Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 2

Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều nổi bật với lối sáng tác thơ độc đáo được rất nhiều đánh giá cao của dư luận. Trong suốt cuộc hành trình gieo chữ trên cánh đồng thi ca của mình, ông để cái tôi suy cảm, đa diện nhiều chiều của ký ức tâm thức và lối tư duy đứt quãng do liên tưởng và suy lí
Thơ Nguyễn Quang Thiều đã là một hiện tượng lạ xuất hiện trên thi đàn Văn học hiện đại với sự cách tân lạ lẫm và đầy ấn tượng. Những bài thơ của ông góp phần làm ông đến gần hơn với bạn đọc
Nào! Ngay bây giờ chúng ta cùng nhau cảm nhận ngòi bút tài hoa cùng sự sáng tạo của ông nhé!

Cầu nguyện ở thánh đường Thomas More

Hỡi Đấng tối cao, xin Người hãy ban tình yêu cho những lời cầu nguyện của chúng con cho hoà bình,
hoà bình trong trái tim chúng con,
hoà bình cho mọi sự sáng tạo…
(trích lời cầu nguyện trong thánh đường Thomas More, 5/2003)
Sông Iowa chảy dưới cây cầu im lặng trong bóng tối
và tiếng thì thầm những cây thông, những đám cỏ ven bờ.
Đôi thiên nga bồng bềnh những bóng trắng trên sóng.
Những con cá ngủ và trôi nghiêng trong dòng nước chảy ấm
dọc bờ sông, những bông hoa đầu tiên của mùa hạ
toả sáng bởi những ngôi sao tháng Năm. Và phía bờ sông
trong thánh đường Thomas More, những người thiên chúa giáo,
những người hồi giáo, phật giáo đang cất tiếng nguyện cầu
cho thế gian và một người đàn ông xa lạ không thuộc những câu kinh,
không biết làm lễ, đứng khuất trong góc tối thánh đường như thiếp ngủ.
Thế gian những dòng sông chảy những cây thông
thì thầm, những đứa trẻ khóc, những chàng trai chết, những đàn bà
sợ hãi, những ô cửa chạy trốn vào những hốc mắt.
Thánh đường Thomas More ngọn nến run rẩy. Những ngôi sao
xa xôi. Một con đường ngập máu một bàn tay nhỏ
bám chặt những ngọn cỏ như bám tóc người mẹ.
Thế gian vẫn trôi một nửa trong bóng tối. Một con chim
trong lùm cây không ngủ đều đều tiếng kêu buồn bã.
Những người thiên chúa giáo, những người hồi giáo, phật giáo vẫn rì rầm
lời nguyện cầu và người đàn ông xa lạ vẫn đứng
trong góc tối thánh đường đôi mắt khép lại như thiếp ngủ.
Đêm đầu hạ hoa nở sáng hơn ngọn nến, máu chảy đen hơn
bóng đêm dọc hai bờ sông. Nhuộm tối bầy thiên nga. Một viên đạn
bắn thủng mặt sông đâu đó làm thức giấc bầy cá. Một xác chết bồng bềnh
trôi từ một dòng sông đến một dòng sông khác mặt úp xuống nước
như đang nguyện cầu từ những ngọn đồi phía đông đến bờ biển phía tây.
Và đang trôi thánh đường Thomas More trong dòng chảy
sông Iowa xa dần, xa dần… về miền đất những ngôi sao.
Lời nguyện cầu giờ đã ngưng, những ngọn đèn lần lượt tắt.
Người đàn ông vẫn đứng trong bóng tối bất động và nguyện cầu trong im lặng
như đứng đó nguyện cầu từ khi thánh đường chưa được dựng lên.

