Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 2

Nguyễn Bình Phương là một cây bút tài hoa trưởng thành trong quân đội. Ông là một người đa tài với khả năng sáng tác thơ xuất sắc khó ai có thể bì kịp được . Ngoài làm thơ thì ông còn là một nhà tiểu thuyết lỗi lạc với những tác phẩm vang danh làm nên tên tuổi của ông
Những bài thơ ông đậm chất buồn bã về cuộc đời, những nỗi niềm suy tư của ông được thể hiện rõ trong bài thơ. Chính sự tài hoa đó mà thơ ông luôn để lại dấu ấn đặc sắc trong lòng quý độc giả yêu thơ
Bài viết trước Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 1, chúng tôi đã nhận được nhiều đánh giá tích cực của bạn đọc. Hôm nay không để các bạn phải chờ lâu, mời các bạn đón xem phần 2 ngay bây giờ nhé!

Chân dung khi trống trải

Phân chia bởi sắc màu
Bên này tím
Bên kia là ẩn dụ
Giữa im ắng chợt nhói lên ánh sáng của thịt da
Nhói lên tiếng rụng vỡ tan tành của quả
Cây phượng ven hồ nhịu hình và ngã
Kéo theo bao hối lỗi trong đời
Đứng dậy, sũng ướt, đi rồi tự hỏi
Viết là tìm thấy hay đánh mất?
Vậy là buổi chiều trở nên cực chật
Vậy là bằng bước chân không rõ nghĩa, thật dài
Ta đủng đỉnh lui về hiện tại

Chợ núi

Họ đột ngột xuất hiện
Tựa bóng ma thôi ra từ sương
Đàn ông trên lưng ngựa đen
Đàn bà mang bạc lạnh
Không khí kêu trầm trầm quanh họ
Như tiếng kêu của những con dao
Gặp giấc mơ sát chủ
Như cây lim già dựng lá và hú
Bãi đá cổ xưa khắc một dấu rìu
Qua thung lũng dập dềnh bảng lảng
Họ bình tâm dấn tới ánh đèn vàng
Nơi chúng ta run rảy bước vào đêm
Cùng cây sa mu bị siết cổ
Bước chân sốt ruột trên đầu
Họ xuống ngựa tựa lưng vào nhau
Chờ một ban mai trắng…

Chớp được

Ánh sáng buông xuống làn da
Làn da ngân nga ánh sáng

Khuôn mặt tôi ngây ngô võ vàng
Trôi trong mộng hai ta

Con đường bí mật

Với một chút e dè trong buổi tối dông dài
Em là chiếc gối ru tôi ngủ
Gió không mang đến hương thơm của nắng
Mà mang đến một ánh trăng
Tôi lớn dần lên trong những cơn chóng mặt
Phố phường cũng lớn dần lên
Tiếng vang dài từ cầu thang đêm
Làm lay động những câu chuyện cổ
Bao giờ thức dậy tôi sẽ đưa em trở lại chốn xưa
Theo sợi chỉ từ sông Ngân buông xuống
Cây lộc vừng đắm vào bóng mình quên hết mọi con đường
Cuộc hẹn hò chẳng thể nào có được
Em nói về màu hồng cùng những vết xước
Tôi vẫn ôm gối ngủ
Mơ tiếp thế cờ tàn con mã quỳ đợi chủ
Một nẻo đường mưa rắc trong lòng tay…
Gió không mang đến hương thơm của nắng
Mà mang đến một ánh trăng…

Dằng dặc

Một thúng nắng
Một thúng mưa
Một thúng vừa mưa vừa nắng
Ba bà thong dong đội lên chùa
Từ rất xa từ rất xưa
Nào ai nghĩ sư ông đi vắng
Chú tiểu ngồi hý hoáy đánh bi
Sư ông vào rừng xem chim Từ quy
Nó sắp sửa gọi nhau
Gọi cái người không thương cho trót
Bao nhiêu cây vẫn tự tròn
Một thúng nắng
Một thúng mưa
Một thúng vừa mưa vừa nắng
Ba bà lại đi
Lại đi rong ruổi
Hoàng hôn bất tận
Sư ông không về…

