Nhà thơ Thái Bá Tân và tuyển tập thơ dịch Afanasievich Fet
Thái Bá Tân là một dịch giả nổi tiếng và ông đã dành nhiều thời gian để dịch các sáng tác hay nhất của một số nhà thơ khác. Trong đó không thể không nhắc tới Afanasievich Fet. Đây là một nhà thơ lớn của nước Nga vào những năm của thế kỷ 19. Đọc các bài thơ này ta có thể cảm nhận được một tình yêu đối với thiên nhiên và tình yêu. và ông cũng chính là một bậc thầy ngôn ngữ và là người đại diện cho trường phái thơ tinh khiết. Hãy cùng tìm hiểu các bài thơ dịch của Thái Bá Tân về các sáng tác của nhà thơ này bạn nhé!
“Anh đến chào em buổi sớm mai”
Anh đi đến tìm em, em yêu,
Ðể nói rằng mặt trời đã dậy,
Rằng ánh nắng vuốt ve, yêu chiều
Những tán lá mùa xuân lộng lẫy.Và để nói rằng cả rừng cây
Ðã thức tỉnh từ lâu; cũng thế,
Cả đàn chim tung cánh đang bay
Hân hoan đón mùa xuân đẹp đẽ.Và để nói rằng anh yêu em,
Như hôm qua, mùa xuân rộn rã,
Anh lại đến tìm em, vì em,
Sẵn sàng làm vì em tất cả.Và để nói rằng anh, em yêu,
Ðâu cũng thấy đầy hoa nở rộ,
Rằng anh vui, muốn hát, có điều
Hát cái gì thì chưa thật rõ.
“Bạch dương bên cửa sổ”
Bên cửa sổ phòng tôi
Cây bạch dương buồn bã
Ðể mùa đông tuyết rơi
Phủ một màu trắng xoá.Tuyết bám trên cành cây
Như chùm nho trĩu nặng,
Trông thật vui, thật hay,
Dù áo tang, màu trắng.Tôi thích cây đứng im
Giữa bình minh; và cũng
Sẽ rất buồn, nếu chim
Ðến và làm tuyết rụng.
“Buồn, biết thế”
Buồn, biết thế mà phải đành bất lực.
Trái tim khô như đất hạn lâu ngày,
Các cửa sổ mở toang mà vẫn thức,
Ngoài khu vườn, bên con suối, rừng cây.
Hoạ mi hót, gợi về bao ký ức.Cây phong thẳng đứng kề bên cửa sổ.
Không líu lo, không một tiếng thở dài,
Ðứng lặng lẽ trong suy tư và nó
Như trách thầm con chim hót bên tai.
Trách cả anh quá dễ dàng đau khổ.Chỉ gần sáng anh thiếp đi, tuy vậy,
Thấy vầng dương đang hé đỏ rất gần.
Anh lại thức và hiểu ngay lúc ấy:
Lần cuối cùng anh được đón mùa xuân.
Em thì chẳng bao giờ anh được thấy.
“Đang mùa xuân”
Ðang mùa xuân, đêm trong vườn như thể
Có thần linh nào đó trổ phép màu,
Tôi thong thả bước đi và lặng lẽ
Bóng đổ dài lẽo đẽo bước theo sau.Con đường nhỏ cây chưa che xẫm tối,
Mảnh trời xanh còn vương ít nắng chiều.
Tôi bước đi giữa dịu dàng gió thổi,
Nghe trong vườn hoạ mi hót tình yêu.Và lần nữa bao ước mơ lại dậy,
Những ước mơ không thể có đời này.
Và lần nữa muốn ôm hôn ai đấy,
Ngực căng phồng, tim đập mạnh, mê say.Sẽ đến lúc – biết làm sao – tất cả
Trong thiên nhiên sẽ héo lụi, bấy giờ
Trái tim này sẽ biến thành băng giá,
Sẽ không còn cảm xúc, chỉ thờ ơ.
