Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 5

Nhà thơ Thanh Thảo với khả năng sáng tác thơ của mình mà ông đã cho ra đời một kho tàng thơ đồ sộ được nhiều độc giả yêu thích. Với lời thơ nhẹ nhàng đậm chất trữ tình, thơ ông nhẹ nhàng đi vào tâm hồn những người yêu thơ ca. Tuần trước chúng tôi đã giới thiệu đến các bạn bài viết Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 4
Không để các bạn chờ lâu, mời quý độc giả đón xem Phần 5 ngay bây giờ!

Địa hình

“Những trận bão đi qua nên thành dấu vết
Đất nằm im như chết
Có bao giờ đất chết đâu anh”
Những người đã đi qua con đường nhỏ gài lựu đạn
Một người hai người ba người…
Chẳng phải họ hàng không cật ruột
Trên con đường nhỏ gài lựu đạn
Một khoảng khắc một bước chân có thể tôi còn anh mất
Không cật ruột chẳng phải họ hàng
Mỗi người mỗi quê hương
Họ đi vào chiếc nôi chung của một thời khốc liệt.

Thử phác lại mấy chân dung

I
Ông chín vuốt râu xốc lại quai bòng
Bòng của ông là thùng đạn đại liên cũ
Sẽ thành chiếc phao khi qua rạch băng sông
Chắc hẳn nhiều năm sau
Lại có ông già như thế
Giữa quây quần cháu con
Khoan thai vuốt râu khoan thai kể…
Còn ông Chín
Tới bây giờ như chưa phút rảnh rang
Dấu gậy chống hằn trong đêm bươn bả
Tai vẫn quen nghe pháo giặc “đề-pa”
Nghe rõ hơn nỗi mong ước bà con tiếng đất tiếng gà
Tiếng trẻ khóc thét căn nhà hoang vắng
Như cây trâm trụ giữa ngã ba làng
Những đìa Sấu, bưng Heo, gò Me, sông Cũ
Đã mọc rễ vào trí nhớ
Mỗi khi ông Chín xoè bàn tay
Thấy hiện dọc ngang miền quê kinh rạch
Thấy loé dưới nếp khăn đầu rìu đôi mắt xếch
Và tấm lưng trần người mở đất năm xưa.
II
…Cô giáo giao liên nhắc lại lần cuối cùng
“Các đồng chí chú ý
Mật hiệu đêm nay: “Bé Bảy”!
Chúng tôi mới từ xa về đây
Cái gì nghe cũng lạ
Bé Bảy
Chắc là tên cô giáo liên
Cố gái chắc xinh và hiền
Thành khẩu lệnh trang nghiêm đêm vượt lộ
Tôi sẽ gọi tên em khi súng nổi
Khi giặc kích lạc đường
Tôi sẽ gọi tên em mà nhận ra đồng đội
Trong bóng tối
Tôi sẽ gọi tên em
Bé Bảy
Chúng tôi mới từ xa về đây
Đêm kín đáo che gương mặt người em gái
Vùng đất phía nam
Em sẽ dẫn chúng tôi về nơi ấy
Các đồng chí chú ý
Mật hiệu đêm nay:
“Bé Bảy”
Nghe thanh thanh tiếng cô giao liên
Nhắc bằng giọng thật hiền
Chúng tôi nhớ rồi em
Dù có phút nào quên
Suốt đời chúng tôi xin nhớ!
III
Cái đêm anh Út dẫn tôi về nhà
Hai bờ kinh lập loè đom đóm
Luồng cá ăn lóc chóc dưới lục bình
