Bài thơ Công Viên Buồn – Nhà thơ Dương Hoàng

Công Viên Buồn là một trong những bài thơ ngắn của nhà thơ Dương Hoàng. Bài thơ thể hiện khung cảnh công viên vô cùng buồn bã và lẻ loi. Đó là hình ảnh hàng ghế đá nằm im, những chiếc lá nhẹ nhàng rơi hững hờ.

CÔNG VIÊN BUỒN

Thơ: Dương Hoàng

Công viên này ngày xưa đã từng qua
Giờ còn lại nỗi xót xa một bóng
Hàng ghế đá nằm im như thất vọng
Nghe đâu đây còn đọng nỗi u hoài
Thu cuối rồi chiếc lá cũng tàn phai
Chiều nắng nhạt trải dài theo màu nhớ
Gió hiu hắt xạc xào như nức nở
Mưa nhẹ rơi lời than thở u buồn
Ghế đá dài mặc tình lá rơi tuôn
Vẫn lặng lẽ lấp đi nguồn cảm hứng
Dăm chiếc lá nhẹ nhàng rơi hờ hững
Nghe miên man còn đó những nỗi sầu
Công viên chiều hồn bay tận nơi đâu
Nghe man mác cùng nỗi sầu nhân thế
Muốn quên hết nhưng mà đâu phải dễ
Bởi hạt ngâu như dòng lệ lặng thầm
Công viên buồn ghế đá cũng lặng câm
Đợi ai đó chưa một lần trở lại
Chiều gió lộng nỗi niềm dâng tê tái
Điểm hẹn xưa người đi mãi không về.
D H
***************
Hương Quỳnh
Em trở về công viên giờ thanh vắng
Chiếc lá vàng hiu hắt cuối chiều thu
Gió xạc xào như nhắc khẽ lời ru
Bầu mây xám âm u vùng trời nhớ
Tình đã phai trong em hoài nức nở
Vẫn nhớ về những phút thuở đam mê
Chiều hôm nay chân khẽ bước quay về
Lòng nặng trĩu công viên buồn chiều nhớ
Vẫn còn đây công viên bờ ghế đá
Nhưng người xưa nay đã bước xa rồi
Không chung đôi bờ vai tựa hôm nào
Còn lại đây nổi khác khao chìm đắm.
Bài thơ miêu tả hình ảnh công viên mùa thu thật buồn và trống vắng, phải chăng công viên ấy là một hình ảnh gợi nhớ về tình yêu thuở nào đó, vô cùng buồn và sâu lắng.