Cửa Đã Mở – Chùm thơ Việt Phương phải đọc ít nhất một lần phần 4

Những trang thơ Việt Phương luôn là điểm đến quen thuộc của những độc giả yêu thơ ca. Thơ ông có một sức cuốn hút kì lạ mà không một ai có thể lý giải được, chắc hẳn đó là những ý nghĩa sâu xa ẩn sau tập thơ Cửa Đã Mở. Việt Phương tuy là người trí thức lớn, tài năng và có một dự cảm về thời cuộc nhạy bén, là người mà nửa thế kỷ là thư ký của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng nhưng ông vẫn luôn dành thời gian chăm chút cho ” đứa con tinh thần ” của mình. Nếu bạn tò mò về tập thơ này thì hãy cùng uct.edu.vn điểm danh những thi phẩm nổi tiếng này nhé!

Phiêu

Mây tụ vào núi Tản
Gió tươi mạn Quảng Ninh
Thơ tình ga Mường Mán
Ai lâm nạn Thái Bình
Cũng có núi ở Tây Ninh đấy chứ
Có lẽ đúng chân kinh là không chữ
Cứ mông lung mở mịt thử xem nào
Có cái gì thấp ở trên cao
Con chào mào bay vụt
Đêm xuân về hun hút trời sao

Nhận

Một thoáng giận hờn cay đắng thế
Ta yêu bé bỏng biết nhường bao
Ngày xưa ít được làm nũng mẹ
Nay mở tình thương để gục vào

Lại (II)

Lại một mùa xuân sắp đến gần
Có gì diễu cợt thế mùa xuân
Trời cao tươi nõn trong sạch quá
Mà đục ngầu sao cái nhân quần
Lại một mùa xuân đang đến đây
Lộc xuân nhu nhú nhánh xuân gầy
Bao nhiêu khao khát dồn lên nụ
Cơn mơ thơ ngây bay thành mây
Lại một mùa xuân đã đến rồi
Tình xuân khắc khoải lắm xuân ơi
Nhịp đời hối hả sương bàng bạc
Xuân có điều chi nói với người
Em bé đánh giầy chị gánh thuê
Chân bước bâng khuâng xuân đã về
Không bánh không hoa trên giường trọ
Xôn sang ngày Tết vẫn xa quê
Thôi cứ tưng bừng trận pháo hoa
Cứ chúc mừng nhau lúc giao thừa
Chưa có trong đời thì hy vọng
Ai đang viết thảo những dòng mưa

Tạ

Vừa oan ức vừa công bằng
Ta là người nhỏ bé tầm thường khát khao tuyệt đối
dày vò trong mặc cảm tội lỗi
đắm đuối trong tha thiết tự do
Con gà con ở góc sân chật hẹp mắc bệnh tâm thần
mơ những khoảng xanh chóng mặt
Cầm bát cơm đầy nghẹn ngào không nuốt được
Đau nỗi đau người lo gạo long đong
Cái hàng ngày hành nhau khổ nhục
Người
tươi trẻ dạn dầy
trần tục cao vời
dịu dàng như bàn tay lá
dữ dội như tình yêu
thiết thực như củ sắn bùi thơm lúc đói lòng
lý tưởng như bài thơ hoàn chỉnh trong giấc mộng
Người
quyết liệt trong tận cùng đòi hỏi
thơ ngây trong tận cùng sai lầm
vẹn toàn trong tận cùng ước mơ
liều lĩnh trong tận cùng hành động
Ta là đứa con non dại cần sự chăm nom che chở
của người
Ta là người cha bất hạnh mong được hiến dâng
tất cả cho người
Ta là tâm hồn không xứng đáng với người
và bị người hắt hủi
Khoảng khắc bên người rực sáng cả đời ta

Nhắn

Bạn thân mến
Chúng ta ăn cơm bữa bằng vất vả gian nguy
Xoá sự bẩn thỉu để sống và chiến thắng
Đừng đeo vào tim những cục chì rất nặng
Bệnh ươn hèn loạng choạng niềm tin
Tệ ấu trĩ kêu rên ầm ỹ
Lối cổ xưa tức khí húc bừa
Tật huyênh hoang nói như thánh phán
Kiểu vo tròn chưa dám đã thua
Trò nịnh bợ vào hùa ca tụng
Mẹo chạy làng lúng búng đổ thừa
Thói con buôn đợi chờ năm tháng
Sự đầu hàng quay trán nhìn ngang
Lòng phản bội sẵn sàng quỳ gối
Hãy gìn giữ cho lòng ta trẻ mãi
Như bình minh tươi rói thuở ban đầu
Hãy rèn luyện cho lòng ta chín lại
Như chân người đã trải hết đường đau

Hoá

Tình hoá đá
Đá hoá bùn
Bùn nhơ làm thanh khiết hoa sen
Sen phiêu du tình đến trễ
Hương giang ôm cồn cơm hến Huế
Trăng thì thầm sông Nhuệ nằm im
Tôm càng xanh Cà Mau quẫy
Giẫy chìm

