Nhà thơ Hồng Thanh Quang cùng những tác phẩm dịch nổi tiếng phần 9

Hồng Thanh Quang là một nhà thơ có niềm đam mê mãnh liệt với thơ ca. Anh sở hữu một kho tàng thơ lớn được nhiều người ngưỡng mộ. Những vần thơ trữ tình ngọt ngào da diết làm xao xuyến tâm hồn người đọc. Bên cạnh đó, anh còn khẳng định mình bằng những chùm thơ dịch giá trị góp phần đưa thơ anh đến gần độc giả. Nếu bạn yêu thích nhà thơ tài hoa này thì ngay bây giờ hãy cùng chúng tôi theo dõi nhé!

Con người cầm

Брал человек
Холодный мертвый камень,
По искре высекал
Из камня пламень.
Твоя судьба
Не менее сурова —
Вот так же высекать
Огонь из слова!
Но труд ума,
Бессонницей больного, —
Всего лишь дань
За радость неземную:
В своей руке
Сверкающее слово
Вдруг ощутить,
Как молнию ручную!

Dịch

Con người cầm
Viên đá lạnh trong tay
Và tia lửa
Tự đó loé
Số phận ta
Không kém phần gian khó
Tự ngôn từ
Đánh lửa hồng ra
Nhưng thành quả
Của đớn đau vất vả
Của suy tư
Là hạnh phúc vô bờ
Khi câu chữ
Ta tìm ra bừng cháy
Ta bỗng cảm thấy mình
Đang nắm chớp trong tay

Gương mặt cùng nụ cười và nước mắt

С улыбкой на лице и со слезами
Осталась ты на пристани морской,
И снова шторм играет с парусами
И всей моей любовью и тоской!
Я уношусь куда-то в мироздание,
Я зарываюсь в бурю, как баклан
За вечный стон, за вечное рыдание
Я полюбил жестокий океан.
Я полубил чужой полярный город
И вновь к нему из странствия вернусь
За то, что он испытывает холод,
За то, что он испытывает грусть.
За то, что он наполнен голосами,
За то, что там к печали и добру
С улыбкой на лице и со слезами
Ты с кораблем прощалась на ветру….

Dịch

Với nụ cười, với lệ tuôn rơi
Em ở lại một mình trên bến cảng
Và sóng lại làm buồm căng gió
Và tình anh sầu nhớ dâng tràn
Anh lao mình vào mênh mông lòng biển
Anh chìm trong bão tố như chim
Anh đã cót yêu đại dương khắc nghiệt
Vì muôn đời tiếng khóc xuyên tim
Anh đã chót yêu đô thành nơi đỉnh cực
Dẫu của người dưng nhưng anh vẫn quay về
Vì nơi đấy phải chịu nhiều giá buốt
Nơi đấy buồn muôn kiếp đê mê
Vì nơi đấy rạo rực bao giọng nói
Nơi đấy sầu xen lẫn vào vui
Em giã biệt con tàu trong gió lộng
Với nụ cười, với lệ tuôn rơi

Phòng tôi giờ cũng sáng

В горнице моей светло.
Это от ночной звезды.
Матушка возьмет ведро,
Молча принесет воды…
Красные цветы мои
В садике завяли все.
Лодка на речной мели
Скоро догниет совсем.
Дремлет на стене моей
Ивы кружевная тень.
Завтра у меня под ней
Будет хлопотливый день!
Буду поливать цветы,
Думать о своей судьбе,
Буду до ночной звезды
Лодку мастерить себе…

Dịch

Phòng tôi giờ cũng sáng
Đó là nhờ sao đêm
Mai mẹ sẽ lặng yên
Mang xô đi lấy nước
Hoa vườn xưa đỏ rực
Nay héo khô cả rồi
Thuyền mắc nạn bãi bồi
Chẳng mấy mà sẽ mục
Bóng lá liễu chập chờn
Trên tường tìm giấc ngủ
Với tôi, dưới tán cây
Mai là ngày vất vả
Tôi sẽ nghĩ về đời
Sẽ tưới cho hoa tươi
Sẽ sửa thuyền tới lúc
Sao hiện lên giữa trời

Tôi đi tàu thuỷ

Я уплыву на пароходе,
Потом поеду на подводе,
Потом еще на чем-то вроде,
Потом верхом, потом пешком
Пойду по волоку с мешком
И буду жить в своем народе…

Dịch

Tôi đi tàu thuỷ
Xe tải – tôi đi
Đi thứ giống xe
Cưỡi ngựa, cuốc bộ
Bị khoác trên vai
Và sống cùng dân tộc mình mãi mãi