Chiếc gương

Không thể tìm lại trong chiếc gương cũ gương mặt xưa của mình
Mọi chiếc gương không mang ký ức.
Một người đàn bà khác xấu xí và kỳ dị
giờ nhảy múa trên gương mặt nàng.
Không mang theo ký ức, những chiếc gương
luôn chứa đầy hiện tại chân thực nhưng ác độc và đau đớn
và gương mặt xấu xí, kỳ dị không ngừng nhảy múa,
không ngừng nhạo báng quá khứ của mình.
Nàng đập vỡ chiếc gương thành trăm mảnh trong cơn thù hận
Vẫn không tìm lại được dù một mẩu quá khứ
Và một trăm người đàn bà xấu xí và kỳ dị được sinh ra
Với trái tim giá băng trong bóng đêm nhảy múa.
Rồi một đêm nàng thức dậy lặng im ngắm nhìn hiện tại của mình
Thấy người đàn bà kỳ dị và xấu xí trong gương ngừng nhảy múa
Sự thù hận trong nàng tan biến
Người đàn bà độc ác trong gương giờ nức nở nhìn nàng.
Từng bước và từng bước, nàng đến gần người đàn bà xấu xí và giá lạnh
Môi nàng thốt lên tiếng của yêu thương
Ngay lúc đó nàng nhận ra trên gương mặt người đàn bà kỳ dị
Gương mặt xưa của mình lộng lẫy hiện ra.

Chúc thư

Bay qua bầu trời, cơn mưa
Mộng mị của ngày mồng 6 tháng Bảy
Một thiếu phụ thường bị ngạt thở
Bên ô cửa xa xôi
In mờ bóng một sư tử
Và một ngọn núi
Mọc trên cánh đồng của những thì thầm đêm trước
Một văn bản được soạn sẵn
“Ông hãy đến với em…”
Đấy Chúc thư của ngày 6 tháng Bảy
Không được lưu giữ ở bất cứ bảo tàng nào
Trôi qua thời gian giống một bàn tay ly biệt
Vẫy trong một chiều mưa
Và dời khỏi ô cửa một lâu đài
Một bưu tá bí ẩn của số phận
Giao bức Chúc thư
Cho thiếu phụ chuyển tiếp
Trước khi rời ngôi nhà, ông cúi đầu :
“Đây là lần cuối cùng Thần trở lại thế gian”

Danh phận

Chúng ta lại tìm đến nhau trong buổi tối với những nghi lễ đáng nguyền rủa
Tiếng rống vang của chúng ta hồi phục ký ức tự do
Thời khắc nào bầu trời cũng chứa đầy ánh sáng
Nhưng có bao kẻ không có thói quen với ý nghĩ ấy
Đêm đêm giấc ngủ chúng ta nở bất tận những cánh đồng hoa vàng
Không có ai, kể c ả ma quỉ, có quyền săn đuổi những giấc mơ
Nhưng quanh ngôi nhà chúng ta vẫn những tiếng la ó
Của những kẻ bị mù bởi chính ánh sáng
Và trên những ô kính mờ bụi của ngôi nhà, đôi lúc
Treo đầy những mặt nạ biết nói
Đấy là điều chúng ta đau đớn
Bởi chúng không làm thế nào để thay đổi những âm tiết
Chúng ta đã có những khoảng khắc
quên mất mình trong đám đông
Và nhiều lúc chúng ta bị đánh tráo dịu dàng
Với những kẻ bên cạnh
Trong giấc ngủ đêm đêm, chúng ta
chạy trốn khỏi ngôi nhà, đi mãi trên cánh đồng hoa vàng
Nhưng danh phận của kiếp người chúng ta đang sống
Ném chúng ta trở lại điểm ban đầu.

