Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 4

Thơ Nồng Nàn Phố được bạn đọc đánh giá cao. Nhiều tập thơ của chị gây nên một cơn sốt trên các diễn đàn xã hội. Tuổi đời chị còn rất trẻ nhưng thơ chị lại toàn lên những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời và tình yêu của một người đàn bà từng trải. Thơ Phố, bài nào cũng có sự quằn quại của xúc cảm, sự bế tắc trong khát khao. Ai đã đi qua một lần yêu, đọc Phố, sẽ thấy mình được an ủi và san sẻ. Cùng nhau cảm nhận những trang thơ xuất sắc của chị nhé!

Em không đợi nữa được không?

Em không đợi được nữa anh ơi
Em mệt và chán chường chỉ muốn cuộn mình như ong vò vẽ
Có phải em là đàn ông đâu mà bắt em đợi chờ mãi thế
Vứt tuổi xuân manh lên viên ngói rêu tàn
Em không đợi được nữa rồi anh ơi
Mai em chết như nàng Juliette
Anh đừng cố tỏ ra thương mà quên nói lời dã biệt
Có tỏ vẻ đã sai rồi cố rống như thể đời đau
Em không đợi được nữa đâu
Hoa sữa vẫn trắng, anh vẫn yêu người ta và thời gian vẫn bào mòn quá khứ
Em đủ nhân từ để chôn giữ
Để ôm ấp, khắc vẽ cho nát bấy lòng thành
Em không đợi nữa được không anh?
Cứ kệ em, đừng bao giờ nhắc lại
Đừng bao giờ hứa rằng anh sẽ yêu mãi mãi
Sẽ ngồi lại với em cho nhạt nắng thu buồn
Em không còn đủ thời gian xúi dục mưa tuôn
Năn nỉ nắng vẽ cầu vồng lên vòm cửa
Nay em tắt tiếng nhưng hôm qua em còn thở
Vỡ…
Vỏn vẹn trong lòng chỉ có mỗi yêu thôi
Em không còn đủ thời gian để lỳ lợm ngồi
Ngửa mặt cầu hoa sữa rơi như xác pháo
Nhẫn anh đeo cho mùa hư ảo
Cho đời hư ảo
Cho con sáo sang được bên kia sông rồi mà lại chết đuối bên này sông
Em không đợi được nữa…
Dành sức ngày mai em lấy chồng
Để hoa sữa bên này rụng trắng
Như nhân gian bung hoa tang cho bên ấy em cười!!
Anh không về kịp nữa rồi
Em cũng thôi chờ đợi
Nàng Juliette chới với
Nhặt hoa sữa cài lên tóc cười…
Cho trắng bấy mùa tang…

Em lên Đà Lạt mà yêu

Em lên với Đà Lạt lúc đêm buông
Những ánh đèn co mình trong cái lạnh của thành phố lạ
Em dụi chân mình vào lá
Nghe thông reo… những tiếng rất tình
Hồ Xuân Hương lặng thinh
Gợn đợt sóng nào là đón chào, gợn đợt sóng nào là li biệt
Chỉ có nhành liễu biết
Em không biết… nên khựng lại nhìn mà như thế vội vã đi
Những con đường suy nghĩ những gì
Mà im thin thít không nói lời nào với em cả
Chỉ có bóng em với tóc xoã
Ôm xuống lòng đường… như quá quen ôm
Em chạm mình vào Đà Lạt khi trời ướt đẫm nước hoàng hôn
Ai vừa đi ngang qua… hình như em không quen nhưng sao thân thuộc lạ
Cũng là tóc, là môi, là tay, là lưng… là cả
Một ai đó có thể hôn và ôm riết như người tình
Xuỵt! Chuyện chúng mình đừng cho ai biết
Nghe anh
Em dựa lòng mình vào chiếc lá xanh
Vào bông Cúc vàng, Hồng xanh và Salem tím ngắt
Đà Lạt vào đêm se sắt
Cho hai đứa mình yêu nhau
Chỉ van đêm đừng qua mau
Để Đà Lạt lạnh tê
Em tê
Anh tê
…cả đất trời tê trong hun hút gió
Trong hun hút môi ai đó hôn em

