Uống Một Ngụm Nước Biển – Tập thơ đặc sắc nhất của Nguyễn Thế Hoàng Linh phần 3

Nguyễn Thế Hoàng Linh luôn được đông đảo bạn đọc yêu thích và săn đón bởi những thi phẩm của anh luôn có một điều gì đó thu hút người đọc. Dù là một nhà thơ trẻ nhưng anh lại có một tài năng cùng sự sáng tạo vượt bậc khó có nhà thơ nào so sánh được. Nếu bạn yêu thích nhà thơ này thì đừng quên những thi phẩm trong tập thơ Uống Một Ngụm Nước Biển đặc vang danh trong bài viết này nhé!

Anh phải đi

anh phải đi
không gian đang đặc lại
thời gian đang súc tích
nhưng con người
buông lơi
bé bỏng ơi
anh phải đi một chút
đường ngập tràn hy vọng như xưa
dù anh biết nhiều tôi đang tuyệt vọng
anh phải đi qua dây thòng lọng
hy vọng không cầu kỳ
chỉ là những bước chân trong
ê tử vong
nấp đầy ngoài cửa sổ
nhưng có gì đâu
quen mặt nhau rồi
anh phải đi
điều này anh mãi nói
khoảng trống trong tim réo gọi
em lạ lùng vì quá đỗi giản đơn
em gọi anh dù chưa hề quen biết
em gọi anh không vì định mệnh
không vì duyên số
không vì những ngẫu nhiên
em gọi anh vì em dịu hiền
trong đanh đá không cho anh bật khóc
anh phải đi
dù em không tìm thấy
chỉ để em biết rằng anh cũng đã tìm em

Em cười lên chút được không

em cười lên chút được không
để anh vẽ đoá nhung hồng ngậm sương
hôm nay anh muốn nhẹ thường
trôi êm trên những phố phường nhiều gai
ngày mai bất trắc còn dài
hôm qua còn mọng một vài trái đau
cho anh lạ một sắc màu
anh và kí ức vẽ nhau bốn mùa
em cười thế chả ăn thua
hé môi tí nữa gió lùa mới qua
cười lên đánh thức loài hoa
còn đương mộng mị trong toà hoang vu
cười lên em nhé mặc dù
tôi đang muốn khóc hu hu vì buồn
biết rồi em nhỉ cội nguồn
còn đương lặn lội qua muôn lạc loài
cười lên tôi muốn nguôi ngoai
nguôi ngoai để thấy không hoài thanh xuân
nụ cười đừng mặc áo quần
cứ hồn nhiên thế tần ngần nguyên sơ
cười lên em dẫu bơ vơ
biết đâu tôi bỗng nằm mơ em cười
biết không lành lặn kiếp người
ơn em vá bởi môi cười mênh mông

Một bài thơ mất

một bài thơ mất nửa giờ
mất luôn giấc ngủ lượn chờ quá lâu
một đời thơ mất mấy mầu
mắt em người chỉ nhu cầu ổn yên
một cơn thơ được ưu phiền:
bán thơ đi để kiếm tiền nuôi thơ
mất một phần mười hai giờ
viết sai định lí bơ vơ nhân tài
không khiêm tốn tất là sai
vâng bài này viết mất hai tỷ đời

Ba chấm

đèn đỏ gần rạp chiếu phim
panô quảng cáo im lìm sau cây
tự dưng anh nhớ em gầy
khuất sau da diết đoạ đầy thiên tai
panô quảng cáo phim hài
mà anh bỗng thấy một vài cơn đau
đèn xanh rồi đấy đi mau
kẻo mà cả phố phía sau bấm còi
anh đi rồi đấy hẳn hoi
sao em vẫn cứ nhói nhòi đâu đây
phố phường như ly nước đầy
thả anh vào nữa trào mây ra ngoài
đèn đỏ cứ đèn đỏ hoài
lần này sát một cây xoài không chim

Em như một đoá dã quỳ, nở hoang trong ánh tà huy kèm nhèm

anh sợ là anh chán em
chưa gì gì đã đòi xem giấy tờ
cứ xem thoải mái hờ hờ
chả ai căn cước nhà thơ đâu mà
thế là em bị lừa ta
xong xuôi ta mới chìa ra bài này
nếu mà em thấy hay hay
đừng bắt nộp phạt tội say phố phường
anh không định đi ngược đường
thấy cô cảnh sát dễ thương nên đành
đứng đường rất đỗi mong manh
nên anh mới đến đứng canh gác cùng
đứng đường quá thể mịt mùng
nên anh mới đến săn lùng nghĩ suy
em đáp hay không thì tuỳ
còn anh cứ hỏi nội quy nghề buồn
nhân tiện định tán em luôn
nhưng thơ lởm quá nên chuồn đi thôi
em ơi anh biết lỗi rồi
sao em chả chịu mím môi nhịn cười
sao em bắt một con người
tư duy ngược với bọn lười tư duy

