Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Tác Phẩm Dịch Nổi Tiếng Phần 4

Nguyễn Quang Thiều là một gương mặt tiêu biểu cho nền văn học Việt Nam. Ông có một lối đi cách tân thơ ca độc đáo và được nhiều bạn đọc hưởng ứng và yêu thích. Những bài thơ của ông luôn tràn đầy năng lượng, niềm khát khao sống, tình yêu đối với cuộc đời
Ông có một kho tàng thơ lớn và giá trị, nổi bật nhất là tập thơ dịch của những nhà thơ ngoại quốc đầy đặc sắc và được nhiều bạn đọc phải trầm trồ khen ngợi. Chúng ta cùng nhau cảm nhận tài năng của ông nhé!

Những bông tuyết đầu mùa

Những bông tuyết đầu mùa đang rơi
Nói với thế hệ này đừng chết!
Đang rơi, những bông tuyết đầu mùa!
Trên mảnh đất của nước, của những ngọn đồi yêu dấu bị trà xát đớn đau
Và đang rơi, đang rơi, những bông tuyết đầu mùa
Có bao điều cần chúng ta hành động
Đã bao năm rồi tuyết rơi, tôi làm sao biết được?
Sự cảm nhận tinh khôi run rẩy bàn tay
Trên mỗi cành cây trơ trụi toả sáng một cái tên
Bởi quyền lực của ngọn lửa đầu tiên của tình yêu
Và giờ tuyết đang rơi, những bông tuyết đầu mùa
Trên những dãy phố không ai biết tên câm lặng
Chẳng còn cuộc trở về trong cuộc sống này sau khi đã rời bỏ quá xa
Tôi dâng tặng niềm trinh trắng cùng sự hổ thẹn của tôi mà không hề hối tiếc
Nhưng thế hệ này sẽ có những gì?
Bởi lòng hận thù không sinh ra tình yêu
Bởi lòng hận thù không sinh ra tự do
Để đánh thức kẻ thù
Và giờ đây những bông tuyết đầu mùa đang rơi
Những cô gái, những chàng trai bị bắt và mang đi mất tích
Đôi mắt giận dữ của người cuối cùng cũng khép lại
Sau những lẩn trốn đó đây
Và với người – kẻ đã đưa những cô gái, những chàng trai đi mất
Tuyết cũng đang rơi, những bông tuyết đầu mùa
Với nỗi đau buồn ấy chúng ta chứng kiến những ngày cuối cùng của thế hệ này!
Nhưng chúng ta cũng chứng kiến sự hoà đồng của những trái tim lửa cháy
Quá mạnh mẽ để không thể nào tan vỡ
Và có ai sẽ quay lưng làm ngơ trước sự chia cắt mảnh đất chúng ta?
Những bông tuyết đầu mùa đang rơi, những bông tuyết sáng ngời
Trên những nóc nhà tù nơi các em gái của ta cất lên tiếng hát
Và trên mọi nóc nhà tù
Và trên mọi ngọn sóng biển khơi
Những con sóng dội vào bờ và tan vỡ
Và trên cả trận chiến đấu của chúng ta
Tuyết đang rơi, những bông tuyết đầu mùa
Để nói với thế hệ này đừng chết
Để nói với mảnh đất chúng ta với những dòng sông, những ngọn đồi yêu dấu:
Hãy sống và hãy sống!
Bởi người biết rằng
Nỗi đau buồn đáng nguyền rủa cũng là nỗi đau buồn.

Những gợn sóng

Hãy nhìn !
Có phải tất cả những gợn sóng chuyển động
Bởi một gợn sóng bắt đầu chuyển động ?
Không.
Tất cả những gợn sóng cùng chuyển động.
Mọi vật đều nghiêng từ cái thế bắt đầu.

Những người đàn bà làng Majong

Những người đàn bà làng Majong
Những người đàn bà già
Lũ con gái bỏ làng đi
Những người đàn bà trở lại
Giúp nhau cày xới trên đồng
Dưới nắng trời thiêu đốt
Và khi hạt đã nảy mầm
Những người đàn bà nghỉ việc
Nhảy một điệu nhảy vui
Vừa nhảy họ vừa hát:
“Hãy trở về cảng Pusan”

Sao đổi ngôi

Ôi!
Người đã nhận ra ta.

