Cửa Đã Mở – Chùm thơ Việt Phương phải đọc ít nhất một lần phần 2

Đọc thơ Việt Phương ta thật không khó để bắt gặp một hồn thơ đầy táo bạo và độc đáo. Ông không nhiều tác phẩm nhưng lại có hai tập thơ gây nên một tiếng vang lớn trong dư luận và nền văn học nước nhà. Chắc không ít người làm thơ cảm thấy ngợp trước một sức sáng tạo dồi dào, mạnh mẽ đến vậy. Ông được xem là một hiện tượng lạ đặc sắc cuốn hút sự chú ý của mọi người. Dưới đây là những thi phẩm xuất sắc của ông, chúng ta cùng nhau khám phá nhé!

Tâm

Anh mang em như sông Hồng mang những cơn nước lũ
Rừng cao su Trảng Bom nung mủ
Gió chướng rì rào mang biển có mênh mông
Cây bá đỏ Vĩnh Long mang sẵn đạn trong lòng
Màu hạnh phúc là một màu Bãi Cháy
Tung trái ban cao Em ngước lên
Biển bỗng im lìm không động đậy
Sóng vỗ trời chao trong mắt em nhìn
Ta đi bên nhau cái gì cũng mới
Vỏ sò vi vu giọng nói thời gian
Đảo hút buồm gió trào theo sóng thổi
Bờ cát xanh trời tươi rói sắc vàng
Anh vớt nước thả trên vai em cho đỡ nóng
Sắc cầu vồng lóng lánh da em
Vờn quanh phao đôi cá màu bé bỏng
Đáy biển chập chờn cửa động thần tiên
Trong sóng nước anh vòng tay ôm em sát vào người
Không còn thấy em là cô gái bằng da thịt
Tình yêu dâng tuyệt vời thanh khiết
Sóng xôn xao trùng điệp tự ngàn khơi
Ta ở trên cao ta ngắm xuống trời
Nắng chiếu ngược lên người em rực rỡ
Xa dưới xa những tầng mây khép mở
Đất là tâm cho vũ trụ về soi

Nhìn (I)

Một đêm anh đã ngồi bên em dưới vầng trăng
mà anh muốn lưỡi liềm
Có phải bây giờ em đã biết
Những ngẫu nhiên nuôi hờ ta sống
và những đương nhiên giết dần ta chết
Sẽ đến một thời em biết thêm
Những tình cờ có nanh vuốt đen
và vòm sáng quanh đường viền hy vọng
Cái bay bổng trong đời cái bò lê trong mộng
Những xấu xa độc ác tấy phồng lên khi tai nghe kể
và những cao cả nhân ái thấm sâu xuống
khi chính mắt nhìn
Lời tục tĩu trên môi cô gái hai mươi
như tiếng trẻ thơ chơi ú tim
Còng số tám mới tinh khoá tay tên trấn
lột trong luồng nắng giữa đường chợt loé bừng tia chớp
chuỗi cười ở một đầu suối Trường Sơn lanh lảnh
Trong những chuyến xe ca chật ních
móc ngoặc hối lộ ăn cắp buôn lậu chửi thề
chợt lung linh
một khuôn mặt yêu thương
trong ánh vàng mùa thu sóng sánh
Sự sa đoạ bẩn thỉu của một cán bộ
mấy chục năm tuổi Đảng
sự tráo trở nhăn nhở của một con phe
sự phè phỡn láo xược của một gã đầu cơ
sự nịnh bợ hèn hạ của một thanh niên khôi ngô
sự dối trá bịp bợm của một nhà thơ tài kỹ sảo
sự lừa đảo trắng trợn của một trí thức
gọng kính vàng
tất cả có cái gì giả nồng nặc giả tanh tưởi giả
như một bộ phim con lợn quá dài
như một trò đùa dai vô duyên
Đôi má xanh gầy thiếu ăn sạm lại mơ màng của em
rất thật
Đôi mắt từng trải đau đớn thơ ngây to đen của em
rất thật
Cuộc đời này rất thật
Như em

