Hoàng Trung Thông Cùng Kho Tàng Thơ Ấn Tượng Phần 3

Nhà Thơ Hoàng Trung Thông là một cây bút tiên phong cho sự xuất hiện của những nhà thơ thời kì kháng chiến. Với khả năng thiên phú của mình mà ông đã sở hữu một kho tàng thơ lớn, góp phần không nhỏ cho sự phát triển văn học Việt Nam. Những bài thơ thấm đượm tình cảm của ông luôn đánh thức nguồn cảm hứng của những người yêu thơ ca
Với lời lẽ mộc mạc, da diết của bài thơ đã gợi cho chúng ta cảm xúc bồi hồi xúc động . Những bài thơ như tiếng lòng của ông về nỗi niềm về quê hương, đất nước kèm theo đó là sự thừa nhận sự đổi thay của đất nước mình
Ở bài viết trước Hoàng Trung Thông Cùng Kho Tàng Thơ Ấn Tượng Phần 2 đã được nhiều bạn đọc yêu mến. Hôm nay không để các bạn phải chờ lâu thêm nữa, mời các bạn đón xem phần 3 ngay bây giờ. Đừng bỏ lỡ nhé!

Bài thơ báng súng

Ta lại viết bài thơ trên báng súng
Con lớn lên đang viết tiếp thay cha
Người đứng dậy viết tiếp người ngã xuống
Người hôm nay viết tiếp người hôm qua.
Thơ chiền đấu giục giã lòng chiến sĩ
Miền Nam ơi chưa thể nghỉ bàn tay
Ta quyết liệt trên tuyến đầu chống Mỹ
Như năm xưa anh dũng bắn đầu Tây.
Ta đâu có thích gì máu đổ
Thích gì nghe đạn nổ bom rơi
Ta chiến đấu vì không cam cúi cổ
Không khom lưng cho giặc Mỹ chém ngang người.
Hai mươi năm chưa hề im tiếng súng
Đây nước sôi lửa bỏng đất miền Nam
Đất anh dũng nuôi lớn người anh dũng
Ôi Trường sơn ôi Cửu Long giang
Rừng Điện Biên tiếng pháo gầm chưa dứt
Nghe hôm nay ấp Bắc trời rung
Ta sẽ đánh cho quân thù tan xác
Như lá vàng tan tác dưới bàn chân.
Súng đã quyết trả lời với súng
Mũi chông tre quyết chống mũi giày đinh.
Ta chiến đấu vì ta tha thiết sống
Hỡi ai tin giặc Mỹ muốn hòa bình.
Hòa bình Mỹ: moi gan em nhỏ
Thiêu sống con, cắt cổ mẹ cha
Hòa bình Mỹ: phá rừng đốt lúa
Bom na-pan giội lửa mái nhà.
Ta nếm đủ thứ “hòa bình chó sói”
Nên rừng tre đã hóa mũi tầm vông
Nên ngọn gió đã hóa thành bão nổi
Cả miền Nam đã hóa một hầm chông.
Ta lại viết bài thơ trên báng súng
Hai mươi năm súng kết cùng thơ
Thơ ta thét tiếng kêu căm giận
Súng ta cầm giữ lấy ước mơ
Đi đi lên tay ghì chặt súng
Đi đi lên giải phóng miền Nam!
Trên đỉnh núi tung bay cờ chiến thắng
Cờ ta bay như lửa đỏ xóm làng.

Bên bờ sông Đơnhiep

Nắng sớm đã về trong gió lạnh
Mùa xuân đến thắm với môi người
Rừng cây bừng dậy đâm chồi mạnh
Bát ngát sông dài sóng cuộn trôi.
Hãy trôi đi! Hỡi sông Đơ-nhi-ep
Cho ta thả xuống một dòng thơ
Hãy chở hồn ta ra biển biếc
Về quê ta nơi lửa cháy hai bờ.
Ôi quê ta, quê của mùa xuân
Nơi xa xôi ta nghe tiếng rất gần
Tiếng sông núi cỏ cây trong lửa đỏ
Tiếng tim người, tiếng những bước chân…

Cái rét Nga

Cái rét nào hơn cái rét Nga?
Muôn dặm băng dày tuyết phủ xa
Ta chạy tung tăng đùa với tuyết
Tuyết vờn trong gió đến hôn ta.