Sự huỷ diệt đời sống 살생

어버이도 아들도 벗도 베허라.
만나는 것들
어둠 속의 칼날도 베허 버려라.
다음날 아침
천지(天地)는 죽은 것으로 쌓여서
내가 할 일은 그것들을 묻는 일.
Bản Dịch 
Quên lãng cha mẹ, quên lãng con cái!
Điều này và điều kia và điều này không phải điều kia
Và những điều khác nữa
Quên lãng và tối mặt bởi lưỡi dao sắc lạnh của buổi tối
Rồi mỗi ban mai thức dậy thấy bầu trời và mặt đất
Ngập tràn những điều đã chết
Công việc đã mai táng chúng ta trong một ngày dài
Và dựng lên trên nấm mồ một thế giới mới.

Tại sao lại sát sinh?

Hãy như vậy. Xin hãy như vậy
Nếu ngươi gặp phật
Ngươi có giết phật không?
Nếu ngươi gặp mẹ cha
Ngươi có giết mẹ cha?
Tại sao lại giết?
Những gì làm bằng đất
Gặp mưa sẽ đổ tan tành.

Thả lưới 투망

최근 나에게 비극(悲劇)이 없었다.
어이할 수 없었다.
그리하여 새벽마다
동해(東海) 전체(全體)에 그물을 던졌다.
처음 몇 번은 소위(所謂) 허무(虛無)를 낚아올렸을 뿐,
내 그물에서 새벽 물방울들이 발전(發電)했다.
캄캄한 휘파람소리,
내 손이 타고 내 온몸이 탔다.
그러나 새벽마다 그물을 던졌다.
이윽고 동해(東海) 전체(全體)를 낚아 올려서
동해안(東海岸)의 긴 줄에 오징어로 널어 두었다.
한반도(韓半島)여 아무리 가난할지라도 내 오징어를 팔지 말라.
Bản Dịch 
Những ngày này toi chẳng để lại tấm bi kịch nào
Đó là bi kịch đã nuôi sống tôi, chẳng hề may mắn
Và làm thế nào để có thể đổi thay?
Trên khắp biển Đông, tôi tung tấm lưới
Vượt qua đảo Ullong , qua cả Susurimok
Đến tận bến bờ nước Nhật xa xôi
Nhưng những gì tôi đánh lưới được đầu tiên có thể gọi là sự hư vô
Những giọt nước ban mai mắc lưới ánh lên những tia lửa điện
Tiếng bóng tối bật lên như một dây đàn
Hai bàn tay và thân thể tôi rực sáng
Tôi biến thành lò than gỗ sồi
Và mỗi ban mai mở ra tôi lại tung tấm lưới
Bi kịch lại đến bởi một con quái vật hung tợn hơn cả con rồng
Trên khắp Biển Đông tôi tung tấm lưới
Những con cá mà tôi đánh được
Nằm khô như những con mực trên bãi cát
Hỡi những uy quyền thân mến, đừng bán bi kịch này
Xin hãy đừng bận tâm đến ham muốn của các người
Không phải bi kịch này đang được phơi khô chói sáng
Như những con mực của ta
Các người không thể làm được điều này, không thể

Tha phương

Nếu sự ra đi là con đường trở thành nhà sư
Thì trở về đích thực là con đường trở thành đức phật
Nhưng người chỉ đích thực trở về
Khi đích thực ra đi.

Thế giới cô độc

Quá muộn rồi
Thế giới đã nghe thấy lời tôi
Trước khi tôi cất tiếng
Giun dế cũng nghe thấy
Giun dế khóc than.