Dưới cái cây ánh sáng

Đã thiếp ngủ những hài cốt trong nghĩa địa ngoại thành, những con giun mộng du miên man trong đất
Đã thiếp ngủ đâu đấy tội lỗi, lương thiện đâu đấy cũng ngủ, những pho sách ngủ mãi từ thế kỷ trước bởi quá mệt mỏi
Chỉ vòm cây trước ngôi nhà an ủi kẻ đau đớn không ngủ trong tiếng rì rào
Ngồi sâu trong bóng tối bệnh tật, một thi sỹ trong thị xã bé bỏng bị trúng mũi tên của số phận bất trắc và ái tình, trái tim chàng nhiễm trùng sưng tấy
Chàng đã từng lấy trái tim mình đặt trên một chiếc khay ngọc trắng và im lặng ngắm nhìn
Trái tim chàng kia ư? giản dị làm sao, bí ẩn làm sao, trần trụi và đau đớn làm sao
Tiếng đập lúc thì thầm sợ hãi, lúc rền vang như sấm, lúc muốn lao vút khỏi thân xác của chàng như một sao băng
Chàng ngồi đó suốt đêm trống rỗng như lồng ngực không có tim, đôi lúc sợ hãi không dám cất lời đối thoại
Với cả một con kiến bò lang thang vô định trên chiếc bàn rộng trong đêm
Đôi lúc chàng không dám cầm trái tim mình đặt vào chỗ cũ trong lồng ngực tối đen bởi chàng sợ những đau đớn, những tuyệt vọng và cả những cơn mơ
Trong tiếng đập không ngưng nghỉ, không cho phép chàng được chạy trốn khỏi đời sống
Ai đó lại đến bên chàng, không phải một bóng ma, nhưng chàng không bao giờ nhìn thấy mặt, ngồi đối diện kể cho chàng nghe câu chuyện loạn luân
Và những câu chuyện tình bi thương cùng cái chết bởi rượu độc, dây treo cổ, cùng những tháng ngày buồn tẻ lờ đờ trôi từ những thế kỷ trước
Chàng muốn ra đi khỏi thế gian này trong đêm tối khi tất cả còn đang say ngủ
Nhưng lần nào cũng vậy chàng không thể rời khỏi chiếc ghế hành hình lương tâm do chính chàng đặt trong căn phòng mà chàng sẽ tự nguyện ngồi vào đó đêm đêm
Khi chàng đủ can đảm đứng lên thì ban mai lại đến với chàng sớm hơn thần chết một bước chân
Dòng sông vươn lên, những vòm cây được thắp sáng bình minh, con chó già sung sướng thoát khỏi bóng tối với những hình ảnh lũ ma

Dưới trăng và một bậc cửa

Tràn đến bậc cửa rồi.
Những chiếc lá non mạ bạc
Đang múc từng thìa trăng
Những bóng cây say đổ vào nhau.
Dạt theo những lớp sóng trăng
Con dế mèn lãng mạn
Con gián khát thèm
Những mối tình đang đến và đang chia xa
Những bối tóc goá bụa xổ tung cười ngất
Những xé rách, những vá liền, những phân tán, những khô cong và những…
Em đã đến trước trăng
Em chỉ thở được trong khoảng đục của thời gian, không gian.
Tràn qua bậc cửa rồi.
Không thể nào tìm được người quen trong đêm nay
Tôi bò qua bậc cửa nhà mình
Con gián xoè cánh bay
Chuyến vận hành mông lung mang theo ổ trứng
Vệt chói sáng ghê rợn và kỳ thú
Càng xa… càng gắt… càng tê liệt
Những rễ cây ân ái dưới đất nâu
Sự ân ái phì nhiêu và rụng lá
Nhân loại bày ra trong giấc ngủ mụ mị
