Nguyễn Trọng Tạo Và Tập Thơ Thế Giới Không Còn Trăng Phần 2

Nguyễn Trọng Tạo gây nên một tiếng vang lớn trong nền văn học Việt Nam. Với một tâm hồn thi sĩ đầy lãng mạn luôn đi tìm những điều tốt đẹp trong thơ ca. Những bài thơ của ông luôn cuốn hút người đọc bởi những triết lý, chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời và tình yêu đôi lứa
Với sự cống hiến không ngừng nghỉ của ông mà ông đã dành được rất nhiều giải thưởng danh giá về văn học nghệ thuật được nhiều người ngưỡng mộ. Trước sự tài hoa của ông mà không ít bạn đọc phải gục ngã trước những thâm thúy trong bài thơ ông.
Bài viết trước Nguyễn Trọng Tạo Và Tập Thơ Thế Giới Không Còn Trăng Phần 1 được nhiều chia sẻ của quý độc giả. Hôm nay mời các bạn đón xem phần 2 cùng những bài thơ còn lại của ông trong nhé!

Món quê

Thời gian mòn cối giã vừng
Lòng tay mòn nhẵn qua từng nắm cơm
Vai mòn đòn gánh bóng trơn
Người rao cơm nắm bước mòn tuổi xanh
Cơm vừng, thưa chị thưa anh
Bữa cơm công chức ăn nhanh vỉa hè
Người thành phố, kẻ nhà quê
Mời nhau cơm nắm thơm về xưa xa
Thơm về đồng đất phù sa
Thơm về đồi núi thơm qua luống cày
Thơm về mùa trĩu bông sây
Thơm về Tiên Tổ tháng ngày nắng mưa
Nghìn năm hay vạn năm xưa
Muối vừng cơm nắm lon dưa vại cà
Món quê thơm thảo mặn mà
Vẫn len lỏi chốn phồn hoa phố phường
Vẫn còn lời nói dễ thương
Mời anh mời chị dùng cơm muối vừng…

Cửa Lò phố biển

Cửa Lò muối Cửa Lò rèn Cửa Lò biển Cuala
Cửa Lò gió Cửa Lò sóng
Cửa Lò Nhà-Mát-Vua mọc loài hoa cúc biển
Cửa Lò bạn tôi xây thành phố tinh khôi
Gió chia ô và nắng chia ô
Thang máy lên trời những hotel mây trắng
Biển dưới chân đêm ngày bồng bềnh sóng
Biển trên đầu mùa hạ khoả thân xanh
Bạn tôi cười trên con thuyền cao tốc
Đảo Song Ngư chớp mắt đã gần kề
Quay nhìn lại thành phố chìm trong biển
Bức tranh màu mới vẽ mực còn tươi
Tôi bỗng ước một cầu vồng ra đảo
Thì trời xa đã vẽ một cầu vồng
Tôi bỗng ước một đêm huyền thoại biển
Thì khơi xa đèn sáng một vòng cung
Quá nửa khuya vọng tiếng rao mực nhảy
Rượu lanh canh ly chạm sóng chảy tràn
Đêm đẹp qúa khách nằm không nỡ ngủ
Những bàn chân trên cát ướt miên man
Tôi và bạn lên tầng cao ngắm phố
Công viên Tuổi Thơ giấc mơ đã hiện hình
Sen đang nở một vùng hồ sinh thái
Đất trời thơm như thuở hồng hoang
Chợt đỏ chói hiện lên ngoài xa biển
Đường Bình Minh nườm nượp tự bao giờ
Từng đợt sóng ùa lên ôm thành phố
Tôi sợ Cửa Lò và bạn phải chia xa…

