Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 4

Nhà thơ Nguyễn Bình Phương là một gương mặt nổi trội của nền văn học Việt Nam đương đại sau năm 1975. Trong thơ của ông thoạt đầu, những hình ảnh xuất hiện thường gợi cảm giác hết sức quen thuộc, gần gũi. Đôi lúc, dường như nhà thơ còn có ý trêu đùa bạn đọc
Thơ của Nguyễn Bình Phương đôi khi không vần tựa văn và văn lại mang đầy tính nhạc như thơ. Thế nên, gọi nhà văn hay nhà thơ với Nguyễn Bình Phương đều đúng. Những người yêu thơ có thể tìm thấy trong đó những vần thơ thoáng buồn, không như thế giới rờn rợn trong tiểu thuyết của ông. Những bài thơ của ông vẫn vẹn nguyên giá trị đến hiện nay và được nhiều thế hệ yêu mến
Tiếp nối bài viết Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 3 mời các bạn đón xem Phần 4 ngay bây giờ!

Ngày đông

Những qủa đồi lơ mơ tối
Lơ mơ vạt cỏ gianh
Ngôi nhà rét
Chiếc cần giếng cong queo
Và gió…
Gió đã từng đến reo
Em đã từng thờ ơ hoa trắng
Ngoài chuồng trâu vọng tiếng cọ sừng
Một người nựng con
Phát con
Rồi ru
Một người cầm đèn đi vào sương mù

Ngoài cờ

Chuyển con pháo sang bên cánh trái
Tầm nhìn thẳng chân trời không khói sương
Và con mã quỳ bên con tượng
Nét mày chau xô những nếp nhăn ngang
Tốt mới chạm mép sông sông nổi sóng hàng hàng
Trong sóng hiện triệu linh hồn u uẩn
Triệu linh hồn nằm mê man trên hoa
Chúng ta lặng lẽ về biển cả
Này con xe phong trần đi dọc ngang thiên hạ
Đạp chân lên giấc ngủ đôi sĩ gầy
Bên kia đất nhà người những khoảng trống mỡ màng giăng bẫy
Con tướng ngồi nhìn xác mình lơ ngơ
Pháo đã lộn trúng vào nỗi sợ
Bàn tay dừng lại ngang chừng
Mắt cụp xuống ngổn ngang mây trắng
Trong những nước cờ tàn
Không ai thấy đường bay con tượng…

Ngô đồng rụng lá

Như một quân bài tàn
Một hư từ úa vàng rờn rợn
Cây ngô đồng nhà ta
Cái mảnh vỡ bao la

Vừa rơi vừa xoay mình kiêu bạc
Thế là đã bước sang trời mây khác
Tàn theo mùa
Cây ngô đồng nhà ta

Ngợi ca

Em lặng lẽ kiêu kỳ như ngón út
Ngón út bâng quơ một nốt nhạc giữa đời
Giọng nói trẻ làm anh trôi nổi
Em da trắng mùa hè thật xa xôi
Giấc ngủ mỏng đường chỉ tay rất nhẹ
Tháng Hai nhớ em mưa bụi đón bên hè
ý nghĩ ngả sang thời gian khác
Em áo đen một vầng mây thất lạc
Chiều du dương dải sáng hẹp yên lành
Bậc đá lạnh dẫn lên bầu trời lạnh
Em là bầu trời huyền hoặc giữa rừng thông
Sau ý nghĩ về em có một dòng suối trong
Dòng suối chảy giữa ban mai chim hót…

Người

Người đi nhẹ nói thầm với ta
Nước chỉ là ký ức của mây
Lửa chỉ là ảo ảnh cũ mèm của đám cháy
Mỗi người có một niềm tin cậy
Nở rụt rè giữa đêm khuya thanh vắng
Người đi nhẹ sáng bừng như nắng
Mềm mại như hương thơm
Nhưng anh không hy vọng tràn lan
Anh chỉ kể cho người yêu những chuyện cười vui vẻ
Nếu không kể thì nàng sẽ ngủ
Người đi nhẹ bỏ ta đi êm ru
Mang theo bí mật ngàn năm hơi thở nhẹ
Bản di chúc anh viết trên sương mờ
Với nét chữ nhàu nhàu của cỏ
Tôi là người không thể hình dung
Gánh trên vai những điều quá nặng
Người đi nhẹ đi xa hơn trăng…

