Chùm Thơ Trần Mạnh Hảo Hấp Dẫn Và Ấn Tượng Nhất Phần 2

Thơ Trần Mạnh Hảo được nhiều bạn độc giả tìm kiếm và sưu tầm bởi độ đặc sắc của ngòi bút thơ ca của ông. Những bài thơ mang tính triết lý cao đan xen chất trữ tình mộc mạc luôn khiến cho trái tim của bạn đọc phải rung động. Những bài thơ của ông đều thể hiện tình yêu quê hương đất nước, nỗi buồn trăn trở về cuộc đời và con người
Chùm thơ sử dụng thủ pháp đơn giản nhưng lại khiến cho người đọc cảm thấy bồi hồi xúc động và thấm thía. Bài viết lần trước của chúng tôi đã được rất nhiều ý kiến tích cực từ phía các bạn nên hôm nay uct.edu sẽ tiếp tục giới thiệu đến các bạn phần 2 cùng những bài thơ hấp dẫn của nhà thơ Trần Mạnh Hảo nhé!

Gương mặt em rất thánh

Mặt em chẳng giống mặt trăng
Cũng không mang dáng chói chang mặt trời
Vậy mà sao lúc em cười
Hai vầng nhật nguyệt trên môi em hồng
Soi vào em mắt say nồng
Vật vô tri cũng mang hồn thế nhân
Em nhìn cái ác hóa thân
Cái phần thánh thiện lấn phần loanh quanh
Em nhìn tôi luyện lại anh
Dửng dưng nào cũng cháy thành tình yêu
Cám ơn em, cám ơn nhiều
Khơi trong anh biết bao điều chưa hay
Anh đi khắp trái đất này
Cũng không đi khỏi chân mày mắt em

Khi chưa có mùa thu

Khi chưa có mùa thu
Hoa phượng còn dang dở
Bạn nằm xuống lưng đồi
Mùa thu dừng lại đó
Đâu chỉ vì cô gái
Tên trùng với tên mùa
Đâu phải loài hoa ấy
Nở ven rừng bâng quơ
Chưa ai yêu mùa thu
Như bạn mình mơ mộng
Ai xui tiếng chim gù
Kéo trời lên xanh thẳm
Bây giờ đang ve kêu
Rừng xưa mình lại đến
Ước trời xanh thật nhiều
Để thay mình trò chuyện
Cánh rừng hố bom dày
Suối tắc dòng nghẹn chảy
Không có bạn nằm đây
Dễ gì mùa thu tới?
Bạn mãi mười chín tuổi
Như buổi ấy công đồn
Vắt cơm nhòa nước suối
Nhường nhau không ai ăn
Thôi dành sau trận đánh
Tiểu đội cùng liên hoan
Tiếc mùa thu đi vắng
Chim rừng chưa bay sang
Chia tay cười rất đậm
Đến giờ còn nghe vang
Có ai ngờ đêm ấy
Bạn không về liên hoan
Vắt cơm nhòa nước suối
Viếng bạn mình không ăn
Cánh rừng xanh xao gió
Có tiếng chim từ quy
Hình như ai gọi đó
Bạn yên nghỉ mình đi
Chiến trường nhiều khói lửa
Vẫn ngoảnh lại cánh rừng
Chao ôi mùa thu đó
Bốn bề xanh rưng rưng
Chao ôi là hương cốm
Rồi lòng đến thế ư?
Thương bạn khi nằm xuống
Sao trời chưa sang thu?

Lời con hổ năm Mậu Dần

Xin tạm biệt nỗi “Nhớ rừng” Thế Lữ
Sáng xuân nay người thả hổ về rừng
Tôi từ bé được nuôi bằng sở thú
Chợt gặp rừng hồi hộp quá rưng rưng
Tự do hỡi! Người làm tôi muốn khóc
Muốn gầm lên lay động núi rừng thiêng
Tôi vồ trượt bóng mình không bắt được
Hỡi rừng già hùng vĩ của hùm thiêng
Tôi uống cạn bao bình minh dưới suối
Đâu bóng hươu nai, đâu bóng đại ngàn ?
Tự do hỡi tôi mơ dù chết đói
Được về rừng dù thịt nát xương tan
Nhưng ai đã phá rừng xưa xơ xác
Không còn mồi nuôi hổ sống bình yên
Tôi run rẩy giữa cô đơn đói khát
Thà đưa tôi về lại Thảo Cầm Viên
Tôi sẽ gục giữa hoang tàn chết rũ
Ôi rừng thiêng sao mất chốn sinh thành ?
Thà nhốt tôi vào bài thơ Thế Lữ
Trong chuồng xưa mơ ước thú rừng xanh.

