Hoàng Trung Thông Cùng Kho Tàng Thơ Ấn Tượng Phần 2

Hoàng Trung Thông nổi tiếng cùng những tập thơ đặc sắc để lại dấu ấn trong lòng những độc giả yêu thơ. Ông là một trong những nhà thơ trưởng thành trong kháng chiến chống Pháp. Thơ ông có những nét riêng không thể nhầm lẫn được với những nhà thơ khác
Thơ ông khoác trên mình vẻ đẹp của đất nước, mang đậm tính thời sự chân thật. Với những lời thơ ngọt ngào nhưng rất đỗi giản dị và chân thành mà thơ ông được đánh giá rất cao. Những bài thơ của ông vẫn luôn vẹn nguyên giá trị được nhiều bạn đọc chào đón và yêu mến
Tiếp bài viết trước, hôm nay uct.edu.vn mời các bạn tiếp tục với phần 2 cùng những bài thơ tuyệt vời của Hoàng Trung Thông. Đừng bỏ lỡ nhé!

Đồng tháng tám

Nắng thu vàng tháng tám
Gió heo may giải đồng
Bờ tre cò liệng trắng
Lúa vờn xanh mênh mông.
Câu ca tung cánh bống
Mồ hôi đầm áo manh
Yêu bao nhiêu cuộc sống
Khoẻ như màn lúa xanh.

Trên gác chùa Keo

Tôi ngồi trên gác chùa Keo
Khẽ gõ chuông ngân giữa bóng chiều
Vừa lúc xóm làng vang tiếng kẻng
Nóng như hơi thở vọng hoà theo.
Ôi mấy trăm năm, người thợ khéo
Dựng chùa đúc tượng một bên sông
Bàn tay khắc nối hồn dân tộc
Những mái vờn cong, những dáng rồng.
Thời đại không còn tâm tưởng cũ
Tôi dù gõ mạnh tiếng chuông reo
Cũng không rung động như hồi kẻng
Báo buổi cày tan lúc xế chiều.
Tiếng kẻng bay dồn như gió vang
Nghe vui sao khúc nhạc xóm làng
Nghìn năm mơ ước giờ trông thấy
Ruộng đất cày chung cấy tập đoàn.
Tôi muốn hỏi các vì La hán
Dưới mái chùa rêu, mắt đắm say
Đất nước bao đời thay đổi lớn
Có từng tốt đẹp như ngày nay?

Dặn con

NHÌN ĐÈN
Đôi mắt con hau háu mở nhìn đèn
Tay con vẫy, miệng con cười, tỏa rạng
Con ơi con, từng bữa lớn lên
Con hãy tập mắt quen nhìn ánh sáng.
RĂNG MỌC
Cười lên nhé con ơi dừng khóc
Dù nỗi đau xé thịt da con
Ai chẳng có một lần răng mọc
Răng sữa rồi, đến lượt răng khôn.
NGỦ YÊN
Mới buổi tối khi con nằm yên ngủ
Cha vẫn thường thơm đôi mắt chim non
Ngủ yên nhé! Đừng giật mình trăn trở
Tay cha choàng ôm lấy giấc mơ con.

Về thăm quê

Tôi trở lại quê hương
Như gió xuân rong ruổi ngàn phương
Đang trở lại hàng cây mơn mởn lộc.
Nắng chiều vàng vờn trên mái tóc
Tim phập phồng theo tiếng hát chơi vơi;
Xa quê hương đã mấy năm trời
Nay trở lại, sóng hồn rung điệu hát.
Quê hương ơi! Có những gì đổi khác?
Con đường ơi! Còn nhớ tôi không?
Hỡi cây đa nghiêng bóng trên đồng
Tôi nhớ mãi đỏ bay cờ tháng Tám.
Bức tường đình rỗ nhăng hố đạn
Mảnh ao làng ôm bóng rủ hàng tre
Bao nhiêu ký ức vụt quay về
Bao khao khát hiện lên thành bóng dáng…
Tôi vẫn nghĩ đi làm cách mạng
Đâu cũng là nhà đâu cũng quê hương.
Tôi vẫn nghĩ đi tìm ánh sáng
Bàn chân quen gót rỗ trên đường.
Nhưng hôm nay trở về quê cũ
Một ngọn lá một mái nhà cũng nhớ
Một con đường, một dòng nước cũng nao nao.
Bao người thân tay bắt miệng chào
Câu chuyện râm ran pháo nổ.
Chén nước đượm thơm tình mong nhớ
Niềm vui theo khói thuốc toà vờn.
Chuyện trong nhà, chuyện xóm thôn
Mỗi tiếng nói, một nụ cười khấp khởi.
Quê hương ơi! Biết bao điều đổi mới
Mới con đường, mái rạ, vườn rau
Mới ruộng không bờ, lúa đứng kề nhau
Mới sôi nổi từng cánh tay hợp tác
Mới lớp học đàn em ca hát.
Mới cửa hàng mậu dịch vải khoe tươi
Mới từ trong mỗi trái tim người
Mới đến cả mảnh trời xanh biếc.
Tôi đi dưới hàng cây thân thiết
Yêu bao nhiêu thôn xóm ruột rà;
Trên đồng xanh cò trắng liệng bao la
Đang vẫy cánh về chân trời ánh sáng.
Quê hương ơi! Đứng lên từ tháng Tám.
Hãy vững bàn chân dũng cảm đến tương lai.

