Du Phong với tập thơ và tản văn Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới (2016) Phần 1

Tập thơ và tản văn Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới của chàng “Hoàng tử thơ tình 9X” – Du Phong được độc giả yêu thích. Tập thơ và tản văn Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới được anh sáng tác năm 2016, gồm 3 phần. Mời bạn đọc cùng theo dõi và cảm nhận những vần thơ tình yêu với nhiều cung bậc và cảm xúc sâu lắng nhé.

Tập thơ và tản văn Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới (2016)

Phần I

Mở đầu

“Yêu một người con gái sợ yêu thương,
Là phải chân thành và luôn kiên định.
Bởi sau những dửng dưng, bất cần, nguội lạnh,
Cô ấy vẫn khát khao được hạnh phúc một ngày…
Yêu một người con gái trót không may,
Đừng thêm một lần buông tay cô ấy!”
*
{Người đàn ông ấy phụ tôi rồi…}
Cảm giác thế nào khi vô tình nhìn thấy một người rất thương đang thương một người rất lạ?
Phải làm sao khi chứng kiến biết bao chuyện người nọ phản bội người kia, nghĩ rằng đó chỉ là “chuyện ngoài thiên hạ”, rồi một ngày, nó chợt xảy đến với mình?
Chia tay có phải chấm dứt một cuộc tình?
Có lẽ yêu và thôi yêu một người không bao giờ giản đơn như thế…
Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi
Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi
Tôi vẫn nhớ những lời xưa anh hứa:
“Em quan trọng với anh hơn mọi thứ,
Nên chẳng dại gì anh để mất em đâu!”
Tại thu vội về mà chẳng báo một câu,
Nên phố chuyển mùa làm bước anh lỗi hẹn.
Tôi đứng đợi hoài mà anh không xuất hiện
Nên bước vu vơ theo những hạt mưa mềm.
Tôi bất chợt dừng bên một quán không quen,
Đôi trai gái vui cười, chẳng hay tôi trông thấy.
Không phải anh đâu, là một người nào đấy
Thế gian bao nhiêu kẻ giống nhau mà…
“Anh chẳng thể yêu ai khác, ngoài em ra!”
Mắt tôi bỗng nhoà vì mưa thêm nặng hạt.
Không phải anh yêu thêm một người nào khác,
Chỉ là phút chốc quên tôi tồn tại trên đời.
Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi…

Xót xa

Yêu cả hai người có mệt lắm không anh?
Chẳng dứt được ai nên phải đành san sẻ.
Có khi nào anh thấy rằng mình tệ,
Khi chẳng thể thương em hay cô ấy vẹn tròn?
Thật ra thì… ai chẳng sợ cô đơn…
Em không muốn anh buồn, anh cũng thế.
Nhưng anh ơi rồi một ngày anh chẳng thể
Đi hết một con đường, cùng hai người con gái khác nhau.
Chẳng thể nào anh hiểu được em đâu,
Yêu quá đậm sâu chẳng quay đầu được nữa.
Nên phải đành mang tim này sẻ nửa,
Nửa hướng về anh nửa tự xót xa mình…

