Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Tác Phẩm Dịch Nổi Tiếng Phần 5

Nguyễn Quang Thiều đã là một hiện tượng lạ xuất hiện trên thi đàn Văn học hiện đại với sự cách tân lạ lẫm và đầy ấn tượng. Những bài thơ của ông góp phần làm ông đến gần hơn với bạn đọc. Với ngòi bút tài hoa và tinh tế ông đã sở hữu một kho tàng thơ lớn hiếm có gồm những bài thơ vô cùng ấn tượng
Ở bài viết trước chúng tôi đã nhận được rất nhiều ý kiến tích cực từ bạn đọc yêu thơ. Ngay bây giờ, uct.edu.vn mời các bạn cảm nhận những bài thơ dịch còn lại của ông nhé!

Ánh trăng 흔적

생전에 아름다운 꽃을 많이도 피운 나무가 있다.
해마다 가지가 휠 만큼 탐스런 열매를 맺은 나무도 있고,
평생 번들거리는 잎새들로 몸단장만 한 나무도 있다.
가시로 서슬을 세워 끝내 아무한테도 곁을 주지 않은
나무도 있지만,
모두들 산비알에 똑같이 서서
햇살과 바람에 하얗게 바래가고 있다.
지나간 모든 날들을 스스로 장미빛 노을로 덧칠하면서.
제각기 무슨 흔적을 남기려고 안간힘을 다하면서.
Bản Dịch
Chúng ta thì thầm về những câu chuyện cũ cho mãi tới khuya
Trong quán rượu chân đồi gần bãi đá
Trăng sáng quá trên sân ngỡ là ánh nắng
Và chúng ta ngoảnh đi, xấu hổ trong trăng
Chúng ta thì thầm thâu đêm về những chuyện xưa
Chúng ta chẳng phân biệt giữa trò lừa đảo và kẻ lừa đảo
Dọc con phố ngoài kia, trong trăng hoa cúc trắng lên
Và chúng ta nói chuyện suốt đêm về những câu chuyện trống rỗng

Bóng của hoa

Những mùa hoa mận đổ bóng
Trên những tấm ván cũ cổng sau
Nơi chúng tôi bày một chai Soju và vài con khô mực
Một cơn gió thổi lật cổ áo khoác
Và tôi chỉ ước nguyện rằng
Tiếng cười chúng tôi
Tiếng cười những người nghèo khổ
Cười mà đọc “phương pháp trồng lúa trên ruộng khô”
Và “thuế đất nông nghiệp một phần trăm được giảm”
Khi chúng tôi đọc lướt qua những tờ nhật báo
Một cánh hoa mận rơi
Vào trong cốc rượu
Và một chiếc xe bò
Đang trên đường tới chợ.

Cây sáo sậy 갈대

언제부턴가 갈대는 속으로
조용히 울고 있었다.
그런 어느 밤이었을 것이다. 갈대는
그의 온몸이 흔들리고 있는 것을 알았다.
바람도 달빛도 아닌 것,
갈대는 저를 흔드는 것이 제 조용한 울음인 것을
까맣게 몰랐다.
– 산다는 것은 속으로 이렇게
조용히 울고 있는 것이란 것을
그는 몰랐다.
Bản Dịch 
Đã có những tháng năm cây sáo ậy từng than khóc âm thầm
Rồi một đêm nó nhận ra lòng nó rung lên bất tận
Nó không phải ngọn gió, không phải vầng trăng
Nó hoàn toàn nhận ra nó chính là cây sáo
Sự than khóc âm thầm làm nó rung lên
Vầ nó nhận ra cuộc sống chính là
Khóc âm thầm lặng lẽ ở bên trong.

