Du Phong với tập thơ và tản văn Tự Yêu (2015)

Tập thơ và tản văn Tự Yêu là một trong những tập thơ hay nhất của chàng nhà thơ trẻ 9x Du Phong. Tập thơ và tản văn Tự Yêu được “Hoàng tử thơ tình 9x” sáng tác vào năm 2015. Mỗi bài thơ, Du Phong đều đặt trọn tâm huyết, tình cảm của mình vào trong đó và người đọc tìm thấy được sự đồng điệu tâm hồn chân thật nhất.

Tập thơ và tản văn Tự Yêu (2015)

Năm tháng ấy

(Gửi tuổi thanh xuân)
Cô biết cậu thích mình. Nhưng cô cố tình giả vờ không quan tâm, không để ý đến từng cử chỉ của cậu. Không phải cô quý mến cậu, mà ngược lại, cô coi cậu là một thứ gì đó quý giá, thiêng liêng vô cùng. Thời niên thiếu của cô gắn liền cùng những kỷ niệm ngọt ngào bên cậu, những buổi đạp xe đèo nhau đến trường, vừa cười nói vừa hát những bản tình ca vu vơ; những ngày cùng nhau học nhóm, cùng nhau trốn học với bao nhiêu là bí mật, những khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào khi cùng đón pháo hoa giao thừa, cùng lặng lẽ bước bên nhau trong ngày gió heo may… Cô muốn giữ riêng cho mình như những điều đẹp nhất, cô không muốn mọi thứ bấy lâu nay mình giữ gìn phút chốc bị xoá nhoà bởi hai chữ: Tình yêu.
Với cô, yêu là một thứ gì đó khó định nghĩa, khó nắm bắt vô cùng. Cô sợ tình yêu, bởi vậy, cô dần xa lánh và từ chối sự quan tâm từ cậu. Cô biết cậu mong chờ điều gì, nhưng con người ta càng hạnh phúc bao nhiêu càng ích kỷ bấy nhiêu, phải vậy không? Cô đang hạnh phúc với những điều giản dị bên mình, và cô không muốn có một định nghĩa rõ ràng, như vậy sẽ làm mọi thứ trở nên nặng nề và không thể vô tư như trước nữa. Vì thế, cô trốn tránh cậu. Cô đi học một mình, đi về một mình, đón đợi cơn gió đầu đông một mình, nhâm nhi tách cà phê một mình, và gói ghém những ký ức hạnh phúc bên cậu, một mình. Cô để mặc cậu với những khó hiểu, giày vò trong lòng. Không phải cô không tiếc nuối, không muốn kéo dài những ngày tháng thanh xuân đầy ắp tiếng cười bên cậu, mà bởi cô sợ cậu sẽ nói ra ba tiếng ấy. Cô sợ mình khó xử. Sẽ không phải trả lời nếu như câu hỏi không bao giờ được thốt ra, phải vậy không?
Ba tháng kể từ ngày cô thu mình vào cuộc sống riêng, không dành thời gian cho cậu nữa. Một ngày, lớp trưởng thông báo với cả lớp là cậu bị tai nạn giao thông, rất nặng. Cô cuống cuồng chạy đến, nhìn cậu thiêm thiếp bên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, cô không thể cầm được nước mắt. Nắm chặt lấy đôi bàn tay xanh xao, cô thì thào trong thổn thức: “Xin lỗi, mình xin lỗi!”. Cậu mở hé đôi mắt, khẽ cười hiền, khó nhọc cất tiếng nói ôn tồn quen thuộc: “Mình… thực ra chỉ muốn gần cậu hơn một chút thôi!”.
Cô thấy tim mình nhói lên. Thì ra là vậy! Mỗi người được dành riêng ra những năm tháng thanh xuân đẹp nhất trong đời mình, để làm gì kia chứ? Để trốn chạy nhau sao? Hay để khóc gào hối hận vì không thể trao nhau nhiều hơn những gì mình có? Nếu chẳng may cậu không tỉnh dậy nữa, có phải cô đã đánh mất đi điều quý giá nhất của mình? Thì ra, tuổi trẻ là để người ta trao gửi tình cảm với nhau, đón nhận nhau và cùng nhau tận hưởng những gì đẹp nhất cuộc đời. Cô đã quá nhút nhát và sợ hãi, cô đã nghĩ rằng mình sẽ mất cậu nếu để cậu lại gần hơn với mình. Nhưng một thứ tình cảm trong sáng, thuần khiết và đẹp đến vậy, có thể vụt tan một cách dễ dàng chỉ vì đôi ba câu nói hay sao? Cô ngốc nghếch quá, lẽ ra cô nên để mọi thứ tự nhiên như nó vốn có, bởi một trái tim không được đập đúng nhịp của mình, sẽ buồn bã, mệt mỏi biết chừng nào.
Cô chủ động nói với cậu rằng cô rất yêu mến cậu, và muốn cậu mau chóng khoẻ lại để hai người vui vẻ như ngày đầu. Như có một phép màu, chẳng bao lâu sau, người ta lại trông thấy có hai người trêu đùa nhau tíu tít trên chiếc xe đạp nhỏ, họ cùng ngắm hoàng hôn, cùng thả cho cánh diều no gió và cũng viết những tờ giấy nhắn nhỏ xinh, đặt ngay ngắn trong chai, rồi đứng trên cầu thả trôi theo dòng sông ra biển cả.

Bước tiếp mãi, vậy thôi

Thật ra có những người ta rất muốn được ở bên, vì khi ở bên họ ta cảm thấy hạnh phúc, vì họ cho ta cảm giác ấm áp, bình yên. Nhưng như thế không có nghĩa là ta yêu họ. Đôi khi ta cố gắng làm rạch ròi mọi thứ với suy nghĩ “Nếu đặt cho tình cảm một cái tên thì sẽ biết xử sự sao cho đúng”, nhưng thực chất mọi thứ liên quan đến tình cảm đều mang tính tương đối. Vậy có bao giờ ta đặt nhầm một cái tên, để rồi đánh mất đi tình cảm trong sáng thực sự của mình?
Tại sao người ta lại mặc định cảm giác hạnh phúc chỉ có thể tồn tại trong tình yêu, để rồi cố gán cho mối quan hệ của mình một cái tên không vừa khớp? Tôi hạnh phúc với cậu vì cậu hiểu thấu tôi, biết làm thế nào để tôi vui cười. Tôi thấy bình yên khi bên cậu vì cậu cho tôi cảm giác an toàn, được che chở. Nhưng không có nghĩa là tôi phải yêu cậu chỉ vì duy nhất cậu có khả năng làm việc đó, phải không?
Công chúa cảm thấy bình an khi đi bên cạnh người cận về của mình, nhưng công chúa sẽ yêu hoàng tử. Cũng giống như chúng ta hạnh phúc khi được che chở và đón nhận những món quà từ một vị thiên sứ nào đó dành riêng cho mình, không có nghĩa là chúng ta phải yêu chính vị thiên sứ đó.
Tôi tin trên đời này có nhiều mối quan hệ ngoài những thứ được định nghĩa rất mơ hồ, ví dụ như tình bạn, tình yêu. Tôi cũng tin hạnh phúc, ngọt ngào, lãng mạn, say đắm… được mang lại bởi không chỉ một trong vô vàn kiểu quan hệ mà chúng ta biết tới.
Bởi vậy, có lẽ chúng ta thay vì cố gắng cắt nghĩa, phân chia ranh giới để đong đựng cảm xúc của mình, hãy thể hiện chúng ta mặc kệ những lý thuyết, mặc kệ những quy tắc phức tạp. Chung quy lại thì con người sống vô ưu nhất khi được là chính mình, được khóc cười yêu ghét như bản thân mình muốn, phải vậy không?
Có một người tôi chẳng thể yêu thương
Dẫu cùng bước với nhau một đoạn đường không ngắn
Ở bên họ tôi vui ngày qua tháng,
Nhưng để tiến xa hơn, chẳng biết có bao giờ…
Không phải tôi chưa từng theo đuổi những mộng mơ,
Chỉ là giữa chúng tôi luôn mập mờ khó hiểu
Vắng một người thì hẳn nhiên thấy thiếu,
Nhưng khi cạnh nhau rồi lại chẳng nỡ gần thêm…
“Anh thuộc về người khác tốt hơn em!”
“Em chẳng thèm người giống anh đâu nhỉ!”
Chúng tôi giấu lòng mình nơi thẳm sâu suy nghĩ,
Rất quý, rất thương nhưng đến vậy là cùng…
Chúng tôi sợ một ngày bỗng chốc hoá người dưng,
Lặng lẽ quên đi chuyện “đã từng” xưa cũ
Có ai không vài lần để lỡ
Những thứ rất tin yêu trong góc nhỏ đời mình?
Có một người tôi không thể phân minh
Là tri kỷ, là nhân tình, hay bè bạn
Chỉ biết hai người không vượt qua giới hạn
Để đặt một cái tên cho mọi thứ rạch ròi…
Chỉ mong được cùng người bước tiếp mãi, vậy thôi…

Tình đầu

Hôm qua, vô tình gặp lại mối tình đầu trên đường sau nhiều năm xa cách. Có bao nhiêu người gặp lại nhau ở nơi ồn ào, náo nhiệt ấy, thái độ chung vẫn là: “Ơ, đằng ấy đấy à! Lâu quá không gặp nhỉ, dạo này thế nào rồi?”, kèm theo câu nói đó là những cảm xúc lạ dâng lên, là ngạc nhiên, có chút gì đó xúc động khi ký ức xưa bất chợt ùa về, chút gì đó tò mò không hiểu bao lâu nay người sống ra sao, và một chút gì đó trông chờ vào một cuộc nói chuyện lâu hơn, sâu hơn là những câu hỏi xã giao thường ngày. Có lẽ những người yêu cũ gặp lại nhau luôn muốn biết thêm nhiều điều về cuộc sống, sự đổi thay của nhau sau nhiều năm xa cách.
Những cuộc gặp gỡ chớp nhoáng như thế luôn kết thúc một cách đột ngột như cái cách nó ập đến, chỉ là sau vài ba câu chào hỏi, người ta muốn nói với nhau nhiều lắm nhưng không hiểu sao không cất nổi thành lời… Có phải vì dòng người đang bước qua hối thúc tim mình trở nên vội vã muốn rời đi, hay là vì những ngại ngần từ thuở mới yêu bỗng chốc sống dậy, khiến mình chợt bé nhỏ trước đối phương, mà không thể mở lời để nói thêm điều gì nữa?
Cuối cùng vẫn là một câu nói quen thuộc “Hẹn gặp nhau sau nhé!”… câu nói đơn giản thế thôi, nhưng hàm chứa biết bao nhiêu là nuối tiếc.
Tiếc vì mình gặp nhau giữa đường, cái chốn chẳng phải dành cho việc tâm sự hay hỏi han dài lâu, tiếc vì đã-từng-là-gì-đó của nhau, nhưng giờ gặp lại chỉ như người quen biết, tiếc vì khi nói lời chia biệt, bỗng thấy những xúc cảm ngày nào trong mình vẫn còn đó chứ chưa hề mất đi. Thật buồn khi nhận ra bao lâu nay mình không quên mà chỉ chìm vào một giấc ngủ sâu, để rồi bây giờ thức dậy, làm sao ép bản thân mình ngủ lại khi đã tỉnh giấc rồi?
Bất chợt cảm thấy có đôi chút sợ hãi, vì có lẽ cuộc “hẹn gặp lần sau” cũng chỉ là một lời xã giao, biết bao giờ mới vô tình được gặp lại nhau lần nữa? Bỗng thấy sợ cảm giác người đó xuất hiện lại rồi lại tiếp tục rời xa khỏi cuộc đời mình, thế rồi mình tiếp tục sống trong những tháng ngày mê mải, với những cảm xúc chẳng thể nào vẹn nguyên…
Người ta có thể có biết bao nhiêu mối tình trong đời, nhưng mối tình đầu vẫn là mối tình để lại nhiều dư âm nhất, người tình đầu vẫn là người để lại nhiều nuối tiếc nhất!
Có một người đã từng khiến tôi vui,
Dạy tôi cười rồi lau đi nước mắt.
Có một người giúp tôi quên mệt nhọc
Bằng vòng tay che chở thật ân cần.
Có một người từng lặng lẽ quan tâm,
Để tôi trở thành một phần trong họ.
Có một người từng bên tôi to nhỏ,
Khiến tôi yêu cuộc sống ở quanh mình.
Có một người mà tôi cứ đinh ninh
Sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc
Có một người, cuối con đường, kết thúc,
Đã rời đi chẳng biết tự khi nào…
Có một người đã từng hứa trăng sao,
Khiến tôi tin vào những điều mơ mộng.
Có một người suốt đời tôi trông ngóng,
Để lại là mình, vui vẻ giống “ngày xưa”…