Lại (I)

Mùa hạ ta lại bắt đầu gặt mùa
Bây giờ sắp bất ngờ cơn mưa
Ta đã biết rằng ta đã biết
Vừa đủ là quá thừa
Mùa thu ta lại bắt đầu tình yêu
Bây giờ sau từng trải nhiều điều
Ta đã biết rằng ta chưa biết
Bao nhiêu là bao nhiêu
Mùa đông ta lại bắt đầu niềm tin
Bây giờ qua vấp ngã nhiều phen
Ta chưa biết rằng ta đã biết
Nỗi nổi là nỗi chìm
Mùa xuân ta lại bắt đầu đợi chờ
Bây giờ trước sắc màu ước mơ
Ta chưa biết rằng ta chưa biết
Không thơ là siêu thơ

Gió

Ta yêu nhau tình yêu không kỷ niệm
Không nắng không mưa không giận hờn
Không một buổi hoàng hôn màu tím
Không cả rụt rè một cái hôn
Chưa hôm nào ta cùng đi chơi
Để một góc đường thành nỗi nhớ
Em chưa từng tặng anh một nhành hoa nhỏ
Có một câu không ai nỡ nên lời
Anh không dám làm ra kỷ niệm
Em là ai anh có biết đâu
Ba mươi năm vẫn mơ hồ e thẹn
Cái tình yêu nguyên vẹn ban đầu

Bụi

Buổi chiều lá thư hồn ta
Gió từ Hà Nội
Những dấu chân câu hỏi cát ngã ba
Bao giờ em bao giờ căn nhà bao giờ tiếng hát
Nếu máu người cũng xanh như máu bạch tuộc
Thì cuộc đời ra sao
Nụ đào xôn xao bừng nở
Thời gian tơi bời nước lũ
Ai mê man say ngủ giữa triều dâng
Một hạt bụi rơi năm mươi năm
Em mở bàn tay nâng cằm
Mùa xuân bật mầm trên những cành gầy guộc
Hà Nội tinh mơ tiếng guốc
Giọt nước mưa trong suốt mắt em cười

Hỏi

Mỗi ngày tôi phải có một lúc đi ra phố
để nhìn người con gái
Thiếu màu xanh trời còn chịu được mươi hôm
Thiếu khuôn mặt và dáng hình người con gái
một ngày là tôi như nghẹn thở
Nhìn rất nhiều đến không nhớ một ai
Tôi giàu chất tình yêu
dạt dào trong các cô hai mươi tuổi
Cái đẹp của cô nào cũng là cái đẹp của tôi
của riêng tôi
Không độc chiếm tôi nhận vào tất cả
Cuộc đời hào phóng quá
Em là ai trong hàng triệu con người

Ngắm

Ngẩn ngơ đi giữa ngổn ngang quán xá
Có đúng năm xưa đây là ngày mai
Đến bao giờ thì đây là quá khứ
Hay thời gian là ảo giác con người
Mùi ngầy ngậy bao quanh nồi bún ốc
Xe máy lao ồng ộc khắp mặt đường
Một cháu bé bơ vơ đang ngồi khóc
Con bò già nặng nhọc kéo xe rơm
Lòng phố trút ào ào tuôn dòng chảy
Bát phở bò nóng rẫy toả mùi thơm
Mấy cô em chân dài ngồi nhún nhảy
Vệ sĩ phanh ngực đẫy vẻ gườm gườm
Những thanh niên tóc xoè bờm dựng đứng
Có còn nuôi khát vọng vượt lên đầu
Đôi chân đất suốt một đời chịu đựng
Bà mẹ nghèo lẳng lặng gánh niềm đau
Nửa vòm ngực khoe trắng phau bự phấn
Cái mặt người béo nhẵn cả mày râu
Trời trong quá trong đến thành nỗi hận
Biển vô tư con sóng vẫn bạc đầu
Đời thế đấy có gì đâu khúc mắc
Tia nắng hanh vừa nhắc lại vừa mời
Chợ trung thu người người đông tất bật
Cháu nhà ai tròn mắt ngắm đồ chơi

