Người làm vườn – Nhóm thơ nổi bật của Tagore Rabindranath phần 4

Người Làm Vườn là một nhóm thơ đặc sắc của nhà thơ Tagore Rabindranath. Ông là một thi sĩ tài hoa vang danh được nhiều người mến mộ. Những bài thơ của ông được mọi người đánh giá cao và ngưỡng mộ

Những tác phẩm của ông có giá trị và luôn được ca tụng .Thơ của Tagore giàu tinh thần nhân loại, là chiếc gạch nối giữa những truyền thống văn hoá Ấn Độ và văn hoá hiện đại phương Tây hấp dẫn

Ngay bây giờ, xin mời các bạn đón xem những bài thơ hay trong nhóm thơ nổi tiếng này nhé!

Bài số 40

An unbelieving smile flits on your eyes when I come to you to take my leave.
I have done it so often that you think I will soon return.
To tell you the truth I have the same doubt in my mind.
For the spring days come again time after time; the full moon takes leave and comes on
another visit, the flowers come again and blush upon their branches year after year, and
it is likely that I take my leave only to come to you again.
But keep the illusion awhile; do not send it away with ungentle haste.
When I say I leave you for all time, accept it as true, and let a mist of tears for one
moment deepen the dark rim of your eyes.
Then smile as archly as you like when I come again.

Dịch

Nụ cười ngờ vực dập dờn ánh mắt em lúc tôi tới ngỏ lời tạm biệt. Đã bao phen tôi tạ từ như vậy nên em lại tưởng dù có ra đi tôi cũng sớm trở về. Nó thật em nghe, trong thâm tâm tôi cũng ngờ như thế, vì ngày Xuân qua đi luôn trở lại, vì trăng tròn có đi chơi cũng chẳng đi hoài.
Năm rồi năm hoa lại đem sắc hồng nhuộm thắm cành cây; và rất có thể tôi chỉ tạ từ để rồi lại trở về lần nữa với em.
Nhưng đừng vội vàng để ảo tưởng ra đi, hãy nắm lấy dù trong giây lát. Khi tôi nói chúng mình mãi mãi xa nhau, hãy cứ cho là thực; xin cứ tin lời nhau, và riềm mắt huyền hãy để màn sương lệ khơi sâu. Rồi khi tôi trở lại hãy cười lên em, cười thỏa thích, dù nụ cười ranh mãnh đến đâu.

Bài số 41

I long to speak the deepest words I have to say to you; but I dare not, for fear you
should laugh.
That is why I laugh at myself and shatter my secret in jest.
I make light of my pain, afraid you should do so.
I long to tell you the truest words I have to say to you; but I dare not, being afraid that
you would not believe them.
That is why I disguise them in untruth, saying the contrary of what I mean.
I make my pain appear absurd, afraid that you should do so.
I long to use the most precious words I have for you; but I dare not, fearing I should not
be paid with like value.
That is why I give you hard names and boast of my callous strength.
I hurt you, for fear you should never know any pain.
I long to sit silent by you; but I dare not lest my heart come out at my lips.
That is why I prattle and chatter lightly and hide my heart behind words.
I rudely handle my pain, for fear you should do so.
I long to go away from your side; but I dare not, for fear my cowardice should become
known to you.
That is why I hold my head high and carelessly come into your presence.
Constant thrusts from your eyes keep my pain fresh for ever.

Dịch

Tôi khao khát nói lời tâm tình thầm kín nhất, những lời tôi phải nói với em, song còn ngần ngại vì sợ em sẽ bật cười chế nhạo mất thôi.
Đó là lý do tôi tự giễu mình, đem những bí ẩn riêng tư ra đùa đùa cợt cợt.
Tôi xem nhẹ nỗi khổ đau riêng tư, vì sợ em cũng coi thường như thế.
Tôi khao khát kể cho em nghe lời thành thực nhất, những lời tôi phải nói với em, song còn ngần ngại, vì sợ em sẽ chẳng tin điều tôi sắp nói.
Đó là lý do tôi nguỵ trang chúng thành điều không thực, rồi nói ngược những gì muốn nói. Tôi làm phi lý nỗi khổ đau riêng tư, vì sợ em cũng cho là như thế.
Tôi khao khát dùng lời yêu quý nhất, những lời dành riêng cho em, song còn ngần ngại vì sợ em chẳng đền bù giá trị tương đương.
Đó là lý do tôi nói với em lời phũ phàng và khoa trương lòng mình có sức mạnh chai lỳ. Tôi làm cho em đau khổ, vì sợ chưa bao giờ em biết khổ đau là gì.
Tôi khao khát ngồi im lặng bên em, song còn ngần ngại, vì sợ nỗi lòng riêng tư sẽ bộc lộ hết trên môi.
Đó là lý do khiến tôi bập bẹ, thì thầm và giấy kín lòng mình sau lời nói.
Tôi thẳng tay bóp nghẹt đau thương, vì sợ em cũng làm như vậy. Tôi khao khát rời em rồi đi thật xa, song còn ngần ngại, vì sợ em biết lòng tôi chỉ là hèn nhát mà thôi.
Đó là lý do khiến tôi ngẩng cao đầu, thẫn thờ bước tới trước em. Anh mắt khăng khít em nhìn da diết khiến đau thương trong tôi mãi mãi mát tươi.

