77 bài thơ song thất lục bát nổi tiếng về tình yêu, cuộc sống

77 bài thơ song thất lục bát nổi tiếng về tình yêu, cuộc sống

Thơ song thất lục bát nổi tiếng về tình yêu,cuộc sống,những bài thơ được khá nhiều độc giả yêu thích. Những bài thơ hay, giàu cảm xúc mang lại cho người đọc những phút giây thư giãn tuyệt vời nhất, có những suy ngẫm và hướng đến những điều tốt đẹp trước mắt. Ngay dưới đây, chúng ta cùng đọc và cảm nhận những vần thơ hay này nhé.

Một số bài thơ song thất lục bát ngắn hay nhất

Trong làng thơ ca của Việt Nam đã có không ít những tác giả đã chọn thể thơ song thất lục bát để mượn ngòi bút nét thơ của riêng mình truyền tải cho người đời về những bài thơ hay về cái mối quan hệ, các nét đẹp xung quan đời sống con người. Sau đây là những bài thơ song thất lục bát về tình yêu, tình bạn, cha mẹ, thầy cô, quê hương hay nhất để chúng ta có thể sưu tầm được những bài thơ hay trong nền thơ ca của dân tộc.

Trăng Rơi

(Huỳnh Minh Nhật)

Khung cửa sổ treo mành năm tháng
Cửa cài then nắng chẳng lối vào
Đêm đêm mây gió rì rào
Ánh trăng mệt mỏi rơi ào qua vai

Nhặt mảnh trăng rơi bẻ làm hai
Treo lên khung cửa thoáng hương nhài
Thắp lên nỗi nhớ thật dài
Trách ai đi mãi hương tình nhạt phai

Yêu thương đi đắng cay ở lại
Đêm đêm mơ ướt cả bờ vai
Mắt sâu đẫm lệ phôi phai
Tóc mây bù rối môi càng khô thâm

Hồn trơ trọi tháng ngày suy ngẫm
Tim héo hon thấm đẫm tình yêu
Tình yêu trả lại cô liêu
Bên thềm lá rụng tiêu điều xác xơ

Cô gái ấy nay còn đâu nữa
Một nửa hồn đã chết tim yêu
Những đêm gió thoảng dập dìu
Bóng hình ai đó lại điêu đứng lòng

Tìm Trong Hoàng Hôn

(Huỳnh Minh Nhật)

Hoàng hôn mây giăng khung trời tím
Gió chiều tìm kiếm hạt nắng rơi
Tìm chi tìm cả một đời
Phơi phơi sương lạnh nắng thời ngủ quên

Em cũng tìm trong sương lạnh giá
Bóng hình anh đã quá xa xôi
Nỗi lòng đau cảnh chia đôi
Bến bờ tan tác gửi anh đôi lời

Xuân Chiều

(Hoàng Mai)

Chiều xuống chậm nghe lòng trống vắng
Thoảng đâu đây hạt nắng thở dài
Rộn ràng ngỡ bước chân ai
Thiên thai lạc lối tuyền đài dừng chân

Công viên lạnh bâng khuâng đi mãi
Buồn xa xăm hoang hoải tìm về
Nhớ khi mắt liếc môi kề
Vòng tay khép kín… não nề dòng châu

Người khuất bóng tìm đâu anh hỡi
Tình ngăn chia vì bởi can qua
Sa chân lỡ bước chiều tà
Em con thuyền bé vượt qua sóng nhồi

Đời bể khổ võ vàng mãi kiếm
Người trăm năm tiền kiếp tìm về
Tỉnh rồi sao vẫn như mê
Thênh thang không bước cạn khe tìm vào

Ta bà cõi lao đao thương hận
Ngục u minh khóc giận tình nhân
Chơi vơi một kiếp hồng trần
Người đây ta đấy chỉ ngần ấy sao

Đàn lỡ nhịp cung thương sóng vỗ
Âm lỗi thời lở dở tình ca
Mong sao hạ tới thu qua
Đông đi xuân đến mặn mà dáng duyên

Mồ Côi Tội Lắm Ai Ơi

(Hoàng Mai)

Thương thân trẻ bơ vơ côi cút
Không nhà ai chăm chút chiều đông
Tay ôm em bế ngửa lòng
Giữa dòng đời mới tuôn dòng lệ châu

Thân côi cút ban đầu khổ lắm
Mẹ rời xa cha cũng hẩm hiu
Nuôi em năm tháng chắt chiu
Chung tay nhờ cậy sớm chiều người xa

Thương em nhớ cha nhòa ướt gối
Nương nhờ người sớm tối rau tương
Mai sau em lớn đến trường
Nhớ ơn bá tánh nhịn nhường cái ăn

Chiều buông xuống một thân lê bước
Khói hương tàn lướt thướt mưa giông
Cha ơi có thấu nỗi lòng
Hồn thiêng ấp ủ đêm đông không nhà

Mẹ chăn nệm ấm phương xa
Có thương con trẻ bôn ba dòng đời?