Cây liễu

Зачем ты, ива, вырастаешь
Над судоходною рекой
И волны мутные ласкаешь,
Как будто нужен им покой?
Преград не зная и обходов,
Бездумно жизнь твою губя,
От проходящих пароходов
Несутся волны на тебя!
А есть укромный край природы,
Где под церковною горой
В тени мерцающие воды
С твоей ласкаются сестрой…

Dịch

Này liễu ơi sao em lại mọc
Cạnh con sông tấp nập tàu bè
Sau âu yếm những con sóng đục
Như thể chúng cũng cần được dịu lòng đi?
Em thấy đấy chúng như hoá dại
Mỗi lần tàu ầm ĩ đi qua
Trào, lao, phóng lên em dồn dập
Hại đời em không chút xót xa
Em biết chăng có một nơi tĩnh lặng
Dưới bóng tu viện cổ trên đồi
Nước đang lấp lánh đùa âu yếm
Với một cây cũng họ liễu như người

Trong những phút nhạc buồn tôi tưởng tượng

В минуты музыки печальной
Я представляю желтый плес,
И голос женщины прощальный,
И шум порывистых берез,
И первый снег под небом серым
Среди погаснувших полей,
И путь без солнца, путь без веры
Гонимых снегом журавлей…
Давно душа блуждать устала
В былой любви, в былом хмелю,
Давно понять пора настала,
Что слишком призраки люблю.
Но все равно в жилищах зыбких –
Попробуй их останови! –
Перекликаясь, плачут скрипки
О желтом плесе, о любви.
И все равно под небом низким
Я вижу явственно, до слез,
И желтый плес, и голос близкий,
И шум порывистых берез.
Как будто вечен час прощальный,
Как будто время ни при чем…
В минуты музыки печальной
Не говорите ни о чем.

Dịch

Trong những phút nhạc buồn tôi tưởng tượng
Lại đoạn sông sâu thẳm đục ngầu trôi
Và giọng người phụ nữ khi chia biệt
Và tiếng bạch dương náo động từng hồi
Và bông tuyết đầu tiên rụng xuống
Cánh đồng khuya dưới xám xịt khung trời
Và con đường thiếu niềm tin, thiếu nắng
Đàn sếu bay tránh nỗi lạnh kinh người
Lòng đã mệt từ lâu thôi chớ
Nhớ tình yêu men rượu đã qua rồi
Lòng đã hiểu tự lâu: vâng tôi vốn
Ham vô cùng những hư ảnh xa xôi
Nhưng dầu sao trong căn phòng chao đảo
Violon cứ khóc quyện vào nhau
Về tình yêu và đoạn sông ngầu đục
Chẳng thể nào ngăn nổi tiếng đàn đâu
Và tôi lại rõ đến rơi nước mắt
Khúc sông sâu dưới xám xịt khung trời
Và giọng người phụ nữ thân thiết gọi
Và tiếng bạch dương náo động từng hồi
Như ngỡ buổi chia ly là vĩnh viễn
Như thời gian không có nghĩa chi
Trong những phút nhạc buồn lai láng chảy
Xin đừng ai nói một câu gì!

Trời bỗng sáng bừng lên. Dông sắp nổi

В полях сверкало. Близилась гроза.
Скорей, скорей! Успеем ли до дому?
Тотчас очнулись сонные глаза,
Блуждает взгляд по небу грозовому.
Возница злой. Он долго был в пути.
Усталый конь потряхивает гривой,
А как сверкнет – шарахнется пугливо
И не поймет, куда ему идти.
Скорей, скорей! Когда продрогнешь весь,
Как славен дом и самовар певучий!
Вон то село, над коим вьются тучи,
Оно село родимое и есть…

Dịch

Trời bỗng sáng bừng lên. Dông sắp nổi
Nhanh, nhanh nào. Liệu về kịp nhà không?
Những cặp mắt ngái ngủ choàng rộng mở
Lo ngại nhìn lên khoảng trời dông
Người xà ích cáu kỉnh. Đường xa lắc
Ngựa rũ bờm mệt mỏi và khi
Chớp loé lên, sợ hãi lồng lộn hí
Lú không còn biết lối cần đi
Nhanh, nhanh nào! Khi phải run cầm cập
Mới nhớ nhà và tiếng ấm chè reo!
Xóm kia rồi dưới màu mây xám xịt
Xóm kia rồi, ôi, xóm thân yêu!

