Cửa Đã Mở – Chùm thơ Việt Phương phải đọc ít nhất một lần phần 1

Những trang thơ Việt Phương luôn được dư luận và giới thơ ca Việt Nam quan tâm. Nhất là tập thơ nổi tiếng Cửa Đã Mở của ông. Năm 1970, NXB Văn học xuất bản tập thơ Cửa mở của nhà nghiên cứu, nhà thơ Việt Phương. Tập thơ đã gây tiếng vang lớn. Đến thời kỳ đổi mới, năm 1989, tập thơ lại được NXB Văn học tái bản. Tập thơ thứ hai của ông, Cửa đã mở (NXB Thanh niên, Hà Nội, 2008), gồm 111 bài thơ. Tên tập thơ xuất phát từ lời bài Mấy vần thơ buông của Đại tướng Võ Nguyên Giáp tặng Việt Phương ngày 5-12-1988, nhân dịp Việt Phương 60 tuổi. Bài thơ của Đại tướng cũng được in ở đầu tập thơ này. Vì sao tập thơ này lại thu hút như vậy? Nếu bạn muốn biết hãy theo dõi bài viết của chúng tôi ngay bây giờ!

Giêng

Có phải niềm vui có chút gì quá thể
Đường phố say người đến thế
Ta uống cuộc đời vào hồn ta
Bao nhiêu năm chiến khu trong mỗi căn nhà
Những hy sinh đã qua tụ về cái duyên dáng của người con gái ấy
Đi trên đường thành tia nắng vẫy
Trẻ mới phơi phới lộng lẫy hồng hào
Giữa những khuôn mặt hốc hác xanh xao
Như là ý nghĩa
Hôm nao gió Đông Bắc lùa hoàng hôn dọc lòng phố mênh mang rờn rợn vắng
Đêm thẳng căng tiên cảm trùm không gian báo động nhờ nhờ trăng
Kẻ thù đến đúng giờ như hẹn trước
Những thảm bom mù lặng câm những pháo đài bay xác đuốc
Em bé bơm xe sau đêm B năm hai lồng lộng hừng lên đầu ngã tư rạng đông
Hôm nay Tết đang đến ở Khâm Thiên
Người con trai và mái nhà bằng giấy dầu và vải dù pháo sáng
Buổi chiều bình minh ngồn ngộn chợ hồi sinh
Từ trùng trùng gạch vụn mọc lên
Một mẹt hàng trầu không và vỏ
Động rất xa nơi bồi hồi con sóng vỗ
Lung linh sắc vỏ màu trầu của mẹ ngày xưa
28 tháng giêng một vạn ngày đêm sau Lời thề Độc lập
Đất trời ta chưa bặt đạn bom
Lửa rần rật tiền đồn Tây Ninh Quảng Trị
Sự giết vẫn nguyên hình là Mỹ
Ấm rực áo len hồng những cô gái hai mươi
Lòng phố dâng từng đợt con trai
Vừa chính là ta đó mà bây giờ đã là con ta đó
Đời lính ôm quyện lấy đời người như tình yêu như nỗi nhớ
Gió
Trường Sơn
Hời hợt trượt ngang một bài nhạc quốc tế
Chiều nay ta chỉ muốn nghe những gì Việt Nam
Ôi tiếng cười pha lê trong mắt mẹ
Tim ta đập giữa phố phường như tiếng vang
Những nỗi đau riêng lớn lên đến tự quên
Một ánh đèn lạ một cái tên quen
Tha thiết mơ hồ
Bâng quơ gắn bó
Nhịp chân người trong đường phố thở
Ngày mai

