Thơ về mưa đêm – Tập thơ tình mang nỗi buồn, cô đơn man mác

Mời bạn đọc cùng cảm nhận tập thơ về mưa đêm – tập thơ tình man mác buồn, cô đơn. Những vần thơ tình về mưa, ngọt ngào mang nhiều cảm xúc là sự diễn tả tâm trạng buồn, cô đơn của con người trong tình yêu và cuộc sống. Những cơn mưa đêm xối xả, những cơn mưa ngâu về đêm lạnh lẽo là nỗi lòng nhung nhớ về một người đã qua, một khoảng thời gian tuyệt đẹp.

Top 99+ bài thơ về mưa đêm hay nhất

Những bài thơ về mưa đêm, thơ tình về mưa là những cảm xúc lẫn lộn, là sự mong nhớ, là sự khắc khỏi đợi chờ về một hình bóng đã xa. Cùng đọc, và cùng chia sẻ những bài thơ tình này nhé.

MƯA ĐÊM

Tác giả: Thanh Nguyễn
Tí tách ngoài kia giọt giọt sầu
Đêm nằm trở giấc lặng nghe mau
Mưa Thu bất chợt trời về sáng
Lạnh giá đêm trường để nhớ nhau
Cửa sổ nhìn ra ánh đèn mờ
Cây nghiêng gió trở giọt mưa mau
U sầu nhớ lại đêm mưa cũ
Chẳng biết người xưa có thấy lâu … ?
Chẳng biết người xưa có nhớ nhau ?
Môi hôn ấm áp giữa đêm thâu
Người xa để nhớ, đêm mưa đổ
Lạnh lẽo mưa về ngủ được đâu !

MƯA THU

Tác giả: Cẩm Chi Châu
Em hát bài “Giọt mưa thu” nức nở
Mà lòng mình vẫn trăn trở nhớ ai
Giọt mưa rơi, rơi thánh thót bên tai
Làm em đếm qua canh hai chưa hết
Nửa đêm rồi chiếc đồng hồ chết tiệt
Vẫn tí tách trong tĩnh lặng bình yên
Giọt mưa rơi vẫn thả xuống hồn nhiên
Mà mắt vẫn một đêm dài thức trắng
Tang tảng sáng trời vẫn mưa sâu lắng
Mấy ngày trời không sợi nắng buông xuôi
Buồn đến độ chim chẳng bạn sánh đôi
Chiêm chiếp kêu vẫn đơn côi lẻ bóng
Gió thoang thoảng không làm nên đợt sóng
Mây hắt hiu như đang ngóng chờ ai
Lòng vắng muôn bề, tình đã nhạt phai
Làm lòng dạ nức nở hoài không dứt
Giọt mưa rơi ở ngoài hiên thánh thót
Giơ bàn tay hứng một giọt mưa rơi
Hạt mưa tan tung tóe khắp mọi nơi
Như tình em đầy vơi theo nỗi nhớ
Giọt mưa thu chỉ là một cái cớ
Nhưng sao lòng em vẫn nhớ vẫn yêu
Giọt mưa thu đã gợi lại bao điều
Của tình duyên trong mưa chiều thu lạnh.

CƠN MƯA HẠ

(Tuyết Trang)
Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh.
Em đi tìm trong quá khứ mỏng manh
Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng
Tìm về anh của một thời xa vắng
Của một thời hai đứa bước chung đôi.
Em hỏi gió thì gió chỉ cười thôi
Em gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ
Em hỏi nắng, nắng lắc đầu khe khẽ
Vậy nơi nào mới cất giấu hình anh?
Vâng! Đây rồi em đã gặp được anh
Là anh đấy, trong cơn mưa đầu hạ
Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả
Mái hiên xưa che ướt mối tình đầu.
Rồi một ngày tay hết nắm bàn tay
Em trả anh một mùa mưa trắng xoá
Trả lại anh con đường chia đôi ngả
Xa nhau rồi chỉ tội mái hiên xưa!

