Nhà thơ Hồng Thanh Quang và trọn bộ những trang thơ ấn tượng phần 1

Hồng Thanh Quang tên thật là Đặng Hồng Quang, sinh năm 1962, tại Nguyên Hoà, Phù Cừ, Hưng Yên. Anh là một cây bút nổi bật trong làng thơ ca Việt Nam với những chùm thơ đặc sắc để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả. Nếu bạn yêu thích nhà thơ này thì hãy cùng uct.edu.vn tìm hiểu ngay nhé!

Anh buồn lắm, bởi vì anh tử tế

Anh buồn lắm, bởi vì anh tử tế,
Giữa cơn say anh chỉ nghĩ về em.
Nếu may mắn phút này anh được chết,
Em nghìn trùng nhưng như vẫn kề bên.
Anh xin lỗi, anh chỉ là quái vật
Gây cho em những đau khổ vô chừng.
Sau hạnh phúc vĩnh viễn là nước mắt,
Em âm thầm khóc anh phút lâm chung…
Anh không ác, thế mà anh rất ác,
Anh yêu em như thù dỗi nhân tình.
Xinh đẹp hỡi, phí đời em quá đỗi,
Anh yêu em cho nát trái tim mình…

Anh đã không ngờ

nơi ta gặp gỡ
lại hoá thành núi Sọ
trái tim anh bị đóng vào thánh giá
chỉ có điều
khác chúa
để nó phục sinh
cần không chỉ ba ngày

Anh từ giã em

Anh từ giã em tựa rời đất nước,
Hôn em lần cuối như hôn quốc kỳ.

Anh từ giã em mắt nhìn phía trước,
Con tim ngoái lại mãi vân vi.

Những sự tưởng chìm sâu ký ức
Hoá muôn tay vây bủa ôm ghì.

Anh từ giã em khác chi lìa Tổ quốc,
Tương lai biết có ra gì…

Ba hồn bảy vía

Ba hồn bảy vía
giật mình chú bé trong tôi
tắt đèn
đặc quánh bầu đêm
như thạch
để trần cánh tay trinh nữ
xắt ra
từng miếng
cho ta
ăn đi mà mát
trái tim khô khát một đời
những miếng bóng tối
nào phải quả táo Evơ
ăn đi đừng sợ
dù nợ nhau rồi
nếu hai đứa cùng ăn bóng tối
sẽ hiện ra mặt trời…

Bài ca

những giọt sương lập lòa mắt lá
đêm trong veo như thể có ai cần
tôi đánh thức nỗi niềm hóa đá
giá ghép được tim em vào ngực các thiên thần
làm sao lại một lần ngây dại
bay lên trên đôi cánh thơ mình
đến chót đỉnh thiên hà ngấm lạnh
tự do rơi như một mảnh dư tình
vô chủ đó mà không lo lắng
trong mơ ai sẽ nhận ta về
tôi chạm đất và cay nghiệt nghĩ
không thể ghép tim em vào ngực các thiên thần…

Bao nhiêu thương nhớ

Bao nhiêu thương nhớ
Vẫn vời vợi xa…
Nửa đời chung sống
Không thôi lạ nhà…
Miên man câu chữ
Chẳng thành bài ca…
Tàn canh tỉnh rượu
Xót mình thiếu ta…

Bar đêm

Các em tóc dài váy ngắn,
Các em tóc ngắn phong phanh.
Đèn nhấp nhóa, các em thành hư ảnh,
Và cũng là không thật đêm nay.
Tôi ngồi lì, uống mãi nào say,
Giữa nhốn nháo, mình cô độc quá.
Môi nhạt thếch kề đôi môi lạ,
Thân căng lên như một cánh buồm…
Áo đen ơi, trắng quá nỗi buồn,
Nỗi buồn nhấn tôi vào khuya khoắt
Như tiếng đạn, vang rền giọng hát,
Giết giùm tôi thuở đã qua rồi!
Mãi không say, như phỗng tôi ngồi,
Cái đang có chẳng nghĩa gì, em ạ.
Cái tương lai hoàn toàn xa lạ,
Tôi chỉ còn đã thực nỗi đau em…