Mở

Ta choáng ngợp trước cuộc đời vời vợi
Cao vượt tầm trông đợi mấy mươi năm
Tuy làm ra mà khi cầm thắng lợi
Bỗng bàng hoàng tự hỏi đến rồi chăng
Trong nín im nghe tim oà nước nở
Mắt nhìn như từ dự trữ chiêm bao
Pháo hiệu lên trên Sài Gòn bến cũ
Đêm hè sang lịch sử đón ta vào
Phút mong chờ tới trước mọi ước ao
Bao kỷ niệm ồn ào xao xuyến quá
Dòng thời gian dồn tụ về tất cả
Những mảnh đời thương nhớ những buồn vui
Trận đòn tra đau buốt khắp thân người
Tường xà-lim sần sùi tầng máu đặc
Cái khoảng khắc đầu ruồi thu ngực giặc
Phát đạn đầu hạnh phúc toả toàn thân
Bến đò sương qua vội buổi hành quân
Những triền núi quen một lần chiến dịch
Từng bọng vắt tấm mưa rừng rả rích
Giọng cười vang tinh nghịch đỉnh đèo cao
Con đường lèn lem lém sắc như dao
Những đêm thức chiến hào trăm chuyện tán
Mùi khét nồng trong mịt mùng bom đạn
Bất ngờ bừng cửa lán sáng mầu hoa
Một vừng trang kỳ ảo giữa sông Đà
Ba mươi năm cùng lúc ùa sống dậy
Lòng ngẹn ngào rõ từng hình lá vẫy
Cây phượng rừng thoáng thấy dọc Trường Sơn
Từ rất xa ta về giữa Sài Gòn
Từ nguyên sơ rừng hoàng hôn hoang rợ
Giành cửa hang với hàng đàn thú dữ
Tổ tiên ta tránh lũ thuở hồng hoang
Từ âm u những đêm dài hỗn mang
Một tia lửa bừng lên soi mặt đất
Từng hạt giống của thiên tài dân tộc
Bộ lạc xưa chắt lọc đến ngày nay
Từ tột cùng những thế kỷ đắng cay
Cả đất nước đoạ đầy chìm tận đáy
Từ chót vót những đỉnh cao lừng lẫy
Việt Nam lên như mọc dậy mặt trời
Từ bao đời ngỡ tưởng ngẫu nhiên thôi
Sợi khói mỏng thoảng thơm mùi xóm mạc
Câu ngỏ tình bao đời nay vẫn hát
Một vạt đồi bàng bạc cánh hoa lau
Có gì đâu thế đấy có gì đâu
Những chi tiết gắn vào nhau ai biết
Tự khi nào thành quê hương da diết
Vụt bồi hồi trong máu thịt chiều nay
Mấy nghìn năm đọng trong dáng bàn tay
Người con gái chỉ đường tăng hành tiến
Vừa lẫm liệt vừa thoảng như e thẹn
Mái tóc đen vừa bén mũ tai bèo
*
Thành công này trọn vẹn của tình yêu
Chiều tuổi thơ tiếng sáo diều quyến rũ
Còn vang vọng suốt cuộc đời thức ngủ
Quấn quít về soi tỏ nét thân thương
Những mầu sông dáng núi mặt đường
Một lịch sử mở từng trang khám phá
Một đất nước hào hoa trong gian khổ
Một nhân dân rực rỡ đạo làm người
Một miền đất nghe xa vời Nam Bộ
Dẫu chưa đến mà hồn ta ở đó
Đôi mắt em nức nở buổi chiều vui
Thành công này của tuyệt vời chung thuỷ
