Nhà thơ Nguyễn Đình Chiến và những bài thơ nổi tiếng nhất
Nguyễn Đình Chiến là một gương mặt nổi bật trong nền thơ ca Việt Nam. Ông là một nhà thơ trưởng thành trong thời kì kháng chiến. Thi sĩ là người có công đầu sáng lập tạp chí Người bạn đường, sáng lập Hội Văn học – Nghệ thuật Việt Nam tại Liên bang Nga. Với khả năng sáng tác cùng lòng nhiệt huyết ông sở hữu một kho tàng thơ đồ sộ và được nhiều giải thưởng danh giá. Chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận những bài thơ của ông nhé!
Ánh trăng
Sương giăng tím cánh đồng
Chim bay về hốc đá
Khói những lò thuốc lá
Xanh mờ trong ánh trăng
Trong xóm nhỏ Chi Lăng
Đêm về yên ả quá
Tôi ngồi bên ổ rạ
Rút từng bó rơm vàng
Và thả xuống cầu thang
Cho đàn bê ăn nữa
Bóng trăng in lổ đổ
Qua kẽ liếp nhà sàn
Thả những ngôi sao nhỏ
Lên lưng chú bê vàng
Có ai đó dịu dàng
Nhìn tôi qua cửa sổ
Chợt thấy tôi bỡ ngỡ
Em ngoảnh nhìn ánh trăng.
Cuối thu
Sắc vàng như đốt, như thiêu
Như mang tất cả ráng chiều về đây
Biết là lá sắp lìa cây
Trời không lỡ gió để ngày lặng thêm
Có người ngồi thức qua đêm
Lặng im không muốn quét thềm sớm nay.
Đọc Kiều đêm tuyết rơi
Tặng M.
Một mình một bóng với đêm
Chén suông biết mấy nỗi niềm cho say
Cảo thơm ngừng giở trên tay
Nhìn ra tuyết đã rơi đầy mái hiên.
Chắp tay lạy cụ Tiên Điền
Lòng thành một nén hương riêng tạ lòng.
Tơ trời đứt nối bên song
Tơ trời còn rối, tơ lòng càng vương.
Tuyết rơi, rơi khắp nẻo đường
Canh khuya thân gái dăm trường là đâu
Quê người từ độ bể dâu
Tóc ai tuyết đã nhuốm màu hoa râm
Những là tri kỷ tri âm
Vì ai gió bắt mưa cầm bấy nay.
Đàn Kiều không gảy nơi đây
Vẫn nghe nhỏ máu bốn dây tì bà
Đi đâu cũng cõi người ta
Vẫn còn muôn nỗi xót xa vì tiền
Vẫn còn phận bạc Đạm Tiên
Vẫn còn đổi trắng thay đen đủ đường.
Trăng đoài tuyết chửa ngậm sương
Tiếng gà đồng vọng quê hương mấy trùng.
Bao giờ một khúc vui chung
Đọan trường thôi hết, trùng phùng tới nơi?
Cảo thơm Người gửi cho đời
Người tin lại gửi cho người yêu thương.
Ở đây đêm đoản ngày trường
Nghĩ người ăn tuyết nằm sương xót thầm
Nghĩ người nghĩa trọng tình thâm
Nghĩ người đã động hiếu tâm đến trời
Dẫu rằng non nước xa khơi
Còn đi còn nhớ đến lời tin yêu.
