Phan Thị Thanh Nhàn cùng những trang thơ đặc sắc ( phần 3 )

Nhà Thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một nhà thơ tài hoa được nhiều người ngưỡng mộ. Bà sở hữu cho mình một kho tàng thi ca lớn với những bài thơ mộc mạc, chân thành đan xen những suy ngẫm tâm tư của bà. Những bài thơ của bà được rất nhiều độc giả yêu mến và đón nhận, chúng vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày nay

Để tiếp nối Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 2 chúng ta cùng nhau đón xem Phần 3 với tập thơ Nghiêng Về Anh thấm đẫm tình cảm của bà nhé!

Con đường

Nếu anh đi với người yêu
Chỉ mong anh nhớ một điều nhỏ thôi
Con đường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác em
Hàng cây nay đã lớn lên
Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau
Hai ta không biết vì đâu
Hai con đường rẽ ra xa nhau hoài
Nếu cùng người mới dạo chơi
Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu

Hương thầm

Cửa sổ hai nhà cuối phố
Không hiểu vì sao không khép bao giờ.
Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa.
Giấu một chùm hoa sau chiếc khăn tay,
Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm,
Bên ấy có người ngày mai ra trận
Họ ngồi im không biết nói năng chi
Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi,
Nào ai đã một lần dám nói?
Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
Anh không dám xin,
Cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
Không dấu được cứ bay dịu nhẹ.
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu.
(Anh vô tình anh chẳng biết điều
Tôi đã đến với anh rồi đấy…)
Rồi theo từng hơi thở của anh
Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
Anh lên đường
Hương thơm sẽ theo đi khắp
Họ chia tay
Vẫn chẳng nói điều gì
Mà hương thầm thơm mãi bước người đi.

Không chắc chắn

Vắng anh tôi không khóc không buồn
gặp anh tôi không thấy choáng váng
nhưng xa lâu tôi thấy mình thiếu thốn
tôi thấy mình mong nhớ ai
và lòng buồn tôi lại hỏi tôi
tình yêu hay tình bạn?
Anh đi xa tôi không nhớ ngay đâu
nhưng thỉnh thoảng anh hiện về trong tâm trí
tôi băn khoăn suy nghĩ
bạn hay yêu?
Đôi khi tôi có chuyện khổ đau
tôi không nghĩ phải cùng anh thổ lộ
chân cứ bước lang thang trên phố
bỗng bất ngờ tới trước cửa nhà anh
cái gì với tôi đây
bạn hay yêu đó?
Và một tối ngoài trời mưa gió
dưới ánh đèn ta trò chuyện lan man
tôi tưởng mình chết đi trong sự dịu dàng
nhưng trái tim đập dồn cho biết tôi còn sống
trái tim đập vang câu hỏi lớn
bạn hay yêu?

Không đề (II)

Đâu đây trong cuộc sống đời thường của em
Ngày tháng vui buồn có anh
Như niềm hy vọng mong manh
Cầm tay rồi lại hoá thành giấc mơ
Mặt trời đằm thắm thiết tha
Mà tia nắng ấm bên ta vô hình
Nghĩ về anh, nghĩ về anh
Mơ hay thực cũng không đành trong em
Chỉ khi buồn khổ yếu mềm
Nâng em dậy có lòng tin một người
Anh là thực đấy anh ơi
Trong em sáng một mặt trời thân yêu
Ta như hai đứa trẻ nghèo
Quả ngon chỉ dám nâng niu ngắm nhìn
Đừng bao giờ nhé, chín thêm
Sợ tan mất giấc mơ em một thời.

