Cửa Đã Mở – Chùm thơ Việt Phương phải đọc ít nhất một lần phần 3

Thơ Việt Phương luôn thu hút hút bạn đọc bởi những ý nghĩa sâu sắc và phong cách sáng tác thơ đầy táo bạo. Ông từng được ví như một vì sao sáng chói trong nền thơ ca Việt Nam. Mỗi thi phẩm ông tung ra đều được bạn đọc săn đón và tìm kiếm đủ để chúng ta thấy sức hấp dẫn của thơ ông. Nếu bạn là người yêu thơ, chắc hẳn sẽ không thể bỏ lỡ những thi phẩm độc đáo này phải không? Hãy cùng nhau bỏ túi những chùm thơ đặc sắc nhất nhé!

Nguyên (II)

Cũng chẳng biết anh chân thành hay khôn ngoan
Anh hào hứng tụng ca đời rất tươi rất đẹp
Có thể lịch sử thuộc về anh hoàn toàn
Ba thế kỷ sau càng thấy anh vững vàng sáng suốt
Có thế chăng tôi cũng không làm như anh được
Cuộc đời trên trang viết của anh cứ trơn tru
Thiếu lễ độ thì gọi là “vi vu” là “hết sẩy”
Tôi muốn sống tận cùng mình ở đáy
Nơi cuộc đời trăm phần trăm cuộc đời
Phần xấu xa không choán chỗ trong tương lai
Lại thường trực giữa cái thời hiện tại
Thời gian vứt đi những bọt bèo rác rưởi
Hôm nay rác và bèo đè nặng lên đời người
Tôi muốn sống tất cả hôm nay dù phải mất ngày mai

Không (II)

Anh nhớ em như rừng thông nhớ gió
Thoảng gió về rừng đã mở lòng thông
Hãy quên anh như người quên ngọn cỏ
Dẫm lên rồi mà tưởng cứ như không

Tỏ

Có những người bảy mươi năm cách mạng tự thấy lão bất thành
Có những kẻ hèn kém bất lương được bốc lên lừng danh
Có những gã ngông nghênh hoang tưởng mình là thiên tài bị quên lãng
Cái đời mê sảng
Như tiếng rao giầy giò hai giờ sáng Hà Nội xưa
Bây giờ quảng cáo khoe khoang lừa mị cứ như đùa
Cái đời bỡn cợt
Một tháng thành tỷ phú rồi một ngày thành bèo bọt
Hoa sữa nồng nàn đêm cuối thu
Đám cưới cô gái câm lấy chàng trai mù
Dạt dào hạnh phúc
Cái đời rất trong và rất đục
Những bon chen cúi luồn khổ nhục ngày đêm
Những mưu toan ác hiểm sặc sụa khát thèm
Cái đời hết điên sẽ tỉnh
Anh hiền lành anh ranh mãnh
Anh hoà đồng anh cô quạnh
Cũng thế thôi mênh mông và vặt vãnh kiếp người
Cũng thế thôi cay nghiệt và tuyệt vời cuộc sống
Đến muôn đời hy vọng
Cứ ngây thơ

