Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 2

Phan Thị Thanh Nhàn là một nhà thơ xuất sắc đã được nhà nước ban tặng giải thưởng về văn học nghệ thuật. Bà sở hữu nhiều tập thơ hay có giá trị đến tận ngày nay. Kho tàng thơ của bà đóng góp một phần to lớn trong nền văn học Việt Nam. Với ngòi bút tài hoa, tinh tế đan xem chất trữ tình mộc mạc, sâu lắng mà những bài thơ của bà được rất nhiều vị độc giả mến mộ và yêu thích.
Để tiếp nối Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 1 mời các bạn đón xem phần 2 ngay bây giờ nhé!

Mẹ

Mẹ ơi con nhớ mẹ
Trong những lúc thế này
Con thiếu một giọng nói
Con thiếu một bàn tay
Con một mình một bóng
Một khoảng trời mưa bay
Mẹ ở gần làm sao
Dưới chân đê Yên Phụ
Đi bộ nửa giờ thôi
Là được nhìn thấy mẹ
Thấy nụ cười hiền hậu
Dõi theo con tháng ngày
Vạt áo nâu đã bạc
Và chai sạn bàn tay
Trước mắt nhìn của mẹ
Con biết con đủ đầy
Con biết mình thơ ngây
Được chiều thương che chở
Mẹ ơi con đâu nỡ
Để mẹ phải xót thương
Dẫu bao nhiêu nước mắt
Gắng một mình con mang
Mẹ ơi con nhớ mẹ
Bỗng vơi niềm cô đơn.

Một chút với lục bình

Có một loài hoa
Vừa đi
Vừa nở
Em có chồng rồi
Anh ở vậy thôi
Nửa mai
Thương đứng
Nhớ ngồi
Biết loài hoa ấy
Vừa trôi
Vừa buồn

Nhẹ nhàng anh nắm tay em
Rì rào tiếng lá êm đềm hát ru
Ánh trăng trải sáng mặt hồ
Hai hàng cây cũng say sưa tâm tình
Tin yêu em nắm tay anh
Lặng nghe tiếng trái tim mình xốn xang.
Giật mình tỉnh giấc mơ màng
Hoá ra tay lại quờ ngang tay mình.

Mùa xuân

Lòng không thể xúc động
Dẫu mùa thu heo may
Lòng dửng dưng chai sạn
Dẫu nắng hè đắm say
Ăn qua loa xong bữa
Đi làm cho gặp ngày
Chẳng còn thân ai nữa
Có chút gì đắng cay
Bỗng sơm nay con gái
Hớn hở rằng: Mẹ ơi!
Hoa nhà mình nở hết
Ô mùa xuân đến rồi
Hoa cẩm cù trắng xoá
Hoa tóc tiên đỏ đằm
Đôi mắt con trong quá
Và má con ửng hồng
Lòng bỗng run như lá
Nhìn mắt con đang cười
Ô mùa xuân mới mẻ
Tươi tắn và sinh sôi

Mưa

Sau cuộc vui, còn lại một mình
Chợt nhớ ai day dứt
Người em quen đã lâu mà chưa hề thân thiết
Chưa một lần xưng”anh”
Thế mà sau vầng trán thông minh
Sau cái nhìn tĩnh lặng
Em nghe tiếng lòng anh sâu thẳm
Luôn thì thầm gọi em
Nếu chưa vợ, chưa chồng hẳn mình đã nên duyên
Bao lời vui đã nói
Để bây giờ em không còn tiếc nuối
Anh không còn lặng câm
Biết làm sao, tóc đã hoa râm
Vợ cùng con yên ấm
Trái tim anh sau vẻ ngoài tĩnh lặng
Có khi nào bão giông?
Gió lúc này có thổi tới em không?
Mà ngoài trời mưa, mưa mung lung
Xoá nhoà tất cả
Em muốn đi cùng mưa tầm tã
Để xoá nhoà cô đơn…

Nếu

Nếu anh đi lên rừng
Em sẽ là ngọn gió
Gió thổi mãi không ngừng
Hôn lên tóc anh đó.
Nếu anh đi xuống biển
Em ước làm sóng xanh
Sóng dạt dào thương nhớ
Quyện mãi bàn chân anh.
Nếu mai sau anh chết
Em ước làm bông hoa
Hoa nở trên mộ nhỏ
Thắm mãi chẳng lìa xa.