Từ xa nhìn lại

Có những người tự nhiên lạc mất khỏi cuộc đời ta không vì lí do gì cả.
Đôi khi, bất chợt ta nhớ lại những năm tháng ấy, mình đã từng quấn quít lấy họ, sẻ chia từng niềm vui, nỗi buồn nhỏ nhặt cùng họ, đã từng cảm nhận hơi ấm từ họ, và chưa bao giờ nghĩ một ngày cuộc sống của mình không còn sự hiện diện của họ nữa.
Trở về với thực tại, ta vẫn thấy họ hằng ngày, đôi khi vẫn vu vơ tìm hiểu về cuộc sống của họ, nhưng cả hai tuyệt nhiên không còn liên lạc, không còn là bất cứ điều gì trong cuộc đời của nhau nữa.
Không hề có đổ vỡ. Chỉ là tự dưng dần dần xa cách, rồi đi lạc, rồi chẳng hiểu vì sao không còn muốn tìm về…
Để những khi vô tình nhìn thấy những thứ liên quan đến họ giữa lúc bản thân đang chìm trong nỗi cô đơn tái tê, không còn biết làm gì ngoài lắc đầu nuối tiếc: Giá như ngày nào mình đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt họ rồi hỏi một lời “Tại sao”…
Đã từng rất nhiều lần nhìn chằm chằm vào đốm sáng màu xanh bên màn hình góc phải, click chuột vào đó, đánh ra vài dòng, đại loại như:
“Ăn cơm đi!”
“Ngủ sớm đi!”
“Mặc ấm vào!”
“…”
… thế rồi không lần nào đủ can đảm ấn phím Enter, đành vội vàng xoá và đóng khung chat lại. Có lẽ những người biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời nhau sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều so với những người vẫn hiện hữu trong cuộc sống của nhau, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài dõi theo trong im lặng. Tồi tệ làm sao cái cảm giác khi biết được rằng họ vẫn sống tốt mà không cần tới sự quan tâm của mình.
Đôi khi, tự huyễn hoặc rằng họ cũng đang như mình, đang thực sự muốn nói một điều gì đó, chỉ là can đảm không đủ nhiều và kiêu hãnh lại quá lớn nên chỉ một dòng tin nhắn cũng không nỡ gửi đi mà thôi. Nghĩ vậy, lại vội vã bật khung chat lên và đánh một dòng:
“Mình trở lại giống ngày xưa, nhé!”
Thế rồi gần như ngay lập tức, ấn Ctrl+A rồi delete hết.
Có lẽ Thượng đế cho những người không còn là gì cả nhưng vẫn tồn tại trong cuộc sống của nhau một đặc ân, đó là lặng lẽ ngắm nhìn nhau bình an. Và có lẻ họ cũng nên học cách chấp nhận, để trái tim không còn xốn xang khi vô tình chợt thấy dấu vết của nhau trong cuộc đời nữa.

Ta nợ người một món nợ ân tình

Trong tất cả những loại nợ nần thì “nợ ân tình” là món nợ khiến người ta khổ tâm nhất! Bởi lẽ hầu hết những người “cho vay” thứ nợ này đều không mong được trả, và những người muốn trả cũng không thể trả được!
Người cứ ở bên ta, quan tâm ta, lo lắng và chúc phúc cho ta, nhưng ta không thể đáp lại tình cảm của người, chỉ đơn giản là ta không thể nào đối với người theo cách người đối với ta như vậy. Ta biết ơn người nhiều lắm, thương người nhiều lắm, nhưng ta không muốn người vì ta mà buồn khổ. Ta cũng muốn người có được hạnh phúc cho riêng bản thân mình lắm chứ, nhưng thực tế, người mang lại hạnh phúc đó không thể là ta, mãi không để là ta!
Nhiều khi, ta ước người có thể lạnh lùng, mạnh mẽ mà từ bỏ ta, có thể đối xử với ta lạnh nhạt cũng được, bỏ mặc ta cũng được, miễn là người có thể thảnh thơi mà tìm niềm vui cho mình và thôi hướng về ta bằng trái tim đầy ắp niềm tin và hy vọng. Nhưng người không làm được.
Nhiều khi, ta ước ta có thể vô tâm với người, mặc kệ sự quan tâm của người, để không bận lòng nữa, không biến tình cảm ta dành cho người thành sự thương hại nữa, để người từ đó có dũng khí mà rời xa ta. Nhưng ta cũng làm không được.
Và cứ thế, món “Nợ ân tình” của ta chồng chất thêm, khiến cho sự day dứt và ái náy trong ta cũng theo đó đầy dâng đầy lên mãi. Ta biết, người cho đi là không mong nhận lại. Nhưng có ai trên đời đủ nhẫn tâm mà nhận mãi của người ta trong khi chẳng đem lại cho họ chút gì ngoài những hụt hẫng chênh vênh và những hy vọng mong manh chẳng bao giờ thành sự thực?
Ta trách bản thân mình nhiều lắm! Rằng tại sao ta không thể rung động trước những gì người dành cho ta, tại sao ta không thể hướng trái tim mình về phía người, không thể ngã vào vòng tay của người? Ta biết, nếu thuộc về người, ta sẽ là kẻ hạnh phúc lắm, ta sẽ được thương yêu và an toàn lắm. Nhưng ta không thể, trái tim ta không thể, định mệnh của ta không thể gắn với người…
“Nợ ân tình” là món nợ mà người ta chẳng thiết tha đòi, nhưng mình thì tha thiết muốn trả! Trả để thấy lòng thanh thản bình yên hơn, để thôi không tự dằn vặt vì mình đã từ chối món quà ngọt ngào nhất mà số phận đã trao tặng cho. Nhưng nghịch cảnh lá, nếu có thể thì ngay từ đầu ta đã chẳng phải vay. Và giờ đây, nếu ép mình phải trả lại cho người một điều gì đó, thì đó hẳn phải là một thứ khác chứ chẳng phải là “ân tình”. Và người, thì không nhận thứ đó, cũng không đáng phải những thứ đó.
Người không thể từ bỏ, ta cũng chẳng đành từ chối. Vậy mới nói “Nợ ân tình” là món nợ lớn nhất trong đời, vì nó không bao giờ vơi, chẳng bao giờ cạn. Ta cũng chẳng còn biết cách làm gì khác ngoài chấp nhận, và thầm cầu mong kiếp này ai đó có thể bù đắp lại cho người một món “Nợ ân tình” đủ lớn, để người không quá thiệt thòi khi cứ mãi cho ta vay.
Còn món nợ của ta và người, ta xin đành để dành cho kiếp khác…

Đơn phương một người đơn phương

“Đau khổ nhất có phải là khi yêu một người không yêu mình hay không?” Có người đã từng hỏi tôi câu đó. Câu trả lời của tôi là: “Đúng nhưng chưa đủ! Đau khổ nhất là đơn phương một người đơn phương”.
Nếu bạn đang đơn phương dành tình cảm cho một người hạnh phúc trong tình yêu, bạn sẽ ôm riêng nỗi niềm của mình trong lòng nhưng còn cảm thấy có đôi phần an ủi, bởi người mình thương yêu ít ra còn có một người khác yêu thương họ. Nhưng nếu bạn đêm ngày hướng về một người mà người đó ngày đêm dõi theo một bóng hình khác, thì bạn không chỉ ôm nỗi đau của mình mà còn day dứt nỗi đau của người mình yêu nữa, chẳng phải chuyện đó rất buồn hay sao?
Một buổi sáng cuối tuần, anh thức dậy thật sớm, nấu một bữa cơm thật ngon, đóng trong những chiếc hộp thật đẹp, định bụng sẽ mang tới nhà người mà anh đang theo đuổi. Nhưng khi chưa kịp dựng xe trước cổng nhà cô thì anh phát hiện ra cô cũng đang mang những chiếc hộp xinh xắn cô tự chuẩn bị đi đến nhà một người khác. Anh chầm chậm đi theo cô, trong lòng không khỏi buồn bã và tự hỏi: Tại sao cô không ở nhà và đợi anh đến, sao lại bỏ đi mang cơm cho người khác như vậy? Hừm, vậy tại sao anh không ở nhà và đợi người khác đến? Niềm vui của những người đang yêu chẳng phải muốn đem đến cho người mình yêu điều gì đó mỗi ngày hay sao? Cô đến trước cửa một ngôi nhà đã khoá trái, đợi chờ giờ này qua giờ khác với vẻ sốt ruột, còn anh đang tránh mặt ở một góc khuất, nhìn cô bằng tất cả sự thương cảm và xót xa. Quá giờ trưa, ai kia vẫn chưa về, còn cô thì vẫn ôm những chiếc hợp nguội ngắt, nhìn qua khe cửa bằng đôi mắt chứa đựng rất nhiều thất vọng. Những hợp cơm của anh cũng đã nguội từ bao giờ. Anh thầm nghĩ: “Tại sao? Tại sao cô phải khổ sở vì một người như vậy? Nếu như cô chịu ăn phần cơm của anh và để anh ăn phần cơm của cô như vậy thì tốt rồi…” Họ vẫn tiếp tục đợi chờ trong day dứt như thế, cô biết anh dành tình cảm cho cô nhưng lại không thể hồi đáp, cô biết nếu mình quay đầu lại nhìn về phía anh thì cô sẽ là cô gái được che chở tốt nhất, nhưng cô chỉ muốn nhận hạnh phúc một người không phải là anh. Còn anh, anh biết đuổi theo cô là vô vọng, là phải gánh thêm nỗi đau của cô, buồn theo nỗi buồn của cô, đơn phương như cái cách mà cô vẫn đơn phương, nhưng anh không có cách nào dừng lại.
Bởi vậy mới nói, đơn phương một người đơn phương là vô phương cứu chữa.
Và biết đâu đấy, khi anh đang ngồi ở góc khuất để nhìn cô đợi một người khác với hộp cơm trên tay, thì ở trước cửa nhà anh, có một người con gái cũng đang đợi chờ anh cùng những hộp cơm chứa đựng không chỉ những nỗi giày vò, mà còn rất nhiều tuyệt vọng.
“…Anh có cần và chu đáo đến đâu
Em cũng chỉ thừa đầu vào bờ vai anh ấy
Anh ấy có lạnh lùng cách xa đến mấy
Em vẫn nhìn theo chị để thấy an lòng.
Là tại anh đa tình và ngốc quá, phải không?
Chỉ biết thương thầm mà không dám nói
Nhưng có những điều không bao giờ chạm tới
Hạnh phúc phải chia sao cho ai cũng được phần?…”
Tôi đã từng hỏi một người: Có đáng không khi cứ mãi chạy theo một người không bao giờ ngoái lại nhìn mình lấy một cái?
Và rồi tôi cũng tự hỏi mình câu đó.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, thì ra khi người ta cố chấp, người ta không còn thiết tha tới đúng sai, hơn thiệt nữa. Dù thứ cuối cùng họ nhận được là tột cùng hạnh phúc hay tột cùng khổ đau thì chung quy cũng bởi một từ: Tự nguyện.