Đảo

Bốc lên cùng ngọn lửa vô hình ấy
hay xuôi theo dòng sông vô tình ấy
câu hỏi gieo neo trên thuỳ trán”
ban mai được báo trước
giữa váng vất sương mù sông Hồng
họ đã tìm đến nhau, lẳng lặng kết một quầng rực đỏ
những khuôn mặt mông lung như bể
vì bị đánh cắp đảo
những ý nghĩ xoè tung quật quã
vì bị đánh cắp đảo
lửa đã bốc ngùn ngụt lên từ ngực
và toả sáng sự lặng câm của họ
đảo ở xa hơn những giấc mơ
không thấy đảo, trái tim họ vẫn đập theo nhịp đảo
giữa thành phố này, giữa khu biệt thự um tùm này, giữa sự lãnh đạm ghê rợn này
họ là đảo
bão tố rùng rình vây lấy họ
đẩy họ trôi khỏi tầm mắt thiên triều
miệng cô gái ấy như miệng cọp
oai nghiêm và dữ tợn
sau tiếng gầm rung chuyển
dân tộc mờ mờ hiện
sau uất hận gớm ghê giọt nước mắt trong veo lao xuống
một vệt dài toé sáng sao sa
sau giọt nước mắt ấy sóng lại đập ầm ầm quanh đảo
những cỗ máy mềm mại và kín đáo
đã xé lẻ họ ra
người lạc khỏi người, đảo rời xa đảo, trái tim xé khỏi lòng yêu nước
những mảnh nhỏ vẫn kiên trì trôi
lênh đênh chầm chậm và dữ dội
phải lấy đảo ra khỏi bóng tối
dù lặng im tan vỡ tơi bời
vài con mắt bồn chồn theo dõi họ
rải rác nhoè đi trong sương mờ
những bước chân vô danh, những kẻ vô danh đòi lại đảo
ai nhấc họ ra khỏi cô đơn?
đảo đang trôi qua mùa đông và đại dương thẫm xanh vì lạnh
đảo đang trôi qua nụ cười ngoại giao nhũn nhặn
qua ngác ngơ người đàn bà bán quà rong trên phố
đảo dần trôi xa khỏi chúng ta
với con sóng lăn tăn ngái ngủ
rồi sớm mai thức dậy
ta bắt gặp đám mây buồn như mộng
ở nơi đảo vừa mất

Đêm ngà ngà

Nhìn thật kỹ hàng cây thành đỏ
Màu đỏ giăng trập trùng ngang trời
Sáng trong bóng tối
Một đôi mắt mèo
Một ngày không ai
Con đường vắng hồn hoa đi lảo đảo
Nhìn thật kỹ vào giữa chiêm bao
ức vạn cánh chuồn giăng trên mặt bể
Người ngồi cạnh sông người nói với sông
Sau ghềnh đá buồn trong leo lẻo
Sắm con dao vàng
Gọt mắt lá dăm
Mưa xuống đồng không
Tình xa vạn dặm
Người thành giá sách
Giá sách trang nghiêm như một quân bài
Nhìn thật kỹ bàn tay thành mây
Trôi đi
trôi đi
trôi đi mãi…

Đọc trong ánh sáng

Yêu em anh làm cơn mưa vàng
Xếp đặt mùa đông bên trái mùa thu
Xếp đặt mùa hè thấp thỏm giữa sương mù
Đêm tai biến mùa xuân từ giã…

Em và hoa

Tiếng nói em màu lam chuyển dần sang màu lục và
cuốn lên một cái cây chưa tỉnh táo
Cuốn lên những quả chuông vang reo trận mưa rào
Ngân nga giọng của trăng sao
Da trắng vùi dưới hoa
Hững hờ in trên áo
Mang theo mùi hương chao đảo những bến mê
Này hồng trắng cúc vàng sen mùa hạ
Hoa cau thì thơm hoa điệp thì buồn
Hoa dâu da ngọn lửa sáng chập chờn
Không ai thấy khuôn mặt em bừng nở
Và em là bí mật của muôn hoa
Em cúi xuống giấc mơ yên ả
Hôn lên mùa thu không còn tôi…

Giấc ngủ nắng

Dưới chân cầu có giấc ngủ nắng
Đom đóm xoay quanh những khóm lau vàng
Nhớ em anh buồn anh chóng mặt
Nước không người nước đi lan man
Anh theo sông tìm đến những mùa trăng
Trong mùa trăng rất nhiều vầng trăng lạ
Bầy chim muỗi chờn vờn bay giữa lá
Nhớ em anh tức ngực đau đầu
Anh vẫn thấy em từ xa bước lại
Em nhìn anh
Em xa xôi như cây
Em quay đi
Tiếng kêu dài lạnh lẽo
Hoàng hôn trên đầm tàn