Mãi mãi tuổi học trò

Ngoảnh lại sân trường xin bé dại
Mây trắng còn đi học dưới hồ thu
Hoa phượng chợt bừng bừng niềm bạn gái
Tán bàng theo về tận ngõ che dù
Tiếng ve gáy nôn nao hồn bút mực
Tôi hoá thành chiếc cặp hoá phong thơ
Gió nỡ phất vạt áo dài thổn thức
Vô tình ơi, vô tình đến bây giờ…
Bảng đen lặng mài mòn tình phấn trắng
Hờn giận vu vơ còn giấu hộc bàn
Mắt ai sắc hợp cả hồn mưa nắng
Gốc cây già chứng kiến nỗi trường tan
Áo dài xưa giờ hoá thành mây trắng
Gió bum bê bay hết tóc nhau rồi
Em còn nấp sau sương mù bụi phấn
Sao nụ cười răng khểnh vẫn chờ tôi
Vẫn níu kéo tình cỏ may vụng dại
Đứng chờ nhau còn giả bộ đến bây giờ
Pha mực tím cho hoa bìm trẻ mãi
Muốn ngỏ lời… nhút nhát mới làm thơ

Mao Trạch Đông

Trán Người cao hơn nghìn núi sọ
Mặt Người mênh mông hơn niềm hư vô thần linh
Tháng chạp Hồ Nam tuyết rắc đầy lông cáo
Sông Dương Tử ám như ma dìm chết đuối Động Đình
Người pha tư tưởng thành máu mực
Loãng tâm hồn cháo huyết Trung Hoa
Xã tắc đựng vừa tay nải
Hành khất máu xương hề
Người cái bang hề vĩ đại
Cân hàng triệu sinh linh trên một chiếc cân ruồi
Vĩ nhân Diên An
Đâu những đám mây ròng ròng phép lạ
Có lời Người bàn
Cá cũng hoá thành chim
Giang Thanh – Em – Nền Văn Nghệ mới
Duy vật đôi mông nàng là biện chứng mù sương
Lịch sử – con chiến mã Người phi nước đại
Quất ngọn roi giai cấp hoá thiên đường
Cách Mạng là công cuộc bắt bướm
Bắt sạch bướm trong giấc mơ thiên hạ
Khinh bọn mây trắng phi lập trường, phi hiệu quả
Con trâu điếc Lão Đam mê đàn Đông Phương Hồng
Người xin thề với mênh mông:
– Không đi chung đường cùng chim sẻ!
Vầng trăng Hạ Cơ điên đầu trời bể
Thích thằng Cuội thủ dâm tư tưởng chị Hằng
Người – bông lau đen đêm quạ trắng
Người đếm cát Gô-Bi trong bão thốc trường thành
Bão tuyết nuôi bạc đầu Bột Hải
Thèm đập vỡ sọ người tìm mâu thuẫn trời xanh!
Máu Trung Hoa trắng rợn da ngựa
Cho thuỳ dương xoã hết tóc Đường Thi
Người mắc bệnh nghi mình là tượng
Cả Trung Hoa lên cơn nghiền lý tưởng
Người cầm cơn hồng vệ binh như cầm một tách trà
Hoàng Hà đỏ đổ từ trời như bị cắt tiết
Tư duy là trò chơi chán chết
Làm mặt trời hay hơn làm thơ
Thử lấy máu tạo phản trò nước mắt
Tiếc không Tần Thuỷ Hoàng toạ một ván cờ
Buồn trời đất chỉ sinh mình Gia Cát
Cười mẩu đại bàng cao hơn Thái Sơn
Đêm hồn Người chớp liên hồi như đạn hoả mai Thái Bình Thiên Quốc
Đêm Hồ Nam khét lẹt tiếng mèo gào
Phải ăn sạch giấc hoè thiên hạ
Tuyết trái mùa làm đất mọc lông mao…