Hình tròn, trái tim, tình bạn và tình yêu

Chúng ta trong những mối quan hệ khác nhau luôn đóng những vai trò khác nhau. Với người này, chúng ta là một nữa hình tròn, với người khác lại là một nửa hình trái tim. Nhưng có nhiều người không phân biệt được những vai trò đó, để rồi để mất những người quan trọng nhất đời mình chỉ vì đặt họ sai vị trí, ghép với họ thành những hình không phù hợp.
Bản thân mỗi người trong một mối quan hệ là một nửa không nguyên vẹn, chúng ta cần một ai đó để có thể tạo ra một hình hoàn hảo. Nếu gặp một người mà ta cảm thấy như quen thuộc lắm, cảm thấy họ như chính bản thân ta từ kiếp trước, vậy thì hoàn toàn có thể ghép với họ thành một hình tròn. Đó chính là người bạn thân nhất của ta. Người mà bên họ ta có thể là chính bản thân mình, không phải nghĩ suy toan, toan tính, không phải lắng lo, sợ hãi, mà hoàn toàn bình yên thể hiện cái toi của bản thân trước họ, cả đẹp đẽ và xấu xí. Đơn giản vì hai người là một nửa hoàn toàn vừa khớp, họ chấp nhận mọi điều thuộc về ta, bổ sung và khiến cho ta cảm thấy dường như mình có tất cả mọi điều, chỉ cần bên cạnh họ.
Nếu ta gặp một người mà loay hoay không biết xếp thành hình gì, cuối cùng quyết định đó sẽ là hình trái tim, thì không còn cách nào khác là phải cùng họ đẽo gọt cho cái hình của hai người thành một trái tim thật sự. Trên đời này không có hai mảnh ghép vừa khớp cho một trái tim hoàn hảo ngay từ đầu. Ai đến với nhau cũng nên xác định là phải thay đổi bản thân mình để có thể trở thành một nửa vừa với nửa kia nhất. Vậy mà đôi khi chúng ta quên mất, coi như việc đến được với nhau đã là tất cả quá trình ghép nối, để rồi quên đẽo gọt, và kết cuộc là nhận ra mình không thể hiểu gì về đối phương, không chấp nhận được đối phương, và ruồng bỏ họ để đến với một mảnh ghép không vừa khít khác, rồi lại tiếp tục chia lìa.
Chúng ta cứ mặc định câu nói “Nếu thực sự yêu tôi, hãy chấp nhận con người thật của tôi”, rồi ra sức thể hiện những mặt không tốt của bản thân ra trước đối phương, bắt họ phải chấp nhận điều đó thì mới được phép yêu, bắt họ phải coi tất cả khiếm khuyết của mình là điều tất yếu trong tình yêu. Đó là một sai lầm vô cùng to lớn. Nếu cần một người chấp nhận tất cả con người thật của bản thân mà không một lời ca thán, hãy là hình tròn, hãy là tình bạn, chứ đừng là tình yêu. Bởi đơn giản tình bạn thực sự, khi đã hiểu thấu về nhau, đã chấp nhận ở bên cái tôi của nhau, thì luôn tồn tại vĩnh cửu. Còn tình yêu thì khác, người ta sẽ cảm thấy nhàm chán, sẽ thấy vô vị khi cái mà hai người tưởng là hình trái tim, lại là một hình thù kỳ dị, bởi vì mãi không ai chịu đổi thay, làm mới cuộc sống, bỏ đi những thói xấu, làm thêm những điều tốt vì bản thân mình, vì đối phương. Tất cả những chuyện đó, là quá trình cả hai cùng đẽo gọt để có một hình trái tim, có thể không hoàn hảo, nhung luôn tươi mới. Bởi tình yêu, suy cho cùng, là khi hai người cố gắng để trở nên tốt đẹp hơn, hoàn thiện hơn. Chúng ta yêu vẻ đẹp tâm hồn nhau, yêu sự đổi thay vì nhau, chứ không yêu những thứ xấu xí cũ kỹ mà theo thời gian sẽ nhạt màu.
Hình tròn – Tình bạn, là khi hai người chấp nhận cái tôi của nhau. Hình trái tim – Tình yêu, là khi hai người thay đổi cái tôi vì nhau. Đừng trách ai đó đời bỏ ta mà đi vì họ không chấp nhận được bản thân ta, hãy trách chính mình vì nói lời yêu nhưng lại không thể đổi thay vì họ. Và cũng đừng hỏi tại sao sau tình yêu lại không thể là tình bạn. Bởi lẽ đã không chịu đẽo got để là một nửa trái tim, thì làm sao có thể là một nửa hình tròn vừa khít. Hay nói cách khác, không thể đổi thay vì nhau thì sẽ không thể chấp nhận con người thật của nhau được.
Khi bắt gặp một ai đó trong đời và muốn bắt đầu một mối quan hệ gắn bó với họ lâu dài, hãy suy nghĩ thật kỹ: Bạn muốn sống thật với mình, phơi bày tất cả cái tôi trước họ và không cần đổi thay để có thể cùng họ xếp thành một hình tròn, hay bạn muốn cùng họ đẽo gọt những điều chưa tốt, để hoàn thiện một trái tim yêu?

Tình yêu

– Em muốn làm bạn gái anh không?
-…
– Đừng trả lời vội, suy nghĩ kĩ đi. Yêu loại người như anh rất nguy hiểm đấy! Nếu em nhận lời, anh sẽ đưa em theo tới công viên, sở thú, rạp chiếu phim, lên rừng, xuống biển… tới những nơi đẹp nhất, đáng đến nhất, và hôn em ở tất cả những nơi đó. Để sau này khi ăn rời bỏ em, dù em có bước chân đến đâu cũng chỉ nhìn thấy hình bóng của anh, ngửi thấy mùi hương của anh và nhớ tới những kỷ niệm ngọt ngào với anh mà thôi. Khi đó, em sẽ phải dằn vặt và nuối tiếc cả đời, em cam lòng chứ?
– Vậy, khi nào anh sẽ rời bỏ em?
– Khi em không còn cần anh nữa.
– Vậy em nhận lời.
– Đưa tay đây!
– Làm gì vậy?
– Đến nơi đầu tiên, thứ hai, thứ ba…Từ giờ, anh sẽ dắt em theo.
“Tình yêu là khi một người luôn muốn dắt bạn theo tới tất cả những ngóc ngách mà anh ta đặt chân đến, muốn có sự suất hiện của bạn trong mọi hình ảnh về ký ước của anh ta.“
[Ngày…tháng…năm…] – Anh đang giận em cơ mà, sao lại tới ôm em?
– Vì anh đã hứa dù thế nào cũng sẽ ôm em ngủ trước khi trời sáng.
– Anh không phải miễn cưỡng, nếu còn đang vướng bận trong lòng thì cái ôm cũng không trọn vẹn ý nghĩa của nó đâu.
– Anh không miễn cưỡng, chỉ là anh muốn dù trong lòng chúng ta có giận dỗi, trách móc, hờn ghen hay buồn bã vì đối phương thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không quên rằng thiếu hơi ấm của người nọ thì người kia sẽ không ngủ được, mất ngủ thì sẽ ốm, sẽ đau, sẽ khổ. Người ta xa nhau khi không còn thấy đau lòng vì nhau nữa. Anh ôm em.
– Em thương anh.
“Tình yêu là khi một người dù tâm trạng đang thế nào cũng sẽ để tâm tới tâm trạng của bạn, và tất cả những gì anh ta làm chỉ với một mục đích: Trông thấy bạn bình yên.“
[Ngày…tháng…năm…] – Anh! Em thấy mình thay đổi.
– Em thích người khác?
– Không biết nữa, nhưng em nghĩ mình cần nói với anh. Em đang xao động.
– Em còn cần anh nữa không?
– Em không biết!
– Vậy chúng mình xa nhau một thời gian, hãy quay trở về khi em chắc chắn mình cần gì. Trong thời gian đó hãy tự chăm sóc mình thật tốt và làm gì khiến em thấy thoải mái nhất.
– Vâng.
– Anh yêu em.
“Tình yêu là khi một người cho bạn được tự do sống với cảm xúc của mình, đưa ra quyết định riêng của mình, dù cho điều đó làm anh ta thất vọng và sụp đổ.“
[Ngày…tháng…năm…] – Anh, em về rồi.
– Em tìm được ra câu trả lời cho mình rồi chứ?
– Em xin lỗi, em sai! Những ngày qua, không có phút giây nào là em không nhớ tới anh, em nhận ra những gì em trải qua đều là sự rung động nhất thời, nhưng em thấy mình không còn xứng với anh nữa. Em về để nói lời chia tay.
– Anh không đồng ý! Ngay từ ngày đầu anh đã nói rằng sẽ chỉ đời bỏ em khi nào em không còn cần anh nữa. Giờ anh biết em vẫn cần anh, vậy thì tất cả những chuyện đã qua, những cảm xúc đã qua, những tâm trạng đã qua chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Quan trọng nhất là chúng ta vẫn còn ở bên nhau, phải không?
– Anh có thể tha thứ cho em nhưng em không thể tha thứ cho mình.
– Anh không tha thứ cho những lỗi lầm không tồn tại. Chúng ta là con người, mà lòng người thì không phải là sắt đá. Em đã nói với anh sự thật về cảm xúc của em, ngay sau khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ dù em có quyết định thế nào thì anh cũng sẽ tôn trọng. Nếu bây giờ em giữ lại tự ái thì em sẽ mất anh, anh còn dẹp bỏ tự ái thì chúng ta sẽ vượt qua thêm một chướng ngại trong tình yêu của mình. Em còn muốn tiếp tục ôm anh ngủ và bước theo anh tới những nơi tiếp theo sau này chứ?
– Em…
– Cuộc sống không dài. Anh không muốn phí hoài thời gian cho việc dằn vặt và làm tổn thương nhau. Mình yêu tiếp được chưa?
– Rồi ạ. Em sẽ bên anh đến hết cuộc đời.
“Tình yêu là khi một người biết mở lòng bao dung, tha thứ và đón nhận bạn sau những lỗi lầm đã gặp phải. Quan trọng nhất là anh ta mạnh mẽ đúng lúc để không buông tay khi chính bản thân bạn đang yếu lòng.“
Sau này anh sẽ ôm em,
Mỗi khi in môi mắt lắm lem vì buồn.
“Ngủ ngoan đi nhé, anh thương!
Ngày mai thức dậy nỗi buồn sẽ qua…
Cạnh em vẫn có anh mà,
Dù sao đi nữa chúng ta không rời.”
Từng ngày cứ lặng lẽ trôi
Bình yên như vậy đủ rồi, phải không?