Gọi (I)

Chẳng bao giờ anh gọi em là em
Em yêu anh thì anh cũng không dám nhận lời
Có thể anh vẫn còn khao khát khổ đau
Nhưng anh đã gây đủ cái phần gây đau khổ trên đời
Không phải anh đâu
Em hãy đi vào hạnh phúc
Với một người bạn trai

Gọi (I)

Chẳng bao giờ anh gọi em là em
Em yêu anh thì anh cũng không dám nhận lời
Có thể anh vẫn còn khao khát khổ đau
Nhưng anh đã gây đủ cái phần gây đau khổ trên đời
Không phải anh đâu
Em hãy đi vào hạnh phúc
Với một người bạn trai

Bến

Đi trong Hà Nội như đi với người yêu
Bất ngờ về chính mình sao có nhiều đến thế
Những góc tâm hồn mới mẻ
Những mái nghèo lặng lẽ gánh lo toan
Cái màu xanh trời thu rất ngoan
Cứ đậm nhạt theo vui buồn thành phố
Người con gái vạt quần thêu rồng múa
Đường lượn hồng quấn quít bắp chân thon
Người con trai đỏm dáng áo bò sờn
Có một thoảng lai Tây vờn sóng tóc
Chiều nhá nhem giọng con buôn mời mọc
Anh là ai đầu dốc phố đông này
Đi trên đường không thiết đến nhìn cây
Quên ô môi quên cả bầy em bé
Những ngày mụ người đi trong giằng xé
Bao rối ren trì trệ ám đêm ngày
Bão lụt về triệu tấn thóc buột tay
Người còn đói giá giữ sao đừng vọt
Chuyện tiếu lâm tha hồ phun ngọt sớt
Nọc đọc dần ăn bợt cả hồn em
Lúc nhập nhằng lẫn lộn đỏ và đen
Người ta nhạo niềm tin là hài hước
Giọng khinh bạc lớp trẻ măng cũng thuộc
Chửi sướng mồm là mốt ở đầu hè
Lúc chân trời điên đảo hoả che
Bầy quỷ dữ muốn đè lên thế giới
Những học thuyết phòi ra như nấm dại
Bọn nhân danh hiện đại rúc xuống bùn
Ảo ảnh tàn như một cái áo thun
Bai rộng hoác và cũ mòn cả sợi
Những đồ cổ tự khoe là của mới
Đám thiêu thân hớt hải chết trong đêm
Hà Nội ơi anh lại đến cùng em
Thuở tình yêu bùng lên như suối lửa
Mùa thu gọi bao lần không nhớ nữa
Đất âm vang nức nở dưới chân người
Lòng bồi hồi khắc khoải mãi không nguôi
Từng tin vui bùi ngùi chiu chắt lắm
Nỗi đau buốt có một mùi máu mặn
Tia mắt em thăm thẳm cánh rừng xa
Người đồng đội trọn đời trong thế bắn
Hạnh phúc đến như cánh cò lận đận
Rũ sương đêm trên bến nắng sông Đà

Màu

Ba mươi năm trước em từng viết cho con chúng ta
Từ cái thời em chưa là mẹ
Con chẳng bao giờ ra đời mà được nâng niu thế
Cái cuộc đời không dễ thành đôi
Cái cuộc đời không dễ chia hai
Bây giờ em đã rất xa ở một chân trời khác
Mà thế đấy có chút gì lạ thật
Em cứ là cơn nấc tuổi thơ
Uống bao nhiêu tháng năm để chặn cũng không vừa
Em cứ là bậc thềm em cứ là bậu cửa
Hằng ngày bao lần anh vào ra
Em cứ là vết loang lổ trên trần nhà
Nhìn anh nhìn anh nhìn anh da diết
Em cứ là những tinh mơ tê tái rét
Phanh cổ áo ra cho gió xiết vào da
Em cứ là cơn giông đầu mùa
Đi đầu trần hứng dòng mưa xối xả
Em cứ là khoảng cách chập chờn sương phủ
Suốt một đời anh vất vả vượt qua
Em cứ là giữa mịt mù vũ trụ
Một chấm sao không ngủ cuối thiên hà