Một người

Căn phòng vắng một người
Bỗng trở nên trống vắng
Không còn gì ấm cúng
Không còn gì vui tươi
Bữa ăn vắng một người
Tìm đâu ra mùi vị
Khói cơm cay mắt thế
Bây giờ em mới hay
Hun hút hai hàng cây
Gió thổi dài ngơ ngác
Thành phố vắng một người
Đường không ai dạo chơi
Một người mang đi hết
Bao nhiêu là thông minh
Chẳng còn ai hóm hỉnh
Ai cũng đều nhạt tênh
Tấm ván nằm chông chênh
Sao rơi như nước mắt
Lòng em nghiêng về anh
Để tháng ngày vắng ngắt
Đi dọc dài đất nước
Không còn ai đón đưa
Không còn ai chờ đợi
Không ai mà viết thư
Dẫu bao nhiêu bài thơ
Chỉ mình em đau xót
Một mình như trái đất
Em bây giờ không anh…

Rồi có thể

Rồi có thể ta nhìn nhau ngượng ngập
Anh đi cùng cô gái khác xinh tươi
Tôi cố để không rơi nước mắt
Còn ai đâu thương mến dỗ cho nguôi
Rồi có thể vợ và con ríu rít
Anh nhẹ nhàng quên hết chuyện đôi ta
Anh hối hả đón cuộc đời hạnh phúc
Tôi bàng hoàng mãi chẳng hiểu ra
Rồi có thể đắng cay và đơn độc
Sao hôm nay tôi vẫn thấy yêu đời
Mỗi ngày sống có bao điều đẹp quá
Khi chiều về anh nháy mắt chào vui
Chỉ một phút sống cùng nhau như thế
Tôi đã mang theo đến trọn đời.

Trời và đất

Chiều nay chắc giận em ghê lắm
Anh bực mình triết lý lung tung
Hai đứa ta như trời với đất
Tính tình sao xung khắc vô cùng
Vâng, trời đất chẳng hề thân thiết
Và tính tình có giống nhau đâu
Trời vui buồn ồn ào lộ liễu
Đất trầm tư suy nghĩ trước sau
Anh ơi! Nếu ví được cao xa như thế
Em cũng chẳng là trời đất gì đâu
Nhưng anh có biết không? trời đất
Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau
Nhưng trời đất dẫu cao xa lồng lộng
Tính vẫn thường bồng bột đổi thay
Khi giận dữ bão nghiêng đất lở
Bão tan rồi trời xanh ngây thơ
Đất khiêm nhường màu xanh lay động
Và thẳm sâu lặng lẽ sinh sôi
Trên mặt đất chính là cuộc sống
Có cần chi biện bạch nhiều lời.

Tuyết

Ai như là mặt đất
Với cồn cào biển sâu
Với núi cao vực thẳm
Và bùn lầy đớn đau
Và ai như tuyết trắng
Cứ dịu dàng rơi rơi
Mặt đất thành thanh sạch
Trắng một màu tinh khôi
Anh có là tuyết ấy
Chở che em một đời

Yêu đời

Có đôi lúc buồn
Tôi đã định tự tử
Sống làm chi khi bè bạn bon chen
Cơ quan quanh năm đấu đá
Sống làm chi khi người yêu thành người lạ
ngày như đêm một mình
Sống làm chi lương ba cọc ba đồng
viết báo làm thơ kiếm từng xu vẫn loay hoay không đủ
Sống làm chi khi mọi tượng thần đều sụp đổ
người ta tin yêu lại hoá tầm thường
Vậy mà tôi vẫn sống nhơn nhơn
vẫn cười nói họp hành trưng diện
vẫn hy vọng kiếm được một ông chồng đáng mến
(một người đã thông minh lại giàu)
Và tôi hiểu ra trong thăm thẳm niềm đau
Tôi vẫn còn yêu đời quá.

Mặt trời ấu thơ

Một mình thong thả đạp xe
Đường quen, con lại tìm về mẹ xa
Trời trong trẻo quá – tháng Ba
Hồ Tây sóng sánh như là ngày xưa
Con tìm về tuổi bé thơ
Đầu trần chân đất gió lùa mái xiêu
Nhà ta thuở ấy rất nghèo
Sao con chỉ nhớ bao nhiêu tiếng cười
Lòng con thầm gọi mẹ ơi
Mẹ cho con cả khoảng trời hôm nay
Giấu bao mất mát đắng cay
Trong vòng tay mẹ chỉ đầy sướng vui
Mong sao mẹ mãi tươi cười
Cho con gặp lại mặt trời ấu thơ