Em là gì trong anh?

Cô hỏi người đầu tiên: “Em là gì trong anh?” Câu trả lời cô nhận được là: “Em là tình yêu lớn nhất đời anh!” Thế rồi người đó cũng bỏ cô mà đi. Chắc bởi anh ta nhận ra trên đời này còn tình yêu khác lớn lao hơn.
Cô hỏi người thứ hai: “Em là gì trong anh?” Câu trả lời cô nhận được là: “Em là hạnh phúc cả đời anh!” Rồi một ngày cô phát hiện ra trong đời anh ta không chỉ có riêng một hạnh phúc là cô.
Cô hỏi người thứ ba: “Em là gì trong anh?” Câu trả lời cô nhận được là: “Em là món quà quý giá nhất đời anh!” Chẳng bao lâu sau anh ta cũng trở về bên món quà không-quý-giá, thứ mà ngày xưa anh ta từng vứt bỏ để theo đuổi cô tới cùng.
Từ đó về sau, cô không bao giờ cố gắng tìm hiểu xem mình là gì trong lòng một ai đó nữa. Bởi có thể điều cô nghe được sẽ thật ngọt ngào, nhưng thứ cuối cùng cô nhận được thì lại hẫng hụt và chua xót biết bao.
Chúng ta hay thắc mắc vị trí của mình trong lòng một ai đó, hỏi và chờ đợi câu trả lời như ý từ phía họ. Dĩ nhiên khi đang trong một mối quan hệ tốt đẹp, họ muốn làm vừa lòng ta thì sẽ nói những điều ngọt ngào lãng mạn y như trong tưởng tượng của ta. Rồi thời gian trôi qua, không điều gì là không thay đổi. Tình yêu và sự trân trọng của họ dành cho ta không còn được như trước, bức tranh mà họ vẽ ra trước mắt ta cũng không còn đẹp đẽ lung linh như ta nghĩ ngày nào.
Bởi vậy, tốt nhất là đừng hỏi ai đó về vị trí của mình trong trái tim họ. Hãy cảm nhận điều đó bằng cảm xúc yêu thương họ mang đến cho ta, bằng ánh mắt thiết tha trìu mến của họ khi nhìn ta và bằng hành động thực tế của họ khi ở bên ta.
Bởi có thể hôm nay bạn được đặt ở một nơi trang trọng nhất, điều đó không có nghĩa là những năm tháng sau này cũng như vậy.

Đừng nói yêu một người

Đừng nói yêu một người chỉ vì cảm thấy cô đơn, em nhé! Vì nếu có thể khoả lấp sự cô đơn bằng một tình yêu thì trên đời này chắc đã không có quá nhiều nỗi buồn như thế. Em đang nằm co ro vì lạnh, buồn bã và tủi thân, em đi lấy chiếc chăn của người khác để đắp lên mình. Nhưng sự ấm áp tạm thời đó sẽ kéo dài bao lâu hả em? Rồi người ta sẽ nhanh thôi, đến lấy lại chiếc chăn thuộc về họ. Và em có biết không, cái lạnh giá sau khi hưởng chút ấm áp còn tê buốt gấp trăm lần cái giá lạnh đối với em đã thành thói quen. Vậy nên, đừng vì một chút cô đơn của hiện tại mà mong cầu một thứ tình cảm tạm bợ hay bất cứ điều gì chưa chắc chắn là của mình hoặc biết rõ sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Em có tin rằng trái tim con người rất dễ bị chai sạn không? Sự thực là thế đấy! Nếu em đối xử dễ dãi với nó, quăng quật và không trân trọng nó, nó sẽ bị trầy xước, xù xì. Nếu em dành cho trái tim mình quá nhiều điều giả tạo, nó sẽ không còn phân biệt được đâu là yêu thương thật sự nữa. Cũng giống như em phải chịu lạnh rất lâu, sau này em mới thấy được an yên hạnh phúc khi được đắp chiếc chăn thực sự của mình. Còn nếu em cứ giành giật hết chiếc chăn này đến chiếc chăn khác của mọi để đắp rồi bị đòi lại, đến môt lúc nào đó, em sẽ không cảm thấy ấp áp trong chiếc chăn của mình nữa. Vậy nên, nếu có cô đơn thì hãy âm thầm chịu lạnh, chứ đừng nhìn sang bên cạnh rồi mong có được những thứ không phải của mình.
Đừng nói yêu một người khi chưa quên được quá khứ của mình, em nhé! Em có biết cách tốt nhất để giữ được ai đó trong đời là gì không? Không phải trói buộc nhau bởi câu thề hứa, cũng không phải một danh nghĩa, một mối quan hệ rõ ràng. Cách tốt nhất để giữ được một người đó là sự thiết tha tự nguyện và một trái tim bình thản. Em không thể nở nụ cười rạng rỡ nhất khi đi cạnh bên người yêu của mình mà trái tim cứ run lên khi nhớ vê những con đường cũ, nghe lại những bài nhạc cũ hay nhìn thấy những kỷ vật cũ. Nếu thực sự muốn trao cho một người tình yêu chân thành nhất, hãy học cách chấp nhận mọi thứ đã qua như những điều quý giá, trân trọng nó, chứ không phải giấu nó đi để rồi mỗi đêm về lại mang ra ngắm nghía, thương xót.
Có thể người yêu em cũng biết em còn vương vấn tình cũ, nhưng vẫn sẽ chấp nhận bước bên cạnh một người còn mang theo nỗi buồn quá khứ, bởi họ muốn cùng thời gian chữa lành những vết thương trong em. Nhưng em có đành lòng vì những nỗi đau đã mang theo rất lâu từ ngày cũ mà tiếp tục làm tổn thương người ở hiện tại không? Không ai bắt em buông được khi em chưa cam tâm làm điều đó. Người hiện tại – họ không có lỗi với quá khứ của em, vậy nên họ xứng đáng được hưởng một hạnh phúc vẹn nguyên, không ưu phiền, không day dứt. Nếu tình yêu em trao cho họ là thật, hãy thả tay ra cho những hạt cát ký ức rơi xuống, trước khi nắm lấy tay người đến sau để bước tiếp đoạn đường.
Đừng nói yêu một người khi chưa chấp nhận được quá khứ của họ, em nhé! Ai cũng có quá khứ, có những niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc và cả khổ đau đã trải qua trong đời. Và hãy chắc chắn rằng em yêu một người vì bản thân họ trong hiện tại, chứ không phải là họ của quá khứ. Một tình yêu sẽ không thể kéo dài lâu nếu như hai người luôn nhìn về phía sau để trách móc, đay nghiến những lỗi lầm của nhau, hay tò mò về những người đã bước qua đời nhau và rồi không ở lại.
Đừng bao giờ đụng chạm vào quá khứ của một người khi họ không sẵn sàng mở lòng. Bởi điều tồi tệ nhất là ép người ta bỏ đi những thứ đã-từng-thuộc-về-mình, những thứ mà họ không còn yêu, nhưng vẫn trân trọng. Có nhiều người chọn cách từ bỏ chính người mình yêu – chỉ để bảo vệ cái quá khứ đã qua không vui lòng đó. Không phải bởi vì họ còn vương vấn, luyến lưu chuyện cũ, cũng không phải họ yêu người hiện tại không đủ nhiều, mà bởi vì họ hiểu một điều rằng “Những thứ đã qua là để giữ chứ không phải bôi xoá, và hiện tại không trân trọng quá khứ là hiện tại không thể an yên.”
Sự tin tưởng và tôn trọng, đó là những điều rất quan trọng để giữ một tình yêu luôn bền vững trước sóng gió cuộc đời. Nếu em thực lòng yêu một người, hãy đừng chạm tới khoảng trống họ giấu riêng cho mình. Họ không làm gì có lỗi với em, chỉ là không một ai hoàn hảo, cảm thông cho người mình yêu chính là cách mang lại cho họ cảm giác an toàn và tin yêu hơn bất kỳ điều gì khác. Yêu một người, giữ được một người không khó, nhưng cũng không hề dễ dàng. Em đừng dùng tay để níu họ, đừng dùng mắt để dõi theo họ, đừng dùng miệng để nói những lời tổn thương họ, mà hãy dùng trái tim để cho họ thấy em yêu, cần và tin tưởng họ như thế nào.
Đừng nói yêu một người khi chưa chắc chắn rằng có thể toàn tâm toàn ý với họ không, em nhé! Con người luôn đứng trước vô vàn sự lựa chọn. Và em hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi gật đầu yêu một người, bởi sau cái gật đầu ấy là rất nhiều điều không bao giờ có thể thay đổi được nữa, đó là sự dứt khoát, sự chung thuỷ, một lòng… Nên nếu em còn phân vân, hãy cho bản thân mình và cho người ta thêm thời gian và cơ hội, để thử thách lòng nhau và để thử thách chính bản thân mình. Mong rằng em sẽ không bao giờ phải nói lời “hối tiếc” bởi sự lựa chọn của mình, và mong rằng em luôn kiên định, bởi không có lựa chọn sai, chỉ là người ta có chấp nhận và mãn nguyện với những gì mình có không thôi.
Vậy nên em ạ, đừng dễ dàng nói yêu một người.
Anh là người đã mang đến tình yêu,
Kể cô ấy nghe rất nhiều điều mơ mộng.
Cũng chính anh là người gieo hy vọng
Rổi cất bước rời đi bỏ cô ấy một mình…
Cảm ơn anh vì đã lỡ vô tình
Đánh mất đi điều vô cùng quý giá.
Giờ với tôi cô ấy là tất cả,
Là hiện tại, tương lai, hạnh phúc mai này.
Cô ấy rất hiền và rất thơ ngây,
Hay tủi buồn, hờn ghen vô cớ.
Cô ấy luôn cần người quan tâm, nhắc nhở
Bởi suốt ngày quên tự chăm sóc cho mình.
Cô ấy luôn mong có một gia đình,
Một mái ấm nhỏ xinh, bờ tường hoa hoàng thảo.
Cô ấy hay mơ những ngày trời mưa bão,
Sẽ được ôm chồng ngủ nướng kệ ngày mai.
Cô ấy thích sau này có một cậu con trai
Để cô ấy dạy học bài mỗi tối.
Rồi những bữa cơm cuối tuần nóng hổi
Cô công chúa của mình nhí nhảnh múa đàn ca.
Cô ấy không còn nhớ chuyện ngày qua
Nên cảm ơn anh vì món quà hạnh phúc
Tôi sẽ biến ước mơ cô ấy thành sự thật
Những cô-gái-bị-bỏ-rơi xứng đáng được yên bình.