Pháo sáng treo chập chờn ngoài lộ Bốn
Con đường ruột thoắt nhoè thoắt hiện
Người bí thư đi bằng trí nhớ của mình
Mỗi bước chân thầm đều bước trong cân nhắc
Để bất thần tôi đứng giữa nhà anh
Túp lều cất vội bên kinh
Sơ sài dăm ba tấm lá
Căn hầm tránh bom tránh pháo
nhà không đủ che mưa
Thuỷ chung còn ba ông táo
Đấu lưng giữ lửa đêm ngày
Trên nóc hầm dựng một trang thờ
Mùi nhang phảng phất
Trong hương thơm cơn gió vẫn đi về
Nơi đoàn tụ những ai còn ai mất
Anh Út thổi lửa bùng nồi cắm thêm nén nhang
Đất này đâu chỉ là đất ở
Khi người bí thư đêm đêm len lách về nơi đó
Cắm thêm nén nhang
Thổi bùng ngọn lửa
Nói một lời tha thiết với bà con
Nhận ít gạo từ tay người vợ
Ôi đất này đâu chỉ là đất ở
Anh Út gài bãi chết trước nhà mình
Chúng tôi lặng lẽ rút về địa hình
Sang quác một trời sao giữa trận càn của giặc.
IV
Đêm quân về
Bờ trâm bầu phăng phắc
Tiếng kêu tiếng cười nén chặt
Bóng người đan bóng cây
Đi vòng hố bom, lại hố bom
Đường ruột xuyên địa hình
Cây cầu bắc qua mương chông chênh
Có anh chàng nào trượt ngã
“Tháo đạn! Đứng dậy!”
Rúc rích cười. Tiếng xuỵt khẽ. Và đêm
Đêm trùm lên khoả lấp những dấu chân
Vuốt lại từng ngọn cỏ
Những nhát xẻng cồn cào nhịp thở
Những khuôn mặt nóng bừng sau vòm lá
Đẫm sương
Cây chết đứng lần đầu tiên ngã xuống
Đưa toàn thân áp chặt nắp hầm
Công sự choàng tay kết nối những vuông vườn
Đìa Đưng-Ba Hơn-Cả Mít
Gò Me-Mỹ Long-Lộ Đất
Thu rất gọn trong tầm nhìn trinh sát
Đêm quân về cắm giữa quê hương
…Đêm ấy nhà chú Ba chong dầu cạn lần cận lần
Bức bối quá. Chú cởi trần ngồi quạt muỗi
Ly rượu đăm đăm uống hoà không cạn nổi
Những gương mặt thương yêu cuộn về…
… Thằng Hai du kích nằm dưới gốc me kia
Năm bình định
Thằng Ba xã uỷ về bám đất bám dân
Tụi ác ôn bắn ngay giữa ruộng
Năm bình định.
Và thím Ba-người vợ tần tảo
Người mẹ bốn lần sinh
Ba lần dắt gà quanh mồ con giặc giết
Bữa đó, sau một loạt pháo bầy bắn từ Bình Đức
Chú Ba ôm thằng Út – lặng người…
Chúng con về đây, cha ơi!
Những thằng út mồ côi mẹ
Những thằng út mất anh
Chúng con về trong mắt cha khô cháy
Đêm bức bối là đêm kề cơn bão
Công sự con đào bới dưới gốc me kia
Ngay đám ruộng nhà ta
Hương lúa thơm những linh hồn trung nghĩa
Nỗi đau đớn tự hào nung đốt lòng cha
Bao đêm dài thức trắng
Mái tóc bạc và ly rượu trắng
Mặt trận sẽ bùng lên từ mỗi ngôi nhà
Từ mỗi góc vườn chúng con xả đạn
Trong ánh đuốc đỏ rần căm giận
Chính đây là trận đánh của đời cha!