Ngày mai tái hợp Kim Kiều
Ngày mai về trọn tình yêu tháng ngày
Ngày mai một mái xum vầy
Chén mừng xin lại chắp tay dâng mời
Khói hương thấp thoáng bóng người
Song ngoài tuyết đã ngừng rơi bao giờ
Đồng chiều PXCOP
Chiều rồi đụn rạ toả hương
Mặt hồ cũng toả màn sương bên đồi
Rừng phong ôm ấp bãi sồi
Làng quê thưa vắng bóng người lại qua
Chim chiều mấy vệt xa xa
Khói chiều một dải tà tà bên sông
Có dăm chú bé trên đồng
Mải vui bầu bạn mà không chịu về
Có con ngựa trắng chờ xe
Có người xà ích say nhoè dưới cây
Lữ hành có một ta đây
Gối đầu lên mảnh trăng gầy nhớ quê
Gặp lại các em
Các em nằm yên nghỉ bên sông
Những cánh hoa hồi phủ thơm mặt đất
Anh về thăm mà khôn cầm nước mắt
Trời biên cương xanh ngắt
Mây trắng bồi hồi đỉnh chốt người đi.
Sông Kỳ Cùng đò đang đợi bên kia
Nước ngập cầu Khánh Khê, xe ta chưa sang được.
Anh vòng qua lối tắt
Tìm các em trong sắc cỏ xanh rì
Sau cơn mưa nghi ngút nắng hè
Để bóng anh trùm lên từng ngôi mộ
Hàng bia nhỏ không còn nhìn rõ chữ
Nhưng gương mặt nào anh cũng nhớ y nguyên
Anh thì thầm gọi tên mãi từng em
Như gọi tên những người thương yêu nhất
Những đứa em chung chiến hào giữ đất
Mùa xuân qua đã ngã xuống nơi này.
Chưa tròn tuổi quân nhưng các em sống trọn cuộc đời
Với đồng đội, với tình yêu biên giới
Các em ơi có nghe anh gọi
Cả đội hình đơn vị sắp qua đây
Mười năm hành quân qua bao chặng đường dài
Nay đứng trước các em anh thấy mình rõ nhất
Thấy tan đi những suy tư vụn vặt
Thấy cháy bùng bao ước nguyện thiêng liêng
Cho anh về sống lại những đêm
Đốt ngọn lửa trong gió mùa đông bắc
Ôm tấm chăn chiên còn vương bụi đất
Đi dọc chiến hào nhường hơi ấm cho em
Vẫn còn đây ôi tiếng hát hồn nhiên
Đêm đẩy mảng cùng anh vượt thác
Cả tiểu đoàn qua sông ào ạt
Em đập sóng thìa lìa cho dậy ánh trăng vàng
Các em đi khi mười tám tuổi xuân
Và để lại những trái tim trong trắng
Ở Đồng Đăng, ở Thâm Mô, Chậu Cảnh
Bên hầm sâu, trên chiến lũy pháo đài
Đất của mình chứ đất của ai,
Phải xông lên mà giữ!
Tiếng các em thét gọi nhau trong chiến hào khói lửa
Còn cháy lòng bao chiến sỹ xung phong…
Thôi các em nằm yên
Quân ta đang tiến về Cao Lộc
Đường bình độ cả trung đoàn thầm nhắc
Phải giữ yên mảnh đất các em nằm
Lửa cháy rồi trên cao điểm Bốn trăm.