Bài số 42

O mad, superbly drunk;
If you kick open your doors and play the fool in public;
If you empty your bag in a night, and snap your fingers at prudence;
If you walk in curious paths and play with useless things;
Reck not rhyme or reason;
If unfurling your sails before the storm you snap the rudder in two,
Then I will follow you, comrade, and be drunken and go to the dogs. 
I have wasted my days and nights in the company of steady wise neighbours.
Much knowing has turned my hair grey, and much watching has made my sight dim.
For years I have gathered and heaped up scraps and fragments of things:
Crush them and dance upon them, and scatter them all to the winds.
For I know ’tis the height of wisdom to be drunken and go to the dogs.
Let all crooked scruples vanish, let me hopelessly lose my way.
Let a gust of wild giddiness come and sweep me away from my anchors.
The world is peopled with worthies, and workers, useful and clever.
There are men who are easily first, and men who come decently after.
Let them be happy and prosper, and let me be foolishly futile.
For I know ’tis the end of all works to be drunken and go to the dogs.
I swear to surrender this moment all claims to the ranks of the decent.
I let go my pride of learning and judgment of right and of wrong.
I’ll shatter memory’s vessel, scattering the last drop of tears.
With the foam of the berry-red wine I will bathe and brighten my laughter.
The badge of the civil and staid I’ll tear into shreds for the nonce.
I’ll take the holy vow to be worthless, to be drunken and go to the dogs.

Dịch

Này gã điên, say mềm say miết. Nếu đạp tung cửa rồi ra đường làm hề đùa giỡn; nếu giốc cạn hầu bao qua đêm thâu và chẳng thèm bận trí lo xa; nếu bước chân vào lối ngõ lạ kỳ rồi vui chơi với những gì vô dụng, thì cũng chẳng cần để ý thì ca cùng lý trí làm chi. Nếu trương buồm ra khởi trước khi phong ba ào tới, chắc anh sẽ làm gẫy mái chèo. Lúc đó tôi sẽ theo anh, anh bạn ơi, tôi sẽ say tuý luý, sẽ trác táng bất cần đời.
Tôi đã tiêu hoang ngày tháng với những người láng giềng thận trọng, khôn ngoan.
Tôi biết quá nhiều nên tóc đã ngả màu tro. Tôi thấy quá nhiều nên mắt chẳng còn tinh sáng. Đã bao năm tôi gom góp, nhặt thu sự vật từng mẩu nhỏ, từng mảnh vụn để rồi lại bóp nát, giẫm chân lên và tung hê cho gió bốn phương, vì lẽ tôi hiểu tuyệt đỉnh của khôn ngoan là say tuý lúy, là trác táng bất cần đời.
Cứ để mọi ưu tư, thắc mắc biến tan; cứ để mặc tôi hoàn toàn lạc lối. Cứ để men say choáng váng ùa tới cuốn tôi đi khỏi những neo buộc giàng.
Đời này chẳng thiếu người xứng đáng, người cần cù, người hữu dụng, người khôn ngoan. Có người dễ dãi lúc đầu, có người tao nhã về sau. Hãy cho họ hạnh phúc, giàu sang và xin để riêng tôi khùng dại, vật vờ. Vì lẽ tôi hiểu cứu cánh của mọi việc làm là say tuý luý, là trác táng bất cần đời.
Phút này tôi thề trả lại cuộc đời mọi mong cầu được đứng vào hàng những người đoan chính. Tôi buông trôi niềm kiêu hãnh về kiến thức cùng nhận biết chính tà. Tôi sẽ đập tan con thuyền ký ức và rắc rơi giọt lệ cuối cùng. Với bọt rượu đỏ hồng tôi sẽ tắm nhuộm tiếng cười vang âm lanh lảnh. Ngay lúc này tôi sẽ xét nát hình thức kiên định cùng huy hiệu khiêm cung. Trịnh trọng tôi thề sẽ thành vô dụng, sẽ say tuý luý, sẽ trác táng bất cần đời.