Biển

Biển thật gần, sắc xanh chao đảo
Chỉ riêng mầu đã ngất ngây ta
Phải ở dưới hiền hoà sâu thẳm
Ước mơ nào đã hết là xa?
Anh thanh thản với buổi trưa cô độc
Biển lấp đầy những khoảng không nhau
Anh muốn được dìm mình đáy nước
Như thể em đang chờ anh dưới tầng sâu …

Biển không tên

Không phải nước mắt tôi sao quá mặn
ký ức tưởng chìm đi lại trôi nổi nguyên hình
một dòng chảy tuổi thơ còn khắc khoải
ơi Nino xáo trộn những nhân tình
ta hạn hán nụ cười vô tư lự
nắng bất an vụn sóng bạc đầu
biết vô ích những lo toan hạnh phúc
vẫn đêm đêm ào ạt khúc cơ cầu
em chẳng nhớ làm gì ta ngạo nghễ
muốn dâng lên nhấn mọi phù hoa
ai rồi cũng chung vòng tục lụy
mờ dần một chấm buồm xa
xanh thêm nữa chỉ thêm phần quyến rũ
dịu làm sao được muối ở trong lòng
ta mãi thế biển không tên mặn chát

Biến tấu đêm

1
Có một cơn gió không biết từ đâu thổi vào đôi mắt huyền trong ảnh
không phải em nhìn anh
qua cuống họng cằn khô những giọt rượu như trong đồng hồ cát
đếm những khắc cuối cùng của một niềm tin
tôi biết bây giờ đã quá nửa đêm
tôi biết bây giờ tôi không còn em nữa
tôi biết chân lý nằm trong ly rượu
nhưng mà tôi vẫn yêu em
tấm ảnh trên tường ơi hãy ngủ thật yên
hãy ngủ yên như trái tim mỏi mệt
đôi mắt huyền đừng nhìn vào bóng tối
gió lạc đường không ru nổi em đâu
ta đã có nhau ta không còn có nhau
giai điệu cũ lạc vào bao đồn đại
anh trẻ mãi bởi vì em mãi dại
yêu anh bất luận ai người…
2
Anh đã học em sống nhìn thẳng mắt đời
mắt đời lay láy
mặc họ khôn mặc họ tỏ ra luôn hạnh phúc
ta yêu nhau khốn khổ nhường nào
nhưng anh sẽ không bán cho ai những giấc chiêm bao
em trong trắng như yêu lần chót
em cay đắng như trái cây ủ ngọt
em dịu dàng như mẹ ngóng mong cha
anh rải vào trong đêm những khúc ca
đánh dấu lối để lỡ còn quay lại
em cứ đi đừng ngại
dẫu thế nào cũng còn giếng chờ ta
có thể không hoá ngọc trai cũng làm hạt sương sa
quấn quanh cổ đêm mỏng mảnh
sẽ có cơn gió làm mắt huyền lay động
mắt huyền chỉ biết nhìn xa…
3
Nổi lên đi những điệu nhạc không thành
đắm nữa đi những đam mê hoá ảo
anh sẽ ngồi yên mà nôn náo
như trong đồng hồ cát đời anh
đêm sẽ tàn dù chậm dù nhanh
ta sẽ sống dù chỉ duy một kiếp
anh sẽ yêu em và hết…
Câu thơ rơi cốc vỡ tan tành…

Bình dân

Sáng ra đến sở
làm việc bình dân
thanh thản.
Trưa ăn cơm bình dân,
uống cốc bia hơi
chắc là không nguyên chất.
Chiều lại bắt tay
vào việc bình dân.
Tối về nhà
mở máy thu hình
bình dân từng phút.
Đêm nằm cạnh bà vợ bình dân,
trong giấc mơ có lần thầm ước
viết được một câu thơ không bình dân…

Bóng tối

Không có gì bảo hiểm cho trái tim
Không có gì bảo hiểm cho nước mắt.
Anh bế em đi giữa nỗi cô đơn mênh mông của các vì sao,
Anh bế em đi giữa nỗi cô đơn sâu thẳm của lòng người.
Sự tiếp xúc giao lưu trồi gai lên đâm hồn em rỉ máu,
Nhìn họ, em thấy mình sao nổi!
Tất cả kết liên bằng bóng tối,
Bóng tối che chở chúng sinh.
Nhưng những gì bỗng dưng lấp lánh
Nỗi cô đơn đêm phải hiện nguyên hình…