Cấy

Đã bước vào vụ chiêm
Gió mùa run trong lá
Gió thổi se chân mạ
Đất ải bừa thâu đêm
Nâng từng giảnh mạ lên
Ngửa bàn tay cấy xuống
Cả nỗi hận tình thương
Cùng cấy sâu vào ruộng
Cấy ngay đầu hố bom
Cấy bên tầm đạn bắn
Hàng sông với hàng con
vẫn chạy dài ngay ngắn.
Tiếng mùa đang giục giã
Gió thổi lạnh đồng chiêm
Cắm tay vào buốt giá
Cấy cả ngày cả đêm.
Hỡi quân gây tội ác
Bom đạn bay mặc bay!
Cấy trên đồng hợp tác
Không một người run tay.

Đêm Vằn Chải

Đêm Vằn-chải trời đầy sao
Sương giăng mờ đỉnh cao
Mát lạnh từng hơi gió.
Nhà khuya bếp đỏ
Ấm trà chuyên ngạt ngào.
Chủ tịch Vàng Xéo Hòa
Giọng đều đều chậm rãi
Kể tôi nghe Vằn-chải quê anh
Chị Hòa ngồi gỡ sợi lanh
Tay thoăn thoắt, nửa mình trong bóng tối.
Chén trà đậm đêm khuya tỏa khói.
Câu chuyện càng đầm ấm tình thân:
Đây ngày xưa đất bằng không đủ đặt bàn chân
Chết phải nằm trên đá
Nay đất rộng người đông, lúa sây bông, đào trĩu quả
Bắp ngô to bằng bấp chân người
Bản Mèo hợp tác lại rồi
Có phỉ ta quét phỉ
Mỹ đến ta diệt Mỹ
Núi cao chí khí càng cao…
Gió đêm thổi động những vì sao
Lá đào reo xào xạc;
Điệu dân ca chị Hòa cao giọng hát
Những tiếng buông gần bắt tiếng rơi xa
Những tiếng trầm trầm hòa tiếng ngân nga
Những tiếng nghẹn ngào như lệ rỏ
Những tiếng mơ màng như thoảng gió
Thấp thoáng hình cô gái cuốc trên nương
Bà mẹ địu con lên dốc mờ sương
Những tiếng hát như kéo dài ra mãi
Với nỗi vui mừng với niềm tê tái.
Tôi ngồi nghe rung động trái tim
Bỗng lặng im, tất cả lặng im,
Cả tiếng gió, cả trời sao bát ngát
Như cùng trút vào trong tiếng hát.
Ôi khúc này hát nhắc lại đời xưa
Cuộc sóng mây mù đường nắng mưa:
Khúc này hát nhớ công ơn Đảng
Đời đã đổi rồi trời đã sáng.
Khúc này hát tặng đến miền Nam
Vững chãi thành đồng, đánh giỏi giang.
Khúc này hát tặng cho ai nữa?
Má chị ửng hồng bên ánh lửa
Bàn tay thoăn thoắt trên sợi lanh
Chị hết nhìn tôi lại ngó anh
Đêm sâu lửa tắt, lời chưa tắt
Tiếng hát đã ngừng, tình chẳng dứt.
Tôi bâng khuâng nâng chén trà…
Quá khuya trời trở gió
Mưa rơi trên mái nhà
Trong tàu tiếng ngựa hí
Chuông bò khua ngân nga
Mưa tạnh trời chưa sáng
Đã o o tiếng gà…
Một đêm Vằn-chải nằm thao thức
Ôi vấn vương hoài những khúc ca.