Có một ai đó 누군가

누군가 나를 지켜보고 있다
새파랗게 얼어 붙은 비탈진 골목길
비겁하지 않으리라 주먹을 쥐는
내 등 뒤에서 나를 비웃고 있다
그밤 나는 계집의 분냄새에도 취했었지만
1871년의 블랑키스트를 얘기하고
억울하게 죽은 내 고향 친구를 얘기했다
누군가 나를 꾸짖고 있다
잠든 아이 옆에서 오래도록 몸을 뒤채는
아아 그리하여 저
골목을 쓰는 바람소리에 몸을 떠는
내 등 뒤에서 나를 꾸짖고 있다
오늘밤 그 무덤 위에 눈이 내릴까
누군가 나를 지켜보고 있다
Bản Dịch 
Có một ai lặng lẽ nhìn tôi
Khi tôi nắm chặt bàn tay chống lại sự sợ hãi
Trong hẻm núi đóng băng trắng toát
Và sau lưng ai đó nhạo cười
Đêm đó tôi say trong mùi phấn đàn bà
Nhưng tôi chỉ lảm nhảm mãi về Blanquist đã làm gì năm 1871
Tôi chỉ nói về người bạn tôi đã chết  trong đau khổ
Có một ai đang quở trách tôi
Đúng vây, có một ai đứng sau tôi và quở trách tôi
Khi tôi rùng mình vì tiếng gió thổi qua hẻm núi
Khi tôi trằn trọc trên giường cạnh các con tôi đang ngủ
Có phải đêm nay tuyết rơi trên mộ ấy?
Và có ai đang lặng lẽ nhìn tôi.

Con chim đêm

Tôi tỉnh khỏi cơn mơ
Trong cơn mơ một chiếc quan tài đuổi theo tôi
Tôi chạy vòng quanh một gốc cây
Và bất chợt tôi nghe tiếng con chim đang hót
Hãy tỉnh giấc, hỡi người bất hạnh bị ngược đãi
Hõi người bất hạnh bị chà đạp, hãy mở đôi môi
Hãy kiên nhẫn bay qua bầu trời đang mỗi lúc một thấp
Không có một khoảng trống nào cho những bóng ma
Ôi con chim đêm thổn thức đau buồn
Trong bóng tối một chàng trai cũng đau buồn thổn thức
Mười ngón tay bấu vào chiếc quan tài.

Cỗ cưới

Người em họ của cha tôi say và chửi bới om sòm từ rạng sáng
Trên mái hiên buồn bã lá rơi
Những người đàn bà ngồi đưa chuyện ở sân sau
Và cô dâu hãnh diện với mọi nguời về người chồng mới
Phải chăng nàng đã quên? Người em họ của cha tôi say và hay chửi bới
Phải chăng nàng đã quên ngày chết của cha nàng?
Cuối cùng dưới mái bạt cỗ được dọn ra
Về họ hàng nhà chồng, cô dâu vô cùng hãnh diện
Dẫu chiếc xe tải đã đến và dừng trước cửa:
Phải chăng nàng đã quên? Người em họ cha tôi say và hay chửi bới
Phải chăng nàng đã quên cha nàng chết thế nào?

Dòng sông 강

빗줄기가 흐느끼며 울고 있다
울면서 진흙 속에 꽂히고 있다
아이들이 빗줄기를 피하고 있다
울면서 강물 속을 떠돌고 있다
강물은 그 울음소리를 잊었을까
총소리와 아우성소리를 잊었을까
조그만 주먹과 맨발들을 잊었을까
바람이 흐느끼며 울고 있다
울면서 강물 위를 맴돌고 있다
아이들이 바람을 따라 헤매고 있다
울면서 빗발 속을 헤매고 있다
Bản Dịch 
Những giọt mưa thổn thức và nức nở
Than khóc, những giọt mưa xối xuống sân bùn
Bầy trẻ đang trốn những giọt mưa
Than khóc, bầy trẻ lang thang bên bờ sông
Phải chăng sông đã quên những tiếng khóc than?
Sông đã quên tiếng đạn bom và tiếng người gào thét?
Sông đã quên những bàn tay, những dấu chân trần bé nhỏ?
Và kia nữa, gió đang than khóc
Khóc than, gió thổi trên sông
Và bầy trẻ lang thang trong gió
Khóc than, bầy trẻ lang thang trong mưa.