Gió biển

Gió mặn gọi tôi về với biển
Như mùa xuân gọi én bay về
Hàng thông sóng vỗ. Chao xao xuyến!
Tôi đứng mênh mông gió bốn bề.
Gió gió! Mặt trời căng ánh đỏ
Cánh buồm căng ngực vút ra khơi
Mặt nước biển căng đầy sóng vỗ
Máu phập phồng căng giữa tim tôi
Bấy lâu bụi phủ trong phòng nhỏ
Lấy cánh quạt trần làm cánh gió
Bây giờ biển thổi gió bao la
Lảo đảo thuyền tim chừng muốn vỡ.
Bấy lâu soi bóng mặt hồ xinh
Chút sóng lăn tăn cũng rợn mình
Bây giờ tám hướng trời tung sóng
Như cuốn người bay thành vệ tinh
Tôi tắm gió, tắm trời, tắm sóng
Biển khơi ơi! Lồng lộng gió đông
Thịt da tôi ngấm đầy gió mặn
Như cánh buồm nâu ngấm gió nồng.

Đọc thơ Bác

Ngục tối, trái tim càng cháy lửa
Xích xiềng không khóa nổi lời ca
Trăm sông nghìn núi chân không ngã
Yêu nước yêu người yêu cỏ hoa.
Đọc lời thơ Bác tâm hồn Bác
Một tấm gương trong chẳng bụi mờ
Bóng cây đại thụ trùm xanh mát
Cánh rộng chim bằng bay tự do.
Tự do! Gươm súng nào ngăn được
Biển rộng sông dài ý chí cao
Thân ở trong tù, lòng ở Nước
Bay quanh hồn mộng ánh vàng sao.
Khi chim rừng ca rộn núi
Khi nhìn khóm chuối ánh trăng soi
Lao lung vẫn giữ lòng thư thái
Nắm chắc trong tay cả cuộc đời.
Tôi đọc trăm bài trăm ý đẹp
Ánh đèn tỏa rạng mái đầu xanh
Vần thơ của Bác, vần thơ thép
Mà vẫn mênh mông bát ngát tình.