Gương mặt địa hình

Giá ta được một người hát rong
Đi lang thang qua xóm ấp thị thành
Kể về địa hình những năm tháng ấy
Từ vuông vườn bỏ hoang
Từ lùm cây mắc cỡ
Một nền nhà dấu hầm sâu dưới đó
Từ đám dừa nước ken giữa sình lầy
Mọc lên những bảng “tự địa”
Những hàng rào rấp lá rấp cây
Những lối đi mờ cỏ phủ
Ai đâu tiên cất tiếng gọi “địa hình”
Xin anh cứ hình dung
Anh một người giàu tưởng tượng
Có những cây vú sữa tới mùa rụng quả
Không một bóng trẻ con
Có những trái mít ngủ quên chín thơm phức lưng chừng
Không người hái
Khi đó ngoài kia những mái tôn khu đồn héo rũ
Chợ chiều mớ rau con cá
Nắm bông súng mẹ cũng phải mua
Buổi sáng ra làm đồng
Chúng nó xét từng lon cơm chén mắm
“Con mẹ già tính đem cơm nuôi Việt cộng
Già khọm thế ăn sao hết từng này!”
Mẹ lẳng lặng đi qua tiếng chửi rủa tục tằn
Thằng hạ sĩ bảo an chỉ đáng tuổi con mẹ
Xin anh cứ hình dung
Anh một người giàu tưởng tượng
Giữa hồi đắng cay lúc quân thù bình định
Chúng giành giật với ta từng người dân, từng góc tối, từng đường bờ
Dồn ép ta vào từng ô vuông toạ độ
Rồi nằm phục ngay cửa ngõ địa hình
Chúng rình mò giăng bẫy
Giọng đứa con gái trong loa chiêu hồi rên rỉ
Toan giằng anh từ vị trí cuối cùng
Không phải một lần, không phải một đêm
Chúng tung ra giữa trời tiếng mèo kêu trẻ con khóc
Tôi nhắc lại điều này rất thật
Có những buổi chiều trên lộ đá âm u
Một tốp người ngồi đợi xe đò cúi mặt
Họ lặng câm mà ai cũng biết
Đời họ từ lúc ấy về đâu
(Có một kẻ chiêu hồi
Chỉ cho tụi ác ôn đốt phá nhà mẹ nó
Một kẻ chiêu hồi khác
Ném lựu đạn vào hầm em ruột nó)
Trong đêm tối những căn hầm lại dời đi
Địa hình thay đổi gương mặt
Lớp trung kiên đã bao lần lột xác
Cho đến tầng đất chót
Lại bừng lên vẻ mới mẻ ban đầu
… Chiếc “cá rô” bay xẹt ngọn trâm bầu
Thằng Mỹ cởi trần cầm đại liên Mã Lai
Cổ nó hừng như ức gà chọi
Đây là vùng “dân da đỏ”
Vùng săn người vùng oanh kích tự do
Chiếc “cá rô” vụt quay đầu
Nó thấy gì dưới cây dưới cỏ
Tràng đại liên rít lên
Xin anh cứ hình dung
Lúc khoảng trời trên địa hình hoàn toàn yên tĩnh
Thì chắc sau lưng mười lăm phút sẽ giội B.52
Những đợt pháo bầy những quả pháo “mồ côi”
Bắn theo giờ bắn theo cơn cuồng say bọn đĩ
Bắn vào giấc mơ bắn vào ý chí
Những người đang trụ giữa địa hình
Công sự mùa mưa nước ngập láng lênh
Mỗi đêm phải mười lần choàng dậy
Những ai ngủ nửa ngày ngâm trong nước
Chắc anh nghĩ họ sẽ chập chờn ác mộng
Giống như lúc anh nhìn trên bản đồ không ảnh
Cái ô vuông địa hình và những hố B.52
Rất khó tin con người lại sống được
Với giấc mơ bình dị của con người
Rất khó tin địa hình còn đứng được
Những căn hầm đất chao trong hơi bom
Cây dừa cụt thành chiếc đinh đóng chặt
Trái bình bát vàng thơm rụng xuống bờ mương
Giờ đang mùa sạ lúa
Anh Sáu ngồi bứt rứt bàn tay
Đám ruộng của nhà bỏ hoá mấy năm nay
Mình chị Sáu ngược xuôi theo bầy trẻ nhỏ
Dứt đợt pháo lại lầm lũi ra đồng
Tránh thằng ấp trưởng như tránh điều xuôi gở
Lách qua đường bờ có gài lưu đạn
Lo áo cho con, lo gạo cho chồng
Đêm giật mình nghưe tiếng nổ ngoài bưng
Lo các anh về đụng tụi bão an phục kích
Nhiều lúc chị đưa vào địa hình nắm cơm
Lặng lẽ nhìn mấy anh em ngồi ăn
Rồi kể thêm tin tức khu đồn ngoài đó
Giọng chị đều đều nho nhỏ
Và anh em và địa hình cũng nhỏ lại
Tôi, một người đến sau, tôi chỉ ăn nắm cơm ấy đôi lần
Nên chị Sáu thương tôi như thương thằng em út
Người ta bảo chim trời không gieo không gặt
Nhưng chúng tôi nào có phải chim trời
Dẫu đến trăm lần thay chốn đổi nơi
Nắm cơm ấy suốt đời nuôi ta sống
Những cành cong hình cánh cung, những cành mềm chơ chỏng
Là nỗi sợ của loài chim
Ta sống cùng nhân dân, chết giữa nhân dân
Rất yên ổn mầm cây nở chìm trong đất
Những định nghĩa cao xa xin dành cho người khác
Tôi chỉ cảm thấy phía sau gương mặt địa hình
Phía sau mỗi người tôi thương
Còn ngọn lửa lung linh sống động
Những trận bão đi qua nén thành dấu vết
Đất nằm im như chết
Có bao giờ đất chết đâu anh
Sợi khói xanh mỏng mảnh tan nhanh
Chúng tôi nấu cơm trước khi trời sập tối
Màu lửa hoà trong màu ráng đỏ
Một cái gì như có như không
Giữa những vòm cây và mặt đất
Tiếng quả pháo rít dài ngang đầu
Nồi cơm chín dần dà
Như hy vọng chúng tôi
Niềm hy vọng sắc người qua gian khổ
Là ngọn dao mài trên trảng đá.