Em muốn lấy chồng

Chán rong chơi em ao ước có riêng một gia đình
Cuối tuần hai đứa vội vã về nấu bữa cơm sum họp
Này là tiền lo cho các con, này là vốn liếng gom góp
Chúng mình dụm dành bấy lâu…
Thèm gục lên anh như dây bí quấn lấy dây bầu
Nghe gió reo bên hiên nhắc vụ cải ngồng sắp đến
Chiều ngày mai hẹn vài ba người bạn
Lai rai ly bia tươi với ngồng cải đắng hái sau vườn
Sẽ đến lúc chán ghét tự do muốn trói buộc nhớ thương
Thích nghe tiếng hục hặc anh ho ưa nhìn các con tập bài đầu tiên đến lớp
Qua hết rồi thanh xuân, son trẻ, xinh đẹp
Em già nua mà trời đất ơi… em hạnh phúc bên anh
Chẳng thèm đi đâu, chinh phục gì nữa đâu chỉ cần anh thương chân thành
Dạy em cách làm người vợ hiền răn em làm người vợ thảo
Không cần phấn son em vẫn đẹp xinh vào bếp nấu
Bữa cơm gia đình hạnh an!
Quá khứ vẫy vùng đó đây giờ như đốm lửa tàn
Bên bếp lửa hồng anh pha ly cafe sữa đá
Này! Sao em thương thương anh quá
Sao em an phận làm người đàn bà bình thường yêu anh!
Chắc tại ai rồi cũng có lúc cần mơ giấc an lành
Giông bão gạt qua bên đua chen lùi vào dĩ vãng
Tự do nào bằng có một người vừa là chồng vừa là bạn
Cho em trân quý, thương nhớ suốt đời
Kệ ai cản ngăn làm đàn bà đừng lấy chồng sớm anh ơi
Em chấp nhận vì anh mà nhận buồn vui sướng khổ!
Em lỗ
Hay em lời
Đều an yên…

Em nhường tháng ba hết cho anh

Anh à!
Tháng ba lại về rồi
Em sắp sửa gói ghém hành trang để đi về nơi không còn anh nữa
Thảng thốt trả lại anh mùi hoa sữa
Quyện rợn người ở trong nhúm tóc quen
Tháng ba đê hèn
Lăn nỗi buồn lên con đường đầy bụi
Con châu chấu đực lồng lộn tức con châu chấu cái nên chạy điên chạy đảo đến độ đâm nhúi
Nghiêng đổ cỏ may già
Tháng ba đi qua
Em và anh cũng đi qua như chưa hề quen biết
Như chưa hề thân thiết
Như chưa hề chạm nát da nhau
Như chưa hề đau
Đến chết!
Tháng ba chì chiết
Bảo là đừng yêu, đừng chờ, đừng đợi, đừng vời vợi tiếc ngẩn tiếc ngơ một lời hứa vội…
Bối rối
Trong tay em bây giờ sót mỗi kỉ niệm thôi
Anh ơi!
Tháng ba em đi rồi
Anh có tức như con châu chấu đực kia không vậy?
Hành trang em mang có bấy nhiêu ấy
Đau khổ, buồn, và chênh chao
Em có dành dật hạnh phúc, bình yên làm của riêng đâu nào
Đến cả tháng ba đôi mình em cũng nào dám nhận
Đâu dám vơ vét, ôm đồm, tham lam, nên giờ lệ ngấn
Đưa tháng ba vẹn tròn cho anh làm quà mới trao người
Em khóc, còn tháng ba cười
Sặc sụa bảo em ngu ngốc
Ừ! Đàn bà dại khờ, còn đàn ông tàn khốc
Nên cứ thế ngược lòng, ngược hướng, ngược nốt cả yêu thương
Em vất vưởng tìm tháng ba trên vạn nẻo đường
Chẳng nhớ mình đã nhường tháng ba cho anh – tình xưa cũ
Bây giờ em ôm 11 tháng kia trăm lần cũng không đủ
Lấp chỗ trống trong tâm khảm đầy rêu là rêu…
Em khều
Ngọn đền rực lên rồi tắt
Bóng hắt
Một vệt máu dài và một vệt lệ xanh
Em nhớ anh và tháng ba lắm lắm rồi người yêu ạ!