Sương mù bên kia sông Bến Hải

Một dòng sông như dòng lệ chia hai
Một chiếc cầu như hàm răng nghiến chặt.
Sương sương rơi dày đặc
Che kín cả mắt nhìn.
Như hàng thông
Tôi lặng đứng im,
Bàn chân không thể bước.
Tôi hỏi gió hỏi mây hỏi cây hỏi nước
Quê hương ta một nửa đâu rồi?
Ơi con sông Bến Hải lặng lờ trôi
Sao bỗng phải mang tên: sông giới tuyến
Dòng nước yên lành bỗng hoá thành lưỡi kiếm
Cắt ngang chừng khúc ruột đau thương
Ơi chiếc cầu nhỏ Hiền Lương
Có mấy nhịp mà hai màu lang lổ
Mà ngày đêm chỉ dập dờn sóng vỗ
Chỉ lạnh lùng tiếng gió bay qua.
Tôi thèm nghe một tiếng hát ca
Thèm thấy một đò ngang rẽ sóng
Thèm đi suốt trên cầu gió lộng
Thèm đặt chân trên bến Bắc bờ Nam.
Đồng bào ơi gàn gũi tấc gang
Mà phải đứng bên này vẫy gọi.
Chúng muốn chặn bàn chân tôi buộc tới
Bờ bên kia: miệng súng đen ngòm
Chúng muốn đẩy tôi lùi trở lại
Bờ bên kia: những bốt những đồn
Miền Nam đó mịt mù sương dày đặc
Sương sương rơi như triệu hàng nước mắt
Dòng dòng chảy khắp miền Nam
Sương sương rơi như tấm màn tang tóc.
Phủ trắng bên sông những xóm làng.
Đây chói lọi mặt trời lên đỏ rực
Sao bên kia lạnh lẽo sương mờ
Đây tiếng hát vang đồng xanh lúa mọc
Sao bên kia gió thổi lúa bơ phờ
Đây ngói đỏ lợp đường đi náo nức.
Sao bên kia mái rạ xác xơ
Đây thuyền cá sớm chiều xuôi ngược
Sao bên kia chi sóng vỗ lên bờ.
Sương sương rơi trên miền Nam yêu dấu
Và sau kia
Những tên đao phủ
Đang hò hét điên cuồng
Đếm bạc vàng và đếm thịt xương
Lầy tội ác làm cán cân pháp luật
Lấy chém giết làm trò chơi đạo đức
Chà đạp lương tâm giết cả tình người
Chỉ đô la là chúa tể cuộc đời
Chỉ máy chém lê dài trên biển máu.
Sương sương rơi trên miền Nam yêu dấu
Và sau kia
Bão lửa cháy tim người
Phú Lợi, Hướng Điền… từng trận máu rơi
Đã bốc từng biển lửa.
Lửa căm giận đã châm ngòi thuốc nổ
Phá cho tung chề độ ngục tù.
Đã xua tan từng mảng mây mù
Ngày trong sáng cả bầu trời sẽ đến.
Màn sương đó sẽ là vải liệm
Chôn thây bầy đao phủ xuống bùn sâu.
Một dòng sông, một chiếc cầu
Như dòng lệ như hàm răng nghiến chặt
Sương sương rơi trên miền Nam dày đặc
Nhưng sau kia
lửa lửa
cháy lên rồi!

Bên bờ Ban Tích

Tôi từ Thái-bình-dương đến bên bờ Ban-tích
Lắng nghe sóng vỗ một phương trời.
Hôm nay dù lất phất mưa rơi
Biển vẫn lặng như lòng người lặng sóng.
Đoàn tàu vẫn nhấp nhô ngoài biển rộng
Đi về nơi gió lộng trời tây.
Dù xa kia gió bão mưa bay
Có những lớp sóng ngầm chực nổi
Tôi vẫn thấy gió mùa xuân phơi phới
Như bàn tay thần diệu đẩy tàu đi.
Ban-tích ơi! Ta nói những gì
Bao nhiêu nước cũng chảy về một biển
Dù đại dương sóng gào đất chuyển
Cũng không bằng biển nhỏ bình yên.
Trong mưa rơi, có một bầy chim
Vẫn bới cát tìm ăn bên sóng vỗ
Tôi mải mê nhìn bầy chim nhỏ
Quên cả mưa rơi, sóng vỗ bờ.

Đêm Tây-bá-lợi-á

Đêm về chậm, gió vừa lên
Những vì sao như ánh mắt diệu huyền
Nhấp nháy canh đầu núi tuyết.
Đêm giá lạnh cắn vào da thịt
Gió băng Bắc cực thổi về chăng?
Rừng muôn tay xanh biếc trập trùng
Vây lấy con tàu
nằm lâu
không nhà khói.
Con tàu nằm
mệt mỏi
Dặm đường xa còn xa…
Tôi và cô thiếu nữ người Nga
Ngồi trong đêm lạnh giá.
Cô hát bài
Ka-chiu-sa
Tôi ngâm bài thơ
Con đường Tây-bá
Tiếng cười rung động sao đêm.
Tiếng cười như ngọn lửa nhen
Cùng tiếng hát xua tan giá lạnh
Đêm mang những vì sao lấp lánh
Đặt trên vai nhỏ hai người
Đoá hoa hồng cô tặng cho tôi
Khẽ rung thành tiếng hát.
Đêm Tây-bá sương dày bát ngát,
Con tàu nhỏ nằm im,
Như lắng nghe
như lắng nghe
Từng tiếng đêm
Rung động…

Bàn tay Sô-panh

Ở trong phòng sinh trưởng của Sô-panh
Trên nhung đỏ đặt bàn tay nhạc sĩ.
Tâm hồn lớn trong bàn tay bình dị.
Mỗi ngón tay lay động tiếng đàn,
Cả gian phòng sóng nhạc ngân vang.
Tôi ngợp trong biển cả.
Một em bé hồng tươi đôi má
Ướm thử bàn tay mỉm cười.
Chừng em mơ mình sẽ thiên tài
Ngón tay nhỏ tung bay cánh nhạc
Một bàn tay trên một bàn tay
Khao khát.