Bốn mùa

Mùa hạ là em, mùa đông là em,
mùa thu là em, mùa xuân là em.
Phải vì thế chăng nên em mãi mãi?
Anh không biết tự đổi thay nên hay bị lạc
anh không có bạn bè tâm huyết
tỉnh những cơn say trí tuệ anh nhìn quanh
phát khiếp
lúc ấy anh ghen với em…
Em trêu đùa cái đứng đắn thật hồn nhiên,
em đánh chắt với những thuật ngữ cao siêu
cái trán cao trước em mồ hôi nhỏ giọt
em chỉ kiềng tình yêu
đến một ngày em không kiềng cả tình yêu
anh sẽ trông vào đâu???

Bốn mùa tôi phải lòng em…

Bốn mùa tôi phải lòng em…
Mùa thu ngày cũng như đêm tuởng hình.
Bóng ai chưa chạm bóng mình
Đã run như lá sân đình gió qua…
Đông sang quạnh cửa quạnh nhà,
Nửa đêm chợt tỉnh tiếng gà giữa mơ.
Thế là thức, thế là thơ,
Nhưng ta cứ ngỡ như chưa có gì…
Li ti lộc biếc xuân về,
Tiếng chim gì cứ thầm thì tên em.
Nhớ hoài điều lẽ ra quên,
Số tôi chắc chẳng được yên tĩnh rồi…
Mai đây nắng sẽ xanh trời,
Phố phường hoa phuợng sáng ngời như môi.
Phải lòng nhau nữa hay thôi,
Khác ve nhiều lắm. mà tôi cũng sầu…

Bờ vai ấm và mềm như giấc ngủ

Bờ vai ấm và mềm như giấc ngủ,
Em ở đâu trong buổi tối vương buồn?
Anh mở cửa chỉ thấy toàn hơi gió
Vấn vít lay những trang giấy vô hồn…
Không có cớ để tủi đời than phận,
Sao thấy đau như ai chích tim mình.
Trong buổi tối đối diện cùng vướng bận
Những suy tư cứ tưởng bóng mơ hình…
Khi sát cạnh, em chỉ là thiếu phụ
Đỡ giùm sao cây thánh giá tê lòng…
Lúc xa cách, em trở thành chỗ tựa
Cho anh vươn lên đỉnh những tang bồng…
Ai có thể khuôn lắp vào câu chữ
Những lênh đênh, hư thực, mơ mòng?
Bờ vai ấm và mềm như giấc ngủ,
Em ở đâu trong buổi tối vương buồn?…

Cạn mùa oanh

Vui hay tủi, em đã thành thiếu phụ,
Ngồi thẩn thờ trong buổi tối Champa.
Đường gân xanh nổi hằn trên trắng xóa
Ký ức buồn giai điệu Apsara.
Đã cõi khác sao tôi thân thuộc thế,
Em khỏa trần thơ ấu cạn mùa oanh.
Tiếng hát cũ mệt nhoài lăn triền dốc,
Ta thiếp đi trong nhịp đập song thành.
Không thể khóc vì em không phải thế,
Ta sẽ yêu những sự thực hoang đường.
Em đừng nói những điều như soạn sẵn,
Tôi một mình nắng quái vẫn hoàn dương…

Cánh đồng của tôi

trên cánh đồng của tôi mùa ấu thơ đã hết
những luống rạ khô như một giấc mơ vàng
con cò trắng tìm câu hát cũ
móng chạm bùn không một âm vang
trên cánh đồng của tôi ráng chiếu len ổ rắn
có ai cùng tôi giẫm lại dấu chân hè
em nâu áo và ngực mang đầy gió
câu thơ tôi bủn rủn khóc xin về
thuở tóc ngắn đọc lời kinh sử
không dám trèo cây bưởi hái hoa
bụi tầm xuân tím trong ý nghĩ
lơ đãng kệ ai bước xuống vườn cà
trên cánh đồng của tôi âm thầm tan mùa hạ
lá sen che gương mặt trăng rằm
tiễn tôi tới những chân trời không bóng
cứ lung liêng sắc trắng nón ai chằm…