Em sẽ trơ lỳ cho đến hết mùa đông

Em cứ đứng thế này cho hết mùa đông
Đợi anh nhiều và lâu nên đông cũng trở nên ác bạc
Những đụn cây nghiêng ngả mình nhặt xác
Một thời lá thiết tha cây
Em cứ đứng nguyên xi đây
Chẳng đi đâu
Và chẳng bao giờ ngó nghiêng một điều gì ngoài con mắt lệ đang sầu như sắp chết được
Trầy xước
Em vá cả đời để anh xé phải ko?
Em cứ đứng tạc tượng đông
Tạc một dáng hình đang già nua, gầy rộc và đen đúa
Chỉ có lệ béo lên, lệ lăng loàn, lệ tứa
Trong em khô héo hết rồi
Mùa đông đến rồi lại đi thôi
Nó dễ thay lòng đổi dạ
Như anh… dẫu em có đưa thanh xuân ra đổi chác, cược cá
Thì… đi vẫn cứ đi
Có sống đời ở kiếp với nhau đâu mà giết, bằm, cấu lòng đối phương làm gì
Để yên không được hay sao mà phải tàn ác vậy?
Mùa đông chắc cũng chán ngấy
Con bé hai lăm buồn đợi mãi một người dưng
Em chỉ xin mùa đông đừng
Bỏ đi như anh mà không thèm báo trước
Em con gái mà, đàn bà mà nhỏ bé, dịu dàng, e ấp thì làm sao biết trước
Mất đông rồi… Em có còn là em nổi nữa không?
Bão giông
Chắc lẽ em sẽ tàn như lá úa
Đứng thế này rồi có biết được thua
Đời người đau khổ, hạnh phúc âu cũng chỉ là do số phận
Số phận em là lệ ngấn
Số phận anh là gây ngấn lệ chảy tràn
Em cứ đứng thế này và chẳng mở lời kêu van
Mùa đông sẽ tri kỉ em bằng lá, cây và xác kiến
Anh ở một nơi khác đông, khác em xin đừng mở dạ yến
Mua vui cho một người đàn bà chẳng bao giờ dám đứng yên thế này cho hết mùa đông!!
Em có trơ lỳ quá không?
Anh hãy lật úp bàn tay ra mà đếm đời em còn bao nhiêu ngày nữa
Anh còn bao nhiêu phút nữa
Và đông… còn giây nào để có thể thương em…

Em yêu anh (II)

Quà Valentine cho người yêu
Em yêu anh trọn vẹn tháng năm dài
Son trẻ già nua mặn mòi nhạt đắng
Lấy hứa hẹn để tin, đợi chờ để sống
Lặng lẽ làm tằm nhả tơ quấn ngạt đời mình
Y như người điên không tha thiết hoa vinh
Hớn hở cười vui rêu rao bất hạnh
Như biển mênh mông đưa mạnh tàn xô đánh
Vỡ một trời bọt đau…
Gửi gắm trọn đời người cho anh mang theo
Không phải phút nông nổi giếng khơi phút khát lòng đùa giỡn
Là duy nhất là vẹn tròn là vô hạn
Là của riêng dành trọn chỉ một người
Đã thương anh bằng thứ tình yêu mặn mòi biển khơi
Có thẳm sâu sông có lênh đênh sóng
Có thác gềnh đầu nguồn có bình yên gió lộng
Có buồm căng ra khơi và neo đậu chốn trở về
Thứ tình yêu không đủ để tỉnh táo u mê
Nửa như chiêm bao nửa như thực tại
Ngửa lòng tay ra là khóc cười sợ hãi
Nắm chặt tay vào là mạnh mẽ đi qua
Em yêu anh bằng trái tim đàn bà
Nhịp đập nào cũng đau để hơi thở nào cũng vội
Sợ hôm nay qua nhanh ngày mai chóng tới
Sợ cả cái nắm tay không chắc chắn của mình
Bởi em là ráng chiều chứ chẳng phải bình minh
Hoàng hôn tan nhanh trời vội nhuốm màu u tối
Khiến nụ hôn nào cũng vàng vội
Cơn chiêm bao sợ đợt ôm cuối bớt mặn nồng
Đã tin anh như thể mầm non giữa mùa đông
Lụi tàn hay nhú xanh đều rát nhựa
Cứ tàn khốc cứ khát thèm cứ chất chứa
Nhựa trong tim khô em chắt máu nuôi tình
Thì ra đã dám kiệt cùng đời đàn bà trao trái tim trinh
Được đáp trả hay không đều tận cùng đau đớn
Nhưng đã là biển là ráng chiều… em nguyện chọn
Một lần vì yêu anh mà tan vỡ phận gầy
Em yêu anh giữa chất chứa bủa vây
Nghiêng bên nào cũng đổ…