Yêu không hối tiếc

Vô tình gặp lại cô bạn cũ ở quán nước, thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó thôi mà đã gần chục năm trôi qua rồi.
Nhớ lại ngày xưa, tôi và cô ấy – không thể gọi là thân thiết, nhưng cũng có những mối liên hệ nhất định. Số là chúng tôi cùng học học tốt môn Tiếng Anh và cùng được gọi vào đội tuyển Tiếng Anh của trường. Cô ấy trong mắt tôi là một nhân vật xuất chúng: Học giỏi toàn diện, đỉnh nhất ở môn Tiếng Anh, tính cách hoà đồng, có phần khôn khéo, lanh lợi và đặc biết là khá xinh đẹp. Tôi không giấu nổi sự ghen tị với tài năng của cô ấy, bởi vậy tôi luôn cố gắng hết sức mình để không thua thiệt, bởi trong suy nghĩ của một thằng chưa được gọi là người lớn khi ấy, thua một đứa con gái là “nỗi nhục” vô cùng khủng khiếp. Tôi ngày đêm “cày cuốc” hòng vượt lên trên cô ấy trong kỳ thi Tiếng Anh của tỉnh năm đó, nhưng càng cố gắng tôi lại càng thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi trở nên xa vời, cô ấy dường như không cần học nhiều nhưng vẫn vượt tôi một cách không mấy khó khăn.
Kỳ thi sắp tới, vào lúc quyết định, tôi nhận được một tin rất sốc. Cô ấy bỏ thi. Cô giáo của chúng tôi tỏ vẻ khá bình thản khi thông báo tin ấy. Tôi, lẽ ra phải vui mừng vì đại kình địch đã bỏ cuộc khi chưa bắt đầu, lại cảm thấy vô cùng khó chịu và tức tối. Tôi đi dò hỏi bằng được lí do của cô ấy hòng thoả mãn sự bức bối trong mình. Và rồi tôi ngỡ ngàng trước những thông tin nhận về được: Cô ấy có người yêu, một anh chàng có tiếng trong vùng về sự nghịch ngợm, bất hảo. Gia đình cô ấy biết chuyện, bố mẹ cô ấy tỏ ra vô cùng tức giận và cấm cô ấy yêu đương. Nhưng cô ấy nói là đã yêu anh chàng kia từ lâu lắm rồi, và giờ không bỏ được. Thế là ông bố quyết định trừng phạt con gái bằng những trận đòn roi và cấm đi học, đi thi trong một tháng. Không ai có thể ngăn cản được ông bố gia trưởng đó, và cũng bởi cô ấy quá sai, quá cứng đầu nên không ai có thể giúp được. Chúng tôi nghe cô giáo kể lại, cô đã nghe cô bạn tâm sự về chuyện tình yêu này lâu rồi, cũng khuyên bảo hết lời rồi, nhưng chính cô cũng không hiểu tại sao một cô gái vô cùng thông minh, sắc sảo và khôn ngoan lại vướng vào tình yêu với một kẻ không ra gì như thế.
Mọi chuyện dần trở nên rùm beng khi bố mẹ càng cấm, cô ấy càng quyết tâm theo đuổi tình yêu của mình khi tuổi đời còn quá trẻ. Ai nhìn vào cũng chỉ thấy xót xa, tiếc nuối cho một nhân vật giỏi giang nhưng lại sớm lao vào những chuyện tình cảm không đáng có. Còn tôi, chưa bao giờ tôi có cảm giác thoải mái khi nhớ về chuyện đó, bởi một kẻ háo thắng như tôi thì nhớ về chuyện đó, bởi một kẻ háo thắng như tôi thì sẽ không bao giờ cam lòng khi chưa chính thức vượt lên trên “đối thủ” của mình.
Chúng tôi trải qua những nằm tháng cấp hai bằng những trong sáng, ngây thơ của tình bạn. Còn cô gái đó đã trải qua những nỗi buồn vô hạn khi sớm bước chân vào con đường tình yêu. Lên cấp ba, chúng tôi tiếp tục học, thi và bắt đầu những chuyện tình đầu mình bằng năm bằng tháng, vẫn là những trận đòn roi, những buổi cấm đi học, thậm chí còn có những hình phạt khủng khiếp hơn như cắt tóc, đuổi ra đường… Cô ấy, mặc cho bao tủi nhục đó, vẫn một mực tin vào quyết định của mình và chưa bao giờ từ bỏ tình yêu dành cho anh chàng kia. Từ một tiểu thư con nhà gia giáo, lực học đứng đầu trường, cô ấy dần thu mình lại bởi sự hổ thẹn, và kết quả học tập cũng ngày một yếu kém hơn.
Như một sự sắp đặt của số phận, chúng tôi cùng tốt nghiệp cấp ba và vô tình gặp lại nhau tại cùng một trường đại học. Dẫu chúng tôi không còn học chung lớp, và cũng có nhiều khoảng cách nên không thể làm bạn bè vui vẻ như trước, nhưng tôi đánh giá cao năng lực của cô ấy hơn là những tai tiếng đầy rẫy xung quanh. Năm học thứ hai, cô ấy có thai. Nghe đâu bố mẹ, họ hàng từ mặt, cô ấy phải tạm xin nghỉ, bảo lưu kết quả học để sinh con. Ký ức cuối cùng của tôi về cô ấy là khi tôi đến trường dự lễ tốt nghiệp, có thấy cô ấy đưa con đến xin đăng ký học tiếp. Chúng tôi nhìn nhau, bối rối có, ngại ngùng có. Nhưng tôi cố gắng gửi tới cô ấy một nụ cười, với hàm ý rằng “người khác nhìn cô ấy bằng con mắt thế nào tôi không cần biết, nhưng tôi luôn dành cho cô ấy sự nể phục và trân trọng”. Cô ấy nhìn tôi rồi cười dịu dàng, lặng lẽ quay đi.
Hôm nay bỗng nhiên gặp lại, tôi tò mò muốn hỏi về cuộc sống của cô ấy trong suốt thời gian qua, nhưng không biết phải mở lời thế nào để bạn không chạnh lòng.
– Cậu sống thế nào?
– Tớ sống ổn cậu ạ, trước làm lễ tân nhưng hiện giờ đang nghỉ chờ xin việc.
Nhìn cô bé con kháu khỉnh đang nắm tay ngồi cạnh mẹ, tôi thầm nghĩ, có lẽ cô ấy không sai khi lựa chọn con đường khác với mọi người, bởi theo thời gian thì ai rồi cũng sẽ ổn.
– Thế còn…bố cháu đâu? – Tôi buột miệng hỏi, không quên tự chửi thầm bản thân mình vì sự vô duyên không đúng lúc.
– Hai mẹ con đang đi thăm bố ở trại nè, nửa năm nữa anh ấy được ra rồi.- Cô ấy nhìn thẳng về phía tôi, cười tự tin và rạng rỡ.
Tôi nghĩ mình hiểu câu chuyện. Dường như đọc được điều gì đó trong đôi mắt của tôi, cô ấy tiếp lời:
– Anh ấy rất tốt, chưa bao giờ làm mẹ con tớ buồn. Anh ấy hứa là lần này về sẽ đi cai nghiện rồi tìm một công việc ổn định để làm. Chúng tớ có dự định về quê anh ấy lập nghiệp. Hai đứa còn trẻ quá mà, nên còn nhiều cơ hội.
Tôi thấy sống mũi cay cay, trên dời có tình yêu nào mãnh liệt và cuồng si hơn như thế. Nhưng dường như vẫn còn một chút vướng vấn với những ấn tượng ngày xưa, tôi nói:
– Ngày xưa tớ nể phục tài năng của cậu nhất. Nếu cậu…biết đâu bây giờ…
– Biết đâu bây giờ tớ đã có một công việc tốt và một cuộc sống nhàn hạ, bố mẹ đã gả tớ cho một anh chàng gia đình cơ bản, cuộc sống đầu đủ không thiếu thốn gì, phải vậy không? Nhưng cuộc đời mà, không ai đau thay những nỗi đau của tớ, cũng không ai hạnh phúc thay cho tớ được. Nếu cứ đi theo con đường mòn như thế, đã chắc gì tớ được hạnh phúc như bây giờ. Vậy nên tớ không hối hận.
Hoá ra, hạnh phúc không bao gồm những tiêu chí. Không hề có sự mặc định rằng ai đó phải có tiền, có quyền, có sự no đủ, có sự chúc phúc thì họ mới được hạnh phúc. Chỉ cần họ biết trân trọng những gì mình có và hài lòng với cuộc sống mà mình đã lựa chọn thì họ sẽ luôn thanh thản.
Tôi chào tạm biệt và nhìn hai cái bóng đang bế nhau bước lên xe mà thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng. Bởi tôi biết dù mình không thể tìm được ra câu trả lời cho những câu hỏi “nếu năm đó cô ấy thi học sinh giỏi thì ai sẽ đạt điểm cao hơn,” hay “nếu cô ấy chọn con đường như chúng tôi thì ai sẽ thành công hơn,” thì rốt cuộc tôi cũng đã tìm được đáp án cho một điều ý nghĩa và thiêng liêng hơn cả: “Cô ấy có hạnh phúc không?”
Có chứ! Bởi có mấy ai dám sống để theo đuổi tình yêu của mình tới cùng!