Chắc chắn…

chắc chắn ly cà phê đen đá này sẽ cạn
cốc nước chanh kia cũng hết
buổi chiều chắc chắn sẽ kết thúc
mình còn cách chuyến bay đúng hai giờ

chắc chắn khi trở vào thành phố
một bó hồng đỏ đón em
chắc chắn em sẽ phải làm như quên
đoạn đời gọi là cơn mơ Hà Nội

trong tiếng xe và bụi
em chắc chắn sẽ mỉm cười với người ấy thân thương
tóc ngắn chắc chắn không thể vương
dù chỉ một chút hương cỏ dại

mọi sự chắc chắn rồi sao anh cứ vội
hôn em và nói bâng quơ
mọi sự chắc chắn rồi sao anh nhìn nín thở
vóc hình mảnh tới xót xa

và cố nén tiếng thở dài vô nghĩa
anh tự hỏi mình có chắc chắn đời ta
sẽ lại quay trở về dòng cũ
ngõ quen tự thuở lọt lòng???

Chân trần

em đi trên tuyết
hay trên thuỷ tinh vỡ vụn
lâu đài cổ tích
tuổi thơ anh?
hay em đi
đồng muối trắng tinh
tình anh kết đọng
đau đớn thay
không mặn?
hay em đi
trên nỗi buồn
anh viết
trang thơ
mãi chẳng nên lời?

Chỉ là mơ thấy em thôi

Chỉ là mơ thấy em thôi
Ta yêu như sẽ một đời trao nhau
Chẳng cần khác ý mà đau
Hoa loa kèn trắng đằng sau nỗi buồn
Nhớ mong rối những con đường
Nghe mưa khóc nắng, gió vương ghế ngồi
Chỉ là mơ thấy em thôi
Đêm đêm ta trốn sao trời ngóng trăng
Dâng rồi biết lấy gì ngăn
Bao nhiêu câu chữ phăng phăng lụt về
Dại khờ cũng hoá bùa mê
Ta yêu như đã nguyện thề kiếp sau
Cũng đành chẳng có gì đâu
Ngẩn ngơ tiếng hát hoa ngâu cuối mùa
Nhịp cầu đã bắc vào xưa
Tỉnh ra ai muốn được mơ trót đời…

Chia tay Pleiku

(Tặng Hồng Sơn)
chia tay biết tặng nhau gì
Pleiku bao dốc
đời mình bao dốc
những đêm mưa lạnh cả cây rừng
nghĩ đến nhau tưởng sẽ ấm lòng
vậy mà cay mí mắt
mới nửa đời đầu đã bạc
mà vợ không con không
mà lang thang với mối tình suông
thơ đã theo nàng đi mất
người con gái nào cũng cần bến cập
nhưng ta
mười năm bao miền đất lạ
thành quê
giờ chia tay biết tặng nhau gì
rượu đã cạn
buồn vô tận
chiếc ba lô nhẹ bỗng trên vai bạn
trĩu nặng lòng tôi

Chiều

Chiều nóng bức trườn theo bước gió
Bóng tối về, ta uống tựa bia hơi.
Em đừng khóc, đừng van nài ta tới
Một mình ta đã quá chật ta rồi!
Nếu đời ta của mình ta thôi nhỉ,
Hẳn đêm ta sẽ hoá sao băng,
Chói khoảnh khắc rồi chìm vào quên lãng,
Chỉ vô danh mới được vĩnh hằng.
Nếu đời ta của mình ta thôi nhỉ,
Hẳn đêm ta sẽ hoá hoa quỳnh,
Chia bóng tối đều hai phần ký ức,
Mất, cho em ngan ngát hương tình.
Em đừng khóc, đừng van nài ta tới,
Một mình ta đã quá chật ta rồi…

Trên đây, chúng tôi đã dành tặng quý độc giả những trang thơ hấp dẫn và đặc sắc nhất của nhà thơ Hồng Thanh Quang. Qua đó ta dễ dàng bắt gặp một hồn thơ giàu tình cảm trĩu nặng với những vần thơ thiết tha để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng bạn đọc. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa nhé! Thân Ái!