Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 1

Nguyễn Bình Phương được biết đến là một nhà thơ của quân đội. Ông có những tháng năm được rèn dũa trong quân đội nên vốn sống cũng như phong cách thơ vô cùng phong phú. Ông không ngừng sáng tác những bài thơ đặc sắc thêm vào đó phản phất những nỗi buồn của ông
Ông còn biết đến là một người đa tài không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là nhà tiểu thuyết kiệt xuất cùng những tác phẩm nổi tiếng. Thơ ông để lại ấn tượng vô cùng đặc biệt trong lòng độc giả
Bạn là một người yêu thơ ca chắc chắn sẽ không thể bỏ lỡ những bài thơ tuyệt sắc này của ông phải không? Vậy hãy cùng uct.edu.vn cảm nhận về những bài thơ của Nguyễn Bình Phương ngay bây giờ nhé!

I. Đôi Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Bình Phương 

– Nhà thơ, nhà văn Nguyễn Bình Phương sinh năm 1965 tại một làng quê ở Thái Nguyên.
– Tốt nghiệp trường viết văn Nguyễn Du, Nguyễn Bình Phương bắt đầu viết văn từ năm 1986. Anh đã trải qua những năm tháng rèn luyện trong quân đội nên có một vốn sống rất phong phú.
– Là nhà văn quân đội, Nguyễn Bình Phương vẫn không ngừng sáng tác, anh còn làm thơ.
– Dĩ nhiên, nhà xuất bản thơ của anh cũng cảnh báo trong lời nói đầu với độc giả: thơ của Nguyễn Bình Phương không phải dễ đọc. Nhưng người yêu thơ có thể tìm thấy trong đó những vần thơ thoáng buồn, không như thế giới rờn rợn trong tiểu thuyết của anh.
– Một số tiểu thuyết của anh gây được tiếng vang như Vào cõi (NXB Thanh niên, 1991), Những đứa trẻ chết già (NXB Văn học, 1994), Người đi vắng (NXB Văn học, 1999), Trí nhớ suy tàn (NXB Thanh niên, 2000), Thoạt kỳ thuỷ (NXB Hội Nhà văn, 2004).

II. Những Bài Thơ Đặc Sắc Của Nguyễn Bình Phương 

Nguyễn Bình Phương là một ngòi bút tài hoa, ông nổi tiếng với những tác phẩm kinh điển. Không như những tác phẩm tiểu thuyết kinh dị, rùng rợn của ông những bài thơ của ông lại có chút buồn sâu lắng. Những bài thơ của ông luôn để lại ấn tượng đặc biệt trong lòng những người yêu thơ. Nào! Ngay bây giờ các bạn hãy cùng uct.edu.vn cảm nhận những bài thơ đặc sắc này nhé!

Áo đêm

Đôi mắt không mở giấu sau những cánh hoa
Em lồng vào đêm
Đêm lồng vào sương
Nào ai biết được
Đom đóm lập loè bay qua thành phố
Để lại nụ cười mơ hồ xanh
Ba ngọn đèn vàng xoay quanh giấc mơ
Thấy nhiều người bị lạc
Chiến tranh xong rồi họ còn đứng bắn mải mê trong rừng
Thềm đá trong veo
Lá xào xạc rụng
Những người đánh bài không ai nhìn thấu không ai nghe thấu
Tiếng kêu của nước bị múc vào gầu
Gió tắt một ngọn đèn dầu
Em mặc áo the em ra nơi hẹn
Và bốn bề phi lao rì rầm đen

Ẩn dụ

Một người mơ thấy gió
Người ấy nôn nao thổi qua những bãi bờ
Một người nữa thì mơ thấy lửa
Người này thành đám cháy giữa mưa
Một người be bé mơ thấy sóng
Sóng trở mình xoá trắng mộng bể Đông

Bài mùa thu đầu tiên

Mang xống áo mùa thu
Làm mùa thu
Nhớ giấc ngủ ngàn thu trong đài sen úa
Nhớ giọng nói mềm mại như bóng râm
Chảy vào căn nhà đổ
Ngày nào về đây xem rùa nổi giữa hồ
Sông Ngân xuống sông Hồng lên tiếng kêu xé ruột
Ngày nào ngó cơn giông trong suốt
Ta cầm tay ta hôn nhau
Tựa hoa nở thật nhẹ nhàng thật chậm
Ngày nào theo em đi lấy rau cần
Gặp mái tóc rũ buồn mệt mỏi
Con diều vàng bén lửa giữa hoàng hôn
Vừa trăng trăng rập rờn
Đã chuông rền loang loáng sóng hồ Tây
Mùa thu len lén ra khỏi cây
Đi nào đi với anh xuống đáy hồ xa thẳm.

