Kho tàng thơ Trần Dần hay đặc sắc nhất mọi thời đại

Đọc thơ Trần Dần, ta cảm nhận được một phong cách thơ độc đáo và đầy thu hút. Ông là một gương mặt hiếm hoi khi dám đứng lên cách tân văn học trong thơ của mình. Với sự học hỏi và sáng tạo không ngừng nên những thi phẩm của ông luôn được bạn đọc yêu thích và đón nhận nồng nhiệt. Không để quý độc giả phải chờ lâu, ngay bây giờ mình cùng nhau cảm nhận những trang thơ hấp dẫn của ông nhé!

Chương I

Đây!
Việt Bắc!
Sông Lô
nước xanh
tròng trành mảnh nguyệt!
Bình Ca
sương xuống
lạc
con đò!
Đáy dạ thời gian
còn đọng
những tên
Như
Nà Phạc
Phủ Thông
Đèo Thùng
Khau Vác
Tôi nhớ
đồn Róm khi xưa
Nơi ta
ngã xuống
Trời sao ấp ủ!…
Đây
khe suối cạn
Nơi
bạn ta nằm.
Chắc hẳn
khu A.T.K
beo gầm cỏ rậm
Bản xưa
chim chóc
phục hồi chưa?
Người khách đến!
Thuyền lên
bến lạ
Mải vui
sương núi
trăng ghềnh
Tìm đâu
dấu vết ngày xưa?
Đâu
bom đạn tội tình
thuở ấy?
Rừng chẳng nói
lá rơi
vàng võ!
Thác
bạc phơ đầu
mài gọt
đá xanh!
Nhưng hãy tin
nhiều đêm
bên bếp lửa,
Lũ trẻ đầu xanh
nghe
chuyện người xưa,
Cũng
mê mải
như ta
nghe cổ tích!…
Ở đây
ta đã long đong
chín mùa xuân cạm lửa,
Đạn
như ruồi
bâu kín
gót chân đi!
Ở đây
lên Bắc
lại về Đông,
Vò võ
chân trời
khẩu súng,
Mỗi đêm
từ biệt
một quê hương!
Ở đây
ta dấy nghiệp
nhọc nhằn
Hai tay trắng
mưu cơ
tần tảo
Mới làm nên
đất nước bây giờ
Chính
cái nôi Việt Bắc
bế bồng ta
Qua
tất cả
tháng năm đầy lửa
Nuôi ta
nuôi cách mạng
lớn khôn
Ta bầu bạn
củ khoai môn
nương sắn
Bạn
con chim mất ngủ
rừng già
Bạn
sông Đà
sông Mã
chở đầy sao
Bạn hang núi
lá vàng rơi
khắc khoải
Ở đây
muối mặn ta kiêng
thương xót
đời con khát nước
Tương lai
ta thắt bụng
vì mày!
Ta đã nhìn
như
người lính nhịn
Nhìn mùa xuân
lại đến
nhịn mùa đông
Nhịn điếu thuốc
nhịn từng vuông vải
Nhịn no
nhịn ấm
nhịn tình yêu!
Ở đây
mây sớm
quẩn
sương chiều
Đầu bản
hùm kêu
khản giọng
Đạn bom
chầu chực
bốn bên nhà
Ta sống
giữa
bản hùng ca nguy hiểm
Ở đây
manh áo vải
chung nhau
Giấc ngủ
cũng chung
chiếu đất
Hành quân
chung
khói bụi đường trường
Con muỗi độc
chung
nhau cơn sốt
Chiến trường
chung
dầu dãi đạn bom
Tới khi ngã
lại chung nhau
đất mẹ
Hãy chia sẻ cho nhau
gió Bấc!
Chia
mưa phùn
nước lũ
cơm thiu.
Để đến lúc
mắc trung vây địch.
Lại chia nhau
những thỏi đạn
cuối cùng
Ở đây
ta mắc nợ
núi rừng
Một món nợ
khó bề trang trải
Việt Bắc
cho ta vay
địa thế!
Vay từ
bó củi
nắm tên
Vay từ
những hang sâu
núi hiểm
Cả
trám bùi
măng đắng
đã nuôi ta
Ta mắc nợ
những rừng sim bát ngát
Nợ
bản Mường heo hút
chiều sương
Nợ
củ khoai môn
nợ chim muông
nương rẫy
Nợ
tre vầu
bưng bít
rừng sâu
Nợ con suối
dù trong
dù đục
Nợ
những người
đã ngã
không tên
Ôi
thế kỷ
muôn quên
ngàn nhớ!
Nợ này
đâu dễ trả
mà quên!
Đi!
Tất cả!
Dù quen tay vỗ nợ
Cũng chớ bao giờ
vỗ nợ
NHÂN DÂN!