Mùa hạ

Xuân qua để một giai điệu rè
Cây sương bừng tỉnh tiếng chim hoe
Tôi mười bốn tuổi mê như gió
Run rẩy trời tôi sôi tiếng ve.
Ai lợp trên đầu tôi xôi gấc ?
Cái màu hoa phượng đến là ngon
Mẹ ơi con vạc kêu như nấc
Mây vá trời xanh nỗi rách còn…
Tu hú ngoài kia đang hú tôi
Chạy ra xem vải chín bên trời
Tôi như quả nhót lon ton ấy
Mùa hạ trời ưa xuống đất chơi.
Từ ghế nhà trường sang lưng trâu
Tôi thương mùa hạ ấy ban đầu
Chia tay bè bạn buồn như nắng
Hừng hực lòng tôi thuở ấy đâu ?

Nguyễn Trãi trước giờ tru di

Trên đường pháp trường con dâu ta trở dạ
Tiếng cháu thét chào đời như tiếng nghìn chim lợn báo tang
Đội ơn vua ban tã lót
Để cháu khỏi bị chém trần truồng trên thớt!
Ôi con đường ba họ ta đến nơi thọ hình
Sao dài hơn đường mười năm Lam Sơn phò Thái Tổ
Ông Cao Xanh bỏ kinh thành về rừng xưa ở
Nơi vua lấy đất làm ngai, tình huynh đệ làm long bào
Nơi ta mót dần xã tắc cho vua như mót lúa
Chừng như ta đã đi con đường này từ Ải Bắc
Tiễn cha già hay đưa tiễn đời ta?
Đêm mưa đá, mưa tròng ngươi, mưa xuống nghìn con mắt
Ôi xã tắc
Con đường nào cũng dẫn đến pháp trường
Bàn tay chỉ đường nào cũng bàn tay đao phủ?
Thân tùng bách há phải thân mùng tơi
Mây trắng xưa ơi
Sao giờ toàn những đám mây mưng mủ?
Ta thương xã tắc không mất về tay giặc
Lại mất về tay bọn nịnh thần
Triều đình ai cũng là Lê Sát
Mắt thiên tử như Nam Hải đố ai lấp đầy giai nhân?
Luân thường đem gác gác bếp
Chỉ ba ông đầu rau nhìn thấy dân
Ôi Hàn Tín, Bành Việt, Phàn Khoái
Gió trung thần đang hú gọi hồn đi
Dưới vòm trời Lã Hậu
Mưa tru di đỏ rực gió lăng trì…
Vẫn biết vân cẩu bày trò sinh diệt chơi
Lịch sử cợt đùa sai đúng
Sao cứ quặn lòng nhìn đám trẻ lôi thôi
Đội ơn vua không trói chúng
Tội chết chém còn được vua ban đao phủ cõng
Giá chỉ mình ta chui qua lỗ nẻ giữa đất dày trời cao?
Ừ, mây mù vừa làm cỏ sạch trăng sao
Chợt gió dữ tru di mây trời từng đám
Mặt trời văng ra như đầu thánh hiền bị trảm
Sao phép nước dùng dao chém đại thần
Để chém trẻ sơ sinh?
Mai sau lấy gì chém sông núi?
Đầu người đang rụng quanh ta
Máu là nước lũ Hồng Hà dời non
Hồn ta là đứa trẻ con
Đi vào cõi chết vẫn còn ngu ngơ
Nỗi oan không chết bao giờ
Ta còn bị chém dọc bờ thế nhân…

Những đồ chơi của con

Suy dinh dưỡng từ trong thai
Con lớn từng ngày èo uột
Cha đi làm nhà nước
May mà mua được búp bê
À ơi con bế con chơi
Búp bê đầy đặn còn người còi xương
Này chú gấu phốp pháp
Con bồng toát mồ hôi
Cô bé ni lông mập mạp
Nằm bên con trông cọc cạch buồn cười
Chiếc xe tăng khẩu súng cũng tròn đầy
Vũ khí còn có da có thịt
Chú ngựa gỗ có ăn gì đâu mà chắc nịch
Sao con chẳng giống búp bê?
Ngày mai
Ngày mai
Ngày mai
Có thể cha sẽ kiếm cho con mọi thứ
Nhưng tuổi thơ không đến lần thứ hai.
Hãy đi qua tháng năm này con ơi
Hỡi những con búp bê béo tốt
Sao để con người còi cọc trước đồ chơi?