Càng mơ càng cuống bước chân
Không có bậc cửa nào cho tôi bò qua.
Những con sâu, những vệt sáng ngắn chảy từ gốc lên cành
Chúng ngoan ngoãn liếm trăng trên những thìa lá mạ bạc
Lũ trẻ còng queo ngủ
Những dãy số đánh lừa và phản bội chúng
Trong mơ chúng có liếm trăng trên vòm lá kia không?
Sự cấu tạo trăng, sự cấu tạo côn trùng, sự cấu tạo người
Sự cấu tạo nào nhiều máu hơn, sự cấu tạo nào nhiều bóng tối hơn
Tội ác khe khẽ bế từ thiện ngủ mệt mỏi sang giường người khác
Cơn mơ bàn chân trần tướp máu
Đi trên những mảnh chuông vàng thánh thót
Ngân trong cái lưỡi trăng chói sáng và sắc lẻm
Lách vào hư vô nhựa chảy ròng ròng
Không thể nào tìm được em trong đêm nay.
Những ngôi nhà, những ổ đất nghi ngờ đóng cửa
Dưới mái dạ sũng trăng
Con bống cái chửa hoang ngơ ngác và thường chết ngất
Chỉ còn tiếng nước thánh thiện vang xa
Niềm an ủi cuối cùng là sự kiệt sức
Hai cánh tay tôi – hai vây cá rách tướp
Dìu nỗi sợ chửa hoang đi tìm ổ đất buồn
Chảy ướt nỗi buồn, chảy ướt niềm hạnh phúc
Chảy ướt những gì nhân loại đang do dự
Như một nồi bột bánh
Đặc dần và bốc hơi trên mặt đất đói mềm
Những con chó ngửa mặt tru trăng
Không có chức năng canh giữ, không có cơn sốt dại, không có…
Những cánh rừng đang khóc
Linh hồn cây vục dậy từ ổ lá mục
Mở ra đêm vũ hội bầy bọ chó
Cố hương buồn rã cánh
Cố hương mê mẩn và lạc đường
Trong những cánh rừng đầy quỷ
Không thể nào tìm được người quen trong đêm nay
Đã tràn qua bên kia
Những bầu vú tươi non trở lại
Những hơi thở được đốt nóng trở lại
Trên mảng tường ẩm mốc
Bầy kiến lang thang theo tri giác của mình
Con đường kiến – miên man cơn sốt
Những con kiến tí hon với cái đầu vĩ đại
Đi về đâu những điều đúng trong trăng
Đi về đâu những điều sai trong trăng
Và ôi, con dế mèn lãng du
Hãy vì đồng loại mày trong đêm mê dại này mà đừng vuốt râu
Chiếc đàn hình lá cỏ
Bài ca xanh ngập ngụa lối mòn
Không thể nào tìm được người quen trong đêm nay
Tôi đã đánh mất tôi một nửa
Tôi tự sinh cho tôi thêm một nửa
Nửa nào có máu và nửa nào mất máu
Hai bàn tay tôi hai chiếc thìa mạ bạc nham nhở
Đang múc từng thìa trăng
Tôi đói chưa bao giờ đói hơn
Tôi khát chưa bao giờ khát hơn
Tôi khóc
Những rễ cây chộp lấy tôi và nghiền tôi thành nước
Tôi lao theo những thớ cây vùn vụt lên cành
Không thể nào tìm được em trong đêm nay
Tôi là bông hoa mướp cuối cùng của mùa hạ u mê rụng xuống
Con cóc già lơ đễnh và tinh quái
Nó vuốt trăng trên mặt nhìn tôi
Bàn tay nó mềm và lạnh
Sự khởi đầu bao giờ cũng giống sự vuốt ve.
Trôi qua… trôi qua…
Những đám mây mềm, ươn ướt và xốp
Chiếc khăn tay của người đàn bà đẹp nhất và buồn nhất thế gian
Đang thiêm thiếp trong sa mạc trăng
Hình như có một bậc cửa cho tôi bò qua
Nơi ấy sóng trăng đang vật vã.