Nếu anh trở lại

Nếu trở lại cùng em xin anh đừng để quên ánh mắt
Nếu trở lại cùng em xin anh đừng để quên nụ cười
Vì mùa xuân đã trở lại rồi
Đất cằn khô đã xanh mướt cỏ tươi
Vườn khô héo lá cành đã rợp trời hoa nở
Có lẽ nào nét mặt anh ủ rũ
Có lẽ nào trái tim anh buồn đau?
Nếu bây giờ ta trở lại cùng nhau
Em chẳng nhớ đâu những ngày ta xa cách
Em chẳng nhớ đâu những ngày anh vắng mặt
Em không nhớ gì chuyện đó đâu anh
Ta đã có cùng nhau bao năm tháng trong lành
Em chỉ gửi nềim vui
Chỉ ghi nhớ nét mặt anh tươi rói
Hãy trở lại cùng em như mùa xuân đã tới

Ngày cưới của em

Trăng trong màu áo trinh nguyên
Hoa hồng gài tóc son mềm thoa môi
Ồ cô dâu quá xinh tươi
Hôm nay em gái út tôi lấy chồng
Cả ngày em chẳng kịp ăn
Chỉ mình chị biết, thương thầm chút thôi
Nhìn hai em thật đẹp đôi
Vu vơ lòng chị bỗng hơi hơi buồn
Sợ rằng em bận rộn hơn
Chẳng thân như thuở em còn thơ ngây
Giường đôi màn trắng hoa bày
Em cười đôi má đỏ hây cánh đào
Như mùa xuân đẹp xôn xao
Nhìn em chỉ bỗng ước áo sâu đằm
Ước gì mưa gió bão bùng
Với hè nắng cháy với đông tê người
Chỉ mình chị chịu mà thôi
Để em vui mãi niềm vui ban đầu

Ngày tháng không quên

Cứ ngỡ mình lại yêu
Khi gặp người nồng nhiệt.
Tay đã chạm tay rồi
Chợt nghe lòng cách biệt.
Cứ ngỡ lại sẽ yêu
Khi gặp người uyên bác.
Nhưng khi trò chuyện rồi
Lại e người khinh bạc.
Hay là yêu một chút
Cho đỡ buồn rồi thôi.
Hay cưới xin nghiêm túc
Đỡ đần nhau suốt đời.
Nghĩ ngược rồi nghĩ xuôi,
Vẫn một mình cơ cực.
Hoá ra lòng chưa nguôi,
Một tình yêu đích thực.
Làm sao tìm lại được
Ánh mắt nhìn vẹn nguyên ?
Và tháng ngày qua vội,
Và tháng ngày không yên.

Nhớ

Ô kìa ai đến là quen
Bộ quân phục cũ, mũ mềm, trán cao
Dáng đi nhanh nhẹn làm sao
Mắt nhìn xa, bước tự hào hiên ngang
Mừng vui em gọi vội vàng
Ai ngờ lúc đến gần hơn em nhầm
Một ngày không biết mấy lần
Bâng khuâng em tự cười thầm: vẩn vơ
Rõ ràng anh ở rất xa
Sao em lại cứ ngỡ là gần bên?
Hẳn là anh cũng nhiều phen
Đường hành quân tưởng thấy em đến gần
Thoáng qua một dáng quen thân
Lưng gùi đạn, chiếc khăn rằn quàng vai
Phải không anh của em ơi
Trong xa cách vẫn gặp người thân yêu…

Những bài thơ cũ

Bài thơ tôi viết ngày xưa
Tình sao chân thật ngây thơ ngọt ngào
Bây giờ tóc bạc tuổi cao
Thơ mình mình đọc câu nào cũng thương
Bóng ai như vẫn bên giường
Hình ai như vẫn trên đường song đôi
Nhưng còn đâu nữa thơ ơi
Lời yêu tan giữa bụi đời lấm lem
Với tôi thuở ấy thiêng liêng
Câu thơ đập giữa nhịp tim bất ngờ
Nay còn ai được như xưa
Còn ai xứng với bài thơ tôi cầm
Mà sao lòng vẫn rưng rưng
Đọc câu thơ cũ âm thầm lệ rơi
Người yêu ngày ấy đâu rồi
Chỉ câu thơ sống cùng tôi tuổi già