Thịt bò

Mọi vật đều biến thành cái khác
Sự chán nản tột cùng những khoảnh khắc
Hãy cắt bỏ
Mọi vật đều biến thành cái khác
Trong khi bò biến thành bò

Thư gửi về sông Tuman

누이여, 버들같은 누이여.
회령(會寧) 남양(南陽)의 강기슭이여
떠도는 얼음 덩어리 풀렸는가.
땅이야 한가지도 사재(私載)하는 바 없이 봄은 오고
아이들은 잘있으며 강물은 얼마나 깊어졌는가.
누이여 그대 얼마나 땅으로 늙었는가.
말과 마음이 같아도
여기서는 아득아득한지라
그대 얼마나 늙었는가.
이 땅에서 태어난 사람으로서는
이런 인사도 헛되거니와
회령(會寧) 남양(南陽)의 저문 강 기슭에
서러운 버드나무들은 잘 있는가.
누이여 버들같은 누이여.
내가 누이라고 하면 백번 누이인 누이여.
Bản Dịch 
Em thương yêu, em gái của anh! Em như những cây liễu
Mọc dọc bờ sông ở Namyang và ở Huiyong!
Những cây liễu mọc Namyang và ở Huiyong, em gái của anh!
Trên mặt sông Tuman giờ này băng đã vỡ?
Những tảng băng giá lạnh trôi đi và tan biến
Và nơi anh, mùa xuân đã về
Còn có gì, như công lý, có thể hơn mùa xuân?
Những đứa con của em giờ này ra sao?
Và dòng sông mùa băng tan có sâu, rộng hơn không?
Tấm lòng anh nhớ thương em như những câu thơ anh viết
Em bây giờ có thay đổi khác xưa?
Và những cây liễu vô cảm mọc trong hoàng hôn
Dọc hai bờ sông ở Namyang và Huiyong gió lạnh
Có còn xanh như ngày ấy và tiếng lá có thì thầm?
Em là em gái anh và anh là anh trai em
Đôi khi một nụ cười xa xôi chỉ làm chúng ta đau đớn
Em thương yêu của anh, em gái anh, ngàn lần hơn thế
Rồi một ngày em mãi mãi ra đi
Anh cũng nằm xuống nơi này
Nhưng đó là cuộc sống của đồng bào chúng ta
Thế hệ này tiếp thế hệ khác
Đó là cái chết vô danh, cái chết bị che giấu
Em thương yêu, em là đứa em anh yêu nhất thế gian này.

Thức khuya

Trong bóng tối thẳm đen
Một bông hoa nở
Sau tiếng rên rỉ cô đơn
Bên cạnh đó một bông hoa màu đỏ
Nở câm lặng như chì.

Tiếng rên rỉ của côn trùng 벌레소리

늦가을 잎 다 지고
아조 나무가지들 비어 있을 때
그때야말로
땅 밒으로 어두운 물줄기는 흐르는가
땅 밑 물줄기가 어쩌다 솟아오르듯
그런 솟아오르는 물소리가
내 꿈 깨이자 들리더니
그 소리는 어디로 돌아가고
푸른 밤중에 다시 잠 이루려할 때
나는 내 귀가 아니라
내 눈으로 듣나니
내 눈의 벌레소리 외마디
깊음이여
귀 없다
소리 없다
눈의 어둠으로 깨친 새벽이여
Bản Dịch 
Lá đã rụng trơ cành
Có phải trong mùa này
Một dòng suối bóng tối đang chảy trong lòng đất?
Một tiếng động chợt vang lên làm tôi tỉnh khỏi giấc mơ
Giống như nước tuôn trào từ ruột đất
Chảy miên man rồi tan biến vào trời
Mơ màng ngủ, tôi lại nghe tiếng ấy
Không bằng mắt
Không bằng tai
Tiếng rên rỉ côn trùng của đôi mắt tôi
Tiếng thổn thức chìm sâu!
Không phải những cái tai
Không phải những âm thanh
Ban mai mở ra bằng đêm của mắt.

Tiếng vọng 메아리

저문 산더러
너는 뭐냐
너 뭐냐 뭐냐……
Bản Dịch 
Hướng về núi lúc hoàng hôn
Người là gì ?
Người là gì là gì ?