Đoản ca về buổi tối

Khi những ngọn đèn lần lượt tắt và chúng ta đi
Những người chết trở về thành phố
Trà trộn trong những linh hồn thánh thiện,
Những linh hồn ân hận, những linh hồn say đắm là những bóng ma
Một cánh cửa khẽ rít lên, một cái cây chợt rung xào xạc
Một con chó bị xích bỗng sủa thảng thốt
Những đám mây chầm chậm vắt ngang ánh sáng vầng trăng
Gió thổi những tấm rèm tung lên rồi đổ xuống bất động
Những người chết trở về đông hơn những người đang sống trong thành phố
Họ trở về và sống trong đời sống chúng ta.
Những người chết đi lại lũ lượt và ngó nhìn mọi nơi
Họ ăn uống, tắm rửa, trò chuyện, làm tình, cười khóc…
Họ tiếp tục sống một đời sống đột ngột bị cắt đứt
Họ tiếp tục mơ những giấc mơ bị tan biến giữa chừng
Và những bóng ma trà trộn trong họ gấp gáp thực hiện
Nhưng mưu mô của chúng, những tội lỗi của chúng
Bởi thế đời sống trong đêm của chúng ta vốn ngọt ngào và êm ái
Lại chứa đầy những tiếng thét, những câu chuyện đau buồn và bất trắc
Những người chết trở về mượn thân xác chúng ta, mượn giọng nói chúng ta
Chợt ai đó trong chúng ta choàng tỉnh trong đêm và nức nở mãi không thôi
Nức nở và nói về tội lỗi khủng khiếp của mình không một ai biết đến
Một ai đó nguyên quần áo ngủ bỏ nhà đi ra hồ nước
Trong mắt người ấy chỉ có một con đường từ bờ hồ chạy xuống đáy hồ
Một góc phố một hiệu kim hoàn bị phá cửa
Và trong quán rượu một người say đâm chết một người say
Một ai đó mở tủ lạnh chứa đầy thực phẩm, ăn ngấu nghiến rồi lăn ra ngủ tiếp
Một ai đó cất giọng van vỉ bên ngoài cánh cửa khoá chặt và nói lời xin lỗi
Một ai đó thù hận một ai đó, giờ bò đến bên nhau
Cả hai lảm nhảm như mắc bệnh tâm thần rồi rên rỉ trong ái ân đến tận khi trời sáng
Trong lúc một ái đó cầm một con dao đi tìm một ai đó
Thì một kẻ giết người đến bên mộ nạn nhân than khóc
Một ai đó đầu tóc rũ rượi bới tung giá sách tìm một cuốn sách bị lãng quên
Và ai đó thắp một cây nến
Và thì thào mãi trong bóng tối khổng lồ với những câu thơ
Cánh cửa vẫn rít lên, cái cây bất chợt rung lên
Những người chết trở về mượn nhà cửa, đồ đạc và phương tiện của người đang sống
Mượn công việc của người sống, mượn lý do của người sống
Và mượn cả giấy khai sinh của chúng ta
Bởi thế máu vẫn chảy, lời thù hận vẫn vang lên
Cùng lời thú tội và lời xin lỗi
Sự phản bội vẫn diễn ra trong khuya khoắt
Cùng tình yêu đau đớn, thuỷ chung
Rồi chó ngưng sủa trong các ngõ phố
Những đám mây đã xa khuất
Từ phía những ngôi sao các Thiên thần bay về
Đậu lên trán những đứa trẻ đang say ngủ
Những đứa trẻ lẻn dậy trốn bố mẹ và đi ra khỏi giường
Chúng che kín đèn chỉ để lọt ra một tia sáng nhỏ
Và bí mật mở từng trang sách của một cuốn sách
Đọc đến trang cuối cùng và ngủ gục
Trong mơ chúng mang những gương mặt trong sáng bay lên
Những Thiên thần đã mượn gương mặt chúng, giọng nói chúng, mượn tâm hồn chúng
Để vừa bay vừa ca hát đêm đêm trên bầu trời thành phố
Và bài hát như những ngọn gió của đêm gần sáng
Xoa dịu những hung hãn, những tội lỗi, những nức nở…
Vào một giấc ngủ như người bệnh sau cơn đau
Như những người điên thiêm thiếp sau những gào thét
Thành phố được chữa chạy, được hồi sức trong buổi rạng đông
Bầu trời trên những mái nhà yên tĩnh và xanh thẳm
Tất cả cửa đã mở, đã thức dậy những đứa trẻ với gương mặt ngái ngủ
Những Thiên thần đã mượn gương mặt chúng, giọng nói chúng và tâm hồn chúng
Để hiện thị và bày tỏ và ở lại
Trong thành phố còn đầy lú lẫn và tội lỗi của chúng ta

Đôi bờ

“Lý con sáo” đưa tôi qua sông Hậu
Để con phà trên sóng đi nghiêng
Trời bên ấy như em nâng vạt áo
Đừng khóc mà, đừng khóc, gió lo âu.
Bao dìu dặt Tây Đô giờ vắng lặng
Chỉ bến bờ em đứng cứ nhoài theo
Không phải sóng đẩy chúng mình xa cách
Bởi vì sông đã thế có hai bờ
Anh lênh đênh, nhưng anh không trôi nổi
Không thể để đôi bờ xói lở về nhau
Anh không thể buộc đò vào hai bến
Nên suốt đời goá bụa bến bên em.

Đổi mùa

Tháng Chạp đầy bệnh tật và những đe dọa
đã kết thúc trong khu vườn sáng nay
Những bạch đơn nở sớm, những trinh nữ, rồi những loa kèn đỏ
vòm lá xào xạc tỏa ấm, đột ngột bầy chim cất giọng cao vút
Đón chào tôi, cậu bé ốm đau không dùng thuốc kháng sinh
trong mê sảng những trinh nữ hôn lên trán
những bạch đơn dịu mát phủ kín ngực
và con đường mới dẫn tôi qua tất cả những hàng rào
Sớm nay ốm dậy, tóc tôi màu diệp lục
miệng đầy tiếng thì thầm bầy chim ngày đầu xuân
Người đàn bà đẹp và nhân từ như Đức Mẹ
đến bên tôi và khe khẽ: trong mê sảng anh nói mãi về tội lỗi của mình
Nàng đã khóc đã ôm tôi đã nhìn tôi tới sáng
Ô cửa mùa đông hôm trước trĩu nặng, u xám
Sớm nay miên man mây trắng và nàng không còn tin
lời của gã bác sĩ trong đầu chỉ chứa những viên thuốc
Nàng choàng lên tôi những thì thầm: anh không thể biến mất
Hai bàn tay nàng, hai chùm lá ấm che chở
Lúc ấy khu vườn đang ấm dần lên, đang sáng dần lên
Và tôi thấy chưa bao giờ tôi có
một tình yêu trần tục với nàng