Chương X

Tết! –
Ồ thế, thêm một tết!
Tôi
quẳng nó
vu vơ
vào một xó lòng,
nơi đó
là kho đồng nát
một đống Tết xa nhà
đã han rỉ lên…
Chao ôi!
chuỗi ngày đêm
thắt
nút tất niên,
đau
như
một nút thừng
thắt cổ!
Vì đâu?
Con tàu cuộc sống
bỏ neo
lên bến nghỉ
hàng năm?
Có lẽ
cuộc đời
thấm mỏi!
Phải sửa sang
cái vỏ con tàu,
đây đó
ít nhiều
hoen rỉ?
Đêm nay –
cái tối
tối ba mươi
Các vì sao
đi họp
cuối năm
để phố rỗng trên trời
tắt điện.
Bên bếp lửa
rét
rình cơ hội,
lẻn vào trong
ăn trộm
hơi người.
Chúng tôi ngồi
Đống lửa ngồi bên.
Vò rượu mẻ
rót tràn sang
bát vại
Mâm cỗ
linh đình.
Chỉ thiếu
ít khói nhang?
Lại quên
khấn
người xưa
cùng bác mẹ? …
Người ta
đốt
tràng pháo cười
vô tận.
Nhưng rồi
tiếng cười
gục xuống
quanh mâm.
Rồi
kỉ-niệm-mưa-dầm
lên tiếng gọi.
Rượu đã đau môi!
Men vào đắng phổi!
Tiệc tàn
xuân vẫn
chửa sang cho …
Ngoài kia –
năm cũ sắp đi
tung cái lạnh
phá rừng
phá bản.
Tưởng như
quá khứ hết nhiệm kỳ
còn phá tán
trước giờ
suy sụp hẳn.
Tôi chạy trốn
cảnh
tan hoang bàn tiệc.
Ngồi uống
trà khan
bên cửa sổ mở toang.
Lá rơi
như
tiếng nấc thời gian,
nấc ở
biên – thuỳ – năm – cũ.
Cái rét
làm đông
miếng tiết bầu trời!
Còn tội gì
đau hơn

tội nhớ thương?
*
Hay là ngủ
như người lính trận,
quật ngã tình riêng
như
quật ngã kẻ thù?
Nhưng
Chính đôi-môi những-viên-đạn-dạn-dày
đêm trừ tịch
càng kêu
càng đắng!
*
Hay là khóc
như người con gái
hãy còn khóc được
mỗi khi đau?
Nhưng ta không quen
châm chích
nhọt tim buồn
cho nó chảy
muôn dòng lệ đỏ!
Nước mắt
có bao giờ
khuây khoả được
người ta? …
*
Hay là
rên rỉ giống heo may?
Nhưng
gió ấy
đã đôi phen nức nở
làm đau thêm
trái đất khổ đau này!
*
Hay là
giang tay
bóp cổ
mọi lời than
như
một kẻ
sát-nhân-tình-cảm?
Nhưng
bàn tay không chịu
rắn đanh!
Quả đấm
chối từ
không đấm ngực!
Người ta
chẳng thể lấy kìm
kìm kẹp nát
buồn thương …
*
Hay là
đi giải trí?
Đánh lừa tim
vài điệu múa
dăm bản đàn nhộn nhịp?
Nhưng
chính ta
là người
đi giải trí
người ta.
Cây đàn đó
thường khi
thôi thúc nhạc,
bỗng dưng nay
treo cổ
cuối gian nhà!
*
Tôi vốn
chuyên nghề
cung cấp
mọi niềm vui
Mà chẳng thể
ba lơn
cùng
kỉ niệm …
Tôi ngồi
hoá đá
giữa giao thừa
một pho tượng
đục bằng đau khổ
Không!
Hãy đi đi!
Dù đi buồn đứt ruột
Con tim

