Đời vắng em rồi say với ai (Thơ Vũ Hoàng Chương) phần Từ đấy về sau (1)

Năm 1940 nhà thơ Vũ Hoàng Chương khi lựa chọn thơ in vào tập Thơ say, ông đã bỏ đi một số bài mang tính riêng tư. Cũng một phần bởi vì các bài thơ đó có phần còn quá non nớt. Sau đó đứng sau một cuộc bể dâu phải tới 30 năm thì nhà thơ mới góp lại thành tập Đời vắng em rồi say với ai. Đây là một tập thơ rất hay và đặc sắc.

Nửa đêm trừ tịch

Bấy nay một mối tình cao quý
Tưởng đã chìm sâu cát bụi đời
Khoảnh khắc thiêu tàn duyên tục luỵ
Nửa đêm trừ tịch gió lên khơi.

Giai nhân danh sĩ mấy người
Bốn phương tâm sự một trời Cố đô.
Mười năm qua, đến bây giờ
Nhìn nhau thấy cả giấc mơ thuở nào.

Xuân về nhớ thuở ngát chiêm bao
Giòng nước trôi xuôi chợt nghẹn ngào
Lạc lõng vàng son màu lữ thứ
Cành mai gượng ánh mặt hoa đào.

Mười phần xuân có gầy hao
Tấm lòng xuân vẫn dạt dào như xưa.
Mấy phen biếc đó hồng đưa
Dẫu rằng xong, vẫn là chưa thoả nguyền.

Chung một nòi Thơ chín kiếp duyên
Mối tình nguyên thuỷ vẫn y nguyên
Trải vui trăng nước sầu mưa gió
Cùng lạc về đây bốn hướng thuyền.

Cảm thông giữa lúc hàn huyên
Ta nghe cặp mắt u huyền nao nao
Vũ Lăng nhớ chuyện suối Đào
Chia tay chẳng biết phương nào tìm quê.

Có nghĩa gì đâu một chữ “về”
Nếu không ngàn dặm ngược sơn khê
Nếu không ngược cả mười năm ấy
Về tận kinh đô của Ước Thề!

Mùa xuân quạt gởi thơ đề
Bảo giùm ta – chúa Xuân hề! – còn không?
Hỡi ơi, một phút mơ mòng
Đã tan rồi, mấy phương lòng sầu lên!

Trách gì ai

Ai trách gì ai những bấy lâu
Xem thơ chẳng biết ý thơ sầu!
Thi nhân tự trách mình thôi chứ:
Bèo nổi mà sao rễ quá sâu?

Cuối sông nước chảy về đâu?
Rễ bèo khăng khít riêng đầu sông Tương.
Chiều mưa bàng bạc phố phường
Lệ rưng rưng chợt ngùi thương cho tình.

Chiêm bao một phút nở hoa quỳnh
Mà trắng đôi tay cũng bất bình
Huống đã hoài công chờ nửa kiếp
Vườn trần hoa lạ bướm Trang-sinh.

Nào ai đâu bóng mê hình,
Phải chăng mình tự dối mình bấy nay?
Hoàng hôn xuống, lệ mưa bay
Sầu lên chẳng nhắp mà cay men hờ.

Hỡi ơi, tình vẫn chỉ là mơ,
Sao cũng đòi phen giận với ngờ?
Mới biết mình si là thế đấy…
Mà ai si đến thế bao giờ!

Có chăng một gã-làm-thơ
Mười năm cửa khép mây mờ tháp cao
Nhớ giai nhân tự kiếp nào
Mở lòng ra đón trăng vào thử xem.

Ví có đà gương tỏ trước rèm
Mà ai kiếp trước có là em…
Nhưng thôi, còn ước ao gì nữa,
Bốn ngả tâm tình ngập bóng đêm!

Hồn trong dĩ vãng tan chìm
Ngọn tàn đăng cũng im lìm cánh hoa.
Lỡ nhau một kiếp xưa mà
Đành thôi ngàn kiếp sau là Sâm Thương!

Một bài thơ [Tình si]

Vì ai làm một bài thơ
Từ bao giờ đến bây giờ mới xong.