Giá mà chồng em… là anh

Có bao giờ sau năm tháng phôi pha
Anh giật mình thấy thương em – người đàn bà xưa cũ
Người vẫn nuốt nước mắt hằng đêm chồng ôm ngủ
Chồng em mơn trớn vài câu khách sáo vô cùng
Lặng lẽ trở về mái ấm tưởng tròn vẹn yêu thương
Tưởng lần nhắm mắt đưa chân ấy là hoàn toàn đúng
Cố gắng mở lòng bao nhiêu lần đều vô dụng
Khập khiễng nói câu thương ngụng ngượng thốt câu chờ
Đi bên cạnh chồng mà trời ơi lắm lúc bơ vơ
Em bấu víu vào những điều ngày xưa dĩ vãng
Ngày đó cầm tay rồi vẫn ngỡ mãi mãi làm bạn
Mà trời xui làm người dưng nước lã suốt đời
Khổ sở cho đời đàn bà phải lựa chọn anh ơi
Cuộc sống bình thường đi về như nhân gian đầy rẫy
Tổn thương thiếu thốn đớn đau dằn che lấp đậy
Một mình vò võ canh khuya trở lưng nấc nghẹn lại cười
Mang tình yêu đầu đời đi lấy chồng đau lắm trời ơi
Đàn ông vô tâm tàn nhẫn nhiều làm sao thấu được
Lòng buồn mênh mông mà chỉ dám gợn nước
Bao bão giông nén trong tâm bao hoài bão dấu đáy cùng
Mỗi bận trở trời lại tha thiết trở về hồi nhớ thương
Giá người đàn ông đi bên đời em là anh… chắc lẽ
Em bình yên sướng vui hạnh phúc làm vợ làm mẹ
Làm cô gái trọn vẹn bên anh… giá thế… nhưng mà!
Có bao giờ sau hành trình đằng đẵng đã qua
Anh rợn mình khi hôn người đàn bà khác
Như em hôn chồng mà tưởng mình đi lạc
Vào mê cung không lối thoát….
Giá mà!

Giá như con không sợ

Tặng những ngày chơi vơi
Lâu lắm rồi con quên nhớ về ngày xưa
Cô bạn đồng niên nhắc về những tháng năm đã cũ
Chuyện qua rồi… ừ giả như xoá hết đi, đừng nhớ
Chắc là đời sống dễ vui hơn!
Mẹ không kiềm chế được ghen tuông giận hờn
Cha không bớt đi tay chân đàn ông vùng vằng cơ bắp
Bữa cơm khuya không lịm giùm tiếng nấc
Để ám ảnh tuổi thơ mãi mãi không nhoà
Tuổi lên năm lên bảy đã mơ ước đi xa
Thèm bỏ lại bát cơm chan đầy nước mắt
Tiếng gió khua cây cũng làm cơn mê thổn thức
Chó nhà ai hú đêm mà ngỡ gươm giáo ập về
Chẳng biết bạn bè có ai lỡ dỏng tai nghe
Câu chuyện gia đình của một đứa nhiều nước mắt
Con hoài nghi lo toan nên con sống không thật
Con cười nhiều gấp trăm triệu lần để giấu bặt niềm riêng
Chiều nay trở về khi cửa sổ đã lên đèn
Đứng ngó nghiêng sợ tiếng thất thanh mẹ khóc
Nhìn dáng cha trở mình khó nhọc
Con ngỡ trăm năm đã qua nay lại ập về
Trời ơi trời ơi đã cũ hết rồi mà ký ức vẫn mải mê
Đày đoạ cả từng miếng cơm bình an con nuốt
Dè chừng tất thảy hạnh phúc nên trăm lần để tuột
Thứ tình yêu nào con cũng sợ to tiếng cãi vã ồn ào
Để giờ đây khi nghe lòng đàn bà xôn xao
Nhắc con về một mái ấm cho riêng mình bé nhỏ
…Nhưng giá như con không sợ
Xoè bàn tay gai đâm cho người ta gỡ những mũi chỉ ra thì
Tại đầm đìa đớn đau rồi nên con đa nghi
Ngay cả với tình yêu đầu đời rung động nhất…