 Muôn Năm Sầu Thảm

(Hàn Mặc Tử)

Nghệ hỡi Nghệ, muôn năm sầu thảm
Nhớ thương còn một nắm xương thôi
Thân tàn ma dại đi rồi
Rầu rầu nước mắt bời bời ruột gan

Nghe gió là ôm ngang lấy gió
Tưởng chừng như trong đó có hương
Của người mình nhớ mình thương
Nào hay gió tạt chả vương vấn gì

Nhớ lắm lúc như si như tỉnh
Nhớ làm sao bải hoải tay chân
Nhớ hàm răng, nhớ hàm răng
Mà ngày nào đó vẫn khăng khít nhiều

Dẫu đau đớn vì lời phụ rẫy
Như mà ta không lấy làm điều
Trăm năm vẫn một lòng yêu
Và còn yêu nữa rất nhiều em ơi.

Nhớ Ơn Cha Mẹ

(Hoàng Mai)

Ngày tháng bảy mưa rơi lướt thướt
Chạnh lòng con sướt mướt canh thâu
Mẹ cha giờ khuất nơi đâu
Dương gian hay cõi thâm sâu ngút ngàn

Đêm trở gió bàng hoàng tỉnh giấc
Nhớ công ơn chất ngất lòng đau
Mẹ cha khuất bóng đã lâu
Con chưa đền đáp ơn sâu cửu trùng

Nhớ cái thuở bần cùng cạn kiệt
Cha đảm đương mải miết vườn rau
Cơm canh khoai sắn bên nhau
Chắt chiu ngày tháng mong cầu vươn lên

Thời gian vững lòng bền cha bước
Lên tỉnh thành sau trước lo toan
Đàn con sâm sấp hiền ngoan
Mẹ thay cha dạy bảo ban con khờ

Rồi đến lúc con thơ đã lớn
Bỏ mẹ cha về chốn phồn hoa
Đứa an phận đứa bôn ba
Xót xa con trẻ lệ nhòa đêm thâu

Khi con đã bắt đầu ổn định
Thì mẹ cha thân tịnh bất an
Mẹ đi về chốn mây ngàn
Cha thương nhớ mẹ võ vàng theo sau

Con chưa kịp ơn sâu đền đáp
Chỉ mong sao Phật Pháp nhiệm màu
Mẹ cha thoát cảnh khổ đau…
Luân hồi sanh tử nguyện cầu vãng sanh

Giã Biệt Thu

(Hoàng Mai)

Nơi góc bể tưởng ai nhớ mãi!
Tấm chân tình ân ái bấy lâu!
Sao người nỡ vội gieo sầu!
Ra đi chẳng gửi đôi câu giã từ!

Người giã biệt trời như lạnh lẽo
Nắng vàng tươi khô héo nhành hoa
Nơi xa duyên phận mặn mà
Lối xưa vắng bóng mình ta ngậm ngùi

Tình đã dứt thì thôi người nhé!
Chúc người luôn vui vẻ tròn đôi
Từ nay cách biệt phương trời
Đêm đêm cô lẻ trăng rơi bẽ bàng

Chân bước đếm lang thang từng ngõ
Đông ùa về buốt gõ con tim
Thu đi tình cũng trốn tìm
Tháng ngày chất chứa trời đêm mịt mùng

Trưa Vắng

(Hồ Dzếnh)

Hồn tôi đấy: căn trường nho nhỏ
Nước vôi xanh, bờ cỏ tươi non
Lâu rồi còn thoảng mùi thơm
Chân đi nghe động tới hồn ngây thơ

Sâu rộng quá những giờ vui trước
Nhịp cười say trên nước chưa trôi
Trưa hè thưng thấy hai tôi
Ném đầu chim chích, bắt đuôi chuồn chuồn

Ðời đẹp quá, tôi buồn sao kịp?
Trang sách đầu chép hết giây mơ
Ngả mình trên bóng nhung tơ
Tôi nguyền: Sau lớn làm thơ suốt đời!

Cỏ mấy bận xanh rồi lại tạ
Gió lùa thu trong lá bao lần…
Bạn trường những bóng phù vân
Xót thương mái tóc nay dần hết xanh

Hồn xưa dậy: chim cành động nắng
Lá reo trên hồ lặng lờ trong
Trưa im im đến não nùng
Tôi ngờ trống học trong lòng trưa vang…

Trăn Trở

(Hoàng Mai)

Ngày anh đến xua tan băng giá
Sáu mùa xuân đôi ngã phân ly
Bao lần lệ thắm hoen mi
Em đâu nghĩ đến những gì… ngày sau

Thời gian có ngừng đâu anh hỡi
Tình trái ngang duyên khởi ngày đêm
Cho em khao khát nỗi niềm
Bao năm lệ vẫn nổi chìm trang thơ

Sáu năm đã bơ vơ bóng lẻ
Kiếp hồng nhan quạnh quẽ lòng đau
Tuổi Xuân vội vã qua mau
Hoàng hôn mây phủ ngang đầu anh ơi

Mưa tí tách rơi rơi gợi nhớ
Nỗi niềm riêng trăn trở vì đâu…
Duyên tan vỡ giấc mơ sầu
Lòng người ai biết nông sâu mà dò