Đêm thẳm

1.
Tất cả những người ấy đã kết thúc sự sống này trong nỗi cô đơn
Ngọn gió ấy đã thổi trên những đỉnh đồi xa ngái
Đêm trăng ấy. Tất cả những điều ẩn sau tiếng chuông buồn bã
Giờ đang khóc than cùng với tiếng chuông
Những điều ấy bị đánh cắp tên gọi và dáng hình
Những điều giờ đây trong lòng tôi chất nặng
2.
Ngày lại ngày tôi trở nên giống những điều kia
Đơn độc trở về một nơi nào đấy
Một hồ nước đâu đây trong một ngày bất chợt
Tôi tìm đến mênh mông và đứng khóc âm thầm
Ôi có một trái tim buồn của ai đó trong tôi.

Đêm trước 전야

그들의 함성을 듣는다
울부짖음을 듣는다
피맺힌 손톱으로
벽을 긁는 소리를 듣는다
누가 가난하고
억울한 자의 편인가
그것을 말해 주는 사람은
아무도 없다 달려 가는 그
발자국 소리를 듣는다
쓰러지고 엎어지는 소리를
듣는다 그 죽음을 덮는
무력한 사내들의 한숨
그 위에 쏟아지는 성난
채찍소리를 듣는다
노랫소리를 듣는다
Bản Dịch 
Hãy lắng nghe tiếng khóc
Lắng nghe tiếng thét gào
Tiếng những móng tay bết máu
Cào trên những bức tường
Ai muốn đứng về phía
Người bị áp bức, đói nghèo?
Không một ai lên tiếng
Về những điều khổ đau
Hãy lắng nghe bước chân
Trong âm thầm chạy trốn
Lắng nghe tiếng con người
Gục ngã trong bóng tối
Tiếng những người bất lực
Trên xác chết thở dài
Và như mưa xối xuống
Tiếng đòn roi bạo tàn
Nhưng cao hơn tất cả
Tiếng lời ca vang trời.

Đoàn người

Với đôi chân trần, họ bước
Đi qua bão gió, mưa rơi
Và hai bàn tay xiết chặt
Gầy khô với những vết bầm
Họ đang cất tiếng gọi tôi
Với một giọng trầm giận dữ
Họ nhổ vào chính mặt tôi
Đang xám đi vì khiếp nhược
Máu đỏ bết thành từng đám
Trên vai áo họ bạc màu
Họ bước không hề để ý
Bão đang gào thét cuồng điên.

Đôi mắt

Tôi bị xe tăng cướp mất hai cánh tay
Và lưỡi tôi bị hàm răng kẻ thù cắn đứt
Cái tôi còn bây giờ là hai con mắt
Liệu có kẻ nào bảo tôi hãy vứt hai con mắt đi không?
Ôi đôi mắt của tôi kẻ đó chẳng bao giờ lấy được
Tôi sẽ đươc ngắm nhìn lá thu vàng và những bông tuyết trắng
Rơi dịu dàng lên tóc bạn tôi
Tất cả những gì tôi còn chỉ là đôi mắt
Để chứng kiến ngày tận số của quân thù.

Đôi mắt sắp mù

Có một ngày mặt trời nhợt nhạt, lũ con trai làng dưới
Đến gọi tôi và mang theo những chai rượu Soju
Vợ tôi thường la thét và nhảy dựng lên
Chỉ cần vài chén Soju là chúng tôi đã nói cười ầm ĩ
Chúng tôi giậm chân trên sàn nhà và nhảy nhót quanh sân
Rồi chúng tôi như những gã điên
Chúng tôi khóc rống lên, chúng tôi cười, chúng tôi gào thét
Chúng tôi kéo vợ ra sân nhảy điệu nhảy gã gù
Nhưng vợ tôi không chịu nổi và nàng bỏ chạy
Năm ấy thời tiết thật tồi tệ mặc dù đã ngoài tháng ba
Tôi mơ tống khứ được lũ con trai làng dưới
Và chuẩn bị lên đường đến thành phố nơi xa.

