Bài thơ Xin Gọi Cố Nhân – Nhà thơ Dương Hoàng

Hai từ “cố nhân” xuất hiện trong thơ Dương Hoàng sao bình thản, nhẹ nhàng đến vậy. Cùng đọc và cùng cảm nhận những cảm xúc, trong tình yêu trong bài thơ Xin Gọi Cố Nhân, để hiểu được những nỗi niềm khi nhớ về cố nhân của nhà thơ Dương Hoàng nhé.

XIN GỌI CỐ NHÂN

Thơ: Dương Hoàng

Nếu tình cờ nghe gọi tiếng cố nhân
Cứ bình thản đừng ngại ngần em nhé
Tình ngày đó giờ như tia nắng nhẹ
Như lá khô gặp gió khẽ bay vèo
Khi cuộc tình quá mệt mỏi cheo leo
Chẳng muốn trách vì bọt bèo duyên số
Tuy chấm dứt còn chút gì sầu khổ
Nhưng mà thôi dù cố chẳng được gì
Đã hết rồi cứ ngoảnh mặt mà đi
Đừng than thở níu ghì cho thêm mệt
Cứ vui vẻ khi chuyện tình chấm hết
Đừng ghét nhau cho cái kết đau lòng
Dù biết rằng vẫn còn chút hoài mong
Nhưng định mệnh đúng là vòng oan trái
Lỡ níu kéo khi tình xưa quay lại
Không như mong còn thêm phải u buồn
Thôi cũng đành dù lệ có sầu tuôn
Cố gắng giữ đừng để luồn đáy dạ
Vài ngày tới ta sẽ thôi buồn bã
Quên tình xưa dù ta đã đôi lần…
Rồi mai này gọi nhau tiếng cố nhân.
D H
Với chúng ta ai cũng vậy, khi nhắc về cố nhân ai cũng cảm thấy lòng trĩu nặng nỗi buồn. Những nỗi lòng hoài mong về cố nhân, về cuộc tình xưa… vô cùng u buồn và trái ngang.