Bài số 43

No, my friends, I shall never be an ascetic, whatever you may say.
I shall never be an ascetic if she does not take the vow with me.
It is my firm resolve that if I cannot find a shady shelter and a companion for my
penance, I shall never turn ascetic.
No, my friends, I shall never leave my hearth and home, and retire into the forest
solitude, if rings no merry laughter in its echoing shade and if the end of no saffron
mantle flutters in the wind; if its silence is not deepened by soft whispers.
I shall never be an ascetic.

Dịch

Không đâu các bạn, tôi sẽ chẳng bao giờ làm người ẩn sĩ dù cho các bạn có nói gì đi nữa. Tôi sẽ chẳng bao giờ là người ẩn sĩ nếu nàng không ước thệ cùng tôi.
Tôi quyết tâm sẽ chẳng bao giờ thành ẩn sĩ nếu chưa tìm được nơi náu thân rợp mát và một bạn tâm giao để khổ hạnh cùng mình.
Không đâu các bạn, tôi sẽ chẳng bao giờ rời bếp lửa, mái nhà ấm êm để ẩn mình trong tịch mịch rừng xanh, nếu không có tiếng hớn hở vui cười vang ầm trong bóng mát, nếu không có tà áo vàng nghệ phất phơ trong gió và nếu không có những tiếng thì thầm nhè nhẹ làm cho tịch mịch rừng xanh sâu thẳm thêm hơn.
Tôi sẽ chẳng bao giờ là người ẩn sĩ.

Bài số 44

Reverend sir, forgive this pair of sinners. Spring winds to-day are blowing in wild
eddies, driving dust and dead leaves away, and with them your lessons are all lost.
Do not say, father, that life is a vanity.
For we have made truce with death for once, and only for a few fragrant hours we two
have been made immortal.
Even if the king’s army came and fiercely fell upon us we should sadly shake our heads
and say, Brothers, you are disturbing us. If you must have this noisy game, go and
clatter your arms elsewhere. Since only for a few fleeting moments we have been made
immortal.
If friendly people came and flocked around us, we should humbly bow to them and say,
This extravagant good fortune is an embarrassment to us. Room is scarce in the infinite
sky where we dwell. For in the spring-time flowers come in crowds, and the busy wings
of bees jostle each other. Our little heaven, where dwell only we two immortals, is too
absurdly narrow.

Dịch

Thưa cha tôn kính, xin cha tha thứ cho hai kẻ tội lỗi này. Gió Xuân hôm nay đang thổi mạnh từng cơn cuốn lôi đi cả các bụi lẫn lá vàng cùng những điều cha chỉ giáo.
Xin cha đừng nói đời là hư không, vì hai đứa chúng tôi chỉ một lần cầu hòa cùng thần chết và chỉ được thành bất tử trong vài giờ ngắn ngủi ngát hương.
Nếu quân lính nhà vua có hung hăng kéo lại, chúng tôi sẽ chỉ buồn bã lắc đầu mà nói: “Các anh đang quấy nhiễu chúng tôi. Nếu phải làm trò ồn ào này thì các anh cứ đem vũ khí đua tranh ở nơi nào khác. Vì chúng tôi chỉ được thành bất tử trong một vài khoảnh khắc dịu êm”.
Nếu có người thân thiện tới hỏi, chúng tôi sẽ khiêm tốn cúi chào và nói: “Niềm may mắn quá chừng này làm chúng tôi bối rối. Trên bầu trời mênh mông, nơi chúng tôi sống, chốn ở thật hiếm khan. Vì lẽ mỗi độ Xuân về hoa nở tưng bừng, ong bay từng đám chen cánh rộn ràng. Thiên đường nhỏ bé nơi chỉ có hai người bất tử chúng tôi nương sống lại chật hẹp vô chừng

Bài số 45

To the guests that must go bid God’s speed and brush away all traces of their steps.
Take to your bosom with a smile what is easy and simple and near.
To-day is the festival of phantoms that know not when they die.
Let your laughter be but a meaningless mirth like twinkles of light on the ripples.
Let your life lightly dance on the edges of Time like dew on the tip of a leaf.
Strike in chords from your harp fitful momentary rhythms

Dịch

Với những người phải ra đi, hãy chúc họ điều may và xóa hết dấu chân in trên mặt đường.
Hãy hân hoan đón vào lòng cái gì dễ dãi, cái gì giản đơn, cái gì gần gũi.
Hôm nay là ngày hội của yêu ma; chúng chẳng biết khi nào sẽ chết.
Hãy để tiếng mình cười vang chỉ là nguồn vui vô nghĩa như tia sáng lấp ánh trên ngọn sóng lăn tăn.
Hãy để đời mình nhẹ nhàng nhẩy múa bên biên giới thời gian như sương mai trên búp nhọn đầu phiến lá.
Rồi dạo trên dây tơ cung điệu dặt dìu lúc nhặt lúc khoan.