Chiều thứ tư của không gian

Ta gọi ngày hôm nay là hiện tại
Nó sẽ là quá khứ của ngày mai
Ta gọi phút này là hiện tại
Phút và giây trong một thoáng quay đầu
Xuân lại đến ta gọi là xuân mới
Em mỗi ngày có gì mới trong tôi
Đào lại nở đón một người đúng hẹn
Dám tin không người đúng hẹn suốt đời?
Ta cứ đến rồi đi
Sông cứ duềnh lên sóng
Ta cứ trôi ngay cả khi ta đứng
Có thể yêu khi tưởng chẳng thể yêu?
Người chết rồi móng tay vẫn mọc
Bây giờ trưa tương lai sẽ là chiều…
Ta khao khát một điều gì xa lắm
Xa hơn cả tương lai
Xa hơn Quá-Khứ-Người…

Đi chợ chiều nhớ Tám

Xưa Tám viết Đi chợ chiều nhớ Mẹ
Mẹ không còn để con chạy theo sau
Giờ tôi viết Đi chợ chiều nhớ Tám
Tám không còn. Héo úa cả hàng rau
Xưa Tám viết Đàn ông đi chợ
Vợ thương chồng vất vả lặn vào thơ
Giờ tôi khóc một thời chưa trắng nợ
Khóc một thời nghèo khó hoá mộng mơ
Thơ về chợ hay và đau đến thế
Người đàn ông yểu tướng – bạn tôi ơi
49 tuổi. Ra đi. Không trăng trối
Thôi thì thơ đã nói hộ bạn rồi!
Thôi thì chiều… Chẳng còn chiều nào nữa
Ta bên nhau chen chúc giữa chợ đời
Tôi đơn lẻ góc chợ chiều nhớ Tám
Nhìn vào đâu cũng thấy vắng một người!….

Nếu em ngủ gật

Nếu em ngủ gật dọc đường
là khi xa cách tôi thường nhắc em
Nếu em tỉnh giấc trong đêm
là khi tôi chẳng bình yên nỗi lòng
Giữa chiều em bỗng thấy mong
là khi tôi viết vài dòng thơ riêng…
Bao giờ tôi khẽ ngủ quên
đừng lay tôi dậy giữa miền không em!

Mùa hè ước

Sao em không là thảm cỏ mềm
đưa đón dọc đường anh đi bộ?
Sao em không là trái me chua
nghiêng lưng dốc nắng dẫu cuối mùa?
Sao em không là Em Ngày Xưa?.

Tết nhớ Phùng Quán

“Tết không vào nhà tôi”
nghĩa là Tết không vào nhà Phùng Quán
câu thơ tâm trạng
vấn nạn một đời !
Hồ Tây vẫn sương thuyền Rồng du ngoạn
hoa đào vẫn thắm Nhật Tân Nghi Tàm
bàn thờ vẫn hương rượu tăm chưa cạn
bạn bè vẫn thương ghé Vọng Ba Lâu
Cái chòi ngắm sóng bây giờ còn đâu?
Còn người vợ goá mây trắng đội đầu
còn “Bác Chép Còm” một thời dũng sĩ
còn Quân còn Quyên thành cha thành mẹ
còn đó “Tuổi thơ dữ dội” hiền ngoan
Nghiệt ngã thời gian
dăm ngày vùi hết”
còn bài thơ “Hôn” không bao giờ chết
trái tim tan nát luân hồi lành nguyên
nhớ “Lời mẹ dặn” một đời trầm hương!…

Đồng dao cho bạn

anh Rock một đêm về mềm thân xác
nhớ bài đồng dao thuở nào em hát
thương sông dào dạt vỗ về trời xa
thương người cùng phố lâu ngày không ca
anh Rock một đời hoa thành quả đắng
từng giọt chiến tranh chảy dòng máu trắng
nỗi buồn thăm thẳm niềm vui nhạt nhoà
hạt trong khung nhạc bật chồi hiện ra
anh hát ngu ngơ bài đồng dao mới
nỗi buồn niềm vui đứng ngồi vũ hội
ai đem rao bán vinh quang rẻ tiền
anh mua giá đắt một mùa lãng quên.

