả
đêm giáp ranh ngặt chuyện trò tâm sự
chúng tôi bơi trong thương nhớ của riêng mình
bìm bịp chùm đôi kêu dính vào nhau
tiếng nước vỗ tan ra rồi chập lại
đêm chỉ thực bằng âm thanh chừng ấy
tất cả là ru, tất cả là mơ
con đò rướn cao, sực đã tới bờ
chúng tôi bước lên. Cát buổi chiều còn ấm
đêm giáp ranh có cái gì đầm đậm
ở đầu môi, ở trong tóc, khắp làn da
đêm qua sông không nhìn rõ con đò
và người lái, dồn bao nhiêu câu hỏi
chúng tôi đi còn tần ngần ngoái lại
chỉ thấy vầng trăng cuối tháng mới quăng lên
chúng tôi đi với một niềm tin
vầng trăng ấy chở chúng tôi cập bến.

Đêm chuẩn bị

Ngày mai chúng ta đòi lại phù sa
ngày mai chúng ta về cười rung bè rau muống…
đêm chuẩn bị có gì mà khẩu súng
trằn trên tay lại dựa vào vai?
Sau một chặng đường dài
đêm nay chúng ta ngồi trong hầm chật hẹp
súng với người ủ trong lòng đất
trận đánh ngày mai thức dậy với mầm cây.
Qua một chặng đường dài
chính khẩu súng đã làm ta tươi tốt
hạt gạo vẫn thường ăn mà người trồng không biết mặt
sao ta nhớ những ai đang ở đâu!
Ta nhìn lên trời, trời dậy ta khát khao
ta đi trong rừng, rừng nuôi ta dài rộng
mẹ dõi theo ta thức khuya dậy sớm
nắm cơm chiến hào xúc động quá, sao mai!
Xúc động quá, quê ơi!
nỗi căm giận không cứ chờ phải máu
mẹ ta ốm, húp bát canh rau dệu
chị ta hay ngồi khóc dưới bếp một mình
em ta ngủ hầm, sinh thấp khớp
ta nghe người ta nói đết bút, tưởng bút để mà ăn
chợp mắt mơ thấy người cho khoai, cho sắn.
Đêm chuẩn bị có gì mà khẩu súng
trằn trên tay lại dựa vào vai?
Mưa choang choang như đá đập trên đầu
đất đẫm ướt gian nan không định trước
rừng cảm thấy điều gì không nói ra không được
ta nóng lòng ôm súng ngóng ngày lên.
Mưa bão liên miên, giặc giã cũng liên miên
ta nhạy cảm với trái tim chiến sĩ
cuộc chiến đấu nên thơ mà cũng khe khắt thế
để sống một nghìn năm, ta gắng vượt một ngày
Đêm chuẩn bị có gì mà khẩu súng
trằn trên tay lại dựa vào vai?
Ta đi trong rừng suốt một thời trai trẻ
đánh giặc là ước mơ vạm vỡ như rừng
quen nhớ nhà, quen nhạt muối
khúc dân ca hát đi hát lại
qua nhịp cầu, chân ta bước so le
măng lên sáng dọc đường đi
ôm bó chông dài săn thú dữ
đêm ngủ hầm, thèm sách vở
nghe tiếng chim hồi hộp chân trời
sao ta nhớ mùa, nhớ mùa quá, mùa ơi!
qua nương rẫy, ngẩn ngơ từng gốc rạ
sao ta yêu ta quá!
núi ngất quanh ta, đội ngũ đã xong rồi
Đêm chuẩn bị có gì mà khẩu súng
trằn trên tay lại dựa vào vai?
Sau một chặng đường dài
đêm nay chúng ta ngồi trong hầm chật hẹp
ngày mai chúng ta về
chúng ta về
cho con trai cày vỡ những bình minh
con gái đứng bên thềm hong tóc
cho chị lấy chồng xa về giỗ tết
cho mẹ già nhận mặt đứa con dâu.
Ngày mai chúng ta về gọi những cánh đồng bằng cái tên rất cổ
đất giấu những lá cờ như cây khô giấu lá
chúng ta về làm cơn mưa tự do…