Thấy

Co thời gian quay lại trăm triệu năm về trước
Em ở trong con khổng long nào đây
Về xa nữa thời sơ sinh Trái đất
Chẳng thấy em trong dáng biển màu mây
Đến tận cùng những thiên hà cháy buốt
Nơi không gian chưa rách tướp
thời gian chưa đoạ đầy
Lao vào hố đen chọn một phản đời vừa lột xác
Gặp một mùa xuân nháo nhác tìm cánh bay
Chợt nhìn thấy bà mẹ nghèo tiều tuỵ
không thánh giá không tràng hạt
Bế em bé gầy thui thủi đi
trên đường đêm gió lắt lay
Em đang ở rất gần trong cái thế gian này
Em về đi cho kịp một ngày mai nào đây

Bay

Người bay vào mây
Mây bay về đời
Đời bay xuống trời
Trời bay lên đất
Đất bay thành hơi

Nhìn (II)

Em thường cúi xuống
dấu đôi mắt khi nói chuyện với anh
Lâu lâu em nhìn lên
và anh ngợp đi trong luồng sáng tinh khiết
Anh lặng im nín thở ngắm nhìn
từng nét uốn lượn của mái tóc vầng trán
hàng mi bầu má làn môi em
Từ vực thẳm không gian hiện lên một dáng hình
rất mảnh rất thanh rất trong
Khuôn mặt em nhìn nghiêng
giống đường viền giấc mơ
mong manh như bong bóng cơn mưa mùa hạ
tuổi thơ
hư ảo như tầng tầng bóng đảo trên trời nước
Hạ Long một đêm trăng mờ sương loãng
Anh nhìn em thấp thoáng những kỷ niệm
ngày xưa
Anh nhìn em nâng niu những phút giờ hiện tại
Anh nhìn em nghe thấy một lời nhắn gửi
Anh nhìn em không hỏi và không nói
Anh nhìn em

Đủ

Nắng hừng giữa mưa lạnh gió mùa
Vô tư giữa được thua ham hố
Một tiếng chim sâu nhỏ
Nào nổ ra nổ vào vũ trụ tuần hoàn
Nào sóng thần dâng tràn toàn cầu hoá
Nào phép lạ công nghệ thông tin
Nào vươn lên kinh tế tri thức
Nào háo hức dân chủ tham gia
Nào tụng ca giải trình minh bạch
Nào xanh sạch môi trường
Nào ngoan cường đuổi kịp
Nào trò bịp Mỹ Âu
Nào mưu sâu Châu Á
Bao thời cơ bao hiểm hoạ
Bỗng dưng thừa

Dành

Người con trai thường tặng quà người yêu
Anh chẳng bao giờ có gì tặng em
Nhận lấy từ em một đời nhường nhịn
Hột lạc rang lát mứt gừng
Những ước mơ thầm của người con gái
Anh chỉ dành được cho em sự giữ gìn
Màu hoa phượng đỏ
Anh chỉ dành được cho em sự bồi hồi
Khi nhìn ngọn cỏ

Mặn

Vừa trẻ măng nay đầu đã bạc
Bao năm trôi dạt đổ đi rồi
Có lúc giật mình nhìn ngơ ngác
Con trai mình đó đã năm mươi
Sao còn háo hức say mê thế
Lượn sóng Hồ Tây đẫm ráng chiều
Phố cũ đìu hiu mưa nhè nhẹ
Một dáng hình ai ghé lòng theo
Tia nắng trong veo bừng ngõ vắng
Vòm hoa phượng vĩ rực mùa thi
Một tiếng rao đêm xa văng vẳng
Một gót chân sen đến kiêu kỳ
Mẹ già lầm lũi từ mờ sáng
Gánh rau nặng trĩu được mươi đồng
Trên lầu trận nhậu say choáng váng
Rượu rót tràn ly gái kề hông
Tha thiết cõi người tha thiết lắm
Nhạc gào rốc ráp bốc lên nào
Thấm vào hồn vía đời vẫn mặn
Trời khuya thăm thẳm những vì sao

Dòng

Nửa chừng xuân lại nửa chừng đông
Con đường tưởng thẳng hoá ra vòng
Mưa phùn bụi quá không thành giọt
Có không không có có không không

Thành

Anh cần em như cháu bé suy dinh dưỡng cần cốc sữa
Anh thèm em như người tù cấm cố dưới hầm sâu
thèm một màu xanh lá
Anh lạ lùng em như người hang động lần đầu
nhìn xuống suối thấy bóng mình
Anh muốn hét lên bằng lặng thinh
Em là con điên của anh
Em là con điên đời anh
Ở đâu đây có một cái con người gọi là trời xanh

Mời

Cuộc đời không a mà còng
Không vơ mà vẩn không vòng mà vo
Con người cứ hững đừng hờ
Cứ thương đừng hại cứ mơ đừng màng
Gì ơi
Có muốn mời sang