Đời

Gian hùng thế cuộc đời ơi
Ngón đàn thật độc nụ cười như hoa
Vị tha lắm cuộc đời ta
Người là tình nghĩa thiết tha dâng người
Oan khiên thế cuộc đời ơi
Thổi lên kẻ xấu dập vùi người ngay
Thanh tao lắm cuộc đời này
Mái nghèo thơm thảo tháng ngày kiên trinh
Gian nan thế cuộc đời mình
Chưa qua máu lửa đã rình đau thương
Bao dung lắm cuộc đời thường
Chắt chiu từng chút áo cơm cho người
Công bằng lắm cuộc đời ơi
Nắng hanh nhắc nhủ những lời thề xưa
Sóng trời kiên nhẫn vỗ bờ
Đời người bền bỉ gieo chờ niềm vui
Nhân tình lắm cuộc đời ơi
Niềm tin gửi ở những người hôm nay

Về

Em cho anh giàu thêm một chân trời đau khổ mới
Cái nhìn địa ngục từ đáy sâu gian dối con người
Nghịch lý nổ tung xung đột lạ lùng của tâm hồn khắc khoải
Đôi bàn tay đen gầy lam lũ non tươi
Cả đời anh đón chờ để tụ về khoảng khắc
Ánh chớp bừng niềm vui ở tận mút đầu kia
Những mảnh vụn rối mù bỗng chắp thành sự thật
Mọi chặng đường qua như một chuyến đi về
Đi về em đi về em đi về cơn đói
Đi về căn nhà không chứa nổi bát cơm với bài thơ
Đi về cuộc sống thực bon chen và dữ dội
Có lúc trời xanh như tội ác đang đùa
Đi về em đi về em đi về cơn rét
Bàn chân trần tê buốt cả làn da
Tay vuốt bàn chân và toàn thân nóng rực
Lần đầu tiên hờn giận đợt gió mùa
Đi về em đi về em đi về tự do và kiêu hãnh
Vươn hết mình theo sải cánh vượt trùng dương
Anh cúi rạp xuống trước em thần thánh
Em thèm miếng đậu kho em khát hớp nước đường
Có bao giờ có bao giờ đối với người em lại ác
Dù cái ác vòm cây che bóng rợp tình thương
Có thể nào dối lừa ta đôi mắt
Đôi mắt mẹ đôi mắt con đôi mắt trong mơ anh đã gặp trên đường
Em mang lại cho anh điều không biết có ai gọi là hạnh phúc
Những chấn thương anh vừa tránh lại vừa tìm
Đời không có và người không thể mất
Niềm tự hào sự nhục nhã của bình yên

Nét

Làm lý luận như tìm gặp lời thề
Ham mê vô độ
Làm thơ như người nghèo đi chợ
Nhiều thèm thuồng ít mua
Ở đời như ở chùa
Thanh bần chay tịnh
Làm kinh tế như làm lính
Đạn thường tránh ai biết liều
Nhìn đời bằng đôi mắt tình yêu
Ngây dại

Dừng

Ra thế mùa thu lại đến rồi
Trời như một thoáng giận xa xôi
Đang đi vô cớ dừng chân lại
Mới biết rằng ta chỉ nhớ người

Thường (I)

Làm một người bình thường là khát vọng
Như buổi sáng bình thường mẹ sinh con ra đời
Trái tim bình thường đạp bằng hy vọng
Khi quá đau cuộc sống lại mỉm cười
Như những người oan khuất chất hai vai
Làm nên biển mà đợi hoài đợt sóng
Không to tát ồn ào không ảo mộng
Lặng im truyền sức nóng của niềm tin
Là một loài cỏ dại không tên
Mọc phơ phất trên lưng triền núi vắng
Là nùn rơm mục nát bị bỏ quên
Chùm nấm lành trồi lên qua mưa nắng
Sống cho được bình thường là khát vọng
Ước tan ra như không khí nuôi người
Tia lửa ấm vùi sâu trong tro lạnh
Tự mình hồng canh cánh không nguôi