Xưa bình Ngô nay cháu con bình Mỹ
Vào Sài Gòn như Nguyễn Huệ tiến công
Những cô gái ba mươi năm chờ chồng
Qua đảo diên tấm lòng càng toả sáng
Trọn nghĩa tình với bốn phương bè bạn
Một tâm hồn ngời rạng chất Việt Nam
Thành công này của nung nấu hờn căm
Đến trời xanh cũng đỏ bầm sắc máu
Bao nền nhà in dấu gót giày đinh
Bao chà đạp lên vong linh tiên tổ
Những nhục nhằn mẹ nuốt thành cơm bữa
Tia nắng vàng như cũng ứa thương đau
Buổi tối mang Khâm Thiên trong chiều sâu
Bình minh lại mở đầu bằng Sơn Mỹ
Lòng căm thù thiêng liêng như vũ khí
Thành bậc thang cao quý đến tình thương
Thành công này là của một con đường
Phát nguyên tự bến Nhà Rồng thuở trước
Đường của lửa cũng là đường của nước
Đường hồi sinh lồng lộng bốn nghìn năm
Đường mòn nhỏ hành quân thành đại lộ
Đường quyết liệt không chịu dừng ở giữa
Không thoả hiệp với kiên trì dang dở
Thắng lưng chừng và một nửa hy sinh
Tình yêu loại hai danh dự trung bình
Không thoả hiệp với chính mình mệt mỏi
Thành công này tươi rói của tình yêu
Dáng đời đi cao thượng biết bao nhiêu
Rất vị tha và tuôn trào chất đẹp
Ba mươi năm từ bão dài lửa thép
Lứa trẻ ra như mùa điệp nở bừng
Ôi đẹp trai và xinh gái quá chừng
Người con gái đẹp vô cùng nữ tính
Người con trai đẹp hào hùng khoẻ mạnh
Cái chất người lấp lánh của ngày mai
Từ tầm nhìn dáng đứng đến môi cười
Đôi cánh lớn sải dài vào lịch sử
Thành công này cửa mở của tình yêu
Đêm pháo hoa muôn ngàn sao rực cháy
Mối tình đầu bừng dậy sắc mầu riêng
Những sông Ngân dâng tràn vui tuôn chảy
Một trời sao lộng lẫy khắp hai miền
Ta không bao giờ quên
Người đồng đội đầu tiên từng gục xuống
Cuộn bông đầy trong lỗ đạn đum-đum
Người đồng đội cuối cùng còn gục xuống
Khi cờ ta đã sáng đỏ Sài Gòn
Ta không bao giờ quên
Những đồng chí là kim cương lý tưởng
Những đồng bào là vô hạn tình thương
Những con người hơn ta nhiều đáng sống
Dọc ba mươi năm năm lại bên đường
Ta dâng phong trào tầm cao chiến dịch
Mang tên Người như đích hướng niềm tin
Hoàng hôn này An-giê xanh thoả thích
Mẹ từ Đô-mi-ních ngước lên nhìn
Ta chuyển sang cuộc xây đời vĩ đại
Đường trường chinh còn trải đến chân trời
Gian khó nhất là chặng dài đưa tới
Đỉnh tột cùng chói lọi của ngày mai
Trời ta đó một mầu trời rất mới
Lắng nghe tim Bác gọi giục ta mau
Tất cả nay đều trong tầm tay với
Tất cả từ nay mới bắt đầu.