Nàng tiên ốc

Buổi tối như mọi bữa
Bé làm nũng nghiêng đầu:
– Chị ơi, chuyện cổ tích
Kể cho em nghe nào!
… “Xưa có bà già nghèo
Chuyên mò cua bắt ốc
Một hôm bà bắt được
Một con ốc xinh xinh
Vỏ nó biêng biếc xanh
Không giống như ốc khác
Bà thương không muốn bán
Bèn thả vào trong chum
Rồi bà lại đi làm
Đến khi về thấy lạ:
Sân nhà sao sạch quá!
Đàn lợn đã được ăn
Cơm nước nấu tinh tươm
Vườn rau tươi sạch cỏ
Bà già thấy chuyện lạ
Bèn cố ý rình xem
Thì thấy một nàng tiên
Bước ra từ chum nước
Bà già bèn bí mật
Đập vỡ vỏ ốc xanh
Rồi ôm lấy nàng tiên
Không cho chui vào nữa
Hai mẹ con từ đó
Rất là yêu thương nhau…”
Bé nghe nghênh cái đầu
Mắt tròn xoe không chớp
Chị kể xong, bất chợt
Bé kêu lên rất to:
– Ứ ừ, biết rồi cơ
Chị phê bình em đấy!

Ngựa biên phòng

Chú công an biên phòng
Rạp mình trên lưng ngựa
Ngựa phi nhanh như bay
Cả cánh rừng nổi gió
Ngựa phăm phăm bốn vó
Như băm xuống mặt đường
Mặc sớm rừng mù sương
Mặc đêm đông giá buốt
Chân ngựa như sắt thép
Luôn săn đuổi quân thù
Vó ngựa như có mắt
Chẳng vấp ngã bao giờ
Xong công việc trở về
Ngựa bước đi thong thả
Chú công an đi bên
Tay vỗ về lưng ngựa
Chúng em trong bản nhỏ
Phơi thật nhiều cỏ thơm
Để mùa đông đem tặng
Ngựa biên phòng yêu thương…

Thức khuya

Cả nhà đều đã ngủ
Có tiếng thở đều đều
Đồng hồ kêu tích tắc
Ôi sao mà thân yêu
Thầy dù hay mắng mỏ
Mẹ dù hơi lắm điều
Lòng mình xa xót lắm
Thương hai người bao nhiêu
Một bầy con nhỏ dại
Mái dột, vách nhà xiêu
Ăn như tằm ăn dỗi
Nghịch như là quỷ yêu
Sao mà không đánh mắng
Sao mà không lắm điều?

Tóc của mẹ tôi

Mẹ tôi hong tóc buổi chiều
Quay quay bụi nước bay theo gió đồng
Tóc dài mẹ xoã sau lưng
Bao nhiêu sợi bạc chen cùng sợi đen
Tóc sâu của mẹ, tôi tìm
Ngón tay lần giữa ấm mềm yêu thương
Bao nhiêu sợi bạc màu sương
Bấy nhiêu lần mẹ lo buồn vì tôi
Con ngoan rồi đấy mẹ ơi
Ước gì tóc mẹ bạc rồi lại xanh

Trại hè

Chúng tôi
Những đội viên Hà Nội
Về đây cắm trại hè
Các bạn
Những người con của đồng quê
Cùng nhau sống mấy ngày hè thật vui
Đêm xuống
Trăng soi
Trăng dệt làn lụa mỏng
Sáng trong ánh mắt cười
Chúng mình cầm tay nhau hát
Gió cũng cùng reo chơi
Còn ngày mai nữa
Mỗi đứa lại một nơi
Nhưng đừng buồn bạn nhé
Trong tim mình còn mãi trại hè ơi!
Mùa đông
Gió mùa đông giá lạnh
Mưa đông rét run người
Phong phanh chiếc áo mỏng
Gió và mưa cứ rơi…
Tiền đâu may áo nhỉ
Lòng giá lạnh mênh mang
Càng thấy mình nhỏ bé
Giữa mùa đông phũ phàng