MƯA LẠNH CHIỀU THU

Thơ: Diệp Ly
Thu gửi gì trong từng tiếng mưa rơi
Cho sầu nhớ rã rời ngàn xác lá
Hồn giá buốt nghe chiều mênh mông quá
Những tàn phai chia ngã mộng ban đầu.
Hoàng hôn buồn lệ đẫm khóe mắt sâu
Tình chung hỡi kiếp nào còn nuối tiếc
Lời yêu thương trong tim còn da diết
Kỷ niệm còn tha thiết gọi từng đêm.
Mai xa rồi anh có nhớ về em
Khi thu đến bên thềm chiều phai nắng
Có tìm em trong giấc mơ thầm lặng
Lúc tàn khuya canh vắng bóng trăng mờ ?
Không còn nhau tàn úa cả mùa thơ
Mưa giăng mắc thẫn thờ trên lối cũ
Những dư hương người ơi làm sao đủ
Sưởi lòng em héo rũ đáy hoang mồ.
Lá xa cành cây xơ xác cằn khô
Như tim yêu đợi chờ trong vô vọng
Cánh diều băng giữa trời xa gió lộng
Hồn thơ sầu lúc mưa lạnh chiều thu.

Mưa đêm buồn

Em à em ngủ hay chưa?
Đêm nay buồn lắm giọt mưa rất buồn
Rơi rơi buốt cả tâm hồn
Tưởng như ta đã quá dường thân quen
Em à một góc trời đen
Cứ trôi từng phút lại thêm lớn dần
Như cơn gió tới âm thầm
Len qua vạt nhớ làm bầm con tim
Em à phố chỉ đứng im
Để nghe hơi thở ta tìm chính ta
Thuộc về thân xác riêng ta
Tình như chiếc lá cách hoa sớm tàn
Em à mưa chẳng vội vàng
Nhưng mưa nặng hạt nhanh làm ta đau…

ĐÊM BUỒN

Tác giả: Nguyễn Nguyễn
Thể thơ: Bát ngôn
Đêm đã buồn…mưa còn rơi nặng hạt
Tôi một mình…căn gác trọ vắng tanh
Gió lao xao…thổi lạnh cả khung trời
Muốn vỗ giấc…mà sao ko ngủ được?
Cuộc đời ơi ! Sao mà nhiều ngang trái?
Yêu thật lòng…mà sao phải bơ vơ?
Đến với nhau…phải chăng là lầm lỡ?
Để bây giờ…hai đứa cách hai nơi
Tôi đơn lẻ…trên đường đời xuôi ngược
Anh bây giờ…thì đã được ấm êm
Đêm nay đây…giấc ngủ anh êm đềm
Chỉ riêng tôi…ôm niềm thương nỗi nhớ
Bước vào yêu…đã mang nhiều trắc trở
Suốt cuộc đời…tôi hết dám mộng mơ
Sẽ yêu ai? Ai sẽ đợi sẽ chờ?
Đêm dần trôi…tôi khóc tình dang dở.

Tập thơ buồn về đêm mưa tâm trạng nhất

Cơn mưa đến kéo theo bao nỗi buồn man mác. Mưa đêm nỗi buồn đó lại nhân lên gấp bội. Những hạt mưa rơi trong đêm vắng lặng như thấm vào tâm can nếu bạn đang có nỗi niềm. Tập thơ buồn về đêm mưa tâm trạng nhất sau đây đã diễn tả tâm trậng đó.

Mưa Đêm

Tác Giả: Hoa Cỏ May

Đêm nằm nghe tiếng mưa hè bất chợt.
Đất khẽ cựa mình đón giọt mưa tuôn.
Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả.
Bên hiên nhà nhìn sợi mưa trắng xóa.

Mưa mang nặng buồn những tháng năm qua.
Mưa vỡ òa thành trăm ngàn mảnh nhớ.
Em góp nhặt những yêu thương đã vỡ.
Chợt thấy lòng bơ vơ từng hơi thở.