hoen ố
nhớ thương!
Đi!
Dù biết
khổ đau còn là luật
của trái đất này
khi
nó chuyển mình đi!
Hãy thù ghét
mọi ao tù
nơi thân ta rữa mục,
mọi thói quen
nếp nghĩ – mù loà!
Hãy sống như
những con tàu
phải lòng
muôn hải lý,
mỗi ngày
bỏ
sau lưng
nghìn hải – cảng – mưa – buồn!

Hãy đi mãi

Khi trái đất còn đeo bom
trước ngực
thắt lưng
còn lựu đạn, bao xe: —
Khi bạo lực còn khua
môi mõm mốc xì,
khẩu đại bác mỏi đừ
vẫn sủa; —
Khi bóng tối
còn đau như máy chém
những lời ca đứt cổ
bị bêu đầu
Lũ đao phủ tập trung
hình cụ
mặt trời lên
phải mọc giữa rừng gươm;
Khi thế kỷ còn rung
chuông lừa bịp.
Những canh gà
báo trượt rạng đông.
Con rắn lưỡi cắng người như cắn ngoé:
Khi xe tăng
chửa đi cấy đi cày,
như
một lũ tội nhân cần cải tạo;
Khi
con thò lò ngày đêm hai mặt đói meo,
còn quay tít
trên kiếp người hạ giá;
Những khi ấy
sẵn sàng
nổi giận,
loài người
còn tổ chức nhau đi.
Hãy đi mãi như người
cộng sản
có thể mỏi mọi điều
không mỏi tấn công!
Phải làm lại chúng ta, tất cả
không tha,
để đừng có một ai lần lữa,
khi nào
chân lý gọi tên đi,
Hãy đi mãi! —
dù mưa băm nát mặt
Sương rơi, hơn đạn xưa
đau đầu.
Dù bốn mùa
nhung nhức nắng mưa
mùa bão tuyết thế chân
mùa gió độc.
Hãy đi mãi! —
dù mưa đông phục kích
hay
lửa hè đánh trộm sau lưng
Dù những đêm
buồn như sa mạc hoang vu
Ðoàn du mục tủi thân
vùi bãi cát.

những ngày, mũi kiếm heo may
đi hành hạ
những tâm tư trằn trọc
Hãy đi mãi!
dù trên biển cả
sống như người vật vã
khắp đại dương.
Dù những con tầu
bỗng nhớ bến bình yên.
còi rúc mãi những tiếng kêu rùng rợn
Hãy đi mãi!
dù khi cần thiết
người ta cần đói khát
vượt bình xa.
Ta bỗng có thể nhịn lâu
hơn cả lạc đà.
đi
đến tận những kinh thành no ấm.
Hãy đi mãi!
dù có phen chót ngã
Hãy bó đôi chân lầm lỡ
mà đi.
Hãy tin chắc
rồi ta
xứng đáng
một vòng hoa đỏ nhất
phủ quan tài
Tôi chửa có khi nào quên táo bạo
chửa khi nào quên hát
quên đau.
Tôi yêu đất mẹ đây
có cỏ hoa làm chứng
Tôi yêu chủ nghĩa này
cờ đỏ cãi cho tôi.
Nhưng
chẳng thể rúc kèn cũ rích,
vác loa mồm kêu:
“Hiện tại rất thiên đường!”
Không!
Thiên đường chúng ta
là nối đuôi nhau
vô tận triệu Thiên đường.
Ði mãi
chẳng bao giờ thoả.
Tôi có thể mắc nhiều
tội lỗi,
chẳng bao giờ quá ngu đi
mắc tội: nằm!
Han rỉ
khác gì cái chết?
Chết con tim chẳng còn dám đau thương.
Chết khối óc
chẳng còn dám nghĩ!
Nếu
tôi chửa đến ngày thổ huyết
phổi tôi còn xâu xé mãi
lời thơ.
Tôi có thể mặc thây
ngàn tiếng chửi tục tằn
trừ tiếng chửi:
“Sống không sáng tạo!”
Nếu tôi bị gió sương
đầu độc,
một hôm nào ngã xuống
giữa đường đi
tôi sẽ ngã
như người lính trận
hai bàn tay chết cứng
vẫn ôm cờ.
Nếu vầng nhật
thui tôi làm bụi,
nắng oan khiên đốt lại
làm tro
Bụi tôi sẽ
cùng ta
vẫn sống
vẫn chia nhau gió bấc
xẻ mưa phùn.
Nếu dĩ vãng đè trên lưng
hiện tại
nặng nề
hàng tạ đắng cay,
tôi sẽ nổ tung
ngàn kho đạn tiếng kêu
tan xác pháo
mọi cái gì cũ rích,
Nếu
hàm răng chuột nhắt của gia đình
gậm nhấm
cả tình yêu cùng dự định
tôi sẽ biến thân tôi thành
thép nguội
làm thất bại
mọi thứ rũa đã quen rũa người
tròn trặn quá hòn bi.
ở trong tôi
nếu còn sức mạnh gì
chính là sức những ai
nghèo khổ nhất.
những ai
lao lực nhất
địa cầu ta.
Tôi vẫn nâng chiếc đầu lâu
nặng nề sáng tạo
như
nâng một viễn vọng đài
trên cuộc sống hàng ngày
nhí nhách
Tôi vẫn cháy
ngọn hải đăng con mắt
ở trong biển sống
từng đêm.
Tôi vẫn đóng những câu thơ
như người thợ
đóng tàu,
chở khách
đi về phía trước,
nói
loài người
đã biết sống chung nhau.
Nói
tất cả
chẳng còn ai bần tiện,
chẳng còn lo
cơm áo
nợ nần.