Đường đến Seoul

Những tiếng thở dài của người thấm sâu
Trong chiếc chuồng ngựa sắp sụp đổ
Những tiếc thương vô vọng
Trên nền nhà đổ nát
Nước mắt vợ người rơi thành từng vũng
Những giọng quỷ ma của đói nghèo nguyền rủa
Cây hồng vàng mục gãy
Và giọng nói những đứa con
Tràn ngập nền nhà hoang phế
Lời rủa nguyền của tuyệt vọng và phẫn nộ
Khi những ngọn gió xuân thổi tới
Cây Suyu già than khóc
Nhìn xuống con đường dẫn đến Seoul
Đầy dấu máu của chúng ta đã chảy…

Đường về nhà

Chúng ta đã đánh mất tiếng cười trong một ngày dài
Và khi chúng ta gắng nở nụ cười trước quán rượu trong hẻm phố
Bộ mặt chúng ta trở nên nhăn nhở và méo mó
Khi chúng ta cầm bàn tay ấm áp của người khác
Bàn tay chúng ta lạnh giá, nháp thô
Khi chúng ta lê gót qua đêm
Sự đói nghèo cố hữu đã thoát khỏi những người thù hận chúng ta
Chúng ta nổi giận và hối hận, nguyền rủa và giã biệt
Và khi chúng ta đẩy cửa ngôi nhà và gọi tên những người vợ
Giọng của chúng ta trở thành những lời ai oán buốt đau.

Hồi tưởng

1.
Với những chiếc áo khoác turumagi bằng bông
Phả ra mùi  nồng hôi của makkơli
Những người đàn ông ngồi xổm trên chiếu tranh luận hàng giờ
Với những gương mặt ốm đau, sợ hãi
Chỉ những đứa trẻ vẫn vui vẻ
Chúng nướng cá pô-lốc khô và những chiếc bánh chớm thiu
Và đuổi nhau vòng tròn, ngã chúi đầu xuống đất
2.
Có lẽ hai mươi năm sau cố hương tôi cũng không gì thay đổi
Nghèo đói như khói sương phủ kín những ngôi nhà
Chó vẫn sủa, trẻ vẫn khóc và tên tôi người làng vẫn gọi
Hãy lên tiếng! Lên tiếng đi! Lên tiếng!
Nhưng trời ơi, tôi chẳng biết nói gì

Lễ cúng trong đêm

Tôi không biết tên người em họ đã chết của cha tôi
Đêm mùa đông mưa lạnh lẽo rơi chúng tôi làm lễ cúng
Trong căn phòng chúng tôi thường tụ tập đánh cờ
Từ hiên nhà lờ mờ ánh sáng, vang tiếng cối xay bột đậu xanh
Và khi những người họ hàng đến áo mưa họ nồng mùi cỏ mục
Chúng tôi xách đèn bước ra hiên và thọc tay vào mái rạ
Bắt những con chim sẻ lẩn trốn bên trong
Đêm làm lễ cúng cho người em họ của cha tôi, mưa lạnh lẽo rơi
Từng giọt mưa dội xuống tim tôi trĩu nặng
Người em họ cha tôi đã sống một cuộc đời thảm thương ngắn ngủi
Và chính thế tôi chẳng thể nào biết được tên ông.

Một chuyện cổ tích

Hắn uống suốt ngày
Hắn chửi bới om dòm
Hắn hoá điên
Cuối cùng tên vô lại chết
Trên con đường núi chạy qua làng
Nơi tôi sinh và lớn lên
Có một cây cổ thụ
Dưới gốc cây một miếu thờ
Treo những mảnh vải màu vàng và đỏ
Hắn trở thành một con ma
Ngồi khoanh chân trước miếu
Vào những đêm mùa hạ mù sương
Trong đắng cay, đắng cay
Tên vô lại khóc
Trong đắng cay, đắng cay
Cây cổ thụ khóc
Tên vô lại hồi sinh
Ngồi khoanh chân trước miếu.

Mùa hạ ấy 그 여름

한 사람의 울음이
온 마을에 울음을 불러 오고
한 사람의 노래가
온 고을에 노래를 몰고 왔다
구름을 몰고 오고
바람과 비를 몰고 왔다
꽃과 춤을 불러 오고
저주와 욕설과 원망을 불러 왔다
한사람의 노래가
온 거리에 노래를 몰고 오고
한 사람의 죽음이
온 나라에 죽음을 불러 왔지만
Bản Dịch 
Nước mắt một người
Gọi nước mắt cả làng
và bài hát của một người
Mang nhiều bài hát của toàn dân tộc
Mang những đám mây, mang gió, mang mưa
Sinh ra những bông hoa, sinh ra điệu múa
Sinh ra lời nguyền, sinh ra uất hận
Bài hát của một người
Mang nhiều bài hát vào từng khu phố
Và cái chết của một người
Sinh ra cái chết của toàn dân tộc.