Bài số 46

You left me and went on your way.
I thought I should mourn for you and set your solitary image in my heart wrought in a
golden song.
But ah, my evil fortune, time is short.
Youth wanes year after year; the spring days are fugitive; the frail flowers die for nothing,
and the wise man warns me that life is but a dewdrop on the lotus leaf.
Should I neglect all this to gaze after one who has turned her back on me?
That would be rude and foolish, for time is short.
Then, come, my rainy nights with pattering feet; smile, my golden autumn; come,
careless April, scattering your kisses abroad.
You come, and you, and you also!
My loves, you know we are mortals.
Is it wise to break one’s heart for the one who takes her heart away? For time is short.
It is sweet to sit in a corner to muse and write in rhymes that you are all my world.
It is heroic to hug one’s sorrow and determine not to be consoled.
But a fresh face peeps across my door and raises its eyes to my eyes.
I cannot but wipe away my tears and change the tune of my song.
For time is short.

Dịch

Em bỏ tôi ra đi đơn chiếc. Tôi nghĩ mình sẽ phải nhỏ lệ tiếc thương, phải khắc vào tim hình bóng em cô đơn để kết thành bài ca óng chuốt.
Nhưng mà số phận hẩm hiu, có bao lăm ngắn ngủi đời người.
Tuổi xanh úa tàn theo năm tháng, ngày Xuân lén lút ra đi, hoa mong manh chết dần vô ích. Có bậc trí giả bảo tôi rằng đời chỉ là giọt sương mai đọng trên cánh lá sen.
Liệu có nên lãng quên tất cả điều này để chỉ dõi theo một người đã dứt áo ra đi không một lời từ biệt? Làm như vậy thực sỗ sàng ngớ ngẩn, vì lẽ có bao lăm ngắn ngủi đời người.
Vậy thì hãy lại đây những đêm mưa của ta với bước đi lộp bộp; hãy cười lên hỡi mùa Thua vàng ửng; và hãy về đây hỡi tháng đầu Xuân vô tình, về đây để ban cho vạn vật muôn loài những nụ hôn trìu mến.
Em lại và em, em cũng lại?
Em yêu của tôi, em đã rõ chúng mình là phàm nhân. Liệu có khôn ngoan không nhỉ khi mở rộng lòng chờ đón một người đã hướng tâm hồn về nơi khác? Vì lẽ có bao lăm ngắn ngủi đời người.
Kể cũng thú vị khi ngồi vào một xó trầm tư rồi dệt vần thơ; ý rằng em là vũ trụ của riêng tôi.
Kể cũng can trường khi ôm kín nỗi buồn riêng không cần một ai an ủi.
Nhưng có bột mặt tươi vui ngó vào khung cửa, đưa mắt tìm mắt tôi. Tôi chẳng thể làm gì mà chỉ lau khô lệ ướt rồi đổi điệu bài ca. Vì lẽ có bao lăm ngắn ngủi đời người.

Bài số 47 

If you would have it so, I will end my singing.
If it sets your heart aflutter, I will take away my eyes from your face.
If it suddenly startles you in your walk, I will step aside and take another path.
If it confuses you in your flower-weaving, I will shun your lonely garden.
If it makes the water wanton and wild, I will not row my boat by your bank.

Dịch

Nếu em muốn, tôi sẽ ngừng tiếng hát.
Nếu lời tôi ca làm tim em rung động, tôi sẽ thôi không nhìn em nữa đâu.
Nếu lời tôi ca bỗng dưng làm em sửng sốt trong lúc đang đi, tôi sẽ rẽ sang một bên và bước theo ngả khác.
Nếu lời tôi ca làm em bối rối trong lúc kết hoa, tôi sẽ tránh không vào vườn em vắng lặng.
Nếu lời tôi ca làm nước sông rợn sóng, dại ngây, tôi sẽ thôi không chèo thuyền lại gần bờ phía bên em

Bài số 48

Free me from the bonds of your sweetness, my love! No more of this wine of kisses.
This mist of heavy incense stifles my heart.
Open the doors, make room for the morning light.
I am lost in you, wrapped in the folds of your caresses.
Free me from your spells, and give me back the manhood to offer you my freed heart.