Giấc ngủ của trẻ con làng chài
Trẻ con làng chài dễ ngủ quá đi thôi
Vừa mới chơi xong đã ngủ cả rồi
Co chân lên sàn, tựa lưng vào mạn
Có chú ngủ nghiêng có chú ngủ ngồiChiều nay tôi theo các chú đi câu
Được chia bao nhiêu vỏ hến vỏ hàu
Nhưng chẳng có gì tặng cho bạn nhỏ
Chỉ biết xoa đầu thế cũng thân nhauGiờ thì ngồi trông cho giấc ngủ yên
Trẻ nhỏ thường mơ những chuyện thần tiên
Bởi quá giàu chăng nên không để ý
Trăng ném vàng cho biển đầy thuyềnKhông biết trong mơ các chú thấy gì
Bao nhiêu bí mật trong giấc ngủ kia
Tôi cứ chờ nghe một lời nói mớ
Nhưng không chú nào để lộ câu chiVâng thế là tôi chỉ còn có cách
Xin các chú mình được ngủ kề bên
Để rồi trong mơ mách giùm các chú
Trăng ném vàng cho biển đầy thuyền
Gửi Xéc-gây Êxenhin
Người ra đi từng ấy năm trời
Không về lại mảnh vườn quê có biết
Thương nhớ mãi cây phong già đã chết
Trút lá vàng trong gió bạch dương đưa
Có bầy chim không nỡ dứt cành xưa
Lại chiu chít về rủ nhau xây tổ
Đây làng quê đây bến sông tuổi nhỏ
Ri-a-dan xa vẳng tiếng bao đời
Bầy ngựa về như tiếc ánh chiều rơi
Ngoảnh đầu lại nhìn cánh đồng lần nữa
Bầu vú nặng của đàn bò sữa
Nhắc một ngày mệt nhọc trôi đi
Tôi thẫn thờ bên ổ rạ đêm khuya
Nơi ấp ủ những vần thơ anh viết
Nơi âu yếm bao lần anh ngủ thiếp
Ôm vầng trăng không muốn gửi cho ngày
Để rồi khi tỉnh giấc mơ say
Nghe lúa mạch cất tiếng reo đầu bãi
Có cô gái say mùi hoa cúc dại
Mái tóc vàng nghiêng xuống cánh hoa kia
Xin trọn đời yêu mến làng quê
Nới sinh những nhà thơ trên trái đất
Nơi quá khứ cha ông gần ta nhất
Nơi trăng sao tối tối rủ nhau về
Có thể nào cuộc sống hết say mê
Không xúc động thiêng liêng
Chẳng còn trong trắng nữa
Khi lũ trẻ vẫn nô đùa trên cỏ
Hái hoa đồng nở cạnh bước chân bê
Khi trên sông đàn sếu lại bay về
Giăng muôn cánh kéo chiều lên bát ngát
Nơi bến nước mẹ thường ngồi giặt
Chiếc áo nồng mưa nắng tuổi thơ anh
Tôi lắng nghe tiếng sóng cuộn bên ghềnh
Như tiếng vọng của tình anh muôn thuở
Như tiếng dội của lòng tôi chan chứa
Một quãng đời xin gửi lại nước Nga
Và đêm nay, xin nghỉ lại ngôi nhà
Trên ổ rạ đẫm hương chiều thương nhớ
Như anh xưa từng khát khao trăn trở
“Dùng miệng của vầng trăng mà ngậm cọng rơm này”
Heo may dạm ngõ
Rét trung du tím dần trên quả cọ
Lá sắn vàng hiu hắt rụng trên nương
Theo ngọn gió heo may về dạm ngõ
Tóc ai dài năm ấy đã pha sương.
Hoàng hôn nhớ
Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng
(Kiều)
Nắng vàng nhuộm đỉnh tháp xưa
Chiều đi sau tiếng chuông vừa thu không
Thẫm dần mặt nước trên sông
Nhạt dần ngọn khói trên đồng vắng xa
Thảo nguyên xanh mấy nếp nhà
Có đàn sếu nhỏ phương xa mới về
Lối mòn gợi nhớ làng quê
Bạch dương buông mái tóc thề đợi ai
Nghĩ người xưa đến tựa vai
Chiều đi thương bóng cây dài lặng yên
Hoa vàng trong gió nghiêng nghiêng
Buồn như vạt nắng để quên bên hồ
Một mình mình những ngẩn ngơ
Nghe chim tiếng tỏ tiếng mờ sau cây
Vô tình ai đó có hay
Quê nhà tôi đã heo may dải đồng
Cơm thường bữa có vơi không
Em còn mua cốm làng Vòng cho con
Mẹ ơi thương mẹ héo mòn
Con xa mười chín năm tròn vẫn xa
Dẫu ngày ăn miếng bánh Nga
Đêm mơ chỉ thấy quê nhà mà thôi
Mẹ giờ tuổi ngoại sáu mươi
Còn xanh ngọn khói bên trời chờ con
Chiêm bao chấp chới cội nguồn
Mỗi chiều thêm mỗi hoàng hôn ngóng về.