Người chèo đò lạnh

..và con đò trôi lang thang vất vưởng trên bầu trời khói trắng toả bay ngơ ngất
đò ơ đò ơ đò
Tôi là người chèo đò con đò của tôi kết bằng những giấc mơ dát bạc lấy từ một ngày duy nhất trong năm khi đó em còn ở đâu mơ hồ lắm Tôi là người chèo đò người chèo đò hình hài mỏng mảnh chạm vào là tan biến nhưng không bao giờ lạc lõng trong mùa hạ Ai muốn sang phố an toàn hãy lên đò tôi tiền công chỉ trả bằng một nụ cười bảng lảng Đường Nguyễn Du mơ màng khói sương tôi sẽ cố gắng làm sao không để lạc Hãy lên đò tôi hãy lên cho kịp chuyến
này người đàn ông chán nản anh đang nghĩ gì mà không gian xung quanh luôn tàn héo
tôi nghĩ về con đò của anh hình như nó nặng hơn sự thật hàng ngày mỗi chúng ta mang vác
còn chị tại sao chị lại để những cơn mưa chết dịu dàng đến thế
có một người bỏ đi làm tôi buồn
Đêm nay giông bão sóng gió tràn ngập hồ Thiền Quang nên rất nhiều tiếng kêu chìm đắm nhiều thở than vô nghĩa đến nao lòng Xin đừng ai nhúng tay xuống nước
đò ơ ơ đò
Tuổi thanh xuân đến muộn chờ chuyến sau dù chuyến sau không bao giờ còn nữa Thời gian đang sụp đổ tan tành Tôi là người chèo đò người chèo đò cuối cùng trên phố em nhớ cho tôi là người chèo đò không ký ức Một người chèo đò chưa thấy nước bao giờ xin đừng ai nhúng tay xuống nước Trôi ngang qua những ngôi nhà cao tầng những nón trắng nổi dập dềnh ngơ ngẩn chúng ta biết bên dưới là hoàng hôn là bình minh là bao nhiêu lời bày tỏ
Bên dưới là những ván cờ vô tận
Và ánh sáng xoá dần con đò trong và người chèo đò tỉnh giấc không biết mình đang còn hay mất và em nhìn tôi xa xôi với chân trời tuổi thơ lộng lẫy nhường kia
đò ơ đò ơ đò….

Nhẹ

Chết làm ngôi sao đen
Nằm trên giường bình nhiên bí ẩn
Chết không thở cùng hoa
Thở cùng người đàn bà xa lạ
ở trong khu rừng ma
Có những con hươu ma
Chết nở một nụ cười sáng nhẹ
Chẳng vĩnh biệt em chẳng tiễn biệt ai
Từ tốn mơ màng
Bông cải cúc ra đi

Những chiều mờ…

Những buổi chiều hai ta không hình dung
Ai đó nói thật nhẹ nhàng về cầu Thê Húc
Rồi lẫn vào bóng nước
Rung rinh
Những buổi chiều lá bay quanh mình
Một người đi chơi vơi như lửa
Ta rụt rè thắp ngọn đèn xưa
Lời thì thầm của em sáng lại
Những buổi chiều lạc nhau trong ảo ảnh xa vời
Trong giận dỗi cây xanh xao mất ngủ
Tôi cắm hoa cúc mùa đông em nghiêng về xương rồng ngày thu
Tôi ngả sang mùa hè em quay vào tháng Chạp
Bao hoa trái mang nỗi buồn rụng xuống
Một cuộc tình nôn nao chia ly
Lời hẹn cũ với em không còn nữa
Những buổi chiều mờ in trên hồ…

Những cư dân đồng bằng sông Hồng

Họ cấy cày trên lo lắng của anh, họ thất bát trên ý tưởng thơm phức của anh, họ nghiêng đầu chào anh mà không ngó ngàng anh.
Họ nằm chếch trên đê ngắm sông Hồng trôi tuồn tuột sang chiều, miệng nhấm nhẳng một cọng cỏ may, vòm họng họ ngọt ngọt, nhưng đắng ngắt nếu anh chạm vào họ.
Họ nhổ nước bọt lên buồn đau, họ di chân vào hy vọng, họ ăn nhẩn nha, nói nhẩn nha, làm tình thì hối hả vì họ biết không ở đây được mãi.
Đêm đêm, cây cối trong vườn kiên trì xanh lại, mơ ước của họ đêm đêm cũng ú ớ xanh theo, chỉ những vì sao cuối thu là ngày càng nhòa nhạt.
Dưới mùa mưa dầm dề họ ngồi chơi cờ tướng, con tốt sắn quần lội vào chỗ chết, lại chết một lần nữa, và cứ thế, không lăn tăn nghĩ ngợi, họ cười.
Trong giấc ngủ của họ con rồng trắng cựa mình ngần ngật, rồi sớm ra, hiển nhiên, những dòng mương trời ban nước về trong leo lẻo.
Tôi đã tới thượng nguồn sông Hồng, ngầu, mênh mông, dữ tợn là thế mà sinh ra một châu thổ lững lờ. Họ ở châu thổ ấy, rải rác, lo căng trong yên ả, khi hiểm nguy thì xúm lại thành rừng. Đừng ca tụng họ, đừng rắc bạc lên phù sa vì phù sa đã bạc, hãy trồng thêm những bãi bờ lơ đễnh, nếu bình yên là điều anh mong đợi.