Gửi Heraclit

“Không ai được tắm hai lần trên một dòng sông”
Heraclit ơi
có phải quê ông ở tận sông Bùng
tôi đã tắm một ấu thơ ở đó?
Có phải ông đã cùng tôi câu cá
câu lên cầu vồng bảy sắc long lanh
có phải ông đã cùng tôi thả trâu trên đê cỏ
trâu uống hoàng hôn lẫn bóng mình
Những cánh buồm thủng đạn như áo vá
những nhịp cầu gãy nát như xương người
những tấm lưới tung lên như tâm hồn chìm vào sóng nước
những luỹ tre, những cây bần soi bóng không trôi đi
Không trôi đi kỷ niệm quê hương
những cánh đồng cày bừa cấy gặt
đêm thiếu nữ tắm trăng
da thịt sáng lân tinh cá đớp…
Ơi Heraclit
mỗi lần tắm thì con sông đã khác
nhưng sông quê vẫn chỉ một sông Bùng
mỗi lần nhớ, tóc tôi thêm sợi bạc
nhưng tình quê vẫn chỉ một thuỷ chung!…

Cổ tích thơ tình

Anh cô đơn như quan chẳng có dân
anh trống trải như ngai vàng vắng chủ
anh bốn mùa đông một ngày em đến ngự
lá chuối vườn thành áo bánh nếp thơm
Anh có thêm em em có thêm con
cây bưởi đơm hoa cây cà đậu quả
nụ tầm xuân gió đùa xanh nghiêng ngả
cây bén hơi người người bén hơi xuân
Anh làm vua không ngai em vẫn là hoàng hậu
nàng công chúa khóc nhè chàng hoàng tử hờn dai
chợt thương quan không dân chợt thương ngai không chủ
thương những đời người chung thân trong áo mão cân đai..

Ghép lại trái tim

Vải thưa che mắt Thánh dễ dàng chăng
lời nói dối sẽ đến ngày gãy cánh
sự thật đi như một kẻ độc hành
sẽ tới đích dù đỉnh trời giá lạnh
tình yêu tan tan cả chút dối lừa
chàng hảo hán hiện hình tên ăn cắp
vỏ thánh thiện bóc ra toàn múi độc
tim thơ ngây tan vỡ thuỷ tinh trong
ngồi ghép lại trái tim thay máu mới
nàng đứng lên bước qua dấu chân mình
tấm vải thưa tan tành sương khói
nở nụ cười kiên nhẫn trước bình minh…

Bức tranh giêng

Giêng vừa động cửa cỏ mở chân trời
lay phay mưa bụi hiện nét em cười
anh đóng khung tranh mạ vàng treo chơi
tranh treo mồng tư ngất ngư mồng bảy
đôi môi em cười thành hoa hồng cháy
thân cành mọc gai cứa lòng đau mãi
có một đêm rằm chợt lạnh vầng trăng
bay vào khung tranh soi giấc anh nằm
lay anh tỉnh dậy ngậm ngùi xa xăm
thì ra tháng Giêng nhớ em quá thể
anh thấy em về giữa miền mộng mị
và cái khung tranh chính là khung cửa
từ bấy đến giờ anh có tháng Giêng
ngọt ngào mòng mọng ảo mờ chung chiêng
tháng Giêng ngà ngọc cứa và niềm riêng…

Bức tranh tình

không vẽ mắt không vẽ môi không vẽ dáng hình
tôi vẽ hơi thở em thơm tho lộc biếc
căng cứng vú đồi
và chiếc gương trời
ai vừa đánh rơi xuống mặt hồ trong vắt
không vẽ trái tim em, không vẽ trái tim anh
tôi vẽ cây Bạch Nhân thân trần cắm chân vào trái đất
cành vươn tay ghì xiết mùa xanh
tôi vẽ mong manh mảnh trăng giêng
hằn dấu môi non
ai vừa cắn vào da trời sung sướng
không vẽ người đàn bà hồi xuân
tôi vẽ mùa xuân vĩnh hằng trên toan trắng
em!
bức tranh tình không năm tháng
em!
mùa xuân chiếm hữu sắc màu tôi!