Đến Diên An

Bao đường đi đến thăm Diên An
Tôi đến, con đường từ Việt Nam
Tôi muốn quay nhìn về lịch sử
Sau bao gió bụi của thời gian…
Kia Dương-gia-lĩnh, đây Vườn táo
Cuồn cuộn sông Diên nước đổ về
Lắng nghe tình bạn Diên An cũ
Ấm lạnh nhà hang súng với kê
Hai lão hồng quân ngồi kể chuyện
Cuộc Trường Chinh như mới ngày qua
Tuyết sơn gió táp kề vai bước
Đồng chí tình thân hơn ruột rà.
Không có lầu cao không nệm ấm
Ngủ bên yên ngựa, gối lên nhau
Hỏi ai nhớ đánh bao nhiêu trận
Vượt mấy đèo cao mẩy suối sâu?
Ra đi từ thưở tóc còn xanh
Mà đến bây giờ đầu tuyết phủ
Trải bao gian khổ mẩy hy sinh
Tên núi tên sông thành lịch sử.
Nhớ chăng đồng chí Diên An cũ?
Ấm lạnh nhà hang súng với kê
Nhớ chăng Vườn táo, Dương-gia-lĩnh?
Vó ngựa mang tin thắng trận về.
Ôi dòng sông trôi như thời gian
Một vùng đổi mới đất Diên An
Bỗng nghe tiếng hát ngang sườn núi
Tôi ngửng nhìn lên Bảo-tháp-san.

Lên tháp Đại Nhạn ngày mưa

Trèo lên ngọn tháp ngang trời
Mưa bay mù mịt trong ngoài Tây An;
Không nhìn thấy núi Chung Nam
Dưới chân mơn mởn ngút ngàn liễu xanh
Mưa bay khói phủ mặt thành
Hỏi sông Kinh, Vị chảy quanh nơi nào?
Đi lên mỗi bước mỗi cao
Cả ta với tháp lẩn vào trong mây;
Bao người xưa đã tới đây
Câu thơ cảm khải tới nay vẫn còn
Nghe trong gió thổi mưa dồn
Niềm đau Đỗ Phủ nỗi buồn Sầm Tham

Ngựa thồ

Ngựa thồ ơi ngựa thồ
Vượt đèo cao dốc thẳm
Mang muối, vải, lúa, ngô
Hàng đầy, lưng có nặng?
Xa vang tiếng ngựa hí
Nhạc ngựa reo về đâu?
Lên Sang-phùng gió lộng
Về đèo giăng Lũng-thầu.
Trăm nẻo đường vùng cao
Nơi nào không bóng ngựa?
Những đêm lạnh trời sao
Những trưa hè gió lửa.
Tên ngựa liền với núi
Tên ngựa liền với đường
Tên ngựa liền với suối
Tên ngựa liền với nương.
Đẹp những hình ngựa ô
Trên Mã-lé, Mã-xồ
Đẹp những hình ngựa bạch
Đỉnh mây Caọ-mã-pờ.
Phù-mã-thai lởm chởm
Xuống đèo ngựa trụy thai
Chon von đường Thẩm-mã
Ngựa tuột lăn hang dài…
Thương lắm ngựa thồ ơi
Trên đèo cao chở nặng
Mình mẩy đẫm mồ hôi
Phì phò thở bọt trắng.
Ôi ngựa thồ ngựa thồ
Con thuyền trên đỉnh núi
Sóng đá dù nháp nhô
Thuyền vẫn băng băng tới.
Ngựa thồ có biết chăng
Trên đường ra mặt trận
Trâu giờ cũng thồ xăng
Voi cũng đi thồ súng
Ngựa thồ ơi ngựa thồ
Cùng người đi chiền đấu
Ngựa quản gì đói no
Xông pha trong lửa máu.
Lần đầu ta với ngựa
Kết mối duyên đường dài
Thôi gắng lên, lát nữa
Cùng ta qua Cổng trời.

Qua mộ Bạch Cư Dị

Nghìn năm sóng gió bên sông Lạc
Nghe sương rơi thánh thót giọt tỳ bà
Khúc Trường hận trong lòng tôi vẫn hát
Tiếc con tàu thời đại phải đi xa