Dịch

Em yêu! Hãy giải thoát anh khỏi dây giàng buộc âu yếm của tình em.
Thôi đủ rồi, xin đừng thêm nữa men rượu nồng của những nụ hôn trìu mến.
Màn hương thơm này ngào ngạt làm ngộp tim anh.
Xin mở toang hết cửa, dành không gian cho ánh sáng ban mai.
Anh lạc lối trong em, đắm chìm vào vòng tay ve vuốt.
Xin cho anh thoát khỏi ngải tình quyến rũ, và trả lại nguồn sống thanh xuân để rồi trao em trái tim vừa thoát ách ngục tù.

Bài số 49

I hold her hands and press her to my breast.
I try to fill my arms with her loveliness, to plunder her sweet smile with kisses, to drink
her dark glances with my eyes.
Ah, but, where is it? Who can strain the blue from the sky?
I try to grasp the beauty; it eludes me, leaving only the body in my hands.
Baffled and weary I come back.
How can the body touch the flower which only the spirit may touch?

Dịch

Tôi cầm tay nàng ghì chặt nàng vào ngực. Tôi cố ôm đầy trong tay mình dáng vẻ yêu kiều, đoạt cướp bằng môi mình nụ cười tươi tắn, uống cạn bằng mắt mình ánh mắt u huyền.
Nhưng mà tất cả đâu rồi nhỉ? Màu xanh ai có thể gạn lọc khỏi bầu trời?
Tôi cố nắm chặt trong tay vẻ đẹp; vẻ đẹp thoát tuột chỉ để lại thân xác không hồn.
Rã rời, luýnh quýnh, tôi hồi tỉnh.
Làm sao thân xác sờ nắm được đóa hoa chỉ riêng tinh thần tiếp xúc nổi?

Bài số 50

Love, my heart longs day and night for the meeting with you ⎯ for the meeting that is
like all-devouring death.
Sweep me away like a storm; take everything I have; break open my sleep and plunder
my dreams. Rob me of my world.
In that devastation, in the utter nakedness of spirit, let us become one in beauty.
Alas for my vain desire! Where is this hope for union except in thee, my God?

Dịch

Tình yêu, lòng ta ngày đêm khao khát gặp ngươi – khao khát cuộc gặp gỡ thật giống như cái chết nuốt trôi tất cả.
Hãy quét ta đi như phong ba bão táp, đoạt hết những gì ta có, phá tan giấc ngủ cùng mộng mị và chiếm hết vũ trụ của riêng ta.
Trong cảnh hoang tàn ấy, lúc tâm thần trần truồng tuyệt đối, hãy để hai ta hòa thành một trong vẻ đẹp tuyệt vời.
Hỡi ơi, ước mãi mơ hoài! Tìm đâu thấy hy vọng đoàn tụ như thế trừ nơi Người, Thượng Đế của lòng tôi!

Bài số 51

Then finish the last song and let us leave.
Forget this night when the night is no more.
Whom do I try to clasp in my arms? Dreams can never be made captive.
My eager hands press emptiness to my heart and it bruises my breast.

Dịch

Vậy thì hát nốt bài ca cuối cùng rồi hai ta chia tay.
Hãy quên đêm nay khi đêm không còn nữa.
Tôi đã cố ôm ai trong vòng tay mình nhỉ? Chẳng bao giờ lại giam cầm được mộng đâu mà.
Hai tay tôi hăm hở ghì chặt rỗng không vào lòng; rỗng không làm ngực tôi rát bỏng

Bài số 52

Why did the lamp go out?
I shaded it with my cloak to save it from the wind, that is why the lamp went out.
Why did the flower fade? I pressed it to my heart with anxious love, that is why the
flower faded.
Why did the stream dry up?
I put a dam across it to have it for my use, that is why the stream dried up.
Why did the harp-string break?
I tried to force a note that was beyond its power, that is why the harp-string is broken.

Dịch

Tại sao đèn phụt tắt?
Tôi lấy áo choàng ngăn gió cho đèn; đấy là lý do khiến đèn phụt tắt.
Tại sao hoa úa tàn?
Tôi ghì chặt hoa vào lòng với tình yêu ưu tư; đấy là lý do khiến hoa úa tàn.
Tại sao suối cạn nguồn?
Tôi đắp đập qua suối để lấy nước mình dùng; đấy là lý do khiến suối cạn nguồn.
Tại sao dây đàn phựt đứt?
Tôi cố ép một cung điệu ngoài sức dây tơ; đấy là lý do khiến dây đàn phựt đứt.