Duyên ngang trái tơ vò lần nữa
Em một mình đi giữa hoàng hôn
Thôi đành chọn kiếp cô đơn
Chiều nay mây trắng buồn hơn chiều nào

Lúc Ngoảnh Lại

(Bùi Giáng)

Lúc ngoảnh lại ngắm màu dương liễu
Thà khuyên chàng đừng chịu rong chơi
Bao ngày nằm đất ngủ trời
Lúc đi ngắm gió lúc ngồi ngắm sương

Lúc ngoảnh lại – mùi hương bay mất
Lúc quay đi – phảng phất phía sau
Muôn hương muôn sắc muôn màu
Tập thành hậu diện Chiêm Bao Niết Bàn

Cuộc trần thế bách ban sự huống
Bao sự tình chìm xuống nổi lên
Người đi góc bể gập ghềnh
Kẻ về xó bếp quên tên tuổi mình

Lúc ngoảnh lại thình lình chợt thấy
Sau lưng mình lẩy bẩy đa đoan
Hồi sinh gió núi trăng ngàn
Thấy em cơ cẩn đá vàng hơn xưa

Lúc ngoảnh lại chép bừa ra bút
Chào mai sau hun hút biển dâu
Phù trầm ký ức thiên thâu
Nặng tình quá khứ anh chào tương lai.

Thơ song thất lục bát về tình yêu dạt dào cảm xúc

Gửi đến các bạn chùm thơ song thất lục bát về tình yêu dạt dào cảm xúc .Đây đều là những bài thơ song thất lục bát rất hay thể hiện được cái hồn và những nỗi sầu khắc khoải trong tình yêu đôi lứa. Khi đọc những áng thơ này, các bạn cũng sẽ thấy được tâm hồn mình sẽ hòa quyện vào thể thơ song thất lục bát một cách mượt mà, trôi chảy.

 Mãi Mãi

(Xuân Diệu)

– Vâng, anh sẽ yêu em mãi mãi;
Mãi mãi là trong những phút giây.
Sắc hồng mãi mãi hôm nay,
Hoa sim nở rộ cuồng say một đồi;
Em nói nhỏ: “hỡi người yêu dấu,
Hãy yêu em mãi mãi nghe anh?”
Say xưa anh cũng dặn tình:
“Yêu anh mãi mãi nghe! Mình yêu anh.”
Hoa nửa buổi muốn thành vạn thuở,
Lòng một đời tính độ ngàn năm;
Sông trôi núi lở âm thầm,
Đường đi vũ trụ có cầm được đâu!
Nhưng ta sẽ yêu nhau mãi mãi,
Mãi mãi là trong những phút giây;
Lâu dài là bóng, là mây,
Là môi kỳ ngộ, là tay hảo cầu.
Mãi mãi ở trong câu hò hẹn,
Mãi mãi trong ý nguyện bình sinh;
Thời gian không phải của mình,
Tình chỉ mãi mãi bằng tình tháng năm?
Vâng, anh sẽ yêu em mãi mãi,
Trong phút giây ân ái muôn đời.
Mai kia dù có rẽ rời,
Đôi ta đã mãi mãi ngồi bên nhau.

Người Mang Tâm Sự

(Hoàng Mai)

Trời hôm nay chợt mưa chợt nắng
Tiễn người đi bến vắng đò chiều
Nghe hồn thổn thức cô liêu
Ta còn có biết bao điều trong nhau

Chim lẻ bạn âu sầu muôn lối
Lòng bao năm tăm tối não nề
Qua rồi một thoáng đam mê
Tóc xanh giờ đã mây che phủ đầu

Chân đếm bước dòng sầu nhạt nắng
Lòng bâng khuâng ngõ vắng thưa người
Đường trần chỉ một mình tôi
Trời cao sao nỡ tách đôi duyên mình…

Anh trở gót hành trình đếm bước
Trời vào Thu sướt mướt tình ngâu
Sóng giăng bủa bến giang đầu
Chiều nay hồn có trái sầu vừa rơ

Chuyện Tình Không Đoạn Kết

(Hoàng Mai )

Người tìm đến một chiều đông giá
Khi đời em lòng dạ ngổn ngang
Duyên đầu vội sớm ly tan
Anh đem nắng ấm… chứa chan xuân về

Qua rồi tuổi đam mê tình ái
Em và người gặp lại là duyên
Nửa vòng trái đất mỗi đêm
Xa xôi cách trở nỗi niềm tỏ phân

Dòng thư tỏ thu dần khoảng cách
Người và em dằng dặc đêm trường
Cánh chim bạt gió tha hương
Trái tim vết khắc một đường hằn sâu

Dòng tâm sự đớn đau thân xác
Nỗi đoạn trường than trách ai đây
Tỏ tường bao nỗi đắng cay
Trời cao có thấu lòng này hay chăng

Người gọi ta hồng nhan tri kỷ
Ta gọi người thủ thỉ tình quân
Mỗi năm vào dịp nghinh tân
Cùng nhau dạo Hội hoa xuân quê nhà