Bên Bắc Hải

Bạn ơi! Bắc Hải xuân phơi phới
Tóc liễu xanh rờn gió gió bay.
Gặp mặt vườn xuân vui biết mấy
Chén rượu đang đầy say đã say.
Ta trèo lên Tháp trèo lên mộng
Mắt mải nhìn theo chiều ngón tay;
Kìa cửa Thiên An đường gió lộng
Đấy khu nhà máy khói nhòa mây.
Ta trèo lên Tháp trèo theo gió
Lớp lớp cây xanh bọc mái nhà
Mắt chửa hết tầm, còn cố mở:
Từng từng mái biếc xa mờ xa.
Tháp cao vòi vọi không lên nổi
Ta muốn là chim cất cánh cao
Để lượn trăm vòng trên phố mới
Nghe Bắc Kinh thở nhịp cần lao.
Mười năm tiếng hát mang hy vọng
Chuyển máu trong tim những phố phường
Mười năm cuộc sống đầy lao động
Nở rộ mùa xuân khắp bồn phương.
Bạn ơi! Bác Hải xuân phơi phới
Hồ nước trong xanh nước ngập đầy
Gặp mặt nhìn nhau vui biết mấy
Chén rượu đang đầy say đã say.

Anh chủ nhiệm

Nắng chiều thấp thoáng ngọn cây tre
Sóng lúa mênh mông cuộn đổ về
Anh cùng tôi bước trên đê nhỏ
Áo nâu bạc màu bay với gió
Anh giơ tay vẽ giữa đồng xanh
Vẽ cả ngày mai thành bức tranh
Kìa dòng mương chảy cầu đương bắc
Lò gạch xây cao, đường thẳng tắp
Nơi đây kho thóc nhà chăn nuôi
Tiền đã lo xong đất cắm rồi
Chân vẫn bước đều miệng vẫn nói
Phơi phới lòng anh như gió thổi
Anh làm chủ nhiệm đã ba năm
Ba năm vật lộn cùng khó khăn
Có mùa mạ cháy đồng khô cạn
Mười bậc nước leo lên ruộng hạn
Có mùa lúa chín lụt tràn qua
Lại phải nghiêng đồng hắt nước ra
Người nhiều, ruộng ít trâu bò ít
Chạy ngược chạy xuôi lo rối rít
Ngoài ba mươi tuổi máu đương sôi
Không chịu khoanh tay đứng ngó trời
Xoay mùa, chuyển vụ, tăng năng suất
Thiếu đất lên rừng tay vỡ đất
Còn nhiều nếp cũ thói riêng tây
Trăm miệng, trăm người, trăm cái gay
Hõm mắt thâu đêm lo việc xã
Gió rét đường trơn, chân bấm đá
Hết làng, hết ruộng thôi đi về
Miệng nói, tay làm, tai lắng nghe
Cùng bao đồng chí, anh đi trước
Đứng mũi chịu sào đầu gió ngược
Có đêm nằm nghĩ cảnh gieo neo
Vợ yếu, con đông, chưa hết nghèo
Nhưng rồi thấy rõ đường đi tới
Nước nổi lo chi bèo chẳng nổi
Lại lao vào việc lòng say sưa
Hết sớm thôi chiều nắng lại mưa
“Ơi anh củ nhiệm! Anh chủ nhiệm”
Bao tiếng thân thương, lời cảm mến
Tay anh nắm chặt tay xã viên
Xốc cả phong trào vững tiến lên
Anh cùng tôi bước trên đê nhỏ
Áo nâu bạc màu bay với gió
Mắt tôi ôm hết cả đồng xanh
Cả dáng hình anh thành bức tranh

Chiều đến Bình Ca

Chiều đến Bình – ca không tiếng hát
Chỉ nghe rào rạc tiếng sông Lô
Dòng sông chảy biếc trời man mác
Một chuyến phà sang sóng vỗ bờ.
Phải chăng anh người lái phà năm trước
Ánh đèn đêm soi bóng nước lăn tăn.
Phà xưa chở xe ta đi chiến dịch,
Nay chở đầy máy kéo xe lăn.
Tôi đứng bên sông chiều gió lạnh
Tưởng như còn đứng gọi đò đêm.
Núi cao ngửa mặt nhìn mây trắng
Bè nứa xuôi về, thuyền ngược lên.
Phải chăng anh người lái phà năm trước
Chờ suốt đêm dài xe nối xe…