Hun hút cuộc đời dang dở lỡ làng.
Phó mặc mình cho điệp khúc thời gian.
Khoảng trống dại khờ chuốc lấy đa đoan.
Trái tim mòn đưa tình vào quên lãng.

Cơn mưa đêm nghe rất đỗi nhẹ nhàng.
Ánh đèn nào le lói giữa không gian.
Tim thổn thức khi bình minh ló rạng.
Giơ tay đón chào ngày mới đã sang .!

Mưa Đêm

Tác Giả: ‎Nở Dương Văn

Mưa đêm rả rích giọt sầu
Phòng khuya đơn chiếc canh thâu nhớ về
Nhớ từng lời nói nụ cười
Bờ môi thắm đỏ của người tôi yêu

Đêm về lạnh lẽo cô liêu
Bao nhiêu kỷ niệm dấu yêu ngày nào
Nhớ em lòng xuyến dạ xao
Tình sâu nghĩa nặng đẹp trao mặn nồng

Tàn đêm thao thức nhớ mong
Bình minh ló rạng mây hồng nhẹ trôi
Mưa về nỗi nhớ chơi vơi
Bên người em gái trọn đời tôi yêu

Mưa Đêm

Tác Giả: ‎Nguyên Hạnh

Phố về đêm cơn mưa rào hối hả
Những hạt mưa như tan nhanh vội vã
Cũng không xua đi âu lo thương nhớ
Chợt lòng buồn giờ anh ở nơi đâu ?

Nhưng em biết thời gian sẽ qua mau
Anh sẽ về bên em- ngày hạnh phúc
Những nhớ mong chợt trào dâng khóe mắt
Thuyền anh về- em bến đợi yêu thương !

Mình cách xa biết bao nhiêu chặng đường
Em đất mẹ- anh đất người- xa xứ
Nhưng trong tim mình mãi dâng niềm nhớ
Nhớ anh nhiều trong mòn mỏi đợi mong !

Mỗi độ thu về em lại ngóng trông
Nơi phương xa gửi về em chút nắng
Trong đêm mưa em thấy lòng sưởi ấm
Hanh hao gầy phai nhạt cả nắng thu!

Mưa Đêm Lặng Lẽ

Tác Giả: ‎Vương Ryo

Mưa đêm lại lặng lẽ rơi
Gió đêm cũng lạnh buốt hơi người chờ
Phố đêm con phố mập mờ
Cảnh người một cảnh hững hờ riêng tôi

Đơn côi giữa chốn bồi hồi
Nghe mưa càng lạnh đôi môi hững hờ
Giữa đêm lạnh buốt hồn mơ
Hòa cùng tí tách cập bờ xa xôi

Mưa ơi có nhận bồi hồi
Có nghe rét buốt trong tôi không nào?
Có nghe tim lạnh thét gào
Có nghe câu hỏi nơi nào tìm em.!

Giọt Mưa Đêm

Tác Giả: ‎Nguyễn Công Trình

Tôi lê bước một mình trong mưa bão
Giọt mưa nào xóa hộ nỗi niềm đau
Cho nhớ thương nước mắt hết dâng trào
Thôi thương nhớ bóng hình người năm ấy

Mưa ơi mưa mưa nhiều hơn thế nữa
Để giọt sầu hoà lẫn với mưa ngâu
Để giấu che nước mắt ướt nhạt nhoà
Không ai biết tôi khóc sầu dang dở

Tình của tôi là tình buồn muôn thuở
Là cay đắng là mãi một tình si
Khóc thương người hay khóc nhớ người đi
Lang thang dưới mưa buồn chân cô độc

Gởi tình theo tiếng mưa rơi
Đếm bao nhiêu giọt cho vơi nỗi sầu?