Già rồi cần vầy thôi

Tặng ai sắp già khú đế
Đã đến tuổi này chẳng cần tình yêu sốc nổi nữa rồi
Chỉ thèm anh đến cài then ngăn gió lùa cho cơn ho bớt khản
Vuốt nắm tóc bạc màu đếm từng nỗi chiêm bao như hai người bạn
Đằng ấy này! Tại quen quá… riết rồi thương!
Đầu hai thứ tóc tha thiết một người biết lắng nghe biết nhịn nhường
Đủ bình tâm ôm lấy lúc bà già trong em cục cằn thô lỗ
Hờn lẫy bỏ cơm chiều quẫy chân đạp tung chăn như trẻ nhỏ
…Hư thân vầy mà vẫn thấy đáng yêu!
Chẳng cần nữa một người đàn ông si mê nhiều
Già rồi thiết gì hứa thề, vẽ vời, bày trò tương lai vời vợi
Chỉ ước run tay nấu bát cháo hoa anh vẫn kiên nhẫn đợi
Chống cằm nhìn lưng còng quậy khói vén tóc sương
Không ưa hôn nữa đâu chỉ cần dìu em ngang vài ngả đường
Qua vài ba cuộc tình khóc nhiều nên mắt em kèm nhèm quá đỗi
Gia tài giờ ngoài đồi mồi ra chỉ toàn chân chim cắn tuổi
Đàn bà già rồi xấu xí thế thương không?
Tuổi này lẫn lộn giữa xanh khơi với muôn trùng
Ăn cái kẹo thơm ngon vẫn thấy nghẹn ngào nơi cổ họng
Thì sá gì đắng cay, sạn chai, nhiệt thành, chết sống
Thì thiết gì cuồng nhiệt với ghen tuông
Nên chỉ mong tỉnh giấc nghe chim hót ngoài hiên
Anh vùng vằng dăm điều khó nghe bằng giọng già nua đuối sức
Thì ra đi qua đủ đầy vinh nhục
Người mình cần nhất lúc chạm vực tử sinh đơn giản thế thôi này!

Gia tài đàn bà

Đời đàn bà gia tài mang theo là những cuộc tình
Có kỉ niệm bình yên có những ngày bão tố
Có người thương thật thương có cuộc tình bỏ dở
Trong câu thơ chưa kịp viết trọn bài nên chưa thể đặt tên
Nhét vào tận thẳm sâu bao gương mặt lạ quen
Người đàn ông hôn nhiều cuối cùng rồi ly biệt
Người đàn ông tưởng trọn đời yêu mà rồi tình chết
Ngày chưa kịp chôn đã cạn duyên trời
Giữ trong tay vỏn vẹn tiếng ru hời
Sẽ cất lên ngày trăng lên lịm đi vào ngày trăng xuống
Tưởng tha thiết hiến dâng sẽ tột cùng sung sướng
Nào ngờ buồn hơn cơn say
Đời đàn bà như chiếc đèn cầy
Giao vào tay người đàn ông nghênh ngang ra biển
Ngoài khơi là chân trời mênh mông và cũng là trận chiến
Leo lét hay không đều phó thác cả tay người
Nào biết đàn ông cũng như trùng khơi
Càng bao la lại càng đáng sợ
Nên không lường trước… ngộ nhỡ
Chưa chạm tới mênh mông đã phải lụi rồi
Thì ra gia tài đàn bà là dòng trôi
Trong mắt!
Ngọt mật hay không chẳng rõ để mà cười!