Đầu trang vằng vặc gương trong
Nhạc lơi cánh bướm hương phong nụ đào
Cuối trang vần điệu xôn xao
Lửa si mê bỗng cháy vào làn môi…
Đền nhau một chiếc hôn rồi
Mười lăm năm biết có nguôi giận hờn?
Sánh vai căn vặn nguồn cơn:
Miệng người yêu có ngọt hơn trăng rằm?
Anh rằng: Đôi cánh phương tâm
Mái Tây vừa thoáng hương trầm đó em!
Kề vai căn vặn nỗi niềm:
Má người yêu có tơ mềm tuyết nhung?
Em rằng: Một đoá phù dung
Mấy tang thương vẫn ngại ngùng gió mưa!

Lời sao lời mới dễ ưa
Vàng nghiêng lòng chén hoa chưa ráo thề.
Hoàng-hà chi thuỷ lai hề?
Phó cho sông chảy ngược về trời cao!

Mai trắng

Xuân mới ba mươi sáu nõn nường,
Riêng cành mai cũ chiếm yêu đương.
Dài sông nghĩa ấy tình cao núi,
Pha tuyết thân này mặt nhuốm sương.
Chẳng đợi Đông quân làm Đạo chủ,
Vẫn là Hoa hậu sánh Thi vương.
Giang Nam mộng lẫn vào Giang Bắc,
Trời bốn phương, lòng chỉ một phương.

Mộng giao đài

Nắng vàng theo gió vàng lên
Có ai theo gió về trên lầu ngà?
Hương bay thềm Quế xa xa
Nghìn thu chị Nguyệt chưa già ai ơi!
Từ theo trái Đất giong chơi
Vóc băng sương có đầy vơi ít nhiều.
Xót thay, lòng vẫn tiêu điều:
Lửa hành-tinh, mấy mùa yêu, đã tàn.
Ngọc phai vàng tắt dung nhan
Tương tư lạnh khoá cung Hàn từng đêm.
Lệ rơi ướt bảy màu xiêm
Ngang sông quạ réo càng thêm gợi sầu.

Lệ rơi xiêm ướt bảy màu
Ngang sông quạ réo gợi sầu tương tư.
Đêm qua gió vẳng lời thơ
Chiều nay lại một chiều mơ xuống trần.

Có ai nặng một lòng xuân
Từ khi cõi Tục xa dần cõi Tiên?
Có ai lòng nặng thiên duyên
Từ khi bụi xoá đường lên non Bồng?
Có ai tình cũ nặng lòng
Từ khi suối thắm nghẹn giòng Thiên-thai?
Để cho mộng biếc Giao đài
Xe mây rẽ lối trần aimo một chiều.

Tâm sự một người

Thơ ném mười phương
Tình trao thiên hạ
Mỏi nhớ mòn phương
Ngàn dâu bóng ngả.
Gối chăn ơi, hỡi chiếu giường,
Vùi đây tâm sự thê lương!
Tiếng thở dài sao rụng
Hàng lệ đắng mưa tuôn.
Đầu ấp vào ngươi
Mình riết vào ngươi
Giòng đau tâm sự khơi nguồn.
Bình sinh mộng đã hoàng hôn
Bông, tre, vải, cói… mồ chôn cuộc đời.

Ta khóc cùng ngươi
Ta giãi cùng ngươi
Giòng đau tâm sự đầy vơi.
Gối chông chênh, mền cũ nếp khâu rời
Chiếu mong manh, giường hẹp của ta ơi!

Trăng rụng nửa vời
Đêm mờ trọn kiếp
Nghiêng đĩa dầu vơi
Không thành giấc điệp.
Bảo giùm ta, gối hỡi chăn hời!
Phương nào sự nghiệp?
Tình mất đâu nơi?

Hương phấn vàng son ngoài cửa khép
Then cài nghe mộng tứ bề rơi.
Gối chăn yêu mến, giường thân thiết,
Ta mở hồn ta với các ngươi!

Công chúa Paris

Màu chuyển… Đũa tiên vừa đặt
Cây cành thôi khoác thanh y.
Từng phố, đây từng chỗ ngoặt:
Áo vàng Công-chúa Paris.