Ru người trăm năm

Ngủ đi người của anh ơi
Xin nhờ ngọn gió ru nơi em nằm
Anh ngồi thức với xa xăm
Tới em phải vượt hàng trăm tinh cầu
Lời ru nào sợ xa đâu
À ơi vũ trụ chìm sau mi dài
Bay bay hai cánh tơ ngài
Ngủ đi cặp mắt thức hoài chờ trông
Anh ru từng búp tay hồng
Xin nhờ ngọn gió bế bồng trên tay
Nâng niu mười nhánh sông gầy
Khép vơi thành nụ, xoè đầy thành hoa
Từng đi nghìn dặm sơn hà
Hai bàn chân của em là mùi hương
Cái hôn trên gót còn vương
Lời ru em hoá con đường em đi
Ngủ ngon khoé miệng thầm thì
Cháy tan trời đất cũng vì vành môi
Vuốt ve khe suối núi đồi
Ngủ đi da thịt ngời ngời thương yêu.
Tóc em anh đến trăm chiều
Bao nhiêu sợi tóc bấy nhiêu nỗi niềm
Tay anh em gối trăng liềm
Giấc mơ chớ hiện ra điềm bể dâu
À ơi cái ngủ đi đâu
Tình yêu ru đến bạc đầu chưa thôi
Cách xa như đất với trời
Đêm đêm anh lặng ru người trăm năm.

Sông Hồng

Khi vừa rời lòng mẹ
Con đỏ hoe như một cục bùn non
Có phải mẹ vừa nhặt con lên từ đáy sông Hồng.
Mà hạt phù sa bật khóc?
Con mới hiểu biển vì sao khát nước
Triệu năm còn ừng ực uống dòng sông
Vì sao Lạc Long Quân lấy sông Hồng làm đuốc
Soi nước Văn Lang từng bước Tiên Rồng
Con mới hiểu vì sao hạt thóc
Lại mang hình con mắt mỏi mòn trông.
Mẹ ru hạt phù sa khó nhọc
Ngủ đi mà hoá cánh đồng
Mẹ đi mót lúa, lúa không hạt nào
Sông Hồng lụt cả ca dao
Con cò bị bão giạt vào lời ru
Tuổi thơ nằm cạnh sông Hồng tôi ngủ
Cỏ chân đê làm gió cứ ong ong
Trong mơ tôi thành Chử Đồng Tử
Thức dậy ra bờ sông vùi người trong cát
Không thấy nàng Tiên Dung
Nhưng tôi đã lấy được sông Hồng
Lấy lại tình yêu chàng Trương Chi đánh mất
Lấy được tiếng đàn có nước mắt cha ông.
Đêm tôi học sử trong nhà
Nghe sóng sông Hồng như tay lật sách
Như thể Hai Bà Trưng
Nhảy từ đê tuẫn tiễn
Đến nay còn chưa rơi xuống lòng sông…

Ta ở đâu?

Mọi con đường đều dẫn đến gió lốc
Bấy giờ em ở đâu?
Để nhà thơ hư vô đi lượm vỏ hà vỏ ốc
Ngước lên không thấy mái đầu
Em ở đâu bấy giờ trời xanh, mặt đất, dòng sông, đỉnh núi
Xin ngôi sao băng tìm được cách em rơi
Chúng ta ở chung mái nhà mà anh không thấy
Hình như chúng mình hiện hữu khắp nơi
Bấy giờ em ở đâu?
Sao anh không cầm trái thị mà hỏi
Rằng cô Tấm ơi sao cứ ngủ hoài
Sao anh không nắm áo cụ Nguyễn Du mà hỏi
Rằng Thuý Kiều đang ở nhà ai?
Sao anh không tìm Chử Đồng Tử mà hỏi
Rằng nàng Tiên Dong còn tắm bến sông dài?
Mỵ Châu hỡi nàng ở đâu lúc đó
Có nỏ thần Trọng Thuỷ dám đầu thai?
Em ở đâu, trời ở đâu, đất ở đâu lúc ấy
Anh xin cám ơn cái đấu đâu kia cho đến bạc đầu
Chúng ta từ hai hành tinh hư vô nhập lại
Có nhau rồi lòng vẫn hỏi đâu đâu…

Tập đi

Tập đi từ lúc bò nhoài
Để con người thoát khỏi loài bốn chân
Vịn vào mọi thứ xa gần
Đứng lên vụt chạy qua thân phận người
Tập đi tám chục tuổi rồi
Đôi chân lại trở về thời chưa đi
Lại bò như vật hài nhi
Với tay cỏ đã xanh rì gậy ơi
Tập đi suốt cả một đời
Mà chân chưa chắc là đôi chân mình.