Sáng

Khi chia nhau mẩu sắn lùi bên ngọn lửa bập bùng chiến khu Việt Bắc
Tưởng chừng mùi thơm chẳng bao giờ quên được
ánh lửa này soi sáng những đời sau
Bây giờ ngày xưa ấy ở đâu
Người ăn sắn ai còn ai mất
Ai đang còn mà mất hơn cả mất
Nghe như là bịa đặt
Hứng lên là thêm thắt tào lao
Ngày xưa bên lửa rừng tán chuyện tầm phào
Ai lẩm cẩm nói những điều to tát
Còn trẻ măng nghĩ gì cháu chắt
Thế mà
có khi là sự thật
thì sao
Ta gửi vào vạt nắng xôn xao này ước mơ nhiều lứa tuổi
ước mơ ngônh nghênh đời lính cậu
ước mơ nung nấu như vết thương
bồn chồn như nỗi nhớ
ước mơ bạc cả mái đầu
Hà Nội của ta từng nhịp sâu khoan thai thở
Mỗi bước phố hè là gặp gỡ
ngỡ ngàng lạ
ngỡ ngàng quen
Những chàng trai diện sang
thanh lịch và kệch cỡm rẻ tiền
Một cụ già mũ phớt cầm can dáng hào hoa
Hà thành rất duyên bảy mươi năm trước.
Một điệu nhạc Tây xập xình gào thét
Người mẹ áo nâu vá vai còng lưng
lẫm chẫm bước ngang đường
Mùi ngầy ngậy phở bò sốt vang
Cô thôn nữ gánh rổ hàng cà chua đỏ chót
Những áo quần pha trộn các mốt các màu
Những quầy dịch vụ vỉa hè san sát cạnh tranh nhau
Anh giám đốc công ty dừng lâu ở
hàng bê tái dê thui cô gái trẻ
Một bộ mặt hãnh tiến câng câng ra vẻ
giữa vỏ chuối lá bánh bụi bặm tiếng chuông chùa phiêu diêu
Cái thị trường nhốn nháo đủ trăm chiều
Man rợ văn minh như đống áo quần siđa xổ tung đầu phố
Nhà kinh doanh ơi tìm đâu ra chân gỗ
Môi giới hợp đồng cho quá khứ ăn theo
Có bao giờ quá khứ lại ăn theo
Ngày mai đến trong vòng vèo gấp khúc
Con người sẽ biết khơi trong gạn đục
Cánh diều bay thúc giục nới dây neo
Giao thừa mênh mông trên đất nước nghèo
Những đồng đội ngày xưa cùng ăn củ sắn
Có cái gì đôn hậu trung thành đằm thắm
Của chúng ta trong nắng sáng thu này

Sao

Anh cần một người con gái để sống
Một người con gái để mơ
Một người con gái để giận hờn
Một người con gái để cưng chiều nhường nhịn
Một người con gái để anh là tất cả anh
Anh cần một người con gái để nhận biết
về quan họ gió rừng
Để quen nét uốn lượn con rồng thời Lý
Để hiểu cái ồn ào “rốc” Mỹ
Để nâng niu cánh hoa dại ven đường
Để gặp bất ngờ trong từng đôi mắt
Để cảm thông với người
Để niềm khát khao bao giờ cũng mới
Ở đâu người con gái ấy
Ơi ngôi sao đang vẫy cuối chân trời

Khác

Suốt đời làm con vật chính trị
Đó từ xưa là định nghĩa con người
Mà loài người có độc quyền đâu nhỉ
Loài khỉ kia chính trị chẳng nhường ai
Suốt đời miệt mài theo quyền lực
Dẫu quyền lực với mình như con ruồi
Tưởng thế là trả ơn người chân đất
Đem lương tâm ra cược giữa cuộc chơi
Nuôi ước vọng ngời ngời chính trị sạch
Không mưu mô không luồn lách gian hùng
Ngã vỡ mặt mà không hề biết cạch
Suýt chết rồi chim vẫn thách vòng cung
Cuối đời làm con vật chính trị
Hình như không chỉ thế là người
Đã vượt qua được bến bờ mộng mị
Vẫn còn say chính trị chưa thôi
Cố sao cho
dân thực sự là trời

Một

Một nhìn nhau hững hờ đắm say
Chẳng biết sau này là gì cả
Gì cũng chưa mà gì cũng đã
Thế mà vô tận hoá phút giây
Một nhìn nhau đắm say hững hờ
Vừa đủ giăng tơ lên trời biếc
Có biết không hay là không biết
Trọn đời mất biệt nhẹ nhàng sao
Một cầm tay và một chiêm bao

Khi

Sáng sớm bóc tờ lịch
Mất tích một ngày đời
Trong lòng nghe tí tách
Giọt buồn hay giọt vui
Có ai đây vừa đến
Có người nào vừa đi
Món nợ chừng đến hẹn
Xin khất thêm một kỳ
Thôi thì ta cứ nín
Dẫu mùa xuân đương thì
Lúa ngoài đồng sắp chín
Cũng như là thường khi