Khách du có gã tình si
Quyết hái bàn tay Công-chúa.
Ôi, nàng đã thiết triều nghi:
Lộng lẫy ngai vàng lá úa!

Lệnh xuống, bừng lên khúc múa:
Trăm ngàn pho tượng hồi sinh;
Nhịp với đồng vươn đá cựa
Mấy mùa vang bóng hiển linh.

Hai mươi thế kỷ nghiêng mình
Hai chục Paris tròn mắt.
Trái tim vàng của Đế-kinh
Hoạ điệu tình ca khoan nhặt.

Ai bảo đồng kia lạnh ngắt?
Ai rằng đá nọ trơ trơ?
Từ đỉnh ba trăm thước sắt,
Này nghe lòng Tháp vương tơ!

Sông Seine vàng lượn đôi bờ
Xuôi xuống vàng Mont-Parnasse
Ngược lên vàng Sacré-Coeur
Từng bậc từng cung đậm nhạt.

Khắp nẻo vàng thu san sát
Ngai vàng Công-chúa nguy nga.
Vươngđdiện, Hoàng-môn, Đế-các
Chầu quanh… vạn thuở không già.

Khách du soi ngọn Đèn-hoa
Xem mặt Đô-kỳ Ánh-sáng.
Nàng ơi, ngoài trái tim ta
Còn sính nghi nào xứng đáng?

Nàng ngủ trong lầu Dĩ-vãng
Chỉ thu về mới hiện thân.
Ta, kiếp phi bồng phiêu đãng,
Vì thu đứt ruột bao lần.

Nàng mang vòng ngọc Giai-nhân
Ta có vòng gai Thi-sĩ;
Tìm nhau đã mấy trầm luân
Mới thoả u hoài vạn kỷ.

Rồi… mỗi lần thu hội ý
Hoađdăng lại vượt trùng dương.
Tháp lại truyền tin báo hỷ:
Cưới nàng Công-chúa Tây-phương.

Em chỉ là mây

Sao anh ngơ ngác? Lạ lùng chưa!
Em vẫn là mây tự kiếp xưa.
Trời xám Paris thu nặng chĩu
Lênh đênh sầu biết mấy cho vừa?

Chợt gió thay chiều sao đổi ngôi
Em ca: Xin bước xuống thuyền tôi!
Tiếng ngân dài ấy nghe quen lắm
Khoảnh khắc tiền thân tỉnh lại rồi.

Cầu Neuf đằng xa buông thõng chân
Vào sông Seine, lắng tiếng vàng ngân
“Khoan hò!” Giọng hát chìm thê thiết
Ai nhớ nhung gì? Vân hỡi Vân!

Em bảo: Rồi trăng lặn một mình
Thì mây lại nối kiếp phiêu linh
Chỉ thương bờ đá còn ghi dấu
Mà đá thuyền quyên vốn nặng tình.

Thạch Đầu ngơ ngẩn bóng mây trôi
Thiết Tháp hờn trăng lạnh lẽo ngồi
Anh ạ, Paris toàn sắt đá;
Lòng đau Sắt nọ Đá này thôi!

Anh hiểu! Vàng thu sẽ dậy men
Lá rơi vàng kín mặt sông Seine
Hồn anh sẽ đọng dài trên lá
Để giúp em màu đan áo len.

Vân nhớ Hoàng chăng giữa phút này
Cánh phi cơ lướt cánh đồng mây?
Nhớ Vân, Hoàng chỉ còn hư ảnh
Đôi bạn tung trời sát cánh bay

Y-sa

Nguyệt tỏ mười lăm chuốc chén đầy
Gió reo sóng múa vị đời say
Bước lên nàng đón chào thi hứng
Mở trọn hương màu đôi cánh tay.

Hồng nhạn truyền tin báo Hội-Thơ
Mây bay trắng lụa ruổi vàng tơ
Bỗng dưng mái tóc nàng mê hoặc
Mây bỏ trời xanh tự bấy giờ.