Những người đã qua cung đàn nhỏ

Bây giờ, họ ở đâu?
Buổi sáng ngày 30 tháng 4
Những ai không còn đến được
Buổi sáng 15 tháng 5 trên quảng trường xanh biếc
Sài Gìn chuyển rào rào muôn đợt lá me non ngày chúng ta toàn thắng
Đâu những người tôi thân thiết tận tâm can
Xin nâng chén rượu nhỏ này
Trong như nước mắt nóng bừng như tiếng hát
Gởi nhớ thương về các anh tôi
Những đường bờ làng
Những đường bờ mẫu sình lầy ngập ngụa
Những cầu khỉ chênh vênh
Rặng trâm bầu lời ca dao mộc mạc
Nơi ánh chiều thẫm lại
Vừa tới bưng ngọn gió bỗng ngang tàng
Các anh dẫn tôi đi
Lách đường xuống khu dồn
Tay cầm súng và tay cầm ngọn gió
Bóng đêm dày tưởng cắt được bằng dao
Ta cắt bóng đêm bằng chính mắt ta
Bằng nỗi nhớ bà con sau rào gai kẽm
Tung ngọn gió tràn rung các mái tôn
Gió những đồng bưng tự do gọi người về cầm phảng
Mùa đốt đồng nấm khói chạm trời cao
Tiếng chó sủa người dậm cù đuổi chuột
Mùi cá nướng tiếng trẻ reo bất chợt
Những chiếc xuồng say ngả say nghiêng…
… Đêm lạnh ngắt khu đồn
Đêm nén lại phập phồng chờ tiếng nổ
Những ngôi nhà sẽ bung khắp đồng bưng hơn rất nhiều phép lạ
Ấm lòng sao tôi theo các anh tôi.

Anh Sáu Như

Người xã đội trưởng không bằng cấp
Ngay tên mình anh viết vẫn chưa xuôi
Đã mấy năm nằm hầm bí mật
Thông thạo trên mười kiểu gài lựu đạn
Sống với anh em bằng tất cả máu mình
Mái nhà dột năm đứa con áo rách
Ngwoif đi trước giữ lòng mình trong sạch
Lấy trọn đời trả nghĩa với nhân dân

Anh Tư Tròn

Rất hay cười
Và thích uống rượu
Ham chiến đấu
Người bắt cá giỏi nhất địa hình
Có thể bất thần leo mút lên ngọn cây trâm
Mắt bao hết cuộc càn của giặc.

Anh Ba Tốt

Người thương binh ấy qua cây cầu lắt lẻo
Tiếng chân gỗ dội xuống lòng kinh dội mãi trong tôi
Chỉ còn một bàn chân bám đất khôgn rời
Bao nhiêu trận càn anh đều vượt thoát
Lúc chìm vào đất lúc trầm vào nước
Để lại trồi lên cùng gây dựng cao trào
Dấu chân gỗ tròn hằn trên đất phù sa
Những con dấu lạ kỳ im lặng
Có đêm nằm với tôi anh thủ thỉ
Làm thế nào kiếm thêm sách vở
Việc càng nhiều càng phải học nhiều hơn
(Tôi biết nói sao bởi lúc chiều anh vừa thoát chết một trái gài nổ chỉ cách anh vài bước…)
Ta sống được trên đời là sống được với lòng tin.