Trái tim một nhà thơ 시인의 마음

시인은 절도 살인 사기 폭력
그런 것들의 범죄 틈에 끼어서
이 세계의 한 모퉁이에서 태어났다
시인의 말은 청계천 창신동 종삼 밤거리
그런 곳의 욕지거리 쌍말의 틈에 끼어서
이 세상의 한 임무를 맡는다
시인의 마음은 모든 악과 허위의 대낮에
이 시대의 진실 몇 개를 찾아온다
그리고 그 마음은
다른 마음에 맞아 죽는다
시인의 마음은 이윽고 불멸이다
Bản Dịch 
Một nhà thơ sinh ra trong khe hở của tội ác
Của lừa dối, của sát nhân, của bạo lực và điên loạn
Trong một góc tối tăm của thế giới này
Ngôn từ của nhà thơ, đầu tiên, lặng lẽ bước vào
Những khe hở trong những lời nguyền rủa
Vang trong những ngôi nhà đầy bệnh tật, đói nghèo của thành phố
Và đôi lúc dội lên trên đất nước này
Rồi sau đó trái tim nhà thơ đã dựng lên tiếng khóc
Từ những điều chúng ta ngày ngày nhìn thấy
Đang chầm chậm chảy qua những khe hở của dối lừa
Và những trái tim vô cảm cào xé trái tim nhà thơ cho đến chết
Và trái tim của một nhà thơ
Không còn con đường nào ngoài con đường tan vỡ.

Trăng

Có phải chúng ta chỉ cần nhìn trăng ?
Quên đi “ngón tay chỉ vào trăng”
Ngươi là kẻ ngu đần!
Ai để ý nếu chúng ta quên trăng và quên cả ngón tay