Năm 1950 và những cái chết

1.
Mưa sầm sập, gió thét gào
Những họng súng điên cuồng phun lửa
Tiếng khóc than từ đất dậy lên
Hỡi cỏ hỡi cây
Hãy nhớ mặt những tên đao phủ
Đấy là năm 1950 trong mùa thu giá lạnh
Hai trăm linh hồn khổ đau đã ngã xuống nơi này
Dòng sông trong xanh trở thành dòng sông máu
Hãy sống lại hỡi những người vô tội
Để lên án trước nhân gian lịch sử nhớp nhơ
Trong bóng tối mênh mông, chúng tôi mai táng đau buồn
Mưa nức nở lau đi từng vết máu
Có lẽ nào không một ai sống lại?
Có lẽ nào cả hia trăm người ấy
Đã biến thành những linh hồn đắng cay trong đất đời đời?
2.
Mười năm sau ở chính nơi này
Mọc lên ngôi nhà nghỉ cuối tuần của vị quan danh giá
Với những lời thì thào luận bàn trong bóng tối
Những âm mưu bẩn thỉu sinh ra
Và một cô bé gái đang mơ
Giấc mơ của những chàng trai lội qua sông chân đất
Trong bóng đêm cô mở to đôi mắt
Từ bụi cây sau nhà vọng tiếng quạ kêu
Cùng ngọn gió hoang lành lạnh thổi bên hè
Có lẽ nào không một ai sống lại?
Không còn chứng nhân nào của lịch sử nhớp nhơ?
Tiếng gió thổi, tiếng quạ kêu trong đêm – tiếng người than khóc?
Phải chăng tất cả đã biến thành những linh hồn đắng cay trong đất đời đời

Ngày ấy 그날

젊은 여자가 혼자서
상여 뒤를 따르며 운다
만장도 요령도 없는 장렬
연기가 깔린 저녁길에
도깨비 같은 그림자들
문과 창이 없는 거리
바람은 나뭇잎을 날리고
사람들은 가로수와
전봇대 뒤에 숨어서 본다
아무도 죽은 이의
이름을 모른다 달도
뜨지 않은 어두운 그날
Bản Dịch 
Một thiếu phụ trẻ cô đơn
Bám sau chiếc xe tang gào khóc
Một đám tang không cờ phướn
Một đám tang không trống kèn
Bóng ma giống những bóng đen
Đứng dọc con đường đêm phủ mờ sương khói
gió rung những lá vàng rụng xuống
Những ngôi nhà cửa đóng im lìm
Và sau những gốc cây bên đường
Những đôi mắt nhìn đám tang câm lặng
Không ai biết tên của người đã chết
Trong một ngày buồn đen tối, không trăng.

Người ấy

Một đêm gió tuyết
Người ấy đến thăm tôi
Tiếng gõ cửa vang lên như gió đập
Và người ấy nói với tôi
Những câu chuyện dày vò
Tôi lại gặp người ấy
Trong những giấc mơ
Người ấy đứng chân trần trên tuyết
Máu chảy ra từ những ngón chân
Người ấy nhìn tôi
Với đôi mắt xót thương
Người ấy đến gần
Cầm tay tôi rất chặt
Và người ấy, đôi môi run rẩy
Gọi tên tôi
Khi tôi tỉnh giấc
Chuông ban mai ngân vọng
Và tôi có thể nghe
Trong tiếng chuông giọng nói của người
Tôi đứng nhìn tuyết trắng
Qua cửa sổ ngôi nhà
Thấy máu người in đầy trên tuyết
Cùng cái nhìn giận dữ của người.