Khai từ!

Kỷ niệm! Đưa tôi về chốn cũ
Đừng ngại mây che từng cây số buồn rầu!
Đừng ngại mở trong lòng từng cây số nhớ thương!
Tôi đã sống đã lỡ lầm chẳng nhỏ
Trong đời tôi đã có thơ ngây
Tôi đã có đôi ngày nhỏ dại
Hãy châm man mác các dặng đèn
từ kí ức vùi sâu!
Đây có phải bụi Cửa Trường?
Một cuống nhau chôn trạnh lòng phố mẹ!…
Đây có phải đường Hàng Song xanh lấm tấm sao chiều?
Một chút sương lên… lên vừa đủ lạnh
Thôi thế là đành: tôi chẳng có ai yêu!
16 tuổi!!!
Đây là đêm
Ngoài cổng đề lao tim… sao mọc hững hờ…
Đây là ngày
Thời gian lặp đi lặp lại những chiều vàng vọt như nhau
17!
Tôi nổi máu điên
Tôi chồm về ngã Bẩy
Tôi đứng lầm lầm như một cái chòi đêm
18!
Tôi cắn chết nhiều ngày mưa
Tôi đứng xù xụ bến tàu bùn
Thì hãy lấy mùi soa đêm chùi đôi mắt khổ
Hơn là mỏi răng nhai ràu rạu vỉa hè.
19!
Khổ to rồi! Không có công ăn việc làm trên trái đất
Tôi nhảy chồm mỗi lúc gió lên
Mau mau! Lấy tình yêu xích tên rồ kia lại!
Kẻo nó nhẩy từ gác mười tầng
Vồ một phố đèn lên
Dĩ vãng! ối ôi! Sống!
Cái nghề này ai ai cũng thạo
Chỉ mỗi mình tôi không thạo mà thôi!
Tôi đã bơ vơ
Bơ vơ phải đâu là tội nhỏ
Ai?
Ai kẻ vá may khi đứt chỉ đường tà?
Những ngày trở trời – ai cháo lão cho tôi?
Thế là xách va li tim đi thui thủi địa cầu
Các bạn ạ!
Tôi đã không thể thoát bơ vơ nếu không
nhờ các bạn…
Nếu không Thi-mệnh bọc đùm…
Ôi! phố mẹ! Để tôi về phố mẹ
Tôi về tảo mộ xó quê tôi…
Tôi tảo mộ từ một dứt ruột đã qua
Từ một dại khờ chưa hết dại…
Phải!
Tôi kiểm thảo bản thân cùng một thời đại buồn rầu
Đêm xuống ướt mui rồi
Sông khuya tì tũm vỗ
Đi thôi! kỷ niệm!
Có lẽ xa kia là phố tôi sinh
Có sương sớm đọng trên đèn muộn
Từ và thơ ơi!
Dạ khúc khởi đầu