Giấc ngủ trên đường ra trận

Hai đầu cây nhòm xuống võng ta nằm
Suối trong trẻo rung muôn điệp khúc
Súng bên cạnh thâu đêm mắt thức
Ngỏ tâm tình cùng mùi lá cơm xôi
Gió từng hồi se sẽ đưa nôi
Trăng tủm tỉm như miệng người sắp hát
Qua binh trạm nhiều thang dây bậc đất
Tiếng chim ngon như ngụm nước lưng đèo
Đường ta đi, gian khó chẳng mau quên
Cả cái vấp cũng găm thành nỗi nhớ
Đèo nặng thế mà khi vào giấc ngủ
Cứ hồn nhiên như sau buổi chăn trâu
Võng ta nằm thao thức bên nhau
Giấc ngủ sâu, tắm đoạn đường nóng bỏng,
Mặc bom Mỹ cắn vào đêm mơ mộng
Con suối dài cứ hát để đi xa.
Tiếng hát nâng nhẹ bước chân ta
Qua mỗi cung đường chân trời lại mới
Tim ta đập ở bên kia núi
Chân bồn chồn bước lên sườn non
Ngày bắt đầu bằng một tiếng gà quen
Nắng lại đến lay hoài đầu võng
Vừa tung bạt đã Trường Sơn dựng đứng
Như cánh buồm mở biếc đợi đoàn quân.

Gửi từ đảo nhỏ

Những cánh chim năm ngoái lại bay về
Mùa lại gửi những con tem đúng hẹn
Chiến sĩ nhận ra trên từng đôi cánh
Những chân trời chim đã bay qua
Đảo vắng cỏ non vẫn biết mùa xuân đến
Khi trông bờ ngắm một lá thư thăm
Biển xanh quá ước gì anh gói được
Nhờ con tàu bè bạn đến tay em
Ước gì gửi cát cho em nhỉ
Để cát mang về những dấu chân
Những đêm xô cát đi tuần đảo
Gió cát lùa ngang trắng áo quần
Mênh mông lãnh hải cao chân sóng
Rừng rong bọt nước cũng thiêng liêng
Ước gì gửi sóng cho em được
Nghe cá ngoài khơi quẫy dưới thuyền
Ở đây Tết đến đào không có
Hoa đảo là hoa những cánh chim
Chim ơi bay nữa bay xa nữa
Làm chiếc cầu mây nối đất liền
Mặt trời qua đây về nở với ao bèo
Đám mây qua đây để thành gà gáy
Ngọn gió qua đây để thành sóng dậy
Sóng qua đây thành nỗi nhớ hàng dương
Khi cửa sông xếp lại lá buồm
Chiều về ngủ dưới khoang thuyền rậm rịch
Em có thấy đảo gần hơn một ít
Ở nơi này anh vừa thả trăng lên

Mùa hạ đi đâu

Bà ơi mùa hạ đi đâu?
Chùm vải trọc đầu trốn biệt trên cây
Tiếng sấm trốn lẩn vào mây
Quạt nan nằm nhớ bàn tay của bà
Sông gầy, đê doãi chân ra
Mặt trời ngủ sớm, tiếng gà dậy trưa
Khoai sọ mọc chiếc răng thưa
Cóc ngồi cóc nhớ cơn mưa trắng chiều
Nghe bà, cháu mặc đã nhiều
Mà sao cái rét vẫn theo vào nhà
Cháu sà vào lòng của bà
Đôi tai đã buốt, tay xoa ấm dần
Cái lạnh chạy khỏi đôi chân
Hàm răng thôi khỏi va nhầm vào nhau
Bà ơi cháu đã thấy rồi:
Mùa hạ vào ở trong đôi tay bà.