Mưa Đêm Buồn

Tác Giả: Lê Hương‎

Mưa đêm buồn lắm cố nhân ơi
Thức uống trà khuya chỉ có tôi
Với tiếng mưa rơi trên gác vắng
Nghe buồn gặm nhấm trái tim côi

Mưa theo gió hắt qua song cửa
Khơi gợi trong ta nỗi nhớ người
Từng giọt mưa rơi từng giọt nhớ
Nỗi buồn cứ thế hỏi sao nguôi

Nỗi buồn cứ thế hỏi sao nguôi
Tri kỉ giờ xa tận cuối trời
Nhớ….muốn sang thăm nhưng chẳng được
Chỉ vì đã cách trở đôi nơi

Trà khuya uống cạn mà nghe đắng
Đắng vị trà hay bởi đắng môi
Gió búôt mưa đêm buồn ảo não
Chạnh lòng gọi khẽ cố nhân ơi….

Mưa Đêm Nay

Thăm thẳm đường trường, tôi, người cô độc.
Mòn gót giày cắm trọ quán đêm nay.
Mưa Cẩm Giang như niềm đau ai khóc,
Đường sụt sùi qua mấy nẻo truông lầy.
– Cho cốc cà-phê, cô hàng xanh tóc!
Tôi uống đắng cay, hay mắt em say?
Nghe đâu đây ai cười lên vỡ ngọc,
Thấy đau chúng mình một kiếp trắng tay.
Cố tri mấy đứa giờ đâu… lăn lóc,
Ở chực nằm chờ, hay giạt đó đây?
Tiền thân chúng mình có là con cóc,
Thơ nghiến răng cho trời chuyển mưa bay?
Ta không phải chán đời mà trách móc
Khi những thằng hề không biết múa may.
– Cô hàng xanh tóc, cà-phê đầy cốc,
Miệng em cười, nhạc đắng chở màu cay.
Cẩm Giang ôi! đây, ngày xưa tang tóc,
Xiềng khua chân rổn rảng kiếp đi đày.
Lớp hưng phế xô nghiêng nhà tróc nóc,
Mồ những ai nằm trăng lạnh gió lay?
Cổng biên thuỳ, lòng tham luôn dời cọc,
Rồi, với thời gian, người chết, xanh cây!
Cho thêm nữa cà-phê, sao em khóc?
Ta hiểu rồi, lòng đã cảm thương vay.
Nhầu nát áo xanh mờ tràn bụi mốc,
Chung một thuyền, thơ tâm sự dâng ai.
Nước sông Vàm Cỏ nguồn xuôi, trong lọc,
Có chắc mang hoa về quán ngày mai?
Cho thêm nữa đi, và em đừng khóc!
Trời hết đêm, rồi nắng sẽ dâng ngày.
Tôi, tôi là khách lữ hành cô độc
Vỡ lệ nằm nghe mưa quán đêm nay.

Đêm Buồn

Tác giả: Nguyễn Nguyễn

Đêm đã buồn…mưa còn rơi nặng hạt
Tôi một mình…căn gác trọ vắng tanh
Gió lao xao…thổi lạnh cả khung trời
Muốn vỗ giấc…mà sao ko ngủ được?

Cuộc đời ơi ! Sao mà nhiều ngang trái?
Yêu thật lòng…mà sao phải bơ vơ?
Đến với nhau…phải chăng là lầm lỡ?
Để bây giờ…hai đứa cách hai nơi

Tôi đơn lẻ…trên đường đời xuôi ngược
Anh bây giờ…thì đã được ấm êm
Đêm nay đây…giấc ngủ anh êm đềm
Chỉ riêng tôi…ôm niềm thương nỗi nhớ

Bước vào yêu…đã mang nhiều trắc trở
Suốt cuộc đời…tôi hết dám mộng mơ
Sẽ yêu ai? Ai sẽ đợi sẽ chờ?
Đêm dần trôi…tôi khóc tình dang dở.