Hình cũ

Bóng những bông hoa bị ngắt
Nửa đêm về đậu trên cuống run run
Sau lưng nở nụ cười lơ đãng
Vầng trăng trên nước toạ im lìm
Em đã bỏ ta đi
Em đã ngắt một chùm hoa nhỏ
Chú chim sâu thuở ấy rất buồn
Không thể hẹn hò nhau được nữa
Cuối tình yêu có một cơn mưa
Có đôi tay trần từ trời cao dịu dàng buông xuống
Bóng xưa về trên cuống rưng rưng

Hoa đăng

Tôi vẽ lên lòng tay em khuôn mặt ưu tư khó hiểu.
Và sau đó…
Những đèn lồng trôi nổi
Dẫn vào đêm khôn cùng
Trong bóng tối tiếng bước chân ngân rung
Những ý nghĩ bay lên chập chờn đèn lồng đỏ
Có một cô búp bê người Tầu nho nhỏ
Có một chàng trai đi cạnh em
Im lặng
Chàng trai nhìn mãi vòm cây thoang thoảng trắng
Nhớ ngày nào Sa Pa mù sương
Bãi đá cổ những đường cong day dứt
Sao đèn lồng không dẫn hai ta vào cõi khác?
Sao người thứ ba không biến mất nửa chừng?
Sao lời chào ngập ngừng làm anh cô đơn hơn?
Nhiều khuôn mặt ưu tư nửa đêm le lói sáng
Giữa lòng tay em nắm hững hờ…

Hỏi

Này cô em lúm đồng tiền xinh xinh
Bệnh viện là gì nhỉ?
Những ô vuông nho nhỏ ảo huyền
Số phận mi nằm ở đó
Đen thì đen chờn vờn
Đỏ thì mong manh đỏ
Vàng pha lam một cái lá rùng rình
Này cô em lúm đồng tiền xinh xinh
Bệnh nhân là gì nhỉ?
Cửa sổ mở về phương xa thẳm
Lừng lững đến
và trắng
lạnh
và im
kìa cô em lúm đồng tiền xinh xinh
Là bác sỹ hay là gì ấy nhỉ?
Hun hút hành lang hẹp…

Hồi lại

Vào các tối thứ bảy
Tấm vẫn đi dọc bầu trời cùng những ngọn gió
Bước chân ngời ngợi ánh trăng
Trong cỏ úa mênh mông
Cám đã mộng
Trong nỗi đoạn trường của sắc đỏ
Chúng ta đã mộng
Trong đám rước thê lương tới cánh dồng
Họ cũng mộng
Ôi giấc mộng thiêng liêng giấc mộng khổ đau quyết liệt
Bị đánh thức bởi tiếng hót oán thù
Những dấu chân mang hình linh tự
Sẽ băng qua bầu trời
Giữa mặt nước với mặt người
Cái cây
Như nụ cười lãnh đạm
Xa xa
Dưới lòng đất ẩm
Bộ xương cá rùng mình lặng lẽ ấm dần lên…

Kẻ ngoài cuộc

Anh vứt bỏ đồng hồ
và thành người ngoài cuộc
Họ hân hoan chờ anh ở nơi mây sẽ dừng
cái lãng quên tuyệt đẹp
nơi ánh chớp soi đường cho chớp sáng yếu hơn
còn ánh chớp đời ta thì không ai soi tỏ
Những cơn hoang tưởng mờ
lảy bảy chết dọc theo kim phút
những tích tắc cố rướn thêm một nhịp
rồi ngã vào hư không
Họ hân hoan chờ anh đổ xuống
triệu đôi cánh bay lên
mỗi con bướm một bầu trời đỏng đảnh
cuốn tràn lan trên nóc những thánh đường
những câm lặng kéo về nhẫn nại quỳ hai bên hàng phố
cùng ánh chớp mùa thu
đã khóa chặt lại lời kết thúc
Dưới gốc sấu già có một người bỏ cuộc
anh đứng ngoài anh buông thõng tay
Nhưng ở nơi trống không rờn rợn ấy
nơi chết lặng
vẫn tích tắc tích tắc tích tắc

Trên đây, uct.edu. vn đã tiếp nối Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 1 bằng những bài thơ hay và ấn tượng của nhà thơ Nguyễn Bình Phương. Hy vọng các bạn sẽ hài lòng với bài viết này của chúng tôi. Mời các bạn đón xem Phần 3 vào một ngày nào đó không xa. Uct.edu.vn luôn liên tục cập nhật những bài viết đặc sắc hằng ngày. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé! Thân Ái !