Một ngày như lệ thường

Điện cháy đầu ô đêm… phố dốc
Chòi sương cánh vạc giật mình
Trống đánh đoàn thợ lên tầm
Gió thổi kèn ma mưa thui lòng ngõ hẹp
ò… ò đêm đi như một cỗ quan tài
Ngày về: đây mới thực là đau
Thành quách heo heo mây cò bợ
Bụi nổi chân thành lem luốc đám đông đi
He hé búp lai-ơn
Cửa sổ phố nhà quan vàng nghệ
Leo dốc – đoàn tầu vào ga – rú vài tiếng… rồi đi!
Kèn thổi bùm bum một đoàn xiếc ế
Ngã tư… nhà Lợi Tường mõ Tây tịch ký
Tượng chúa Giê-xu búa gõ tầm tầm
Gió đánh hàng bàng, lá chết chạy vòng quanh
Phố chéo chênh chênh. Ăn mày gặp ăn mày
Lườm nhau – mắt vải điều cay cay chớp nắng
Rầm rầm lũ trẻ đuổi bà gù quăng đá làm bia
Thùng bắc! Quan công phò nhị tẩu!
Cả ba nhân vật lịch sử
Mặt vôi lơ láo phố tuồng chua…
Chiều buông như một tiếng thở dài
Trại lính chòi canh nâu
Mỗi ngày hai lần tò te chào cờ tam thể
Lính đi manơ ắc-ê rời trại
Gặp lính về íc-ắc chào nhau!
Nhưng cổng trại đèn lên
Thôi đã hết một ngày!

Ai mửa sao đêm đầy các ngõ?
Để hầm hập bồ hôi cơn sốt phố về đêm.

Bạn cũ

Tôi biết ra nước đã mất rồi
Tôi thì ở đầu ô bằng thẳng
Tuổi thơ ấu đã qua như một người đi không để giấy lại
Bạn cũ?… Một mùa lá vàng theo gió tung hê!…
Thế giới xám bổ dụng thanh niên:
không đầu đường cũng xó chợ
Đêm xuống hãy mủi lòng cứu tế họ ít vì sao
Một bạn đi ra… từ dạ lữ viện quán chợ
Một bạn đi vào cổng gỗ mộ phu xa
Ai nữa? Lê đi ngửa lòng tay vòm trời xanh đậm!
Hay tìm một phố hẻm
Leo ngang cột đèn đánh đu ngõ tới khi…
Đâm bổ xuống đề lao đêm đá lạnh!
Thương ơi! Trong trắng thuở ngày xưa
Thả chiếc thuyền con theo dòng cống chảy
Tôi còn một mình kháng cự với mông mênh
Tôi đứng thẳng trụ người đêm ngã Bẩy
Lại về buồng gục đầu thương lượng với cô đơn!
Tôi còn trẻ! Cho tôi một ngõ gió
Cho tôi ngõ hoa thiêm thiếp đèn chiều
Hay bất cứ ngõ nào làm đôi lứa cho tim
Cứ lấy! Muốn lấy gì ở tôi tha hồ cho lấy hết
Tôi chỉ cần một chút tình thương
Một chút mà thôi
Hay na ná chút tình thương cũng được

Gái trai thành quách bàn cờ

Uống cả vành mày giếng thơi
Phố buồn in đáy mắt
Uống nón ba tầm lá nõn đội trời thâm
Tóc bím đi đâu?
Phố thắt cổ có ngọn đèn hoang
Phố hoang có ngọn đèn thắt cổ
Đi đâu? Chớ lạc thành quách bàn cờ
Xoà xoã tóc hàng cây
Đứng lại! Ai qua phố ngang
Thân trắng măng tơ nhà săm sập bẫy
Ai về phố dọc
Uổng bắp vai hùm phá cạm nhà đêm
Đi đâu? Đâu có phố cánh sen
Ướp hương thơm cột đèn hoa lý?
Đâu có phố đào. Thuyền trải gái trai đua?
Khóc mắt phố về đêm! Đừng long lanh màu long lanh bội phản
Nhà thờ! Thôi đi con cá sấu nhà thờ!
Thôi giọt lệ kính koong đi!
Người ta giết giá trai từng phố một
Giết cả phố chạ người
Lại giết phố Bà đanh!