Giọng của H

Thói quen tồi tệ nhất là dùng thời quá khứ
Giọng H: em ung thư vú
Buổi tối con mèo hoang đi
căn buồng luôn là một
cái đầu u tối và mộng mị
H mơ khi chết biến thành mèo đi
qua căn buồng ẩm mốc
mùi thuốc lá
và nước chảy trên H
Giọng H: em nghi ngờ thân xác em
Sao anh không là một con mèo
Cái ổ trũng rực ấm trên tấm nệm
Nước chảy mê man dưới H
Con mèo sốt 42 độ
Giọng H: mai sẽ rời khỏi căn phòng này
Giọng H: ôi, chiếc giường…
Giọng H: phía xa kia…
Giọng H: một bộ phận sinh dục cô độc
Giọng H: đang hồi phục ký ức

Gửi một ông vua

Bức tường quanh khu vườn nhà vua tan hoang rêu phủ
Những cây thần dược không mọc lại, bầy dê không còn sinh sôi
Các ngự y đã yên nghỉ trên cánh đồng dưới chân đồi
Và linh hồn họ vẫn bất lực trước khát vọng nhà vua
Đêm đêm ngọn gió thời đại ấy trở về rền rĩ cho tới sáng
Nỗi tuyệt vọng của nhà vua không thể trường sinh
Ngai vàng vẫn còn kia, quyền lực biến mất trong nấm mồ
Người ngự trị một thời đại nhưng không ngự trị nổi giấc mơ
Cỗ xe lịch sử vẫn lăn và trên vệt lằn bánh xe
Cỏ vươn lên trong quyền năng của mùa xuân bí ẩn
Những linh hồn ngự y vẫn trồng thần dược
Và linh hồn nhà vua vẫn uống thuốc đúng giờ
Trong hoang tàn của những lăng tẩm một bầy trẻ ùa vào
với gương mặt không dấu vết gì của thời đại suy tàn
chúng đuổi nhau, nô đùa, cười vang và hát
dưới bầu trời lớn lao ngập ánh sáng vĩnh hằng

Hoa hồng

Bởi nàng đã sinh ra, và nàng phải sống cuộc sống đàn bà
Bởi nàng đã đọc những cuốn sách và tìm đến thành phố này
Sao nàng không ở lại cánh đồng kia, chỉ mọc hoa cúc dại
Da thịt nàng, hơi thở nàng tỏa hương trinh bạch
Bởi nàng đã sinh ra, đã lớn lên, ngực mọc hai hạt ngọc
Hai hạt ngọc nở ra hai bầu vú của nàng
Bởi nàng đã bước đi, đã chạy, nàng đã bơi trong sông bể
Gió và nước chảy xiết hai bên thân thể nàng tạo thành những đường cong
Và nàng đã đắm mê tóc nàng, vú nàng và những bí mật đàn bà
Nàng đã đến và lộ trước mắt ta
Nàng đã từ bỏ cánh đồng hoa cúc dại và nàng không còn đất đai
Nàng chỉ còn chiếc giường bộn bề chăn chiếu
Nàng cố gieo những bông cúc thuở xưa trên áo quần ẩm ướt nhưng làm sao có thể
Bộ xương nàng là song sắt nhà tù
Da thịt nàng là cánh cửa gỗ nặng
Đã giam cầm chính nàng
Nhưng Thượng Đế đã rủ lòng thương ban cho nàng một nhà tù lộng lẫy
Bởi thế ta yêu tâm hồn nàng cùng thân xác của nàng
Ta với nàng chỉ thầm thì với nhau qua những song sắt kia, những cánh cửa kia
Và trong bất lực của khát vọng hoàn thiện và bất tử
Chúng ta đập phá những cánh cửa ấy, những song sắt ấy
Thượng Đế đã lấy một nửa quỉ dữ và một nửa thiên thần để nặn ra ta
Và Người mách nàng nửa nào của ta là thiên thần, nửa nào là quỉ
Nhưng khi nàng rồ dại băng qua mọi thử thách, mọi nhạo báng, mọi sợ hãi
Đến trước ta và nàng quên đi mọi lời dặn của Người
Bởi vậy nàng thèm khát ta,ngưỡng vọng ta,nguyền rủa ta và mơ trốn chạy khỏi ta
Và nàng đã đày đọa chính mình bằng những rối loạn
Mỗi sáng nàng thức dậy, ban mai trong suốt
Những con chim xanh như ngọc của tâm hồn nàng đang hót
Nàng thức dậy như hoa đang mở cánh buổi sớm
Cặp đùi nàng trắng như thác đổ từ trời
Vú nàng loá sáng và môi nàng được nung nóng
Những con chim xanh của tâm hồn này đập cánh không ngưng nghỉ
Tìm lối thoát ra khỏi thân xác của nàng
Sau những phút đắm mê thân xác của mình, nàng rên rỉ than khóc
Con quỉ trong ta nhảy múa thiên thần trong ta đau khổ
Nàng chạy quay cuồng trên mặt đất để tìm cách bay lên
Nhưng đời sống thế gian này là trái núi đè nặng tâm hồn nàng
Bởi nàng đã sinh ra trên thế gian này
Nàng phải đội lốt một đàn bà nhan sắc
Nàng đã ngửi hương hoa hồng, nàng đã chạm gai hoa hồng
Và thế tâm hồn nàng tỏa hương còn thân xác nàng chảy máu