Những cánh rừng đen 목계장터

하늘은 날더러 구름이 되라 하고
땅은 날더러 바람이 되라 하네
청룡 흑룡 흩어져 비 개인 나루
잡초나 일깨우는 잔바람이 되라네
뱃길이라 서울 사흘 목계 나루에
아흐레 나흘 찾아 박가분 파는
가을볕도 서러운 방물장수 되라네
산은 날더러 들꽃이 되라 하고
강은 날더러 잔돌이 되라 하네
산서리 맵차거든 풀속에 얼굴 묻고
물여울 모질거든 바위 뒤에 붙으라네
민물 새우 끓어넘는 토방 툇마루
석삼년에 한 이레쯤 천지로 변해
짐부리고 앉아 쉬는 떠돌이가 되라네
하늘은 날더러 바람이 되라 하고
산은 날더러 잔돌이 되라 하네.
Bản Dịch 
Một dòng suối đóng băng lấp lánh
Một quán rượu ngang đường
Và trong đêm tuyết đang rơi lặng lẽ
Nỗi thất vọng của những cánh rừng đen tràn đến tận cửa nhà
Chúng tôi nghỉ chân trong phòng trực đêm
Cùng nhau ăn món Mắc
Vẫn còn một chặng đường dài
Đêm nay chúng tôi phải đi
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện về Seoul
Sự tráng lệ đầy rác rưởi và đồi bại
Trong những lớp học không bút chì và sách
Một phần ba học sinh không có bữa trưa
Hãy quên đi những rên rỉ của chúng tôi
Nỗi tuyệt vọng của những cánh rừng đen
Được mai táng dưới con đường trở về nhà
Và trong đêm tuyết vẫn rơi lặng lẽ.

Sự ngủ đông

Tôi chẳng bao giờ tin những ai nói cuộc sống chẳng có vấn đề gì. Loại trừ những ngày tồi tệ ra, vợ tôi sáng sáng ra khỏi nhà đến làm
việc trên đoạn đường xe lửa mới làm chạy đến Seoul.
Trong khi tôi lẩn trốn cái đói bằng cách húp cháo loãng và ngồi suốt năm trong cửa hiệu bán tranh vui bên cạnh bến xe.
Và hàng ngày bè bạn mò tới tụ tập để chơi đểu tôi. Họ lôi tôi qua các phố, ép tôi uống say và bắt tôi dẫn đường đến nhà thổ. Rồi bất thình lình họ lôi tôi ra bờ suối bỏ mặc tôi. Vợ tôi ôm cái cổ gầy nhẳng của tôi và thổn thức khóc.
Mùa xuân năm ấy những ngọn gió mang theo đầy cát lạnh buốt thổi. Và vợ tôi hoàn toàn như bị đóng băng, tái lạnh và run rẩy. Thế mà tôi ngồi trong cửa hiệu bán tranh vui suốt cả một năm. Và những kẻ nói đời sống chẳng có vấn đề gì là những kẻ không thể nào tin được.

Tấm bia trên mộ 묘비

쓸쓸히 살다가 그는 죽었다.
앞으로 시내가 흐르고 뒤에 산이 있는
조용한 언덕에 그는 묻혔다.
바람이 풀리는 어느 다스운 봄날
그 무덤 위에 흰 나무 비가 섰다.
그가 보내던 쓸쓸한 표정으로 서서
바람을 맞고 있었다.
그러나 비는 아무것도 기억할 만한
옛날이 있는 것은 아니었다. 어언듯
거멓게 빛깔이 변해 가는 게 가녈픈
얼굴이 슬펐다.
무엇인가 들릴 듯도 하고 보일 듯도 한 것에
조용히 귀를 대이고 있었다.
Bản Dịch 
Sau một cuộc đời cô đơn, người đã ra đi
Chúng tôi mai táng người
trên quả đồi câm lặng
Trước mặt là dòng suối,
sau lưng lại tiếp những quả đồi
Những ngọn gió dịu dàng thổi qua trong mùa xuân ấm áp
Một tấm văn bia đứng bên nấm mộ
Đứng cô đơn như cuộc đời người
Như chứng nhân của thời gian đi qua chẳng có gì đáng nhớ
Tấm bia xạm dần
trong buồn bã tháng năm
Chỉ gợi nhớ một cái gì đâu đó
Có thể nhìn và có thể nghe.