14 tuổi

Đừng chém trẻ thơ
Đừng chém đàng lưỡi
Để búp tay mềm đuôi mắt quệt nhà ngang
Bố mắng lần đầu tiên gãy hai răng cửa
Bố mắng thêm vài lần giập hẳn ống xương chân
Ba tháng cổng nhà thương
Lá vàng rơi như những miếng tiết đỏ
Một con mắt bông băng rách kẻ nhìn trời
14 tuổi
Trước mặt đường đi nhiều cây số lắm
Ưa ứa mắt lệ chùi ưa ứa mắt gió tha đi

Lâm què

Vỡ rạp! Buồn như vỡ rạp!
Buồn như vai áo xé chẳng người khâu
Đi nhé! Lâm ơi! Cũi sắt sư tử gầm…
Uốn la thân tơ cô đào hung hung tóc sáng
Cô gái dị kỳ! Cô đẹp làm gì?
Để gánh xiếc lại tan đi?
Rủ rạp… Chuồn đầu tiên
Một phát đạn – đu bay qua bên kia thế giới
Trước rạp – bán đấu giá vải bạt, tăng, lều
Đàng sau mua nữ tài tử trẻ
Đoàn nhạc sĩ già bùm bum đêm xưa biểu diễn
Nay đó đầu bạc bùm bum cuộc bán tầm tầm
Một chủ hiệu buôn to bán lẻ một cô đào ngựa
Một chủ đồn điền tậu riêng một con ngựa bạch cô đi
Mà chẳng tậu kèm theo… Lâm bồi ngựa
Khi ấy là mùa thu lá rơi
Lâm đi trên đường quốc lộ
Đi! Chân khà khiễng cứa đường sành
Đi! Chân trèo ngõ chai rậm rì, chông mác cắm
Đi! Chân vấp cổng nhà pha
Chân xích ngoặc chân què

Lộc

Sa mạc phố đêm 1-5
Bố xô ra đường mẹ khóc
Thình lình xa kia tiếng chân
Bóng tối đầy hàm răng cảnh sát
Đầu phố ngoạm một người
Trong nhà chuột rúc hòm gạo rỗng
Chân xích va vào đêm
Đoàn tàu nghển cổ đi… thành trì đen im ỉm cửa
Cha ơi! Con biết Sơn La, Côn Đảo là đâu?
Ồi ồi gió thổi
Mẹ ghính hai em mẹ mếu máo xuống tầu

Sớm biết

Đêm khách sạn
Phòng 13 một nữ hai nam
Phòng 17 một nam hai nữ
Yếm nứt nụ tồng tênh
Bố bồi săm con nhòm lỗ khoá
Mi mắt đồng trinh màng xé lụa trần truồng
Chưa 14… đã ma cô thành thạo.

Đào Đình Bế – “Báo ơ!”

Tôi biết địa dư vũ trụ
Tôi mới hiểu nỗi lòng niềm si dại các vì sao
Sao Chổi! Ma cà bông trời
Tứ cố vô thân đi về vệt lửa
Sao Mai! Cô thiếu nữ làm sao
Qua rèm cửa nhìn anh Sao Vượt.
Báo ơ! Tôi rao nghêu ngao sương mai
Mặt trời đến ú tim thành quách cổ
Báo ơ! Tôi rao lảnh đường chiều
Khi các phố – mẩn – đèn lên
Mặc! Mặc phố xúc xắc tống tình
Mặc phố me Tây cởi yếm
Tôi đứa trẻ không nhà ì uồm gió cuộn tôi đi
Tôi đi giữa trời sao nghìn dặm bạc
Đây! Đêm xuống vắng tanh thành trì khuya tì ố lửa
Đây là giờ yến ẩm của không trung
Trên kia Sao Ba – Cô – bán rượu mắt long lanh
Đi chuốc rượu cả trời sao say lịm
Tôi cũng say mềm chếnh choáng đêm sao
Hun hút phố đâm ngang hun hút về phố dọc
Tôi phủi một vỉa hè… ba tiếng ngáy trong đêm