Thấm thoát sáu năm dài ròng rã
Luôn ưu tư tấc dạ u hoài
Cớ chi duyên ngắn tình dài
Trách sao Tạo Hóa đọa đày hồng nhan

Bài Thơ Không Gửi

(Hoàng Mai)

Đêm nay nữa tròn ba đêm thức
Lòng riêng mang uẩn khúc u buồn
Ngoài hiên gió thoảng mù sương
Vẳng nghe tiếng dế đêm trường nỉ non

Hoa lá cũng mỏi mòn trông ngóng
Cơn mưa đầu hạ nóng chưa loang
Anh về ngỡ đã sang trang
Ai hay giông tố phũ phàng đời em

Sầu mê khúc đêm đêm băng giá…
Tiễn đông đi lan tỏa xuân về .
Tình ta quá đỗi nhiêu khê
Em đâu nghĩ đến não nề ngày sau

Anh nửa vòng bán cầu xoay mãi
Mà thời gian hết tái lại hồi
Cho em giông gió nửa vời
Bao năm rồi vẫn rối bời trang thơ

Thắm thoát đã sáu năm thương nhớ
Đi bên nhau những ngỡ vợ chồng
Heo may hay gió mùa đông
Tình nhân cũng chẳng… bạn lòng cũng không

Anh gọi em má hồng tri kỷ
Đêm năm canh thủ thỉ não nề
Chiều nay xuân vẫn tràn trề
Mà hồn em đã bộn bề mưa giăng

Duyên đã lỡ dùng dằng số kiếp
Người sang sông đã tiếp nối bờ
Đời em ruột rối dường tơ
Thôi đành duyên phận… hững hờ mây bay

Đường tình trót thương vay kiếp trước
Nợ ái ân nghiệp chướng phải mang
Anh giờ lụa gấm cao sang
Em về nhận cái bẽ bàng người sau

Thuyền Neo Bến Đợi

(Hoàng Mai)

Em nhớ mãi chiều thu lá đổ
Mình bên nhau cạn tỏ nguồn cơn
Chạnh lòng anh vọng lời thương
Xa xa vẳng tiếng nghe dường nỉ non

Anh khắc khoải lòng son giữ mãi
Đời biển dâu xa xót tình đau
Lời anh nghe thấm từng câu
Người như ôm cả nỗi sầu thế nhân

Hai ta cứ tần ngần nuối tiếc
Một đời em tha thiết từng mơ
Nào ai học được chữ ngờ
Gối chăn hờ hững sương mờ phủ giăng

Anh chốn ấy! Mộng nay đã hết
Em ngồi đây lặng chết từng giây
Một mình trăn trở đêm nay
Biết ai hiểu thấu đắng cay chuyện lòng

Xuân trở giấc hoa không muốn trổ
Ngại ngần lo sầu khổ bao mùa
Thôi đành duyên kiếp đẩy đưa
Thuyền neo bến hẹn gió mùa lắt lay

Tình chợt đến – chợt đi – ai biết
Đường vào tim khôn xiết bẽ bàng
Chòng chành với chiếc đò ngang
Mai sau biết có vẹn toàn được chăng

Nhớ Người Trong Thơ

(Hoàng Mai)

Đêm trở giấc canh khuya lẻ bóng
Tựa thềm hoa lặng ngóng trông ai
Lệ tuôn đẫm ướt mi dài
Có hay chăng hỡi non đoài người ơi

Đường vạn nẻo xuân khơi không bước
Lối rẽ vào sau trước chông gai
Yêu nhau gầy rạc hình hài
Nỗi đau này xuống tuyền đài sao tan

Người gọi ta… hồng nhan tri kỷ
Ta gọi người hoan hỉ: tình quân
Tâm can sao cứ bần thần
Thuyền chưa ghé bến… cố nhân mất rồi

Ta – người vốn chẳng ai gian dối
Cùng chung nhau mở lối tương lai
Số trời định phận… chia hai
Có duyên chẳng nợ trúc mai kiếp này

Thôi người nhé ! Từ nay rẽ lối
Hai phương trời mòn mỏi đôi tim
Trăm năm dõi mắt trông tìm
Sao ta… người cứ nổi chìm trong nhau

Nơi chốn ấy người đau ta khóc
Nơi phương này người khóc… ta đau
Trúc Mai chẳng vẹn duyên sau
Thì cam đành phận… vì đâu hỡi người

Đôi Mắt

(Lưu Trọng Lư)

Có hoa nào qua mùa không héo?
Có tiếng nào giàu đẹp hơn không?
Mắt em là một dòng sông
Thuyền anh bơi lội giữa dòng mắt em.

Đàn “nguyệt dạ” hương đêm bay lạc
Gì buồn hơn tiếng vạc lưng chừng?
Phép gì khỏi nhớ đừng trông
Mắt em bỏ túi, vắng lòng đem soi.

Trên đây là chùm thơ song thất lục bát nổi tiếng,được nhiều độc giả yêu thích mình muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng các bạn cũng thích và yêu mến những bài thơ song thất lục bát ấy. Đây chỉ là một trong rất nhiều những chùm thơ song thất lục bát hay trên PUD, hãy tự mình khám phá thêm nhiều bài thơ song thất lục bát hay nữa các bạn nhé!