Một khúc quê hương
Tặng Thuỷ
Không có lẽ chỉ còn là nỗi nhớ
Ngôi nhà xưa đã bán lâu rồi
Nền đất cũ giờ đây người khác ở
Còn bâng khuâng khi nắng rớt lưng đồi
Mùi hoa dại dọc con đường đất đỏ
Những lùm cây nương náu thuở lên mười
Mưa xuân giục bước chân người về chợ
Gặp người làng ai đó nhắc tên tôi
Tên tôi đó trên môi bầy trẻ nhỏ
Năm ba lô súng đạn trĩu vai người
Tên tôi đó có người em cạnh ngõ
Thương mẹ già thầm giấu chuyện xa xôi
Ôi chuyện cũ mười năm bên bếp lửa
Tay em hồng còn ấm mãi tay tôi…
Đất trung du nhiều nắng mưa trăn trở
Người trung du quen vỡ ruộng san đồi
Nơi củ sắn cõng dùm bao hạt lúa
Chín mét đồi mới gặp mặt giếng khơi
Sao ngày tết bốn phương về giỗ Tổ
Nghe câu xoan câu ghẹo ấm bao lời
Sao mẹ tôi đoạn Kiều nào cũng nhớ
Sao em tôi hay hát hay cười
Ai xui tôi ôm mối tình dang dở
Ai khuyên em đã hứa chẳng thay lời
Em đưa tiễn mưa trắng đồi hoa sở
Đò ngập ngừng. Bến lặng. Nước sông trôi
Tôi đã đi gót mòn không biết sợ
Bấy nhiêu năm ngang dọc mấy phương trời
Qua sống chết lọc lừa cám dỗ
Qua buồn vui, may rủi, khóc cười
Những dân tộc những quốc gia nghiêng ngửa
Những tượng thờ đổ vỡ nơi nơi
Tôi đã thấy đã nếm mùi đau khổ
Đã lênh đênh nơi đất lạ quê người
Nhưng không chết một tấm lòng thương nhớ
Ơi cội nguồn duyên kiếp của đời tôi
Người xa xứ đêm đêm thường mất ngủ
Đêm hôm nay là biết mấy đêm rồi
Nghe tiếng quạ rủ nhau về tháp cổ
Trên cánh đồng tuyết lạnh im hơi
Tôi thảng thốt lặng nhìn qua cửa sổ
Một vì sao đang rụng phía chân trời
Cái liên tưởng cổ truyền như nhắc nhở
Một người thân một bạn hữu qua đời
Một số phận trong cuộc đời trăn trở
Và bao giờ điều ấy đến bên tôi
Ôi nếu vậy xin được về xứ sở
Có dòng sông hoa sở trắng bên đồi
Có giọng hát của những người trèo cọ
Mang yêu thương khao khát gửi lên trời
Có con sáo mỏ vàng trong nắng đỏ
Học tiếng người bên lối ngõ sang chơi
Có em tôi khẽ nghiêng vành nón nhỏ
Bên cổng làng muôn thuở vẫn chở tôi.
Mưa xuân ngày giáp Tết
Mưa như thế thì phát ghen lên mất
Với hoa vườn cỏ nội với em thôi
Như rắc phấn, thoa hương lên mặt
Như mơ màng âu yếm lên môi
Mưa thấm dịu con đường ra bến nước
Nơi em ngồi chọn lá rong xanh
Con én nhỏ hiền như sai bảo được
Bay quanh ta chíu chít ở bên ghềnh
Xin quẩy gánh theo em về xóm nhỏ
Mưa mơ hồ trên lá biếc em trao
Những hạt vương trên áo em bỡ ngỡ
Đã tan theo suối tóc tự khi nào
Anh người lính quen đi nhanh bước mạnh
Quen mưa to gió lớn những phương trời
Nhưng trước em, trước mưa xuân mỏng mảnh
Lại thấy mình thơ nhỏ giữa xanh tươi.