Đấu súng 

Напрасно
дуло пистолета
Враждебно целилось в него;
Лицо великого поэта
Не выражало ничего!
Уже давно,
как в божью милость,
Он молча верил
В смертный рок.
И сердце Лермонтова билось,
Как в дни обидчивых тревог.
Когда же выстрел
грянул мимо
(Наверно, враг
Не спал всю ночь!),
Поэт зевнул невозмутимо
И пистолет отбросил прочь…

Dịch

Nòng súng lục
đã uổng công
Nhằm thẳng vào anh thù địch
Gương mặt nhà thơ trác tuyệt
thản nhiên lạnh lẽo như không
Anh lặng im tìm cái chết
tự lâu
như phúc trời ban
Và trái tim Lermontov
đập như đã đập bao lần
Rồi khi đạn
trượt qua anh
(Kẻ thù chắc đêm mất ngủ!)
nhà thơ ngáp dài ngán ngẩm
hững hờ ném súng mình đi

Mùa thu cuối

Его увидев, люди ликовали,
Но он-то знал, как был он одинок.
Он оглядел собравшихся в подвале,
Хотел подняться, выйти… и не смог!
И понял он, что вот слабеет воля,
А где покой среди больших дорог?!
Что есть друзья в тиши родного поля,
Но он от них отчаянно далек!
И в первый раз поник Сергей Есенин,
Как никогда, среди унылых стен…
Он жил тогда в предчувствии осеннем
Уж далеко не лучших перемен.

Dịch

Trông thấy anh, họ ồ lên mừng rỡ
Nhưng anh biết anh đang cô độc nhường nào
Nhìn một lượt đám người trong nhà hầm láo nháo
Anh định chui lên nhưng lại quay vào
Và anh hiểu, đấy, sức đang tàn cạn
Ôi tìm đâu trên đường lớn sự an bài!
Hỡi bè bạn ở lại nơi đồng nội
Chúng ta giờ biết mấy xa xôi!
Và Sergey Esenin giữa bốn bức tường ảm đạm
Trông ủ ê hơn tất cả mọi lần
Anh lúc ấy đã trong niềm thu cảm
Về những tang thương biến đổi đang gần

Filia tốt bụng

Я запомнил, как диво,
Тот лесной хуторок,
Задремавший счастливо
Меж звериных дорог…
Там в избе деревянной,
Без претензий и льгот,
Так, без газа, без ванной,
Добрый Филя живет.
Филя любит скотину,
Ест любую еду,
Филя ходит в долину,
Филя дует в дуду!
Мир такой справедливый,
Даже нечего крыть…
— Филя, что молчаливый?
— А о чем говорить?

Dịch

Tôi nhớ như điều kỳ diệu,
Cái thôn nhỏ đó trong rừng,
Hạnh phúc nằm mơ màng giữa
Những con đường thú đi hoang…
Ở đấy, Filia tốt bụng,
Trong ngôi nhà gỗ đơn sơ,
Sống bình thường, dân dã lắm,
Không cần phòng tắm, hơi ga.
Filia rất yêu súc vật,
Filia chẳng kén đồ ăn,
Đi bộ không biết mỏi chân,
Thổi sáo vui buồn réo rắt!
Thế giới công bằng biết bao,
Chẳng có điều chi phải giấu…
Filia, sao anh ít nói?
Có gì mà nói nhiều đâu?

Em tiễn tàu anh… 

С улыбкой на лице и со слезами
Осталась ты на пристани морской,
И снова шторм играет с парусами
И всей моей любовью и тоской!
Я уношусь куда-то в мироздание,
Я зарываюсь в бурю, как баклан
За вечный стон, за вечное рыдание
Я полюбил жестокий океан.
Я полюбил чужой полярный город
И вновь к нему из странствия вернусь
За то, что он испытывает холод,
За то, что он испытывает грусть.
За то, что он наполнен голосами,
За то, что там к печали и добру
С улыбкой на лице и со слезами
Ты с кораблем прощалась на ветру…

Dịch

Với nụ cười với lệ tuôn rơi
Em ở lại một mình trên bến cảng
Và sóng lại làm buồm căng gió
Và tình anh sầu nhớ dâng tràn
Anh lao mình vào mênh mông lòng biển
Anh chìm trong bão tố như chim
Anh đã chót yêu đại dương khắc nghiệt
Vì muôn đời tiếng khóc xuyên tim
Anh đã chót yêu đô thành nơi đỉnh cực
Dẫu của người dưng nhưng anh vẫn quay về
Vì nơi đấy phải chịu nhiều giá buốt
Nơi đấy buồn muôn kiếp đê mê
Vì nơi đấy rạo rực bao giọng nói
Nơi đấy sầu xen lẫn vào vui
Em giã biệt con tàu trong gió lộng
Với nụ cười với lệ tuôn rơi…

