Du Phong – Hoàng tử thơ tình 9X được độc giả yêu thích Phần 2

Tập thơ và tản văn Có anh ở đây rồi, hạnh phúc cũng ở đây được tác giả Du Phong viết năm 2015. Tập thơ gồm 5 chương với nhiều bài thơ hay, mời quý độc giả cùng theo dõi và cảm nhận.

Tập thơ Có anh ở đây rồi, hạnh phúc cũng ở đây (2015)

Giới thiệu

Tôi sẽ kể về một câu chuyện tình yêu rất đỗi bình thường bằng thứ ngôn ngữ giản đơn nhất, về những cung bậc cảm xúc mà hầu như ai đã một lần bước qua thương nhớ đều cũng từng nếm trải.
Trọn vẹn cuốn sách này là những suy tư, chiêm nghiệm cất giấu trong sâu thẳm trái tim của những ai đã từng rung động bởi tình yêu.
Gửi tới những tâm hồn vẫn tin vào sự tồn tại của tình yêu và vẫn hằng mong được sống trong êm đềm, hạnh phúc:
“Có anh ở đây rồi, hạnh phúc cũng ở đây!”

Chương I: Em

Mở đầu

Nếu một ngày ai đó bỏ em đi…
Hãy mỉm cười và nhìn về phía trước
Cuộc đời mà… làm sao ta biết được
Ai đến rồi đi, ai ở lại đến mãi sau cùng!

Có một thời

Có một thời đôi trai gái đã từng yêu,
Hẹn hò nhiều, ước mong nhiều, rồi chia cắt.
Không phải bởi lửa tình yêu lụi tắt,
Mà bởi đời người nhiều bước ngoặt trái ngang.
Bỗng một ngày tim chợt thấy hoang mang,
Không cảm nhận sự an toàn bên cạnh,
Cái nắm tay chỉ còn toàn nguội lạnh,
Ngoái xung quanh đầy rẫy những nghi ngờ.
Tình chẳng còn hạnh phúc giống trong mơ,
Họ làm khổ nhau bằng mập mờ, ngộ nhận.
Một người vô tâm còn một người im lặng,
Khoảng cách yêu thương cứ thế tách xa dần.
Họ lặng lẽ về bên kiếp độc thân,
Dẫu trong tim ngàn lần mong quay lại.
Nỗi nhớ nhung cứ đêm ngày khắc khoải,
Nhưng can đảm không nhiều nên cứ mãi khổ tâm…
Thời gian phủ đời người qua bao lớp rêu phong,
Mỗi lần nhớ đến nhau, họ nghe lòng hơi chạnh.
Có một thời họ coi nhau như định mệnh,
Có một thời, đôi trai gái “đã từng” yêu…

Thư gửi người yêu cũ đi lấy vợ

Chúc mừng anh ngày lễ tân hôn!
Em ước gì ngày hôm nay không đến,
Bởi giữa chúng mình có bao lời thề nguyện,
Chỉ tiếc bây giờ em chẳng phải cô dâu.
Chúng mình đã yêu nhau mê dại mối tình đầu,
Yêu đến tưởng chừng thiếu nhau không sống nổi.
Thế mà chẳng hiểu vì thế gian thay đổi,
Hay bởi đắm say nhiều nên lạc lối xa nhau.
Chúng mình cũng đã im lặng rất lâu,
Trước khi bắt đầu quan tâm nhau như là người quen cũ.
Tưởng năm tháng êm đềm khiến trái tim quên ngủ,
Ai có biết đâu rằng em vẫn cứ đợi yêu.
Em vẫn nhớ về anh rất nhiều, rất nhiều…
Vẫn không quên từng tiếng yêu, lời ước hẹn.
Nhưng anh bây giờ không phải anh trong hoài niệm,
Anh bây giờ là chồng sắp cưới của người ta.
Em mỉm cười nheo đôi mắt lạ xa,
“Em ổn mà, người yêu em tốt lắm!
Chúng ta đều là người may mắn
Đều tìm được bàn tay ấm để nâng niu!”
Anh ngốc khờ, chẳng hiểu được bao nhiêu…
Sự thật là chỉ riêng anh có người yêu mới,
Sự thật là người em yêu sắp làm đám cưới,
Anh ấy hạnh phúc rồi, hạnh phúc cả phần em!
Chúc anh chị một đời mãi ấm êm.
Em sẽ tiếp tục quên mối tình đầu dai dẳng,
Bằng những tháng năm sau này đằng đẵng,
Bằng cả những ngọt ngào của dĩ vãng hằn sâu…
Tại em chẳng thể yêu ai như vậy được nữa đâu!

Cứ mặc em đi

Cứ mặc em như thế này đi!
Em chẳng cầu xin đôi ánh nhìn thương hại.
Có nước mắt nào mà rơi được mãi,
Đau đến thế nào rồi cũng sẽ quên.
Cứ mặc em một mình với bóng đêm,
Căn phòng vắng và ly rượu đắng,
Em muốn tìm cho mình khoảng lặng,
Em muốn say cho vỡ nát một lần…
Cứ mặc em ở giữa cõi trầm luân,
Bao buồn tủi riêng mình em chịu hết.
Em là cô gái không bao giờ mỏi mệt,
Trái tim em sắp sửa hoá đá rồi…
Cứ mặc em tự chống chọi với đơn côi,
Em chẳng thiết tha điều gì không trọn vẹn,
Em chẳng trông mong những lời hứa hẹn,
Đã đi rồi đừng ngoảnh lại, thế thôi!
Cứ mặc em cắn đến nát môi,
Khi nỗi nhớ ùa về giữa ngày đông giá rét.
Em không cần vòng tay ai hết,
Hai cánh tay em tự sưởi ấm cho mình…
Cứ mặc em với nỗi sợ hãi vô hình,
Em sẽ quen, rồi quên… không sao cả!
Em sẽ đứng dậy từ nơi em vấp ngã,
Cứ mặc em như thế này đi…

Và rồi mọi thứ cũng sẽ trôi qua

Trong cuộc đời mỗi con người,
Luôn có một ai đó bước cùng ta một đoạn đường rất ngắn,
Rồi bất chợt rời đi trong thinh lặng,
Bỏ lại đằng sau một ánh nhìn ngơ ngác
và sự nuối tiếc chẳng thể nào gọi tên…
Làm thế nào để tiếp tục quên?
Biết về đâu để nhắc mình thôi nhớ?
Bước lang thang giữa dòng người trên từng con đường nhỏ,
Từng tiếng nói giọng cười cứ ngỡ vẫn cạnh bên.
Đôi lúc ngây ngô muốn quay lại đi tìm,
Những khoảng lặng không tên,
những bước chân tưởng cả đời không rời nửa bước.
Có ngờ đâu những điều tưởng vô cùng quen thuộc,
Cứ thế cách xa… rồi cứ thế lặng lẽ, nhạt nhoà…
Đôi lúc chợt khóc oà,
Tiếc cho một quãng đường tưởng dài mà sao quá ngắn…
Tiếc cho cái khoác tay tưởng cả đời sẽ gắn,
Để rồi một ngày chợt nghe vị đắng
khi nghĩ về hai chữ “Cách Xa”…
Và rồi mọi thứ cũng sẽ trôi qua,
Chỉ có niềm vui và ký ức ngọt ngào đọng lại…
Một ai đó đã từng tồn tại,
Một ai đó đã-từng-là-thân-quen-nhất trong suốt cuộc đời này!
Một ai đó tưởng xa rồi, nhưng vẫn mãi đứng đây…