Sao cũng mê nàng sao bỏ ngôi
Đông Tây há chịu mài lìa đôi!
Tao đàn nhóm họp mùa Thu ấy
Là đã Sâm Thương lửa bén rồi.

Hôm mai vằng vặc mảnh tình ta
Giữa Hội-Thơ riêng mở tháp ngà.
Có phải hồng nghê cầu đã bắc
Hai chân trời nối… bảy màu pha?

“Lòng em là một cánh chim trời”.
Mở sách, nàng ngâm giọng tuyệt vời.

Ta cũng bể Đông liều cất cánh
Tìm chim bể Bắc đó nàng ơi!

Cầm tay, nàng bảo: Hỡi thi nhân,
Mộng cũng như Thơ, hẳn có vần?
Hãy buộc lên Trăng thuyền mật ngọt
Đôi ta chèo tới bến Siêu-chân!

Ôi, lời như ngọc ý như gương…
Bỗng mắt nàng xanh đến dị thường,
Bờ bến Siêu-chân vừa thấp thoáng
Nổi trên gò má bập bềnh hương.

Nét càng như đượm vẻ như lơi
Cặp mắt nàng xanh đến não người.
Bờ bến Siêu-chân vừa đánh đắm
Ngàn thu vào sóng tóc đầy vơi…

Giật mình! Đây sự thật phong ba
Đã xé tan tành duyên chúng ta.
Thơ Mộng lìa đôi, thuyền vắng ngắt
Quanh co lạc mãi nẻo Ngân-hà.

Để mỗi lần trăng hiện dáng thuyền
Phương này tê tái giấc mơ duyên.
Y-sa nàng hỡi, phương nào nhỉ
Thơ có còn say Mộng ảo huyền?

Bài Thơ ta mở với trăng đầy
Khép lại bằng trăng khuyết ở đây.
Diểu diểu nhất phương hề vọng mỹ…
Sao mờ chênh chếch bóng đêm vây.

Mây sóng tình thơ

Ký hiệu truyền ra gợn nổi chìm
Mang theo từng tiếng đập con tim
Đàn vào hơi thở ai trinh nữ
Mộng trắng thơ vàng tóc bạch kim.

Hai cõi chênh nhau một góc ngày
Trăng lên phương đó lặn phương này.
Đôi ta chẳng thể cùng chung bóng
Mà tiếc vầng trăng đẹp tối nay.

Ai gạt giùm ta trục địa cầu
Xiên về bên trái của châu Âu?
Để ta chung một vòng kinh tuyến
Khỏi bị Thời-gian chia rẽ nhau!

Cuồng vọng mà thôi… giọt lệ tràn,
Thời-gian vẫn kết với Không-gian
Thành hai ngọn giáo “tung-hoành độ”
Xé mãi lòng ta đến nát tan.

Đành gây trầm gọi gió Đông-phương
Nổi lửa thần giao đốt dặm trường
Tâm sự phóng lên bờ Tĩnh-hải
Cho vầng trăng chuyển xuống Tây-sương.

Cực-tử màu chen sắc Ngoại-hồng
Ngàn tia sầu nhớ vút hư không
Băng qua Nguyệt-trạm về nơi ấy
Là gã thi nhân đã cháy lòng.

Nàng cũng thi nhân… có khác gì,
Mắt xanh ngàn thuở lại hồ ly.
Trái tim nàng: chiếc thiên nga trắng,
Đâu nỡ đành riêng để gã si!

Cho nên trời Bắc-hải mây nao
Mỗi Thái-bìnhđương lúc sóng trào
Hai ngả bao lan cùng hoạ nhịp
Mở vòng tay đón một ngôi sao.

Trên đây là những bài thơ Vũ Hoàng Chương viết trong tập thơ Đời vắng em rồi say với ai. Đây là một tập thơ rất hay và độc đáo mà chúng tôi đã chọn lọc và muốn chia sẻ cùng với bạn. Thông qua tập thơ này bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác của nhà thơ, cũng như những dấu ấn văn chương mà nhà thơ muốn chuyển tải trong chính tác phẩm của mình.

Xem thêm: Đời vắng em rồi say với ai (Thơ Vũ Hoàng Chương) phần Từ đấy về sau 2