Yếu lòng

Cô vừa trải qua một chuyện tình yêu đẹp với cái kết không trọn vẹn. Họ chia tay sau nhiều năm hạnh phúc bên nhau. Cô không quá đau khổ, không quá suy sụp, chỉ là cái cảm giác bỗng nhiên chỉ có một mình khiến cô thấy không quen. Tình cờ, cô gặp anh, một người đàn ông hiền lành và ấm áp. Dường như ngay lập tức anh nhận ra mình yêu cô, còn cô thì có lẽ chỉ có đôi chút cảm tình với sự ân cần và thấu hiểu từ anh. Anh lao vào cô như một con thiêu thân, anh biết cô đang bị tổn thương to lớn, anh muốn bù đắp và mang lại hạnh phúc cho cô. Còn cô chấp nhận ở bên anh, có lẽ đa phần vì muốn có ai đó quan tâm, lo lắng và dành thời gian cho mình. Không phải là lợi dụng, chỉ là tình cảm cô dành cho anh chưa đủ lớn để gọi là tình yêu. Thôi thì, chuyện gì tới sẽ tới…
Ba tháng trôi qua, anh vẫn ngọt ngào và yêu thương cô như vậy, còn cô cũng có không ít phút giây nhẹ nhõm khi sánh bước bên anh. Nhưng hơn ai hết cô hiểu lòng mình chưa hoàn toàn phẳng lặng. Cô bỗng nghĩ tới một ngày, nếu như cô nhận ra mình không yêu anh, thì chẳng phải cô quá tàn nhẫn khi bắt anh mang ảo tưởng trong một thời gian dài hay sao? Đến lúc đó, sao cô có can đảm rời anh đi, khi cô đã quá quen với cảm giác khi bên cạnh anh rồi…
Một lần khi đang ngồi bên nhau, cô hỏi:
– Anh nghĩ sao nếu em nói em chưa quên người cũ, và em quen anh chỉ để lấp đầy sự cô đơn?
– Anh nghĩ em có quyền làm thế, vì bản thân anh tự nguyện.
– Nhưng em thấy không thoải mái…
– Vậy em có thể rời đi, khi nào em chắc chắn là mình đã sẵn sàng thì hãy quay trở lại.
– Nếu em không quay trở lại?
– Lúc đó anh sẽ biết mình cần phải làm gì.
Họ lặng lẽ rời xa nhau. Cô gái có quay trở lại không? Chàng trai sẽ đi tìm khi thấy cô không về chứ? Cuối cùng họ được ở bên nhau hay mãi mãi chỉ là những người đi lướt qua cuộc đời nhau? Những câu hỏi đó, hãy để thời gian và duyên phận trả lời.
Có nhiều cái na ná giống tình yêu và hay khiến cho người ta nhầm lẫn với tình yêu. Một trong số đó là “yếu lòng”.
Người ta hay cảm thấy yếu lòng khi quá cô đơn, hoặc khi vừa trải qua những tổn thương to lớn. Khi ấy, chỉ cần một chút quan tâm ân cần, một vài cử chỉ thể hiện sự đồng cảm là có thể dễ dàng xâm nhập được vào trái tim của một người, khiến cho họ mang lầm tưởng rằng đó là yêu.
Những kẻ xấu hay lợi dụng sự “yếu lòng” để cứa thêm những vết rất sâu vào những trái tim đang rộng mở để được chở che. Và cũng có không ít người tốt chỉ vì xác định sai vị trí của mình trong trái tim nhau mà vô tình đưa một mối quan hệ rất trong sáng đến bờ vực tan vỡ, đưa hai người rất thương trở thành hai người người lạ từng quen.
Vậy nên, cách tốt nhất để tránh nhầm lẫn, tránh những tổn thương chất chồng, đó là đừng dễ dàng với sự cô đơn của mình, cũng đừng dể dàng đón nhận một người khác khi vết thương vừa trải qua chưa thực sự lành hẳn.
Có lẽ chúng mình ngộ nhận một tình yêu,
Khi hai đứa khác xa từ những điều đơn giản.
Những phút giây ngọt ngào lãng mạn,
Có phải chăng tất cả chỉ…cố tình.
Em – có lẽ chưa quên nổi một bóng hình,
Người mang theo vui buồn ngày tháng cũ.
Anh – có lẽ cố bao nhiêu không đủ
Khoả lấp trong mình những day dứt, hờn ghen.
Thử yêu một người, khó lắm phải không em?
Khi phải tập làm quen với những điều lạ lẫm.
Đã thay vì một người giản đơn đâu, khó lắm!
Những nụ cười giấu không nỗi niềm đau…
Anh không muốn chúng mình thương hại nhau,
Kéo dài mãi một chuyện tình ngộ nhận.
Có lẽ những người có duyên không có phận
Chỉ đi chung được một đoạn đường…
Anh biết… có thể òn đâu đó nhớ thương,
Nhưng hạnh phúc sẽ nhường cho kẻ khác.
Cảm ơn em vì một thời cả hai ta đi lạc,
Đem hết trái tim yêu cố viết một chuyện tình.

Bỏ thì thương…

Anh và cô yêu nhau, tình yêu từ thuở đại học. Như bao cặp đôi khác, họ cũng từng hứa hẹn rất nhiều điều, rằng sẽ mãi mãi không thay lòng, rằng sẽ mãi mãi không thay lòng, rằng khi ổn định sự nghiệp sẽ tính tới chuyện gắn bó cả cuộc đời với nhau. Thời gian trôi qua mau, dần dần tình yêu của họ không còn là màu hồng của những mộng mơ, Hẹn ước mà bị phai nhạt bởi vô vàn thứ gia vị của cuộc sống. Anh không hề rung động trước những cô gái khác, nhưng anh cũng thấy mình không còn sâu đậm với cô.
Ngày trước, mỗi lần đi chơi, họ tranh nhau nói về suy nghĩ của mình, nói về hoài bão của cả hai, nói về cuộc sống tương lai khi về cùng một căn nhà nhỏ. còn bây giờ, chỉ một mình cô nói, cô vẫn ngây thơ và yêu anh như vậy, vẫn đinh ninh rằng tình cảm của anh còn vẹn nguyên như vậy. Còn anh, dường như anh trầm ngâm hơn, nghĩ tới những điều xa xôi hơn, Ví dụ như Làm thế nào để nói ra Lời chia tay mà nụ cười trên môi cô không biến thành tiếng nức nở…
Theo thời gian, anh trở nên lạnh lùng hơn, thờ ơ và lãnh đạm hơn. Thứ anh dành cho cô không còn cuồng si mãnh liệt như trước, bởi trong anh không còn tình yêu mà chỉ có trách nhiệm, không còn tình thương mà chỉ còn lòng thương. Cô lờ m nhận ra có gì đó rất khác, nhưng cô không dám tin, cũng không biết sẽ phải thế nào nếu một ngày nhận ra sự hồn nhiên của mình là thật. Anh cũng không đủ can đảm để dứt khoát,Mỗi lần định đối diện thì sự hồn nhiên của cô lại làm anh đau đớn. Anh không nỡ làm đau cô, nên anh đành tự dằn vặt tổn thương chính mình.
Tình yêu của họ ngày càng rơi vào những tháng ngày u tối, không có lối thoát. Có lẽ cái kết sẽ là một người mãi cảm thấy có lỗi vì không thể đem hạnh phúc cho người ta, còn một người mãi oan trách người kia vì đã không cho mình biết sự thật ngay từ đầu. Có lẽ… hai người đã từng thề nguyện làm bạn đời của nhau, cuối cùng ngay cả làm bạn của nhau đến hết đời cũng làm không được.
Đừng bao giờ đối với một người theo kiểu “bỏ thì thương, vương thì tội”. Bởi khi ấy, cái mà bạn dành cho họ không còn là tình yêu, lại càng không phải sự cao thượng, mà đó là “thương hại” và “tội nghiệp”.
Nếu không thể cho ai đó một tình yêu chân thật, thì hãy cho họ biết một sự thật chân thành. Và, nếu không thể thương yêu, thì cũng đừng thương hại.
Bởi vì một người đã dốc hết lòng để trao gửi tình yêu cho mình đáng để nhận về nhiều hơn thế.
Tình yêu bắt đầu khi cả hai người cùng nghĩ rằng có nói bao nhiêu điều với nhau cũng là không đủ, và kết thúc khi một người nghĩ rằng có nói điều gì với người kia cũng là vô ích.
Ai đó bận rồi
Bất hạnh của người phụ nũ hết lòng vì tình yêu đó là gặp phải một người đàn ông dành tất cả thời gian cho công việc.
– Anh yêu em, nhưng xin lỗi anh bận rồi…
– Em yêu, em chịu khó ăn cơm một mình nhé! Thông cảm cho anh…
– Sao em cứ đòi hỏi em phải dành thời gian cho em vây? Anh còn phải làm lụng để lo cho tương lai của chúng mình mà…
Phụ nữ, tội nghiệp nhất không phải là khi chưa tìm được người yêu thương mình. Họ tội nghiệp nhất là khi đã lựa chon một người để gắn bó cuộc đời rồi, nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang… Một ngày không ngờ trước, họ phải cô đơn lủi thủi trong c8an nhà đã từng là mái ấm. Mâm cơm nguội ngắt, một nửa chiếc giường trống không, phụ nữ âm thầm lặng ngắm cái bóng chính mình già nua theo năm tháng.
Thật ra, cái phụ nữ thực sự cần không phải là một tương lai sang giàu, mà họ cần hơn là một hiện tại không thiếu thốn. Phụ nữ là loài ưa sống theo cảm xúc nhất thời, họ không đủ kiên trì để theo đuổi những thứ mong luân xa vời, trong khi bản thân thì đang sống trong lẻ loi nguội lạnh. Thiếu thốn sự quan tâm là một trong những lý do khiến phụ nữ rồi bỏ đàn ông, dù cho trái tim họ vẫn còn yêu nhiều lắm.
Đàn ông là một loài ưa chinh phục, khi mới yêu thì ngon ngọt dỗ dành, khi ấy trong đầu anh ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là chiếm hữu được trái tim người phụ nữ đã khiến anh ta động lòng. Nhưng đàn ông cũng thường rất tham lam, khi có được điều mình muốn rồi, anh ta sẽ hướng ánh mắt của mình tới những mục tiêu khác. Đó là lý do vì sao yêu nhau một thời gian, phụ nữ thấy đàn ông bận rộn hơn, bí ẩn hơn và lạnh nhạt hơn. Bởi mối bận tâm của anh ta không chỉ còn là cô ấy nữa. Để rồi khi sức chịu đựng của người phụ nữ vượt quá giới hạn, họ không thể sống mãi trong sự cô đơn và tâm trạng ức chế bởi vô vàn thứ ghen tuông, nỗi buồn giày vò tâm trí… họ sẽ nói những lời bất cần, chối bỏ. Đàn ông chỉ chờ có thế, họ vội vã cho rằng phụ nữ đổi thay, không còn là người một lòng một dạ nghe theo mình, thông cảm cho sự “bận rộn” của mình nữa. Rất nhiều người đàn ông rời bỏ người phụ nữ đã từng yêu thương mình theo cách đó.
Phụ nữ không có nhiều cơ hội để lựa chọn người đàn ông cuối cùng của đời mình, vậy nên đừng vội vã, đừng xuề xoà, đừng để một ngày chỉ còn biết ngửa mặt lên trời, nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ lòng “thôi thì là duyên mệnh”.
Là đàn ông, vùng vẫy bên ngoài thế nào không cần biết, nhưng để cửa nhà lạnh tanh, vắng đi tiếng cười của người phụ nữ yêu thương mình, thì anh ta đã sống một cuộc đời thất bại.
Ai đó bận rồi, cô gái nhỏ kia ơi!
Cô cứ nhiều lời làm người ta cau có…
Ai đó chẳng còn chút thời gian nhỏ
Để lo lắm xem cô đang hạnh phúc, hay buồn.
Ai đó bận rồi, ai đó phải đi luôn.
Đừng ngoái nhìn theo bóng người ta nữa,
Đừng một mình đứng trông ngoài khung cửa,
Ai đó muốn đi, không chắc đã muốn về…
Ai đó bận rồi, bận theo đuổi đam mê,
Bận tìm niềm vui ở phương trời xa khác.
Cô có lẽ loi, có đau lòng, hay đi lạc,
Ai đó chẳng bận tâm như ngày cũ nữa rồi…
Đến bao giờ mới chịu hiểu, cô ơi!
Trong chuyện tình này có một người đã chán.
Chỉ có một người dối mình qua năm tháng,
Rằng sẽ có một ngày ai đó rảnh…
… để tiếp tục chung đôi.
Nhưng ai đó bận luôn đến hết kiếp này rồi!
Thì ra có những người cứ dần dần xa cách, từ từ bỏ mặc, chậm chậm quên đi mình, không phải vì họ nghĩ thương mình mà không muốn dứt khoát một câu, mà bởi vì họ không đủ can đảm để nhìn vào sự thật rằng họ là kẻ thay lòng bội bạc.
Thôi thì, nếu có thể, hãy cho họ một sự giải thoát. Bởi rốt cuộc thì ai là người nói chia tay đi chăng nữa, thì cũng là để cả hai tìm một người khác, người sẽ cùng ta cố gắng để ngày càng gần lại, chứ không phải tìm mọi cách để có cớ giãn ra…