Một mình

Sống một mình, vẫn ổn quá đấy thôi!
Chẳng lạnh lẽo, đơn côi như người ta ca thán.
Khi trái tim và tâm hồn chai sạn,
Chui vỏ ốc suốt đời có lẽ lại hoá hay.
Sống một mình, chẳng bao giờ cần vịn lấy tay ai,
Chẳng sợ bất ngờ bị buông, rồi mất đà, rồi ngã.
Sống một mình, chẳng trông chờ vào bờ vai xa lạ,
Chẳng sợ giật mình, lạc lõng chẳng biết tựa vào đâu…
Sống một mình, có lẽ không bao giờ bị đau,
Không bao giờ phải khóc suốt đêm vì người đến sau, người đến trước…
Bởi không ai lại gần, nên quen dần việc sống không phụ thuộc,
Thứ hạnh phúc “tự mình” là hạnh phúc bền lâu.
Sống một mình, không cần phải “vì anh”, “vì em” hay “vì nhau”,
Tự mình có thương nổi mình đâu mà trao trái tim cho người khác giữ!
Bao nhiêu nước mắt, nụ cười trôi qua nhưng chẳng đủ giữ hạnh phúc bên mình…
Thì cứ âm thầm sống giữa đời như kẻ vô hình,
Cứ lầm lũi mà vui, lặng lẽ thế thôi nhưng yên bình, thanh thản,
Chẳng bao giờ cần “mạnh mẽ” hay “can đảm”
để sống trọn vẹn một kiếp người…
Có lẽ suốt đời chỉ cần một mình thôi!

Người ta nói

Người ta nói chẳng việc gì phải tìm kiếm tình yêu!
Càng ngóng trông nhiều, tình yêu càng lẩn trốn,
Càng vội vã cho đi thì càng dễ lẫn lộn
Giữa những thứ hao hao mà chẳng phải bao giờ.
Người ta nói chẳng việc gì phải buồn khổ vu vơ
Khi vạn kẻ ngoài kia ai cũng có đôi có cặp,
Chỉ là duyên chưa tới nên mình chưa thể gặp
Người may mắn nhất thế gian ở đâu đó trong đời.
Người ta nói ai rồi cũng hạnh phúc cả thôi!
Sao hạnh phúc của mình xa xôi mờ mịt quá…
Chắc là tại số người yêu mình vất vả,
Phải trải qua gian khó mới được yêu thương mình.
Người ta nói cứ bình thản mà đón đợi bình minh,
Cứ hồn nhiên yêu mình rồi tình yêu sẽ tới,
Ừ thì vẫn vô tư, vẫn chẳng thèm chờ đợi, nhưng cũng muốn lắm rồi… ai đó để yêu thương!

Tự nhủ

Tự nhủ lòng: Mình phải mạnh mẽ hơn!
Một chút cô đơn, ai chẳng từng nếm trải,
Có nỗi buồn nào theo ta được mãi,
Có hạnh phúc nào trốn chạy cả đời đâu.
Tự nhủ lòng: Nếu chẳng phải của nhau,
Chấp nhận thương đau, vui lên mà sống.
Cuộc đời này dài rộng,
Một nửa của mình đợi đâu đó đằng xa.
Tự nhủ lòng: Những kỷ niệm đã qua,
Xem tất cả như là điều vô giá!
Dù ngọt ngào, sướng vui hay khổ đau, buồn bã,
Cũng chỉ còn trong dĩ vãng mà thôi.
Tự nhủ lòng: Bình yên sắp đến rồi,
Phía sau một ngày mưa là một ngày nắng ấm,
Trút hơi thở nặng nề, cười thật tươi phấn chấn:
“Hạnh phúc à, tớ đợi cậu, ở đây!”
Tự nhủ lòng: Mình may mắn lắm thay,
Thêm một ngày được sống là một ngày đáng sống!
Cuộc đời này thế mà công bằng lắm,
Biết quý bản thân mình mới xứng đáng được yêu.
Tự nhủ lòng: Đời đẹp biết bao nhiêu!

Đón chờ hạnh phúc

Tôi vẫn luôn cho rằng những kẻ cô đơn muốn có được hạnh phúc điều đó không đơn giản, nhưng không phải không làm được. Chỉ cần họ học được cách yêu thương chính ban thân mình, lạc quan chờ đợi và sẵn sàng mở lòng đón nhận, hạnh phúc sẽ tự tìm tới khi họ thực sự sẵn sàng.
Có nhiều lý do khiến người ta cảm thấy cô đơn, lạc lõng ở giữa cuộc đời này. Có thể họ kiếm tìm rất lâu mà không sao thấy một nửa của mình như trong tưởng tượng, cũng có thể những nỗi buồn, rạn vỡ trong quá khứ khiến trái tim của họ không còn đầy ắp tin yêu, mà chông chênh bởi nghi ngại, từ đó không dám đón nhận thêm điều gì mới trong đời.
Nhưng có lẽ tất cả nguyên do đều bắt nguồn từ chính nỗi sợ hãi trong trái tim họ, một nỗi sợ hãi mơ hồ kèm theo vô vàn thắc mắc: Liệu đến bao giờ người đó mới xuất hiện? Nếu đón nhận tình cảm từ họ, liệu mình có thể hạnh phúc được như những người xung quanh hay không? Mình sẽ không ngã, không đau, không làm tấy lại vết thương đã cũ chứ? Nếu mình thất bại, sẽ đứng dậy thế nào?…
Quá nhiều thắc mắc, ngờ vực để cản trở một tình yêu đang tới. Yêu một người, có cần phải trả lời quá nhiều câu hỏi đến vậy không? Cuộc sống là có hạn, nếu cứ mãi buộc mình trong mớ bòng bong của lý trí, người ta sẽ không thể thảnh thơi mà đón nhận bất cứ điều gì.
Người nước ngoài có câu “love is blind!”. Tình yêu luôn mù quáng, nếu bạn cảm thấy bản thân mình tỉnh táo quá, hãy tự bịt mắt mình lại mà đi. Để rồi “fall in love”, ngã vào tình yêu. Bất chợt một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra mình va phải hạnh phúc từ lúc nào không hay, tìm được một nửa của đời mình từ khi nào không biết.
Tôi tin rằng hạnh phúc cũng giống như may mắn, không ngẫu nhiên mà tới, chúng chỉ tới khi bạn đã chuẩn bị một tâm thế sẵn sàng để đón nhận. Đừng than thở rằng: Trái tim tôi khép cửa rồi, giá băng rồi, tôi sẽ không thể hạnh phúc như ngày xưa được nữa, hạnh phúc chẳng bao giờ đến với một kẻ như tôi đâu, tất cả muộn rồi kết thúc rồi, tôi sẽ thôi không đợi chờ điều gì nữa…
Gạt hết đi! Mỉm cười thật tươi và nói: “Hạnh phúc à! Tớ đợi cậu, ở đây!”