Tổ quốc

(Lời Huyền Trân công chúa từ biệt Thăng Long đêm trước khi về làm vợ vua Chiêm Thành)
Hòn đá ngoài vườn may mắn hơn ta
Đá không phải đi làm hoàng hậu Chiêm Thành
Hồn ta há chẳng bằng con ốc
Bám cọc rêu ao nhà Trần ?
Đêm cuối cùng trên Tổ Quốc
Trăng liềm như cô Tấm trèo cau
Phải sắc đẹp là lưỡi dao chặt gốc ?
Cây đổ rồi, ta với Tấm như nhau.
Giếng thu
Tiếng gầu ai khua ?
Sao ta không là chiếc gầu đứt dây
Nằm dưới giếng muôn đời
Uống quê nhà đỡ khát
Mắt ta đêm nay
Khác nào hai giếng nước
Đất Việt ơi
Đất Việt mãi hai hàng
Gió kinh thành có về Tức Mặc
Bẻ dùm ta ít hương cau
Nhặt dùm ta vài tiếng ếch
Ta nghe khi tới nước người
Đám mây dám theo chân xa xứ
Để bay vào một bát canh cua ?
Hỡi con hà, con hến
Có bao giờ bỏ đất như ta ?
Ta thương tầu chuối mở cánh buồm số phận
Cứ một mình dập nát cả mùa đông
Ta là chim ngói lang thang nhặt nắng
Lá thu rơi như phận gái theo chồng
Sương ban mai đầy như thóc
Phải đời ta gặt toàn sương ?
Ai hát nghêu ngao
Phù sa mặc nâu sồng dân dã
Ta ước gì được ở lại hái dâu
Làm cô gái quê mùa áo vá
Hỡi câu ca dao mọc đầu đình khó nhọc
Cho ta chết rồi về lại Thăng Long
Làm chim chóc
Đêm lặng đưa nôi
À ơi
Cha già như chiếc bình vôi
Vắng con tóc bạc da mồi ai thương
Trở trời trái gió tai ương
Con nhờ cái vạc kêu sương lo giùm
Lời ru làm vầng trăng căng sữa
Ai bắn vào ngực ta mũi tên
Mai không còn nghe nữa
Vạc thôi ăn đêm
Cò thôi dỗ ngủ
Rồi đây ta phải ru con
Bằng lời xứ lạ héo mòn đôi môi
Nước Việt ơi
Nước Việt như chiếc võng
Suốt canh dài ngồi thức hát ầu ơ.

Tôi mang Hồ Gươm đi

Sao Hồ Gươm biết tôi chia xa?
Mà run cho mọi bóng cây nhòa
Mà im im hết nghìn tăm cá
Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa?
Gó níu hoàng hôn xuống đáy tranh
Lá rụng, trời xao động cổ thành
Đổi dòng, sông gửi hồn ngưng đọng
Mượn hồ trả kiếm lại trời xanh
Tôi muốn mang hồ đi trú đông
Mà không khiêng vác được sông Hồng
Mà không gói nổi heo may rét
Đành để hồ cho gió bấc trông!
Sao Hồ Gươm biết tôi ra đây?
Mà thương ôm bóng kẻ lưu đầy
Mà lau đôi mắt tôi bằng sóng
Mà cả trời kia xuống hết cây…