Truyền thuyết trên đảo Côn Sơn

Người con gái trẻ măng
Giặc đem ra bãi bắn
Đi giữa hai hàng lính
Vẫn ung dung mỉm cười
Ngắt một đoá hoa tươi
Chị cài lên mái tóc
Đầu ngẩng cao bất khuất
Ngay trong phút hy sinh
Bây giờ dưới gốc dương
Chị nằm nghe biển hát
Đó là câu chuyện thực
Về người nữ anh hùng
Nhưng ở đảo Côn Sơn
Từ buổi mai chị ngã
Đã có bao câu chuyện
Về chị Sáu linh thiêng
Những truyền thuyết không tên
Cứ lan dần như sóng
Đảo Côn Sơn – địa ngục
Chị Sáu hoá thiên thần
Trừng trị lũ ác ôn
Cứu giúp người lương thiện
Qua bao mùa gió chướng
Trong bão tố tù đày
Mộ chị Sáu hương bay
Cả bốn mùa không tắt
Và trái cây thơm mát
Cũng theo mùa dâng lên
Tạ lỗi khi sai lầm
Kêu cầu khi gặp nạn
Chị Sáu thành người bạn
Sống giữa lòng nhân dân
Ngay cả lũ ác ôn
Mỗi khi qua mộ chị
Cũng cúi đầu lặng lẽ
Trước chị Sáu anh linh
Người con gái hiên ngang
Chúng mãi còn khiếp sợ
Tôi quỳ bên ngôi mộ
Dâng đoá hoa trắng trong
Trời cao xanh mênh mông
Biển rộng xa xao động…
Chị Sáu nằm thanh thản
Hàng dương nghe gió rung
Và bao chuyện lạ lùng
Trong lòng tôi tha thiết
Bỗng như là có thật
Sống mãi cùng thời gian
Bàn tay ai vuốt tóc
Trên vai tôi dịu dàng

Vườn mặt trời, quả mặt trăng

Tôi đến nông trường Cù Bai
Xe ghé nhà dân buổi tối
Cửa mở thông thoáng gió trời
Cây vườn lặng im nép đợi
Sớm mai trong veo nắng dọi
Nhìn cây tôi chợt bàng hoàng
Bao nhiêu mặt trời chói lọi
Chín mềm trong lá rất thơm
Ngẩng lên vườn chôm chôm đỏ
Trái xoè những tia mặt trời
Cành cao trĩu lời mời mọc
Đung đưa chùm quả tươi ngời
Chợt nhớ bao mùa táo ngọt
Quả vàng mát đất ngoại ô
Dịu như mặt trăng mềm mại
Ríu rít tiếng cười trẻ thơ
Một mình đi trong vườn táo
Một mình dưới tán chôm chôm
Mặt trời, mặt trăng huyền ảo
Mặt đất dâng đầy hương thơm
Mỗi bước một lời cảm tạ
Với trời, với đất, với cây
Với người ngày đêm vất vả
Cho mình quả chín cầm tay

Bé Hà

Bé là em út
Nhỏ xinh nhất nhà
Chị yêu em lắm
Ơi cô bé Hà!
Yêu đuôi tóc nhỏ
Tung tăng trên vai
Yêu chiếc răng sứt
Lại hay nhoẻn cười
Bé lên sáu tuổi
Còn mải chơi ô
Mải chơi chạy đuổi
Nhảy dây, lò cò…
Mẹ là thợ dệt
Dệt nhiều khăn tay
Bé xem thích lắm
Muốn làm được ngay
Chị Thanh dạy học
Học trò đến chơi
Bé khoe: “Em lớn
Cũng làm cô thôi!”
Chị Thu học thuốc
Bé đòi ống nghe
Anh Phúc nhạc sĩ
Bé yêu đàn ghê!
Cái gì cũng thích
Là cô bé Hà
Em làm được hết
Em là nụ hoa…

Chiếc kim khâu

Óng như tia nắng
Thon như ngón tay
Chỉ làm không nói
Miệt mài vá may
Bao mảnh vải rời
Đã thành bền chắc
Bước đi mải miết
Làm nên đường dài
Vóc dáng mảnh mai
Che mùa giá rét
Vải trăm màu sắc
Kim may cho người
Riêng mình áo trắng
Trắng tinh suốt đời