Mùa xuân đi đón

Bắt gặp đám cỏ non
Lòng thơ như trẻ con
Muốn gọi đàn bê đến
Bứt cỏ đưa nó ăn
Một thoáng vã hành quân
Hai chân phồng dộp cả
Quấn khăn vẫn còn đau
Nhiều lúc “đi bằng đầu”
Đến đây, kỳ lạ chưa
Không ai ra lệnh hết
Tất cả đều tụt dép
Ướm nhẹ lên cỏ mềm
Được màu xanh tắm gội
Lòng rân rân cả lên
Chúng tôi vui tính lắm
Những chuyện nhỏ không đâu
Cũng ồn ào bàn tán
Mà trước cỏ bây giờ
Chỉ nhìn nhau im lặng
Chỉ im lặng nhìn nhau
Mùa xuân hẳn bắt đầu
Trên quê mình lất phất
Mấp máy lúa chiêm lên
Cỏ đội bờ thả sức
Ở đây nghe rõ nhất
Bao lời quê nhắn nhe
Chiến trường đang gọi đi
Súng hành quân mải miết
Mùa xuân cho cỏ biếc
Đi đón ta dọc đường.

Ngôi nhà của mẹ

Chiếc vé tàu cũng hồi hộp như con
khi con về với mẹ
con lại ngồi vào chiếc chõng tre xưa
nơi mẹ vẫn ngồi khâu cha thường chẻ lạt
bao xa cách lấp bằng trong chốc lát
trăm cánh rừng về dưới giọt ranh thưa
xin mẹ lại cho con bắt đầu đi gánh nước
gánh bao nhiêu trong mát để dành
xin mẹ lại cho con nấu bữa cơm mà không cần giấu khói
để con được cảm ơn ngọn lửa nhà ta
ngọn lửa biết thay con tìm lời an ủi mẹ
vẫn chiếc dây phơi buộc ở đuôi kèo
vẫn ở đó giờ cao hơn với mẹ
con phơi áo nghe hai đầu dây kể
thương quá những khi mưa con trai mẹ vắng nhà
chiến tranh đi qua mẹ con mình
hàng gạch lún giữa sân cơn mưa còn đọng nước
hôm nay con trở về nhà
chiếc vó nhện trên tường cũ vô cùng thân thuộc
với một người từng chịu nỗi cách xa
họ chỉ cần đi ngược con đường đã làm nên xa cách
là có thể về với mẹ được ngay
nhưng với một người lính như con
muốn gặp mẹ phải vượt lên phía trước
phải lách qua từng bước hiểm nghèo
ở trên đó bất ngờ con gặp mẹ
như con đang gặp mẹ bây giờ
bước chân con chưa kín mảnh sân nhà
phía biên giới lại những ngày súng nổ
ngôi nhà mẹ là chiếc ga bé nhỏ
chúng con đến và đi trong suốt cuộc đời mình.

Những tiếng chim xuân

Những con chim tu rúc
Về kêu bên mé đồi
Mùa xuân trong cỏ chỉ
Kéo mầm trong nắng soi
Có cái gì thật êm
Phả vào trong trời đất
Như là ta nhớ mình
Cả mùa đông cách biệt
Những mầm cây biết được
Chuyển dần sang tháng giêng
Gió vô tình bắt gặp
Vội mang lên với rừng
Thế là chỉ tu rúc
Về kêu bên mé đồi
Và mưa bay như thể
Ngỡ mình đang có đôi

Ông

Ông vác cây tre dài
Lưng của ông vẫn thẳng
Ông đẩy chiếc cối xay
Cối quay như chong chóng
Đường dài và sông rộng
Ông vẫn luôn đi về
Tay của ông khỏe ghê
Làm được bao nhiêu việc
Thế mà khi ông vật
Thua cháu liền ba keo.