Đến (I)

Cứ ngỡ từ nay là thênh thang
Buổi chiều hoang đường say giải phóng
Nỗi nhục như chờ sau vinh quang
Cái đường con người kỳ quặc lắm
Ai nghèo cơ cực ai giàu sang
Quyền lực phũ phàng đen đổi trắng
Người mẹ bảy lần đeo vành tang
Cái kiếp con người đau đớn lắm
Bôn ba ngàn dặm về đến thềm
Lẽ nào suốt đời theo ảo vọng
Rạng đông hé từ đen đặc thêm
Chân lý con người đùa cợt lắm
Nụ cười nhen lên trong mắt quen
Tiếng chim tự thả vào xanh thẳm
Cánh mai chầm chậm xoè nở thêm
Hạnh phúc con người gần đây lắm.

Hương

Anh rất sợ trời xanh buồn đi mất
Bóng đêm về lẩn khuất giữa lòng nhau
Thật yêu thương nên đừng yêu thương thật
Cho dạ hương ngây ngất mãi đêm đầu

Duy

Đã qua cái thời ngạc nhiên
Đã qua cái thời dằn vặt
Đã qua cái thời tức điên
Đã qua cái thời đau uất
Đã đến cái thời mở mắt
Nhìn cho sáng màu tiếng khóc
Nhìn cho tỏ sắc nụ cười
Nhìn thấy cuộc đời đang lọc
Nhìn ra trong vắt ngày mai
Giữa Sài Gòn như ở giữa chiêm bao
Đi trong phố như chiến hào thuở trước
Đêm đã khuya em cho anh cốc nước
Khát mênh mông đời vượt ước mơ rồi
Em vẹn toàn trong cái tuổi hai mươi
Đâu đã biết lòng người quay quắt lắm
Mắt em nhìn cứ tự nhiên đằm thắm
Cái cuộc đời lật lọng thế là sao
Anh nhớ em day dứt cồn cào
Tiếng tắc kè như bào vào nỗi nhớ
Đêm cao nguyên bồi hồi nín thở
ơi ngày mai của mở đón gì đây
Sau ba mươi ba năm trở lại chiến trường này
Bóng nắng cung đường màu mây đều khác
Có cái gì còn như xưa chân thật
Những đồng đội ngã dưới chân đèo trên giải đất miền Tây
Ba mươi ba năm mới có một ngày
Về quỳ gối trước rừng cây xào xạc
Khác lạ rồi trời xanh nay bát ngát
Con suối xưa vẫn hát giọng êm đềm
Nào ai ngờ cuộc sống lại bon chen
Ngọn gió đó còn nguyên lời an ủi
Đồng đội đó còn nguyên lời nhắn gửi
Thời gian nan đang đợi ở trên đường

Nội

Ta là ông là cha là con là cháu của người
Đứa con người hai tháng
Ta là bạn của ngươi

Đôi môi người cười bất giác trong giấc ngủ trẻ thơ
     chưa hề biết mà đã từng hiểu biết
     không tự vệ mà hoàn toàn bất chấp
           phần đểu cáng đời
                 độc ác người
                       và nhục nhằn cuộc sống

Đôi môi người mếu
     kéo xuống một nét đau
     vết hằn di truyền mấy triệu năm bi kịch
     chất chứa thảm thương không tên tuổi
           của tất cả những kiếp người
                 nối tiếp nhau trên trái đất
Một mình ngồi trông cho người ăn người chơi
           người nhìn người nghe
                 người la hét và dãy đạp
Ta quỳ xuống bên người như quỳ xuống
                       trước loài người
Vụng trộm khóc nức lên giữa nụ cười hai tháng.

Thơm

Anh thơm lên môi em
Lịm cả trời sao cho kín đêm
Anh thơm lên môi em
Tri âm hàng liễu rủ buông rèm
Em thơm lên môi anh
Hương dậy thì ngây ngất đồng trinh
Em thơm lên môi anh
Rạo rực êm êm nhựa lên cành
Thơm
thơm
thơm
Anh thành em cho em thành anh

Đắng

Khi anh đốt xe Mỹ trên đường phố Sài Gòn
Bị địch bắt đánh chết đi sống lại
Tôi bình yên làm trên quê hương những việc anh mơ làm sau chiến thắng
Tham quan Liên Xô khảo sát Đức, Hung
Tìm hiểu Nam Hàn nghiên cứu Mỹ, Nhật
Anh từ Tổng Nha sang Chí Hoà ra Côn Đảo
Tôi lên bậc tăng chức thêm quyền không muốn mà cứ thành bệ vệ
Giải phóng rồi gặp nhau ở thành phố Hồ Chí Minh
Chúng ta cùng một tuổi
Tôi phơi phới hồng hào anh xanh xao gầy guộc
Được giao một việc làm nhũn nhặn
Anh không còn thời để học hành
Công tác mới anh vụng về kém cỏi
Chẳng lẽ tôi hèn hạ tự vỗ về rằng trong kiến thức tôi có máu anh đổ ra ở chuồng cọp
Trả ơn anh bằng nương nhẹ xuê xoa
Anh phải được kính trọng biết bao lần hơn thế
Anh đáng nhận cái bất công của sự thật cái tàn nhẫn của cuộc đời đến tận cùng
Sáng nay tôi nhìn hàng me không biết mình vui hay buồn
Tôi vừa quyết định thay anh bằng một kỹ sư
Người thanh niên lên đường sang học ở Ba Lan vào dịp anh tuyệt thực trong hầm gian cấm cố

Thời

Mười năm
Thơ mấy lần đổi mới
Tình yêu mấy lần tắt nguội
Đất nước thêm mười một triệu người
Em bao nhiêu vòng lượn trong tôi
Cháu nhỏ thành cô gái đẹp não nùng hàng ngày trôi qua cửa
Tuổi hai mươi thơm ngây ngất gió
Cái gì có cái gì thôi
Một nét mày chau một tiếng cười
Mười năm
Đủ tháng ngày cho người sa đoạ
Cây mới trồng vừa qua mùa bói quả
Đuôi mắt em một bóng ngả thời gian
Những bài thơ xanh bình thản thay lá vàng
Lòng ham quá bụi đường và biển hát
Không đến nữa bao nhiêu tóc bạc
Một tối khuya trời đất mơ hồ
Choàng đi tìm không biết cái gì từ tuổi thơ.