Những điều đang nói

Em nói gì với thân xác của em
Thân xác bỗng hồng hào náo nức
Thân xác em nói gì với trời đêm
Ngàn sao trên đầu ta rạo rực
Ơi đám mây đám mây nồng ấm
Mắt người tình còn rờ rỡ nữa không
Ngày xưa ta trót nói thầm
Bây giờ trăng cứ sáng

Những phụ đề

Cửa đã khép hững hờ
Chỉ còn hơi thở
Dấu chân dừng lại bên đồi
Người là con mắt buồn rũ rượi
Người là sợi tơ hồng không vào được chiêm bao
Lá vuốt ve lá những cảm giác nôn nao
Vành tai cuộn một vầng mây mùa hạ
Sau làn da là biển cả
Biển cả làm thân xác dần trong
Không thể chọn cho mình giọng nói
Một cú nhẩy vượt qua mặt tôi
Dưới bụng con mèo mờ mờ đường chân trời…

Những thứ tự

Tháng Tám day dứt
Bản nhạc cũ bắt đầu kết độc
Da thịt chán nản như lá khô
Lần thứ nhất chính mình là nỗi sợ
Lần thứ hai buồn hơn lần thứ nhất
Bấy giờ vào tháng Năm
Đường mòn cỏ vàng
Lũ trẻ lạc trường vẩn vơ thành bướm dại
ý nghĩ tàn những giấc mộng trưa
Không kịp nhìn lên vầng trán của mình
Lần thứ ba bỏ trống giữa bình minh
Mở mắt gặp âu lo lần thứ bảy
Bên chiếc gối mịt mờ
Cuộc sống dề dà không chịu bay
Trên phù sa sông Cầu với sông Hồng
Vết chân cổ lấp lánh niềm hy vọng
Trên nhẹ nhõm và đơn lẻ, sáng
Những thứ tự rời cành
Thấp thoáng về nỗi sợ thứ ba…

Nói với em từ trống trải

Anh đã tới chỗ ấy
Đã gặp cái vầng trăng mươn mướt của anh
Nó ngồi đó, một mình, không cô đơn nhưng tràn trề tĩnh lặng
Nó tự sáng hay em làm nó sáng
Bụi tóc tiên dại điên miên man
Vang lên những tiếng nói rối bời
Dù thế nào thì cũng đã tới
Anh tới đầy trống trải
Đúng như một con người
Chạy bạt tử trên gò hoang thoai thoải
Và reo vang
Đúng như một con người
Anh thành đốm nắng không nguồn cội
Thành đôi môi đẫm rượu
Lênh đênh qua hàng quán tàn phai
Với cái nhìn bạc màu kiêm ái
Anh nhận ra tro tàn kim cương
Trong chớp mắt chậm như vĩnh cửu
Còn nhớ chăng bầu trời quạnh hiu
Trong thân thể gầy gò nơi giam giữ phận anh thoáng chốc
Em hay vầng trăng khiến nó mịt mù
Kìa nước mắt đứng khoanh tay ủ rũ
Mang vị mặn khó hiểu
Ai sẽ là người giữ tiếng khóc của em
Trống trải
Chiếc áo sơ-mi khoác hờ lên bóng đêm
Là anh đấy.

Nỗi sợ

Trong giấc ngủ xa vời có một ánh trăng
Trong ánh trăng
một ngọn đèn nho nhỏ
Sáng ngập ngừng nỗi sợ đời tôi…

Ở Định Hoá

Nai kêu
Rừng ẩm ướt
Sương mù lên che ngang mặt cây
Đá rì rầm rì rầm bên suối
Điếu thuốc lập loè con mắt thú rừng ơi
Sao tán cọ tơ non rười rượi thế
Sao nửa muốn choàng ôm
Nửa thu mình lặng lẽ
Tình yêu nào không dự cảm đớn đau
ừ nai kêu nai kêu tận máu
Trách làm chi
Rừng ẩm
Sương mù
Sau mái lán một đốm vàng dần nhú
Và tiếng trăng va xuống cỏ mơ màng
Và lẳng lặng…

Trên đây, uct.edu.vn đã tiếp nối bài viết Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 3. Hy vọng bạn sẽ cảm nhận được sự khác biệt của hồn thơ Nguyễn Bình Phương. Kính mong các bạn đón xem phần 5 vào một ngày nào đó gần nhất. Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng chúng tôi trong suốt thời gian qua !