#1

“Anh đã phụ em rồi!”
Có lẽ không có người phụ nữ nào muốn đón nhận câu nói đó từ người đàn ông mà mình hết mực yêu thương. Nhưng tình yêu là câu chuyện của cảm xúc. Cảm xúc có thể tự sinh ra, có thể tự mất đi, cũng có thể chuyển từ người này sang người khác mà không cần bất cứ nguyên do nào cả. Vậy nên khi yêu, có lẽ người ta cũng nên chuẩn bị trước tâm lý cho một sự phản bội, một lời xin lỗi, một kẻ rời đi.
Nếu ai cũng có thể đối xử sòng phẳng với người khác bằng cảm xúc thật của mình, thì có lẽ đã không có quá nhiều những tổn thương dai dẳng đến như vậy. Nhưng người ta ai cũng ích kỷ, ai cũng sợ mất đi những thứ đã từng thuộc về mình, ai cũng muốn ôm đồm tất cả, dẫu cảm xúc dành cho những thứ trong vòng ôm của mình đã không còn tròn vẹn như xưa nữa.
Bởi vậy, người ta nói dối nhau, người ta giấu giếm nhau. Bởi vậy, người ta để mất nhau theo cái cách rất đau lòng: Bị phát hiện, phải đối diện, không biết nói gì ngoài một câu xin lỗi, rồi không biết làm gì khác ngoài nhắm mắt vĩnh viễn xoá bỏ mọi thứ thuộc về nhau.
Có những người không hề có chủ đích muốn dối gạt tình cảm của người kia, chỉ là họ không chắc rằng trong mình còn tình yêu không, chỉ là họ sợ đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng, chỉ thế thôi, để rồi họ ngập ngừng không dứt khoát, rồi bị phát giác với những mối quan hệ không rõ ràng nảy sinh khi lòng không kiên định.
Một mối tình kết thúc dang dở như vậy. Để rồi tất cả những gì cuối cùng người ta còn kịp gửi lại, chỉ là một câu nói đầy xót xa như một lời xin lỗi cho những yêu thương chưa đủ chín chắn để giữ lại bên mình:
“Anh đã phụ em rồi!”

Chẳng còn quan trọng nữa

Nếu bây giờ được chọn một trong hai,
Anh sẽ chọn ai giữa em và người ấy?
Người ấy ngọt ngào và yêu anh biết mấy,
Chắc trái tim anh chẳng thừa chổ em rồi…
Hạnh phúc với em đơn giản lắm anh ơi:
Được thấy anh cười với riêng em là đủ.
Nhưng có lẽ suốt đời này anh không thể
Dành cho em trọn vẹn một điều gì…
Một trong ba người sẽ phải cất bước đi,
Em rẽ lối không phải vì yếu đuối.
Chỉ bởi em không muốn chúng mình đi đến cuối,
Bằng những tiếc, thương, day dứt, chẳng cam lòng…
Anh đã từng yêu em, phải không?
Thôi, chuyện ấy chẳng còn quan trọng nữa!

Dừng!

Chúng mình cần đứng đối diện với nhau
Sau những điều từ rất lâu, anh lừa dối.
Hãy để anh một lần can đảm nói:
Anh nghĩ… chúng ta… sẽ dừng lại… từ giờ!
Anh đã vẽ trong em quá nhiều mộng mơ
Nhưng tất cả để che mờ một thứ:
Giữa chúng ta nào phải yêu thực sự,
Ít nhất, từ anh, đã một dạ hai lòng.
Nghe điều này em có thấy buồn không?
Bởi ban đầu anh nói lời mãi mãi,
Mà bây giờ anh lại đòi dừng lại,
Nhưng biết làm sao, miễn cưỡng chẳng được gì…
Em hãy bằng lòng để anh bước ra đi!
Cảm ơn em vì những gì mình có.
Tương lai của chúng mình thì vẫn chờ ở đó,
Chỉ khác giờ đây mỗi đứa một con đường.
Em đừng buồn và cũng đừng vấn vương,
Anh không đáng, chuyện chúng mình không đáng!
Rồi người đến sau sẽ dùng từng năm tháng,
Bù đắp cho em hạnh phúc em mong chờ.
…!
“Hình như cuộc tình nào cũng vậy, lúc bắt đầu luôn là: ‘Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em!’ Một thời gian sau thì trở thành: ‘Anh không muốn làm cho em đau khổ’. Và cuối cùng là: ‘Hãy sống tốt!’
Nghĩ cũng buồn, giá mà ngay từ đầu người ta đừng tự tin quá vào khả năng của bản thân, mình cũng đừng cả tin quá vào lời nói của họ, thì cả hai đã không phải mang nhiều nuối tiếc và xót xa đến thế.
Có những kẻ thản nhiên lừa dối, nhẫn tâm phản bội, rồi nhẹ nhàng nói chia tay, như thể họ tin rằng trái tim của ai cũng sắt đá như của họ vậy…”