Chợ Cô-sầu

Chợ Cô-sầu
Chẳng có ai sầu
Khăn thêu, thổ cẩm, vải khoe mầu.
Người đi trẩy hội hay đi chợ
Anh đợi em hoài em ở đâu?
Chợ Cô-sầu
Chẳng có ai sầu.
Gà vịt nhiều hơn khoai với nâu.
Nón tre, túi vải, người như nước
Anh đợi lâu rồi em đứng đâu?
Chợ Cô-sầu
Lất phất mưa bay
Vai em vàng thắm gánh cam đầy
Đèo cao lũng thấp đường xa nhỉ
Xa mặc đường xa cứ tới đây.
Chợ Cô-sầu
Lất phất mưa bay
Đừng sợ đường trơn anh dắt tay
Áo chàm ai nhuộm mà xanh thế
Không rượu nhưng lòng vẫn cứ say

Cửa Tùng

Biển triền miên tung sóng như năm xưa
Hai dải cát nằm nghe dạt dào muôn lớp sóng
Ðất khét mùi đạn bom
Không khí còn nóng bỏng.
Tôi đi trên những xóm làng không còn viên gạch ngói
Từng dãy đồi trần trụi hố bom sâu
Bờ cỏ gianh phơ phất ngập đầu
Bom chưa nổ còn gài yên dưới cỏ
Tôi đi theo chiến hào đất đỏ
Những mảnh bom cắm ngập đường di.
Ðồng chí dân quân! Ðồng chí nói gì
Giữa trời chiều rực lửa?
Thấy không anh? Vĩnh Linh là rứa đó
Cửa Tùng kia… vẫn tiếng sóng reo.
Tôi bâng khuâng đứng giữa trời chiều
Như đứng giữa một trời bão tố
Cửa Tùng vẫn nhịp nhàng sóng vỗ
Như muôn đời biển thở bình yên
Ai tính được bao nhiêu thép sắt
Ðã giội xuống đất này
Ai tính được bao nhiêu thương tích
Còn khắc sâu trên mặt đất cành cây.
Nghìn đợt pháo cực nhanh, nghìn lần bom rải thảm
Chúng muốn đất ta thành đất trắng
Nhưng giặc Mỹ chỉ sống nhờ bom đạn
Ðã chết thiêu trong lưới lửa hờn căm
Ta quật chúng lửa giăng từ mặt đất
Từ trùng trùng đỉnh sóng biển khơi
Hai trận tuyến Bắc Nam cùng khép chặt
Ta tấn công lên đến cả trời.
Ôi hôm nay gió vẫn còn nóng bỏng
Và lửa còn nhuộm đỏ trời mây,
Tôi đứng giữa hai bờ Tổ quốc
Tiếng súng bên kia còn dội lại bên này.
Cửa Tùng ơi!
Tôi giữ mãi trong tim
Những bờ tre cháy lửa
Những ụ súng đồi cao
Những chiến hào vô tận
Những màu xanh lá sắn
Những thăm thẳm ao bom
Những cây mít gãy ngang vừa bật nảy chồi non
Những nhà cửa mọc lên tử lòng sâu của đất
Tôi giữ mãi trong tim bao nét mặt
Mà đạn bom không cướp nổi vẻ hồn nhiên
Những mắt người, tôi giữ mãi trong tim,
Rất trong sáng mà một trời bão lửa.
Ðồng chí dân quân!
Vâng. Vĩnh Linh là rứa đó.
Cửa Tùng kia… vẫn tiếng sóng reo
Ta đứng nghe sóng vỗ cả trời chiều