Trên con đường miền rừng bóng đêm đang đổ

어느날보다도 일찍 미자르 별이 뜨고 나는 일을 마쳤다.
내 말이 방풍지대(防風地帶) 너머로 달려 가서
해산(解散)하는 메밀밭을 버려 놓았기 때문에
나는 말을 끌고 사과하러 가야 한다.
그러나, 한두 번 잘못하는 일은 아름다움일까.
내가 가는 것은 뜻밖의 슬픔을 만나러 가는 것이다.
밭 주인네 집은 숲 저쪽의 오지(奧地)에 있다.
버린 메밀밭은 저문 뒤에 더욱 역력하구나.
나는 따라 오는 말더러 핀잔을 주지 않고
오직 숲길로 접어 들자 말했을 뿐이다.
이제 다 왔다. 네가 좀더 겸손해지면
나도 또한 겸손해지리라.
우리가 숲으로 들어가자 누가 뒤에서 일어서는 것 같다.
자꾸 돌아다보아도 말 꼬리에 채이는 것은 어둠이다.
저녁 숲길은 밭 주인의 자취가 가득하고
나는 탄주(彈奏)하는 주인에게 할 말을 연거푸 연습해 본다.
잘못했습니다. 제 말은 운 뒤 몹시 후회하였습니다.
그러나 화를 낼 주인은 아직 돌아오지 않았다.
다만 밭 주인의 막내딸 머리를 쓰다듬어 주었다.
이상하구나, 내 사과하는 손길이 굳어진다.
아무래도 그 애의 혀에 이끼가 끼고 곧 죽으리라.
나는 주인을 만나지 못한 채 집을 하직(下直)하였다.
그 숲 속의 집에서 너무나 멀리까지 야채(野菜) 썩은 냄새가 따라온다.
내 걸음은 훨씬 더디고 말 얼굴이 슬픔을 뿌리친다.
어서 나는 바시해협(海峽) 쪽으로 늙은 말과 돌아가야 한다.
오던 길이 아니었다. 내 눈은 오던 길을 사납게 찾는다.
그러나 낯선 길에서 마음이 쭈뼛쭈뼛 모지는구나.
말도 유가족(遺家族) 오여사(吳女史) 흉내를 내며 따라 온다.
어디선가, 개울물 소리가 혼자 중얼거리고
단 한 번 죽을 까치가 별빛처럼 운다.
이제 다 왔다. 밭 주인 딸은 곧 죽으리라.
내가 겨우 들리도록 말하자 말은 엉덩이를 낮춘다.
이 세상 일은 죽음과 닿아 있고
우리들이 사과하고 오는 길에도 닿아 있다.
저녁 숲 속은 어둠이 바다 흑조(黑潮)로부터 돌아온다.
또한 그애의 죽음이 몇 번인가 숨바꼭질도 하는구나.
어느날보다 일찍 일을 마치고 나는 잘못을 사과하였다.
우리가 돌아오는 길은 밭주인네 집에서 멀어지고
이상하구나, 내일 일들이 많은 지류(支流)가 되어 떠오르지 않는다.
내가 갑자기 영전(靈前)에 선 것 같이 말은 느끼고
오늘밤에 제 마굿간에서 함께 자기를 바란다.
어서 가자. 집에서 누가 손을 씻는 소리가 나고 그 위에서 미자르 별이 기다린다.
Bản Dịch 
Khi ngôi sao buổi tối hiện lên
Là lúc tôi giã từ công việc
Con ngựa bước trong hoàng hôn gió thổi
Rồi tung vó qua cánh đồng lúa mạch như qua một đám đông
Và tôi phải ra đi, mang theo con ngựa
Tôi gửi lời tạ lỗi với người chủ cánh đồng
Trên con đường tôi đi có những nỗi buồn không hay đang đợi
Ngôi nhà của người chủ cánh đồng nặm phía xa, ngoài cánh rừng cây dẻ
Hãy nhìn kia, cánh đồng màu xám hiện ra trong ánh hoàng hôn
Tôi không thể nào trách mắng con ngựa khi nó theo tôi
Nó rên khẽ trong cổ họng
Trên con đường miền rừng bóng đêm đang đổ
Chúng tôi sẽ đến nơi ấy, chúng tôi sẽ phải đến
Ôi con ngựa của ta, nếu một phút nào đó ngươi có chút hèn yếu
Ta vẫn đồng hành cùng ngươi
Và cả hai ta mỗi lúc một già
Khi chúng tôi tới con đường dẫn đến rừng cây dẻ
Hình như có người theo dõi chúng tôi
Tôi quay đầu nhìn lại nhưng bóng tối đã trùm kín lưng con ngựa
Trên con đường miền rừng bóng đêm đang đổ xuống đầy dấu vết của người chủ cánh đồng
Chúng tôi biết mình có lỗi và con ngựa giờ đang hối hận
Nhưng người chủ cánh đồng vốn không nổi giận đâu đó vẫn chưa về
Tôi vuốt mái tóc xanh mướt của đứa con gái út người chủ cánh đồng
Bàn tay với cử chỉ xin lỗi của tôi lại đè nặng lên đầu cô bé
Trên chiếc lưỡi của cô rêu sẽ mọc
Và cô bé sẽ phải từ giã cuộc đời
Không thể đợi được người chủ cánh đồng trở về, chúng tôi phải ra đi
Mùi lá mục bay theo đến tận đoạn đường xa
Bước chân tôi trĩu nặng và con ngựa buồn cúi mặt
Cái chết luôn gần đâu đó và chúng tôi nghĩ về cái chết
Và lúc này trong bóng đêm chúng tôi vội vã đi về phía tây nam
Tôi và con ngựa già của tôi, cùng chia xẻ công việc
cùng mang một trái tim cô độc
Và đây không phải con đường chúng tôi cần đi, tôi mở to đôi mắt nhìn điên dại
Trên con đường xa lạ này, trái tim chúng tôi đau đớn run lên
Con ngựa vẫn ngoan ngoãn bước theo tôi, nó học tính dè dặt của người đàn bà goá già
Đâu đấy chúng tôi nghe trong bóng tối tiếng rì rầm những dòng suối chảy
Con chim ác là sẽ chết đang thốt ra những tiếng gọi trong đêm giống ánh sáng ngôi sao
Ôi, nỗi buồn đau hay tội lỗi chắc chắn đang ở gần tiếng suối chảy
Chúng tôi đang đến gần nơi ấy, chúng tôi đang đến
Sự tạ lỗi của tôi chẳng có ý nghĩa gì, cô bé kia sẽ chết
Tiếng rên rỉ khổ đau của tôi như chẳng có ai nghe
Công việc của thế gian này tất thảy đều ở bên cái chết
Con đường chúng tôi trở về từ chuyến đi tạ lỗi đầy mùi đất hương cây
Bóng tối bên trong những cánh rừng trở về từ thuỷ triều của biển
Và cái chết của cô bé đang chơi trò ú tim
Lấy đi tia sáng cuối cùng của hoàng hôn với tất cả sự chân thành của nó
Sự kết thúc sớm hơn lẽ thường, ngày đã trôi qua
Chúng tôi đã đi một chặng đường dài và đặt chân lên một con đường lạ
Công việc của ngày mai bây giờ chính là sự cống hiến của những dòng sông vĩ đại
Hình như con ngựa cảm thấy chúng tôi đang đứng trước một linh hồn
Đêm nay nó muốn tôi ở lại cùng nó trong một cái chuồng, dù một chút
Một cái chuồng sạch sẽ chỉ có mùi cỏ ợ ra từ bụng ngựa mà thôi
Nào nhanh lên, tuấn mã của ta, có nghe thấy không, từ ngôi nhà vọng lên tiếng nước
Có ai đang tắm gội trong đêm