Trên con đường tuyết phủ 눈길

아편을 사러 밤길을 걷는다
진눈깨비 치는 백 리 산길
낮이면 주막 뒷방에 숨어 잠을 잔다
지치면 아낙을 불러 육백을 친다
억울하고 어리석게 죽은
빛 바랜 주인의 사진 아래서
음탕한 농짓거리로 아낙을 웃기면
바람난 뒷산 나뭇가지에 와 엉겨
굶어 죽은 소년들의 원귀처럼 우는데
이제남은 것은 힘없는 두 주먹뿐
아낙은 신세 타령을 늘어놓고
우리는 미친놈처럼 자꾸 웃음이 나온다
Bản Dịch 
Tôi đi bộ trong đêm tìm mua thuốc phiện
Dọc con đường chạy ven chân núi khi mưa tuyết đang rơi
tôi đã ngủ vùi suốt ngày trong căn phòng phía sau quán rượu
Và không biết làm gì, tôi gọi một người đàn bà đến chơi bài
Khi những câu đùa gợi tình của tôi làm người đàn bà cười khúc khích
Dưới bức ảnh phai màu của gã chủ quán
Kẻ bị kết tội và bị giết thảm thương
thì gió thổi qua và mắc vào những cành cây trên quả đồi phía sau
Cất tiếng kêu than giống tiếng những con ma đau khổ
Và tất cả những gì tôi có lúc này chỉ là hai nắm đấm nhỏ nhoi
Khi tôi nhét đầy dạ dày một bát cháo bánh bao
Người đàn bà ngồi thở than số phận
Rồi cả hai chúng tôi cười phá lên như hai kẻ điên rồ.

Trên đỉnh núi lửa đã tắt

Sự tuyệt vọng không thể nào chịu nổi biến thành lửa dữ
Bỗng một ngày một tiếng nổ rền vang
Và núi lửa trào phun, tàn phá trên mặt đất
Trong cơn say của những điên rồ
Núi rung lên khi ngọn lửa vươn đến lưng trời
Tất cả cỏ cây đều rùng rùng bốc cháy
Đá nóng chảy và cuốn đi như nước
Một vạn năm hay một triệu năm
Và giờ đây, xin hãy nhìn kia
Nơi miệng núi đã một lần phun lửa
Một hồ nước thẳm sâu lạnh buốt
Và mọc tràn trên đỉnh núi cây hoang
Cùng dấu vết những chiếc lều dựng vội
Và tiếng hót một con chim cô đơn vang lên da diết
Dưới chân núi là cánh đồng hoang vu, là biển, là sông
Trên đỉnh núi ta nghe tiếng gió thopoir mênh mông
Tôi sẽ mở rộng hai lá phổi tôi như là miệng núi
Nơi một lần lửa đã bùng cao
Để lồng ngực tôi ngập tràn gió thổi
Dẫu trong cuộc đời này có gì làm tôi đau khổ
Thì đau khổ kia cũng nhiều lúc tuyệt vời.

Trong bóng tối

Mùi máu tanh bốc lên trong mưa
Chúng ta có thể nghe tiếng thì thào nức nở
Đấy là ngày đầu hạ nhưng phố phường còn đóng băng trắng xóa
Và những người già khoá cổng, ở trong nhà
Có phải tất cả những người đã chết ấy đều là vô nghĩa?
Năm đó máu nhuộm đỏ đá và cỏ
Trên những quả đồi nơi tôi ôm giữ các con tôi
Trong đêm sâu tất cả những linh hồn bi thương thức dậy
Thung lũng tối đen ngập những tiếng đau buồn
Hãy nói với tôi, bạn ơi, tôi sợ hãi điều gì?
Khi đánh thức các con tôi dậy đi tiểu trong đêm lòng tôi đầy lo lắng
Đầu tôi vang lên phát súng cuối cùng trong nghĩa địa Père Lachaise
Đôi mắt tôi thét lên: Hãy nhìn, hãy nhìn!
Đôi tai tôi rên rỉ: hãy nghe, hãy nghe
Sự im lặng trống rỗng ban đầu
Nhưng tôi xấu hổ làm sao khi phải thú nhận rằng
Tôi đã biết những chuyện bịa đặt ở trong thung lũng
Chúng tôi đã mai táng những người bạn ở trong khe đá
Và dày vò mãi với câu hỏi
Rằng có phải tất cả những người đã chết ấy đều là vô nghĩa?
Giờ trong đêm mùa hạ này vang lên tiếng rên rỉ của máu
Trong những bông hoa trong cả những giọt sương
Vậy hãy nói tôi nghe, bạn ơi, tôi sợ hãi điều gì?