Lại nắng

này cô bé mướt chân trần
em là ma quỷ thánh thần phương nao
tôi chưa cho phép đã vào
sâu trong ác mộng ngọt ngào ngân nga
khí không phải chứ em là…
dạ vâng em chính là a bờ cờ

Chạm

ở quanh đây có tim tôi
sờ tay vào thử chữ TÔI xem nào
thấy không nhịp đập lôn lao
vì tay bạn mới sờ vào tim tôi

Dịch vụ tư vấn

chỗ nào là chỗ trái tim
một phần năm mét trên chim hoặc là
bướm nằm bên trái bạn và
đập như sóng lớn nếu mà đang yêu
nhưng khuyến cáo trước một điều
bạn không được quá nuông chiều như phim

Tôi những tưởng

tôi những tưởng em ấm áp cơ
ru hồn tôi khép nỗi bơ vơ
thế mà em chỉ qua vơ vẩn
không thương nhớ cũng chẳng giận hờn
tôi những tưởng em sáng suốt cơ
nghĩa là biết giữ chiếc đợi chờ
ô hay tôi chỉ chuyên môn tưởng
chả ai chờ được hết hoang sơ
tôi những tưởng em thích ngác ngây
chả ai ngơ ngẩn bằng tôi đây
hoá ra em chỉ mê khờ khạo
cái loại không mang kiếp đoạ đầy
tôi những tưởng em chán thế thôi
luôn luôn tôi biết tôi nhầm rồi
cứ vờ hoang tưởng hòng quên lãng
cô nàng thực sự rất tinh khôi

Không đặt tên số 1

không đơn giản như những gì em nghĩ
giấc mơ anh giản dị hơn nhiều
khắp tinh cầu mỗi ngày đều được
một bữa ngon và một tình yêu

Nhiều

đáng ra thì cũng phải buồn
có điều mấy bạn chuồn chuồn đương bay
mấy khi bay đẹp thế này
đành nuốt nước mắt vỗ tay dại khờ
thật ra phải dối lòng cơ
nhưng hơi mâu thuẫn đang thơ thật thà
trạng thái này chứng minh là
rất nhiều khái niệm khác xa cội nguồn

Hừ

nếu phải viết một bài thơ khi không thích
cho một ngày không quá đỗi trôi suông
anh đâu biết làm nó suông hơn nữa
khi viết ra chỉ dở như vầy
anh đã thua cuộc đua với định mệnh
chỉ là mình và chiếc bóng đuổi nhau
đôi khi cả mặt trăng tham gia
anh không để ý
nhưng đó không phải là điều quan trọng
anh đã bị định mệnh tống cổ
khi cứ mãi ăn bám vào nó
và nhẹ nhõm anh đi lang thang
anh phải làm một bài thơ bằng anh
kẻ trắng tay thêm một lần nữa
mọi sự thật rắc rối
anh bật cười khi thốt được như vậy
trước khi óc kịp chê nhạt phèo
anh phải làm một bài thơ về em
bảo anh đã li dị định mệnh
em vẫn đến dù biết anh nói dối
là em vẫn đến dù biết anh nói dối
đấy cứ viết một bài thơ khi không thích
không phải để đỡ khinh mình
chỉ như một thói quen
em thấy đấy cuối cùng thì mọi sự
vẫn giản đơn như em vẫn xa vời

Không đặt tên số 2

vì sao thế mà tôi đương phải sống
dù tò mò xem chết có gì hay
thôi để nó đến cuối cùng vậy
còn chết cho được hết cõi sống này

Thơ đâu có muốn nhào vô lầm lì

mất tôi tôi đã được gì
được mùa ảo tưởng mình đi tìm mình
được yêu hay bị người khinh
em là cái búa cái đinh là đời
đóng khe khẽ nhé em ơi
chúng ta đã để máu rơi quá đà
mất em tôi được bao la
bao la đến mấy cũng là hư vô
tôi đâu có muốn dại rồ

Hổng

có đúng và có sai
điều này sai hoặc đúng

hé cửa kính hít mùa đông
ôi chao mà ấm cơn dông dịu dàng
khép vào cho phố để tang
tôi nằm im giữa hai nàng tử sinh
bất thình lình bất thình lình
chả còn gì bất lình thình xôn xao
hé răng hớp tiếng ngọt ngào
một môi hôn có hai hào đêm thôi

Nghĩ nhiều cứ tưởng tốt và không sao

ý nghĩ nào cũng mang dao
óc thì chật chội quệt vào quệt ra
từ sẹo trẻ đến sẹo già
đều nơm nớp sợ bị cà liên miên
kể cả ý nghĩ dịu hiền
cũng mang theo một lưỡi tiền mới tinh
góc cạnh nó sắc phát kinh
đang cười nó bất thình lình
ái da
ý nghĩ cùn nhất chính là

