Bài thơ Quê Em Mùa Nước Nổi – Nhà thơ Phú Sĩ

Bài thơ Quê Em Mùa Nước Nổi là một thi phẩm hay của nhà thơ Phú Sĩ. Bài thơ vẽ nên một phong cảnh quê hương tiêu điều, với cuộc sống vất vả của người dân. Khung cảnh hoang sơ càng làm cho con người ta thêm buồn.

QUÊ EM MÙA NƯỚC NỔI
Thơ: Phú Sĩ
Anh có biết quê em mùa nước nổi!
Mịt mù khơi không sao thấy bến bờ
Những cuộc đời bao vất vả lơ thơ
Trôi nổi mãi như lục bình giăng lối
Gió vẫn thổi hương rừng tràm tỏa vội
Tiếng chim rừng văng vẳng điệu buồn trôi
Trời bao la bâng khuâng mãi ngậm ngùi
Đồng bưng trắng bám cuộc đời tay trắng…
Từng người con ra đi rời bến lặng
Để mẹ buồn hiu hắt mỗi chiều rơi
Nồi canh chua điên điển chốn quê nghèo
Bao khắc khoải ngày con về bên mẹ
Thời gian trôi qua tháng ngày tuổi trẻ
Nay trở về nơi bến cũ tình quê
Dấu nhạt nhòa bao kỷ niệm ven đê
Con bướm xưa cũng buồn bay đi mãi
Thương quê em qua bao mùa dầu dãi
Tình quê nghèo điên điển vướng hồn ai
Mơ một ngày niềm vui sẽ trải dài
Mùa nước nỗi quê em không buồn nữa!

Trên đây là trích dẫn nguyên văn bài thơ Quê Em Mùa Nước Nổi. Thông qua bài thơ, phần nào bạn sẽ hiểu được những khó khăn của vùng con nước đang gặp phải. Những khó khăn, những vất vả không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.