#2

“Vậy là họ đã chia tay
Mưa như trút nước ba ngày ba đêm.
Là trời phủ kín mây đen
Hay lòng người chẳng êm đềm như xưa…?”
Những ngày sau chia tay là những ngày vô cùng khó khăn. Cô cố tự trấn an mình bằng bất cứ suy nghĩ lạc quan nào cô có thể níu với, nhưng tất cả không làm vơi đi những uất ức đang nghẹn lại trong lòng. Ai cũng biết cô chỉ mất đi một người không yêu mình, điều ấy chẳng có gì đáng để mà nuối tiếc. Nhưng không phải ai cũng biết, cô đang đối diện với sự thật rằng mình vừa đánh mất đi một tình yêu cùng quá nhiều kì vọng, đến mức cảm tưởng rằng hạnh phúc cả đời cô đã theo người đàn ông ấy vĩnh viễn ra đi rồi.
Lúc đầu, cô trách hận người thứ ba, kẻ đã xuất hiện và giành giật lấy người đàn ông mà cô yêu hơn tất cả. Rồi cô nhận ra hình như có điều gì đó không đúng. Một con thiêu thân sẽ ngủ yên nếu như không có ngọn đèn nào mời gọi nó. Người cô phải căm ghét chính là người cô yêu mới phải, là anh ta đã chủ tâm phản bội cô, dù không phải người phụ nữ này cũng sẽ là người phụ nữ khác mà thôi. Sau rồi quá mệt mỏi khi hình ảnh của người đàn ông mà mình mong quên hết cứ hiển hiện trong đầu, cô quay lại hờn trách bản thân. Cô tiếc thời gian, tiếc tình yêu và sự quan tâm đã dành cho anh ta. Những gì đẹp đẽ nhất, vô tư hồn nhiên nhất, cô đã trao nhầm người. Cứ như vậy, cuộc sống của cô sau chia tay chỉ quẩn quanh với những dằn vặt và nuối tiếc mà thôi.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì…

Giá như

Em biết rồi điều ấy sẽ xảy ra
Anh đừng nói cho lòng nhau thêm nặng.
Chỉ là có duyên mà không có phận,
Mình hãy quên và làm lại từ đầu.
Mà thực ra thì đã có gì đâu…
Cánh hoa rã rời khi vừa chớm nở,
Vầng trăng chưa kịp tròn đầy đã vỡ.
Chuyện vui buồn chưa hẹn đã dở dang.
Cuộc đời ai chẳng muốn xé vài trang
Bởi quá vội vàng nên không kịp nghĩ,
Bởi quá vội vàng nên giờ mình chỉ
Tồn tại trong nhau bởi chút xót xa lòng.
Giá ngày xưa anh đừng hỏi: Yêu không?
Thì em đã đâu trả lời rằng: Có…

Thế nghĩa là…

Thế nghĩa là chấm hết phải không em?
Cho tất cả êm đềm mình cùng nhau gầy dựng.
Kể từ giờ không ai phải chịu đựng
Những tổn thương, lạnh nhạt, hững hờ.
Thế nghĩa là chẳng còn nữa mộng mơ
Nhung nhớ, mong chờ, kể từ giờ… kết thúc.
Lời hứa bên nhau ngọt ngào và hạnh phúc
Sẽ trở thành hiện thực với người sau.
Thế nghĩa là chẳng còn gì trong nhau,
Ngoài một cái tên ở trong đầu ẩn hiện.
Nếu có vô tình chạm vào từng kỷ niệm,
Có lẽ chỉ buồn vương trong chốc lát nhẹ cười…
Thế nghĩa là bình thản đến thế thôi
Hai người đã yêu, cũng đã rời xa mãi
Chỉ còn tiếc thương và nỗi buồn ở lại,
Ru hiện tại ngủ say trong ký ức cũ mèm.
Thế nghĩa là chấm hết phải không em?