Những ngôi chùa Hà Nội

Mùa xuân đi cùng em
Anh đưa về lối cũ
Ôi những ngôi chùa cổ
Hoa đại vàng trang nghiêm
Đột ngột giữa phố quen
Ta về thăm Bà Đá
Một ngàn năm thành phố
Bà kể bao thăng trầm
Chào hoàng tử Linh Lang
Đã phá tan giặc Tống
Đàn voi trận hiên ngang
Đến giờ còn phủ phục
Bóng thông chùa Trấn Quốc
Như thực lại như mơ
Em ngỡ vừa thoát tục
Dạo trong vườn cùng hoa
Thương cung nữ ngày xưa
Có chồng mà góa bụa
Ta vào chùa Phổ Linh
Còn nghe thoi dệt lụa
Mái ngói cong rêu phủ
Những ngôi chùa lặng in
Mà lòng em xao động
Biết bao điều thiêng liêng
Rực rỡ một tòa sen
Nở chênh chao trên nước
Thế thôi mà bền chắc
Như một lời thương yêu
Mùa xuân đi cùng nhau
Giữa phố vui rộn rã
Anh rẽ vào lịch sử
Đưa em về xa xưa
Gặp tâm sự ông cha
Với vui buồn dân tộc
Hiểu những gì sâu đậm
Trong mắt nhìn hôm nay.

Tạ lỗi

Đêm thơ Vịnh Hạ Long
Thuyền đung dưa trên sóng
Các bạn thơ đọc thơ
Tôi ngồi trong góc vắng.
Bỗng một người đến gặp
Cảm ơn tôi thật nhiều
Thơ tôi anh vẫn đọc
Và cứ thầm mến yêu.
Biết chồng tôi đã mất
Anh ngậm ngùi sẻ chia:
“Tôi cũng đang cô độc
Vợ chồng tôi chia lìa’’
Thuyền rung rinh nhè nhẹ
Sóng đậm đặc màu đen
Lơ mơ chùm điện sáng
Hạ long dần vào đêm.
Anh chuyển sang gọi “em’’
Nói thương tôi tha thiết
Mong tôi về cùng anh
Biển Hạ long rất đẹp
Tôi ngồi nghe im lặng
Thấy lòng mình thờ ơ
Ôi những lời thương mến
Sao tim tôi hững hờ?
Sao tôi không xúc động
Sao tôi không vấn vương
Tôi cứ bơ vơ mãi
Giữa cuộc đời mến thương?
Bởi lòng tôi đã chết
Bởi tình tôi đã tan
Và bỗng nhiên như nước
cứ bơ vơ chảy tràn…
Bài thơ này tôi viết
Tạ lỗi người thương tôi
Bởi người tôi thương mến
Đã thờ ơ mất rồi…

Tiếng mùa xuân

Tôi đi dọc bờ sông
Nghe thầm thì tiếng đất
Lá mía kêu xào xạc…
Mầm ngô lên xanh non
Bãi dâu vào mùa ngon
Quả từng chùm chiu chít
Cà chua hồng giấu mặt
Sau chùm lá đung đưa
Thuyền đón gió ngoài xa
Lưới long lanh vảy cá
Cát cựa mình lấp loá
Muốn cùng vôi lên tầng
Đất nằm im dưới chân
Nói bằng cây bằng trái
Dòng sông trôi mê mải
Gửi lời vào phù sa…
Tiếng đất trời bao la
Cả chiều xuân vang động
Cho lòng tôi như sông
Muốn hoá thành biển khơi

Trong vườn

Tôi ngồi lây nỗi vui
Thơ ngây và hớn hở
Các em chơi trốn tìm
Trong vườn hoa thành phố
Chỗ nấp: gốc cây tròn
Lùm ô-rô xén thấp
Hòn non bộ con con
Mấy khóm hồng thưa thoát
Mà vô cùng hồi hộp
Người trốn với người tìm
Say mê và ngơ ngác
Ôi cái trò ú tim
Cái trò chơi trẻ nhỏ
Hai bên đèu hớ hênh
Vẫn tưởng mình kín đáo
Giữa mảnh vườn trống trênh

Trống mái

Trước tôi bao nhiêu năm
Đôi tình nhân ở đó
Sau tôi bao nhiêu năm
Họ vẫn còn tình tự.
Cô gái dỗi, quay đầu
Chàng trai tha thiết dỗ:
“Em, em nhìn đi đâu
Thôi đừng xa cách nữa!”
Rừng thông non xào xạc
Và biển xa dạt dào
Và con đường tít tắp
Và bầu trời xanh cao.
Tôi qua đây khoảng khắc
Bỗng nhớ ai vô cùng
Lời dỗ dành thương mến
Đá tạc vào mênh mông..

