Nguyễn Nhật Ánh và tập thơ Đầu xuân ra sông giặt áo (1986) hay

Giọng thơ của Nguyễn Nhật Ánh rất trong trẻo và gần gũi, ông có nhiều sáng tác hay và độc đáo được bạn đọc yêu thích. Đọc những bài thơ này ta có cảm giác như đang trở về chính tuổi thơ của mình. Đó là những vần thơ mà mỗi lần đọc lại ta cảm giác như đang được trở về là chính mình của những năm tháng xưa cũ. Đó cũng chính là nét hay độc đáo của Nguyễn Nhật Ánh trong tập thơ Đầu xuân ra sông giặt áo.

Đầu xuân ra sông giặt áo

Đầu xuân ra sông giặt áo
Vai sờn đâu dám mạnh tay
Mùi gió mùi sương mùi nắng
Theo nhau xuống bến sông này.

Da thịt đứa nào cũng chai
Nắng táp càng thêm gân guốc
Chỉ sợ ba cái áo quần
Mưa nắng làm sao khỏi mục.

Chiếc áo bữa nay đứt cúc
Ngày mai lại toạc trên lưng
Quanh năm vá dọc vá ngang
Cũng đủ giang hồ thành nết.

Suốt ngày ăn thua với đất
Cách chi áo chẳng bạc màu
Gai đâm vào thịt chẳng đau
Tiếc áo thêm vài mụn vá.

Có điều thanh niên bất sá
Hào khí vốn ở trong lòng
Đất trời cũng còn chạy mặt
Kể gì miếng rách sau lưng.

Ra sông giặt áo đầu xuân
Thấy lòng tự dưng xúc động
Dòm sông thấy nước vẫn đầy
Ngó áo biết tình còn nặng.

Mồ hôi cứ như muối trắng
Làm sao áo chẳng mặn nồng
Sớm gió chiều mưa trưa nắng
Bốn mùa thấm cả vào trong.

Ra sông giặt áo đầu xuân
Ề à ba câu vọng cổ
Đất nước còn nhiều gian khổ
Mai ta lại mặc áo này.

Ở một nơi núi thò chân xuống biển

Ở một nơi núi thò chân xuống biển
Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển sinh đôi.

Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại
Anh dang tay sợ núi lấn ra dần.

Ta đâu biết núi một đời yêu biển
Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm
Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi
Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang.

Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lũng thấp đèo cao núi không leo nổi
Biển kề bên mà chẳng thể ôm vào.

Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một gang tay đủ vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân?

Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê!

Anh yêu biển nhưng anh không là biển
Khi xa nhau đâu biết lối quay tìm
Em yêu núi và em không là núi
Bước chân nào đứng lại với thời gian?

Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi…

Trên đây là những bài thơ mà Nguyễn Nhật Ánh đã viết trong tập Đầu xuân ra sông giặt áo hay nổi tiếng mà chúng tôi đã giới thiệu với bạn. Thông qua tập thơ này bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác của nhà thơ này. Hy vọng bạn sẽ thích những vần thơ của Nguyễn Nhật Ánh. Đừng quên đón đọc các phần tiếp theo để cùng cập nhật những vần thơ hay bạn nhé!