Ở Chỗ Nhân Gian Không Thể Hiểu – Tập thơ vang danh của Du Tử Lê phần 3

Trong nền thơ ca Việt Nam, Du Tử Lê là một gương mặt nổi bật trong nền văn học nước nhà. Ông là một nhân vật thu hút sự chú ý mạnh mẽ từ báo chí và những người yêu thơ. Du Tử Lê là một hiện tượng lạ cùng lối suy tưởng độc đáo mang đến cho độc giả những cảm xúc sâu sắc. Ở Chỗ Nhân Gian Không Thể Hiểu là một tập thơ vang danh mang nhiều ý nghĩa. Hãy cùng nhau đón xem những thi phẩm xuất sắc của ông nhé!

Thơ ở ti một

em xâm thực nửa đời tôi chín muỗm
thịt xương ôi máu lạnh đã thôi hồng
cây bông giấy đỏ hồn ai tháng tám
tôi hão huyền rơi đụng hư không.

Tẩm độc

buổi chiều lạnh bàn tay không có nhẫn
buồn vui tôi cháy ở cuối trời
phương đông đã chỉ còn xương với máu
thịt da tôi tẩm độc đã lâu rồi.

Trời đất ngàn năm vẫn dửng dưng

tôi không nói điều gì về buổi sáng
về buổi trưa, về buổi tối mưng mưng
tôi không nói bởi vì tôi chợt hiểu
trời đất ngàn năm còn dửng dưng.

Sóng một chiều lênh láng cả sinh linh

ai biết được ngày mai mà nói trước
trời vô luân và đất cũng vô luân
em xua đuổi hồn tôi về cuối bãi
sóng một chiều lênh láng của sinh linh.

Bên nào?

đêm nằm tả ngạn nghe sương xuống
thương hữu ngạn em cỏ rất thơ
giờ đang không hữu mà không tả
em ở bên nào? phải, trái ta?

Sinh nhật 12, một lần nữa

tìm nhau máu chảy mấy dòng
cái hoa khô nẻ nỗi lòng khổ qua
tìm nhau, hơi thở mù loà
trong tim tôi có món quà dở dang
mười năm nữa, cũng đừng tìm
đợi khi tôi chết mở xem khối buồn
đêm qua tôi đứng giữa vườn
thấy trăng trên mái, thấy tường dát hoa
thấy ai? tôi thấy ai kìa?
thấy nhau. sinh nhật. tan lìa đã lâu
thấy gì trước? thấy gì sau?
trước sau nấm mộ cũng là lãng quên
nhớ nhau ngần ngại vấy phiền
nói chi tình nghĩa trăm nghìn năm sau
mai về hỏi chỗ chôn nhau.

Tử sinh tôi sẵn một mộ phần

tôi đang đứng ở bên ngoài trái đất
địa cầu quay một nhịp vô tâm
ngày tháng võng đôi bờ vai nhật nguyệt
tử sinh tôi sẵn một mộ phần.

Đời đồng hoài lên vạn mũi đinh

tôi có một trái tim bằng hạt lệ
chảy muôn năm chưa cạn sạch nỗi niềm
tôi có một trái tim bằng gỗ tạp
đời đóng lên hoài vạn dấu đinh.

Gương ký ức

này năm tháng thở mờ gương ký ức
những vai khô hắt lại buổi trưa buồn
em thâm độc chẻ đôi hình với bóng
tôi nhìn tôi sóng xượt trên đường.

Khóc hay cười em hãy chỉ cho tôi

trong viễn tượng một ngày em đổi khác
đường tôi đi cây cỏ cớm hơi người
mây luân lạc đôi bờ vai quên, nhớ
khóc hay cười? em hãy chỉ cho tôi!

Trong tay thánh nữ có đời tôi

hỏi Chúa đi rồi em sẽ hay
tôi buồn như phố cũ như tay
bàn chân từng ngón ngưng không thở
lạc mất đường đi. tạnh dấu bày
hỏi nắng đi rồi em sẽ hay
tôi gầy như lá nhẹ như mây
gió khuya thổi rớt ngàn tâm sự
thiên đàng tôi là người hay ai?
hỏi gió đi rồi em sẽ hay
cảnh tượng tôi un khói. bụi đầy
ai không ném đá tôi nào biết
riêng người vẫn bay trên ngọn cây
hỏi tóc đi! sông những buồn vui
như tôi qua gần hết cuộc đời
trí khô não kiệt. nghe từ đất
tiếng gọi trời xa. thánh nữ ơi
hỏi mắt đi sẽ thấy rừng cao
biển sâu dưới thấp. đêm quê nhà
con đường núi Sọ, không ai đợi
tôi hỏi tôi: mày, đang ở đâu?
hỏi môi đi! môi còn muối mặn
xát ướp lòng tôi thì đã sao?
chỉ e chẳng kịp cho đời khác
cửa mở nhưng tôi chẳng thể về
hỏi tim đi! tim nói lời gì?
máu còn quy ẩn có đôi khi
chỉ cho em biết hồn tôi khuất
sau những hàng cây đã luống thì
hỏi Chúa đi! ngài sẽ trả lời
trong tay thánh nữ có đời tôi.