#Những bài thơ về mưa tình yêu lãng mạn

Những cơn mưa tình yêu mang vẻ đẹp lãng mạn riêng có. Đã có không ít những thi sĩ, nhạc sĩ đã viết về cơn mưa tình yêu này. Và sau đây là top những bài thơ về mưa tình yêu lãng mạn nhất.

Mưa Ơi Đừng Ướt Vai Mềm

Tác giả: Phạm Đình Dũng

Mưa trên phố nhỏ thân yêu
Cho người lữ khách một chiều nhớ em
Mưa ơi đừng ướt vai mềm
Để em đứng đợi bên thềm chiều nay

Anh về theo gió heo may
Đem theo nỗi nhớ đong đầy yêu thương
Chiều nay trên bến sông Tương
Có người lữ khách còn vương vấn tình

Mong cho nắng ấm lung linh
Chân trời mây trắng in hình chúng ta
Đường về có ánh trăng ngà
Soi đường anh bước về nhà bên em

Bên nhau tay nắm êm đềm
Dìu nhau đi hết mọi miền yêu đương
Anh về rũ áo phong sương
Cùng em xây mộng vấn vương ân tình.

Thương Em Chiều Mưa

Tác giả: Đặng Minh Mai

Mưa rơi nghiêng lối em về
Ướt bờ vai nhỏ tóc thề em tôi
Nắng thu chạy trốn đâu rồi?
Không còn vương vấn đứng ngồi theo em

Bầu trời phủ lớp mây đen
Vội vàng em bước qua thềm lá rơi
Thương em, thương quá em ơi!
Áo em ướt sũng trách trời mưa chi?

Để cho vội bước em đi
Gót hồng tất bật bởi vì mưa sa
Anh xin làm mái hiên nhà
Chở che em khỏi ướt nhoà vì mưa

Thương em biết mấy cho vừa
Bằng lòng em nhé anh đưa em về
Mưa tuôn xối xả tràn trề
Một mình em bước tái tê anh buồn.

Em Về Phố Ấy Chiều Mưa

(Huỳnh Minh Nhật)

Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người

Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao tròn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai

Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu

Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu

Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ

Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…

Chờ Mưa

(Huỳnh Minh Nhật)

Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ
Góc quán quen nắng gắt trưa hè
Ký ức nào, cơn mưa rất lạ
Của một thời hai đứa chung che

Người thành phố thưa dần nắng cháy!
Gái cố đô đong đếm hạt sầu
Sông ngàn tuổi con sông còn chảy
Mây mười lăm bạc trắng mái đầu

Em tìm anh, dư tình thuở ấy
Anh nơi nào sao chẳng về đây
À đây rồi, cơn mưa đầu hạ
Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây

Ký ức cũ khô cằn bỏng rát
Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi
Nắng hanh khô hương tình cũ nát
Mưa không về, nắng mãi người ơi…

Mưa Mùa Thu Xưa

Đâu giọt mưa của một mùa thu trước ?

Đã từng rơi thấm ướt một cuộc tình

Còn đâu nữa chúm chím nụ môi xinh ?

Khi giờ đây thinh không đầy xác lá.

Cũng mùa thu sao khung trời xa lạ ?

Vẫn mưa rơi nhưng lã chã nghẹn ngào

Và cơn gió cứ lặng lẽ chênh chao

Thoảng vào hồn bao cồn cào da diết.

Nhớ thu xưa tình mình còn tha thiết

Bao kỷ niệm anh viết trọn vào thơ

Mình dìu nhau trên lối vắng sương mờ

Ngỡ trong đời giấc mơ là có thật.

Chiều hôm nay giọt mưa lại lất phất

Tuôn nỗi sầu chồng chất lối anh đi

Níu bàn chân kỷ niệm mãi ôm ghì

Mưa hay lệ mà mi trào ướt đẫm ?

Thu không em dường như còn lạ lẫm

Màu nắng hồng chẳng ấm áp như xưa

Đường chung đôi chỉ có một bóng thừa

Và lá đổ… như chưa từng hơn thế.