Gái trai thành quách bàn cờ (tiếp)

Phố nịt vú – phố rơi voan
Phố nào thơm dạ hợp
Phố nào nưn nứt nụ đò lan?
Phố nào xiên vào phố đông
Chơm chớp đèn mi lam… tơ bòng mớ phố.
Biết đâu phố nào đục
Thành quách bàn cờ đâu biết phố nào trong?

Văn sĩ Hoài

(Kịch 3 màn)
Màn 1
Đâu thuốc trường sinh hỡi khoa học già lão?
Thôi để ta tìm bất tử ở văn chương
Đánh vợ… bán đoạn 5 sào ruộng tổ
Hoài đi.
Màn 2
Tu viện lầu xanh tròng trành lá đổ
Thánh đường tiệm hút xạc xào sương
Tết tết tết ư? Sao lại tết?
Một kinh thành xác pháo đỏ
Một tấm thân đau – gió thổi ngõ Bò
Màn 3
Đêm cuối năm nhà xác
Người bác sĩ già cúi mổ một thây ma
Đừng mổ! Hoài công!
Đâu phải vi trùng giang mai đục sọ?
Tốt nhất hãy an ủi
Khăn nhiễu tím – cổng nhà thương
Người thiếu phụ, vợ Hoài.

Bơ vơ

Phố cụt đâm vào phố cụt
Tôi đâm ngang phố Hàng Đồng đâm bổ xuống Bờ Sông
Ở đâu? ở đâu có ngụm đèn xanh
Rèm che nhoè cửa sổ?
Ở đâu còn một phố thề son sắt lá đưa thư?
Gió may ơi đừng nổi lạnh!
Để tôi phải chạy phố đèn vàng
Chạy dọc phố đèn nâu
Mưa bụi! Đừng rơi!
Tôi thò cổ ngã tư khuya
Hàng đèn cà thâm thâm quầng phố vắng
Bế mạc chợ phiên rồi – cổng gỗ khoá từ lâu
Thì đi thôi! Có phố nào xanh
Hoa lay hàng giậu tím?
Có phố nào chờ tha thiết nữa từ ngày xưa?
Để tôi khỏi bơ vơ
Bơ vơ?
Tôi?
Một người có triệu người thân dọc quanh nghìn bờ biển
Tôi có họ hàng nghìn bộ lạc châu Phi
Tôi có đủ tình yêu
Nghìn lẻ một đêm yêu chưa thoả sức
Tôi có thừa cay đắng
Nào đã kịp đắng cay đâu?
Sao đã cho tôi những phố xào xạc?
Sao đã ghi tôi vào mép sổ buồn rầu?
Tôi biết gọi về đâu?
Ai?
Ai có đôi lời an ủi?
Ai kẻ vỗ về trái đất bồ côi?
Để tôi đó? – Tôi cô đơn
Tôi cô đơn trời xanh cô đơn trời tía
Cô đơn nắng đào cô đơn mưa tái nhợt đầu ô
Cô đơn lang thang trong các đám đông
Trên quảng trường nham nhở gió
Cô đơn lòng ngõ rỗng trăng chênh
Cô đơn sân ga tầu chạy tốc hành
Không đỗ lại các cuộc đời xé lẻ
Cô đơn trống đổ trường chiều
ùa ra khỏi xà lim lớp học
Cô đơn pháo đánh trống lấp. Để mùa xuân
đổi tích hát ê a đào kép cũ
Cô đơn đoàn thợ mỏi còi tầm
Lê guốc gỗ cổng xăng-tan nhà máy
Cô đơn khi bị xúc phạm
Người đổ xiêu một cuộc động đất tâm hồn…
Cô đơn những mơ ước chết non
Nằm hiu hắt bụng quan tài sọ…
Cô đơn sực nghe canh ba tuyết đổ phũ phàng
Dù chỉ một mái nhà không củi lửa
Dù chỉ một ngã ba đen chết cóng hàng đèn
Cô đơn lá thư xanh xao
Chữ yêu dấu… tím run run mực đọng
Cô đơn phố bão tốc đầu bù
Ta cúi xuống đôi môi toác nẻ
Hôn mút lưỡi một hộp đêm nheo nhớt trần truồng
………………………………………
………………………………………
Ôi cô đơn! Cô đơn! Hãy lấy đêm nay làm đêm tận thế
Hãy quàn xác lá khô lòng thẳm quan tài!
Gió lốc! đừng lên đừng lên!
Tôi chạy rông vỉa hè đêm
Nhà nhà then lim khoá xích
Chao ôi tôi! Một kẻ vóc sắt mình đồng
Tôi chẳng có ai yêu!
Để tôi cứ phải ném đá hộc thia lia sông
Tôi phải một mình ghé vai kênh chân thành đổ
Thôi thôi! Không cuộc tôm-bô-la vui nào mở đúng tên tôi
Đi đi thôi! Hãy đến bến tầu đen
Dìm đầu lui cơn trán sốt
Tôi ơi! Tôi ơi!
Rồi hãy đứng phỗng ngã tư buồn
Man mát ruột đớp đèn sương..