Trở lại Huế

Trở lại Huế mưa vẫn mưa như cũ
màu trời buồn như thuở ra đi
bạn làm thơ giờ viết báo nuôi thơ
tổng biên tập Sông Hương mặt rầu như đá xám
những đứa em hiệp sĩ với chính mình
chợ Bến Ngự thêm vài ba người lạ
đêm ca Huế mấy nụ cười trượt giá
áo vẫn dài nón vẫn trắng mắt vẫn đen…
Trở lại Huế dăm hè đường lát đá
tiếng lá rơi ngõ vắng cũng giật mình
o bán hàng là con o bán hàng ngày trước
rượu vẫn là rượu Hiếu dốc Phú Cam
góc sân chùa ngày ấy tôi hôn em
giờ trai gái cũng hôn nhau ở đấy
cổng ủy ban hình như vừa sơn lại
cửa Tam Toà thấp thoáng áo chùng thâm…
Đêm lang thang cùng Thanh Tú đượm buồn
chuông điện thoại thở dài Văn Cầm Hải
Hoàng Phủ Ngọc Tường vẫn viết văn bằng miệng
Ngô Minh gửi bài lách tách nhấn i-meo
gallery nhiều bức tranh nữ tính
công viên trưng bày những tượng đá mô-đen
cầu Trường Tiền mưa phủ ướt hồn em
thành quách cũ niêm phong dần trí nhớ…
Trở lại Huế bước chân sầu vạn cổ
ngồi chuyện trò cùng ký ức lưu kho
ngày trở về mà cứ ngỡ ra đi
lời chào chia tay hay lời chào gặp lại
thôi tạm biệt Huế ơi tím tái dòng sông chảy
ngôi biệt thự ngăn đôi hai cánh cổng màu ghi
lâu lâu đón tôi về lâu lâu tiễn tôi đi…

Ký ức mắt đen

Đen và long lanh hai hạt nhãn Hưng Yên
ngỡ than đá Quảng Ninh cũng không đen và long lanh đến thế
đen và long lanh đã hớp hồn anh
18 ngàn năm
18 vạn năm
anh không nhớ rõ.
Đập vỡ thuỷ tinh cũng chẳng còn rượu nữa
đập vỡ tượng người có gặp trái tim yêu?
anh đập vỡ anh và anh nhìn thấy
đen và long lanh xa lắc bỗng hiện về…
Không phải đen của đêm tối châu Phi man man cuồng dại
không phải đen của hố thẳm chiến tranh thủ đoạn điên rồ
không phải đen của mực Tàu tài hoa thư pháp
không phải đen của dòng sông con đường phát sáng cơn mơ…
Đen và long lanh hiền dịu dại khờ
đen lúng liếng dân ca đen ngân nga lễ hội
hoá đá anh mắt em 18 tuổi
18 ngàn năm hay 18 vạn năm?
Ông Già Thời Gian ngỡ như chẳng già hơn
bạc trắng nụ cười tìm anh hỏi nhỏ:
– đen và long lanh thuở xa ấy đâu rồi?
– Đen và long lanh vẫn lẽo đẽo bên trời
dẫu anh nằm dưới cỏ
khi mùa xuân xao xuyến còn tươi!…

Chim én

chim én thành tro bao giờ chẳng biết
vỗ mãi trong ta từng lời ly biệt
ngỡ chim tuyệt diệt mấy chục năm rồi
sáng nay bay về đậu đầy giây phơi
này chim én ơi từ trời xa đến
phương ấy phương nào lao xao cuộc chiến
lánh nơi súng đạn? lánh phường thợ săn?
chim én tìm ta nghiêng cánh tin xuân…
rồi chim bay đi chìm vào trời thẳm
rồi một mùa đào rụng vào im lặng
ta thấy ta nằm trong tổ của ngươi
rồi ta ra ràng vỗ cánh rong chơi…

Đêm kỳ diệu

Đêm kỳ diệu tay bơi trong suối tóc
ánh trăng mờ trời sương mặc áo mun
thu trút lá người ơi run rẩy gió
Đêm kỳ diệu đêm chưa bao giờ có
hai trái tim trôi vô định bên trời
nghe da thịt trào lên từng đợt sóng
Từ thăm thẳm một vì sao rụng xuống
ánh chớp xanh trái đất rùng mình
tan biến rồi ánh chớp vẫn còn xanh
Đêm kỳ diệu đêm của Em và Anh
bàn tay bao giờ ngủ yên trong suối tóc
mằn mặn môi em…nước mắt?