Vắng anh rồi…

Vắng anh rồi em sẽ thấy vui hơn,
Anh đã mang theo nỗi buồn đi mãi mãi.
Hãy giữ niềm tin cho chính mình ở lại,
Và hãy quên đi những khờ dại mình từng…
Vắng anh rồi hãy sống thật ung dung,
Chia sẻ, tâm tình cùng bạn bè, bằng hữu.
Đừng u sầu rồi tự mình cam chịu,
Ai đủ thương em để thấu được bây giờ?
Vắng anh rồi em phải biết tự lo,
Ăn đúng bữa, ngủ nhiều cho đủ giấc.
Đừng mải chơi mà vô tình quên mất,
Bởi em không quen chăm sóc cho mình…
Vắng anh rồi hãy trưởng thành, thông minh
Tươi tắn, rạng ngời, đẹp xinh, quyến rũ
Rồi một ngày tình yêu tìm đến rủ
Cô gái của anh sẽ lại hạnh phúc mà…
Vắng anh rồi, em sống thật tốt, ha!

Sau này

Rồi sau này người khác sẽ thương em
Anh ấy dịu dàng và không làm em khóc
Em sẽ không phải một mình đơn độc
Bên những khổ tâm giấu kín tận trong lòng…
Anh ấy ân cần, chu đáo lắm, phải không?
Biết trao em những mặn nồng, hạnh phúc
Em sẽ êm đềm ngủ yên trong lồng ngực,
Không có hờn ghen, giận dỗi giống bây giờ.
Rồi sau này em sẽ tiếp tục mơ
Về gia đình, trẻ thơ và một căn nhà nhỏ.
Anh ấy sẽ về nơi em chờ ở đó,
Ánh nến lung linh mái ấm thật an lành.
Rồi sau này người khác cũng yêu anh
Cô ấy không ham tranh giành chiếc gối,
Cô ấy không ăn trứng cút hầm nóng hổi,
Không thích cuộn chăn mỗi tối cạnh con mèo.
Cô ấy không vội vàng bỏ dép chạy theo,
Đòi anh cõng, đòi anh đèo đi đâu đó.
Cô ấy không cuống cuồng chờ mở cửa,
Khi thấy bóng anh chậm rãi trở quay về.
Cô ấy không lặng thầm thức tới tận khuya,
Chỉ để nhắc anh đến giờ đi ngủ.
Cô ấy cũng không giận hờn, ủ rũ,
Nếu anh quên hôn tạm biệt mỗi ngày.
Rồi sau này, anh sẽ nắm bàn tay,
Khẽ giật mình quay sang nhìn cô ấy.
Chỉ biết cười buồn khi trông thấy,
Đó không phải là em, tất cả… chuyện qua rồi…

Bài thơ cuối cho em

Bài thơ cuối anh gửi tặng cho em
Có chút đắm say trong ánh nhìn vội vã,
Có chút bâng quơ trong nụ cười hối hả,
Và chút nao lòng của khoảng lặng mông lung.
Buồn quá không em, thế giới rộng vô cùng,
Thế nhưng anh và em không còn là hai nửa
Mà tình yêu vẫn muôn đời, muôn thuở
Khiến trái tim mình ngây dại, cuồng si…
Em hãy mỉm cười và em hãy quên đi
Chút ký ức ngọt ngào của những tháng ngày đắm đuối.
Hãy thổn thức lại một lần yêu cuối!
Yêu tha thiết một lần, nhớ để mà quên…
Để những nụ hôn, những nỗi nhớ êm đềm
Trôi lặng lẽ ngủ yên vào đêm tối.
Để những nổi đau, chút nghẹn ngào, bối rối
Hoà vào màn đêm, tan trong gió, trôi xa…
Để một ngày khi tất cả phôi pha
Ta chợt nhớ: “Mình không quên được!”
Một ánh mắt bờ môi, một nụ cười thân thuộc
Bờ vai dịu dàng vẫn thổn thức từng đêm…
Thì khi ấy… thôi đừng ép mìn quên!!!
Bởi tình yêu có khi là bất tử.
Khi cố ru mà không thể ngủ,
Hãy mở cửa trái tim, cho hạnh phúc ùa về…
Anh sẽ không hứa hẹn ước thề,
Bởi tương lai là điều không báo trước!
Khi hai kẻ không sao quên nhau được
Thì phép mầu có lẽ sẽ hiện ra…
Có một ngày nào đó, rất xa…