Cuối

Một cái trời đầy mây vô cảm
Không gió sương không nắng không mưa
Một cái đất ầm ì lảm nhảm
Tự ngàn xưa mua bán thiếu thừa
Những mắt đục lờ đờ trĩu mệt
Những môi màu bợt bạt son phai
Nồi nước làm gà lông bê bết
Trẻ thơ nô nghịch tiếng cười giòn
Bé trong chăn đang ngủ ngon oà khóc
Bà hàng rau ngồi lọc mớ hành hoa
Đĩa xôi gấc vừa đơm phơi mời mọc
Hiệu phở bò đông nghịt tiếng xuýt xoa
Nhạc đưa tang não nùng qua dãy phố
Hoa hồn nhiên lan rực rỡ sang người
Sáng ba mươi dò thuỷ tiên hé nở
Thì ngõ nghèo một bữa có màu tươi
Trận cờ tướng đang vào hồi quyết liệt
Dao trên quầy xẻo hớt thịt tim gan
Dáng cô gái buông làn hương thanh khiết
Người giữa đường chẳng biết cái gì sang

Đầu

Sáng đầu năm xe buýt đón đầu hè
Ngọn gió lạnh đang về từ Đông Bắc
Tan dần đi những nỗi niềm dẵn vặt
Trời hơi se lòng cũng hơi se
Con thuyền thoát bến mê mà lướt tới
Hỗn độn sao chưa vẫy gọi hài hoà
Mùa xuân bao nhiêu nghìn triệu tuổi
Từ khi nào mặt đất có hoa
Con người giết mạng người như rác
Con người thương tình người vô biên
Con người làm thơ con người làm nhạc
Con người sinh ra cái gọi là tiền
Và ảo giác mùa xuân thành sự thật
Có hoa đào có lời chúc đầu năm
Chén rượu rắn lâng lâng chiều Lệ Mật
Hồn thơ ngây mồng thất đợi trăng rằm
Ngoài bãi hoang xuân thầm cành khô khốc
Phố phường xuân nao nức đến bùi ngùi
Người dân nghèo có chút quà làm lộc
Thì chim đâu hãy hót giục niềm vui

Lạc

Cái làng quề khiêm nhường ven thành phố
Có mặt hồ thuở bé đại dương
Dạy một người tiếc manh bát vỡ
Sống như mưa như gió trên đường
Em nỗi nhớ kinh người từ tiền kiếp
Nơi niềm vui tinh khiết đến vô tư
Một tấm lòng nhân từ như truyền thuyết
Những cơn đau hào hiệp đón gió mùa
Em say mê tự ngờ và vô thức
ánh mắt nhìn trong mắt lúc chia xa
Một bầu trời mộng mơ và rất thật
Một bàn tay chân chất chẳng mượt mà
Em miền ràng buộc và niềm tự do
Hột lạc rang hàng ngày bàn tay chờ
khi loạng choạng
Có một chút bàng hoàng trong nắng
Ở những vết nhăn đuôi mắt em
Anh trút chiếc áo ngoài phóng đãng
Mọi ồn ào thành im lặng
Bình yên

Gửi (II)

Các em trong trắng hồn nhiên quá
Càng đau lầm lỗi lớp cha anh
Để thêm những mảng đời sa đoạ
Quanh em buông thả đến rùng mình
Thuở lớp cha anh mười tám tuổi
Cứ ngỡ gần thôi chạm tương lai
Con đường dẫu trải bao rong ruổi
Chỉ khoảng trăm năm đủ độ dài
Rồi tù rồi ngục rồi khởi nghĩa
Rồi đạn rồi bom rồi hy sinh
Thành công chưa kịp vui thấm thía
Nỗi đau như xé đến thình lình
Rồi tìm rồi thử rồi vật vã
Những gì cần xoá chính trong ta
Thời gian thúc giục bao hối hả
Có kịp thở đâu đã về già
Từng tháng từng năm bền sức gắng
Thổi phồng thành tích để làm gì
Nhìn vào sự thật nhìn cho thẳng
Cái vòng danh lợi có ra chi
Các em trong trắng hồn nhiên quá
Lại một mùa xuân nữa về đây
Niềm tin gửi trọn vào em cả
Còn một tình yêu vẫn tràn đầy
Hãy mở xem nào lòng bàn tay

Thả

Trời trong quá đến nõn nà
Đời ngầu quá đến đục nhoà lương tâm
Lặng nghe tiếng gió thì thầm
Thế gian loạng choạng đâm sầm vào đâu
Yêu như yêu mới lần đầu
Hận như hận đã từ lâu lắm rồi
Đi cho cuối đất cùng trời
Đến nơi người thật là người với nhau
Xa như tít tận mai sau
Gần như đã thấy nhịp cầu bắc ngang
Ngập ngừng mang chút thu vàng
Thả vào trong ước lúc sang xế chiều
Một đời được mấy phiêu diêu
Xin đem dâng cả tình yêu một đời

Trên đây là những thi phẩm đặc sắc của nhà thơ Việt Phương mà uct.edu.vn đã cập nhật và dành tặng đến các bạn. Nhà thơ Việt Phương hay viết những bài thơ mang tính dự báo, vừa gần gũi lại vừa rất triết lý .Hy vọng qua bài viết này các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Mời các bạn đón xem phần còn lại của tập thơ này nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết!

Xem Thêm: Cửa Đã Mở – Chùm thơ Việt Phương phải đọc ít nhất một lần phần 3