Biển vắng

Cây phi lau đổ lá xuống chân mình
đàn thuyền đen nằm sâu trong bờ cát
Hòn Kiến bò trên sóng bạc
đến bao giờ gặp tổ phía đất nâu?
Anh nghe rền tiếng sấm đáy biển sâu
sóng vỗ mãi vào lòng anh muối mặn
ngày động biển nào ai ra thăm biển
có dấu chân ai đâu mà tìm dấu chân ai…

Bắt chước ca dao

Mình về thưa với Núi Cao:
mùa trầu sẫm lá mùa cau chín vừa
Ta về quì trước Biển thưa:
đá thành vôi trắng xin đưa mình về
Núi Cao ghé Biển thầm thì
hình như Biển cũng hỏi gì Núi Cao…
Thế rồi xuống Biển mò sao
ta mang lên Núi cài vào đá xanh
Mình thì lên giải sông Ngân
nhặt mây ném xuống mặn dần Biển sâu…
Bây giờ hiểu trọn lòng nhau
mùa trầu đã rụng mùa cau đã vàng!

Chân trời

Tôi và em đứng trước chân trời
chiều đổ bóng vào hồn vội vã
gió mở cửa những gì hoang vắng cũ
tóc em bay xõa bóng đêm về
tôi và em đứng trước biệt ly
con chim xám du cư về miên núi lạ
lèn đá lung lay nỗi buồn muôn thuở
sau lưng ta hoang vắng nhón chân đi
tôi và em nhập nỗi buồn Đường thi
lời ta nói ta quên, lá rơi ta chẳng nhớ
ánh mắt xa xăm sợi chỉ tay buộc mở
bỗng giăng ngang, và ta gọi: chân trời…

Ảo giác ngày xuân

Chúa xuân tặng tuổi cho người
tặng đôi sợi bạc cho tôi nao lòng
tặng em một chút ửng hồng
một trời áo lụa phơi phong mắt chiều
Giật mình mình biết mình yêu
một bông hoa cải ít nhiều ngây thơ
hoa vàng nhuộm giấc ngủ mơ
dòng sông xưa cũ bây giờ còn trong
Mưa xuân ướt áo chờ mong
đường quê mướt cỏ mà không thấy người
khói sương rúc rích tiếng cười
một bầy tiên nữ trêu người xa xăm
Trở về phố xá thanh tân
hộp thư điện tử thiệp xuân chúc mừng
nao lòng tôi nhớ người dưng
nhớ bông hoa cải rưng rưng gió vàng…

Em (II)

Em đã vắt kiệt mình như vắt kiệt mùa đông trong chậu áo quần của ba mẹ chồng con em vừa dặt dũ
Em đã cười tươi ngày mới chớm yêu và đã khóc âm thầm sau ngày cưới
Em đã chia cho anh nỗi buồn công sở và niềm vui ngày biết mang thai
Em đã hát một bài ca xưa cũ
Giữa bạn bè như những đứa trẻ thơ
Anh con thuyền ưa bão tố phong ba
Dong mơ ước chân trời tít tắp
Có khi vô tâm không nghe tiếng khóc
Tiếng gió trời nức nở sau lưng
Không còn chiến tranh anh không còn làm lính
Em thời bình Chinh Phụ vẫn chưa thôi
Có gì níu gọi ta trong bão tố cuộc đời
Có gì đẩy xô ta trong bình yên mộng ảo
Những đứa con lớn dần lên lúc vắng cha khi vắng mẹ
Những đứa con ưu buồn trước tuổi thần tiên
Em vẫn một mình đi chợ nấu cơm đến bệnh viện chăm mẹ già thăm thầy cô đưa con đi vãng cảnh
Những bài thơ của anh chất thêm lên vai em gánh nặng
Những chân trời càng đến lại càng xa
Nhắm mắt lại anh thấy em bên cạnh
Như đứa con đi học về ríu rít gọi: Ba ơi…