Không (I)

Có một hôm mà ngày giống như đêm
Anh cố thử nghĩ như chưa từng có em
Sẽ không có những buổi đợi chờ
hơn cả thời gian
dài như một sự lặng im
Không có màu xanh tình yêu của trời
Không có hy vọng long lanh
trong mắt vì sao xa xôi
Không có sự lưu luyến mơ hồ lúc đầu thu
của mùi hoa sữa
Không có nhân đôi và chia nửa
Anh đều chịu được em ơi
Nhưng sẽ không có những nỗi đau
rất trần gian
rất người
Anh không thể nào sống được

Nguyên (I)

Năm cũ qua nâng niu cái mới
Cầm ngày mai trong tay
Năm mới đến chắt chiu cái cũ
Mang truyền thống dâng đầy
Cái mới nào tính bằng tiền Tây và hàng Nhật
Những của dởm gọi là dân chủ và hạnh phúc
Huyễn hoặc như mùa xuân
Cái cũ nào tính bằng sai lầm và tội ác
Những uất hận đến giờ trừng phạt
Nhân tình như mô Phật và A men
Mới cũ tính bằng thập niên bằng thế kỷ
Có nghĩa gì với thời gian
Ba mươi năm sau hoa hậu phai tàn
Một chút mơ màng
Phi lý
Cái mới của ai
Viển vông và ngạo nghễ
Cái mới của kẻ nào
Sâu độc và hoen rỉ
Cái mới của con người
Như đất trời
Bình yên và rất trẻ

Sống

Vở kịch đầy nhiệt tình không nghệ thuật
Tác giả diễn viên đều công thức
Nhạc đệm rất thô
Như giết bóng dáng ngày xưa và xúc động
Người lính cứu cho vở kịch về mình khỏi hỏng
Anh chết trận
Cô diễn viên ngượng nghịu nói là hy sinh vì đời sau
Bao nhiêu anh em đã mất
Hiện lên mồn một là anh
Cậu lính trẻ lạc ngũ xin đánh nhờ chưa kịp tâm sự gì cùng tiểu đội
Vô danh với đất nước vô danh với đơn vị mình
Cũng có thể như kịch bản là anh chưa từng trải một làn môi con gái
Đồng đội ngã trên chiến hào
Anh biết rõ người hôm nay đang tụng ca sáo mòn về anh đấy
Vượt qua dối trá qua chân thành qua nghệ thuật anh sống dậy
Độ lượng
trang nghiêm
tin cậy cuộc đời

Người

Kín đáo và mỡ màng
Cao sang và e lệ
Thơ trẻ và đàng hoàng
Ngang tàng và giản dị
Khắc kỷ và hồn nhiên
Thôi miên và an ủi
Gần gũi và xa vời
Trọn đời và một thoáng
Vòm sáng cõi đời sau
Tinh cầu nào hẹn gặp