Thơ song thất lục bát nổi tiếng về tình yêu,cuộc sống,những bài thơ được khá nhiều độc giả yêu thích. Những bài thơ hay, giàu cảm xúc mang lại cho người đọc những phút giây thư giãn tuyệt vời nhất, có những suy ngẫm và hướng đến những điều tốt đẹp trước mắt. Ngay dưới đây, chúng ta cùng đọc và cảm nhận những vần thơ hay này nhé.

Một số bài thơ song thất lục bát ngắn hay nhất

Trong làng thơ ca của Việt Nam đã có không ít những tác giả đã chọn thể thơ song thất lục bát để mượn ngòi bút nét thơ của riêng mình truyền tải cho người đời về những bài thơ hay về cái mối quan hệ, các nét đẹp xung quan đời sống con người. Sau đây là những bài thơ song thất lục bát về tình yêu, tình bạn, cha mẹ, thầy cô, quê hương hay nhất để chúng ta có thể sưu tầm được những bài thơ hay trong nền thơ ca của dân tộc.

Trăng Rơi

(Huỳnh Minh Nhật)

Khung cửa sổ treo mành năm tháng
Cửa cài then nắng chẳng lối vào
Đêm đêm mây gió rì rào
Ánh trăng mệt mỏi rơi ào qua vai

Nhặt mảnh trăng rơi bẻ làm hai
Treo lên khung cửa thoáng hương nhài
Thắp lên nỗi nhớ thật dài
Trách ai đi mãi hương tình nhạt phai

Yêu thương đi đắng cay ở lại
Đêm đêm mơ ướt cả bờ vai
Mắt sâu đẫm lệ phôi phai
Tóc mây bù rối môi càng khô thâm

Hồn trơ trọi tháng ngày suy ngẫm
Tim héo hon thấm đẫm tình yêu
Tình yêu trả lại cô liêu
Bên thềm lá rụng tiêu điều xác xơ

Cô gái ấy nay còn đâu nữa
Một nửa hồn đã chết tim yêu
Những đêm gió thoảng dập dìu
Bóng hình ai đó lại điêu đứng lòng

Tìm Trong Hoàng Hôn

(Huỳnh Minh Nhật)

Hoàng hôn mây giăng khung trời tím
Gió chiều tìm kiếm hạt nắng rơi
Tìm chi tìm cả một đời
Phơi phơi sương lạnh nắng thời ngủ quên

Em cũng tìm trong sương lạnh giá
Bóng hình anh đã quá xa xôi
Nỗi lòng đau cảnh chia đôi
Bến bờ tan tác gửi anh đôi lời

Xuân Chiều

(Hoàng Mai)

Chiều xuống chậm nghe lòng trống vắng
Thoảng đâu đây hạt nắng thở dài
Rộn ràng ngỡ bước chân ai
Thiên thai lạc lối tuyền đài dừng chân

Công viên lạnh bâng khuâng đi mãi
Buồn xa xăm hoang hoải tìm về
Nhớ khi mắt liếc môi kề
Vòng tay khép kín… não nề dòng châu

Người khuất bóng tìm đâu anh hỡi
Tình ngăn chia vì bởi can qua
Sa chân lỡ bước chiều tà
Em con thuyền bé vượt qua sóng nhồi

Đời bể khổ võ vàng mãi kiếm
Người trăm năm tiền kiếp tìm về
Tỉnh rồi sao vẫn như mê
Thênh thang không bước cạn khe tìm vào

Ta bà cõi lao đao thương hận
Ngục u minh khóc giận tình nhân
Chơi vơi một kiếp hồng trần
Người đây ta đấy chỉ ngần ấy sao

Đàn lỡ nhịp cung thương sóng vỗ
Âm lỗi thời lở dở tình ca
Mong sao hạ tới thu qua
Đông đi xuân đến mặn mà dáng duyên

Mồ Côi Tội Lắm Ai Ơi

(Hoàng Mai)

Thương thân trẻ bơ vơ côi cút
Không nhà ai chăm chút chiều đông
Tay ôm em bế ngửa lòng
Giữa dòng đời mới tuôn dòng lệ châu

Thân côi cút ban đầu khổ lắm
Mẹ rời xa cha cũng hẩm hiu
Nuôi em năm tháng chắt chiu
Chung tay nhờ cậy sớm chiều người xa

Thương em nhớ cha nhòa ướt gối
Nương nhờ người sớm tối rau tương
Mai sau em lớn đến trường
Nhớ ơn bá tánh nhịn nhường cái ăn

Chiều buông xuống một thân lê bước
Khói hương tàn lướt thướt mưa giông
Cha ơi có thấu nỗi lòng
Hồn thiêng ấp ủ đêm đông không nhà

Mẹ chăn nệm ấm phương xa
Có thương con trẻ bôn ba dòng đời?