Gửi Việt Bắc

Hỡi núi thắm, hỡi sông xanh
Sông bao nhiêu nghĩa, núi bao tình.
Bồn chồn chân bước, tim xao xuyến
Nhớ bóng cây đa, nhớ mái đình.
Đây Đại-từ, kia Sơn-dương
Bao dấu chân in những dặm đường.
Sông Cầu, sông Đáy, sông Lô đó
Nước vẫn xuôi dòng chở nhớ thương.
Việt Bắc ơi, ta lại về rồi,
Bảy mùa nước lũ đã trôi xuôi,
Bảy mùa cây đã ra hoa trái,
Biết mấy gian lao mấy ngọt bùi.
Ta lại về trên đỉnh non cao
Trong tiếng chim ca điệu ngọt ngào.
Lại nghe tiếng mõ trâu quen thuộc
Lại thấy người đi lưng giết dao.
Ta lại về dưới bóng rừng cây
Bên bếp nhà sàn thơm khói bay
Cô em giã gạo cười e lệ
Lòng bỗng rung theo nhịp tiếng chày.
Nhớ ơn đồi sắn tiếp rừng giang
Vườn cải tăng gia hoa nở vàng
Nhớ núi giăng thành rừng chiến lũy
Bản làng ôm ấp lấy cơ quan.
Nhớ ơi cơm hẩm với canh măng
Gió núi đêm lùa lạnh ánh trăng
Nhớ hôm mưa lũ đường trơn bước
Ghé lửa nhà sàn hơ tấm chăn.
Nhớ ơi bà mế leo sườn núi
Con địu trên người cúi gập lưng
Nhớ anh du kích canh đầu suối
Chiếc áo chàm phai lẫn lá rừng.
Tám năm đó gian lao kháng chiền.
Tình nhân dân cá nước dạt dào
Tám năm đó núi rừng nuôi nấng
Việt Bắc ơi! Nhớ sao nhớ sao!
Chân đã đi khắp biển cùng trời
Ta xấu hổ chưa về thăm Việt Bắc
Rừng cây hỡi! Nhìn ta trong ánh mắt
Thực lòng ta nhớ lắm nhớ không nguôi.
Ta lại về, ta lại về đây
Một thoáng hương rừng say ngất ngây
Ôi bơi mãi giữa màu xanh vô tận
Ta nằm dài nhìn một áng mây bay.
Ta lại về theo đồng bậc thang
Lúa gặt còn trơ gốc rạ vàng,
Chao sung sướng nghe các em ca hát
“Trường của em đứng giữa đồi quang”.
Ta lại về qua rừng lau mới phát
Nghe xa reo máy kéo nông trường.
Phải không em, đó đàn trâu hợp tác?
Một mình em chăn giữa đồi nương.3
Ta muốn đến với mỗi người mỗi bản
Ta muốn thăm nơi Bác đứng Bác ngồi.
Sao có được đôi hài bảy dặm
Để ta đi khấp núi khắp đồi.
Ta lại về những nẻo đường quen thuộc
Vẫn như xưa mà đã khác hơn xưa
Việt Bắc ơi, bồn chồn chân bước
Ta nhớ mình như đất hạn nhớ mưa.

Hái hoa sen

Nước đầm như thủy tinh
Lá sen xòe múa quạt
Hoa nghiêng dài rung rinh
Một trời hương dịu mát.
Ba cô con gái
Mái đầu nghiêng nghiêng.
Một tay đẩy thuyền,
Một tay rẽ lá,
Nắng chờn vờn trên má
Thuyền đi quanh trong đầm.
Hái từng đóa sen hồng,
Hái từng bông sen trắng,
Thuyền chở đầy hoa thắm,
Tay ôm đầy hương thơm.
Thuyền đi trên lá biếc
Bóng người lồng bóng hoa
Nắng trên đầu không biết
Gió mát đưa lời ca:
Ờ ơ…
Ruộng sâu hợp tác ta trồng lúa
Đầm sâu hợp tác ta thả sen
Lúa nặng gánh, hoa đầy thuyền
Đời như hoa nở lúa lên từng ngày…
Ba cô con gái
Má hồng hây hây
Hoa lướt nhẹ trên tay
Thuyền đi êm trên lá
Tiếng hát bay ngời trong nắng hạ
Thuyền chở đầy hoa, đầy ước mơ.