Thức

Sau ba mươi năm chiến tranh bạc trắng đầu
Người lính già cược đời mình thí nghiệm một cách làm ăm mới
Có thể mất thẻ đảng viên có thể vào tù
Nỗi cơ cực trút lên vợ và con
Anh nghĩ mình có quyền phơi gia đình trước cơn mạo hiểm này không
Hy sinh nhiều rồi có lẽ lần này nên đắn đo một chút
Bỗng tự cười mình cuối đời sinh nhát gan
Người con gái ba mươi sáu tuổi chưa chồng chưa kịp yêu ai và chưa ai kịp yêu
Tuổi hai mươi giấc mơ huy hoàng bầu trời đặc khói chớp nhoáng nhoàng đầy đạn bom và lãng mạn
Ngẩn ngơ không biết mình sống hay ai sống những ngày ghê gớm thẳng căng nồng nàn trong suốt ấy
Ba mươi sáu hay bao nhiêu sáu tuổi
Thèm úp mặt vào một bộ ngực nở nang khóc cho vơi nước mắt trong người
Thèm một đứa con bụ bẫm hoi hoi mùi sữa mẹ
Mỗi sớm mai cặp lồng cơm và một niềm tin đinh ninh bí ẩn yên lành gọn ghẽ trong tay
Người giám đốc bệnh viện tâm thần khăng khăng
Xây tường vây người điên cao thêm một mét là lùi đi hai thế kỷ
Ký bao nhiêu tờ cam đoan tôi cũng ký
Phá tường đi cho người bệnh tâm thần đựơc thoải mái tự do
Nửa đêm nghe kể hết tình đầu
Người vợ nhoẻn cười trẻ lại như hồi mới cưới
Cần ký bên anh em ký ngay
Người kế toán trưởng thoáng một giây ngần ngừ
Một chữ ký và thế là giải thoát
Anh hoà hợp với giám đốc với đảng uỷ với công đoàn
Thôi không bị cả hội băm vằm là phản trắc
Lĩnh tiền thưởng chia phần mua thuốc cho con đang ốm o còi cọc
Thầm nức nở oà lên trong lầm lì
Thà chết không bất lương thế được
Sau chuyến đi xa
Người bạn nhà văn ập đến giống cơn mưa Sài Gòn
Đùa như thật và thật như đùa
Cười hết cỡ tuôn hàng tràng tiếu lâm mới
Có ông thầy giáo tháo giầy đi mò gái
Có ngài cán bộ cố bạn với con phe
Đêm về khuya anh kể chuyện người lính già

Nhân

Khi xa cách nhân lên bằng tuyệt vọng
Tận chân trời không một bóng hàng mây
Ai che được sự vô cùng trống rỗng
Ôi ngày mai ta sẽ sống sao đây
Ta bỗng sợ cả vòm cây tiếng nhạc
Cả vầng trăng và khúc hát ngày xưa
Đường kỷ niệm lá vàng bay xào xạc
Heo may lùa phiêu bạt những dòng mưa
Ta đâu biết sự sống thừa sức trẻ
Như đất lành kiệt quệ lại phì nhiêu
Rơi đến đáy của linh hồn quạnh quẽ
Gặp nhân gian dào dạt khoẻ như triều
Còn một chút ta để dành em nhé
Không gian anh bốn phía là em
Một tiếng chim rừng ngập ngừng thỏ thẻ
Đời gọi ta bằng cả sự lặng im

Thở

Một vùng sông nước chứa chan nắng tràn hoa cỏ
Những giọt nước mưa kiên nhẫn lặng lẽ rơi trên bậc thềm quạnh hiu
Điệu nhạc buồn xa xăm dìu dịu
Anh nhìn em ăn cơm nguội với rau muống xào
Miệng em ngon quá
Anh chợt hiểu ăn là một việc làm đẹp biết bao
Bầy sư tử sưởi nắng giữa rừng hoang Châu Phi
Bỗng nhiên con sư tử đực gầm lên một tiếng
Gái trai đi nườm nượp đêm nhập nhoạng đèn Hà Nội
Em đẹp quá trong bóng tối
Đẹp đến làm anh sợ nhìn thấy em ban ngày
Đẹp đến làm anh sợ gặp em lần thứ hai
Ba giờ sáng đêm trắng Lêningrát
Những tia nắng vàng lượn trên ngọn sóng Nêva
Ngày xưa thỉnh thoảng mẹ cho con một xu
Một xu khoai lang luộc thơm bùi ăn hấp tấp bên cổng chợ

Nhớ (I)

Dòng mơ ai biết mơ hay thật
Đau nhất là tim không biết quên
Chưa có mà sao không chịu mất
Dù chỉ mơ hồ một cái tên
Ơi ánh sao chiều xa trong vắt
Hạnh phúc là tìm không biết quên
Chưa có bao giờ nên không mất
Dù chỉ một màu xanh áo len

