Bài thơ Đêm Trăng Buồn – Nhà thơ Dương Hoàng

Bài thơ Đêm Trăng Buồn là một trong những bài thơ chất chứa những cảm xúc về trăng vô cùng ngọt ngào và da diết, nhưng cũng tràn ngập nỗi buồn và niềm tâm sự. Trong đêm trăng sáng ấy, xuất hiện một bóng hình người cô độc, lệ khẽ tuôn rơi.

ĐÊM TRĂNG BUỒN

Thơ: Dương Hoàng

Trăng có buồn khi nghe tiếng thở than
Đêm quạnh quẽ mà lệ tràn khoé mắt
Ly rượu đắng quên hết tình gom nhặt
Mà vẫn nghe niềm hiu hắt trong lòng
Trăng có buồn thấy người vẫn hoài mong
Đêm trăng sáng mà sao lòng buồn bã
Bao nỗi nhớ len đầy trong đáy dạ
Mà làm sao để xóa hết bây giờ
Trăng có buồn khi ta đứng ngẩn ngơ
Cầm ly rượu sao thẩn thờ chới với
Bao ngày tháng đứng chờ nơi bến đợi
Nên tâm tư luôn diệu vợi nổi sầu
Lòng ta buồn khi thức suốt canh thâu
Muốn hỏi gió bởi vì đâu nên nỗi
Tình chợt đến rồi chợt đi rất vội
Đã khiến ta luôn cằn cỗi tủi hờn
Đêm trăng buồn lòng hiu hắt nhiều hơn
Thấy nhoè nhoẹt như trăng hờn dỗi khóc
Ta lại thấy sao quá nhiều mệt nhọc
Đêm trăng thanh ta cô độc một mình.
Trong đêm trăng sáng ấy, có một bóng hình người luôn cô độc, luôn ngẩn ngơ, luôn buồn bã. Những cảnh vật hiện lên trong thơ Dương Hoàng cũng chất chứa nỗi sầu ưu tư như chính tâm hồn của nhà thơ.