Bài thơ cũ

Ta sinh ra cô đơn
giờ cô đơn đã cũ
ta trưởng thành bởi sợ hãi
sợ hãi cũng cũ rồi
Này tôi một khuôn mặt công chức
đứng nhìn
những cuộc họp rạc rài
tiêu ma bao ý tưởng
xa xa trải một mùa bệnh hoạn
bệnh hoạn cũng cũ rồi
Số mệnh già như trời
lọm khọm đi giữa công viên đầy nắng
nắng có gì hay hớm nữa đâu
Đèn bật sáng không còn nơi ẩn náu
đám @ đánh võng phóng như bay
thời gian ngã, máu tuôn, thời gian không thể dậy
tốc độ ư ?
thì cũng cũ lắm rồi
Những ngày dài, thật dài
ngồi kín đáo trong phòng tưởng tượng
sông Hồng đê mê hóa một nén hương
dẫn ý nghĩ vào nơi chưa hề biết
Trong bóng râm lạnh lùng vang vang lời nhắc:
ta lớn lên bằng kiếm tìm
kiếm tìm giờ đã cũ

Bài thơ năm khổ

Ở giữa bức tường hoa sứ
Còn in bóng chiếc áo nâu
Người nhớ vụng những đàn chim di trú
Không về làm thiếu nữ
Nước chẳng hiện hình em
Ta thờ cây dứa dại
Mong đánh đuổi quạ vàng
-Uây uây uây gậy trúc đầu rồng
Uây uây uây mây trắng sang sông
Bóng áo nâu tôi thấp thoáng dọc bức tường
Không yêu xin đừng thương
Đôi má thiếu nữ héo
Chân non cỏ rườm rườm
Bức tường hoa sứ đổ
Còn lại bóng chỗ ngồi
Còn bầu trời sứt mẻ

Ban mai

Trong thời khắc cuối cùng của mùa đông
Anh giã từ chính mình thật khẽ khàng
Và anh là núi đồi mơ màng
Chưa lìa xa bóng tối
ở bên kia lá từ từ rơi
Trên những nóc nhà nghiêng trên cánh tay buông hờ sau rèm vải
Một người ngước nhìn quá khứ bằng cái nhìn thân ái
Người ấy chính là anh
anh là núi đồi mơ màng
Những ánh sáng lặng im soi một phần quên lãng
Như lặng im chiếc cần câu chờ bí mật diệu kỳ vung lên từ nước
Như hình hài một con đường và anh, con đường đi ngược
Vang xa cùng dải Ngân hà
Em thân yêu người làm anh nghiêng ngả
Sao bỗng nhiên em chẳng nói câu gì
Biển đã chết sau rất nhiều lo nghĩ
Biển trả cho đêm một ảo ảnh chòng chành
Trong sương sớm ban mai còn lại mình anh
Hình bóng cũ của trái tim bé nhỏ
Đập bâng quơ trên những dải mây mờ…

Bâng quơ

Dưới gầm trời ẩm ướt
Người cuối cùng đang nghĩ về em
Sau rèm mây ghế mây thấp cũ mèm
Thân thể anh mơ mộng
Ngàn xe máy chở ngàn khoảng trống
Phóng như bay vào nỗi chán chường
Người cuối cùng lắng nghe tiếng chuông
Ngân nga lên tóc em lên làn da xa thẳm
Những chiếc lá nhu mì toả sáng
Trên ngại ngùng hai ta
Không ai làm đường xưa vang động
Ngàn xe máy chở ngàn khoảng trống
Phóng như bay vào nỗi chán chường
Chiều nay hoa cũ dâng hương
Khung cửa hẹp bỗng làm anh hồi hộp
Có một người trở về sau ánh chớp
Lặng lẽ mang đi hư ảnh cuối cùng
Ngàn xe máy chở ngàn khoảng trống
Phóng như bay vào nỗi chán chường…

Biền biệt

Ngửa mặt nhìn ngôi sao chết trắng
Mùi cây khô
Váng vất
Cồn cào
Em huyễn hoặc một thời
Em giông bão
Giờ bên ai bên ai trở mình
Kia bông hoa nức nở trong yên tĩnh
Trăng hoang vu lượn sóng triền đồi
Kia chiếc lá chót cành
Hơi thở cuối
Run lên trời không mây
Đêm giấu lửa
Lòng tay rực cháy
Bao vu vơ tắt lịm bên đường
Đi và nhớ
Đi nghe trong tưởng tượng
Những lối mòn mất hút giữa vùng khuya

Buổi chiều câu hờ hững

nước câu mặt trời
mặt trời câu gió
phố câu người đời
ô
quê mùa câu phố
ngày mai câu một ngày mai khác
bằng gương mặt lơ vơ
con mắt câu giọt sương
cái cây ấy long lanh toàn mộng
người chán nản ngồi câu cơn giông
lũ trẻ online câu hy vọng
mặc chiếc áo kẻ sẫm
rộng hơn nghìn ước vọng
của mình
một tôi một xe máy
u u vượt qua cầu
chiếc áo đựng toàn gió

gió câu mặt trời
giữa mê trận những con mồi
giữa chết bởi săn lùng và sống ngoài chờ đợi
mỗi người một chiếc cần câu buông lơi.