 Muôn Năm Sầu Thảm

(Hàn Mặc Tử)

Nghệ hỡi Nghệ, muôn năm sầu thảm
Nhớ thương còn một nắm xương thôi
Thân tàn ma dại đi rồi
Rầu rầu nước mắt bời bời ruột gan

Nghe gió là ôm ngang lấy gió
Tưởng chừng như trong đó có hương
Của người mình nhớ mình thương
Nào hay gió tạt chả vương vấn gì

Nhớ lắm lúc như si như tỉnh
Nhớ làm sao bải hoải tay chân
Nhớ hàm răng, nhớ hàm răng
Mà ngày nào đó vẫn khăng khít nhiều

Dẫu đau đớn vì lời phụ rẫy
Như mà ta không lấy làm điều
Trăm năm vẫn một lòng yêu
Và còn yêu nữa rất nhiều em ơi.

Nhớ Ơn Cha Mẹ

(Hoàng Mai)

Ngày tháng bảy mưa rơi lướt thướt
Chạnh lòng con sướt mướt canh thâu
Mẹ cha giờ khuất nơi đâu
Dương gian hay cõi thâm sâu ngút ngàn

Đêm trở gió bàng hoàng tỉnh giấc
Nhớ công ơn chất ngất lòng đau
Mẹ cha khuất bóng đã lâu
Con chưa đền đáp ơn sâu cửu trùng

Nhớ cái thuở bần cùng cạn kiệt
Cha đảm đương mải miết vườn rau
Cơm canh khoai sắn bên nhau
Chắt chiu ngày tháng mong cầu vươn lên

Thời gian vững lòng bền cha bước
Lên tỉnh thành sau trước lo toan
Đàn con sâm sấp hiền ngoan
Mẹ thay cha dạy bảo ban con khờ

Rồi đến lúc con thơ đã lớn
Bỏ mẹ cha về chốn phồn hoa
Đứa an phận đứa bôn ba
Xót xa con trẻ lệ nhòa đêm thâu

Khi con đã bắt đầu ổn định
Thì mẹ cha thân tịnh bất an
Mẹ đi về chốn mây ngàn
Cha thương nhớ mẹ võ vàng theo sau

Con chưa kịp ơn sâu đền đáp
Chỉ mong sao Phật Pháp nhiệm màu
Mẹ cha thoát cảnh khổ đau…
Luân hồi sanh tử nguyện cầu vãng sanh

Giã Biệt Thu

(Hoàng Mai)

Nơi góc bể tưởng ai nhớ mãi!
Tấm chân tình ân ái bấy lâu!
Sao người nỡ vội gieo sầu!
Ra đi chẳng gửi đôi câu giã từ!

Người giã biệt trời như lạnh lẽo
Nắng vàng tươi khô héo nhành hoa
Nơi xa duyên phận mặn mà
Lối xưa vắng bóng mình ta ngậm ngùi

Tình đã dứt thì thôi người nhé!
Chúc người luôn vui vẻ tròn đôi
Từ nay cách biệt phương trời
Đêm đêm cô lẻ trăng rơi bẽ bàng

Chân bước đếm lang thang từng ngõ
Đông ùa về buốt gõ con tim
Thu đi tình cũng trốn tìm
Tháng ngày chất chứa trời đêm mịt mùng

Trưa Vắng

(Hồ Dzếnh)

Hồn tôi đấy: căn trường nho nhỏ
Nước vôi xanh, bờ cỏ tươi non
Lâu rồi còn thoảng mùi thơm
Chân đi nghe động tới hồn ngây thơ

Sâu rộng quá những giờ vui trước
Nhịp cười say trên nước chưa trôi
Trưa hè thưng thấy hai tôi
Ném đầu chim chích, bắt đuôi chuồn chuồn

Ðời đẹp quá, tôi buồn sao kịp?
Trang sách đầu chép hết giây mơ
Ngả mình trên bóng nhung tơ
Tôi nguyền: Sau lớn làm thơ suốt đời!

Cỏ mấy bận xanh rồi lại tạ
Gió lùa thu trong lá bao lần…
Bạn trường những bóng phù vân
Xót thương mái tóc nay dần hết xanh

Hồn xưa dậy: chim cành động nắng
Lá reo trên hồ lặng lờ trong
Trưa im im đến não nùng
Tôi ngờ trống học trong lòng trưa vang…

Trăn Trở

(Hoàng Mai)

Ngày anh đến xua tan băng giá
Sáu mùa xuân đôi ngã phân ly
Bao lần lệ thắm hoen mi
Em đâu nghĩ đến những gì… ngày sau

Thời gian có ngừng đâu anh hỡi
Tình trái ngang duyên khởi ngày đêm
Cho em khao khát nỗi niềm
Bao năm lệ vẫn nổi chìm trang thơ

Sáu năm đã bơ vơ bóng lẻ
Kiếp hồng nhan quạnh quẽ lòng đau
Tuổi Xuân vội vã qua mau
Hoàng hôn mây phủ ngang đầu anh ơi

Mưa tí tách rơi rơi gợi nhớ
Nỗi niềm riêng trăn trở vì đâu…
Duyên tan vỡ giấc mơ sầu
Lòng người ai biết nông sâu mà dò

Duyên ngang trái tơ vò lần nữa
Em một mình đi giữa hoàng hôn
Thôi đành chọn kiếp cô đơn
Chiều nay mây trắng buồn hơn chiều nào