Dạy học

Hè năm học lớp sáu
Mới hơn mười tuổi thôi
Vai còn đeo khăn đỏ
Mình đã đi dạy rồi!
Buổi sáng mình đi học
Trưa về nhà ăn cơm
Chiều đi bộ lóc cóc
Đến nơi thành “cô” liền!
Đây hiệu kem Hồng Vân
Ở góc Bờ Hồ ấy
Chiều chiều mình đến đấy
Dạy cho bà chủ nhà
Ối giời ôi buồn ngủ
Mình ngượng quê lắm cơ
Ra bài cho bà viết
Là mình ngồi lơ mơ
Chẳng xứng là cô giáo
Mà dạy suốt cả hè
Đi dạy học năm ấy
Là lần đầu, thích ghê

Dặn con

Con ơi!
Con sẽ gặp trên đường nhiều người ăn xin
Con sẽ thấy trên đường nhiều người khốn khó
Mẹ con mình không hề giàu có
Nhưng cũng là đủ ăn
Con hãy theo thứ tự ưu tiên
Trước hết là những người ruột thịt
Hãy từ thiện ngay trong gia đình
Cố gắng góp chút gì sao để không còn ai đói rét
Với người qua đường, con ơi, chút ít
Con hãy sẻ chia lòng thảo thơm
Mai đây khi mẹ không còn
Con chỉ gặp những tấm lòng thơm thảo

Em trai

Một chàng trai hiện đại cưỡi Dream
Dùng tiếng Thái, tiếng Anh gần như tiếng mẹ
Chỉ Tết đến mới một lần thăm chị
Em bây giờ bận rộn quá đi thôi
Chợt gặp nhau nơi nhà mẹ chỉ cười
Con mệt, vợ đau không hề than thở
Em lặng lẽ một mình lo toan cả
Như một mình lo học thuở còn thơ
Thuở ấy chị gội đầu, em dội nước mưa
Tan học muộn em về nhà quá đói
Chị dành sắc một củ khoai bốc khói
Mẹ dẫu nghèo con cái rất thân thương
Em vẫn quan tâm, vẫn biết chị buồn
Song đành vậy sẻ chia làm sao được…

Giếng nước Bác Hồ

Làng con nghèo, ở ngoại ô
Một chiều vui được Bác Hồ tới thăm
Bác xem chỗ ở chỗ ăn
Đến bên giếng đất, ân cần Bác khuyên:
Làng ta rồi phải sạch hơn
Giữ cho đôi mắt như gương trong ngần
Bác về, gửi gạch tặng dân
Giếng đầu tiên ấy ở sân đình làng
Tròn xoe dưới một tán bàng
Ôi gàu nước mát đầy tràn thương yêu
Lòng Cha chia khắp xóm nghèo
Thẳm sâu mạch nước trong veo giếng này…
Cả làng đau mắt xưa nay
Bác về, như có bàn tay diệu kỳ
Tình thương lòng Bác chở che
Giếng sâu trong vắt bốn bề khơi lên
Bác cho con gái mắt huyền
Cụ già mắt sáng trẻ em mắt tròn
Tin đâu sét đánh làng con
Bác không còn? Bác không còn! Bác ơi!
Cả làng không hẹn không mời
Bước chân tụ lại một nơi – giếng đình
Cúi đầu, tay nắm vòng quanh
Đỏ hoe bờ giếng ân tình, Bác ơi!
Giếng đầy còn có khi vơi
Lòng dân nhớ Bác chẳng nguôi bao giờ.

Ở bài viết trước Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 2 đã được rất nhiều quý độc giả quan tâm và ủng hộ. Hôm nay Pud.edu.vn dành tặng cho các bạn phần 3 với tập thơ Nghiêng Về Anh đầy cảm xúc của nhà thơ. Hy vọng các quý dộc giả sẽ hài lòng với bài viết của chúng tôi.Cảm ơn các bạn đã theo dõi!