Ngọn lửa Nga

Погружены в томительный мороз,
Вокруг меня снега оцепенели!
Оцепенели маленькие ели,
И было небо темное, без звезд.
Какая глушь! Я был один живой
Один живой в бескрайнем мертвом поле!
Вдруг тихий свет – пригрезившийся, что ли?
Мелькнул в пустыне, как сторожевой…
Я был совсем как снежный человек,
Входя в избу,- последняя надежда!-
И услыхал, отряхивая снег:
Вот печь для вас… И теплая одежда…-
Потом хозяйка слушала меня,
Но в тусклом взгляде жизни было мало,
И, неподвижно сидя у огня,
Она совсем, казалось, задремала…
2
Как много желтых снимков на Руси
В такой простой и бережной оправе!
И вдруг открылся мне и поразил
Сиротский смысл семейных фотографий!
Огнем, враждой земля полным-полна,
И близких всех душа не позабудет…
Скажи, родимый, будет ли война?
И я сказал:
Наверное, не будет.
Дай бог, дай бог… ведь всем не угодишь,
А от раздора пользы не прибудет…-
И вдруг опять: – Не будет, говоришь?
Нет,- говорю,- наверное, не будет!
Дай бог, дай бог…
И долго на меня
Она смотрела, как глухонемая,
И, головы седой не поднимая,
Опять сидела тихо у огня.
Что снилось ей? Весь этот белый свет,
Быть может, встал пред нею в то мгновенье?
Но я глухим бренчанием монет
Прервал ее старинные виденья.
Господь с тобой! Мы денег не берем.
Что ж,- говорю,- желаю вам здоровья!
За все добро расплатимся добром,
За всю любовь расплатимся любовью…
3
Спасибо, скромный русский огонек,
За то, что ты в предчувствии тревожном
Горишь для тех, кто в поле бездорожном
От всех друзей отчаянно далек,
За то, что, с доброй верою дружа,
Среди тревог великих и разбоя
Горишь, горишь, как добрая душа,
Горишь во мгле, и нет тебе покоя…

Dịch

1
Tuyết quanh tôi nặng nề mệt mỏi
Đọng cứng vào băng giá mùa đông
Những cây thông thấp lè tè, lạnh cóng
Bóng tối giăng, chẳng một ánh sao trời
Hoang dã quá! Một mình tôi đếm bước
Một mình tôi giữa đồng vắng bao la
Và bất chợt đấy là mơ hay thực
Le lói ngọn đèn như đứng gác đằng xa
Người đầy tuyết giống hệt như người tuyết
Tôi vào nhà – chưa biết rủi hay may
Và rũ tuyết nghe thấy lời ấm áp:
Bếp lò kia… Còn áo ấm đây này…
Rồi bà cụ lặng nghe tôi kể chuyện
Nhưng mặt người mới đờ đẫn làm sao
Bên bếp lửa với dáng ngồi bất động
Trông người như đá thiếp tự khi nào…
2
Quá nhiều ảnh úa vàng trong khung ảnh
Giản dị trang nghiêm ở nước Nga mình
Tôi chợt hiểu ra và thương cảm
Ý nghĩa xót xa của ảnh gia đình:
Trái đất còn nhiều hận thù máu lửa
Nên hình dáng người thân ta phải giữ cho lòng
Liệu chiến tranh có xảy ra không cháu?
Tôi trả lời:
Theo cháu, chắc là không
Ồ, cầu giời! Ai làm dâu trăm họ
Mà đao binh là hoạ lớn vô cùng
Người hỏi lại:
Cháu bảo là không có?
Tôi gật đầu:
Vâng, có lẽ là không
Ồ, cầu giời…
Và người lại nhìn tôi
Chăm chắm như thể người câm điếc
Rồi lại khẽ gục mái đầu đã bạc
Người lặng thinh bên bếp lửa yên ngồi
Người nghĩ gì? Có thể giây phút đó
Trước mặt người cả thế giới hiện lên
Nhưng ảo ảnh xa xưa vụt biến
Khi tôi làm lẻng xẻng mấy đồng xu
Không, người xua tay, – chúng tôi chẳng nhận tiền!
Vậy cháu đi, chúc cụ luôn mạnh khoẻ
Nhân nghĩa ta sẽ trả bằng nhân nghĩa
Ân tình ta sẽ đáp ân tình…
3
Xin cảm ơn ngọn lửa Nga bình dị
Vì người mang sâu nặng nỗi đau đời
Luôn rực cháy cho những ai lạc lối
Giữa đồng hoang, không bạn không bè
Vì người với niềm tin son sắt
Giữa bao nhiêu loạn lạc bất yên
Cứ mãi cháy, cháy sáng lòng nhân hậu
Giữa sương mù, cháy suốt, cháy thâu đêm…

Những trang thơ dịch của Hồng Thanh Quang luôn được bạn đọc đánh giá cao và yêu thích. Qua đó ta cảm nhận được tài năng vượt trội cùng sự am hiểu ngôn ngữ tuyệt vời của anh. Mời các bạn đón xem phần 10 vào một ngày gần nhất nhé! Thân Ái!

Xem Thêm: Nhà thơ Hồng Thanh Quang cùng những tác phẩm dịch nổi tiếng phần 8