Hoa tiêu

Thư gửi một người đã chết
Hãy nhắm mắt và đặt từng bước chân như đặt từng quân cờ
Nếu mở mắt anh sẽ chẳng thể nào đi qua cái quảng trường ấy được
Chúng sẽ lao vào anh — những kẻ rồ dại của thế kỷ trên xứ sở chúng ta
Hãy đi thật nhẹ và tự đọc bản thảo cuốn sách anh viết trong sợ hãi mê dại
Một con rắn rúc vào đám tóc anh và nằm phục cái lưỡi anh lộ ra
Nó muốn giết anh khi đơn âm đầu tiên của anh phát nổ
Hãy rẽ sang bên trái. Có nghe thấy tôi nói không. Nhưng đừng mở mắt
Chỉ hé mở một lần anh sẽ suốt đời không dám bước thêm một bước
Anh có nhớ cái cây ở ngã tư đường nơi có một kẻ đi theo anh
Và gã viết một con số vào chiếc sổ nhỏ hơn lòng tay của gã
Hãy rẽ trái một lần nữa. Anh không nhìn thấy tôi đâu. Vì thế đừng ngoái lại
Và đừng mở mắt. Phía trước có rất nhiều kẻ đang lao tới nhưng Chúng sẽ không đâm vào anh
Chúng vẫn nghĩ anh là một gã mù và chúng sẽ không tức tối vì nghĩ Anh cản đường chúng
Hãy rẽ trái một lần nữa. Chúng nhổ nước bọt trước mặt anh. Nhưng Đừng cho chúng biết anh đã nhìn thấy
Chúng phóng một cú đấm gió về phía mặt anh. Đừng giật mình. Anh Phải làm như là một gã mù thực sự
Nghĩa là anh không nhìn thấy gì kể cả khi một người yêu dấu của Anh đang đứng khóc trước anh
Nếu anh mở mắt ra, dù mở giống một cái chớp mắt, chúng sẽ rú lên
Trong sự khoái trá chúng đánh mất từ lâu giờ tìm lại được
Với bằng chứng là anh đã mở đôi mắt của mình
Và sự khoái trá ấy chỉ ăn một thứ thức ăn là máu
Tôi vẫn đứng ở nơi anh xuất phát. Tôi không hề thay đổi dù một cái nhích chân
Tôi đang dõi theo anh với đôi mắt mở không được phép nhắm lại
Dù cái khoảnh khắc nhắm mắt ấy chỉ bằng 1/10 thời gian của một cái chớp mắt
Khoảng thời gian ấy đủ cho anh bị nghiền nát
Anh lại phải rẽ trái một lần nữa. Đừng dừng lại ngờ vực, và chuẩn bị rẽ trái một lần nữa
Tôi đã thấy anh cố giấu bước chân lưỡng lự. Anh cố giấu sự nghi ngờ
Nhưng tôi vẫn nhận ra bởi cái nuốt nước bọt của nặng nhọc và khó khăn anh.
Nào, chuẩn bị rẽ thêm lần nữa. Nhưng vẫn là rẽ trái. Chỉ có rẽ trái. Đấy là lần rẽ trái cuối cùng
Và bây giờ anh hãy mở mắt ra