Mảng đất này

Mảnh đất này tên là Tiên Lãng
Mảnh đất này tên là dũng cảm
Mảnh đất này trải mấy nắng mưa
Lưng vẫn hằn sâu từng vết đạn.
Mảnh đất này như một cù lao
Sông biển tứ bề vây bọc khắp.
Củ khoai, hạt muối, điếu thuốc lào
Bấm chí bền gan mà chống giặc.
Hỡi sông Văn Úc, sông Thái Bình
Ta hỏi dòng sông sao quá rộng?
Giặc dồn, giặc cắt, giặc vây quanh
Ta vẫn ngang nhiên đầu mũi súng.
Súng thì cứ súng tàu cứ tàu
Mày bắn sau lưng mày chặn đầu
Bẫy đạn hầm chông tao đặt khắp
Mày vào, tao chẳng để ra đâu.
Mảnh đất này tên là Tiên Lãng
Mảnh đất này tên là dũng cảm
Mảnh đất này không sợ hy sinh
Mảnh đất này mang dòng máu Đảng.
Mười chín ngày đêm càn lại càn
Máu ngập đường đi, lửa ngập làng.
Giặc chết, chúng ta không chịu chết
Hòn cù lao vẫn đứng hiên ngang.
Nhớ các chị các anh du kích
Hết đạn, tay không quần với địch.
Nhớ bao em nhỏ chí anh hùng
Để giặc moi gan không chỉ hầm.
Nhớ các mẹ đồng khuya lặn lội
Vượt mưa đạn tiếp cơm cho bộ đội.
Hời sông Văn Úc, sông Thái Bình
Mảnh đất này không biết sợ hy sinh.
Mười chín ngày mười chín đêm,
Giặc càn nắng hạn lại hùa thêm
Một tay cầm súng tay cầm cuốc
Khoai lúa trên đồng cú mọc lên.
Mảnh đất này tên là Tiên Lãng
Chẳng khó khăn nào đè nối ta
Mảnh đất này lưng vẫn hằn vết đạn
Và dòng sông hát mãi khúc hùng ca

Những cánh buồm

Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tròn chắc nịch,
Sau trận mưa đêm rả rích
Cát càng mịn, biển càng trong
Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng
Nghe con bước, lòng vui phơi phới.
Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
“Cha ơi, sao xa kia chỉ thấy nước thấy trời,
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”
Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,
Sẽ có cây, có cửa, có nhà
Vẫn là đất nước của ta
Ở nơi đó cha chưa hề đi đến.”
Cha lại dắt con đi trên cát mịn,
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm xa hỏi khẽ:
“Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé,
Để con đi!”
Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.

Những mái tóc

Những mái tóc vàng những mái tóc nâu
Chẻ nửa mắt xanh nhảy nhót trên đầu
Tôi đã thấy trong những vườn táo trắng
Hoa nở đầy mái tóc đuổi theo nhau
Những mái tóc nâu, những mái tóc vàng
Khéo léo bàn tay chăm điểm trang
Tôi đã thấy bên góc tường mới dựng
Tuyết rơi đầy tay vuốt tóc trong gương.
Những mái tóc vàng những mái tóc nâu
Hãy giữ mãi như hồn em tươi đẹp
Hãy giữ lấy dù mưa giông bão tuyết
Ối-sơ-ven-xim ta đã hiểu vì đâu
Đừng để chúng lại đưa em đi tắm
Lại cắt đi mái tóc của em
Những mái tóc tơ vàng óng ánh
Đừng để thành tấm dạ tấm len.
Những mái tóc vàng những mái tóc xanh
Những mái tóc nâu những mái tóc huyền
Còn bay đó đám mây đen tội ác
Những lò thiêu còn đó, hãy đừng quên!

Quảng trường Mai-a-kop-xky

Đã quá trưa
Lất phất trời mưa
Và gió rét.
Phải chăng hơi tuyết
Từ xa xôi Bắc cực tràn về.
Quảng trường Mai-a-kốp-xky.
Tôi đứng thọc hai tay vào túi
Mà gió rét phả vào mặt mũi
Người cứ bật run lên
Cái rét cuối mùa khó thể nào quên…
Không quên được một con người đứng đó.
Mắt nhìn thẳng ngực ưỡn căng với gió.
Mai-a-kốp-xky
Anh đứng đọc gì?
Anh trẻ mãi
Như thơ anh trẻ mãi.
Anh đứng đọc
Lê-nin ?
Con người?
Chiến tranh và thế giới?
Tốt!
Tôi yêu?
Về cái chuyện này?
Anh nói lớn với loài người những chuyện hôm nay
“Như người sống đến với người đang sống”
Thơ anh thổi lên bao ước vọng
Giục xông vào bão táp đấu tranh
Mỗi dòng chữ thơ anh
Có sức mạnh hàng kho thuốc nổ
Anh mang một “trái tim quá cỡ”
Một trái tim cộng sản thiết tha
Một trái tim ứ mọng thơ ca
“Yêu vĩ đại
Căm thù vĩ đại”.
Lất phất trời mưa
Tôi đứng mãi,
Đi?- Không thể nào đi!
Mai-a ơi! Ta đã nói được gì”
Đi? – Không thể nào đi!
Dù mưa rơi gió rét.
Bao món nợ thơ ca chưa trả hết
Cách mạng đòi thơ
Cuộc sống đòi thơ
Giục giã những vần chiến đấu, ước mơ
Giục giã những câu thần thoại mới.
Anh biết đấy
Đấu tranh này trận cuối
Bốn phương trời, cờ cách mạng bay tung
Từ Việt Nam đỏ rực bức thành đồng
Đến hòn đảo Cu-ba như lửa thét
Tên Uyn-xơn điên cuồng đang giãy chết
Tên Uyn-xơn, anh còn nhớ đấy thôi
Không lâu đâu,
“Giữa ngày hội không tên trong lịch sử của loài người
Sẽ về dự cả những người sao Hỏa.
Đầu to tướng
Có hào quang rực đỏ”
Đúng như anh tưởng tượng trong thơ.
Quảng trường
Đã tạnh gió mưa
Một đàn em nhỏ
Mang khăn quàng đỏ
Đền đặt chùm hoa thắm dưới chân anh
Bầu trời thăm thẳm một màu xanh
Thôi nhé tôi đi
Chào anh với trái tim anh quá cỡ.