Qua sông

Sông xanh màu vai áo
Sóng xao nghìn bước chân
Bước sang bờ tiền phương
Giọt mồ hôi tạnh hết
Sóng từ đâu tới đâu
Lính mình chưa kịp biết
Chỉ biết sông như mình
Đi suốt đời không mệt.

Sang thu

Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.

Sau trận đánh

Khi bản Đông thành một nấm mồ
Những hãng phương Tây đưa tin nhớn nhác:
Chưa bao giờ những binh đoàn thiết giáp
Của đối phương lại áp đảo như đây
Sau bản Đông giải phóng vài ngày
Tôi với chiến sĩ xe tăng cầu Chaki tắm mát
Một số anh thì đuổi nhau trên cát
Một số anh thì đổ dế, hái hoa
Các anh không nói nhiều về chiến thắng những ngày qua
Chỉ mong mưa cho đồng bào gieo lúa.

Tắm mưa

Mưa rào rào bong bóng nở đầy sân
Trời như bông đen nước tràn qua mặt
Sấm làm nhịp cho đôi chân nhảy nhót
Kỳ lưng nhau rúc rích đùa vui
Mưa râm ran như bản nhạc không lời
Mưa mát lịm thấm sâu vào da thịt
Mảnh bom vãi mưa cuốn phăng đi hết
Nòng pháo vút cao như một thân măng
Nghiêng mũ sắt đầy đổ nước vào hương
Dành riêng pháo trận sau nhân lưới lửa
Bõ khi gánh thùng nước lên ba lần đứng thở
Góp suất nước chia dấp cho pháo mát nòng
Ơi cơn mưa thành một nỗi chờ mong
Hơn cả trang thu mấy mùa chưa trở lại
Mưa tạnh hẳn còn tần ngần đứng mãi
Mưa như người nhà một lát đến thăm.
Quay nhìn nhau trẻ lại bất ngờ
Vương trên mi hạt mưa tròn óng ánh
Chẳng ai biết đã qua trăm trận đánh
Chỉ thấy như úp cá ở đâu về.

Tiếng hát trong rừng

Nhạc làm trong rừng em hát giữa Trường Sơn
Người sốt rét hát cho người sốt rét
Đường ngổn ngang đường đất còn cháy khét
Cây mát cho người người mát cho nhau
Nhạc ở trong đàn đàn có gì đâu
Rừng bỗng chao nghiêng trước sợi dây mỏng mảnh
Người bỗng bồn chồn tốt tươi náo động
Tay vẫy tay mình mà tưởng nắm tay ai
Em hát về rừng em hát về cây
Em hát về người đang nghe em hát
Anh bỗng quên vừa qua cơn sốt
Rừng bỗng quên vừa trận bom đau
Anh vịn vào tiếng hát vượt gian lao
Những năm Trường Sơn bạn bè trong trẻo quá
Tiếng hát đi rồi căn hồm còn đó
Thành chiếc hộp đàn giữa lòng đất âm sâu.

Tôi đi bào ngư

(Tặng chiến sĩ đảo Bạch Long Vĩ)
Tôi neo mình vào biển
biển và tôi trong tiếp xúc toàn thân
biển nhận ra tiếng gõ cửa dập dờn
tiếng bền bỉ của tim tôi đang gõ
nhận ra tiếng của người nghèo đi tìm của
biển mở toang những gành đá thâm nghiêm
xin sóng ngầm đừng đẩy tôi lên
đừng đánh đu tôi, đừng chòng chàng, váng vất
tôi lặng qua mấy tầng mặn chán
để bàn tay hồi hộp trước bào ngư
nước cứ ép và rong cứ xát
tôi là nỗi khát khao không mỏi của trên bờ
cũng có thể tôi tham lam nhiều quá
trước bạc vàng dưới đáy biển bỏ quên
nước da nhợt đi rồi thẫm lại bao lần
tôi chẳng nhớ
tôi gần như hóa biển
biển rộng vô cùng mà bào ngư nhỏ nhoi
bào ngư hiếm mà tôi thì đang khát
nên hơi thở cứ phải dè từng hớp
tai thình thình máu chực ứa ra
nắng trên bờ lấy nón mà che
nước dưới biển lấy đầu mà đỡ
tôi gửi lại mồ hôi dưới bể
để ngày sau lại nhớ lại đi tìm