Trong tâm hồn người

Một thế kỷ trong tâm hồn người
Không tổ quốc
Không bạn bè
Không con đường cho ta lựa chọn
Thật đắm say
Một miền bóng tối.

Bài thơ Chuangtze

Cúi cong người cùng cây vĩ cầm
Tôi dồn sức nặng thân thể vào cung dây kéo
Con tàu là cây đàn của tôi
Khi tôi khuấy nước bằng mái chèo giữa hai dây đàn
Sóng cuồn cuộn gầm vang
Cầu vồng đêm dâng lên chìm xuống
Vài bài ca bi thảm của loài chim
Toi chưa từng nhìn thấy
Vang khắp đất trời
Những con chim bay lông vũ bời bời
Trong những luồng gió lớn
Con tàu ra khơi buồm mở căng không hề sợ hãi
Choán ngợp căn phòng hoang vắng của gió.

Những chiếc mặt nạ 탈을 만들며

밤이면 깊이 감추어 둔 탈을 꺼내어 손질한다
노여움의 탈, 서러움의 탈
수모와 아첨의 탈을 더운 눈물로 씻어낸다
날이 밝으면 다시 쓰고 나가야 할 탈을 고른다
어쩌다 마땅한 탈을 고르지 못할 때는
화급히 거울을 보며 새로운 탈을 만들어야 한다
저 표정이 없는 인피 위에
눈이며 코. 귀를 그려 넣어야 한다
웃음을 덕지덕지 발라야 한다
보아라,
저 거울 속의 얼굴, 거울 속의 탈이 누구의 것인가
Bản Dịch
Đêm đêm tôi sửa những chiếc mặt nạ
Cất giấu nơi tối tăm
Những chiếc mặt nạ giận dữ
những chiếc mặt nạ đau buồn
Những chiếc mặt nạ hiện thân cho xu nịnh và ô nhục
Tôi lau rửa những chiếc mặt nạ bằng nước mắt tôi
Và mỗi ban mai tôi chọn cho tôi một chiếc mặt nạ
Khi tôi không thể chọn cho mình
chiếc mặt nạ thích hợp
Tôi vội soi vào gương
Và tự làm cho mình một chiếc mặt nạ mới
Trên bộ mặt con người trống rỗng của tôi
Tôi phải vẽ một đôi mắt, một cái mũi và những cái tai
Tôi trát từng lớp, từng lớp đất cho nụ cười
Hãy nhìn mà xem
mặt ai đang hiển hiện trong gương?
Và của ai những chiếc mặt nạ ở trong gương ấy?