Bài số 53

Why do you put me to shame with a look?
I have not come as a beggar.
Only for a passing hour I stood at the end of your courtyard outside the garden hedge.
The Gardener – An e-book presentation by The Spiritual Bee 49
Why do you put me to shame with a look?
Not a rose did I gather from your garden, not a fruit did I pluck.
I humbly took my shelter under the wayside shade where every strange traveller may
stand.
Not a rose did I pluck.
Yes, my feet were tired, and the shower of rain came down.
The winds cried out among the swaying bamboo branches.
The clouds ran across the sky as though in the flight from defeat.
My feet were tired.
I know not what you thought of me or for whom you were waiting at your door.
Flashes of lightning dazzled your watching eyes.
How could I know that you could see me where I stood in the dark?
I know not what you thought of me.
The day is ended, and the rain has ceased for a moment.
I leave the shadow of the tree at the end of your garden and this seat on the grass.
It has darkened; shut your door;
I go my way.
The day is ended.

Dịch

Sao em làm tôi xấu hổ vì ánh mắt em nhìn? Tôi không tới đây như một tên hành khất. Tôi chỉ đứng trong một giờ ngắn ngủi ở cuối sân nhà em bên ngoài hàng dậu ngăn cách khu vườn.

Sao em làm tôi xấu hổ vì ánh mắt em nhìn?

Tôi chưa hái bông hồng nào trong vườn nhà em, tôi chửa ngắt trái cây nào trong vườn nhà em. Tôi chỉ khiêm nhường tạm trú dưới bóng mát vệ đường, nơi khách vãng lai xa lạ cũng có thể dừng chân. Tôi chưa hề ngắt bông hồng nào cả.

Vâng, chân tôi đã mỏi nhừ và mưa rào đang trút nước. Gió từng cơn than van trong những cành tre nghiêng ngã; mây thành cụm bay ngang bầu trời như kẻ bại vong. Chân tôi đã mọi nhừ.

Tôi chẳng hiểu em nghĩ gì về tôi hay đang đứng chờ ai ngoài ngõ. Tia chớp làm loé đôi mắt em trông chờ. Làm sao có thể biết em đã nhìn thấy tôi khi tôi đứng trong bóng tối? Tôi chẳng hiểu em nghĩ gì về tôi.

Ngày tàn và mưa ngừng giây lát. Tôi từ giã bóng mát lùm cây cuối vườn nhà em và cả chỗ ngồi ngày nữa trên thảm cỏ màu xanh.

Bài số 54

Where do you hurry with your basket this late evening when the marketing is over?
They all have come home with their burdens; the moon peeps from above the village
trees.
The echoes of the voices calling for the ferry run across the dark water to the distant
swamp where wild ducks sleep.
Where do you hurry with your basket when the marketing is over?
Sleep has laid her fingers upon the eyes of the earth.
The nests of the crows have become silent, and the murmurs of the bamboo leaves are
silent.
The labourers home from their fields spread their mats in the courtyards.
Where do you hurry with your basket when the marketing is over?

Dịch

Em cắp thúng vội vã đi đâu lúc này chiều muộn khi chợ tan rồi?
Thiên hạ ai nấy đều về nhà, gánh gồng nặng chĩu. Mặt trăng đã hé nhìn vòm cây trong thôn làng.
Tiếng vọng của người gọi thuyền sang sông vang trên mặt nước tối om lan đến tận bãi lầy xa tít, nơi bầy vịt trời đang yên giấc ngủ ngon.
Em cắp thúng vội vã đi đâu khi chợ tàn rồi?
Giấc ngủ đã đặt tay ngà lên mi trái đất.
Nơi nơi chim chóc đều nằm im trong tổ ấm; tiếng là tre thì thầm cũng bặt thinh. Từ đồng ruộng nông dân trở về; họ trải chiếu trên sân nằm nghỉ.
Em cắp thúng vội vã đi đâu khi chợ tan rồi?

Bài số 55

It was mid-day when you went away.
The sun was strong in the sky.
I had done my work and sat alone on my balcony when you went away.
Fitful gusts came winnowing through the smells of many distant fields.
The doves cooed tireless in the shade, and a bee strayed in my room humming the
news of many distant fields.
The village slept in the noonday heat. The road lay deserted.
In sudden fits the rustling of the leaves rose and died.
I gazed at the sky and wove in the blue the letters of a name I had known, while the
village slept in the noonday heat.
I had forgotten to braid my hair.
The languid breeze played with it upon my cheek.
The river ran unruffled under the shady bank.
The lazy white clouds did not move.
I had forgotten to braid my hair.
It was mid-day when you went away.
The dust of the road was hot and the fields panting.
The doves cooed among the dense leaves.
I was alone in my balcony when you went away.