Chương II: Anh

Anh trả em về

Anh tiễn em đến chỗ này thôi,
Trả em về không người ta lo lắng.
Em đi đi… kẻo người ta mắng:
“Cái cô người yêu này thật hư!”
Anh trả em về cuối con phố mùa thu,
Cây hoa sữa bảo anh đừng nắm tay em chặt quá!
Kẻo biết đâu có ánh nhìn xa lạ,
Đôi mắt thẫn thờ, đôi mắt không vui…
Anh trả em về với hạnh phúc lứa đôi,
Thứ hạnh phúc cả đời em hằng ao ước,
Thứ hạnh phúc anh chẳng bao giờ có được,
Hạnh phúc với anh không mang nghĩa tranh giành…
Anh trả em về với ngôi nhà khung cửa sổ màu xanh!
Người ấy đang đợi em cùng nến, hoa và rượu vang trắng…
Em mau về kẻo người ta lo lắng,
Anh tiễn em đến chỗ này thôi!

Luỵ tình

Trước đây, tôi có yêu say đắm một người con gái, đến mức tôi nghĩ rằng cả cuộc đời này nếu không phải là em, tôi sẽ chẳng còn thiết tha bất cứ người nào khác. Thế rồi chuyện tình của chúng tôi cũng như bao nhiêu chuyện tình không trọn vẹn ngoài kia, em là người buông tay tôi lại đằng sau, để quay trở về với người yêu cũ, người mà em đã từng tâm sự: “Người đó bỏ rơi em, em hận và sẽ quên, không bao giờ nhớ về họ thêm một lần nào nữa!”

Người đó bỏ rơi em, và giờ đây em bỏ rơi tôi.

Tôi hỏi: “Vậy thời gian qua anh đã là gì của em?”. Em dành cho tôi nụ cười pha chút nuối tiếc, và nói: “Anh là người duy nhất mang lại cho em hạnh phúc, còn anh ấy chỉ mang lại cho em toàn nỗi đau. Đơn giản vì em không thể quên, nên em chấp nhận tha thứ cho anh ấy, lần này và cả những lần sau nữa!”. Tôi cố gắng níu hỏi: “Liệu anh có còn cơ hội không?”. Em trả lời: “Em không biết!”.
Tôi mỉm cười méo mó, vì tôi cũng không biết mình nên buồn hay nên vui. Buồn, vì cuối cùng sau bao nhiêu mặn nồng, bao nhiêu ước hẹn, em vẫn không chọn tôi, vì em nói rằng sau tất cả những sự cố gắng, bao dung của tôi, em vẫn không quên được người ấy. Còn vui, vì em đã coi quãng thời gian bên tôi là những tháng ngày hạnh phúc nhất. Vì em vẫn không thẳng thừng từ chối cơ hội của tôi, vậy có nghĩa là có thể một ngày nào đó, tôi sẽ lại có em thêm một lần nữa…
Em nói thế, và tôi nhất mực tin thế, không mảy may chất vấn, hồ nghi. Tôi đã nghĩ là em đáng thương hơn đáng giận. Một người phụ nữ đã phải hạ mình tha thứ cho sự phản bội của người đàn ông, chỉ để trông mong vào sự hồi tâm chuyển ý như lời anh ta hứa hẹn, người phụ nữ ấy ngốc nghếch và đáng thương biết nhường nào…
Tôi tiếp tục những tháng ngày bước bên cạnh em, trong những nỗi nhớ triền miên, trong những lần em khóc nấc lên vì ai kia thêm những lần phản bội. Tôi hỏi em: “Có đáng phải dại khờ đến như vậy vì một người đàn ông không chung tình hay không?”. Sau đó, tôi lại tự hỏi mình: “Có đáng phải mù quáng như vậy vì một người phụ nữ không biết trân trọng mình hay không?”.
Chỉ vì một từ “Hạnh phúc” của em, tôi cứ mãi ngóng trông và tin rằng chỉ càn hết lòng đợi, rồi một ngày mệt mỏi, em sẽ dừng và ngoái lại, thấy tôi vẫn bước theo chưa một giây phút nào bỏ cuộc, lúc ấy, em sẽ chọn tôi, sẽ chọn về với hạnh phúc, với thứ bình yên là ước ao cả đời của một người phụ nữ như em. Chỉ là tôi vẫn tin, rằng em bỏ ngỏ cơ hội cho tôi, là vì muốn tôi kiên trì ở cạnh bên và giúp em nhận ra rằng đến một ngày em muốn mình dừng lại, thì ở ngay bên cạnh em vẫn còn đó một người, là tôi.
Nhưng tôi quên mất rằng thứ “Hạnh phúc” mà em có khi còn bên tôi chưa bao giờ bao gồm tình yêu trong đó. Tôi quên rằng em có tể hi sinh trăm ngàn lần vì người đó, nhưng kết quả vẫn là, vì em là người yêu của người ta, nên em có quyền chấp nhận và yêu theo cách người ta muốn, cho dù là một tình yêu đầy hi sinh và đau đớn. Còn tôi, tôi chẳng là gì của em hết, tôi chỉ là kẻ tự huyễn hoặc mình rằng tôi có thể mang lại hạnh phúc cho em. Kì thực, nếu tôi có thể làm như thế, thì em đã không bỏ tôi mà đi, đã không gạt bỏ hết những kỉ niệm giữa tôi và em để về bên những yêu thương toàn là nước mắt.
Cuối cùng, những kẻ thuộc về nhau thì vẫn cứ yêu nhau, theo cái cách mà họ muốn, hoặc họ chọn. Còn tôi, tôi muốn gì? Tôi chọn gì? Và tôi được gì? Những câu hỏi đó cứ xoay lòng vòng trong đầu tôi. Và cuối cùng tôi đã hiểu, cái duy nhất còn ở lại bên tôi chỉ là những mộng tưởng xa vời về những thứ đã, đang và sẽ không bao giờ thành sự thực.
Lẽ ra em nên nói rằng “Em đã từng hạnh phúc bên anh, nhưng giờ mọi thứ đã kết thúc!”, rằng “Chúng mình đã xa nhau, nghĩa là không còn cơ hội quay trở về bên nhau lần nữa!”… để tôi hiểu rằng dù cái thứ hạnh phúc kia là thật hay là giả, thì tất cả cũng chỉ là “đã từng”, để tôi thôi tự lừa dối mình rằng tôi vẫn còn giá trị khi bước bên cạnh em, bên cạnh tình yêu mù quáng của hai người. Một người yêu mù quáng đã khổ rồi, hai người mù quáng còn khổ hơn, nhưng khổ nhất là khi một người mù quáng vì người kia, còn người kia lại mù quáng vì người khác. Cứ thế, họ dắt nhau vào cái vòng luẩn quẩn không lối thoát, rồi cuối cùng, nước mắt và hai bàn tay trắng vẫn là những thứ cuối cùng ở lại, chứ không phải là một cái ngoái đầu lại hay một cái giật mình vì “thì ra bấy lâu nay, anh – người luôn âm thầm bước bên cạnh em, mới là hạnh phúc giản đơn nhất, là điều em cần nhất…”.
Rốt cuộc, con người ta đến chết vẫn không chừa cái bản tính tham lam.
Em tham lam, vì không muốn mất tôi mà nói những lời ngọt nhạt, để tôi tiếp tục mơ mộng hão huyền, để tôi cứ thế bước bên em, ngày này qua tháng khác. Để tôi cứ âm thầm tự nhắc bản thân không được từ bỏ hi vọng nơi em, rồi chẳng nhận được gì ngoài những nỗi giằng xé đan xen và sự cô đơn ngày càng nặng nề khiến bản thân tôi gần như ngạt thở.
Tôi tham lam, vì chỉ cần để ý là biết rõ từ trước đến giờ em chưa bao giờ thuộc về tôi, hoặc nếu có, cũng chỉ là cố tỏ ra như thế để ép mình quên đi một mối tình, quên đi một bóng hình khiến mình vừa yêu vừa hận. Thế mà tôi vẫn nhắm mắt bước chân! vẫn không một lần mảy may suy nghĩ, rằng thứ hạnh phúc phải chờ người ta ban phát hoặc đợi người ta đánh rơi rồi nhặt thì chẳng đáng để mình phải mãi đợi mong, chẳng đáng để phải dành biết bao sự cảm thông và hi vọng để một lần được với tay nắm lấy. Thứ hạnh phúc ấy là hạnh phúc đi vay, là hạnh phúc chẳng bao giờ nằm gọn trong lòng bàn tay, là hạnh phúc hão huyền, dại điên và mù quáng.
Tôi nhận ra rằng, những kẻ đã nói với nhau một lời vĩnh biệt tình yêu, dù với lí do gì đi chăng nữa cũng đừng nên hi vọng nhiều và đừng tham lam quá. Chỉ cần họ trân trọng nhau vừa đủ để không nói lời níu kéo hay cho người khác thêm những hi vọng vào những điều chưa bao giờ là thực, hoặc sẽ không bao giờ thành hiện thực. Và sau một tình yêu, hãy đủ tỉnh táo và khôn ngoan để biết được rằng chẳng có điều gì vô cớ mà vuột mất khỏi tay, một là nó xứng đáng rơi vỡ, hoặc là, nó chưa bao giờ thực sự thuộc về mình.
Đừng đẩy nhau đến chỗ luỵ tình chỉ vì mình quá tham lam và ích kỷ. Nếu thực sự tôn trọng người kia và tôn trọng những thứ đã qua, hãy nhắm mắt để mọi thứ trôi xa, và cầu chúc cho nhau sớm tìm được hạnh phúc. Đó mới là những người sống và yêu bằng một trái tim chân thật, đó mới là người xứng đáng có được hạnh phúc lâu dài.