Trở lại mùa xuân

Con chim xanh mê trái lựu trước vườn
Mùa hạ trôi qua từ ngày chim trốn tiếng
Em ở đâu? Cây thưa và bến rộng
Rượu nào cho người nhớ, áo nào cho người xa

Bóc hạt sen bùi gặp một tâm sen
Tâm sen đắng mình ơi ta vẫn đợi
Nếu em về đường sông gió sẽ thôi than thở bến đò
Nếu em về đường mây con chim xanh sẽ cùng em trở lại

Cả khu vườn cũng vừa trở lại
Kịp làm nên tháng giêng
Những mầm cây ríu rít nói về em
Em đỏ thắm một mình đi giữa lá

Anh lại đến tìm em qua chiếc dây rất mảnh
Sương sớm lo âu gió muộn bồn chồn
Sau vết bỏng chiếc hôn đầu ngày ấy
Ở cuối vườn có một nụ tầm xuân.

Ý nghĩ không vần

Anh viết cho em những ý nghĩ không vần
đường Trường Sơn khúc khuỷu
xích xe tăng quay không êm ả chút nào
chúng nó đang nhằm bắn anh và đồng đội
em thấy không?
trước em, anh vụng về
giờ thành ra khôn khéo.
Từ chỗ hẹn của đôi ta, anh bước tới cuộc chiến tranh này
trận đánh bắt đầu ta thầm hứa với nhau
và từ chính đất mình, em nhỉ?
Nhà máy của em hương chè thơm chát cả miền đồi
em với bạn bè vào ca tíu tít
những ý nghĩ về cửa biển, thủy triều, về nhau, về những lá cây còn ở trong cây,
đứng vào chỗ của mình bỗng sáng bừng lên hết.
Trăng buổi đầu ngượng ngập mênh mông
những câu nói tha hồ bóng gió
mỗi đứa hiểu một đầu mà vẫn gặp nhau
em kiêu kỳ và đùa dai, điều đó có theo anh ra trận không thì đừng hỏi
chỉ biết bây giờ, trước ánh lân tinh của bảng đồng hồ
và trước con đường anh phải vượt qua
những câu văn hoa buột khỏi môi anh
ý nghĩ hằn lên theo vết xích
Hai vết xích hằn lên
đó là điều hệ trọng nhất lúc này
nếu chỉ là em thôi thì không phải
chính em đang cùng anh cầm lái
và chiếc xe tăng cứ phóng qua những hố bom tức tối
vượt trọng điểm này để tới chỗ xung phong
Trên tháp pháp xe tăng
những ý nghĩa cứ xóc nảy lên và chắp vá
núi chạy đến gần lại mỏng manh như sương
trăng thân mật lại mập mờ xa lạ
nhưng con đường chỉ một con đường thôi.
Con đường chỉ một con đường thôi
Anh không ngại phong thư có những dòng dang dở
anh không ngại đỉnh đèo những thân cây gục đổ
anh không ngại nghìn hôm chẳng được thấy em
Trong cuộc chiến tranh này
đừng để ngượng với nhau khi gặp mặt…
Lai trận bom tụt đằng sau tháp pháo của anh rồi!

Trên đây, uct.edu.vn đã dành tặng đến quý động giả những trang thơ đặc sắc trong tập thơ Tiếng Hát Trong Rừng của nhà thơ Hữu Thỉnh. Qua đó ta thêm phần ngưỡng mộ ngòi bút tài hoa cùng một hồn thơ cách mạng hấp dẫn của nhà thơ. Hãy theo dõi bài viết này của chúng tôi để cùng nhau cập nhật những bài viết hấp dẫn khác nha!