Thác Bản Giốc

Đây trời nghiêng sóng trào nước đổ
Đây mưa phun khói tỏa ngày đêm
Đây bảy sắc cầu vồng bay múa
Khi ngày về núi đỡ mặt trời lên.
Con trâu vàng từ hang nào lạc lối
Tới nơi đây tìm uống nước trời?
Dòng sông xanh chảy quanh đường biên giới
Quá yên bình nước nhảy xuống chơi.
Bản Giốc đó một chuỗi cười vô tận
Khéo dành riêng hai nước nghe chung
Bản Giốc đó dải lụa trời phơi trắng
Khéo dành riêng hai nước cùng trông.
Đền tạ đế vương đà sụp đổ
Pháo đài kia cũng đứng im hơi
Chỉ còn giống người reo bên thác đổ
Chỉ có vang xa tiếng thác cười…

Tiếng sáo

Em bé trên mình trâu
Ngồi thổi cây sáo sậy
Tiếng sáo ngân xa mãi
Đàn trâu đi chậm rãi, cúi đầu…
Đàn trâu đi mồm nhai cỏ xanh
Mấy con chim nhảy nhót trên cành
Mặt trời lên bờ tre sương lóng lánh
Tiếng sáo em đánh thức cả bình minh.
Tiếng sáo em: bài ca gọi nghé
Tiếng sáo em: khúc hát gọi bê
Bê nghé tung tăng theo bước mẹ
Tiếng sáo em: hơi thở của đồng quê.
Tôi muốn đổi những tháng ngày mơ mộng
Lấy một phút em ngồi thổi sáo trên mình trâu
Mồ hôi rơi vầng trán em đen bóng
Giọt giọt mồ hôi tôi thấy đâu.
Trong gió mai tiếng sáo em ngân dài
Như cánh cò trên đồng xanh sóng vỗ
Vầng trán em giọt mồ hôi rơi
Tiếng sáo dắt đàn trâu ra bãi cỏ.

Trước tượng Ghết-tô

Gạch đá còn ghi tên tội ác
Lòng tôi rớm máu thương đau
Tuyết lạnh quay cuồng trên đổ nát
Nhìn về đâu, người hỡi, nhìn về đâu?
Nhìn về đâu hàm răng nghiến chặt?
Cần trục lênh khênh xua tuyết bay
Bảy vạn trái tim vùi dưới đất
Vẫn còn nghe tiếng đập hôm nay.
Nhìn về đâu mắt ngời ánh lửa?
Cả loài người nhớ mãi Ghết-tô
Nhớ mãi những trái tim không biết sợ.
Những cái đầu không biết cúi bao giờ.

Ở bài viết trước Hoàng Trung Thông Cùng Kho Tàng Thơ Ấn Tượng Phần 1 chúng tôi đã nhận được rất nhiều ý kiến tích cực chính vì thế chúng tôi đã đưa các bạn đến Phần 2 với những bài thơ đặc sắc của nhà thơ tài ba Hoàng Trung Thông. Các bạn hãy đọc và cảm nhận ngòi bút tài hoa của ông nhé! Mời các bạn đón xem Phần 3 vào một ngày không xa. Thân Ái!