Trở lại Sài Gòn

Bao ngày xa thành phố
Tôi bỗng nhớ khôn cùng
Những hàng me xanh mát
Đường phố dài thung dung
Ôi Sài Gòn xa lạ
Chẳng một mái nhà riêng
Chẳng một chiều hò hẹn
Chẳng con đường thân quen
Mà hôm nay trở lại
Bây giờ như bao giờ
Tôi cứ yêu đắm đuối
Với mối tình ngây thơ
Một mình đi lang thang
Đường dập dìu xe cộ
Có quen biết gì đâu
Chẳng bán mua gì cả
Chỉ lắng nghe ngọt quá
Tiếng Sài Gòn dễ thương
Những người đi trên phố
Qua rồi còn ríu ran
Một cơn mưa bất chợt
Như niềm vui bàng hoàng
Tôi cứ đi thư thả
Đắm mình trong phố phường

Trước mỗi chuyến đi xa

Đã bao nhiêu chuyến đi
Vẫn không sao quên được
Đêm cứ ngủ chập chờn
Mơ con đường phía trước
Suốt chặng dài tưởng tượng
Bao xúc động trào dâng
Gương mặt nào chưa gặp
Đã quá chừng quen thân
Biết mặt trời vẫn thức
Biết trái đất đang quay
Vẫn cứ nằm nao nức
Với những gì sớm mai
Cái dạng đông quen thuộc
Thành dạng đông khác thường
Biết lòng không chai sạn
Dẫu dạn dày gió sương.

Và…

Trong phòng họp có một người tôi mến
Tất cả bỗng lung linh dịu dàng
Người ấy ngồi rất xa nhưng mà tôi biết
Người ấy vẫn dõi theo mọi việc tôi làm
Và lúng túng lo âu vui sướng
Và bất ngờ ai ngó sang ai
Và tơ nhện vương vương phòng họp lớn
Lá cỏ mềm run trước nắng mai

Về với làng Sêu

Mùa xuân trở lại làng Sêu
Một mình tôi với thương yêu thuở nào
Bờ dâu sông Đáy nghiêng chào
Vườn quê hoa cải vươn cao sắc vàng
Nhà ai tiếng pháo râm ran
Mừng xuân về với nong tằm đầy tơ
Mấy năm rồi bạn đi xa
Vẫn cùng tôi đón giao thừa hôm nay
Mẹ già tóc trắng như mây
Ríu ra ríu rít một bầy cháu thơ
Làng Sêu ơi đã khác xưa
Mái hồng nghiêng xuống soi bờ giếng trong
Mấy năm rồi bạn ở rừng
Xa làng Sêu, để mùa xuân vẹn tròn
Bờ dâu như có tâm hồn
Trong xa cách lại xanh hơn mấy lần
Bao lần tìm gặp mùa xuân
Tưởng đi cùng bạn. Tay cầm nhớ thương…