Yêu một người không thiết tha

Trước đây, tôi có yêu một người con gái. Lúc đầu tôi cứ nghĩ chúng tôi bên nhau hạnh phúc êm đềm như bao cặp tình nhân khác. Nhưng dần dần, tôi nhận thấy cô ấy có những điều rất lạ… Một lần, khi chúng tôi ngồi cạnh nhau uống cà phê, tôi thắc mắc:
– Tại sao mỗi lần anh nắm tay em ngoài đường, em lại giận ra?
– Người ta nhìn, em ngại!
Chúng tôi yêu nhau khá lâu nhưng lại không có một bức ảnh chụp chung nào. Tôi hỏi:
– Em à, mình chụp chung một bức ảnh nhé!
– Không! Em không thích chụp ảnh.
– Nhưng mình yêu nhau mà, phải có bức hình làm kỷ niệm chứ…
– Để sau này đi…
Tôi thực sự muốn mình và cô ấy có một sợi dây gắn kết nào đó. Có lần tôi đề nghị:
– Em ơi, mình để relationship Facebook nhé!
– Không, em kết bạn với toàn họ hàng thôi. Em không muốn mọi người dị nghị…
– Dị nghị? Yêu anh khiến em xấu hổ sao?
– Không phải! Anh phiền quá đi, tình yêu đâu có cần phô trương.
– Không phải phô trương, mà là tự hào, tự tin thể hiện tình yêu của mình.
– Em không thích! Tình yêu mình, mình biết là đủ!
Những lần đó, tôi đều rất hy vọng để rồi nhận về mình những nỗi thất vọng chồng chất. Thế rồi một ngày, cô ấy lẳng lặng rời xa tôi để đến với một người khác. Tôi biết tin ngày hôm trước thì hôm sau, Facebook Cô ấy xuất hiện một trạng thái “Đang hẹn hò với…”, kèm theo đó là một bức ảnh cô ấy hạnh phúc nắm tay một chàng trai lạ giữa phố đông người.
Tôi cười chua chát!
Một thời gian sau, vô tình gặp lại người bạn cùng lớp của cô ấy, câu chuyện chớp nhoáng cùng người bạn đó khiến tôi hết sức ngỡ ngàng…
– Cô ấy dạo này thế nào rồi cậu?
– Tốt cậu ạ, có vẻ hạnh phúc với tình yêu cùng anh chàng đó lắm! Chỉ khổ thân cậu…
– Chuyện qua rồi mà…
– Hôm trước họp lớp, chúng tớ chơi trò nói thật. Một đứa được chỉ định hỏi nó, câu hỏi đưa ra là “Đã từng yêu mấy người,“cậu biết nó trả lời thế nào không?
– Tớ không.
– Nó không ngần ngại mà trả lời là “Duy nhất một người, là người yêu hiện tại!”
Lần này, tôi không mỉm cười, mà bật cười thật lớn.
Thật ra, khi yêu một ai đó, không khó để có thể cảm nhận được tình yêu của họ dành cho mình ở mức độ nào, thông qua từng cử chỉ, thái độ dù là giản đơn nhất.
Nếu họ thực sự coi trọng bạn và hết lòng vì tình yêu với bạn, Họ sẽ không ngần ngại thể hiện tình yêu đó cho cả thế giới biết, họ sẽ luôn tự hào vì tình yêu của hai người, họ sẽ luôn biết cách làm sao để cho bạn thấy rằng bạn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của họ.
Ngược lại, nếu một người chỉ dám nhắn tin yêu thương với bạn nhưng lại không thể hét vang trên bạn giữa chốn đông người, khi họ không dám ôm bạn, không dám nhìn thẳng vào mắt bạn, hay đơn giản là không thể thừa nhận là hai người đang yêu nhau, dù là với lý do gì đi nữa, thì rất có thể, đó không phải là yêu, hoặc thậm chí, chưa từng là yêu.
Tôi không trách cô bạn gái cũ của tôi. Có lẽ giữa chúng tôi chỉ có một người ôm đồm tất cả, tình yêu, hy vọng và cả sự ngộ nhận, và rồi lại một mình gánh chịu nỗi buồn và thất vọng cho riêng mình. Tôi yêu cô ấy và tôi đã làm tất cả những gì có thể, cô ấy yêu người khác, và cô ấy cũng đã thể hiện theo cách như tôi đã từng. Thật sự tôi đã vui, vì ít ra tôi biết rằng cô ấy cuối cùng đã học được cách yêu thật lòng một người, và không dối trá với lương tâm của mình, khi thừa nhận rằng chưa bao giờ thực sự dành tình cảm cho tôi.
Tình yêu thực chất không cần phô trương, bởi lẽ nếu thật là yêu thì không cần nói ra, cả thế giờ giới cũng biết. Nhưng nếu đã yêu rồi cũng đừng giấu giếm hay tự ti vì bất cứ điều gì cả, bởi lẽ một trong những lí do khiến một người từ bỏ một người khi vẫn còn yêu, đó là vì họ tự cảm thấy mình-không-được-ai-đó-thiết-tha!
Thật vậy, cả cuộc đời này được bao nhiêu lần nói yêu nhau, bao nhiêu cái nắm tay hay cái ôm thật chặt, bao nhiêu nụ hôn thật nồng nàn… tại sao phải ngại, phải so đo, khi chỉ có một người để dành cho tất cả những yêu thương ngọt ngào đó?
Em mệt rồi và em muốn buông tay,
Không thể giữ tình yêu này được nữa.
Có những thứ tư mở nhiên rơi vỡ.
Dẫu đã ấp ôm, ghì chặt tận đáy lòng.
Em đã yêu anh và em đã tưởng rằng
Chỉ cần mình thật tâm thôi là đủ,
Nhưng đến cuối cùng thì em chợt hiểu
Hạnh phúc đơn phương mãi chẳng thể tròn đầy.
Anh chưa khi nào nắm chặt bàn tay
Để em thấy tình yêu này ấm áp,
Anh luôn hững hờ vè luôn lạnh nhạt
Để em cô đơn ở giữa cuộc tình mình.
Em cứ dại khờ và cứ đinh ninh
Anh đã hứa rất chân tình: “Anh sẽ…”
Em đã đợi chờ những ngày vui vẻ
Nhưng tháng năm trôi, em heo rũ mỏi mòn…
Nên em buông những mộng ước chưa tròn
Về tương lai của chúng mình… hạnh phúc
Em tự mở đầu, giờ tự em kết thúc,
Cho những yêu thương chỉ đến phía một người.
Đồ khi thứ duy nhất chúng ta cần ở một người chỉ là họ cần lại chúng ta đôi chút.

Chia tay (II)

Khi một người lựa chọn cách nói lời chia tay bạn, dù là với lí do gì đi chăng nữa, thì cũng hãy chấp nhận điều đó. Có thể trong lòng không vui vẻ gì, không thoải mái gì, nhưng hãy hiểu rằng sau hành động buông tay của người ta thì bạn có níu kéo hay họ có hối hận nắm lại bàn tay thì hai người cũng không còn trở về như xưa nữa.
Cuộc đời không giống như trong phim, không có chuyện một người chia tay bạn vì thực tâm muốn tốt cho bạn, trong khi một mình hứng chịu tất cả đau buồn, chấp nhận ra đi để người mình yêu được thanh thản sống cuộc đời mới.
Một người rời xa bạn, trước hết vì chính bản thân họ. Họ mệt mỏi rồi, họ không còn yêu nữa, hoặc giả, họ chán phải dối lừa bạn rồi, họ không muốn nghe bạn nói thêm về tương lai của hai người nữa… Đừng vì quá yêu, quá yếu mềm mà ảo tưởng rằng lời chia tay kia có gì uẩn khúc, rằng ai kia có điều khó nói, rằng chỉ cần bạn cố gắng làm hoà, cố gắng sống tốt hơn thì hai người có thể quay lại như xưa. Không bao giờ có chuyện như thế!
“Hãy yêu hết lòng nhưng luôn tình táo,
Để biết mình cần nắm giữ, hay buông.”
Đúng vậy, hãy mang theo lý trí và lòng kiêu hãnh bên mình, kể cả khi bạn đang yêu sâu đậm nhất. Khi một người nói lời chia tay bạn, nếu người ta dứt khoát, bạn có làm gì cũng không lay chuyển được, còn nếu họ không dứt khoát, nói lời chia tay xong đồng ý quay lại, bạn đáng phải yêu một kẻ hời hợt như vậy sao?
Vậy nên, chia tay thì chia tay, không sao cả. Rồi bạn sẽ mang lý trí và lòng kiêu hãnh của mình đi yêu một người khác. Một người khi đã nói lời yêu thì dù thế nào cũng không thốt ra lời chia tay.

Xin lỗi người đã tổn thương vì tôi

Có rất nhiều lí do để người ta kết thúc một tình yêu, nhưng cũng có những khi tình yêu kết thúc không bởi lí do gì cả. Đó là khi một người cảm thấy lòng đã hết yêu rồi, vậy thôi. Yêu thì cần phải nói, và hết yêu thì cũng cần phải nói.
Thật ra, nói chia tay một người khi họ chẳng có lỗi lầm gì với mình là một việc làm vô cùng tàn nhẫn và đau đớn, tàn nhẫn cho người nói và đau đớn cho người nghe. Thà người phụ mình, dối mình hay không tốt với mình đi thì có nói chia tay bao lần cũng không hối hận, đằng này…
Khi phải nói chia tay với một người đã yêu thương mình bằng tất cả những gì họ có, cảm gíac như mình đã vứt đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời, đó là niềm tin và hy vọng của người yêu, đó là những kỷ niệm đẹp mà bản thân mình biết sẽ không thể cùng với ai trải qua lại một lần như thế, đó là sự sợ hãi mơ hồ, rằng rồi sẽ không thể tìm được ai có thể vì mình mà yêu bất chấp tất cả như vậy…
Thế mà vẫn đang tâm bước đi! Chỉ là vì tình yêu mình dành cho họ là không đủ để níu kéo một mối quan hệ đã mỏi rời, tốt nhất nên buông lơi để mọi thứ tan tành thành trăm mảnh. Đau lắm, nhưng một ngày sẽ thấy lòng nhẹ nhõm, bởi ít ra bạn và bản thân đã biết trân trọng những thứ đã qua để không cho tiếp tục kéo đối phương vào một mối quan hệ bập bềnh trong ngộ nhận.
Có người nói rằng cảm giác tồi tệ nhất là Chibi người mình yêu làm tổn thương. Nhưng có lẽ ngược lại mới đúng, cảm giác tồi tệ nhất chính là khi bạn thân không mang lại được gì cho người mình yêu ngoài những tổn thương sâu đậm.
Có những khi, điều duy nhất có thể nổi với một người thì là: “Xin lỗi người đã tổn thương vì tôi!”

