Bài thơ Ước Vọng (Thu Hà): Niềm hy vọng giữa trăm đường ngổn ngang

Bài thơ Ước Vọng (Thu Hà) da diết, thổn thức lòng người. Với ngôn từ giản dị, hình ảnh thơ gần gũi đã phác họa được tâm trạng trăm bề ngổn ngang của thi sĩ. Nỗi buồn, nỗi sầu như ăn sâu vào trái tim nhưng đâu đó vẫn len lỏi một niềm hy vọng vực dậy. Cùng nhau đón đọc bài thơ và đưa ra cảm nhận riêng về phong cách thơ và chất thơ của thi sĩ nhé!

ƯỚC VỌNG
Thơ: Thu Hà
Ở nơi này sao cô đơn đến lạ
Người đông vui sao chả thấy nụ cười
Hỏi lòng ta sao cứ mãi chơi vơi
Buồn nhịp sống buông lơi dòng cảm xúc.
Muốn hỏi trời dòng sông có mấy khúc ?
Và đời người liệu mấy lúc được vui ?
Lại muốn hỏi sao cứ phải ngậm ngùi ?
Không tỏa ngát như mùi hoa thiên lý ?
Giấu lòng mình khi bình minh thật kỹ
Để đêm về âm ỉ những niềm đau
Giọt nước mắt vốn là thứ không màu
Nên cứ chảy theo nhau nào ai biết…
Thử đặt mình là dòng sông chảy xiết
Lúc phong ba ai mải miết kiếm tìm
Tấm chân tình ai sẽ giấu trong tim
Ta chỉ muốn một niềm tin như thế.

Là một người yêu thơ, các bạn chớ bỏ lỡ những vần thơ hay trong bài Ước Vọng (Thu Hà) nhé. Bài thơ đã khắc họa thành công con người, chất thơ của tác giả. Chúng tôi xin chúc các bạn luôn vui vẻ, lạc quan và thành công hơn trong sự nghiệp của mình nhé!