Mưa Chiều

Bao năm rồi ta xa rời mộng ước

Chợt vô tình chân bước lối đi xưa

Khung trời buồn chiều bổng đổ cơn mưa

Khi gặp lại bóng người xưa trên phố

Hạt mưa rơi hay lệ lòng anh đổ

Buốt lạnh lùng nơi loan lỗ con tim

Cứ ngỡ đâu quá khứ đã nhấn chìm

Và ngủ yên êm đềm theo giấc mộng

Mưa chiều nay nghe cõi lòng xao động

Chẳng mong chờ trông ngóng lại gặp nhau

Chợt vô tình khơi lại những nỗi đau

Khi ngang qua không lời chào giả lả

Cơn mưa chiều vẫn cứ rơi tầm tã

Phố rộn ràng vẫn lạnh giá bờ vai

Hay bởi vì nghe bao nỗi đắng cay

Khi chiều mưa tình cờ ta gặp lại..

Lời Tự Tình Trong Mưa

Chiều nay mưa lại miên man !

Giọt thương, giọt nhớ vỡ tràn giọt mong

Giọt nào… nhỏ xuống má hồng ?

Giọt nào… nhỏ xuống giữa lòng người thương ?

Giọt nào… thành giọt lệ vương ?

Giọt mơ …nhỏ xuống thành nguồn tương tư ?

Giọt nào… là giọt thật hư ?

Giọt se …muối mặn rã nhừ bờ môi ?

Tâm Sự Giọt Mưa

Tiếng mưa rơi hôm nay sao buồn quá

Như trách hờn tình đã vắng bao hôm

Có nhớ nhung,có nghe tiếng dỗi hờn

Hay che đậy nỗi buồn bao ngày tháng..

Em khát anh, như mùa đông khát nắng

Rất dịu dàng, sâu lắng và thiết tha

Nhìn mưa rơi mà mắt ướt lệ nhòa

Anh có hiểu ? nỗi lòng em không nhỉ ?

Chùm thơ buồn về đêm chất chứa nỗi niềm

Những bài thơ buồn về đêm cô đơn sau đây chất chứa tâm trạng. Khi màn đêm buông xuống, bao nỗi buồn lần lượt tìm về khiến cõi lòng tan nát. Chùm thơ buồn về đêm chất chứa nỗi niềm sau đây đã diễn tả tâm trạng đó.

Hẹn Ước

Nhặt bóng trăng khuya để ước mong.
Ngày vui khỏa lấp mối tơ lòng.
Chiều rơi nỗi nhớ buồn cô quạnh.
Nắng tắt ai còn mãi đợi trông.

Góp ánh trăng gầy Thơ với mộng.
Gom tàn thức trắng với đêm đông.
Em đi nắng tắt sầu cô lẻ.
Có nhớ Xuân về hẹn ước không.

Đêm Khuya

Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnh
Gió xạc xào buốt lạnh trời vương
Nhành hoa trinh nữ bên đường
Còn e ấp nụ gửi thương vào lòng

Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyện
Cho tình em sẽ quyện chung đời
Duyên nồng đừng có rụng rơi
Như bao nỗi nhớ một thời vẫn trông

Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nở
Mưa rì rào lại ngỡ tình vang
Hoa cau sao cứ ngơ ngàng
Để ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời

Đêm vắng lặng mây chơi cùng gió
Mắt em cười sáng tỏ bờ mi
Thương nhau thì hãy giữ ghì
Cho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn

Thì Thầm Đêm Khuya

ĐÊM khuya rồi thôi mình ngủ đi anh
Đừng nói nữa những chuyện xưa đã cũ
Hãy lo về chuyện ngày mai mới mẻ
Làm thế nào cho cuộc sống khá lên

KHÔNG còn phải vợ chồng chia hai ngả
Người ở nhà, người hành lý ra đi
Đã nửa đời anh phiêu bạt muôn nơi
Vì nghiệp nghèo còn đeo anh chưa dứt