Tám Hùng

Cậu ở đâu những lúc mình viết những dòng này
Có khi nỗi vui của ta trào sóng trắng
Và khi khác là nụ hoa thầm lặng
Cậu bao giờ cũng nâng đỡ mình lên
Bằng đôi tay bền như gỗ nặng
Những cánh cửa mở ra đóng lại không ngờ
Mình đọc thấy đôi lần trong mắt cậu
Màu mắt đen dồn hết cho ánh sáng
Như khoảng tối trong tay người họ sĩ
Được nén chặt để nổ bùng ngọn lửa
Chúng mình đã sống chúng mình đã đi
Mà miệng cậu ngây thơ như là trẻ nhỏ
Mà mắt cậu trong veo như buổi sáng mát trời
Gió chướng xanh đến nỗi mình ngợp thở
Ta vươn tới chân trời vô tận mãi
Lòng khát khao ý nghĩ cháy trong đầu
Những người anh em tay siết chặt tay nhau
Hàng ngũ dồn lên muôn đợt sóng
Tiếp tục sống tiếp tục làm cách mạng.
Còn bao nhiêu các anh chị
Những người tôi quen biết
Những người tôi chưa một làn gặp mặt
Mỗi cuộc đời như quyển sách mở ra
Không tài nào ta đọc song trang chót
Em mỉn cười em hát tôi nghe
Chị sửa lại vành khăn anh lau súng
Ăn chung nồi cơm rồi đổ về muôn hướng
Đất nước đi đây hết thảy Con Người
Bóng họ toả mênh mang ngày nắng gắt
Họ đi như gió họ đứng như rừng
Lúc nằm xuống họ hoá thành mặt đất
B.52 thuốc khai quang chúng hòng chi huỷ diệt
Cây trâm bầu bị chặt đứt bật chồi lên
Những chồi non sáng quắc giữa đêm đen
Tôi đã thấy màu xanh chỉ một màu xanh ấy
Tràn tới cả nơi tận cùng khô cháy
Nới trảng cát hắt lên thứ ánh trắng ghê người
Còn nở những cánh hoa li ti biêng biếc
Và đâu đó cứ chảy ngầm mạch nước…
Ôi phút này tôi xin được cầu mong
Về trong hồn tôi các chị các anh
Những người đã đi qua con đường nhỏ
(Trong chiến tranh vẫn một con đường đó
Nối mọi tấm lòng yêu nước đến cùng nhau)
Bài hát rặng trâm bầu
Võng mắc bên công sự
Thằng em tôi đã chết
Bây giờ em về đâu?
Buổi sáng những trái dừa non long lanh chùm ngọc bích
Bao người tôi yêu là những trái dừa ấy
Lặng lẽ hút nắng và gió
Chuẩn bị cho đời dòng nước ngọt
Ẩn bên trong lớp vỏ thảo hiền
Có thể nào tôi đã vội vàng quên
Mùa xuân của các chị
Mùa hạ của các anh
Nắng loang loáng trên vai người chiến sĩ
Dòng sông cuốn đất nước chao đảo
Trung đoàn băng qua đồng cỏ mùa khô
Đám cháy dựng lên những bức tường vàng sẫm
Những cánh chim tả tơi trong vầng khói
Mặt trời như quả cam nóng rực ngang đầu
Tiểu đội trưởng Lê Văn Mười -bạn tôi
Hạ chiếc trực thăng đầu tiên bằng hoả tiễn tầm nhiệt
Quả đạn mang sức nóng mùa hạ năm 72
Nổ giữa trời một quầng da cam chói
Đây mùa đồng khởi những mái nhà
Ngày giải phóng những bông hoa
Đây cuộc vùng lên của bùn đất
Gió mài dọc bờ kinh
Khiến dòng nước sáng loà như kiếm thép
Chúng ta đã đi vào đã rắn lại đã bước ra từ chiếc nôi nhỏ -địa hình
Bàn chân trần thường bỏ qua cái chết
Và các chị các anh còn dắt tôi đi
Tôi sung sướng làm thằng em út
Được cùng bạn bè bắt cá dưới hố bom
Ăn Nắm cơm mà chị Sáu chia đều
Uống rượu với anh Tư đã tới một bữa
Nghe anh Ba nhắc vài câu chuyện cũ
Đất nước này ôi tất cả đời ta!