Thu

Chiều xuống lênh đên ngõ trống
Tre già đuôi én bờ cong
Mái trúc đọng hơi lam…
Còi thu giật giọng
Làm choàng tỉnh hàng cây run xác lá đầu cành…
Bóp gác đừng khuya dùi
Chòi canh xanh xao đừng kề cà mõ dạc
Thà để thoi thóp phố chiều chìm
Thoi thóp phố đèn sương

Hy vọng

Dù bị vứt bên lề đường
Dù bị tàn tật
Ta vẫn khăng khăng yêu Tổ quốc thật lòng
Dù manh tải đùm thân
Bị gậy bơ vơ trời không che đất không chở
Dù đêm nghe gió quét gậm cầu
Chỉ vài ánh sao lu làm củi lửa
Ta vẫn khăng khăng yêu Tổ quốc thật lòng
Dù chỉ còn một bên tai
Tai sẽ đón tiếng chim ru
Còn một bên tay – tay sẽ quờ quào
Vục một chút màu xanh quê cũ
Cho đôi môi khô uống một hụm trời
Dù phố lỗi hẹn
Dù phố phụ tình
Dù phố bơ vơ nhìn về phố khổ
Ta vẫn ngửa mặt chàm
Miệng há đớp sao đêm
Dù áo nát chăn xui
Dù trời mây tro tiền hồ rắc
Dù ngã ba sông con nước ngặt nghèo
Hãy cứ mặc lũ về tím đặc dòng sông
Ta sẽ đứng rạch mây từng tảng xám
Rồi hãy cởi trần đạp sóng cuốn bẩy con sông
Phù Đổng! Quê ta Phù Đổng!
Dù mỗi ngã ba một đoạn đầu đài
Dù cả nước đeo số tù tất cả
Ta sẽ cựa mình
Cuộn núi thịt đồng chiêm
Bảy tiếng thét mọi nhà tù đổ sập!
Dù xa lắc biển gầm Côn Đảo
Dù nơi đây sóng mặn chát lòng tằm
Ta vẫn sững mái đầu xờm con mắt xếch
Ngùn ngụt bể Đông xa
Tia mống cụt đâm trời
Dù ném thây ta cho cá rỉa
Ta sẽ cựa luân hồi đạp cửa thác sinh
Ta sẽ đầu thai làm gió lốc
Cùng các đám đông đi phố đỏ rừng cờ
Hãy đợi ở cầu Xanh hãy chờ nơi phố Hẹn
Vạt áo tứ thân con mắt ố đừng chùi
Nín đi thôi. Nín đi thôi các đại lộ nhiều cây
Đừng sa sút lá.
Để ta còn khuyên gió… gió đừng rung cây.

Trên đây,uct.edu.vn đã chia sẻ đến các bạn những trang thơ Trần Dần hay và đặc sắc. Những thi phẩm này đã góp phần không nhỏ đưa tên tuổi nhà thơ đến gần hơn với bạn đọc. Đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những thi phẩm xuất sắc nhất nhé mọi người. Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!