Thơ cho con

Năm xưa Tây càn về
Mẹ cõng chị con đi
Đường rừng dốc đá
Gió rét mưa bay đêm dày tháng giá
Tiếng súng thù nổ dội bên tai.
Năm nay xé rách chân trời
Máy bay giặc Mỹ dền gieo bom đạn
Mẹ dắt con đi đường dài sơ tán
Nam-hà, Hà-bắc, Hà-tây
Con đi
bóng nhỏ
chân gầy
Đôi mắt nhìn ngơ ngác.
Sóng lúa nhấp nhô, đồng ngô xào xạc
Đầm sen trong vắt thẳng tắp bờ đê .
Những bước chân trâu chậm rãi nặng nề
Hàng vải nhãn quả sum sê tay với tới.
Con đã sống những đêm hè gió thổi
Ngắm ông trăng chạy giữa hai hàng cau
Những đêm đông sương thẩm mái đầu
Ổ rơm quây tròn con với mẹ.
Con đã sống giữa trăm tình nghìn nghĩa
Đẵn mía già, quả chuối ngọt, củ khoai non
Tim đồng bào ấp ủ trái tim con
Con phải biết giữ lầy tình nghĩa đó.
Con đi sớm chiều sương gió
Chưa bằng ai mưa nắng nhọc nhằn
Đổ mồ hôi làm hạt gạo con ăn
Đồ máu giữ cho con tròn hạnh phúc.
Con ơi! Tiếng gì như phản lực
Ra hầm trú ẩn đi thôi!
Chao! Con cũng đã quen rồi
Quen cả tiếng bom rơi đạn nổ
Quen tiếng rú điên cuồng máy bay chúng nó
Quen tiếng gầm kiêu hãnh máy bay ta
Một trái tim lên bồn lên ba
Cũng đã biết yêu thương căm giận.
Thương những lúc con ngồi tha thẩn
Hát bài “Bé bé bàng bông”
Chiều chiều ngước mắt trông
Như có niềm mong nhớ.
Yêu những lúc con cầm súng gỗ
Đầu đội mũ rơm vàng
Dáng đi quắc thước đường hoàng
Tập làm anh bộ đội.
Con đang sống những ngày bão nổi
Súng diệt thù lay động cả trời đêm
Lớn lên! Con hỡi! Lớn lên.
Chân bước mạnh giữa dòng người chiến đấu.

Đánh cá đèn

Đêm tối biển ngủ yên
Bỗng bừng lên sáng rực
Như thành phố lên đèn
Biển khơi vừa tỉnh giấc
Át cả một trời sao
Ánh đèn trùm mặt biển
Đèn soi đường cá vào
Lưới giăng chờ cá đến
Biển cùng người thức suốt đêm thâu
Đợi cá say đèn khép lưới sâu

Đảo và thuyền

Hàng nghìn thuyền dương buồm ra biển
Cánh buồm nâu bay giữa trời cao
Hàng nghìn đảo nhấp nhô ẩn hiện
Che chở thuyền trong vòng tay khát khao
Đảo xô tới đẩy cho thuyền chạy
Thuyền vươn vai kéo đảo cùng đi
Ôi Hạ Long, giữa bình minh biển trời lộng lẫy
Đảo, thuyền trôi trong cảnh sắc diệu kỳ.

Mát

Uống nước dừa xiêm dưới gốc dừa
Bóng cây trùm mát Rạch Bà Đưa
Mát bàn tay má như lòng má
Thêm mát lòng con lúc giữa trưa

Những chiều thứ bảy

Những chiều thứ bảy thủ đô
Từng đoàn xe vun vút ra ngoại ô
Thồ gạo, củi và thồ tất thảy.
Tôi đi theo dòng người tuôn chảy
Như dòng sông xanh thắm hẹn hò.
Ôi những chiều thứ bảy, những chiều
Người thân yêu tìm đến người thân yêu
Dưới mái dạ những xóm làng sơ tán
Hương lúa đồng còn vương nồng khói đạn
Những đoàn xe nòng pháo xé hoàng hôn
Những hàng cây nghiêng ngả bồn chồn
Phủ bóng xuống những dãy dài tên lửa
Những hố bom khoét sâu trên ruộng lúa
Bên con sông bình thản nước trôi êm…
Tôi đi trên lối thuộc đường quen
Chiếc xe đạp lao vào trong bóng tối
Nơi thấp thoáng bóng ai đón đợi
Những chiếc hôn nóng hổi dưới trời khuya
Không gian như dạn nứt những chia lìa
Bỗng gắn lại trong giờ phút ấy
Phút gặp gỡ những chiều thứ bảy
Sau đợi chờ phấp phổng mấy yêu thương.