“Không ít khi”
Không ít khi những giấc mơ kỳ lạ
Ðưa anh xa vui vẻ chốn đô thành
Ðể đi tới ngôi nhà em thôn dã
Giữa bốn bề tĩnh mịch chốn rừng xanh.Và ở đấy, như bông hoa bé nhỏ
Của thiên nhiên bình dị, giống bao lần,
Em lại ra đón anh bên cầu gỗ
Vẫn bất ngờ kêu cọt kẹt dưới chân.Chiều, không khí thấm đầy sương mát lạnh,
Cầm tay anh, em đỏ mặt thầm thì,
Những lời nói của em như có cánh
Làm rùng mình tán lá dọc đường đi…
“Lại lần nữa trên cây”
Lại lần nữa trên cây
Mọc chồi xanh sự sống.
Lại lần nữa đó đây
Mùa xuân đang trải rộng.Mây ấm lại như chim
Từng đàn bay thong thả
Và lần nữa trái tim
Mơ về điều mới lạ.Những bức tranh nhiều màu
Luôn hiện ra – trên phố
Người túm tụm với nhau
Như đang vui gì đó.Mơ ước bay lên cao,
Như có ai chắp cánh.
Và trong lòng người nào
Cũng mùa xuân lấp lánh.
“Tôi nằm yên”
Tôi nằm yên, úp mặt
Xuống đống cỏ tươi mềm.
Sao trên trời nháy mắt
Nhiều, rất nhiều trong đêm.Trái đất bay đâu đấy,
Và tôi, người đầu tiên
Trên đời này lúc ấy
Mặt đối mặt đêm đen.Tôi rơi vào bóng tối,
Hay sao đến cùng tôi?
Hình như tôi bị trói
Lơ lửng treo trên trời.Và giật mình, kinh hãi,
Tôi liếc nhìn độ sâu
Mà tôi rơi, rơi mãi,
Rơi, không biết rơi đâu…“Trăng mờ ảo”
Trăng mờ ảo bơi trong hồ nước lặng,
Cỏ đẫm sương mát lạnh buổi chiều tà,
Và trái tim lại mơ hồ lo lắng,
Núi in dài bên thung lũng xa xa…Và đêm nay, như trong mơ, tất cả
Ðều mông lung, đều mọc cánh – ước gì
Ðể thoát khỏi những bóng đen kỳ lạ,
Hai đứa mình cùng cất cánh bay đi.Lẽ nào ta không tạm quên cay đắng,
Tạm thời quên oan trái đủ bao điều?
Trăng mờ ảo bơi trong hồ nước lặng,
Cỏ ngoài đồng sương lấp lánh, em yêu..
Ánh trăng
Ánh trăng ngập cả khu vườn lặng lẽ
Chảy vào phòng, nằm sát cạnh chân anh,
Ðàn mở rộng, các dây đàn rung nhẹ
Như lòng anh nghe em hát chân thành.Em hát, hát, rằng mình em duy nhất
Là tình yêu anh đang có bây giờ.
Anh muốn sống để yêu em chân thật,
Ðể được cùng em khóc, để làm thơ…Nhiều năm tháng trôi qua, nay gặp lại,
Ðược nghe em lần nữa giữa trời chiều,
Như ngày nọ, hát rằng em mãi mãi
Là cuộc đời, là duy nhất tình yêu.Và anh thấy như đời thôi tẻ nhạt,
Như với anh, hạnh phúc nhất đời này
Không có gì ngoài tin lời em hát,
Và được cùng yêu ghét giống hôm nay…
Trên đây là các bài thơ dịch của Thái Bá Tân về nhà thơ Afanasievich Fet. Qua các bài thơ này ta có thể cảm nhận được một tình yêu tinh khiết. Và đó cũng chính là tình yêu đối với thiên nhiên và chính tình cảm của nhà thơ. Qua Đừng quên đón đọc các bài thơ dịch tiếp theo của nhà thơ Thái Bá Tân này bạn nhé!
Tin cùng chuyên mục:
150+ Bài thơ thả thính Trai [Tuyệt Chiêu Tán Trai] Cực HOT
[HOT] 101+ bài thơ tỏ tình theo tên hay khiến Crush “đổ gục”
#199 Bài thơ tỏ tình Crush hay nhất làm “tan chảy” mọi trái tim
[Tuyển Tập] Thơ thả thính 2 câu Cưa Đổ Gái Xinh ngay từ lần đầu