Bỗng

Bỗng nhiên vũ trụ thuộc về ta
khi gian phòng còn một mình hai đứa
Như tình cờ như hẹn hò nheư bất ngờ như lời hứa
Một phút một đời không biết nữa thời gian
Anh đứng sát bên em yên lành tan vỡ
Lạnh buốt như băng rực lửa nồng nàn
Anh muốn quàng vai em như đôi người yêu quàng vai nhau
khi bên hồ sương khuya đã giá
Như người chồng sau hai mươi năm cách chia
trong đêm ghì lấy vợ
Như đôi bạn gái thèm một cánh tay trai xiết chặt nhau
trong hang đá Trường Sơn
Đặt đôi môi anh lên môi em xinh nhỏ tự mình son
Hút hơi em như ong hút nhuỵ
Hôn nhau cái hôn có con người ma quỷ với thần tiên
Và cứ thế anh lặng im đứng yên anh lặng im đứng yên
Nâng niu một cái gì bùn đất thiêng liêng
mong manh vững bền
giữ gìn lan toả
Em có nghe ngoài ngõ tiếng chim chuyền
Dưới chân thềm không cài then cửa mở
Anh ra đi phả buồn vui vào gió
Gửi êm đềm bão tố lại cho em

Tự

Tự làm thành cuốn hút
Đi chẳng thiết quay về
Đời người nhiều gãy khúc
Cây đời vẫn xum xuê
Dọc đường nhiều bước ngoặt
Cứ trong màu nắng quê
Dẫu tái tê lầm lạc
Trời xanh như lời thề
Dẫu ê chề vùi dập
Chết vẫn còn say mê

Bừng

Tờ mờ sáng màn sương còn mờ đục
Rồi nắng thu lại đúc một trời mơ
Và chân thành sẽ xua tan lừa lọc
Giữa Thăng Long nghìn tuổi rất dại khờ
Nhá nhem chiều hoàng hôn nhoà bảng lảng
Rồi đêm thu lại thoảng một làn hương
Nơi gầm cầu lập loè đom đóm sáng
Giữa Thăng Long điềm đạm cứ như thường

Im

Em đừng sợ cách xa thành đau khổ
Anh chỉ cần cảm thấy em trên đời
Ơi tia sáng rọi về từ tinh tú
Em là em hay một ánh xa xôi
Anh chỉ cần có em trong vũ trụ
Khát khao nhiều nhưng xin bấy nhiêu thôi
Mỗi ngày đêm là một niềm vinh dự
Khi cùng em anh được sống chung thời
Mỗi lần gặp giàu mênh mông dự trữ
Những nỗi đau rực rỡ cả đời người
Hiến dâng hết để tận cùng hưởng thụ
Một lá thuyền mất hút giữa trùng khơi
Ôi tình yêu biết thế nào là đủ
Đừng ai hỏi và đừng ai trả lời

Giòn

Cây trước nhà có chiếc lá hơi tròn
Thì ra chim véo von giữa Hà Nội
Thu vàng mơ em nâu thẫm môi son
Đi trong nắng bồn chồn hờn dỗi
Chợ cũ khơi nguồn mới trào tuôn
Lòng lạnh lùng lại dường nóng hổi
Ngược xuôi người ào ào như suối
Ai dập dìu ai rong ruổi dại khôn
Một bộ ngực mọng tròn hai mươi tuổi
Đời rất già vẫn cứ còn non

Giải

Đời như cơ chế thị trường
Ngổn ngang pha trộn chán chường mê say
Đời như hai cánh mi dầy
Rợp che năm tháng đơm đầy khổ đau
Đời như toa chợ con tàu
Dân nghèo chen chúc gục đầu nương thân
Đời như hờ hững bước chân
Dẫm lên hoa cỏ không cần đắn đo
Đời như khinh bạc câu thơ
Lửng lơ trôi giữa cơn mơ kiếp người
Đời nay nếu có luân hồi
Trăm lần xin nhận phận người đa đoan
Bao nhiêu nỗi ức niềm oan
Bao nhiêu vùi dập phũ phàng bất công
Bao nhiêu thủ đoạn gian hùng
Cầm bằng một tiếng pháo đùng rồi tan
Một đời tích oán nuôi hờn
Thì thôi một giọt tình thương cũng vừa
Từ bao giờ đến bây giờ
Người thương người để nắng đùa trong cây
Bàn tay đỡ lấy bàn tay
Nâng niu cuộc sống mỗi ngày người ơi