EM làm vợ nhưng chẳng giúp được chi
Nghĩ mà tủi cái thân mình ốm yếu
Làm cho anh thêm gánh nặng đôi vai
Để ngày đêm phải miệt mài lao động

CÀNG nghĩ lòng càng thương anh biết mấy
Suốt cuộc đời lam lũ bởi vợ con
Nhưng anh vẫn chưa một lần than khổ
Chỉ em buồn thương chồng lệ chào dâng

ĐÊM khuya rồi thôi hãy ngủ đi anh
Chuyện tương lai cứ dần dần ta tính
Rồi một ngày trời xanh kia thấu hiểu
Cho chúng mình không còn khổ nhé anh

Thơ Về Đêm Khuya

Thơ: Thao Thức

Đêm thao thức..nhớ nàng tội nghiệp
Giờ một mình ..ngoài bãi tha ma
Chắc nàng lạnh lắm đây mà
Bao năm rong ruổi cùng ta giữa trời

Thật buồn nhỉ tình đời oan ức
Khi khó khăn áp bứt đến cùng
Lỗi thường tình ngược lối chung
Ta đâu có phải thằng khùng thẩn thơ

Làm lương thiện nào ngờ bị ép
Phải chi nàng xinh đẹp đâu nào ?
Nhưng ta yêu quý biết bao
Miếng cơm manh áo đi vào làng phây

Cũng nhờ chiếc xe này nuôi sống
Sáu miệng ăn vu khống đâu nào?
Dù ta có lỗi phải chào
Hỏi thăm trước đã lại lao giựt liền.

Thương nàng quá ta điên đi mất
Mình có sai…đi trật luật mà
Ta năn nỉ mãi không tha
Ôm nàng về bỏ kho nhà CÔNG AN…!!!!

Trăng Khuya

Tác Giả: Nguyễn Ngọc Sáng
Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai ?
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người…!

Đêm Khuya

Đêm khuya vắng người ta say giấc ngủ .
Còn mình phương tranh thủ viết thơ tình .
Viết tặng ai ..phương hỏi lại lòng mình. .
Không lời đáp… vì chữ tình khó tả.

Phương sẽ viết rồi chia đi muôn ngã .
Nhờ cánh chim phân tỏa khắp nẻo đường .
Trong đôi mắt ẩn chứa nhiều tình thương.
Mong ai đó chung đường thơ.. hạnh phúc .

Niềm Tin Cho Em

Cảm ơn lời chúc giữa đêm khuya !
Nỗi nhớ ai kia đến dại khờ
Năm tháng dần trôi đời quạnh quẽ
Nỗi buồn dâng ngập một tứ thơ !

Ta biết ai kia hồn quạnh hiu !
đêm khuya hoang vắng nhớ thương nhiều
Nhưng lỡ đời ta làm lữ khách
Đành để mình em trong cô liêu !

Ta viết cho em một vầng thơ !
Gởi gấm hồn ta , Em giấc mơ
Kỷ niệm ngày xưa đừng phai nhạt
Ta sẻ đón em đến bến bờ !!!

Đêm Nay Tôi Buồn

Đêm khuya rồi sao nổi buồn lại đến
Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn
Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn
Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắn

Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặt
Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân
Tự trách mình để đầu óc phân vân
Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm

Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm
Nhìn xung quanh, tìm kiếm… chỉ có mình
Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình
Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói

Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi
Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy
Nổi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây
Ta tự cất chẳng ai hay ai biết

Những bài thơ mưa về đêm buồn, lặng là sự diễn tả cảm xúc, tâm trạng buồn về tình yêu và cuộc sống. Khi nhìn những hạt mưa về đêm lòng càng cảm thấy trĩu nặng, nhớ nhung về thời gian đã qua, về những kí ức của tuổi trẻ. Những cơn mưa về đêm vội vã như lòng người đang mong chờ một điều gì đó lớn lao trong đời.