Gửi các cầu thủ của mẹ

Tặng cho U23 Việt Nam
Cám ơn các con của mẹ thật nhiều
Cám ơn vì đã cho mẹ niềm hạnh phúc lớn lao quá đỗi
Cho triệu trái tim cùng nhịp đập khát khao, tự hào, mong đợi
Mang vinh quang về cho dân tộc của mình
Thương hai chân các con băng trên sân cỏ mướt xanh
Đôi vai đẫm mồ hôi, đôi tay gồng gân vạm vỡ
Cả nhà mình, cả nước mình đều lặng im nín thở
… Vỡ oà sướng vui khi thấy cờ đỏ cuộn trào
Lần đầu tiên sau bao năm cha con lại nao nao
Đàn ông giỏi chịu đựng thế mà… trời ơi! Cha khóc
Chỉ cần giây phút này thôi… mẹ cha chấp nhận cả đời còng lưng khó nhọc
Lựa hạt cơm thơm cho con vững dạ với đời
Gia tài nhà mình chỉ cần thế này thôi
Nghèo khổ bấy lâu chẳng sá gì nữa cả
Cám ơn con đã là con của cha của mẹ
Là người Việt Nam mang máu đỏ Lạc Hồng
Xóm làng hôm nay vui như xuân sang
Giang sơn hôm nay rợp màu đỏ chói
Hãy vững tâm, thiện lương, sát cánh cùng nhau theo tiếng reo gọi
Của đồng bao, của máu mủ để chiến thắng đến cùng
Mẹ ở nhà thắp nén nhang thơm
Cầu khẩn tổ tiên cho các con hùng cường đoạt cúp
Để thế giới biết cổ tích thực sự có thật
Để non nước mình sánh với năm châu
Để mẹ cha tự hào: Thằng Dũng, thằng Hải, thằng Phong… tất cả tụi nó là con tao
Là những đứa con Hồng cháu Lạc
Cám ơn vì đã cùng đặt tay lên ngực hát
Bài quốc ca oai dũng nước mình!
Chơi thật đẹp và văn minh
Cúp vàng chắc chắn thuộc về những đứa con của mẹ!

Gửi cho người đến sau

Xin lỗi vì chẳng thể quên nổi năm tháng rộng dài
Kỉ niệm về người yêu cũ dày lên theo nỗi nhớ
Loài người dành cả đời để tìm kiếm hạnh phúc nhưng lại dai dẳng với tan vỡ
Tồn tại hôm nay nhưng vẫn mơ tưởng xưa cũ qua rồi
Khờ khạo khi chẳng thể tàn ác được trời ơi
Chẳng ghét nổi người đã cướp đi an nhiên son trẻ
Vẫn bao dung thứ tha tất cả dù người ta sống tệ
Hò hẹn trăm năm mà đứt quãng ngã ba đường
Chẳng thể lấy ghét bỏ, hận thù tráo đổi nhớ thương
Viện cớ họ bỏ rơi mình mà giận hờn, quên lãng
Bất công quá chừng khi ngày đêm nhìn ruột gan chai sạn
Vì một người không đáng để thương!
Thừa khôn ngoan biết mình đang dẫm sai đường
Người bên cạnh chia sớt đớn đau vẫn chẳng thể nào mở lòng đón nhận
Người tệ bạc, phũ phàng lại khù khờ bất cẩn
Khép lòng giữ gìn người ta tận sâu thẳm yên bình
Thứ lỗi vì chưa thể gật đầu yêu anh
Thứ lỗi vì vẫn dành ruột gan cho người yêu cũ
Dù cuộc tình khốn đốn hoang mang vỡ tan thác lũ
Dù trăm năm kia đã quá nhỡ nhàng
Em là đứa chung tình hay kẻ đa mang
Thứ không đáng vẫn muôn lần tôn sùng đáng giá
Đàn bà nhiều khi vô cùng giản đơn nhưng có khi lại tận cùng kỳ lạ
Thế nên!
Từ từ rồi em yêu…