Xa

Sáng chủ nhật ra phố
Chọn một cô gái đẹp và đi theo
Nhìn tỏ mặt cái nghèo
Voan hồng da xanh len đỏ
Bao nhiêu đêm loang lổ
Những vì sao ánh mắt những vì sao bãi đờm
Qua mấy cuộc chiến tranh
Bắt đầu biết nhìn ra cái đẹp
Con đường tiếng hát
Người bụi bụi người
Quần bò nội quần bò ngoại
Phớt xanh quầng mắt đỏ vành môi
Đi theo cái đẹp người con gái
Lặng lẽ nhìn đôi gót bờ vai
Lòng trào lên nỗi nhớ những người
Chẳng bao giờ còn thấy bờ vai đôi gót ấy

Đậu

Cho dẫu nếu hồn anh sắp cạn
Xin nâng niu chắt giọt cuối cùng
Nghiêng hẳn đời anh đi mà gạn
Một giọt người rất sáng rất trong
Đậu xuống vai em
làm giọt sương đồng

Gần (I)

Tiếng chim tơ đằng trước bước chân chập chững giọng cười trong trẻo trẻ con
Tiếng lá vàng đằng sau bóng ma đuổi đêm mưa cánh đồng hoang vắng
Mùa hạ quả mướp ngon lành đắng
Tràn cảm thông trong im lặng vô cùng
Thuyền thúng tí hon ao tù mênh mông
Ngõ tre non đêm đèn lồng thấp thoáng
Cuối đời ung dung chạng vạng
Buổi sáng Hồ Tây
Xóm nhỏ sặc nồng mùi hằng ngày
Lời chửi tục xen trong tiếng trẻ nô ầm ỹ
Bác xích lô lầm bầm đẩy chiếc xe rên rỉ
Cô gái áo cháo lòng đầu tổ quỷ ngáp giữa sân
Sự sống cố tình xấu xí từng đường vân
Bên kia hồ nhà thơ tìm vần trên ghế đá
Đường chim bay chừng hơn cây số
Xóm nhỏ trong sương trong lịch sử Tây Hồ
Đẹp dịu dàng thanh thoát như mơ
Nhà thơ làm xong bài thơ đứng dậy
Lừa dối như trời sao nhấp nháy đêm qua

Trắng

Anh tặng em
Cuộc đời anh không sống
Giấc mơ anh chỉ mơ
Một tâm hồn để trống
Những đêm trắng mong chờ
Anh tặng em
Bài thơ anh không viết
Nỗi đau anh đi tìm
Màu mây anh chua biết
Tha thiết của lặng im

Hát (I)

Biển là lời hứa chung tình
Trời như thảng thốt giật mình cơn mưa
Nắng là hạnh phúc vào mùa
Gió như lòng dạ lúc chờ đợi em
Lá là cuộc sống đang nhen
Suối như giọng hát cất lên từ nguồn
Anh là một bóng cô đơn
Em như tiếng gọi trong hồn gọi ra
Ở nơi trời biển bao la
Chưa tròn mộng ước chưa qua đợi chờ
Một làn mây nhẹ như mơ
Nặng như cái thuở người chưa gặp người
Ta về một thoảng mà thôi
Tưng bừng biển sớm bồi hồi gió đêm
Lòng ta trở lại bình yên
Dày vò lắng xuống lo phiền nhẹ vơi
Thấy sâu hơn nghĩa cuộc đời
Thấy xa hơn cái chất người hỗn mang
Một tuần ở với Nha Trang
Lòng như đảo yến mùa sang đây rồi

Cửa đã mở tập hợp 111 bài thơ Việt Phương làm trong suốt 40 năm sau đó, từ lúc ông 40 cho đến khi ông vừa tròn 80. Những thăng trầm của đời người ghi dấu trong thơ ông. Nhưng phải thẳng thắn nhìn nhận rằng, những ấn tượng về phong cách thơ ông và một lối tư duy độc đáo đã khẳng định được tên tuổi của ông trong lòng độc giả. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!