Gửi (I)

Anh muốn nhìn em thật lâu
Để đọc một câu trong mắt
Dù cho mặt trời vụt tắt
Dù cho trái đất hoang tàn
Dù cho con người hung tàn
Dù cho cuộc đời phản trắc
Em ơi giữ lành đôi mắt
Giữ nguyên trong vắt tâm linh
Giữ lấy một câu đinh ninh
Câu giữ một mình không nổi
Câu suốt một đời tìm hỏi
Câu không nỡ nói bao giờ

Chỉ

Trong niềm tự hào Việt Nam hiện còn bao nhiêu người
có ba mươi năm kháng chiến
Cứ bàng hoàng quả thật mình từng sống
những ngày đêm ấy mà phần xác phần hồn
vẫn còn nguyên vẹn thế này ư
Rồi cũng quên đi cái hàng ngày gớm ghê
làm kỷ niệm dần tan biến
Có ai luyện ngọc thời gian nơi sâu kín đáy lò cừ
Những ngườig tám mươi tuổi trên thế giới này
không dễ có ba thập kỷ chiến tranh cứu nước
rồi tiếp liền ba thập kỷ tìm tòi làm mới nước
Mà kể lể vênh vang cao sang và nhục nhằn
nhơ nhuốc để làm gì
Tất cả tất cả không thể bằng một buổi chiều bắt được
Vu vơ bên hồ Tây cỏ mượt gió không đi
Có đủ mặt dự phóng tương lai và hồi qui dĩ vãng
Những vinh nhục buồn vui lơ đãng loài người
Một đám mây chẳng biết xám hay hồng bảng lảng
Địa ngục thiên đàng niết bàn chạng vạng
Cũng gần thôi

Đảo

Đảo điên cho thấy sự đời
Thấy trời thấy đất thấy người đảo điên
Thấy tình lắt léo như tình
Trời chao xuống thấp đất lên đến trời
Thấy khoa giao đãi nói cười
Lúc buông lúc bắt khi mời khi mua
Thấy bao mưu mẹo dối lừa
Quay cuồng thừa thiếu thiếu thừa lương tâm
Đức tài ở dưới cát lầm
Hư danh đồn thổi ở tầm trăng sao
Đảo điên đã đủ chưa nào
Tỉnh ra thu gọi xạc xào heo may
Trong veo tia nắng hanh này
Tấm lòng chân thật thẳng ngay là người
Đảo điên ta nhận ra rồi
Cái trò dở khóc dở cười đảo điên

Ước chi em đừng cho anh ánh nhìn
như trận gió cuồng xô mây điên dại
quanh đỉnh núi
Như âm vang tiếng mẹ ngâm Kiều
đẫm nước mắt tuổi thơ
Như một màu trời mênh mông trao gửi
Như tia chớp ngoài khơi đêm động biển thay mùa
Anh thèm khóc thèm cười thèm nổ tung tan tác
Người bộ hành cô đơn trong bão cát mịt mù
Con khủng long vẩn vơ nghe thuỷ triều dào dạt
Trời biển hoàng hôn rờn rợn hoang vu
Anh thèm thực thèm hư thèm cháy bùng rừng rực
Vú em tròn trên bộ ngực mảnh mai
Trăng mang mang suốt đêm dài trằn trọc
Sao không tên soi trái đất không người
Cái tình nghĩa cuộc đời sâu nặng lắm
Anh muốn mai đây sóng lặng trời êm
Em nhớ anh một lá thuyền mơ mộng
Một lòng tay
nhẹ
ấm
êm đềm