Không phải truyền thuyết

Bởi tôi tin ở tình yêu chân thật
Là mềm mại đường bay lưỡi phảng
Và nhịp điệu của bàn tay vãi giống
Lời hẹn hò con gái con trai
Là chén canh cá lóc
Mẹ nấu cho tôi dưới hàng cây sau đũa
Là lời du em nhẩm đọc vô tình
“Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi’’
Là câu chuyện ông Chín thường kể lại
Hiển hiện đàn voi từ ngàn năm cổ tích
Lững thững đi trong bóng chiều rậm rịt
Dấu chân bết bùn mở một dòng sông
Chúng cất vòi chào con nước mênh mông
Vang bổng tiếng rìu vang trầm tiếng búa
Vang uy nghiêng tiếng tù và mở cõi
Bao nhiêu trứng Âu Cơ về cuối đất này
Đất trằn lên và xèo mạnh đôi tay
Bạt hết những cánh rừng nguyên thuỷ
Cho bây rồng chín con thả một con về đây nằm nghỉ
Gối đầu lên êm ả đất Gò Me
Bìm bịp kêu dòng sông thở tràn trề
Bìm bịp kêu…
Căn hầm sũng nước
Sau loạt pháo cầm canh
Nằm cạnh tôi là anh Sáu
Bên này là bé Năm
Và ông Chín chừng như vẫn thức
Khi cửa gõ vô địa hình vô địa hình đã rấp
Quanh chúng tôi tỉnh táo bãi gài
Cây trâm cụt đâm thẳng mình không chớp
Bỗng gió
Tràn lên bốn phía vuông vườn
Những cơn gió không hề mang thương tích
Thổi bùng dậy nỗi niềm người du kích
Khi đã quen mọi tiếng nổ thình lình
Thì cơ gió
Vẫn ngang dọc trên nền xanh kinh rạch
Thì hơi đất
Vẫn nồng nàn hơi đất
Có phải những đêm rừng chiến khu xa lắc
Đã nôn nao mơ phút đầm ấm thế này
Ta nằm giữa những tấm lòng thương mến nhất
Ta gắn chặt lưng ta vào mặt đất
Nghe miên man gió chuyển những đường bay
Bỗng thèm nói một câu gì đó
Không phải trên đầu môi chót lưỡi
Một câu gì thật giản đơn
Như rễ cây như máu
Một câu gì đó có thể bền lại qua mỗi lần chiến đấu
Chiều chiều ra đầu ngõ
Mẹ đứng trông thiệt lâu
Đám lá nào con ở
Đêm nay con nằm đâu
Ôi sao mà khát vọng một trận mưa rào
Cho trâm bầu đâm chồi nảy tược
Cho lớn vụt những cây cà bắp
Cho lá dừa xoè kín môi con
Một trận mưa nhuần rửa mặt đất sạch không
Cho thuốc khai quang theo kinh rạch trôi ra ngoài sông cái
Cho miếng pháo miếng bom hoá thành sắt gỉ
Cho con vuông vườn lên da non
Cho con thấy màu xanh trong mắt mẹ
Nơi khu rừng đã mất
Sau bước chân voi đột ngột hiện dòng sông
Giọng ai nghe chầm chậm
Bàica người hát rong
Và cứ thế nhân dân thường ít nói
Như mẹ tôi lặng lẽ suốt đời
Và cứ thế nhân dân cao vòi vọi
Hơn cả những ngôi sao cô độc giữa trời
Mãi mãi sống còn hỡi nhân dân tôi
Người mãnh liệt hơn cả ngàn truyền thuyết
Dẫu ai được ngàn lần tái sinh cũng không sao hiểu biết
Tấm lưng trần kia mang nặng những gì
Khi các thần tiên đã nghỉ an tận trời
Nhân dân tôi khởi lên tự phù sao vất vả
Từ điệu múa hồn nhiên trên vách đá
Người mang gươm đi mở nước đến bây giờ
Có một đêm trong địa hình chật chội
Vừa qua cuộc chống càn
Tám Hùng loay hoay căng lại dây đàn
Chúng tôi ngồi quanh ngọn đèn vặn nhỏ
Lúc điệu lý ngân lên sẽ sàng ngọn gió
Những vòm cây bất chợt sững người
Tôi nghe máu rần rần chuyển dưới làn da
Ngọn đèn nhỏ nhoè đi rồi sáng lại
Không ai nói làm sao mà nói
Ta bỗng hiểu ngay phút giây này những năm tháng này đây
Những gì của ta sẽ biết còn biết mất
Trước luòng sáng địa hình bùng tận mắt
Soi rất rõ trong đêm – từng gương mặt
Và điệu lý thương yêu ngập bầu trời