#3

Có những người sau khi chia tay vẫn tỏ ra quan tâm bạn, thậm chí vẫn ngọt ngào và tình cảm như trước. Anh ta thường hay nhắc lại kỷ niệm xưa, những điều mà dường như anh ta chưa có phút giây nào quên đi được. Anh ta thường hay thực hiện lại những thói quen chung, như một điều hằn sâu trong tâm trí khiến anh dù muốn cũng không thể từ bỏ. Anh ta thường “vô tình” để bạn thấy anh giấu đi nỗi buồn, như thể chuyện chia tay giữa hai người còn có điều gì uẩn khúc. Anh ta trước mặt bạn là một điều gì đó vừa bất lực, vừa thương tâm…
Tất cả những biểu hiện khiến bạn phân vân: Có phải anh ta đã suy nghĩ lại rồi không? Có phải anh ta nhận ra lựa chọn rời xa mình là một quyết định dại dột và ngu ngốc? Có phải người mới không mang lại cho anh ta hạnh phúc, và anh nhận ra mình mới là tình yêu đích thực cả cuộc đời? Có phải anh ta hối hận rồi?
Không, đó không phải là hối hận, mà là nuối tiếc. Là anh ta ngoái lại, thấy bạn vẫn vui vẻ, xinh đẹp và sống khoẻ mà không có anh ta, nên anh ta không cam lòng. Là anh ta không muốn có một kẻ nào khác được hưởng sự mơn mởn xanh tươi của bạn sau chia tay, nên anh ta tham lam muốn chiếm hữu bạn lần nữa. Có thể chỉ là chốc lát cho vui, cũng có thể về lâu dài muốn bạn trở thành một tình-yêu-dự-bị. Anh ta không còn cần bạn, nhưng vẫn muốn bạn không thể nguôi lòng hướng về anh ta. Những kẻ ích kỷ ưa chiếm hữu không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho những gì mà họ không còn nắm giữ được.
Này cô gái, đừng cố tự dối gạt bản thân mình thêm nữa! Một người thực sự trân trọng bạn sẽ không để đến lúc làm tổn thương bạn xong mới đem thuốc tới xức cho bạn đâu. Hãy hiểu rằng bạn vốn thuộc về anh ta, nhưng chính anh ta là người buông tay bạn trước, thì sẽ không có tư cách nắm tay bạn lại. Tại sao lại có kiểu tiếc nuối thứ mà mình không cần cơ chứ!
Trên đời này, chỉ có những kẻ mất đi người mình yêu thương mới có quyền ngẩng cao đầu nhìn lại và tự hào vì tất cả. Còn những kẻ đã từng vứt bỏ đi một người yêu thương mình, mãi mãi không bao giờ có tư cách ngoái lại dù chỉ một lần.

Dứt

Xa nhau rồi anh nói nữa làm chi
Em không muốn bận lòng vì quá khứ
Hạnh phúc thế nào cũng đừng khơi lại chứ
Buồn bã ra sao thì chuyện đã qua rồi.
Ngọt ngào này là chót lưỡi đầu môi
Yêu thương này đã thôi không còn nữa
Kỷ niệm này đừng thêm chất chứa
Bóng hình này theo câu hứa, tan đi…
Mình níu kéo nhau thêm nữa làm gì!
Cứ đoái hoài về những điều dang dở,
Cứ day dứt hoài về một thời đã lỡ,
Anh không thấy buồn cho người mới sao anh?
Chỉ mình em mang thương tổn đã đành,
Cô ấy có tội gì mà anh không trân trọng?
Quên em đi và đừng gieo hi vọng
Để thêm một người con gái khóc vì anh.