Thu Sa Pa

Gió rét chớm về đào mận hết
Người Mèo xuống phố bán dâu da
Sa Pa một góc trời thu đẹp
Rừng sa mu đứng gọi mù sa

Chỉ thích nhìn mắt anh

Anh hỏi em
Sao thơ anh em chẳng đọc
Em trả lời:
Em có đọc ai bao giờ
Nữa là đọc thơ…
Thơ anh em không thích
Em thích nhìn mắt anh
Như nhìn màu trời xanh
Em chỉ thích đọc anh khi anh ngủ
Trong giấc mơ ngon lành

Chiều mưa bản Piệc

Chiều hôm rả rích trận mưa rừng
Những tiếng xa gần gợi nhớ nhung
Dãy núi Pù Li mây phủ ngọn
Tôi nhìn trời xa mưa mênh mông.
Hơi lạnh lại về trong mưa rơi
Chiều mưa miền núi rét run người
Em bé người Tày mắt mở sáng
Ngơ ngác nhìn tôi. Tôi ngó trời.
Suối lũ ngày mai đường khó khăn
Tôi nhìn mưa rơi, lòng đăm đăm
Bỗng nhiên em lắc tay tôi mạnh
Trỏ bếp than hồng, không nói năng.
Ôi yêu em quá, em Tày ơi!
Em ở rừng sâu anh dưới xuôi
Mưa rừng có lạnh lòng không lạnh
Đôi mắt em kia đủ ầm rồi.

Đến Cổng Trời

Ta đến, Cổng Trời đà rộng mở
Ta lên ngang với những tầng mây
Ta lên cao nữa lên cao quá
Chợt tưởng như mình có cánh bay
Ta không cưỡi gió mà trông xuống
Ta lẫn vào trong ngô lúa đi
Ta leo bực đá, leo chân ruộng
Ôi giọt mồ hôi! Ta nghĩ gì
Nghĩ đến mẹ già đang địu củi
Đến anh mang lù-cở lên nương
Đến cô gái hứng từng giọi suối
Đến đàn em vượt núi đến trường
Ôi nơi hùng vĩ nơi thơ mộng
Và cũng là nơi đầy gió mây
Nơi ngô với đá giành nhau sống
Nơi thoảng mùi lan theo gió bay
Đây muôn đỉnh núi dựng cheo leo
Cao như nghĩa khí của người Mèo
Ôi ai cưỡi ngựa phi lên núi
Tôi ngẩn ngơ hoài đứng ngó theo

Ngày xuân

Ngày xuân chúng ta đi
Gió lạnh lùa trên phố
Tóc xoã mềm vai em
Đoá hồng nhung mới nở
Một chút mưa rơi êm
Như nước mắt tuổi trẻ
Chóng giận và chóng quên
Khóc rồi cười cứ thế
Ngày xuân ta trảy hội
Bên cây lá thầm thì
Em lắng lời cây nói
Anh lắng bước em đi

Bên bờ Vitsla

Lầu cũ nghiêng mình soi ánh nắng
Hàng dương mơn mởn vút trời xuân
Dòng sông chớ biếc về xa thẳm
Câu hát yêu đời theo gió ngân
Dĩ vãng lùi dần trong bóng lặng
Như dòng sông biếc trôi còn trôi
Phố đỏ vươn dài đôi cánh rộng
Theo sông, vươn mãi với tay người
Ôi Vitsla dòng sông tỏa nắng
Dù một giờ lặng ngắm bên sông
Tôi đếm đủ, đau thương anh dũng
Trên mặt anh, giờ sáng gương trong.