Thử nói về hạnh phúc

I
Nửa đêm tôi choàng dậy
tiếng bom hú rất gần
ba đợt B52
Căn hầm của tôi ngày không nắng mặt trời
đêm không ánh sao
những mùa trăng lướt qua – xa cách
tôi thắp đèn – bốn bên là đất
mỗi lúc bom rung
đất rơi đầy mặt
đất rơi đầy giấc mơ
những giấc mơ chập chờn
bao giờ cũng có khoảng trời xanh vòi vọi
lung linh gương mặt của người thương
II
Những tình yêu thật thường không ồn ào
chúng tôi hiểu đất nước đang hồi khốc liệt
chúng tôi hiểu điều ấy bằng mọi giác quan
bằng chén cơm ăn mắm ruốc
bằng giấc ngủ bị cắt ngang cắt dọc
bằng những nắm đất mọc theo đường hành quân
có những thằng con trai mười tám tuổi
chưa từng biết nụ hôn người con gái
chưa từng biết những lo toan phức tạp của đời
câu nói đượm nhiều hơi sách vở
khi nằm xuống
trong đáy mắt vô tư còn đọng một khoảng trời
hạnh phúc nào cho tôi
hạnh phúc nào cho anh
hạnh phúc nào cho chúng ta
hạnh phúc nào cho đất nước
có những thằng con trai mười tám tuổi
nhiều khi cực quá, khóc ào
nhiều lúc tức mình chửi bâng quơ
phanh ngực áo và mở trần bản chất
mỉm cười trước những lời lẽ quá to
nhưng nhất định không bao giờ bỏ cuộc
với những thằng con trai mười tám tuổi
đất nước là nhịp tim có thể khác thường
là một làn mây mỏng đến bâng khuâng
là mùi mồ hôi thật thà của lính
đôi khi là một giọng nữ cao nghe từ Hà Nội
hay một bữa cơm rau rừng
chúng tôi không muốn chết vì hư danh
không thể chết vì tiền bạc
chúng tôi lạ xa với những tin tưởng điên cuồng
những liều thân vô ích
đất nước đẹp mênh mang
đất nước thấm tự nhiên đến tận cùng máu thịt
chỉ riêng cho Người, chúng tôi dám chết
III
Đêm nay ai cầm tay nhau vào tiệc cưới
ai thức trắng lội sinh
ai trầm ngâm viết những câu thơ thông minh
ai trả nghĩa đời mình bằng máu
máu đỏ thật không ồn ào
máu lặng lẽ ướt đầm ngực áo
hạnh phúc nào cho tôi
hạnh phúc nào cho anh
hạnh phúc nào cho chúng ta
hạnh phúc nào cho đất nước
những câu hỏi chưa bao giờ nguôi được
mảnh đất hôm nay bè bạn chúng tôi nằm
nơi máu đổ phải sống bằng thực chất
không ai nỡ lo vun vén riêng mình
khi mộ bạn chính bàn tay anh đắp
nơi cao nhất thử lòng ta yêu đất nước
thử lòng ta chung thuỷ vô tư
nơi vỡ vụn dưới chân bao mảng đêm hèn nhát
những gương mặt ngẩng lên lấp lánh chất người
IV
Cuộc chiến tranh đã đi qua một phần tư thế kỉ
tôi nhớ người con gái xưa tìm chồng
như cơn gió lang thang giữa trời đất mênh mông
nỗi tuyệt vọng khiến tình yêu hoá đá
tôi đã gặp những người con gái
mở đường cho chúng tôi ra trận
qua bóng hòn Vọng Phu
có nhiều em chưa tìm được người yêu
đã giáp mặt hàng trăm lần cái chết
hòn núi cô đơn đứng ngàn năm chất ngất
mà hạnh phúc bình thường vẫn quá tầm tay
các em mấy năm bám trụ nơi đây
gánh đá phá bom tải hàng dựng lán
đào sẵn huyệt cho mình khi ngã xuống
mà tình yêu không hoá đá bao giờ
xe chúng tôi qua các em mừng vẫy tay
chắc sau ròn rã tiếng cười
nước mắt sẽ thầm rơi
trên những gương mặt lành màu nắng gió
V
Cuộc chiến tranh đã đi qua một phần tư thế kỉ
từ tiếng oa oa chào đời của anh
đến phút đầu mình thương nhau, em khóc
đến một ngày chia li
đến nhiều tháng năm xa cách
anh sẽ nói với em thế nào về hạnh phúc
mùi thuốc súng bay qua số phận chúng mình
em nói sẽ chờ anh năm năm mười năm
sẽ chờ anh hết cuộc chiến tranh này
dù ngày trở về không nguyên vẹn
buổi chiều dâng vàng rực ngọn cây
những cánh chim mãi bay về một hướng
góc duy nhất trong đời anh – yên tĩnh là em
giữa chúng mình
nỗi nhớ nhau chưa đủ thành hạnh phúc
cái khoảng cách bao giờ cũng thực
nhưng anh tin em sẽ đợi anh về
dù biết đây là những tháng năm dài nhất
nghe gió cồn xao đảo nóc rừng khuya
nghĩ đến em – đất trời lắng lại
mình sẽ thương nhau như chưa bao giờ thương vậy
nếu bước cuối cùng này – ta bước qua
và em ơi, ngày sum họp ngày mai
giữa chúng mình
còn tên những bạn bè ngã xuống
những người hay mơ mộng
tha thiết yêu và muốn làm được chút gì
cho em, cho anh
cho đất nước
đôi tay họ
đôi bàn tay trong sạch
đã vùi sâu trong đất
sẽ vươn giữa hai ta như những nhành cây
những nhành cây ôm chặt cuộc đời này
giữ cho những người yêu tròn hạnh phúc.