Mối tình đầu

Có một người con gái đã yêu tôi,
Mối tình đầu thường tuyệt vời, nhưng chết yểu…
Mãi đến sau này tôi mới hiểu,
Những thứ lần đầu luôn để lại hối tiếc bởi chẳng thể vẹn nguyên.
Chúng tôi đã trao nhau những kỉ niệm êm đềm,
Đã từng nghĩ đến tương lai chỉ có riêng hai đứa,
Đã từng hứa cả cuộc đời này sẽ không bên ai nữa,
Rồi cuối cùng ở giữa vẫn chẳng phải tình yêu.
Tại cuộc sống vốn chông chênh mà bão gió quá nhiều,
Tại hai kẻ dại khờ chỉ biết yêu mà chưa hề biết giữ,
Tại mối tình đầu mong manh dễ vỡ,
Hay bởi hạnh phúc nào dang dở mới khó quên?
Lặng lẽ xa rời bởi cái cớ “hết duyên”,
Chúng tôi đi về miền không có nhau bên cạnh.
Hơi ấm ngày nào giờ đổi bằng hơi lạnh,
Hạnh phúc ngày nào thành chúc phúc cho nhau…
Mối tình đầu không nhạt cũng không sâu,
Nhưng sẽ nhớ thật lâu, có lẽ đến suốt đời không quên được.
Và dẫu thế nào cũng một lòng nguyện ước,
Ai đó luôn cười hạnh phúc, sống thật vui.

Chuyện đó đã qua lâu

“Em là để yêu thôi, có được không?”
Cô ấy đã thì thầm vào tai tôi câu đó,
Khi hai đứa bước cùng nhau trên con phố mùa thu nhạt nhoà bóng đổ…
Tôi mỉm cười đặt nhẹ nụ hôn trên mái tóc bồng bềnh.
“Không gì có thể chia cắt chúng mình!”
Cô ấy nói với tôi…
…khi cả hai ngồi trên hàng ghế công viên một chiều nắng nhạt.
Tôi ngọt ngào khẽ hát:
“Mình bên nhau bên nhau mãi thôi!”
“Em sẽ yêu anh đến hết cuộc đời!”
Cô ấy choàng tay ôm cổ tôi…
…khi tôi cõng cô ấy qua ngọn đồi phía bên kia thảm cỏ
Tôi cười vang khung trời bé nhỏ:
“Hạnh phúc đây này… chứ có xa đâu!”
*
Chuyện đó đã qua lâu…
Thỉnh thoảng tôi vẫn vu vơ nhớ về cô gái ấy!
Tôi bây giờ vẫn vậy,
Vẫn đơn phương thực hiện lời hứa “yêu đến hết cuộc đời”,
Vẫn đợi một “tình yêu không gì chia cắt”,
Và vẫn tin chắc…
“Em là để yêu thôi…”

Lời hứa

Trong cuộc đời có biết bao nhiêu lần người ta hứa, và có bao nhiêu phần của những lời hứa đó trở thành hiện thực? Lời hứa như một điều không thể thiếu trong tình yêu, nhưng có lẽ vì không phải tình yêu nào cũng đưa người ta tới bến bờ hạnh phúc, cho nên biết bao nhiêu lừa hứa cũng theo sự vụn vỡ của tình yêu mà biến tan đi mãi mãi. Chỉ có những vấn vương ở lại, đôi lúc bất chợt ùa về trong một phút giây nào không ngờ tới, để rồi người ta lại cười lơ đãng bâng quơ: “Thuở xưa, có một người từng hẹn thề với mình như thế…”
Khi đắm say trong tình yêu, người ta hay để mặc cho trí tưởng tượng của mình vượt qua tầm kiểm soát của lí trí, để rồi dễ dàng thủ thỉ cho nhau nghe những lời đường mật, những dự định viển vông, những niềm tin hão huyền vào một tương lai chưa biết rõ. Người nói có thể nói xong rồi sẽ quên, nhưng người nghe thì sẽ nhớ, đôi khi, họ mang theo suốt cả cuộc đời. Tình yêu luôn đi cùng sự vô tâm và mù quáng. Một người thì cứ nghĩ đơn giản là chỉ cần hiện tại luôn sống trong ngọt ngào và mê mải thế này thì chắc chắn tương lai sẽ tiếp tục là những tháng ngày say trong hạnh phúc, thế là hứa. Còn một người lại nghĩ đơn giản hơn, mù quáng tin vào lời hứa hẹn của kẻ dại khờ bị tình yêu che mắt, thế là âm thầm mang theo sự mong đợi, háo hức bên mình.
Rồi một ngày, khi nhận ra tình yêu không chỉ có nụ cười mà còn có cả nước mắt, hai kẻ dưng xa lạ không còn muốn rót mật vào tai nhau. Thế nhưng có phải nói một lời từ biệt là sẽ quên được đâu. Người ta sẽ nhớ lại rất nhiều thứ gắn liền với nhau, những thứ đã thuộc về quá khứ, trong đó có cả những kỷ niệm và những lời hứa lúc còn mộng mơ. Và đó mới là lúc họ thấy thấm thía sự vô tình và tàn nhẫn của những lời hứa. Một trong những điều khắc nghiệt nhất của thời gian, đó là khiến cho con người lãng quên những niềm vui đã qua một cách dễ dàng, nhưng đổi lại, càng làm cho những điều không trọn vẹn trở thành nuối tiếc, những sự nuối tiếc thích trở về bất chợt và không thể nào quên đi…
Trong tình yêu, đừng hứa hẹn điều gì, bởi tương lai là điều không đoán trước. Ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, là chia ly hay hạnh phúc, là bền chặt hay lìa xa. Hãy trao cho nhau trọn vẹn từng tích tắc đang trôi qua bằng tất cả những gì có thể, chứ đừng để một ngày chỉ nhớ về nhau cùng lời hứa nặng trĩu những nuối tiếc bởi chẳng thể thực hiện tới cùng.
Để nếu lỡ một ngày có trở thành người dưng, thì cũng là hai người dưng thanh thản.