Viết trong sân viện bảo tàng Nga

Thành phố Lênin. Tôi thăm viện bảo tàng
Đi ngược thời g ian gặp nhiều phong cách
Bao biến động đổi đời vẫn vẹn nguyên màu sắc
Rung lòng người nét vẽ tài năng
Tôi đứng rất lâu trước Lêvi tan
Mùa thu nga-tả lại làm sao được
Cây phong đứng lặng im bên dòng nước
Nao lòng ai vẻ đẹp mơ buồn
Cửa khép lại phía sau, ra khỏi viện bảo tàng
Tôi đứng lại trên thềm cao sửng sốt
Cây phong đứng nghiêng mình trong mưa tuyết
Cả thân cành chín rực, sáng tinh khôi
Gió lướt qua cành, lá rụng xuống vai tôi
Lá chạm đất ngời lên như mới nở
Tuyết trắng quá cho lá càng rực rỡ
Ai cũng nghiêng mình nhặt lá cầm tay
Ngẩng nhìn lên xao động một vòm cây
Lá vàng điệp cái màu vàng chân chất
Suốt năm ròng đất vì cây chắt lọc
Lá vào thu vừa độ đẹp hết mình
Tôi bỗng quên bao nét vẽ tài tình
Lòng choáng ngợp trước thiên nhiên sống động
Bài thơ này tôi tặng chiếc lá phong vừa rụng
Cuống còn mang giọt nhựa của thân cành
Nếu hôm nào xem lại Lêvitan
Hẳn tôi sẽ nghe ra tiếng xạc xào của gió
Tiếng nhựa chuyển lên cành lên lá
Cây không con im lặng đứng buồm mơ
Tôi nghiêng mình trước vẻ đẹp nước nga
Như thuở học trò, ép lá phong vào vở
Mong giữ mãi phút giây gặp gỡ
Giữa nghệ thuật với cuộc đời chân thực tươi nguyên

Với mùa thu

Bỗng dưng lạnh nhạt với đời
Không còn rung động trước lời yêu thương
Nhiều khi điện thoại rung chuông
Giả vờ đi vắng không buồn cầm nghe
Soi gương, mình ngán mình ghê
Nếp nhăn đuôi mắt tràn về khoé môi.
Họp hành chỉ lặng im thôi
Hình như hết cả niềm vui nỗi buồn!
Chiều nay lòng bỗng bồn chồn
Chiều nay sao chợt tơ vương mơ hồ
Hoá ra trời chớm vào thu
Se se gió lạnh, lá vừa rơi nghiêng…
Thì ra lòng vẫn còn duyên
Với trời đất với thiên nhiên tuyệt vời.

Với nàng Tô Thị

Tôi trèo ba ngọn núi cao
Qua ba cửa động mới vào tới đây
Một mình đứng giữa trời mây
Thương ai hóa đá chẳng quay đầu về
Giọt sương vai áo đầm đìa
Hay là nước mắt thảm thê hỡi nàng?
Vời trông xa tít mênh mang
Mòn con mắt đợi bóng chàng biệt tăm
Quản bao đường sá xa xăm
Vì nàng chia nỗi cảm thông bao đời
Tấc lòng đau đáu khôn nguôi
Bóng ai đã biệt cuối trời nhớ thương
Trách nàng Tô Thị Lạng Sơn
Ngỡ đâu chỉ biết chôn chân ngóng chờ?
Tiếc rằng không gặp từ xưa
Lời khuyên liệu có bây giờ muộn chăng?
Xin đừng hóa đá đăm đăm
Hãy tìm nhau giữa tháng năm, giữa đời
Nàng ơi, xuống núi cùng tôi…

Với sông Hồng

Chiều chia tay ta tránh lối đông người
Hai đứa dạo theo bờ đê thân thuộc
Trời vừa mưa, vạt cỏ mềm đẫm nước
Đất mịn màng tinh nghịch: vết chân đôi
Lặng im thôi anh nhé, lặng im thôi
Sông đang hát theo rất nhiều cung bậc
Sóng dìu dịu ru bờ về xa tắp
Sóng giữa dòng thành xoáy nước rất sâu
Anh thấy không mê mải sóng theo nhau
Sông cuồn cuộn như bước chân tuổi trẻ
Bao khúc ngoặt bãi ngầm không phânvân do dự
Bao nhiêu nhánh đổ vào sắc đỏ chẳng hề phai
Ta sẽ xa nhau nhiều tháng nhiều ngày
Vẫn đôi bờ chung một dòng hăm hở
Chung tiếng sóng suốt mùa khô mùa lũ
Chung cái màu quánh đỏ phù sa

Trên đây, để tiếp nối bài viết Phan Thị Thanh Nhàn Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 1 chúng tôi đã chia sẻ cho bạn phần 2 cùng những bài thơ dạt dào cảm xúc của nhà thơ. Những bài thơ mộc mạc nhưng chứa đựng trong đó là những ý nghĩa sâu xa cần bạn cùng khám phá. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết của chúng tôi. Hãy đón xem phần 3 vào một ngày không xa nhé!