Gửi con rể

Con trai!
Cảm ơn vì đã yêu và chung bước với báu vật của ta
Dạy cho con gái ta biết thế nào là tình yêu đôi lứa
Thế nào là hạnh phúc người đàn bà như cây tràn nhựa
Con dạy những điều ta chỉ có thể hoạt ngôn
Không có phúc ân được sinh ra con
Nhưng hãy tin giờ đây con là một phần máu mủ
Bởi con là chàng trai sẽ bẵm chăm hạt mầm ta gieo được nhú
Thành cây xanh cho quả ngọt dâng đời
Cô gái của con đã được nâng niu từ trong nôi
Ăn chén cơm ta dụm dành từng hạt
Gục vào vai ta ngày biết chạnh lòng thương câu hát
Nức nở khóc bảo buồn hôm ấy chắc giận con
Và hiển nhiên cũng từng bị đánh đòn
Cũng một thời nép vào tường đánh vần từng chữ cái
Vò hai lòng tay nhìn đôi mắt trừng ái ngại
…Cô bé sợ cả những lần ta vui
Thiên thần của con trải đủ giông bão dập vùi
Đã khổ đau dưới mái nhà đến chén cơm cũng chan đầy nước mắt
Đã biết tự đứng lên mạnh mẽ và biết nép vào lòng thật chặt
Đã tử tế đủ nhiều để được nhận lại yêu thương
Ta đã dạy dỗ người yêu con không trở thành cô gái phi thường
Nhưng sẽ là cô gái duy nhất biết thương con sao cho vẹn nghĩa
Cô gái đầu tiên và cuối cùng hi sinh cả thời son trẻ
Để vì người mình yêu được sống yên bình
Ta đã trao cho con món quà quý giá nhất để đời con hoa vinh
Nhận lấy, giữ gìn, thương yêu, trân quý
Máu mủ của ta nên chỉ
Trao cho một máu mủ khác nghĩa tình
Ngày mai các con sẽ cầm tay nhau đón bình minh
Gieo hạt mầm mới lớn lên như ta đã
Lúc đó sẽ hiểu như nào là mẹ cha, cây lá
Một đời xanh non hay già nua đều mong hạt nảy đâm chồi
Con trai
Ta chỉ cần con tử tế và yêu thôi
Những điều nhỏ nhoi khác ta đã dạy con ta làm được
Hãy cùng lùi và cùng bước
Bởi chuyến tàu sẽ không đến ga nếu sai nhịp giữa đường
Cảm ơn con đã yêu thương
Người con gái ta coi hơn báu vật
Đừng vì bất cứ lý do gì mà đánh mất
…Bởi chưa hổ chúa nào không dám dương vuốt xé đời
Đâu Con trai ạ!

Gửi người đàn bà đã đến trước em

Đừng ghen nhiều khi anh ấy yêu em
Bỏ chị lại với chuyện cổ tích một thời dang dở
Phận đàn bà đa đoan, ưu phiền, lo sợ
Khổ vì đàn ông, huyễn hão, cay đắng, chia lìa
Anh ấy từng nhớ thương chị cả trong cơn mê
Ôm hôn mỗi bận trở trời, chở che mỗi lần bão tố
Lỗi tại tình yêu vốn dĩ mong manh tạm bợ
Qua tay người này để kiếm cớ đến với người kia
Vẫn biết khó chấp nhận bởi quen tin với hứa thề
Ai sống trong đắm say chẳng một lần nhẹ dạ
Con thú nào cũng cầu mong rừng xanh thắm lá
Nên ngày đông sang mắt lạc lõng khôn cùng
Thừa sức hiểu rằng chị sẽ bao dung
Sinh ra làm phận số yếu mềm ai chẳng giỏi thứ tha, nhường nhịn
To tát gì đâu… Mất đi người thương như nhai lá ngón
Nhả ra nhấp lại khó nuốt trôi lòng
Chị ơi! Em có tàn độc quá không
Cướp đi bình yên của một con chim ướt nước
Hệt kẻ đắm thuyền vớ được
Phao trôi nổi cứu vớt đời mình
… Ngờ đâu tồi tệ, man trá, đáng khinh
Nguyền rủa nhường nào cho nhẹ tội
Xin lỗi…em sai!
Xin đừng đau nhiều khi anh ấy miệt mài
Ngăn giông bão nơi em quậy cuồng phong phía chị
Tình yêu vô lý
Chúng ta làm sao cản nổi ý trời
Là kẻ thắng cuộc hay chỉ bại trận thôi
Dẫm lên vết xe chị từng một đời rong ruổi
Em có lặng im hay ồn ào chối tội
Cũng tột cùng khốn nạn, trơ trẽn, đê hèn
Chị đừng hận thù nhiều lỡ đâu nguôi quên
Anh ấy từng chọn chị làm người đàn bà thứ nhất
Em chỉ là người đến sau vét chút ngọt mật
Dư ra sau năm tháng anh trọn vẹn thương nhớ thôi mà
Xin nhẹ nhàng bỏ qua
Cho rừng xưa ngang tàng xanh lá mới!

Trên đây là những bài thơ của nữ thi sĩ Nồng Nàn Phố. Những bài thơ của chị luôn khiến ta suy nghĩ lại về tình yêu và cuộc đời. Với những vần thơ nhẹ nhàng nhưng chứa đựng những chiêm nghiệm về tình yêu sâu sắc chạm vào trái tim người đọc. Hãy đón xem bài viết và cảm nhận phong cách thơ mới lạ của chị nhé!

Xem Thêm: Nhà thơ Nồng Nàn Phố cùng những áng thơ đặc sắc nhất phần 3