Tôi yêu tổ quốc mà tôi bị bắt

(Kính tặng nữ đạo diễn điện ảnh Song Chi, nhà văn nữ Trang Hạ và anh chị em từng bị công an nhà nước ta bắt vì yêu nước vô tổ chức, dám biểu tình chống Trung Quốc chiếm Trường Sa, Hoàng Sa)
Những ngày này
Tổ Quốc là cá nằm trên thớt
Tổ Quốc là con giun đang bị xéo quằn
giặc chiếm Hoàng Sa, Trường Sa
Biển Đông bị bóp cổ
Sóng bạc đầu nhe nanh sư tử
biển đập nát bờ
Hồng Hà, Cửu Long giãy giụa thở ra máu
Tuổi trẻ mít-tinh
đả đảo Trung Quốc xâm lược!
Sông Bạch Đằng tràn lên phố biểu tình
Sông Bạch Đằng bị bắt
ải Chi Lăng theo tuổi trẻ xuống đường
ải Chi Lăng bị bắt
gò Đống Đa nơi giặc vùi xương
sẽ bị bắt nếu biểu tình chống giặc!
Có nơi đâu trên thế giới này
như Việt Nam hôm nay
Yêu nước là tội ác
biểu tình chống ngoại xâm bị “Nhà Nước” bắt?
Các anh hùng dân tộc ơi!
Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo ơi!
nếu sống lại, các Ngài sẽ bị bắt!
ai cho phép các Ngài đánh giặc phương Bắc?
sao vua Trung Hoa lại chiếm nước Trung Hoa:
“Bên kia biên giới là nhà
Bên đây biên giới cũng là quê hương!”
Thơ Tố Hữu năm nào từng xoá dấu biên cương!
Đường ra biển dân tộc ta đang bị tắc
Phải giành lại Hoàng Sa từ anh bạn Thiên triều
tôi yêu Tổ Quốc tôi mà tôi bị bắt!
Tổ Quốc yêu Người phải lấy máu mà yêu!

Trái bắp

Ô hay trái bắp
Vừa mới đẻ thôi
Mà râu đã mọc
Thành ông lão rồi
Cái râu mọc trước
Cái răng mọc sau
Bắp bận áo khoác
Trùm lên tới đầu
Từ trên lưng mẹ
Bắp nhảy xuống rồi
Hàm răng trắng thế
Bắp chưa kịp cười
Ngoảnh chào cây mẹ
Trước khi theo người

Trốn tìm

Số phận cùng ta chơi trốn tìm
Trời không chứa nổi dấu chân chim
Mỵ Châu bị đuổi tình yêu chạy?
Ta chỉ còn chui qua lỗ kim
Em nhỏ hơn nhiều cả giọt sương
Nghìn xưa gió vướng bụi ven đường
Còn em như sắp tan thành nắng
Mắt phớt ngang đời một chấm hương
Muốn trốn vào nhau sợ có còn
Mái đầu chưa lợp nổi môi son
Thi xin mắt ấy đừng truy nã
Dẫu chết tình yêu vẫn bị đòn

Vạc

Đừng trách con vạc
Sao mày ăn đêm?
Chao ôi đồng đất
Ban ngày như nêm.

Vi mô và vĩ mô

Mặt trời quá vĩ đại
Hạt sương quá nhỏ nhoi
Mặt trời không mang nổi
Dù một hạt sương rơi
Nhưng trong giọt sương ấy
Có bao nhiêu mặt trời?

Xin lỗi ngọn lửa

Khi chị vượt cạn thì anh hy sinh bên An Phú
An Nhơn mình chỉ còn mươi gia đình bám trụ dưới hầm
Căn hầm rộng nối cùng địa đạo
Em và đồng đội dọn cho chị một chỗ nằm
Rồi mẹ tròn con vuông chị sinh con trong đất
Gần tháng trời chị ít được nhìn mặt con
Không thể thắp đèn cầy ở gần cháu được
Giữa cháu và ngọn lửa ai cần dưỡng khí hơn?
Chị dùng bàn tay hình dung gương mặt cháu
Em phải dẫn ngọn lửa chị nuôi trong hầm ra thật xa
Em vô ý làm tắt ngọn lửa duy nhất trong ngách hầm ta
Bom rải suốt ngày sao đi xin được lửa?
Mấy ngày liền cháu không được ăn hồ ăn bột
Rồi cháu đi… đột ngột trong hầm
Em thương cháu chưa được lên mặt đất
Chỉ tại mình làm tắt lửa của người thân…

Trên đây, uct.edu.vn đã tiếp nối bài viết trước Chùm Thơ Trần Mạnh Hảo Hấp Dẫn Và Ấn Tượng Nhất Phần 1 bằng những bài thơ hấp dẫn còn lại của Trần Mạnh Hảo. Hy vọng sau bài viết này các bạn có thấy thấy được lòng nhiệt huyết, ngọn lửa thi ca trực trào trong tâm hồn nhà thơ. Hãy theo dõi chúng tôi để cập nhật cho mình những bài viết đặc sắc nhé! Thân Ái!