Buồn

Buồn chiếu vào ta những ráng mỡ gà
Cái bắt tay lỏng lẻo với nụ cười ai ái
Buồn không mang comlê không đợi chờ ai
Mắt là hổ phách
Đẹp dữ tợn.
Buồn cất tiếng màu bạch kim
Trong những đêm thành phố mất điện
Phố Hàng Buồm thiếu biển để ra khơi
Buồn phóng xe áo phông trắng ngang trời
Đeo kính khác nhìn sang cuộc đời khác
Buồn nghĩ miên man nhưng chẳng bao giờ lạc
Một cái tên lanh lảnh giữa trưa hè
Buồn có đôi tai thật tinh
Bước chân thật nhẹ
Ngón thon gầy mát mượt như tơ
Nấp trong bóng sách đổ trên ngực hững hờ
Buồn tắt công tắc điện
Ra đi…

Bước chân

Nghe đám mây màu nâu
Se sẽ cất giọng trầm khổ ải
Một bông hoa lạc vào ngực trái
Mình thành người đa cảm cô đơn
Mình đi trong thương nhớ giận hờn
Bước thứ nhất ngọn lửa xoè hoa
Bước thứ hai bóng tối chan hoà
Bước thứ ba tuổi thơ hồi lại
Bước thứ năm búp lá vươn cao
Bước thứ sáu má em hồng hào
Ôm anh say ngây ngất
Bước thứ bảy cập bờ được mất
Bất ngờ Mụ hiện ra
Đưa ta về lối mòn cỏ dại
Bước thứ tám gót chân bạc màu
Khẽ khàng lướt qua những cái nhìn đau đáu
Cuối tầm mắt cây ngô đồng vẫn đợi
Dưới bóng ngô đồng bước thứ chín chờ tôi…

Ca

Người đi ba bước gặp trăng
Bảy bước gặp gió năm năm gặp trời
Những ông vua cỏ chết rồi
Điếu văn đọc mãi toàn lời vu vơ
Sông này thoang thoảng sông mơ
Có con chim sẻ đánh cờ với mây
Ngày thôi gậy trúc cầm tay
Hồn lam chướng đã phất ngay về trời
Người đi xem xác của người
Hoàng hôn một bóng trắng vơi giữa đàng

Cái bóng

Cái bóng nhoà nhoà quẩn trong mưa
Nhẹ thênh không va động
Linh Sơn mênh mông Linh Sơn những rào mây xệch xoạc
Hỡi ai mà bỏ đi trăng lác đác
Bỏ đi trăng ướt mướt dưới cây vườn
Nhuốm gót theo ôi đầm sương là sương
Mỗi vòm lá bạt ngàn con mắt khóc
Nín đi nào nín đi trời đất
Ngoài lặng im mọi thứ hoá lu mờ
Cái bóng là cái bóng quen
Tìm gì
Trăng đang nở rộ kia kìa

Canh ngọ

Bầy ngựa phi
Hồi chuông đen mượt
Lam chướng mọc lên ngun ngún mép thềm
Mái lạnh đền thiêng lặng đứng
Cây hay người
Rưng rưng
Bầy ngựa phi tím tái lưng trăng
Qua Chùa Hang, Làng Phan, Gò Trẹo
Những chàng trai ùa theo
Cô gái vặn lưng uể oải soi đèn
Người già nhả khói
Luồng gió lao rừng rực…

Cắt tóc

Tôi cắt tóc
Kín đáo nhếch môi cười
Đi lìm lịm vào gương như khói
Tôi cắt tóc
Buông lơi
Khuôn mặt ngoài mùa hạ
Sau bức tường kia những sự thật đã già
Tôi cắt tóc
Một người cực lạ
Rũ khăn choàng váng vất bước ra

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng bạn những bài thơ vô cùng đặc sắc của nhà thơ Nguyễn Bình Phương. HY vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Mời các bạn đón xem phần 2 cùng những bài thơ hay nhất của ông nhé. Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành và theo dõi chúng tôi trong thời gian qua!