Trong buổi tối mùa đông 신경림

우리는 협동조합 방앗간 뒷방에 모여
묵내기 화투를치고
내일은 장날,
장꾼들은 왁자지껄 주막집 뜰에서 눈을 턴다.
들과 산은 온통 새하얗구나,
눈은 펑펑 쏟아지는데
쌀값 비료값 얘기가 나오고
선생이 된 면장 딸 얘기가 나오고
서울로 식모살이 간 분이는 아기를 뱄다더라.
어떡할거나,
술에라도 취해 볼거나.
술집 색시 싸구려 분 냄새라도 맡아 불거나,
우리의 슬픔을 아는 것은 우리뿐,
올해에는 닭이라도 쳐 볼거나.
겨울밤은 길어 묵을 먹고,
술을 마시고 물세 시비를 하고
색시 젓갈 장단에 유행가를 부르고
이발소집 신랑을 다루러 보리밭을 질러 가면
세상은 온통 하얗구나.
눈이여 쌓여 지붕을 덮어 다오
우리를 파묻어 다오.
오종대 뒤에 치마를 둘러 쓰고 숨은 저 계집애들한테
연애 편지라도 띄워 볼거나.
우리의 괴로움을 아는 것은 우리뿐,
올해에는 돼지라도 먹여 볼거나.
Bản Dịch 
Chúng ta chui vào gian phòng sau xưởng máy xay
Và chơi bài vì một bữa khao món Mắc
Trong phiên chợ ngày hôm sau
Trên sân quán rượu những gã lái buôn đứng rũ tuyết bám trên quần áo
Những cánh đồng và những quả đồi phía xa hiện lên màu trắng mới
Và tuyết rơi mỗi lúc một dày.
Người ta đang nói chuyện với nhau về giá lúa mì và phân bón
Về con gái vị quan toà địa phương làm nghề dạy học
Về cô gái có tên Puni lên Seoul làm người hầu giờ sắp sinh con
Ôi, chúng ta sẽ làm gì? đêm nay chúng ta có uống đến say?
Cô gái bán bar sặc mùi phấn rẻ tiền
Nhưng hình như chúng ta vẫn hếch mũi lên để ngửi?
Chúng ta là những kẻ duy nhất biết được nỗi buồn của mình
Liệu năm nay chúng ta có tăng được số gà nuôi trong trại?
Những đêm mùa đông tưởng kéo dài bất tận, chúng ta ăn món Mắc
Chúng ta nốc rượu, chúng ta tranh cãi nhau về nước tiêu dùng
Chúng ta hát theo nhịp phách gõ bằng chiếc đũa của cô gái bán bar
Khi lần mò đi qua cánh đồng hoang vắng
Đến hiệu cắt tóc gặp người đàn ông vừa cưới vợ
Chúng ta thấy thế giới chung quanh màu trắng ngập tràn
Tuyết vẫn rơi, vẫn rơi, ngập tới mái nhà
Chúng ta bị vùi sâu trong tuyết
Liệu chúng ta có gửi những lá thư tình cho các cô gái
Đang thu mình trong những chiếc váy đứng sau tháp còi tầm?
Chúng ta là những kẻ duy nhất biết được những bất trắc của mình
Và năm nay liệu chúng ta có thể nuôi được những con lợn béo?

Ở bài viết Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Tác Phẩm Dịch Nổi Tiếng Phần 4 chúng tôi đã nhận được những ý kiến tích cực của quý độc giả. Nối tiếp phần 4 chúng tôi đã dành tặng các bạn những bài thơ dịch còn lại của nhà thơ. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!