Dịch

Anh ra đi vào giữa buổi trưa.
Trên cao mặt trời hừng hực.
Em đã làm xong công việc và lúc anh ra đi trên bao lơn đơn chiếc riêng một em ngồi.
Gió từng cơn lách qua những cánh đồng xa ngát hương. Trong bóng râm bầy bồ câu trắng gụ liên hồi; một con ong lạc lối vào phòng em ngân nga tin tức từ những cánh đồng xa xôi.
Trong hơi nóng giữa trưa thôn làng im lìm ngủ.
Con đường nằm vắng lặng hoang sơ.
Tiếng là cuộn từng cơn bất chợt xào xạc rồi lại êm ru. Em đăm đăm nhìn trời xanh và dệt trên nền trời những chữ mang tên một người, một tên mình đà đã biết trong khi thôn làng thiếp ngủ dưới ánh trăng giữa trưa.
Em bẵng quên không vấn vành tóc. Ngọn gió thẫn thờ đùa với mớ tóc xoã buông trên má. Dòng sông lững lờ trôi bên bờ cây râm mát. Những đám mây trắng lười lĩnh không buồn bay. Em bẵng quên vấn vành tóc lỏng buông.
Anh ra đi vào giữa buổi trưa.
Cánh đồng thở hổn hển, bụi đường nóng bốc hơi.
Trong đám lá um tùm bồ câu trắng thi nhau gụ.
Lúc anh ra đi trên bao lơn đơn chiếc riêng một em ngồi.

Bài số 56

I was one among many women busy with the obscure daily tasks of the household.
Why did you single me out and bring me away from the cool shelter of our common life?
Love unexpressed is sacred. It shines like gems in the gloom of the hidden heart. In the
light of the curious day it looks pitifully dark.
Ah, you broke through the cover of my heart and dragged my trembling love into the
open place, destroying for ever the shady corner where it hid its nest.
The other women are the same as ever.
No one has peeped into their inmost being, and they themselves know not their own
secret.
Lightly they smile, and weep, chatter, and work. Daily they go to the temple, light their
lamps, and fetch water from the river.
I hoped my love would be saved from the shivering shame of the shelterless, but you
turn your face away.
Yes, your path lies open before you, but you have cut off my return, and left me stripped
naked before the world with its lidless eyes staring night and day.

Dịch

Cũng như bao người đàn bà bận bịu em làm công việc nội trợ âm thầm.
Sao anh nỡ đẩy em ra khỏi cuộc sống của chúng mình nơi chở che mát dịu?
Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng; trong bóng mờ trái tim ẩn kín tình yêu rực sang như trân châu; trong ánh sáng ban ngày kỳ lạ tình yêu lại lu mờ một cách thảm thương.
Phải, anh đã phá đường vào tim em, lôi ra ánh sáng tấm lòng em run rẩy và vĩnh viễn đập tan xó nhà mát dịu nơi em nương náu mối tình.
Những người đàn bà khác cũng hằng như thế.
Chưa một ai đã nhìn họ để tìm con người sầu kín bên trong, chính họ cũng không hiểu những nỗi lòng bí ẩn riêng tư.
Thanh thản họ cười, tự nhiên họ khóc, chuyện trò, làm lụng.
Hàng ngày đi lễ, làm bếp, gánh nước bên sông.
Em hy vọng tình êm sẽ thoát niềm tủi hổ, tủi hổ rẩy run của những người không nơi nương tựa, nhưng anh ngoảnh mặt chẳng thèm đoái thương.
Vâng, đường anh đi thênh thang trước mặt, song anh đã ngăn lối em về để em bơ vơ trần trụi trước mắt thế gian trừng trừng ngày đêm nhìn ngắm.

