Bài thơ Gọi Mãi Đò Ơi – Sự luyến tiếc day dứt khôn nguôi

Bài thơ Gọi Mãi Đò Ơi có lẽ chính là câu thở dài trong cuộc chờ đợi vô vọng trong tình yêu. Với thể thơ tự do, nhà thơ Phú Sĩ đã đưa đến người đọc sự luyến tiếc, về một nỗi buồn không bao giờ dứt. Đây là một trong những tác phẩm gây tiếng vang trong nền thi ca Việt Nam. Ngay dưới đây, chúng ta sẽ cùng nhau cảm nhận chất thơ rất riêng của tác phẩm nhé!

GỌI MÃI ĐÒ …ƠI…!
Thơ: Phú Sĩ
Trên bến xa văng vẳng tiếng gọi đò
Gieo trong tôi chút ngậm ngùi man mác,
Tiếng gọi đò theo kiếp người trôi dạt
Ai biết Cô lái đò phảng phất nỗi buồn xa …
Ngày tiễn chồng theo bè bạn rời quê
Lần cuối cùng cô lái đò còn cất cao tiếng hát
Khi hay tin ngày anh không quay về nữa
Tiếng gọi đò ngày nào buồn vọng cả bến sông…
Chị vẫn cầm sào chèo chống giữa màn sương
Dẫu con nước lớn nước ròng theo năm tháng
Mối tình ngọt ngào vùi chôn vào quên lãng
Tiếng khỏa nước của mái chèo cũng lặng lẽ thâu đêm.
Dòng sông quê năm tháng gió ru mềm
Khách qua sông sao nỗi lòng nhớ mãi
Mong một ngày trên lối về tìm lại
Để một lần được nghe câu hát ấy ngày xưa…
Bến sông quê, trở lại một chiều mưa
Mọi người đã lãng quên cô lái đò năm ấy
Trong giây phút cõi lòng nghe trống vắng
Biết tìm đâu rồi tiếng vọng mãi…., đò ơi !!!

Con đò là hình ảnh xuất hiện nhiều trong các tác phẩm văn học. Con đò lênh đênh sông nước, con đò cập bến… gợi nên sự cô đơn, lẻ bóng hay là sự đoàn viên, đầy hạnh phúc. Đó là hình ảnh giàu sức gợi, đó chính là nguồn cảm hứng của nhiều tác phẩm hay ra đời!