Đừng chúc em hạnh phúc

Một trong những lí do khiến phụ nữ sau khi bị bỏ rơi vẫn một lòng một dạ hướng về kẻ đã hắt hủi mình, đó là vì anh ta tạo cho cô ấy cảm giác bối rối không yên bởi câu hỏi: Liệu anh ta đã từng yêu mình thật lòng chưa?
Chắc là có rồi. Vì nếu không tại sao trước khi chia tay anh ấy vẫn chúc mình hạnh phúc, tại sao anh ấy cho mình cảm giác anh ấy nói lời chia tay vì muốn tốt cho mình, tại sao mình có thể cảm nhận sự đau khổ dù anh ấy đã cố giấu nó đi…
Đàn ông thông minh và tham lam là thế. Họ muốn rời đi, nhưng còn muốn làm người phụ nữ đó dằn vặt về tình yêu đã qua suốt những tháng năm đó. Bởi vậy, nên họ chúc phúc một-cách-chân-thành, họ giả vờ giấu đi sự đau khổ trong khi thực chất vẫn để lô ra và biết chắc phụ nữ sẽ nhận ra điều đó, và họ cố tình khiến tâm trí phụ nữ bấn loạn, không nhìn ra sự thật phía sau lời chia tay của mình.
Nếu anh ta muốn tốt cho cô, anh ta đã tự mình đem lại hạnh phúc chứ không phải chúc phúc cùng với bất kỳ lời hay ý đẹp nào cả.
Nếu anh ta thật lòng coi trọng cô, anh ta sẽ nói cho cô biết sự thật là anh ta không đau đớn gì bởi lời chia tay chính miệng anh ta nói ra cả. Chỉ vì anh ta làm thế cho vơi bớt cảm giác tội lỗi khi ruồng bỏ cô mà thôi.
Nếu anh ta thật lòng yêu cô, sẽ không có lời chia tay nào hết. Thực ra, cô không cần phải đi tìm đáp án cho câu hỏi “Anh ta đã thật lòng yêu mình chưa?”. Vì dù câu trả lời có thế nào đi nữa, anh ta cũng không còn yêu cô nữa.
Vậy thì tiếc nuối, day dứt làm gì một kẻ đã hết yêu?

Bù đắp tổn thương

Cô nói lời chia tay anh, lí do là không còn yêu nữa. Nhưng cô không muốn mất đi một người rất quan tâm mình, không muốn trở thành kẻ xa lạ với anh. Cô muốn anh hứa rằng dù không thể tiếp tục yêu nhau nữa nhưng hai người vẫn làm bạn tốt. Anh đồng ý, vì anh vẫn còn yêu cô.
Thời gian đâu, hai người vẫn dành thời gian cho nhau, chỉ là ít hơn một chút, xa cách hơn một chút. Anh vẫn nuôi một tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó nơi cô, còn cô thì cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, vì hơn lúc nào hết cô được sống theo những gì trái tim mình mách bảo.
Một thời gian sau, cô có người yêu mới. Niềm hạnh phúc bên anh chàng người yêu chiếm hết thời gian của cô, cô không còn quan tâm tới anh nữa. Anh buồn, vì anh vẫn đang trên con đường thực hiện lời hứa của mình, còn cô thì có lẽ đã quên rồi.
Ba người họ vô tình gặp lại nhau trong một quán cà phê thân thuộc, một chút sững sờ, anh toan tiến tới chào hỏi, nhưng gần như ngay lập tức cô khoác tay anh chàng người yêu mới lướt qua anh như chưa hề quen biết.
Khoảnh khắc đứng chôn chân với nụ cười chưa kịp mở, anh chợt nhận ra rằng thì ra bấy lâu nay cô chỉ quan tâm anh như một sự bù đắp vì cô cảm thấy có lỗi. Đến nay, thời hạn bù đắp đã qua rồi, cô phải sống thật với cảm xúc của mình. Sự thật là lúc cô nói rằng không còn yêu anh, cũng là lúc cô không cần tới sự góp mặt của anh trong cuộc đời mình nữa.
Khi hai người không thể tiếp tục ở bên nhau, có một người sẽ luôn luôn nhắn nhủ rằng “chúng mình đừng trở thành kẻ xa lạ, hãy cứ quan tâm nhau như bạn bè,” rằng “tôi luôn ở bên bất cứ khi nào người cần tới,” rằng “chúng ta sau này chắc chắn sẽ vui vẻ nhìn thấy nhau hạnh phúc bên một người khác tốt hơn”.
Thế rồi rất nhanh thôi, chính người đó lại là người quên đi và rời đi trước. Vì sao ư? Có lẽ vì những lời hứa hẹn kia được thốt ra khi họ còn đâu đó một chút day dứt, một chút tự trách mình. Để rồi khi khoảnh khắc đó quá đi, họ thản nhiên sống thật với cảm xúc của bản thân mà không hề biết rằng mình đã gieo trong người kia không ít những hụt hẫn vì những hy vọng nửa vời không bao giờ thành hiện thực.
Nếu đã không còn yêu, đừng gieo thêm niềm tin vào bất cứ một điều gì cả. Nếu có thể, hãy lặng lẽ âm thầm ở bên họ, đừng hứa, đừng để họ đã mất đi tình yêu có mất thêm cả niềm tin vào những gì đã từng là rất đẹp.
– Anh còn yêu em không?
– Anh không biết!
– Chúng ta còn cơ hội chưa?
– Hãy để thời gian trả lời…
Là bản thân đã không còn muốn gắn bó với họ nữa, tại sao lại để họ tự gieo thêm ảo tưởng cho mình làm gì? Chẳng lẽ không còn yêu họ mà cũng không để cho họ được thanh thản rẽ sang lối khác hay sao?
“Không biết” hoặc “để thời gian trả lời” chỉ là cách nói khác đi của “tôi muốn người hướng về tôi mãi mãi”. Đó Không còn là tình yêu, đó là sự ít kỷ và tham lam, không đành lòng buông bỏ.
Sau tinh yêu, tốt nhất người ta chỉ nên nói với nhau rằng “Mọi thứ đã kết thúc. Ký ức đẹp đã dừng lại. Đừng ngoái lại. Hãy bước đi.”

Không còn tin được nữa

Hắn ôm eo tình tứ với người bạn thân của cô trước mặt cô, khi chỉ trước đó nửa tiếng, trong điện thoại, hắn lấy lí do đi làm về mệt, buồn ngủ để hẹn cô một buổi đi chơi khác. Cô lặng im đứng nhìn hai người họ tay trong tay hạnh phúc, hai mắt nhoè ướt từ bao giờ. Cô cứ tưởng mình đóng vai nữ chính trong câu chuyện của hai người, hoá ra cô lại là nữ phụ trong câu truyện của ba người. Cô biết trong tinh yêu thương thế này vẫn thường xảy ra, nhưng không bao giờ nghỉ tới một ngày hành nhân vật chính lại là người mà cô yêu thương nhất và nơi mà có trân trọng nhất.
Cô không phải là người ưa giành giật, nhất là những thứ không phải của mình. Cô lặng lẽ gửi một tin nhắn với tất cả những gì tỉnh táo còn sót lại trong đầu lúc đó: “Em nhìn thấy rồi. Mình chia tay anh nhé! Chúc hai người hạnh phúc.”
Gần như ngay lập tức, người bạn thân gọi điện thoại cho cô. Cô không nghe máy, tiện tay chặn số của hai người họ. Cô không phải là người mạnh mẽ, nhưng cô tin mình là một người dứt khoát. Dẫu bản thân không đứng được vững, đang phải khuỵu xuống vì đau khổ, cô vẫn biết mình cần phải làm gì.
Người bạn thân sau đó không bao giờ liên lạc hay xuất hiện trước mặt cô nữa. Nhưng ngươi yêu cũ thì không buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Hắn dùng số điện thoại khác gọi cho cô liên tục, rồi gửi những email dài cả chục trang giấy mà không đọc cô cũng biết đó là những lời ỉ ôi xin lỗi, gợi lại kỷ niệm xưa, hứa sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia và đền bù lại cho những sai lầm đã phạm phải.
Cô nghĩ mình là một người dứt khoát, nhưng không phải như vậy. Phụ nữ, không có người nào lại dứt khoát, nhất là khi phải đối diện với người mình đã mang hết tất cả trái tim mình cho họ. Cô nhận lời gặp hắn, “để xem anh ta còn tiếp tục chuyện trò gì.”
Hắn quỳ xuống xin cô một cơ hội, hắn nói hai người họ chưa có gì cả, chỉ mới đi chơi cùng nhau vài lần. Hắn nói nếu cô không tha thứ cho hắn thì cả đời hắn sẽ không thể tha thứ cho mình, hắn nói thiếu cô hằng không thiết sống nữa, hắn nói, hắn nói…
Cô cười, rồi nhìn những giọt nước mắt hối lỗi của hắn, cô lại khóc theo hắn. Trước khi đến gặp hắn, cô đã nghĩ rằng lần này sẽ là lần cuối, bợi cô không muốn mình hối hận khi trách lầm hắn, trong cô vẫn còn đâu đó một chút xíu hy vọng. Chẳng thế mà khi hắn thừa nhận, cô thấy tim mình đau nhói, cô không nghĩ mình sẽ vì hắn mà lại phân vân, nhưng sự thật thì…
Cô tha thứ. Không phải vì hắn xứng đáng với điều đó, mà vì bản thân cô không có cách nào xa hắn nổi. Cô không bắt hắn hứa sẽ không phản bội cô lần nữa, cô chỉ đơn giản là đánh cược một lần, bởi hình như cô cũng không còn sự lựa chọn nào cả.
Họ lại trở về như bình thường, có vẻ như hắn đã cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ kia, cô thấy hắn quan tâm mình hơn, chiều chuộng mình hơn. Cô đã nghĩ rằng bản thân chọn đúng, cho đến một ngày…
Cô đến nhà hắn chơi, hắn đang tắmnên bảo cô ngồi trong phòng khách đợi. Cô thấy máy điện thoại của hắn liền cầm lên xem, vô tình nhìn thấy clip của hắn và một người phụ nữ xa lạ, hai người họ đang ở trong nhà nghỉ. Tay chân cô rụng rời.Hắn vội vàng chạy đến giật lấy điện thoại, cô khóc oà thành tiếng, nhưng hắn không nghe thấy. Mắt hắn đó sọng, hắn lao vào đẩy cô ra ghế, cô chống cự để chạy ra ngoài nhưng không được, làm sao một người phụ nữ mảnh mai yếu đuối như cô có thể thoát khỏi vòng tay của một kẻ đang điên cuồng giận dữ.
Tối hôm đó, cô lê từng bước trên vỉa hè, dưới cơn mưa mùa đông lạnh buốt. Đôi môi cô trắng bệch, vì lạnh và vì cả đau, đôi mắt cô sưng to, dường như không còn mở ra được nữa. Cứ thế, cô lầm lũi đi, không biết điểm đến là nơi nào. Vậy là cô đã mất hết, mất bạn thân, mất người mà cô yêu, mất luôn cả thứ quý giá mà cô hằng nghĩ sẽ giữ gìn để trao cho hắn trong ngày cưới. Cô đã đánh cược và cô biết mình thua rồi, thua một cách vô cùng thảm hại.
Có những sự tha thứ đem lại niềm tin, nhưng cũng có những sự tha thứ chỉ đem lại niềm đau vô hạn, và chút hy vọng ít ỏi còn lại cũng theo đó mà tan đi mãi mãi. Cô hiểu từ bây giờ, cô không còn đủ can đảm để tin vào bất cứ một người đàn ông nào nữa.
Là đáng ông, yêu thật lòng cũng được, giả dối cũng đành, nhưng khi rời đi thì hãy đề người phụ nữ yêu mình hiểu rằng cô ta đã chọn một người chưa thực sự phù hợp, chứ đừng để cô ấy phải thốt ra câu: “Từ giờ trở về sau, không còn tin vào người đàn ông nào được nữa.”
Đã mang đến đổ vỡ, đừng lấy đi tất cả niềm tin. Phụ nữ, muốn quên, muốn buông, muốn bắt đầu lại… tất cả đều dựa vào chút niềm tin ít ỏi đó.

Mời quý độc giả xem tiếp phần sau của tập thơ Tự yêu: 
>> Du Phong với tập thơ và tản văn Tự Yêu (2015) Tiếp