Bài số 57

I plucked your flower, O world!
I pressed it to my heart and the thorn pricked.
When the day waned and it darkened, I found that the flower had faded, but the pain
remained.
More flowers will come to you with perfume and pride, O world!
But my time for flower-gathering is over, and through the dark night I have not my rose,
only the pain remains

Dịch

Ôi trần gian! Ta ngắt bẻ cành hoa ngươi đang nuôi sống!
Ta ép hoa vào lòng, gai nhọn đâm sâu.
Lúc ngày tàn, trời tối, ta thấy hoa héo úa, nhưng đau đớn còn nguyên.
Ôi trần gian! Còn nhiều hoa khác sẽ đến với ngươi, với hương thơm ngào ngạt và kiêu hãnh tràn đầy!
Nhưng thời gian hái hoa của ta không còn nữa.
Suốt đêm tối ta chẳng có bông hồng mình thích, nhưng đau đớn còn đây

Bài số 58

One morning in the flower garden a blind girl came to offer me a flower chain in the
cover of a lotus leaf.
I put it round my neck, and tears came to my eyes. 
I kissed her and said, “You are blind even as the flowers are.”
“You yourself know not how beautiful is your gift.”

Dịch

Một sớm mai trong vườn đầy hoa có người thiếu nữ mù tới cho tôi vòng hoa gói kín trong chiếc lá sen.
Tôi choàng hoa lên cổ, mắt ứa lệ.
Tôi hôn nàng và nói: “Em mù đúng lúc những hoa này nơ. Chắc em cũng chẳng rõ quà em cho tôi đẹp biết chừng nào”.

Bài số 59

O woman, you are not merely the handiwork of God, but also of men; these are ever
endowing you with beauty from their hearts.
Poets are weaving for you a web with threads of golden imagery; painters are giving
your form ever new immortality.
The sea gives its pearls, the mines their gold, the summer gardens their flowers to deck
you, to cover you, to make you more precious.
The desire of men’s hearts has shed its glory over your youth.
You are one half woman and one half dream.

Dịch

Ôi đàn bà, các người không phải chỉ là vật do bàn tay hóa công tạo tác, nhưng cũng còn là vật do bàn tay đàn ông tác tạo mà thành! Cả hai vẫn hằng ban cho các người vẻ đẹp ấp ủ trong tim.

Thi nhân dệt cho các người một màn tơ lưới đầy hình ảnh óng vàng; họa sĩ tô điểm thân hình các người nét bất tử mới mẻ luôn luôn.

Biển cả dâng ngọc báu, hầm mỏ dâng bạc vàng, vườn Xuân dâng hoa đẹp để các người điểm trang, che phủ và làm cho mình quý báu thêm lên.

Ước muốn từ tim đàn ông tiết ra đã rắc vung rực rỡ tô thắm các nguời trẻ trung.

Các người nửa là mộng đẹp nửa đàn bà.

Bài số 60

Amidst the rush and roar of life,
O Beauty, carved in stone, you stand mute and still, alone and aloof.
Great Time sits enamoured at your feet and murmurs:
“Speak, speak to me, my love; speak, my bride!”
But your speech is shut up in stone, O Immovable Beauty!

Dịch

Giữa dòng đời ồn ào, náo nhiệt, ôi Đẹp, khắc sâu vào đá xám, em đứng lặng thinh, im lìm, đơn chiếc, xa xăm.
Thời gian già nua quỳ dưới chân em, đắm đuối, thì thầm: “Em yêu, hãy nói, nói với anh, tâm sự cùng anh, người em thương mến!”
Song lời em đã vùi sâu vào đá xám, ôi, Đẹp Bất Động Thản Nhiên!

Bài số 61

Peace, my heart, let the time for the parting be sweet.
Let it not be a death but completeness.
Let love melt into memory and pain into songs.
Let the flight through the sky end in the folding of the wings over the nest.
Let the last touch of your hands be gentle like the flower of the night.
Stand still, O Beautiful End, for a moment, and say your last words in silence.
I bow to you and hold up my lamp to light you on your way.

Dịch

Người em của lòng tôi, hãy bình tâm và giữ cho giây phút chia tay này êm đẹp mãi.
Đừng để phút giây ấy biến thành chết chóc mà thành hoàn hảo vẹn toàn.
Hãy để tình yêu tan vào ký ức và đau đớn chìm trong lời ca.
Hãy để chuyến bay ngang bầu trời kết thúc bằng đôi cánh xếp lại trong tổ ấm.
Hãy để bàn tay em vuốt ve lần cuối dịu dàng như bông hoa nhẹ nở về đêm.
Đừng cất bước lúc này, ôi, Cứu Cánh Diễm Kiều, hãy nói lời cuối cùng trong thầm lặng.
Tôi cúi đầu, tay giơ cao đèn soi sáng bước em đi.

Ở bài viết trước Người làm vườn – Nhóm thơ nổi bật của Tagore Rabindranath phần 3 chúng tôi đã nhận được rất nhiều đánh giá tích cực từ quý độc giả. Mời các bạn đón xem phần 5 cùng những bài còn lại trong nhóm thơ Người Làm Vườn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!