Cô đơn (I)

Thế giới này là thế giới của những kẻ cô đơn!
Dường như ai cũng buồn trên con đường chỉ mình mình bước chậm.
Có phải người ta quen phó mặc cuộc đời mình cho duyên may và số phận,
Nên chẳng một lần đủ can đảm để dang tay đón người khác vào lòng…
Người ta cô đơn cả khi yêu ai đó, đúng không?
Khi nhận ra mọi thứ chẳng phải màu hồng như là mình vẫn nghĩ.
Phía sau một tình yêu là những hoài nghi, giận hờn, đố kị,
Cuối cùng chỉ còn lại giọt nước mắt khóc cho những tị ghen, dối trá, lọc lừa…
Chúng ta đều mệt mỏi khi chạy hoài trong vòng xoáy được – thua
Để rồi mỗi đêm về lại thở dài vắt tay lên trán:
Đâu mới là tình thân, còn đâu là bè bạn?
Đâu mới là giới hạn của sự cô đơn vây lấy mọi ngõ ngách trong sâu thẳm tâm hồn?
Chúng ta cô đơn cả khi đứng một mình cùng cái bóng dưới hoàng hôn,
Cả khi nhận được được cái ôm từ những trái tim vô hồn không cùng chung nhịp đập.
Có lẽ bởi chúng ta đã cho đi quá nhiều hồn nhiên và chân thật,
Nhưng chẳng nhận được gì ngoài nỗi thất vọng cứ thế chất chồng lên…
Và thế là cả thế giới này tập quen,
Coi cô đơn như là điều mặc nhiên trong cuộc sống.
Và thế là cả cuộc đời dài rộng,
Người ta vẫn một mình, người ta vẫn… cô đơn!

Muốn

Muốn yêu một người bằng tất cả trái tim,
Dẫu vẫn tìm bao năm nhưng không gặp,
Muốn nắm tay một người thật chặt,
Cứ thế nhẩn nha đi cho tới hết đoạn đường.
Muốn có một người để nhớ, để thương,
Để trao hết những vui buồn, ngọt đắng.
Muốn ở bên một người dù sóng xô hay biển lặng,
Cứ thế lặng thầm mà ngắm thế gian trôi.
Muốn yêu một người đơn giản đến vậy thôi!
Mà hạnh phúc trên đời toàn tắc đường, đến muộn.
Dẫu có đôi khi quá cần nên vay mượn,
Nhưng vẫn ngóng trông hoài thứ hạnh phúc riêng ta.

Anh vẫn kiếm tìm em

Em đã đợi anh lâu lắm, phải không?
Anh xin lỗi vì tìm hoài chẳng thấy.
Tình yêu cứ thích trêu đùa mình vậy,
Chạy mãi, chạy hoài mà có gặp được đâu.
Mùa đông này gió buốt lạnh đêm thâu,
Em chịu khó ủ trong chăn cho ấm.
Em nhớ quàng khăn nhữn ngày rét đậm,
Chút nữa thôi, mình sắp thấy nhau rồi.
Những khi buồn, đừng hướng mắt về phía góc trời,
Đừng đứng một mình so vai vì trong lòng nỗi cô đơn xâm chiếm.
Anh hứa rồi, anh sẽ mau mau tìm đến,
Sẽ không để em đợi thêm nữa những tháng năm dài.
Anh vẫn kiếm tìm em hôm qua, hôm nay và cả ngày mai,
Trong lúc đợi chờ, em hãy nghe những bản tình ca để ru lòng mình lắng xuống.
Em hãy vui vẻ đón chào bình minh, và mỉm cười khi thấy một bông hoa nở muộn.
Ngày mình gặp nhau, chắc hẳn nắng sẽ đẹp tươi và biển rất dịu hiền.
Bởi vì cuộc đời đã tạo ra nhân duyên…
Nên người ta rốt cuộc sẽ đến với nhau bằng cách này hay cách khác!

Chương III: Gặp gỡ

Dỗ dành

Cô gái à, em không ổn, đúng không?
Nói tôi biết, đừng để lòng băng giá!
Người ta đến rồi mang đi tất cả?
Em thấy mình đã đủ đáng thương chưa…
Cô gái à, đừng theo dấu vết mưa,
Lật tung hết bốn mùa năm tháng ấy.
Em có đợi chờ, thiết tha đến mấy,
Người ấy cũng không lưu luyến nhớ mong gì…
Cô gái à, đừng khóc nữa, nín đi!
Vấn vương vì những điều không xứng đáng,
Tự nhốt mình vào nỗi buồn vô hạn,
Sẽ được gì ngoài nuối tiếc không nguôi?
Cô gái à, đến lúc phải buông rồi,
Trả em về lại niềm vui như cũ.
Hãy để dại khờ phía sau yên ngủ,
Bước tiếp thôi, hạnh phúc vẫn đang chờ!

Cô gái của tôi ơi

Cô gái của tôi ơi!
Chuyện cũ đã qua rồi.
Em đừng sầu thêm nữa,
Ngoài trời mưa cứ rơi…
Cô gái của tôi ơi!
Đừng giấu buồn trong mắt,
Nụ cười kia chẳng thật,
Tôi biết em không vui…
Cuộc đời này ngắn lắm!
Đong chi những muộn phiền…
Em chỉ được hạnh phúc,
Em chỉ được bình yên.
Hãy tô son, điểm phấn,
Váy xinh bước xuống đường.
Và rồi em sẽ thấy,
Mình đáng được yêu thương.
Rồi nắng vàng sẽ tới,
Sưởi ấm khắp lưng trời.
Rồi một người sẽ tới,
Sưởi ấm lòng em thôi.
Vậy nên đừng lặng lẽ,
Đứng chun vai giữa đời.
Cô đơn buồn, buồn lắm,
Cô gái của tôi ơi!