Lúc Ngoảnh Lại

(Bùi Giáng)

Lúc ngoảnh lại ngắm màu dương liễu
Thà khuyên chàng đừng chịu rong chơi
Bao ngày nằm đất ngủ trời
Lúc đi ngắm gió lúc ngồi ngắm sương

Lúc ngoảnh lại – mùi hương bay mất
Lúc quay đi – phảng phất phía sau
Muôn hương muôn sắc muôn màu
Tập thành hậu diện Chiêm Bao Niết Bàn

Cuộc trần thế bách ban sự huống
Bao sự tình chìm xuống nổi lên
Người đi góc bể gập ghềnh
Kẻ về xó bếp quên tên tuổi mình

Lúc ngoảnh lại thình lình chợt thấy
Sau lưng mình lẩy bẩy đa đoan
Hồi sinh gió núi trăng ngàn
Thấy em cơ cẩn đá vàng hơn xưa

Lúc ngoảnh lại chép bừa ra bút
Chào mai sau hun hút biển dâu
Phù trầm ký ức thiên thâu
Nặng tình quá khứ anh chào tương lai.

Thơ song thất lục bát về tình yêu dạt dào cảm xúc

Gửi đến các bạn chùm thơ song thất lục bát về tình yêu dạt dào cảm xúc .Đây đều là những bài thơ song thất lục bát rất hay thể hiện được cái hồn và những nỗi sầu khắc khoải trong tình yêu đôi lứa. Khi đọc những áng thơ này, các bạn cũng sẽ thấy được tâm hồn mình sẽ hòa quyện vào thể thơ song thất lục bát một cách mượt mà, trôi chảy.

 Mãi Mãi

(Xuân Diệu)

– Vâng, anh sẽ yêu em mãi mãi;
Mãi mãi là trong những phút giây.
Sắc hồng mãi mãi hôm nay,
Hoa sim nở rộ cuồng say một đồi;
Em nói nhỏ: “hỡi người yêu dấu,
Hãy yêu em mãi mãi nghe anh?”
Say xưa anh cũng dặn tình:
“Yêu anh mãi mãi nghe! Mình yêu anh.”
Hoa nửa buổi muốn thành vạn thuở,
Lòng một đời tính độ ngàn năm;
Sông trôi núi lở âm thầm,
Đường đi vũ trụ có cầm được đâu!
Nhưng ta sẽ yêu nhau mãi mãi,
Mãi mãi là trong những phút giây;
Lâu dài là bóng, là mây,
Là môi kỳ ngộ, là tay hảo cầu.
Mãi mãi ở trong câu hò hẹn,
Mãi mãi trong ý nguyện bình sinh;
Thời gian không phải của mình,
Tình chỉ mãi mãi bằng tình tháng năm?
Vâng, anh sẽ yêu em mãi mãi,
Trong phút giây ân ái muôn đời.
Mai kia dù có rẽ rời,
Đôi ta đã mãi mãi ngồi bên nhau.

Người Mang Tâm Sự

(Hoàng Mai)

Trời hôm nay chợt mưa chợt nắng
Tiễn người đi bến vắng đò chiều
Nghe hồn thổn thức cô liêu
Ta còn có biết bao điều trong nhau

Chim lẻ bạn âu sầu muôn lối
Lòng bao năm tăm tối não nề
Qua rồi một thoáng đam mê
Tóc xanh giờ đã mây che phủ đầu

Chân đếm bước dòng sầu nhạt nắng
Lòng bâng khuâng ngõ vắng thưa người
Đường trần chỉ một mình tôi
Trời cao sao nỡ tách đôi duyên mình…

Anh trở gót hành trình đếm bước
Trời vào Thu sướt mướt tình ngâu
Sóng giăng bủa bến giang đầu
Chiều nay hồn có trái sầu vừa rơ

Chuyện Tình Không Đoạn Kết

(Hoàng Mai )

Người tìm đến một chiều đông giá
Khi đời em lòng dạ ngổn ngang
Duyên đầu vội sớm ly tan
Anh đem nắng ấm… chứa chan xuân về

Qua rồi tuổi đam mê tình ái
Em và người gặp lại là duyên
Nửa vòng trái đất mỗi đêm
Xa xôi cách trở nỗi niềm tỏ phân

Dòng thư tỏ thu dần khoảng cách
Người và em dằng dặc đêm trường
Cánh chim bạt gió tha hương
Trái tim vết khắc một đường hằn sâu

Dòng tâm sự đớn đau thân xác
Nỗi đoạn trường than trách ai đây
Tỏ tường bao nỗi đắng cay
Trời cao có thấu lòng này hay chăng

Người gọi ta hồng nhan tri kỷ
Ta gọi người thủ thỉ tình quân
Mỗi năm vào dịp nghinh tân
Cùng nhau dạo Hội hoa xuân quê nhà

Thấm thoát sáu năm dài ròng rã
Luôn ưu tư tấc dạ u hoài
Cớ chi duyên ngắn tình dài
Trách sao Tạo Hóa đọa đày hồng nhan