Rừng Lào
Chiều chầm chậm về trên tầng săng lẻ
Lá rì rào sau mỗi đợt chim kêu
Tôi như kẻ hành hương giờ lặng lẽ
Thả suy tư theo ngọn khói Vân Kiều
Đây biên giới chao ôi màu nắng Việt!
Gửi theo chim lớp lớp tới rừng Lào
Thương ai đó giữa rừng đi mải miết
Ngọn le vàng như phất nắng lên cao
Vẫn nguyên vẹn rừng ơi rừng chung thuỷ
Xa Trường Sơn thương nhớ đã bao ngày
Đời chiến sĩ nuôi lớn hồn thi sĩ
Người yêu rừng lại về với rừng đây
Xin được đến với cội nguồn thương nhớ
Quá khứ ư?Quá khứ đã xanh chồi
Nhưng dấu võng lặn sâu vào thớ gỗ
Thành hương trầm thơm suốt cuộc đời tôi
Thời tôi đến cái thời tươi trẻ lắm
Giữa rừng Lào nhớ mẹ, hát u ơ
Dòng lục bát bao lần tôi mắc cạn
Những câu thơ đuối sức phải lên bờ
Tôi đâu biết nơi điệp trùng hoang dã
Mỗi gốc cây hòn đá cũng tôn thờ
Mỗi ngụm suối tôi uống vào trong dạ
Cũng dậy hồn thuần phác của người xưa
Đâu phiến đã tôi vẫn ngồi tập viết
Học thuộc lòng mỗi một tiếng chim kêu
Đâu nệm lá tôi nằm nghe thiêm thiếp
Vượn ru con non nỉ cả rừng chiều
Thời vạm vỡ ngực trai tôi mười tám
Ai hương bưởi hương chanh tôi vẫn chỉ hương rừng
Người áp ngực đầu tiên người bạn
Sợi máu đầm trên mái tóc rưng rưng
Bạn còn nhắc các anh ngày Tây Tiến
Thịt xương anh gửi lại cánh rừng Lào
Ôi những buổi cây nghiêng mình tưởng niệm
Suối ngẹn lời muông thú cũng nao nao
Nghe rạo rực tiếng voi đi thác đổ
Tiếng bồn chồn con hoẵng ngại mưa sa
Tiếng rừng rậm con công buồn chẳng múa
Tiếng đầm lầy con cuốc gọi u oa
Nghe đá nhọn gập ghềnh đường Long- Chẹng
Quân giặc về làm cỏ cánh đồng Chum
Hàng thông cụt như chân người chết chém
Tàn lửa rơi sôi đỏ nước sông Ngừm
Con chồn bay thiêu mình trong thung lũng
Cánh chim xanh cháy rụi lúc lên trời
Lửa vẫn cháy ầm ầm như biển động
Biết bao lần xương Việt, máu Lào ơi!
Ta đã khổ đến tận cùng nỗi khổ
Ta đã đau đến cùng tận niềm đau
Tưởng hết cả ta chẳng còn gì nữa
Chỉ còn lòng chung thuỷ để thương nhau
Bản Lào ơi! Có nhớ mùa mưa ấy
Một người con sốt rét vịn cây về
Em đứng lặng mẹ ngẹn ngào mừng tủi
Bữa cơm rừng muối ớt với măng le
Đến nhắm mắt chẳng thể nào quên được
Gương mặt người năm ấy khắc trong tôi
Trâm cài tóc mẹ lậy trời khấn Phật
Em thương người em lại hát Lăm Tơi
Đêm thắng trận nghe Lăm vông em gọi
Nhìn vai em thon mịn tắm trăng ngà
Tôi không muốn để em buồn chẳng nói
Đêm dỗi hờn run rẩy cánh chăm pa
Em ơi em mười lăm năm mê mải
Khi câu thơ trăn trở biết thương đời
Bao mưa nắng cuộc đời anh đã trải
Vẫn thương rừng vẫn chỉ nhớ em thôi
Giọt nước mắt chảy theo dòng thương nhớ
Xin đừng phai trên lá biếc ngày về
Để giữ lấy cho tôi từng hơi thở
Đẫm hương rừng cùng vạt áo xanh kia
Bản Lào hỡi đêm nay trăng lại sáng
Trống Lăm vông em lại gọi tôi rồi
Tôi đã múa mà sao em chẳng nói
Thấm trăng vàng từng giọt xuống vai tôi
Sau chiêm bao
Như có bàn tay mát dịu nào
Nhẹ nhàng lay động giấc chiêm bao
Ai theo trăng sáng về bên cửa
Không phải vô tình đêm đến sao?