Tìm (I)

Anh tìm em giống như tìm chân lý
Thấy em rồi xa nữa vẫn là em
Cái con người thần tiên và ma quỷ
Có gì đâu mà cứ chỉ đi tìm

Quê

Tiếng gà trưa xa xôi khắc khoải đưa ta về típ tắp tuổi thơ
Một chiều bảy mươi năm trước nằm trên chõng tre
Cầm thìa múc trời tưởng lấy được kem từ những tầng mây trắng xốp
Lớn lên thành quen hồi hộp đứng chờ
Hà Nội ngày xưa Hà Nội bây giờ
Nóng lạnh sớm chiều nắng mưa ở một ngã tư ngây nhìn dòng người Hà Nội
Những đêm chiến tranh dữ dội tỏ mờ
Thời hạ Bê năm hai mơ hồ như mới đó
Trong dòng người ai hoa ai cỏ
Bạn trẻ nào sẽ mở cửa ngày mai
Hà Nội hồn nhiên duyên dáng mỉm cười
Cứ đùa vui như chẳng hề lo tính thế
Ngã tư thưa dần trở về vắng vẻ
Còn lại ta và giấc mơ
Heo may nhởn nhơ
Bao vụ bán linh hồn cho quỷ
Chất men kinh doanh Âu Mỹ
Thời làm ăn
Hà Nội phong trần khờ dại
Ta tin mình như cô gái ta yêu
Thành phố trong ta ngân tiếng sáo diều
Ai đi đâu về đâu đăm chiêu hay bươn bả
Cổng thông tin điện tử còn mới lạ
Sẽ ngoan hơn một chú chó con
Cái hôn
Em chờ anh ở cuối đường vật vã
Ngày mai thành phố tình yêu không mà cả
Những đợt sóng ngầm giục giã dưới chiều sâu
Hà Nội và ta nhìn nhau
Ta muốn cầm thìa múc trời lấy màu xanh Hà Nội

Gọi (II)

Ơi những trưa hè thương nhớ ơi
Tu hú hay lòng ta bồi hồi
Bát ngát tầng xanh trời thăm thẳm
Ta đợi chờ ai ngạt chết thôi
Ơi những trời sao thương nhớ ơi
Như bức tình thư gửi cho người
Đêm nay ai đọc lòng ta đó
Mà những dòng sao lấp lánh vui

Có (I)

Cỏ sắp vào đông xanh nốt thu
Vườn hoa thoang thoảng chút hương bù
Mặt hồ gợn sóng se se lạnh
Người bước trên đường như mộng du
Phê cái xấu xa đã chán rồi
Cuộc đời đâu giống đĩa thịt ôi
Thôi đừng cố đếm bao nhiêu rác
Hãy gắng nhìn cho tỏ chất người
Thừa sách thừa bài thừa lý luận
Nửa phần ma quỷ nửa thần tiên
Em là thục nữ hay rắn độc
Quay quắt chung quy chỉ tại tiền
Chín tuổi hai năm liền cõng gạch
Còng lưng bé gái giúp mẹ cha
Ngút ngàn đau khổ lòng không động
Chẳng lẽ thần tiên đến tận nhà
Lơ đãng ngồi chầu rìa quán nước
Không tình không ý không và không
Mơ màng trời biếc mùa thu đấy
Phơn phớt làn mây một ánh hồng
Có cái gì đây trong
thật trong

Những thành công vang dội của Việt Phương đã giúp ông khẳng định khả năng sáng tác cùng phong cách thơ độc đáo của mình. Ông làm được những điều phi thường mà không phải ai cũng có thể làm được. Và sự kính phục không thể bày tỏ hết những cảm xúc của lớp hậu sinh khi nghĩ về ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm : Cửa Đã Mở – Chùm thơ Việt Phương phải đọc ít nhất một lần phần 1