Một người già thông báo mùa xuân

một người già thông báo mùa xuân về trong ánh mắt lộc non
một đứa trẻ với tay theo cánh én và khóc đòi én bay về đậu xuống tay em
một cô gái đang yêu ôm chầm lấy bông hoa ghì xiết một chàng trai
những chuyến bay hoa đào hoa mai thiên di hồn viễn xứ
sao ta ngồi núi đá tư lự
sao ta ngồi không biết mình đang thay lá trên xanh
sao ta ngồi tơ lụa mong manh
sao ta hát khói sương hồn quê cũ
em nhắm mắt không phải em đang ngủ
ở nơi xa em mong ngóng ta về
ngày cuối năm ngày đầu năm ngấp nghé
đôi đũa thừa so mãi vẫn so le
tuyết vẫn rơi và tuyết tan ra trên chồi non vừa nhú
gió nguyện làm chổi quét lá vàng xưa
gió không quét nổi thời gian chết
ta mấy tuổi rồi em nhớ chưa?
xin đừng đếm những đồng tiền mừng tuổi
hãy giữ nguyên mùi giấy mực giao thừa
trái tim ấu thơ và trời non lộc biếc
hãy giữ nguyên cả những giọt mưa
đừng thông báo vé tàu xe đã hết
cho tôi về kịp Tết với trẻ thơ
cho tôi về úp mặt vào dâu bể
úp mặt vào tin yêu không trở lại bao giờ…

Những bài thơ bị lỗi

mơ thoát khỏi dòng sông những con cá cố nhảy lên bờ
tôi không mơ trời cao tôi ở trọ trời cao
căn hộ khép kín ép chặt dần tháng ngày
chiếc computer trong xó tối mở ra thế giới
lách cách lách cách lách cách lách cách
không chịu nổi à ơi
không chịu nổi chuẩn mực
lách cách lách cách cạch
computer lỗi
đôi khi lỗi lầm mở ra tư duy mới
đôi khi không thể làm thơ lại tốt hơn làm thơ
trở lại giấc mơ đập vỡ bức tường
thấy hiện ra người quả phụ trẻ
mắt đắm đuối quở trách
lách cách lách cạch lách cách cách
một bóng người đè nặng một bóng hoa
những con cá đói khát trên đất khô
quẫy nát bóng người bóng hoa
quẫy nát computer
quẫy nát bức tường vỡ
quẫy nát trời xanh
tôi thoát khỏi có vần không vần à ơi không à ơi hũ nút không hũ nút
tôi tự do lơ lửng trời cao.

Phố đỏ

Phố đỏ đèn mờ lơ mơ người xe
ta khách phương xa dạo bộ vỉa hè
có hai mắt nhìn có hai tai nghe
có hai bàn chân nửa đi nửa về
có hai con người một già một trẻ
nửa muốn nửa không cãi nhau chí choé
Phố đỏ đèn mờ trong mơ mê tơi
những toà thiên nhiên mắt môi chào mời
tóc vàng tóc nâu tóc dài tóc ngắn
tuyết tuyết hồng hồng tươi thắm lả lơi
thấy ta đi qua đầu không ngoái lại
những toà thiên nhiên nhẫn nại tuyệt vời
Những toà thiên nhiên Á Âu Phi Mỹ
triển lãm đường cong thân thể nuột nà
ngồi đứng béo gầy mỏng dầy cao thấp
có toà thiên nhiên cất lên tiếng hát
có toà thiên nhiên khe khẽ thở dài
những toà thiên nhiên không của riêng ai
Ta đi qua đêm đèn mờ vẫn đỏ
những toà thiên nhiên vẫn còn bày đó
chợt nhớ lơ mơ hình bóng Thuý Kiều
chợt nhớ quê mình lầu xanh nhà thổ
chợt nhớ Chí Phèo o mèo Thị Nở
chợt nhớ phải xa phố Đỏ Hà Lan…