Nước thu

Khi tôi nhìn qua một chiếc kính lúp, tôi thấy ở đó có một thế giới không phải thế giới chúng ta đang sống. Khi tôi nhìn vào mắt chuồn chuồn, có 84.000 con mắt trong đó nhìn tôi. Khi tôi nhìn vào giọt nước, có 84.000 con chim trú ngụ trong đó nhìn tôi. Khi tôi nhìn vào tiếng gió, tất cả ngọn gió lang thang trong đó nhìn tôi. Khi tôi bỏ chiếc kính lúp, chuồn chuồn mãi mãi là chuồn chuồn, giọt nước mãi mãi là giọt nước, tiếng gió mãi mãi là là tiếng gió. Khi tôi dùng một chiếc kính lúp để nhìn qua một chiếc kính lúp, tôi thấy mùa thu vô tận đợi chờ.

Mặt trăng

Cánh cung được kéo căng
Mũi tên bay vào con mắt.
Với cơn đau bóng tối của người
Trăng thức dậy

Một câu hỏi bí ẩn

Hãy nói cho ta hay, con dế kia, ngươi có biết ngươi đang làm gì?
Đêm lại đêm ngươi khóc than trong bóng tối
Tiếng khóc than của ngươi xuyên thủng giấc ngủ con người
Phải chăng ngươi muốn dòng máu đỏ tươi tuôn chảy?
Nhưng không, con người giờ đây không muốn nhìn máu chảy
Đêm đêm họ mơ một cuộc sống thanh bình
Không một tấc đất nào, không một quả đồi nào
Lại không từng thấm máu buồn đau.
Con dế kia, ôi con dế già
Mỗi giọt nước mắt cô đơn của bầy trẻ chúng ta
Tất cả đều là máu, không có gì ngoài máu
Nhưng giờ đây mọi vật đều ngủ, ngủ trong mọi tư thế
Không có gì ngoài giấc ngủ chìm sâu
Và phải chăng chẳng còn gì để lại?
Ngoài những con người xấu xí và thô lỗ đặt mình là ngủ
Dù ngươi có móc ruột moi gan họ cũng chẳng biết gì
Con dế kia, ôi con dế già, hãy tiếp tục khóc than!
Xuyên thủng bóng tối, xuyên thủng giấc ngủ
Và đánh thức ký ức giống như sương mù mùa thu
Giống như sương mù một sớm mai buốt giá

Một ngày (I)

Chớp sáng trên ngọn đồi phía trước
Sấm vang trên ngọn đồi phía sau
Và giữa hai ngọn đồi
Một hòn sỏi câm.

Một người bạn

Với tảng đất sét bạn đào
Tôi nặn bức tượng phật
Trời đổ mưa
Vị bồ tát trở về trong đất
Những khoảng trời trong sáng sau mưa vô nghĩa

Mùa hạ

Những hướng dương mù loà đi theo mặt trời
Những cúc bạch mù loà nở trong ánh trăng
Dại dột làm sao!
Đấy tất cả những gì chúng biết
Những chuồn chuồn bay trong ngày
Đi tất tưởi trong đêm.

Ngôi nhà

Nếu quá cao quỷ ma sẽ không tìm thấy
Nếu quá thấp thần phật không thể nào hay
Sống trong ngôi nhà xây ở đó
Những dây bầu dây bí bò lên
Và hoa nở giữa đêm chói sáng.

Nhà sư Kyong Ho (1849-1912)

Phải chăng người không phải chính người
Nếu người không biết gì về rượu vang và phụ nữ?
Người chỉ không biết đến sự nhàn rỗi
Bởi vậy hãy nhìn đôi ác là
Làm tổ trong tóc người.

Trên đây, uct.edu.vn đã tiếp nối bài Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Tác Phẩm Dịch Nổi Tiếng Phần 3 bằng những bài thơ hấp dẫn và đặc sắc. Ông không chỉ sáng tác thơ kiệt xuất mà còn thông thạo tiếng Hàn khiến nhiều bạn đọc ngưỡng mộ và thán phục. Mời các bạn đón xem phần 5 cùng những bài thơ dịch còn lại của ông. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!