Bài Thơ Không Gửi

(Hoàng Mai)

Đêm nay nữa tròn ba đêm thức
Lòng riêng mang uẩn khúc u buồn
Ngoài hiên gió thoảng mù sương
Vẳng nghe tiếng dế đêm trường nỉ non

Hoa lá cũng mỏi mòn trông ngóng
Cơn mưa đầu hạ nóng chưa loang
Anh về ngỡ đã sang trang
Ai hay giông tố phũ phàng đời em

Sầu mê khúc đêm đêm băng giá…
Tiễn đông đi lan tỏa xuân về .
Tình ta quá đỗi nhiêu khê
Em đâu nghĩ đến não nề ngày sau

Anh nửa vòng bán cầu xoay mãi
Mà thời gian hết tái lại hồi
Cho em giông gió nửa vời
Bao năm rồi vẫn rối bời trang thơ

Thắm thoát đã sáu năm thương nhớ
Đi bên nhau những ngỡ vợ chồng
Heo may hay gió mùa đông
Tình nhân cũng chẳng… bạn lòng cũng không

Anh gọi em má hồng tri kỷ
Đêm năm canh thủ thỉ não nề
Chiều nay xuân vẫn tràn trề
Mà hồn em đã bộn bề mưa giăng

Duyên đã lỡ dùng dằng số kiếp
Người sang sông đã tiếp nối bờ
Đời em ruột rối dường tơ
Thôi đành duyên phận… hững hờ mây bay

Đường tình trót thương vay kiếp trước
Nợ ái ân nghiệp chướng phải mang
Anh giờ lụa gấm cao sang
Em về nhận cái bẽ bàng người sau

Thuyền Neo Bến Đợi

(Hoàng Mai)

Em nhớ mãi chiều thu lá đổ
Mình bên nhau cạn tỏ nguồn cơn
Chạnh lòng anh vọng lời thương
Xa xa vẳng tiếng nghe dường nỉ non

Anh khắc khoải lòng son giữ mãi
Đời biển dâu xa xót tình đau
Lời anh nghe thấm từng câu
Người như ôm cả nỗi sầu thế nhân

Hai ta cứ tần ngần nuối tiếc
Một đời em tha thiết từng mơ
Nào ai học được chữ ngờ
Gối chăn hờ hững sương mờ phủ giăng

Anh chốn ấy! Mộng nay đã hết
Em ngồi đây lặng chết từng giây
Một mình trăn trở đêm nay
Biết ai hiểu thấu đắng cay chuyện lòng

Xuân trở giấc hoa không muốn trổ
Ngại ngần lo sầu khổ bao mùa
Thôi đành duyên kiếp đẩy đưa
Thuyền neo bến hẹn gió mùa lắt lay

Tình chợt đến – chợt đi – ai biết
Đường vào tim khôn xiết bẽ bàng
Chòng chành với chiếc đò ngang
Mai sau biết có vẹn toàn được chăng

Nhớ Người Trong Thơ

(Hoàng Mai)

Đêm trở giấc canh khuya lẻ bóng
Tựa thềm hoa lặng ngóng trông ai
Lệ tuôn đẫm ướt mi dài
Có hay chăng hỡi non đoài người ơi

Đường vạn nẻo xuân khơi không bước
Lối rẽ vào sau trước chông gai
Yêu nhau gầy rạc hình hài
Nỗi đau này xuống tuyền đài sao tan

Người gọi ta… hồng nhan tri kỷ
Ta gọi người hoan hỉ: tình quân
Tâm can sao cứ bần thần
Thuyền chưa ghé bến… cố nhân mất rồi

Ta – người vốn chẳng ai gian dối
Cùng chung nhau mở lối tương lai
Số trời định phận… chia hai
Có duyên chẳng nợ trúc mai kiếp này

Thôi người nhé ! Từ nay rẽ lối
Hai phương trời mòn mỏi đôi tim
Trăm năm dõi mắt trông tìm
Sao ta… người cứ nổi chìm trong nhau

Nơi chốn ấy người đau ta khóc
Nơi phương này người khóc… ta đau
Trúc Mai chẳng vẹn duyên sau
Thì cam đành phận… vì đâu hỡi người

Đôi Mắt

(Lưu Trọng Lư)

Có hoa nào qua mùa không héo?
Có tiếng nào giàu đẹp hơn không?
Mắt em là một dòng sông
Thuyền anh bơi lội giữa dòng mắt em.

Đàn “nguyệt dạ” hương đêm bay lạc
Gì buồn hơn tiếng vạc lưng chừng?
Phép gì khỏi nhớ đừng trông
Mắt em bỏ túi, vắng lòng đem soi.

Trên đây là chùm thơ song thất lục bát nổi tiếng,được nhiều độc giả yêu thích mình muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng các bạn cũng thích và yêu mến những bài thơ song thất lục bát ấy. Đây chỉ là một trong rất nhiều những chùm thơ song thất lục bát hay trên PUD, hãy tự mình khám phá thêm nhiều bài thơ song thất lục bát hay nữa các bạn nhé!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

cyberton.my.id/ Situs Slot Gacor