Âm vọng

phải quấy chỉ là câu chuyện rỡn
tử sinh cũng tựa chuyện lăng nhăng
chiều đi tiếng hát còn âm vọng
mấy kiếp e rằng tâm vẫn rung.

Hoại thai

chỗ ngồi. trí nhớ. đi lui
bàn tay tháng sáu. xương tôi. thịt người
đêm về chậm máu trên môi
cây bông giấy cũng hoại thai vì lầm.

Núi non âm bản

nằm nghe chăn gối rơi. cùng
tháng năm bằn bặt. Phật còn ở không
tôi nhìn tôi rất chon von
núi non âm bản. rừng son vẽ. buồn.

Tật nguyền

bàn tay mang ngón tật nguyền
đôi chân cắt bỏ chôn miền biển xa
mắt ngọn nguồn – lệ hoang vu
trái tim tươi rói thiên thu vẫn còn.

Gọi âm u lên từng phiến thương tâm

đi suốt kiếp vẫn là mưa với nắng
đừng đợi gì nơi kẻ đã vong thân
đời vốn ngắn biết tìm đâu tri kỷ
gọi âm u lên từng phiến thương tâm.

Mưa hay nắng chỉ là lời nói khác

thôi cũng đủ. nửa đời thôi cũng đủ
buồn trăm năm thổi tạt ngọn cây mù
mưa hay nắng chỉ là lời nói khác
vui với buồn thôi trả lại hư vô.

Trong ký ức kẻ nào

chân vẫn bước những dặm đường thất lạc
sáng hôm qua tôi gõ cửa mồ
ngày thắt cổ treo trên cành nguyệt quế
khoảng sân sau, cỏ úa tháng năm hờ
ôi hạnh phúc sớm dại tê ngọn lưỡi
tôi ở đâu? trong ký ức kẻ nào?

Nhan sắc em buồn lây hư không

ở chỗ nhân gian không thể hiểu
nát đá. tan vàng. lá bỏ cây
sớm mai đã sẵn nghìn bia mộ
không ngọn nến nào cháy trên tay
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
nhan sắc em buồn lây hư không
cửa khuya nở rộ giàn bông giấy
hương tóc. mùi khuya. tôi trẻ con
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi nhìn tôi về sau tấm gương
ở nhau còn mãi hàng cây muộn
và những bậc thang lên cõi-tan
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
người giết tôi bằng mắt sớm mai
cánh tay quê cũ. đêm nghiêng xuống
tìm thấy tôi không? thấy xác người?

Thơ ở number one printing

tôi máng hồn trên lối bạn đi
ngày sau chưa chắc có ai về
sáng ra hành lý vào phương khác
nhớ bạn. bàn tay thẹo ngón khô.

Vì em tôi đã làm sa-di

thiền viện tôi trưng chỉ ảnh em
kinh kệ nghìn pho có một tên
viết hoa một chữ không ai hiểu
Phật bảo: kinh! mà không phải kinh
thế giới vì em sẽ dịu hiền
biển đời phút chốc bỗng bình yên
cánh chim tịch tịnh miền vô niệm
vô chấp, em ngồi như Quan Âm
ba ngàn thế giới quy về đây
vóc ốm em đi. ngón cũng gầy
thấy trong Địa Tạng em và mẹ
Tam-Bảo theo tôi: có dáng người
muông thú vì em ở với rừng
tôi vì em ở với Kim Cang
thấy nhau là một đâu còn ngã
thân chẳng riêng thì tâm đâu còn riêng
phá chấp. Như Lai ở dưới trần
hiện thân Bồ Tát cứu nhân gian
cây oan khuất vẫn nghìn tay vẫy
tôi vẫn nhìn em là chân kinh
xuống tóc. theo em khép cửa đời
vào thiền để chỉ thấy viền môi
yêu nhau ai bảo tâm không trụ?
quên hết. nhìn nhau. nhất quán rồi
vì em tôi biến thành sơn tự
mái đỏ tường rêu. hoa hổ ngươi
tình tôi là thảm xin em bước
rất khẽ mà nghe đất nhớ trời
nước mắt em trên chánh điện tình
nở hoa siêu độ hoá tâm kinh
đêm đêm tôi nhớ bàn tay Hựu
và thấy trong kinh đủ bóng, hình
vì em tôi đã làm sa-di
không đi nhưng ý vẫn quay về
bế quan toạ thị. tôi và vách
em tụng kinh gì? – cho tôi nghe đi
hôn em Bồ Tát. chuông kinh hãi
rung hoảng vì tôi? hay cả em?

Thánh nữ

nhớ không dễ mà quên càng khó nữa
nhốt giam nhau địa ngục biết bao tầng
em thánh nữ cưu mang đời kẻ khác
ta cuối cùng: ngồi lại giữa nhân gian.

Trên đây, uct.edu.vn đã chia sẻ cho quý độc giả những trang thơ độc đáo của nhà thơ Du Tử Lê. Ông là một hiện tượng lạ trong nền thơ ca Việt Nam với những suy tưởng mới mẻ độc lạ nhất. Hãy cùng nhau cảm nhận và chia sẻ cho bạn bè của mình nha các bạn. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm: Ở Chỗ Nhân Gian Không Thể Hiểu – Tập thơ vang danh của Du Tử Lê phần 2