Chát

Mùa xuân cứ như người không tự biết
Thổi mình lên siêu việt đến dại khờ
Trái đất này mấy nghìn năm vương vít
Những cũ mèm sơn phết để mộng mơ
Cuộc đời ta đã học đến chữ ngờ
Còn chưa thấm chất bùn nhơ Tô Lịch
Còn ngơ ngác khi căn lều cuối ngách
Phát ra bài nhạc kích giật phương Tây
Có sắc gì trơ trẽn lắm phơi bầy
Có hương gì thâm trầm bay trong gió
Có se lòng chút rung rung ngọn cỏ
Có mang mang nỗi nhớ những gì xa
Trái tim người như một góc sân ga
Cái nhộn nhịp Pari oà xuống phố
Cái mới lạ Bắc Kinh bừng trong ngõ
Bờ sông Ranh tiên cá ngỏ vai trần
Lời “chát” đi thẳng tắp chẳng phân vân
Thương mại nở bên chân rừng châu úc
Thời trang diện giữa cánh đồng du mục
Giọng “ráp” nghe rừng rực ở ngoài hè
Thôi ta từ bốn biển hãy quay về
Nhà mẹ nghèo nơi làng quê Sơn Tịnh
Trên mảnh đất khô cằn như định mệnh
Ta sẽ làm sóng sánh một thời vui
Nhích lên dần chút nữa chút nữa thôi
Dọn bớt đi những chuyện đời nhớp nhúa
Thời gian đập vào thời gian mở cửa
Cả dinh đào nhè nhẹ thở xa xôi
Có một thời cho tất cả mọi người
Từ Mèo Vạc tạo sức trồi công nghệ
Giữa Buôn Hồ vươn sải bay quốc tế
Những doanh nhân sáng thế mở cơ đồ
Và thời cơ dồn dập những thời cơ
Ta đi men đường ven hồ bẩn thỉu
Những day dứt vẫn còn đang nặng trĩu
Nghĩ đến thời hạnh phúc níu chân người
Nắng đầu xuân lên đó bạn bè ơi

Gọi

Gặp được người con gái có nụ cười
                như em thì yêu
Anh không cần biết em chưa yêu
                hay đang yêu người khác
Không cần biết em chưa là vợ hay
                đang là vợ của ai

Không cần em yêu anh cũng không cần
                điều gì dù chỉ trong khoảng khắc
Anh yêu em như thở hít khí trời
Qua bao năm kiếp người bao quăng quật
Em cứ là tiếng nấc của trùng khơi

Động

Lửa chảy nước cháy
Một vùng cỏ áy
Xa như bàn tay
Lên đỉnh gặp đáy
Một chum nước đầy

Dâng

Cuối một đời không thiếu gì tan vỡ
Anh nhìn em rạng rỡ vẻ nguyên lành
Chông chênh quá rợn người từ cửa mở
Vịn vào trời ràn rụa một màu xanh

Thật

Sa mạc đầm đìa đại dương ráo hoảnh
Ma quỷ nhồm nhoàm phun thánh lên trời
Tia nắng cung quăng tầng mây ăn mảnh
Gió tròn vành vạnh đánh đu chơi
Em vắt tim tôi manh quần lót bẩn
Thiên hà xa luẩn quẩn một phản đời
Trước bích bang chút chân không bất cẩn
Nhểu ra ngoài vô tận rú Eo ơi
Rồi vũ trụ này kia mồi đó nọ
Những vì sao chổng vó xăm xoi
Gầm gào chim hoà âm gù ghì chó
Coi dòi con cú vọ con người

Những thi phẩm của Việt Phương luôn để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng bạn đọc. Qua đó chúng ta có thể nhận thấy một trí tuệ hơn người cùng niềm đam mê nhiệt huyết đổi mới thơ ca của mình. Dù ông là người có quyền lực trong chính trị nhưng vẫn theo đuổi và dành tâm huyết cho đứa con tinh thần của mình. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm: Cửa Đã Mở – Chùm thơ Việt Phương phải đọc ít nhất một lần phần 2