Hội giả trang

Tất cả những ngọn đèn tỏa sáng, tất cả rượu vang chảy và âm nhạc
vang lên buổi tối này trong phòng khánh tiết
Tất cả nói cười, chúc tụng và ngợi ca nhau
Ta đi giữa các ngươi quay cuồng và sự hoảng sợ
mỗi lúc một tăng lên
Như hội giả trang. Và hơn thế
như ngày hội của những gã phù thủy cao tay nhất thế gian
Nhưng hơn thế, các ngươi không dùng pháp thuật
và các ngươi không cho phép ngọn đèn nào được tắt
Tất cả như sáng rõ; tên tuổi các ngươi, danh phận các ngươi
Cả những hàm răng giả của mình các ngươi cũng không hề giấu diếm
Đôi lúc các ngươi ngừng ăn, đầu cúi bên cạnh người khác và gương mặt
Như bày tỏ một lương tâm đang dày vò
Giọng nói các ngươi vang lên quanh ta, mặt các ngươi lướt quanh ta
Các ngươi đấy nhưng ta không thể nào nhận nổi
Hơn cả trò chơi của quỉ, các ngươi không ẩn trong bóng tối
Các ngươi giả trang bằng chính mặt mình

Ký hoạ Kevin Bowen

Nhóm một ngọn lửa trong ngôi nhà trắng
Kể cả những buổi tối gió bớt thổi, trời bớt lạnh,
Chìm sâu trong ghế bành, mắt khép lại, ông giống một người nông dân Achill.
Bóng tối trườn từ đỉnh đồi xuống bò quanh ngôi nhà nhìn ông qua ô cửa.
Trong ngôi nhà giữa đồng cỏ không ai biết ông
Từng đi qua cái chết, từng nhẫn nại yêu một dân tộc xa lạ
Và vẽ lại tám tấm bản đồ số phận cố hương
Giờ chỉ còn mình ông với tĩnh lặng mênh mông,
Không còn những bận rộn, những lo âu, những nhẫn lại ở downtown Boston.
Ông đã thiếp ngủ sau những mệt mỏi phía bên kia biển cả,
Hay đang mơ chạy về ngôi nhà của tổ tiên trên đất Ireland,
Hay đang trò chuyện với những câu thơ, hay đang chơi bóng rổ với những người xa lạ.
Chìm sâu trong ghế bành bất động, ông trở thành cột mốc
Trên đường biên giới giữa lửa rực rỡ trong lò sưởi và bóng tối bên ngoài.
Phía xa kia, sau ô cửa là ngọn đồi và ánh lửa cùng bóng ông in lên tấm kính
Như ông đang ngồi im lặng trên đồi trước một hừng đông.

Lễ tạ

Con đường
Con đường
Con đường
Dắt ta về hồ nước cũ
Phảng phất một lá sen già
Đợi ta trên miền nước lặng
Hỡi người hái hoa kiếp trước
Kiếp này có hoá bình không?
Phải đào ba tấc đất sâu
Mới tìm được người hầu rượu
Phải lên đến bảy tầng trời
Mới gặp được người thưa chuyện
Ngẩng mặt một vầng mây đỏ
Nỗ vang tiếng sấm của trời
Cúi đầu một miền cỏ trắng
Nở xoè bên cõi sen tươi
Ra đi từ hồ nước cũ
Con đường
Con đường
Con đường

Trên đây, uct.edu.vn đã nối tiếp Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 1 bằng những bài thơ vô cùng hấp dẫn. Với ngòi bút tinh tế và sự phá cách trong thơ mà những tác phẩm này của ông luôn cuốn hút bạn đọc. Những bài thơ giá trị góp phần không nhỏ cho nền văn học nước nhà. Mời các bạn đón xem phần 3 vào một ngày không xa. Thân Ái !