Tôi thấy quanh tôi ngập ánh vàng
Tóc mềm còn đọng chút sương lam
Có phải người yêu năm tháng cũ
Lại về hò hẹn với tôi chăng?
Đêm khuya cây cỏ đều yên giấc
Mình tôi rón rén bước ra vườn
Chao ôi trăng sáng còn ngây ngất
Một góc vườn xưa vẫn tỏa hương
Một bóng trăng soi một bóng người
Bóng lẻ nên lòng cứ nhớ đôi
Sương lam hay tấm khăn ngày ấy
Em khẽ choàng lên phía ngực tôi
Mình tôi lẳng lặng đến bên cây
Em thường đứng đợi ở nơi đây
Cành xưa hai đứa chung tay vịn
Giờ cách đầu tôi một với tay
Ngậm ngùi nhớ lại biết bao đêm
Đón em trăng cũng sáng nhiều thêm
Tôi rung cành bưởi cho hoa rụng
Cánh trắng vương đầy cả tóc em
Vì sao hai đứa lại xa nhau
Để nhớ thương nhau đến bạc đầu
Chiến tranh xa cách bao lầm lỡ
Tôi đã về đây em ở đâu ?
Tạm biệt nước Nga
Tạm biệt nhé! Nước Nga, tạm biệt
Trời chưa thu sao ta đã se lòng
Hoàng hôn xuống tự khi nào chẳng biết
Ta một mình thơ thẩn đứng bên sông
Đàn sếu sắp về nam có phải
Mặt hồ dâng sương khói quá êm đềm
Con đường vắng bao giờ ta trở lại
Mùi lá sồi đã dậy dưới sương đêm
Xe ai đó đưa ta về phố cũ
Căn phòng tôi người khác đến thay rồi
Xin đừng bẻ cành xi-ren trước cửa
Đã bao mùa hương toả xuống thơ tôi
Tạm biệt nhé! Nước Nga, tạm biệt
Ôi ngọt ngào, ôi đau khổ xót xa
Dù vật đổi sao dời đâu chẳng biết
Trong lòng này vẫn có Mát-xcơ-va
Giọt nước mắt chẳng vợi niềm li biệt
Một miền quê xin gửi lại bên trời
Để mái tóc của mười năm xứ tuyết
Ngả vào lòng thương nhớ mẹ hiền tôi.
Về Nghĩa Lộ
Đi một vòng Tây Bắc lại về đây
Ơi Nghĩa Lộ bồn chồn con đèo ách
Mượn dòng thác bay trắng màu lụa bạch
Làm khăn choàng che nắng bụi cho ta.
Nghe rưng rưng ký ức chửa phai nhoà
Mái sàn cũ, tiếng chày khuya, bếp lửa
Đâu Khe Đao gió thổi ù tai ngựa
Bóng ai ghì cơn sốt giữa trang thơ.
Ta muốn tìm người nghĩa sĩ thuở xưa
Vượt núi Hán đêm ngóng về Hưng Hoá
Lưỡi gươm miết ánh trăng thề trên đá
Ngọn giáo vầu hận giặc máu chưa khô.