#4

Trong tình yêu, tốt nhất là đừng bao giờ thử thách sự chịu đựng của đối phương bằng những vô tâm và sai lầm hết lần này đến lần khác.
Lần thứ nhất họ bỏ qua, là vì họ yêu bạn. Lần thứ hai họ bỏ qua, là vì họ vẫn còn cần bạn. Nhưng đến lần thứ ba, có thể họ vẫn yêu vẫn cần, nhưng không thể bỏ qua cho bạn nữa. Đơn giản vì họ không muốn dành cả cuộc đời mình chỉ để tha thứ và chịu đựng. Họ cần một người biết họ buồn mà cố gắng sửa sai, biết họ đau mà không làm vết thương trong lòng họ tấy lên thêm nữa.
Có những sự tha thứ mang lại thức tỉnh, nhưng có những sự tha thứ chỉ mang theo những sai lầm chồng chất. Có những người tha thứ mang lại cho mình cơ hội nắm lấy hạnh phúc, nhưng cũng có những người tha thứ chỉ mang thêm cho mình những bất hạnh về sau.
Cuộc đời này như vậy đấy, nếu còn yêu nhau ngày nào thì hãy biết trân trọng nhau, bởi ngày mai thức dậy, có thể một người sẽ gây ra một sai lầm không thể cứu chữa, còn một người dẫu muốn nhưng cũng không thể thứ tha, thông cảm cho lầm lỗi kia được.
Có những người xuất hiện trong cuộc đời, ở lại không lâu rồi rời bỏ.
Có những người xuất hiện trong cuộc đời, ở lại rất lâu rất lâu, xong rồi cũng rời bỏ.
“Mãi mãi” trong tình yêu, đôi khi chỉ mang nghĩa là “chưa đến lúc” mà thôi.

Không cần đến một trăm năm sau

Tôi hỏi người yêu tôi nhiều đến đâu
Người nói rằng đợi một trăm năm sau,
Khi cả hai dựa đầu nhìn về quá khứ
Tôi sẽ hiểu người yêu tôi nhiều không đếm đủ,
Tôi gật đầu tin và chờ đợi từng ngày.
Rồi một ngày người tháo chiếc nhẫn ra khỏi bàn tay:
“Chúng mình yêu nhau xong rồi”
“Không gì là mãi mãi trên đời”
“Xin lỗi!”
“Có lẽ chúng mình chẳng phải thuộc về nhau”
Không cần đợi lâu,
Không cần đến một trăm năm sau,
Tôi đã nhận ra:
Lời nói ban đầu khi nào cũng ngọt!
*
Bước qua một chuyện tình buồn,
Người ta bỗng ngại yêu thương quanh mình.
Bởi ai cũng cứ đinh ninh
Rằng mình chẳng xứng có tình yêu đâu.
Rằng đời chỉ lắm thương đau
Và người chẳng có thương nhau thật lòng…

Sau tất cả

Tôi vẫn sống rất thật lòng, người ạ!
Nói câu yêu là chỉ biết chân tình.
Nhưng người đối với tôi bằng dối trá,
Bằng nửa vời, bỡn cợt với im thinh.
Tôi biết chứ, những gì mình nhận được…
Những người kia ai cũng giống như mình.
Tôi biết chứ, người vui đùa thoáng chốc,
Mà bao kẻ dại khờ cứ đinh ninh.
Tôi không trách, bởi vì tôi dại quá,
Biết tự thương thì đã chẳng sai rồi!
Tôi chỉ buồn, cuối cùng sau tất cả,
Chẳng còn gì ngoài nuối tiếc không nguôi.
Nhưng tôi sẽ nhủ lòng thôi đau khổ,
Tôi chỉ mất đi kẻ chẳng thương mình.
Và rồi cuộc đời cũng sẽ chứng minh,
Người đã mất đi sự chân tình vô giá

Xem tiếp: Phong với tập thơ và tản văn Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới (2016) Phần 2 và phần 3