Dặn dò (I)

Áo khoác này, mi có thể thay ta
Sưởi ấm một người cho nguôi vơi cơn lạnh?
Mùa đông này không có ai bên cạnh,
Chắc hẳn là cô ấy rất cô đơn…
Chiếc khăn ơi, mi có thể làm ơn
Quàng thật kín khi ra đường sớm tối?
Gió rét về cô ấy không chịu nổi,
Cô ấy dễ run, dễ ốm khi một mình…
Này hỡi đôi giày bé nhỏ xinh xinh,
Hãy đừng quên ủ chân mềm cho ấm!
Cô ấy hay khờ, kệ cho mình lạnh cóng,
Tại chẳng có ai hay trách mắng thôi mà…
Gấu bông này, đừng trốn ở ngoài xa,
Mau chạy tới và ôm cô ấy.
Cô ấy hay buồn và hay che đậy
Nỗi cô đơn sau khoé mắt hoen nhoè…
Kim đồng hồ kia chậm quá, mau lên!
Cho qua hết những ngày đông giá buốt.
Cứ chậm rì, sao ta tìm ra được,
Cô ấy muốn yêu, cô ấy muốn yêu rồi…

Cảm ơn

Cảm ơn người vì đã đến bên tôi,
Để tôi thấy mình không còn đơn độc.
Có bờ vai để dựa vào mà khóc,
Bỗng thấy muộn phiền khó nhọc tan đi.
Cảm ơn người vì đã gắng kiên trì,
Ngồi lặng im gỡ buồn trong đôi mắt,
Để tôi ngắm đời bằng ánh nhìn trong vắt,
Và nụ cười trên khuôn mặt giãn ra.
Cảm ơn người vì những tháng năm qua,
Cho tôi thấy sự chân thành tồn tại.
Ước được thảnh thơi bên người mãi mãi,
Không nhạt dần và cũng chẳng đậm sâu…
Dẫu biết rằng năm tháng sẽ trôi mau,
Tôi không muốn bắt đầu, rồi kết thúc.
Người không ở bên tôi trong mọi lúc,
Nhưng chớ lặng im khi tôi muốn kiếm tìm.
Hãy cứ âm thầm ở đâu đó, trong tim,
Đừng gọi tên để rồi quên đi mất.
Hãy cứ trao nhau tấm lòng chân thật,
Có người ở bên, tôi đã thấy ấm lòng.
Đừng nhất định là gì đó, được không?
Em giấu điều gì trong đôi mắt nâu
Em giấu điều gì trong đôi mắt nâu?
Anh cố tìm mà không sao hiểu hết,
Có điều gì đối với anh đặc biệt
Đâu đó chút gì da diết, đậm sâu?
Em giấu điều gì trong đôi mắt nâu?
Có phải âu sầu, buồn lo, giận dỗi
Vì những hiểu lầm, hờn ghen nông nổi,
Hay đó chỉ là bối rối, vì yêu?
Anh đã nghĩ về em rất nhiều, rất nhiều,
Dẫu muốn nói bao nhiêu còn không đủ.
Đã bao lần mong trái tim quên ngủ,
Nhưng vẫn âm thầm níu giữ chút niềm tin…
Hai chúng mình cứ lặng lẽ ở bên,
Mối quan hệ không tên, không ràng buộc.
Liệu có một ngày em vô tình cất bước,
Khi anh chưa tìm được câu trả lời…
Em đã giấu điều gì vậy, em ơi,
Sau đôi mắt nâu là những lời chưa nói?
Đến bao giờ em trả lời câu hỏi,
Chúng mình là gì đó của đời nhau?
Em giấu điều gì trong đôi mắt nâu?

Phía sau một cô gái

Phía sau một cô gái
Là gì anh biết không?
Là những tổn thương và cay đắng chất chồng thành câm lặng…
Phía sau một cô gái
Là vệt nước dài chạm môi vị mặn,
Là những nụ cười tít mắt như không,
Là tiếng hát vang nghe nhói tận trong lòng,
Nhìn như vậy mà thật không phải vậy…
Phía sau một cô gái
Là khát khao dựa vào một bờ vai tin cậy,
Muốn yên bình thanh thản mà yêu,
Chẳng ước cao xa hay hi vọng quá nhiều,
Nhưng hạnh phúc ở đời thích chơi trò cút bắt…
Phía sau một cô gái
Là cái siết tay thật chặt,
Là những hờn ghen, ích kỷ, hẹp hòi,
Chỉ vì yêu quá mà thôi,
Sợ lạc mất rồi không tìm lại được chính mình lần nữa…
Phía sau một cô gái
Là cái mím môi cho những lần thất hứa,
Cố tự mình bào chữa thanh minh:
“Anh ấy vẫn rất yêu mình!”
Dẫu biết tự lâu rồi chỉ riêng mình ngộ nhận.
Phía sau một cô gái
Là những nỗi buồn lắng sâu thành tủi phận,
Là những nỗi niềm chẳng biết tỏ cùng ai,
Là những mông lung cứ chạy mãi chạy hoài,
thành vô tận…
Nếu có thể cảm nhận
Những khoảng trống rất dày cô gái giấu phía sau,
Anh sẽ hiểu vì sao
Suốt cuộc đời
Cô ấy tìm một nụ cười đúng nghĩa.

Với em

Em vẫn thường bảo anh
Rằng cuộc sống xung quanh toàn sóng gió.
Em muốn yên bình ngủ vùi trong gác nhỏ,
Sao cứ thót giật mình bởi sấm chớp, mưa giông…
Em không thích mùa đông
Vì có giấu vào đâu hai bàn tay vẫn cóng,
Chẳng có vòng tay ai đủ ấm
Khiến em quên cái rét lạnh quanh mình.
Em muốn cười thật xinh
Giữa khung trời của riêng em nhỏ bé.
Nhưng em cứ loay hoay trong chính vòng tròn mình vẽ,
Chẳng tìm được cho mình cái cớ để tự vui.
Hạnh phúc em cần chỉ giản đơn thôi:
Được khóc, được cười như là em vẫn thế,
Không phải cố gồng mình để tỏ ra mạnh mẽ,
Nhưng sống trên đời đâu có dễ, phải không?
Cô gái của anh ơi, ở bên cạnh màu hồng,
Còn trắng, đen và vô vàn màu khác.
Em sẽ thấy buồn khi cuộc đời nhàn nhạt,
Có sóng gió, yên bình để em biết nâng niu.
Em đừng buồn khi chưa thấy tình yêu,
Đừng vội vã ủ mình vào một vòng tay xa lạ,
Có một người đang tìm em hối hả,
Có một người, bàn tay ấm, sẽ bên em.
Hãy cứ mỉm như vốn là em,
Và hãy khóc như thật là em vậy,
Cứ hồn nhiên giữa vạn điều vô lý ấy,
Hạnh phúc ở cạnh em, gần lắm, rất gần.

Dặn dò (II)