Tôi chào đất nước tôi

có những lúc ra về lòng rỗng không
vì phải gặp trong cơ quan một thằng cặn bã
tôi chào đất nước tôi.Buồn quá
đất nước cùng tôi lặng lẽ trên đường
có những lúc vui bạn bè mến thương
nhìn mắt ai cũng sáng
tôi chào đất nước tôi. Mưa nắng
bao năm rồi quen chịu cả hai vai
có khi thò tay vào túi lấy tiền chỉ gặp bài thơ
bài thơ viết cho tương lai mà buổi trưa cần đi chợ
tôi chào đất nước tôi. Trưa đó
đất nước với mình dùng tạm bữa cơm chay
chúng ta sống bôn ba vật lộn cả ngày
nhiều khi quên chào đất nước
là mẹ ta Người không phiền không trách
dẫu biết lời chào so mâm cỗ, vẫn cao hơn
nhưng cao hơn lời chào, chắc mẹ thầm mong
các con đừng làm mẹ xấu hổ
đừng ba hoa chích chòe đánh quả loanh quanh
đất nước phải đâu nhà vô chủ
có khi cúi đầu trước hàng cây
những dáng bạch đàn ngày nào thơ bé
tôi chào đất nước tôi. Như thể
tôi chậm lớn mà già cỗi hơn hàng cây
có khi nằm ngửa mặt ngắm mây bay
nghìn năm mây bay bình thản
tôi chào đất nước tôi.Im lặng
nghe cỏ mềm mọc xuyên qua lưng
như ai đẩy mình bật dậy
ngỡ ngàng trông chỉ thấy xanh xanh
tôi chào đất nước tôi. Có lẽ
cỏ non vừa thúc lưng mình

Hoà âm

nam nữ thanh niên xếp hàng mua giày mode
chim câu nhẩn nha trên hè phố cùng người
những vòm cây lipa bùng ngọn lửa xanh ngời
thành phố vừa quay vừa trôi lãng đãng
cụ già bước một mình trên phố vắng
dấu gậy rơi chầm chậm giữa cỏ chiều
cháu nhỏ nằm ôm xe nôi mẹ đẩy
đôi mắt mở lên khoảng trời trong veo

Nghịch âm

những bếp điện bếp ga tiện nghi sạch sẽ
đã nuốt mất của ta ngọn lửa hồng
và mùi thơm nồng đượm gỗ rừng
và làn khói xanh lam trên ống khói
cuối thế kỷ này ta được hưởng bao nhiêu cái mới
nhưng mất mát quá nhiều
không thể nghĩ đến một ngày nào đó
những robot trắng lạnh kia cũng biết yêu

Tu viện

chúng tôi ngượng ngùng trước cô tu sĩ trẻ măng
không dám khoe niềm vui dù thực tình đang vui thực
trong thành phố không khí như rượu vang rạo rực
chúng tôi bỗng ngại ngần trước vẻ trầm lặng của em
dù chúng ta chỉ là hai con tàu trôi trên biển
hãy báo cho tôi vài tín hiệu bằng cờ hay bằng tay
tôi muốn biết con sóng kinh hoàng nào em gặp
đã xô dạt tàu em đến vụng nước kín bưng này

Trên đây, để nối tiếp bài viết Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 4 mời các bạn đón xem phần 5 cùng những trang thơ ấn tượng và hấp dẫn. Hy vọng những bài thơ này sẽ làm hài lòng các bạn. Uct.edu.vn luôn cập nhật những bài viết đặc sắc liên tục trong ngày, hãy đồng hành cùng chúng tôi để chia theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé! Thân Ái!