Không đặt tên số 3

ôi xời ngộ với chả mê
dân làng bắt được con dê mọc sừng
nhóm nồi nhảy múa tưng bừng
chén xong ai cũng mọc sừng như dê
em gọi mãi dê chả về
thế là ngộ thế là mê thế là

Mặc

mặc tôi lạnh vào đi em
ngắm chi đứa trẻ mặc kem buốt mồm
chim bay cứ mặc chiều hôm
mặc tôi em nhé đừng ôm em à

Không cần tên

ôm hận mà trách bao la
tại sao điều đó xảy ra với mình
em đẹp mà lại vô tình
còn cô định mệnh đếch xinh tí nào
vẫn còn chưa thú nhận sao
còn bao la hận ai nào hỡi em

Cấm độc giả chưa đến tuổi chửi bậy

vào cái ngày cả thế giới chửi bậy
(chưa đến tuổi thì đi công viên)
xin lỗi tôi tôi chửi tất tần tật
chúng ta nguyền rủa nhau như điên
chúng ta nghe một cách hồ hởi
tất cả đều hồn nhiên như tiên
ôi thật đã không gì sướng hơn thế
khi ngôn ngữ được thả sau nhiều năm
những cái biết mà không được nói
những cái ác thật mà không được hờn căm
sau những trận ốm đạo đức nhồi nhét
(mà không một nhà mị dân đến thăm)
trời cái ngày được hợp thức hoá chửi bậy
giải toả hết một năm cam chịu nhau
chúng ta vừa cười vừa sỉ vả
mà yên tâm không làm nhau đau
những tiểu thư tốc váy mà chửi
không phân biệt vàng đen trắng đỏ au
ừ cái ngày được phóng thích chửi bậy
lần đầu tiên tôi thôi chửi tôi
tôi bận chửi họ và chửi cả
những gì tiềm tàng trong xa xôi
chửi những gì làm tôi dơ bẩn
chửi những gì làm tôi tinh khôi
dự định ngày quốc tế chửi bậy
là cái ngày nhiều nơi văn minh
để hiểu rõ thế nào là chửi bậy
chửi lúc nào để giãn thần kinh
để những đứa thường ngày văng tục
lặng im khinh năng lực chửi của mình
thôi các cậu áy náy xong rồi chửi
chửi cái làm các cậu kém thông minh
vào cái ngày bị cấm cấm chửi bậy
tớ sẽ hét bài ca này vang:
chửi tung toé chỉ một lần thôi nhé
để cả năm tôi hoà thuận với nàng
và chăm chỉ chờ ngày này năm tới
để trào tuôn uẩn ức dễ dàng
vào cái ngày cả vũ trụ chửi bậy
nghĩ cách nào đi tránh cho trẻ con
chửi bậy là phần thưởng chỉ khi chúng nhận thức được
tớ ghê chúng hồn nhiên héo hon
nên cái ngày long trọng chửi bậy
cho trẻ con la hét hát ca véo von
trong những công viên xa cách âm
hát xong đến lượt tớ chửi bậy
tớ và nàng liền đóng cửa lại
bảo nhau theo cách của người lớn:
hôm nay là một ngày trọng đại
để nói những nén từ vụng dại
hãy để lưỡi được duỗi thẳng thớm
hãy chửi anh không mòn yêu thương đâu
hôm nay ngày quốc tế chửi bậy
nàng và tớ nằm cạnh nhau khóc
sau ngàn vạn lần thét vào mặt:
anh yêu em và em yêu anh
những từ ngày thường không dám nói
sợ bị đời khẩy chê lưu manh
ở ngoài phố tiếng ồn dần lắng
ngày chửi bậy trôi qua thật nhanh
sau một năm nữa chắc là hết ngấy chửi
rồi mỗi năm chửi nhau thêm trong xanh
vui sao ngày quốc tế chửi bậy
(không ghi hình và không ghi âm)
cứ như một ngày vô hình vậy
một ngày mà cả trái đất được hâm
và lũ trẻ vẫn không hề biết
cho đến ngày chúng bị trầm ngâm
này thơ vần vẫn hay đấy chứ
mải làm thơ tớ suýt tè dầm

Nguyễn Thế Hoàng Linh là một trong những gương mặt sáng giá nhất của nền thơ ca Việt nam được nhiều người công nhận và ngưỡng mộ. Anh đã đạt được nhiều thành tựu lớn trong sự nghiệp thơ ca với những giải thưởng danh giá hiếm có. Mời các bạn đón xem phần 4 vào một ngày không xa. Đừng bỏ lỡ nhé!

Xem Thêm: Uống Một Ngụm Nước Biển – Tập thơ đặc sắc nhất của Nguyễn Thế Hoàng Linh phần 2