Đừng yêu người chỉ lặng lẽ đứng nhìn em gục xuống vì tổn thương,
Rồi tự oán trách bản thân không biết đường mang cho người yêu hạnh phúc!
Khi người đàn ông của mình hướng về mình bằng trái tim yếu mềm và bất lực,
Thì còn biết trông đợi vào đâu?
Đừng yêu người khi cần một bờ vai để dựa dẫm mái đầu,
Lại chẳng tìm thấy anh ta đâu cả!
Khi mình chỉ là một trong vô vàn mối bận tâm giữa cuộc đời người ta quay cuồng và ồn ã,
Tốt nhất đừng là yêu!
Đừng yêu người chỉ biết nói lời xin lỗi quá nhiều,
Như chỉ để chứng minh một điều: Mình chưa từng được anh ta tôn trọng!
Đừng dại khờ mà chờ mong, trông ngóng,
Vào một ngày mà người ấy hành động, để đem lại hạnh phúc cho em! 2
Đừng yêu người khi thấy cuộc gọi, tin nhắn từ em,
Chỉ mỉm cười, cất điện thoại rồi tiếp tục cuộc chơi đến thâu đêm suốt sáng!
Khi người sẵn sàng bỏ em một mình và vui vầy bè bạn,
Chắc hẳn trong lòng họ, em phải rất tầm thường…
Đừng yêu người chỉ cười nửa môi khi nhìn lại một con đường,
Người nói về quá khứ đã qua và những người cũ đã xa chỉ bằng sự coi thường xấu xí!
Chính kỷ niệm của mình mà họ còn không mảy may gìn giữ,
Lấy gì để tin rằng họ biết trân trọng hiện tại và tương lai?
Đừng yêu người đối xử với cha mẹ bằng những cái nhếch vai!
Máu mủ còn phôi phai thì người yêu cũng sẽ một ngày thành xa lạ.
Một người con trai yêu mẹ sẽ là một người đàn ông yêu vợ,
Một người con trai vâng lời sẽ là một người bố biết dạy con!
Hãy yêu một người biết yêu em bằng sự đồng điệu trong sâu thẳm tâm hồn,
Người biết nâng niu và giữ lấy yêu thương từ những điều nhỏ nhất,
Người mọi điều đối với em đều xuất phát từ trái tim chân thật,
Người luôn có mặt và lặng lẽ bên em trong mọi lúc em cần.
Hãy yêu một người cho em cảm thấy hơi ấm tình thân,
Cảm thấy em là một phần tong gia đình người ấy.
Hãy yêu người có thể cho em thấy
Một ý chí vươn lên dù gian khó thế nào!
Hãy yêu một người luôn biết gật đầu chào,
Biết nói lời cảm ơn những điều chỉ còn là dĩ vãng!
Bởi đó là người sẽ cho em một tương lai tươi sáng
Cùng hạnh phúc tràn đầy…
Hãy yêu một người mà đến chết cũng không chịu buông bỏ bàn tay!

Anh biết

Anh biết rằng em đã sợ tình yêu,
Dẫu sớm chiều mình bên nhau vui vẻ.
Người ta bảo: Cặp đôi này đẹp đẽ!
Em mỉm cười, nhưng lặng lẽ, xót xa…
Em đã từng… sâu đậm với người ta,
Anh biết là em cố quên nhưng không thể,
Ký ức ngày nào vẫn theo em, âm thầm và lặng lẽ,
Tiếng đồng hồ, tiếng nức nở từng đêm.
Em tìm đến anh như một chốn bình yên,
Để gác lại nỗi niềm trong quá khứ.
Anh cũng muốn là tình đầu lắm chứ!
Nhưng có thể nào hơn nổi một người dưng…
Anh biết mình thương em sâu đậm đến vô cùng,
Dẫu em chưa từng thuộc về anh trọn vẹn.
Không thể khiến em quên một người trong hoài niệm,
Nhưng anh vẫn muốn trọn đời là chỗ dựa của em thôi.
Vì cuộc sống này ngắn ngủi lắm em ơi!
Những thứ đi qua rồi sẽ không thuộc về mình thêm một lần nào nữa…
Nếu em không thể làm theo những gì trái tim mình chọn lựa,
Hãy để hạnh phúc này anh gìn giữ, anh lo.
Thương một người đâu cần những lí do,
Đong đếm những nhận – cho biết bao giờ mới đủ…
Nếu khi nào em nhớ vê người cũ,
Hãy tự nhủ: Sau quá khứ, là anh.
Hạnh phúc trên đời quá đỗi mong manh,
Anh sẽ giữ, bằng chân thành, em ạ!
Rồi chúng mình sẽ vượt qua tất cả,
Giông bão ở xa rồi, em sẽ thấy bình yên.

Em chẳng cần yêu ai nữa đâu anh!

Em chẳng cần yêu ai nữa đâu anh!
Niềm tin trong em đã cạn dần tới đáy.
Bao người yêu nhau rồi cũng xa như vậy,
Dấn bước làm chi khi đã biết kết quả cuối cùng.
Em chẳng muốn nắm tay ai đến cuối con đường.
Em chán ngán rồi những cuộc chia ly giữa ngã ba rồi lại một mình em khóc oà vì quạnh quẽ…
Cứ để em bước đi trên con đường của riêng em đơn lẻ,
Em mệt lắm rồi khi phải mãi ngóng trông!
Em chẳng cần những cái ôm trong giá lạnh mùa đông…
Thà quen với rét căm còn hơn ấm nồng trong vòng tay không chặt!
Người ủ ấm cho em rồi bỏ đi trong phũ phàng lạnh nhạt,
Cái giá lạnh sau yêu thương luôn khiến trái tim đau buốt đến trăm lần…
Em chẳng cần giọt nắng vương ai vứt ở ngoài sân!
Trong lòng em đã quen mưa phùn, mưa ngâu và cả mưa rào qua biết bao năm tháng.
Em chẳng cần ai cũng chẳng bao giờ khô hạn,
Em muốn một mình làm bạn với cô đơn!
Em nghĩ chẳng yêu ai như vậy sẽ tốt hơn!
Không phải nghe những lời hứa viển vông, cũng chẳng phải ngóng trông những điều không bao giờ thành hiện thực…
Em sẽ tự yêu mình, em biết em làm được,
Anh có hiểu nỗi lòng và “chúc phúc” cho em,
Để em mãi yên bình trong thế giới của riêng em?

Chúng mình đừng yêu nhau

Chúng mình đừng yêu nhau…
Đừng bắt đầu để rồi mau kết thúc!
Bao kẻ ngoài kia vẫn đêm ngày hạnh phúc,
Chẳng cần đến chữ “Tình”…
Đừng để nước mắt kia làm buồn chuyện chúng mình,
Bờ môi xinh vì giận hờn mà buông lời xa lạ,
Bàn tay cũng thả rời giữa dòng đời hối hả…
Tất cả vì một mối quan hệ không đáng để đổi trao!
Đừng để giữa chúng mình tồn tại cả niềm đau,
Cùng với những dối gian và trăm ngàn hứa hẹn.
Rồi ghen tuông, giận hờn, nguỵ biện,
Rốt cuộc chẳng còn gì ngoài hối tiếc vì chẳng thể quay đầu…
Chúng mình cứ âm thầm lặng lẽ bước cạnh nhau!
Chẳng hứa sẽ đậm sâu, cứ dài lâu là đủ…
Chẳng cần yêu, chỉ cần không quên nhủ:
“Có ai đó trên đời để nhớ tới là vui!”
Chúng mình chỉ cần là chỗ dựa của nhau thôi!

Giữa chúng mình cần có một tình yêu

Giữa chúng mình cần có một tình yêu!
Để những chiều cô đơn không một mình xuống phố,
Để những tối buồn tênh không vặn mình trăn trở,
Để nhịp thở sớm bình minh tràn hạnh phúc êm đềm.
Có lẽ chúng mình cần ai đó ở bên
Cần cái nắm tay đủ thân quên cho tim thôi hoang hoải,
Cần nụ cười đủ bao dung để thấy lòng ấm áp sau bao cuốn xoay mê mải,
Cần bờ vai đủ vững chãi để chở che nhau qua giông bão cuộc đời.
Bởi yêu một người đơn giản thế này thôi:
Là bước sóng đôi trên con đường kệ mưa rơi nắng đốt,
Là lặng lẽ thương nhau qua từng ngày dù đắng cay hay mật ngọt,
Là không bao giờ độc bước, bỏ lại một ai đó đằng sau…
Có ai yêu mà không nếm trải thương đau,
Sao phải sợ mất nhau mà lắc đầu từ chối?
Thương nhớ một người nào đâu phải là tội,
Tội của chúng mình là hờ hững để xa cách nhau thêm…
Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi em!

Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu

Có lẽ chẳng bao giờ anh thương nổi em đâu!
Khi mỗi ngày trong em nỗi đau lại dày thêm một tấc,
Nỗi sợ hãi khi xưa cứ ùa về, lẩn khuất
Và khát khao yêu cũng lạc mất lâu rồi…
Có lẽ chẳng bao giờ em chạm giấc mơ đôi,
Được hạnh phúc, được cười, được thấy anh ở đó,
Đợi chờ em trên cung đường lá đổ,
Kéo em về phía lòng khi phố bước sang đông.
Quá khứ qua rồi anh có thể cảm thông?
Lấy gì để em tin một ngày anh sẽ không hối hận?
Em chẳng còn ngây thơ, chẳng còn nguyên vẹn
Chẳng thể trao anh tất cả giống ban đầu…
Em có còn gì để xứng với anh đâu!
Tất cả buồn vui em đã trao về người con trai khác.
Đừng đối tốt với em, đừng làm em phải khóc,
Trái tim em quen với lạnh băng rồi…
Em chẳng màng yêu thương nữa, anh ơi!

Tâm sự

Sát lại gần anh một chút đi em…
Nghe anh nói những điều anh giấu kĩ.
Anh không muốn dối điều gì dù chỉ là trong suy nghĩ,
Anh chỉ muốn chúng mình hiểu nhau thêm một chút nữa thôi…
Anh biết em đã có một quá khứ không vui!
Người đến trước anh – chẳng biết cố ý hay vô tình đã làm trái tim em vỡ xước…
Người ấy xây trong em toà lâu đài mơ ước,
Rồi lặng thầm cất bước, bỏ lại bức tường thành vây lấy Công chúa cô đơn.
Anh biết em cũng đã có một thời để nhớ, để thương…
Những trong sáng ngây thơ, em chẳng còn để trao về anh nữa!
Anh biết em đã từng coi một người là một nửa,
Rồi trao hết tất cả những trinh trắng vẹn nguyên mà chẳng tính toan gì…
Anh biết em tạo cho mình cái vỏ bọc xù xì,
Chẳng dám đón nhận tình yêu từ anh – chàng trai đến chậm sau một bước.
Anh biết em sợ nếu một ngày anh biết được,
Quá khứ lắm truân chuyên, anh sẽ lại bận lòng.
Nhưng mình có thể quên quá khứ, được không?
Anh chấp nhận mọi thứ thuộc về em, kể cả nỗi buồn của những ngày xưa cũ…
Đừng áy náy nữa em, chuyện đã qua xem như là giấc ngủ,
Em đã thức dậy rồi, bên hạnh phúc, bên anh!
Anh biết trái tim em có lẽ vẫn chưa lành,
Nhưng hãy để anh xoa dịu những vết đau đậm sâu, người lạnh lùng bỏ lại.
Người anh yêu là em của hiện tại,
Em xứng đáng được cười, xứng đáng được nâng niu…
Và em vô cùng xứng đáng được yêu!

Yêu một cô gái có trái tim mang nhiều vết xước

Yêu một cô gái có trái tim mang nhiều vết xước, điều này thật khó, nhưng cũng thật đáng.
Khó, bởi vì với một cô gái đã từng trải qua tổn thương tình cảm, cô ấy học được cách đối diện với tất cả bằng thái độ bình thản nhẹ tênh. Nếu anh trao một món quà bất ngờ hoặc bó hoa lãng mạn cho một cô gái chưa yêu bao giờ, cô ấy sẽ nhảy cẫng lên, reo mừng hạnh phúc hoặc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng quay đi. Nhưng với một cô gái không còn ngây thơ nông nổi, cái anh nhận về chỉ là cái nheo mắt và một nụ cười mỉm đầy bí ẩn. Anh sẽ không biết cô ấy giấu gì phía sau đó, là rộn ràng hay phẳng lặng, là hạnh phúc hay bất an.
Khi cãi vã, cô ấy sẽ không kích động, không khóc lóc ầm ĩ hay năn nỉ ỉ ôi. Sự im lặng là vật bất ly thân của những cô gái có trái tim mang nhiều vết xước. Khi anh tức giận, cô ấy sẽ im lặng đứng nhìn anh, không phải thách thức, mà là kiên nhẫn chờ đợi đến khi anh nguôi giận. Khi cô ấy tức giận, cô ấy vẫn im lặng đứng nhìn anh, không phải chán nản, mà là muốn nhờ thời gian trả lời giúp xem cô ấy có yêu anh đủ nhiều để tha thứ hay không. Nhưng nếu anh không đủ bao dung và nhẫn nại với sự lì lợm kia, để rồi nỡ buông một câu xua đuổi, anh sẽ mất cô ấy ngay lập tức. Bất cần và lạnh lùng là thứ cô ấy không hề thiếu. Có thể cô ấy yêu, yêu rất nhiều, nhưng không có nghĩa là cô ấy làm mọi thứ để níu một người không thiết tha mình, dù chỉ là trong suy nghĩ. Những cô gái đã từng bị tổn thương nhạy cảm và quyết đoán như vậy đấy. Làm cô ấy hạnh phúc thì cô ấy ở bên, khiến cô ấy buồn đau thì cô ấy cất bước, chẳng có điều gì ràng buộc được đâu.
Nhưng, yêu một cô gái có trái tim mang nhiều vết xước cũng thật đáng. Vì cô ấy đủ từng trải và bình lặng để cùng anh đón nhận những điều sắp tới trong tương lai. Nếu đó là khổ đau, cô ấy nhất định không bỏ mặc anh, chỉ cần anh vẫn một lòng hướng về cô ấy, làm bờ vai vững chãi để cô ấy dựa vào. Còn nếu đó là hạnh phúc, thì chính cô ấy, chứ không phải những cô nàng mới biết yêu mong manh dễ vỡ kia, là người biết trân trọng và giúp anh tận hưởng niềm hạnh phúc đó theo cách bình dị nhất.
Những ánh nhìn trìu mến thân thương, những bữa cơm ấm cũng đậm đà, những phút bình yên đợi mùa trôi qua, những ngày không tên ngủ yên trong lòng nhau ấm áp… Âm thầm như thế, tình yêu với một cô nàng đã kinh qua tổn thương trong quá khứ sẽ giản đơn trôi, dài lâu theo năm tháng.
Nếu anh thật lòng yêu một cô gái đã từng buồn, từng khóc, đừng nói quá nhiều về một tương lai không chắc chắn. Cô gái ấy không thích những ảo vọng, lại càng ghét sự chênh vênh. Hãy lặng lẽ ở bên, chăm sóc và nâng niu cô ấy bằng chính hai bàn tay anh, rồi anh sẽ cảm nhận được cái ôm của cô ấy, không quá chặt, nhưng đủ vững chắc để đưa anh đi trọn một cuộc tình.

Tập thơ và tản văn Có anh ở đây rồi hạnh phúc cũng ở đây của tác giả Duy Phong chúng tôi sẽ chia thành 2 phần để bạn đọc tiện theo dõi và cập nhật nhé.
Xem tiếp phần sau: Du Phong – Hoàng tử thơ tình 9X được độc giả yêu thích Phần 3