Mùa nhớ

Nắng vừa đổ lửa trên hàng phượng
Ve gọi vào mùa gặt lúa chiêm
Đồng ruộng hôm qua còn trải biếc
Hôm nay ai vẽ sắc vàng lên.
Bao nhiêu mưa gió bao sương nắng
Bao bữa mồ hồi thành suối tuôn
Cho lúa đồng ta bông trĩu nặng
Cho lòng ai thắm đượm mùi hương
Rộn vui vì nỗi mùa chiêm tốt
Mà mỗi người yêu còn cách xa
Tiếng hát đưa nhanh nghe loạt xoạt
Mơ buồn bỗng hóa giấc mơ hoa
Người xa xa có nhớ ta không
Mỗi hạt sương sa hạt lạnh lùng
Mỗi hạt lúa vàng thành hạt ấm
Tiếng ve mùa gặt gợi tình chung.

Dưới bóng hoè

Dưới gốc hoè
Trưa hè
Ta ngồi nghe
Tiếng ve
ra rả
Ôi cây hoè mùa hạ
Gió đông nam quạt vào hồn ta
Và ta yêu cuộc đời
Dẫu còn bao đớn đau, xót xa, vất vả
Cây hoè xanh thẫm lá
nở hoa vàng.
Ta ngỡ ngàng
như mình còn trẻ
Hãy im
Hãy im
Cây hoè nhé
Thổi cho mát hồn ta
Để ngày mai ta không còn được ngồi
Dưới gốc hoè
Nghe tiếng ve…

Để râu

Từ ngày tôi để râu
Tôi biết đâu
Người ta nhìn tôi kính cẩn
Và tôi cũng nhìn người ta gật gật cái đầu
– Bán trước cho ông cụ
– Với cụ thì ưu tiên
Tôi vểnh râu giả vờ ho sù sụ
“Này anh ơi, cụ được ưu tiên nhưng cụ sợ thiếu tiền”

Khó

Không có gì khổ bằng người làm thơ
Không viết ra thơ
Như một người đàn bà
Luống tuổi rồi chưa đẻ
Không gì khổ bằng người làm thơ
Viết ra những bài thơ
Như những bông hoa
Không hương không sắc
Người thiếu những câu thơ hay
Như quả tim thiếu nhiều máu đỏ
Cuộc đời thiếu những bài thơ hay
Như biển rộng cánh buồm thiếu gió

Nếu tôi chết

Nếu tôi chết
Đừng có ai
Khóc lóc làm gì
Thế là hết
Đừng có ai bi
Nằm dưới mồ
Tôi ngượng ngùng
Chỉ nhớ khúc tình si
Nếu tôi chết
Đắp điếm ngôi mồ tôi
Và anh hay chị sẽ viết
Giữ lòng trong suốt đời
Đã hơn sáu muơi tuổi
Tôi chỉ cười thôi
Đỗ Phủ đã từng nói
Nhân sinh thập cổ lai hy
Tôi sống hơn ông nhiều tuổi
Còn mơ màng chi
Tôi viết còn ít quá
Thì đi là phải đi
Ấy đó món nợ đời
Đã vay thì phải trả
Xong một cuộc đời tôi
Nghĩ bụng thì bảo dạ
Nếu tôi chết
Có ai
Đưa vòng hoa xuống mộ
Thì thôi đừng tiếc hoài.

Nhìn

Bên kia đường một người bơm xe
Bên này đường một người bét nhè
Còn tôi
không bơm xe, vá xe
không say rượu
Tôi ngẩn ngơ trông
dưới gốc hoè mát rượi
Xe có thể bơm
Rượu có thể say
Tôi một mình nhìn và nhớ bạn
Thấy đời mình bớt nỗi đắng cay.

Tứ tuyệt (I)

Ngọn mướp luồn qua cửa sổ
Vầng trăng tỏa ánh vào nhà
Người không thong thả trăng thong thả
Trăng có vầng mướp có hoa

Tứ tuyệt (II)

Tôi muốn uống rượu trong
Lại phải uống rượu đục
Chao! Sông cũng như người
Có khúc và có lúc.

Trên đây, uct.edu.vn đã tiếp nối bài viết trước Hoàng Trung Thông Cùng Kho Tàng Thơ Ấn Tượng Phần 2 bằng phần 3 hấp dẫn. Hy vọng quý độc giả hài lòng với bài viết của của chúng tôi. Uct.edu.vn luôn liên tục cập nhật những bài viết hằng ngày. Hãy luôn đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hay hơn nhé!