Ta muốn tìm người chiến sĩ năm xưa
Áo trấn thủ đôi vai còn cháy dở
Ôi ánh lửa đêm công đồn Nghĩa Lộ
Đã hoá thành ráng đỏ nước ngòi Thia.
Mấy đêm rồi không ngủ hỡi Đồng Khê
Gà đã gáy trong những làng Đại Lịch
Gọi hương quế bay ra từ huyền tích
Đẫm vai người du kích Thượng Bằng La.
Gió Mường Lò thơm ngát lúa tháng ba
Khói cơm lam vẫy ta về thuở nhỏ
Ôi ước được nằm trên tàu lá cọ
Ngóng trâu về trong tiếng mõ rừng xa.
Em yêu ơi sao chẳng về cùng ta
Bóc măng sặt như sớm nào hò hẹn
Rừng chứng chỉ tay ta màu mực tím
Đến phương nào chẳng nhận ra em.
Tháng ba này hoa núi đỏ không yên
Môi như lửa và hồn như suối khát
Nghe tre nứa gửi lời qua điệu sạp
Cánh ban hồng nghiêng xuống nhịp xoè hoa.
Nhắn em yêu khi trở lại quê nhà
Anh đến hát với ngòi Thia rồi đó
Với mây trắng và trời xanh Nghĩa Lộ
Ôm em cùng Tây Bắc trọn vòng tay.
Xamacan
Những vườn hồng tưởng còn đẫm mùi hương
Tà áo thắm của những nàng cung nữ
Những thi sĩ trầm ngâm bên liễu rủ
Buông cây đàn lặng ngắm núi non xa
Xa-ma-can những ngọn tháp quên già
Tay ai nạm màu ngọc xanh huyền ảo
Nghe văng vẳng chuông thánh đường Hồi giáo
Tiếng nguyện cầu muôn thuở kiếp người qua
Cánh đại bàng nghiêng xuống thảo nguyên xa
Con sông khát nằm ngang xa mạc vắng
Những cụ già cưỡi la đi trầm lặng
Bầy lạc đà mơ ngủ dưới trời sao
Ma-xê-đoan xưa dừng ngựa nơi nào
Đường chinh phạt ôm giấc mơ tuyệt đích
Nhìn núi dựng ngang trời U-dơ-bếch
Có bàng hoàng ngoảnh lại Xa-ma-can
Nắng hè lên quét những lưỡi gươm vàng
Áo hiệp sĩ bừng bừng ôm cơn sốt
Mà đâu đó giữa vườn nho mọng ngọt
Nét mày cong đen thẳm mắt ai nhìn
Ta về đây chia sẻ với bạn hiền
Bát rượu nóng ngọn khói thơm đồng cỏ
Gió phủi bụi thời gian trang sách cổ
Lại tưng bừng thanh sắc buổi đầu tiên
Ngày vui dài xin cứ hát đi em
Cho anh thuộc những bài ca xứ sở
Để rồi say còn biết đường mà nhớ
Mà tìm về bên nhau
Chợ chưa tan trăng đã sáng trên đầu
Xa núi tuyết vẫn chói ngời ánh bạc
Gương trời đất ngàn năm chẳng khác
Tỏ mặt người Xa-ma-can, Xa-ma-can.
Nguyễn Đình Chiến là một nhà thơ gắn bó với cuộc kháng chiến gian khổ của đất nước ta. Những tác phẩm của ông đều bộc lộ rõ tình thương, niềm xót thương đồng đội , đồng chí và biết ơn những anh hùng đã hi sinh vì tổ quốc. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!
Tin cùng chuyên mục:
150+ Bài thơ thả thính Trai [Tuyệt Chiêu Tán Trai] Cực HOT
[HOT] 101+ bài thơ tỏ tình theo tên hay khiến Crush “đổ gục”
#199 Bài thơ tỏ tình Crush hay nhất làm “tan chảy” mọi trái tim
[Tuyển Tập] Thơ thả thính 2 câu Cưa Đổ Gái Xinh ngay từ lần đầu