Cô gái Ba Lan

Chân dài đầu nhỏ cổ cao
tóc vàng da trắng môi đào mắt đen
mới nhìn mà ngỡ từng quen
quen em rồi
có người em
xứ người
em đọc thơ
em nói cười
em đàn ca khúc tuyệt vời Chopin
phong vàng phủ kín vai anh
gió vàng khoan nhặt long lanh tiếng vàng
em đưa anh đến Thiên Đàng
chìm trong muối mặn chín tầng âm ti
nhạc buồn chạm mặt từ bi
thơ vui nuốt lệ chia ly nở cười
một ngày quên cả một đời
một đêm nhớ mãi một trời lạ xa
một năm là mấy mùa qua
một trăm năm nữa hay là nghìn năm?…
Anh về xứ nóng xa xăm
tuyết rơi trắng xoá dấu nằm trong mơ
anh đàn hát
anh đọc thơ
anh buồn vui chẳng xoá mờ chiêm bao
chân dài đầu nhỏ cổ cao
tóc vàng da trắng môi đào mắt đen…

Tháp Eiffel

Những người đòi đốn hạ tháp Eiffel đã chết từ lâu
115 năm tháp Eiffel ngạo nghễ
Con quái vật hay Nàng Tiên giáng thế?
Hỏi sông Seine, sông Seine lặng lờ trôi
Đêm lên tháp Eiffel nhìn Paris diễm lệ
Li cà phê thơm gió lạnh tháng mười
Em thang máy dịu dàng như nước Pháp
Những nụ hôn xúc động ở trên trời
Những nụ hôn trắng nâu vàng đen đỏ
Thế giới qua đây khoảnh khắc Thiên Đường
Cầu bệt rượu vang siêu thị quà lưu niệm
Hoa hồng đen và bát đĩa đen
Bạn tôi ví Eiffel chai Cognac khổng lồ
Tôi mua tháp Eiffel 5 ơ-rô bỏ túi
Bỗng thấy ngây ngô những người phản đối
Bỗng thấy yêu sao người nói câu này:
“Tôi chẳng hiện đại bao nhiêu so với sự bảo thủ của mình”
Tháp Eiffel vẫn như một Nàng Tiên
Bộ váy đầm sắt thép…

Trên chuyến bay giã biệt

Mây như sóng như bông như núi trắng mịt mùng
Mây như biển duềnh lên tóc trắng
Không còn sông Visla tiếng khóc cười xa vắng
Bó hoa hồng người tặng chẳng còn tươi
Ta đang ở độ cao mười nghìn mét
Nhớ về em dưới đó chốn quê người
Em nhỏ nhắn một mình đi dưới tuyết
Tuyết tan rồi nắng mỏng thắm làn môi
Nghe em hát một lần sao nhớ mãi
Dặm trường ơi thân gái hát nao lòng
Giá ta được bay về nơi chốn ấy
Hát cùng em bài hát mới làm xong
Nhưng không thể. Trời cao cùng mây trắng
Dẫn ta đi nghìn cây số một giờ
Ta nhắm mắt thấy em cười hiển hiện
Trong câu thơ trong bão gió trong mơ
Mây bỗng hóa đàn cừu bị gió trời xua đuổi
Dưới trần gian trái đất cứ quay vòng
Người cứ đuổi theo người hết đèn xanh đèn đỏ
Sông cứ trôi ra biển tận đời sông
Ta đó trót lên chuyến bay giã biệt
Còn trách chi gặp gỡ với hẹn hò
Thôi chào nhé sông Visla in bóng người gái nhỏ
Câu thơ bay trên mây trắng xa mờ..

Trên đây, uct.edu.vn đã tiếp nối Nguyễn Trọng Tạo Và Tập Thơ Thế Giới Không Còn Trăng Phần 1 bằng những bài thơ đặc sắc còn lại của nhà thơ tài hoa Nguyễn Trọng Tạo. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết của chúng tôi. Hãy chia sẻ cảm nhận của bạn về bài viết để chúng tôi có thể hoàn thiện hơn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!